Chờ Một Ngày Nắng

Chương 1: Cô nàng xui xẻo


Đọc truyện Chờ Một Ngày Nắng – Chương 1: Cô nàng xui xẻo

Tiêu Tinh đang ngồi trong phòng chờ ở sân bay. Bố đi làm thủ tục. Mẹ nghiêm mặt ngồi cạnh cô.

Thời tiết tháng tám nắng nóng khó chịu nhưng trong phòng chờ
thì lại mát lạnh. Bị cái lạnh làm cho hắt hơi liền ba cái, thêm vào đó
là khuôn mặt lạnh như băng của bà mẹ ngồi bên cạnh, Tiêu Tinh chỉ thấy
lông tơ trên người đang rủ nhau nhảy múa điên cuồng.

Hơi lạnh của điều hòa tỏa ra, Tiêu Tinh không kìm được cúi đầu thấp hơn, khẽ dụi mặt vào cánh tay.

Người phụ nữ bên cạnh vẫn ngồi ngay ngắn, coi phòng nghỉ là
phòng họp. Tiêu Tinh liếc nhìn chiếc áo khoác mỏng trên tay mẹ, khuôn
mặt bỗng nở nụ cười, “Mẹ ơi, áo khoác của mẹ cho con mặc nhé, dù sao mẹ
không mặc cũng lãng phí”.

Nhạc Lăng quay sang nhìn cô, sa sầm mặt xuống, vứt chiếc áo khoác trên tay cho cô, tặng thêm một cái lườm sắc như dao.

Hồi Tiêu Tinh còn nhỏ, ánh mắt của Nhạc Lăng đã có sức sát
thương rất lớn. Mỗi lân bị mẹ lườm, Tiêu Tinh lại sợ đến nỗi chỉ muốn
trốn đi. Nếu có gầm bàn thì chui xuống gầm bàn, không có bàn thì trốn
sau sofa, khi mà không có bất kỳ vật dụng nào thì ôm chân bố, nhìn mẹ
với đôi mắt ngấn nước.

Trong kí ức của Tiêu Tinh, người phụ nữ thỉnh thoảng đến nhà
ông nội thăm mình giống như nữ hoàng lạnh lùng trong truyện cổ tích, một ánh mắt liếc sang có thể làm cho “nghìn non bóng chim tắt”. Mỗi lần bị
bà nhìn, Tiêu Tinh lại có cảm giác toàn thân bốc hơi lạnh, muốn “chạy
thoát thân” theo phản xạ. Các bạn hàng xóm lớn tiếng hát “trên đời chỉ
có mẹ là tốt nhất, đứa trẻ không có mẹ giống như ngọn cỏ”. Nhưng Tiêu
tinh chỉ mong mẹ đừng đến thăm mình, đừng đến thăm mình.

Sau này khi lớn lên, cuối cùng Tiêu Tinh cũng hiểu tính cách
mẹ mình vốn thờ ơ, lạnh lùng như thế. Mẹ rất ít khi gọi điện cho Tiêu
Tinh, cũng chưa bao giờ xuống bếp nấu cơm cho cô ăn, càng không bao giờ
tâm sự với cô như một người mẹ hiền từ. Từ nhỏ đến lớn, số lần tiếp xúc
với mẹ chẳng đáng là bao. Thậm chí Tiêu Tinh còn nghi ngờ không biết có
phải mình được mẹ nhặt bên vệ đường hay không?

Về sau cô mới dần dần phát hiện, không phải bà không quan tâm đến con gái, chỉ là cách quan tâm tương đối đặc biệt.

Ví dụ vào ngày sinh nhật của Tiêu Tinh, mẹ sẽ cho cô tiền.
Mỗi dịp lễ tết, mẹ sẽ cho cô phong bao. Mỗi lần khai giảng sẽ chuyển một khoản tiền vào tài khoản để Tiêu Tinh mua sắm đồ dùng học tập. Lúc đầu
Tiêu Tinh thường kêu ca phàn nàn. sao mẹ chỉ nhớ đến nhân dân tệ thôi?
Sau này mới biết, mẹ có đầy đủ lí do để làm như vậy.

Về quá trình, tiền sẽ tiết kiệm được những bước vụn vặt như ”phải suy nghĩ xem tặng cái gì”, “nghĩ xong rồi còn phải đi mua”, “mua
xong còn phải đóng gói”, “sau khi đóng gói còn phải chuyển phát nhanh”.

Về hiệu quả, chuyển tiền chỉ mất thời gian nửa phút, đăng nhập tài khoản trên mạng, hiệu quả cao lại tiện lợi.

Về kết quả, chuyển tiền có thể giúp con gái hiểu ba điều: Thứ nhất mẹ nhớ ngày sinh nhật của mình nên chuyển tiền cho mình. Thứ hai,
mình có thể lấy số tiền nay đi mua thứ mà mình thích. Thứ ba, tiền không phải là vạn năng nhưng không có tiền thì chẳng làm được gì cả.

Những điều này về sau cô đã nghe được từ chính miệng bố. Lúc
nghe, Tiêu Tinh không nhịn được cười đến phụt cả cốc nước ra ngoài. Bà
mẹ này quả thực rất có cá tính. Từ đó về sau ấn tượng của cô đối với mẹ
hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn thêm một chút cảm giác thân thiết. Tuy
tính cách của mẹ hoàn toàn khác so với những bà mẹ dịu dàng “mẹ hiền
cọng chỉ trên tay, con đi áo mặc mẹ may trên mình” trong truyền thuyết
nhưng bản chất thì cơ bản giống nhau. Họ quan tâm đến con cái của mình,
đều hi vọng con cái được sống tốt. Chỉ là cách quan tâm thản nhiên của
mẹ có chút kì cục mà thôi.

Mặc dù hồi nhỏ rất hay ca thán về mẹ nhưng bây giờ phải xa mẹ, trong lòng Tiêu Tinh cũng rất lưu luyến.

Không có khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt lạnh lùng của mẹ, lúc ngủ cũng thấy thiếu đi chút khí lạnh

Tiêu Tinh quay sang, đang định nói những lời tình cảm như
“con đi rồi mẹ phải chú ý giữ gìn sức khỏe” để vun đầy tình cảm mẹ con
nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của mẹ ngắt lời: “Con mặc như thế này
không phải là đi leo núi đấy chứ?”.

Tiêu Tinh cúi đầu nhìn quần áo của mình. Quả thực hôm nay
trang phục của cô có chút mỏng manh, cũng đơn giản một cách quá đáng.
Quần soóc bò màu xanh dương, áo phông trắng, điện thoại treo trước ngực, chân đi giày thể thao, hông đeo chiếc túi nhỏ, bông lúa màu vàng nhạt
trên đó không ngừng đung đưa. Cách ăn mặc như “ẩn sĩ giữa phố phường”
này quả thực không giống với tiểu thư đài các đi du học, ngược lại giống như người đi leo núi hay “kẻ giả mạo”.

Tiêu Tinh mỉm cười giải thích: “Như thế này cho tiện hoạt động”.

Nhạc Lăng lườm cô, lạnh lùng nói: “Tiện hoạt động cái gì? Bắt con đi đẩy máy bay chắc?”.

Thấy Tiêu Tinh vẫn giữ nụ cười không có gì có thể thay đổi
được, không coi lời của mình ra gì, Nhạc Lăng không khỏi chau mày, bà
chỉ tay vào chiếc điện thoại trước ngực cô, giọng nói đầy khinh miệt:
“Bao nhiêu tuổi rồi vẫn còn dán khỉ vào điện thoại?”.

Tiêu Tinh mỉm cười và nói: “Khỉ yoyo, người khác tặng ạ”.

Sau một hồi im lặng, Nhạc Lăng quay người sang, gườm gườm
nhìn Tiêu Tinh: ” Con đã hai mươi hai tuổi rồi, sao lại không có khiếu
thẩm mĩ như thế? Con gái lớn rồi phải biết cách trang điểm, hồi mẹ hai
mươi hai tuổi tuổi đã sinh con rồi đấy”.

Tiêu Tinh ngẩng đầu tỏ ra rất thành khẩn khi nghe những lời dạy dỗ ấy, “Con biết rồi mẹ ạ, con sẽ chú ý”.

Nhạc Lăng chán ngán liếc nhìn cô, “Bây giờ tùy con muốn mặc
thế nào thì mặc, sau khi đến New York, Quân Tắc sẽ ra đón con, con thay
ngay bộ quần áo này ra, đừng để người ta cười cho, nghe rõ chưa?’.

Tiêu Tinh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ”.

Kế sách lấy nhu khắc cương rất hữu hiệu khi đối phó với mẹ.
Người ta thường nói không ai đánh người đang cười, Tiêu Tinh cứ cười như thế, Nhạc Lăng không thể mắng được nữa. Thực ra tối qua mẹ nhét cho cô
rất nhiều bộ quần áo dịu dàng nữ tính, nhưng cuối cùng Tiêu Tinh vẫn
chọn “bộ quần áo leo núi” đơn giản tiện lợi này. Tiêu Tinh không mặc
quần áo mẹ mua cũng là có nguyên nhân, một là cô không muốn trở thành
động vật quý hiếm bị người ta vây quanh, hai là những bộ quần áo ấy quá
sexy, đến nỗi sau khi khoác lên người cô có cảm giác như là khỏa thân
chạy ngoài đường.

Sáng nay vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Tinh, Nhạc Lăng
đã sa sầm mặt xuống. Ánh mắt sắc nhọn ấy dường như đang muốn nói con
không phải do mình sinh ra. Quả thực so với người phụ nữ cao 1m8, đi
giày cao gót, mặc váy liền gợi cảm, kiểu tóc rất đẹp, năng động lại nho
nhã như Nhạc Lăng, quả thực Tiêu Tinh trông giống như nha hoàn hầu hạ
bên cạnh Từ Hy Thái Hậu.

Chỉ nhìn mặt, hai mẹ con trông giống hai chị em hơn.

Nhìn cả trang phục thì giống bà chủ và nha hoàn.

Điều này cũng khó trách, lúc Nhạc Lăng sinh Tiêu Tinh mới có
hai mươi mấy tuổi, lại biết cách chăm sóc trang điểm nên bây giờ trông
vẫn trẻ trung xinh đẹp. Tiêu Tinh thì chưa bao giờ quan tâm đến những
nhãn hiệu thời trang và mĩ phẩm. Cô là một cô gái giản dị, chỉ quan tâm
đến đồ ăn, phim hoạt hình, , tiểu thuyết và phim ảnh. Cô ko biết ở đâu
có biểu diễn thời trang nhưng lại biết rõ bộ phim hoạt hình nào mới được trình chiếu. Rửa mặt xong cô chỉ bôi kem dưỡng da Dabao SOD , đi ngủ
mặc váy ngủ in hình Mashimaro, thích ăn lẩu tê cay, thích ăn thịt dê
xiên bên đường, còn thích nắm tay các chị em dạo phố, vác một đống quần
áo một trăm tệ mặc cả xuống còn ba mươi tệ về nhà mặc thay đổi, lúc nhàm chán thì đi dạo quanh những khu phố giảm giá, thỉnh thoảng lại vào thế
giới game online xông pha, vác đao làm nữ hiệp.

Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Tinh mặc “trang phục leo núi” xuất
hiên trước mặt mình, vẻ mặt của Nhạc Lăng đều rất kì dị. Trong ánh mắt
kinh ngạc của những người bạn mang đậm vẻ nữ tính, Nhạc Lăng ngượng
ngùng chỉ tay vào người Tiêu Tinh và nói: ” Đây… là… con gái… mình”.
Những người đứng cạnh thường cười và nói: ” Con gái cậu giống cậu thật
đấy, da đẹp, dáng người cũng đẹp”. Cuối cùng khéo léo nói thêm một câu:
“Nếu biết trang điểm thì sẽ càng xinh hơn”.


Bố mẹ rất bận nên từ nhỏ Tiêu Tinh đã được đưa về quê cho ông nội nuôi. Vì thế mỗi lần mẹ phàn nàn cô không biết trang điểm, cô lại
cười và nói: “Phong cách quê mùa của con là do từ nhỏ ở cùng ông nội quá lâu. Lúc ấy con mặc áo bông hình hoa, quần ngắn, ông nội khen con rất
xinh”.

Nghe con gái nói như vậy, sắc mặt của Nhạc Lăng bỗng trở nên u ám, nói một câu “tùy con” rồi quay người bước ra ngoài.

Tiêu Tinh nhìn cái cổ cứng đơ như cổ thiên nga của mẹ, trong lòng không khỏi cười thầm…

Mấy hôm trước, thiên kim nhà chú Trương lấy chồng, con gái
bác Lưu cũng bi ép đi xem mặt, trong tiếng gào khóc kêu than của những
nữ dồng bào vì không có bạn trai nên bị ép đi xem mặt, Tiêu Tinh đã vô
cùng thông minh khi chọn đi học thạc sĩ ở nước ngoài.

Cô cố tình trang điểm giống 1 cô nữ sinh đơn thuần là vì muốn bố mẹ nghĩ rằng “con gái vẫn còn là học sinh, không cần phải vội”, xua
tan ý nghĩ “con gái lớn rồi, nên nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự”. Nếu
ngày nào cũng ăn mặc già dặn gợi cảm, bố mẹ sẽ tưởng cô là cô gái quá
lứa lỡ thì đang cô đơn, nhanh chóng lên kế hoạch gả chồng cho cô mất.

Người ta nói hôn nhân là nấm mồ, Tiêu Tinh vẫn còn muốn sống
tự do thêm vài năm nữa, ai muốn còn trẻ như vậy mà đã chui vào trong mồ.

Kế hoạch của Tiêu Tinh nghe có vẻ rất hay nhưng không ngờ lần này đi New York lại có một nấm mồ đang chờ cô, hơn nữa lại còn là nấm
mồ cao cấp được đo theo đúng dáng người của cô.

Tục ngữ nói rất hay, nếu bạn yêu cô ấy, hãy đưa cô ấy đến New York, bởi vì đó là thiên đường. Nếu bạn hận cô ấy, hãy đưa cô ấy đến
New York, bởi vì đó là địa ngục. Rất lâu sau đó, cuối cùng Tiêu Tinh mới hiểu, tình cảm của mẹ đối với mình đúng là vừa yêu vừa hận.

“Nam Nam, tao sắp đi du học rồi, bây giờ đang ở sân bay”, sắp đến giờ qua hải quan, cuối cùng Tiêu Tinh không kìm nén được nữa, gọi
diên thoại cho người chị em tốt Vệ Nam.

Vệ Nam ở đầu dây bên kia rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, dường
như vô cùng sững sờ, rất lâu sau đó mới nghẹn ngào nói được hai tiếng:
“Tiêu Tinh…”.

Tiêu Tinh thấy lòng chua xót, vờ như không có chuyện gì xảy
ra, cười và nói: “Mày và Tiểu Quyên đừng đến tiễn tao, sau khi đến đó
tao sẽ liên lạc với bọn mày…”.

Sau khi tắt máy, Tiêu Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn nữa tiếng nữa máy bay mới cất cánh.

Vệ Nam và Kỳ Quyên là chị em tốt nhất của cô, bắt đầu từ khi
học cấp hai đã dính với nhau như kẹo cao su, bây giờ một mình cô ra nước ngoài, hôm nay xa cách, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Mỗi lần tốt nghiệp đều phải xa rất nhiều người bạn, lần này
là hai người thân thiết nhất. Bề ngoài Tiêu Tinh giả bộ tươi cười, thực
ra trong lòng rất buồn. Một mình ra nước ngoài, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cô dơn một mình, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất thảm thương. Có điều
so với việc bị ép đi xem mặt, chút thảm thương này có là gì đâu…

Tiêu Tinh nắm chặt tay, thầm khích lệ bản thân.

Không ngờ Vệ Nam và Kỳ Quyên lại đến, thấy hai người thở hổn
hển chạy về phía mình, Tiêu Tinh không giấu nổi niềm vui đứng bật dậy,
nói đùa với họ: “Chẳng phải đã nói là đừng đến tiễn rồi hay sao? Hai
chúng mày thật là nghĩa khí”.

“Ở nước ngoài nhất định phải giữ gìn sức khỏe”, Vệ Nam nắm
chặt tay Tiêu Tinh, vừa thở hổn hển vừa nói, “không quen thì quay về
nhé, tao có một bát cơm sẽ quyết không để mày thiếu một bát cháo, tao có đập nồi bán sắt vụn cũng sẽ nuôi sống mày”.

Kỳ Quyên lườm Tiêu Tinh rồi nói: “Sau khi ra nước ngoài phải
chăm sóc bản thân thật tốt, nghe rõ chưa? Không được thiếu một sợi tóc
nào”.

Tiêu Tinh xúc động ôm họ, khẽ vỗ vai hai người và nói: “Chúng mày cũng thế nhé, chú ý giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì nhớ để lại lời
nhắn cho tao, tuy thể xác tao ở nướ ngoài nhưng linh hồn thì mãi mãi ở
cạnh chúng mày”.

Vệ Nam đám một cái rất mạnh vào vai Tiêu Tinh rồi nói: “Linh hồn của tao sẽ mãi mãi theo sau mày”.

Kỳ Quyên lườm hai người, “Chúng mày sến quá đi mất”, nói rồi
cô lại ghé sát vào tai Tiêu Tinh dặn dò, “Mày nhớ lấy, ra nước ngoài
đừng có mà dính vào vận đào hoa, một khi phát hiện điều gì bất thường,
mày hãy nói là mày bị đồng tính, có bạn gái trong nước rồi, chị mày sẽ
ra mặt giúp mày”.

Thấy ánh mắt của mẹ đột nhiên hướng về phía mình, Tiêu Tinh
vội vàng bỏ tay Kỳ Quyên ra, cười nói: “Được, tao nhớ rồi, đây là tuyệt
chiêu của may, chỉ cần xuất chiêu là đối thủ sẽ không còn một mảnh
giáp”.

Kỳ Quyên gật đầu: “Nhớ là tốt, còn nữa cái chiêu lấy nhu khắc cương đối phó với mẹ mày, mày phải tiếp tục phát huy uy lực của nó. Lúc mày cười trông rất giống người, tao tin là với cái mặt dày của mày,
xông pha ở bên ngoài hoàn toàn không thành vấn đề”.

“Ừ, tao sẽ cố gẳng”, Tiêu Tinh tươi cười nắm tay Kỳ Quyên,
“Chắc hai, ba năm nữa sẽ quay về, hai đứa mày đừng vội kết hôn, tao muốn làm phù dâu cho bọn mày”.

Kỳ Quyên vội nói: “Mày nói nhảm nhí gì thế, trước hai mươi
tám tuổi tao kị nói đến hôn nhân. Mày và Vệ Nam, đứa nào kết hôn trước
thì phạt đứa đấy làm nô lệ dọn nhà vệ sinh cho tao một tháng”.

Thế thì độc ác quá… Tiêu Tinh không kìm được lẩm bẩm.

Vệ Nam nói: “Được thôi, dọn vệ sinh thì dọn vệ sinh, chắc
chắn tao không phải người đầu tiên”, nói rồi cô quay sang nhìn Tiêu
Tinh.

Tiêu Tinh vội gật đầu: “Đương nhiên, cứ quyết định thế nhé!”.

Thấy sắp đến giờ cất cánh mà ba đứa con gái vẫn ôm nhau chí
chóe không ngừng, Nhạc Lăng không kìm được thúc giục: “Tiêu Tinh, phải
đi rồi”.

Tiêu Tinh đành lưu luyến tạm biệt Vệ Nam và Kỳ Quyên, kéo hành lí đến trước mặt bố mẹ.

Nhạc Lăng nhìn cô, lạnh lùng nói: “Sau khi đến đó, chị họ của con sẽ ra đón con, tạm thời con sống ở nhà chị, biết chưa?”.

Tiêu Tinh gật đầu: “Vâng ạ”.

“Hạn chế đồ ăn sẵn”.

“…Vâng”.

“Đừng có ngủ nướng”.

“…Vâng”.

Nhạc Lăng cúi đầu nhìn đồng hồ, “Sắp đến giờ rồi, đi thôi”.

Phát thanh viên nhắc nhở hành khách lên máy bay, Tiêu Tinh lưu luyến ngoảnh đầu lại, “Bố, mẹ, còn gì cần dặn dò nữa không ạ?”.

Nhạc Lăng khó chịu xua tay, “Lề mề cái gì nữa, mau đi đi”.

Tiêu Đức Chính mỉm cười rất dịu dàng, chạy lại ôm con gái, “Đi đường cẩn thận, đến nhà chị họ thì gọi điện cho bố mẹ”.

“Vâng, tạm biệt bố mẹ”, Tiêu Tinh gật đầu với bố mẹ rồi vẫy
tay với hai người chị em đứng cách đó không xa, quay người đi vào cửa
kiểm tra an ninh.

Cuối cùng cũng thuận lợi lên máy bay, Tiêu Tinh tìm ghế rồi
ngồi xuống, cất hành lý, thắt dây an toàn, tâm trạng có chút bất an chờ
máy bay cất cánh. Đối với một cô sơn nữ lần đầu tiên đi máy bay như cô,
hành trình vượt đại dương lần này ẩn chứa rất nhiều điều mới lạ. Chiếc
mp3 bên tai vang lên giọng thánh thót của nữ ca sĩ: “Chờ một ngày nắng, chúng ta sẽ gặp lại nhau, anh đã nói chỉ cần gió thổi là em sẽ nghe thấy. Mỉm cười nói tạm biệt, nhất định sẽ gặp lại, trái tim
thư thả sẽ thấy được mãi mãi“.

Tiêu Tinh tắt mp3, nhìn bầu trời trong xanh ấm áp bên ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu.

New York, ta đến đây!


Tiêu Tinh ngủ mê mệt trên máy bay, những giấc mơ kì lạ liên
tiếp kéo đến, có lẽ do gần đây đọc quá nhiều tiểu thuyết, tinh thần có
chút hỗn loạn, ngay cả những chủng tộc chưa bao giờ được cô để ý đến như người ngoài hành tinh, ma cà rồng cũng xoay vòng vòng trong giấc mơ của cô, còn cười nói vói cô. Cuối cùng một con ma cà rồng với khuôn mặt
trắng nhợt ghé sát vào tai cô và nói: “You are so sweet”, sau đó cắn vào cổ cô, “Your blood is so sweet”.

Tiêu Tinh toát mồ hôi, giật mình tỉnh dậy, lúc nào cũng có
hơi lạnh lan đến cổ một cách kì lạ, không kìm được đưa tay lên sờ. Cô
thật sự rất phục tài nằm mơ của mình, tình tiết quanh co lắt léo, đoạn
kết xúc động tâm can, ngay cả ma cà rồng cũng nói tiếng Anh.

Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài cửa sổ vẫn là tầng mây
mênh mông vô tận, những đám mây đủ mọi hình dáng trải dài dưới chân,
giống như tấm thảm bông mềm mại. Không biết máy bay đã bay bao lâu, Tiêu Tinh có cảm giác cứ bay như thế này đừng nói là bay khỏi châu Á đến với thế giới mà sắp bay ra khỏi trái đất ra vũ trụ rồi.

Cô đang cảm thấy tẻ nhạt thì đột nhiên trong máy bay vang lên thông báo sắp hạ cánh. Lúc ấy Tiêu Tinh mới ngớ ngàng cúi đầu nhìn đồng hồ, không ngờ cô đã ngủ một mạch đến tận New York.

Máy bay chuẩn bị hạ cánh, những tầng mây dưới chân càng ngày
càng mỏng dần, Tiêu Tinh bắt đầu chỉnh lại chiếc túi đeo bên mình. Không hiểu sao trên cổ lại xuất hiện cảm giác lành lạnh kì lạ giống như lúc
mới tỉnh dậy. Cô không kìm được ngoảnh đầu sang, lúc ấy mới phát hiên
nguồn hơi lạnh ấy – Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế bên cạnh.

Người đó mặc chiếc áo sơ mi màu xám, để mở hai cúc, lộ ra
nước da rám nắng khỏe khoắn. Chiếc kính râm che hơn một nửa khuôn mặt,
không nhìn rõ nét mặt, chỉ là bờ môi mím chặt toát ra vẻ lạnh lùng.

Ô, trên máy bay còn đeo kính râm, dáng vẻ này, chắc không phải là ngôi sao nào đó xuất ngoại sợ bị chụp ảnh chứ?

Nghĩ đến đây, dòng máu trong người Tiêu Tinh lại sục sôi, lát nữa cùng nhau đi ra sân bay, có phải sẽ nhìn thấy một đám loli tay giơ
biển, tay cầm băng rôn, lớn tiếng hét “XX em yêu anh”, vì chữ kí của anh ta mà chen lấn đến vỡ đầu chảy máu? Thú thực cảnh tượng hoành tráng này cô vẫn chưa thấy bao giờ.

Người ta thường nói nhất cự li, nhì tốc độ, nếu đã trùng hợp
như vậy, chi bằng hãy ra tay trước, xin chữ kí kiếm chút tiền gì đó coi
là thu hoạch bất ngờ.

Tiêu Tinh đang định lấy cuốn sổ xin người ta chữ kí thì nghe
thấy giọng của anh ta: “Cô ngủ mười mấy tiếng, lại còn nói mê rất nhiều
câu kì lạ, lúc thì nói cửu âm chân kinh đã luyện đến tầng thứ chín rồi,
lúc thì nói máu của tôi không ngọt”.

Anh ta nhếch mép cười khẩy, giống như chế nhạo, nhưng cũng
giống như bông đùa, dù sao anh ta nói như thế có ý đồ gì Tiêu Tinh không thể hiểu được.

Có điều gì đó bất thường, không nói đến chuyện chữ kí nữa.

Từ trước tới nay Tiêu Tinh luôn là người “gió chiều nao che
chiều nấy”, ngay cả nữ hoàng băng giá như mẹ cũng có thể dễ dàng đối phó trong suốt bao nhiêu năm, gặp tình huống này dĩ nhiên là dùng phép “lấy nhu khắc cương” quen thuộc rồi. Cô làm ra vẻ vô cùng thành khẩn, nhìn
anh ra với ánh mắt áy náy, giọng nói cũng rất nghiêm túc, “Xin lỗi, làm
ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của anh, từ nhỏ tôi đã có thói quen nói mê,
ha ha, thật ngại quá, có lúc tôi còn mộng du cơ. Hôm nay không mộng du,
có thể là đang ở trên máy bay, bị dây an toàn thắt chặt quá”.

Cô thấy khóe miệng anh ta run run, sa sầm mặt xuống, không nói gì.

Tiêu Tinh tươi cười nói tiếp, “Theo tôi được biết, rất nhiều
người nói mê lúc ngủ. Thế này nhé, lần sau khi nào ra khỏi cửa tôi sẽ
đeo khẩu trang, chi bằng anh… cũng đeo tai nghe?”.

Anh ta liếc nhìn cô, lẳng lặng quay đầu đi.

Máy bay nhanh chóng hạ cánh. Người đang ông ngồi cạnh cầm
chiếc laptop rồi đi ngay, dường như không muốn ở cùng Tiêu Tinh thêm một giây nào nữa.

Tiêu Tinh cũng chẳng bận tâm, tiếp tục chậm rãi chỉnh lại
chiếc túi xách tay. Ai cần biết anh ta là thần thánh phương nào, dù sao
cũng chỉ là người xa lạ gặp trên máy bay. Ai sợ ai chứ? Hơn nữa, mỗi
công dân đều có tự do “nói mê”. Tuy những lời nói mê của cô có kỳ lạ một chút, bao gồm nhiều nội dung như võ hiệp trung quốc, truyện kỳ ảo
phương Tây, truyện kinh dị nhưng điều đó cũng chứng minh cô hiểu biết
sâu rộng, tư duy nhanh nhạy.

Ặc… Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cô.

Tiêu Tinh nhanh chóng kéo hành lý, chuồn xuống máy bay.

Một giấc ngủ dài khiến tinh thần hoảng hốt, lúc ngủ là buổi
chiều, lúc tỉnh dậy vẫn là buổi chiều, cô chưa quen chênh lệch múi giờ,
lúc đi ra sân bay thấy có chút chóng mặt. Tiêu Tinh một tay kéo vali
ngoại cỡ, chầm chậm lê bước về phía trước. Hai con mắt không ngừng nghỉ
chút nào, căng thẳng liếc nhìn xung quanh, mong chờ nhìn thấy tấm biển
có viết hai chữ “Tiêu Tinh”.

Theo Tiêu Tinh được biết, hôm nay có hai người đến đón cô.
Một người là Vu Giai, người chị họ thần bí trong truyền thuyết. Còn có
một người là Thẩm Quân Tắc, trước đó cô chưa từng nghe nói đến anh ta,
hình như là nhà họ Thẩm có quan hệ làm ăn với bố nên mới nhờ anh ta đến
đón cô.

Dĩ nhiên ai đến đón cô cũng không bận tâm, cô chỉ muốn nhanh
chóng nhìn thấy người đến đón mình để nhét chiếc vali ngoại cỡ trong tay cho người đó…

Tiêu Tinh liếc nhìn một lượt từ trái sang phải nhưng không
nhìn thấy bất ký tấm biển nào có viết hai chữ “Tiêu Tinh”. Không cam
tâm. cô lại liếc một lượt từ phải sang trái, cuối cùng buồn rầu cúi đầu.

ất rõ ràng, người đến đón cô không đến sân bay đúng giờ.

Cô đang bức xúc thì đột nhiên điện thoại đổ chuông. Vừa nhấc máy, bên tai vang lên giọng nói lanh lảnh của một cô gái:

“Em yêu, em đến chưa? Đến chưa?”

Tiêu Tinh sững người, đang định hỏi “Ai là em yêu của cô” thì nghe thấy người phụ nữ kia cười rất sảng khoái: “Chị là chị họ của em,
Vu Giai”.

Chị họ trong truyền thuyết? Tiêu Tinh vội vàng tười cười, vờ
tỏ ra vẻ ngoan ngoãn, lễ phép vười nói: “Em chào chị, em vừa xuống máy
bay”. Liếc nhìn xung quanh, không phát hiện ra người phụ nữ nào khí thế
với giọng nói trầm bổng réo rắt như thê, mơ hồ hỏi: “Chị. chị đang ở
đâu?”.

“À, ngại quá, hôm nay chị có chút chuyện không đến sân bay được, chị bảo Quân Tắc đến đón em rồi. Cậu ta đến chưa?”

“Quân Tắc? Em không quen…”.

Không sao, em không quen cậu ta nhưng cậu ta biết em. Cậu ta
đã xem ảnh của em, sẽ chủ động đến tìm em. Em ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa là được rồi. Cậu ta vẫn chưa đến, có thể là đang trên đường đi”.

Tiêu Tinh sững người, Thẩm Quân Tắc biết cô? Sao có thể thế được?

Bình thường cô rất ít khi chụp ảnh, càng ít khi post ảnh lên
mạng, bức ảnh mà Thẩm Quân Tắc nhìn thấy… không phải là những tấm ảnh cô đã post trên trang web của trường chứ? Oh no, tấm ảnh đó là tấm ảnh của Xuân Ca[*] .Lúc
đầu mấy chị em cùng lập trang web của trường đã post ảnh của Xuân ca!
Ngày ngày bái Xuân Ca, đảm bảo thi sẽ qua, đây là danh ngôn của thời
sinh viên.

[*]Hoá thân của Lý Vũ Xuân, ca sĩ
nhạc Pop nổi tiếng Trung Quốc, từng giành ngôi quán quân trong cuộc thi
tiếng hát Super Girls năm 2005 (ND)
Nghe nói nhà họ Thẩm sống ở nước ngoài nhiều năm, ngộ nhỡ

Thẩm Quân Tắc không hiểu rõ “phong tục” trong nước, không biết “Xuân Ca” nổi tiếng, nhầm tưởng bức ảnh ấy là Tiêu Tinh, không nhìn thấy cô ở sân bay thì thật là thê thảm.

Tiêu Tinh nghĩ một lúc, thấy rằng việc “tìm người qua ảnh”
rất không đảm bảo, vội nói: “Chị, chị cho em số điện thoại của anh ta,
em hẹn anh ta địa điểm gặp mặt, như thế sẽ chắc chắn hơn. Tấm ảnh của
em… chụp từ lâu rồi, sợ anh ta không nhận ra”.

“Được, chị cho em số điện thoại của cậu ta, em có chuyện gì
thì gọi diện thoại tìm cậu ta. Vu Giai rất dứt khoát, đọc số điện thoại
xong lại nói tiếp, “Thế nhé, không nói chuyện với en nữa, chị phải vào
phòng đẻ chờ sinh con”.

Tiêu Tinh sững người, “… Phòng… sinh?”. Không nhầm chứ? Là phòng sinh em bé?

Vu Giai cười nói: “Vốn dĩ thời gian dự kiến sinh là tuần sau nhưng đột nhiên hôm nay bụng đau dữ dội, có thể là sinh sớm”.

Nếu trong miệng Tiêu Tinh có nước thì chắc chắn sẽ phun ra ba mét, nhưng không có nước, đành phải mím chặt môi, giọng nói đắng chát:
“Không… không sao. Chị… sinh con quan trọng hơn”.

Ừ, có chuyện gì cần giúp đỡ thì em tìm Quân Tắc nhé. Mấy hôm
nay chị ở trong bệnh viện, không có thời gian ở cạnh em, đợi chị ra viện rồi sẽ bế con đi thăm em. Bye bye, honey”

Bị câu nói honey rất sến kích thích đến nỗi sống lưng run lên, Tiêu Tinh vội vàng nuốt nước bọt, “Bye bye… “.

Sau khi cúp máy, Tiêu Tinh mới gườm gườm nhìn lên trời rồi thở dài.

Đùa cái gì cơ chứ, sớm không sinh, muộn không sinh, cô vừa
xuống máy bay thì chị họ chạy vào phòng sinh, cứ như cô đã trở thành bà
đỡ ấy.

Hơn nữa bố mẹ cũng không nói với cô Vu Giai là một bà bầu
phóng khoáng, khiến cô không hề có một chút chuẩn bị nào về mặt tâm lý.

Lẽ nào sau này phải sống với bà mẹ phóng khoáng này và đứa
trẻ mới chào đời sao? Trời ơi. đứa trẻ cứ khóc suốt ngày là đáng sợ
nhất, thêm vào đó là bà chị họ nói chuyện nhiều như đọc thơ cùng với ông anh rể người Pháp không biết nói tiếng Trung cũng không biết nói tiếng
Anh… Tiêu Tinh cảm thấy mình sắp bắt đầu một cuộc đời bi thảm và đầy bi
kịch.

Điều khiến Tiêu Tinh bực mình hơn là không biết có phải Vu
Giai cho nhầm số điện thoại hay không mà không thê nào liên lạc được với Thẩm Quân Tắc.

Thấy trời sắp tối, những hành khách bên cạnh lần lượt ra khỏi sân bay với vẻ mặt rạng rỡ, Tiêu Tinh không kìm được muốn phát điên
lên. Cô cầm điện thoại, gọi cuộc điện thoại thứ mười cho Thẩm Quân Tắc.

Nghe tiếng tút tút vang lên không ngừng bên tai, cuối cùng Tiêu Tinh không kìm được khẽ gào lên:

“Thẩm Quân Tắc, tốt nhất là anh mau chóng xuất hiên trước mặt tôi! Nếu không tôi nguyền rủa anh ngày nào ra khỏi cửa cũng bị ướt như
chuột lột!”.

Lời nguyền của Tiêu Tinh nhanh chóng hiển linh, gần như là
vừa đặt điện thoại xuống thì trời đổ mưa. Cơn mưa rào bất ngờ ập tới
khiến toàn thân Tiêu Tinh ướt đẫm.

Tiêu Tinh nhìn trời, không còn gì để nói, làm cái gì thế, cô
vừa mới nguyền rủa người khác, sao lại nhanh chóng hiển linh với cô, làm chuyện xấu cũng linh nghiệm quá đấy.

Tiêu Tinh thê thảm kéo một đống hành lý đi tránh mưa, vừa rút khăn giấy lau nước mưa trên mặt, vừa phàn nàn, “Cho dù có nhìn nhầm ảnh thì một người tóc đen da vàng như tôi vẫn rất dễ nhận ra chứ? Sao cái
tên xấu xa họ Thẩm kia vẫn chưa xuất hiện, rốt cuộc hắn chết ở đâu rồi…
“.

Có lẽ Tiêu Tinh bức xúc nên không chú ý âm lượng, đột nhiên bên cạnh có một ánh mắt bắn về phía cô.

Cảm giác hơi lạnh thoáng qua cổ…

Tiêu Tinh ngoảnh đầu, nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Người đó đi đôi giày da bóng lộn, mặc một bộ complet lịch sự, bên trong là chiếc áo sơ mi màu xám, tay xách laptop, dáng vẻ của một
bậc anh tài điển hình trong giới doanh nghiệp. Mái tóc của anh ta đen
như mực, đôi mắt sâu, sống mũi rất cao, những đường nét trên khuôn mặt
đều rất anh tuấn, là một mĩ nam phương Đông rất có khí chất.

Anh ta lặng lẽ đứng dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn cơn mưa bên ngoài, bờ môi mím chặt, đôi lông mày khẽ nhíu lại, chỉ cần như vậy đã
dễ dàng tạo ra được cá tính, phong cách, nhân tiện tập hợp hơi lạnh xung quanh, giống như một bức tượng băng hoàn mỹ.

Điều đáng buồn là anh ta hình như hiểu lời nguyền rủa mà Tiêu Tinh đã nói, vì thế mới nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn “đười ươi”, hình
như hai câu nói mà cô nguyền rủa Thẩm Quân Tắc không lọt tai chút nào.

Ngọn lửa tức giận trong lòng Tiêu Tinh đang trào dâng dữ dội
nhưng cũng không tiện nổi nóng với người xa lạ không liên quan, hống hồ
người xa lạ này lại rất đẹp trai. Thế nên cô ngoảnh đầu, nở nụ cười rạng rỡ với anh ta để bày tỏ sự “thân thiện”.

Anh ta nhìn cô, gượng gạo quay đầu đi.

Thật kì lạ, Tiêu Tinh có cảm giác động tác lẳng lặng quay đầu đi của anh ta rất quen…

Gọi điện thoại cho Thẩm Quân Tắc mười mấy lần mà không được,
lại không dám gọi cho chị họ, sợ ảnh hưởng đến việc sinh con của chị,
Tiêu Tinh đành phải bực tức đứng chờ ở sân bay. Thấy cơn mưa càng lúc
càng to mà “sinh vật” có tên là Thẩm Quân Tắc kia vẫn không có dấu hiệu
xuất hiện, điện thoại cũng không có người nghe…

Thôi, xem ra chắc chắn tên xấu xa kia đã quên chuyện đi đón
người rồi, chi bằng trực tiếp bắt xe đến nhà hắn. May mà tối hôm trước,
lúc thu dọn hành lý, bố đã nhét cho cô một cuốn sổ nhỏ, trên đó có ghi
một đống địa chỉ, trong đó có địa chỉ nhà chị họ và nhà họ Thẩm.

Tiêu Tinh quyết định như vậy, cô kéo hành lý nặng trịch lao ra giữa trời mưa, gọi một chiếc taxi đến nhà họ Thẩm.

Bốn mươi phút sau, taxi dừng lại trước cửa một khu vườn lớn. Cánh cửa đóng chặt, nhìn xuyên qua khe hở có thể thấy một tòa nhà ba
tầng, đặc biệt giống những ngôi nhà theo phong cách tiểu tư sản ở Thượng Hải thời kỳ đầu giải phóng, nếu có thêm một chiếc xe hơi màu đen trước
cửa thì hoàn toàn có thể trở thành hiện trường quay phim của nữ sĩ Quỳnh Dao.

Phong cách của ông Thẩm quả là độc đáo.

Tiêu Tinh đi lên trước nhấn chuông, tiếng chuông thánh thót vang lên một hồi mà không có ai ra mở cửa.

Không phải chứ? Chị họ sinh con không có ở nhà, cho dù Thẩm
Quân Tắc cũng có việc bận không ở nhà, nhưng chẳng phải nhà họ Thẩm có
nhiều người lắm sao? Ông Thẩm, bác trai bác gái, cô chú, anh em, lẽ nào
tất cả bọn họ đều không có nhà, bay hơi hết cả?

Nếu không phải nước mưa lạnh buốt bắn xối xả lên người, Tiêu Tinh thâm chí có ảo giác mình đang nằm mơ.

Quá đủ rồi, sao có thể xui xẻo đến mức này cơ chứ.

Dĩ nhiên, kẻ cầm đầu gây tội ác khiến Tiêu Tinh ra nông nỗi
này chính là cái tên Thẩm Quân Tắc kia. Từ đầu đến cuối, Tiêu Tinh luôn
ghi nhớ điểm này trong lòng một cách sâu sắc. Chỉ trong thời gian nửa
ngày ngắn ngủi, ba chữ “Thẩm Quân Tắc” đã khiến cô khắc cốt ghi tâm.

Cái gã Thẩm Quân Tắc xấu xa, đã nói là đến sân bay đón cô
nhưng không giữ chữ tín, một ngươi đàn ông ngay cả chút thành thực giữ
chữ tín này cũng không làm được thì cần phải dạy dỗ lại.

Nếu là cô, nếu có bạn bè thân thích đến bảo cô đi đón, cô sẽ
tuyệt đối tích cực và nhiệt tình, đến sân bay chờ trước nửa tiếng. Thẩm
Quân Tắc không đến muộn mà là không thèm xuất hiện, đúng là đồ không ra
gì. Mức độ khinh bỉ của Tiêu Tinh đối với người này đã lên đến mức cao
nhất.

Nhà họ Thẩm ở cuối đường, trời tối đen, đèn đường bật sáng,
xung quanh không có một bóng người, Tiêu Tinh co ro trong góc, lạnh đến
nỗi toàn thân run lên cầm cập, càng nghĩ càng thấy tức. Dù sao thì xung
quanh cũng không có ai, tâm trạng không vui cần được giải tỏa, Tiêu Tinh xoa tay, quyết định lớn tiếng chửi rủa.

“Thẩm Quân Tắc, được lắm, anh dám cho tôi leo cây! Tôi nguyền rủa anh mỗi lần đi tàu điện ngầm đều thấy tàu điện ngầm phóng đi trước
mặt mình! Mỗi lần đi ăn ở nhà hàng đều bị tiêu chảy! Mỗi lần lái xe chưa đi được mười mét thì thủng lốp! Đúng rồi, sau này sẽ phải lấy người phụ nữ mà mình ghét nhất, suốt đời làm nô lệ!”.

Đột nhiên một tia sáng chói mắt chiếu thẳng tới, Tiêu Tinh vội vàng lấy tay che mắt.

Chiếc xe màu đen đột ngột phanh kít một tiếng bên cạnh cô.
Tiêu Tinh có một chút sợ hãi, tưởng rằng gặp bọn cướp của trong truyền
thuyết, đang chuẩn bị co cẳng chạy thì thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông cao to bình thản bước xuống xe.

Người đó đi thẳng đến trước mặt Tiêu Tinh, chắn đường đi của cô, nhân tiện che ô cho cô.

Tiêu Tinh có chút ngỡ ngàng.

Không phải cướp của à? Cái cách anh ta đỗ xe cũng quá “uy vũ” rồi đấy?

Tiêu Tinh sững người nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái
đầu đang đứng trước mắt, dưới ánh đèn mờ nhạt có thể lờ mờ nhìn thấy
khuôn mặt của anh ta. Bờ môi mím chặt vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, ngay cả
vẻ cau mày cũng vô cùng quen thuộc.

Chẳng phải anh ta chính là người đàn ông cô đã gặp ở sân bay lúc nãy sao?

Tiêu Tinh đang hoài nghi thì nghe thấy anh ta thấp giọng nói: “Sao lại là cô?”.


Tiêu Tinh mỉm cười ngượng ngùng, đưa tay ra vuốt tóc, không
trả lời. Mỗi lần lớn tiếng chửi rủa người khác đều gặp anh ta. Đây cũng
có thể coi là nghiệt duyên. Cô còn muốn nói “sao lại là anh” nhưng lời
thoại bị cướp, đành phải im lặng.

Thấy Tiêu Tinh không nói gì, anh ta cũng im lặng .1 lúc sau,
ánh mắt anh ta lướt qua tấm thân ướt đẫm của Tiêu Tinh, lạnh lùng hỏi:
“Cô làm gì ở đây?”.

Thực ra giọng nói của anh ta rất hay, trầm lắng nồng hậu, có
điều ngữ khí lạnh lùng khiến người ta nghe mà thấy ghét. Cho dù thế nào, gặp được đồng bào ở nơi đất khách quê người, nghe thấy tiếng Trung, cảm giác vẫn rất thân thiết.

Tiêu Tinh ngẩng đầu, mỉm cười và nói: “Tôi đang đợi người, có 1 người tên là Thẩm Quân Tắc đã nói là đến sân bay đón tôi nhưng đợi
đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, diện thoại cũng không gọi
được, không biết có chuyện gì”.

“Cô nói… Thẩm Quân Tắc?” Anh ta hỏi, giọng điệu có chút kỳ lạ.

“Đúng vậy”, Tiêu Tinh gật đầu, “cũng không biết chết ở đâu
rồi. Tôi thật chưa bao giờ gặp loại người nào như anh ta, đi đón người
cũng quên được. Anh nói xem, còn có cái gì là anh ta không thể quên.

Người đàn ông đó nhìn Tiêu Tinh, im lặng không nói gì.

Khó khăn lắm mới gặp đồng bào có thể hiểu được tiếng trung,
Tiêu Tinh không kìm được trút tất cả mọi nỗi ấm ức mà mình đã phải nén
nhịn suốt một tiếng đồng hồ, cô khẽ lẩm bẩm: “Cái tên họ Thẩm ấy dám cho tôi leo cây, lại còn bắt tôi đứng chờ dưới trời mưa suốt một tiếng đồng hồ. Nếu gặp anh ta, nhất định tôi sẽ thăm hỏi lục phủ ngũ tạng của anh
ta, để cho anh ta biết kết cục của việc cho người khác leo cây!”.

Cứ nhắc đến tên này Tiêu Tinh lại muốn nghiến răng nghiến lợi, hận một nỗi không thể dẫm bẹt mặt hắn.

Một mình cô đơn độc chạy ra ngoài, không ai quen biết, cái
tên Thẩm Quân Tắc ấy nếu không muốn đến đón thì đừng có hứa trước để cho người ta chuẩn bị tâm lý, đặt khách sạn gì gì đó. Đã hứa là đến đón,
kết quả lại chơi trò mất tích, để người ta ở sân bay đứng chờ như một
con ngốc. Đúng là đồ không ra gì, nhân phẩm thối nát đến cực điểm.

Chửi Thẩm Quân Tắc xong, Tiêu Tinh mới mỉm cười và nói với
người đàn ông trước mặt: “Tôi không đợi được anh ta nên chạy đến nhà tìm anh ta, không ngờ nhà họ Thẩm lại không có một người nào”.

Đột nhiên đối phương nói: “Nhà họ Thẩm chuyển nhà rồi”.

Tiêu Tinh ngạc nhiên nhìn anh ta, “Cái gì? Chuyển… chuyển nhà?”.

“Ừ, vừa chuyển đi mấy hôm trước”, người đàn ông trước mặt bình tĩnh nói.

Tiêu Tinh buồn rầu chùng vai xuống, “Vậy à… ” đúng là xui
xẻo. Có điều nếu anh ta đã biết nhà họ Thẩm chuyển nhà, vậy thì chắc
chắn là anh ta quen người nhà họ Thẩm? Hai mắt Tiêu Tinh lóe sáng, vội
vàng ngẩng đầu hỏi, “Đúng rồi, anh quen Thẩm Quân Tắc chứ?”.

Anh ta nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Cậu ấy là bạn tôi”.

Chả trách khi thấy mình chửi rủa Thẩm Quân Tắc, vẻ mặt của anh ta kỳ lạ đến vậy…

Dù sao thì Tiêu Tinh mặt dày, cũng không phải lần đầu tiên
làm trò cười trước mặt anh ta, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười và hỏi: “Anh quen anh ta, vậy anh có biết nhà anh ta chuyển đi đâu
không?”.

“Chuyện này… tôi không rõ lắm”.

“Ồ”, Tiêu Tinh có chút lúng túng gãi đầu, không biết nên nói gì nữa.

Hai người đều im lặng. Một lúc sau, người đàn ông chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên mở miệng nói: “Cô không có chỗ đi, đứng chờ ở đây
cũng không phải cách hay, trời sắp tối rồi, chi bằng đi tìm một khách
sạn nào đó trước đã”.

Tiêu Tinh cũng thấy trước mắt ở khách sạn là cách duy nhất.
Có điều cô chỉ có một mình, không quen biết ai, nếu người đàn ông này đã mở miệng giúp đỡ, chi bằng nhân tiện nắm lấy cái phao cứu sinh này, để
anh ta giúp thì giúp cho chót. Nguồn tài nguyên đặt trước mặt, cần phải
biết cách nắm lấy và lợi dụng.

Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh vội nở nụ cười, lễ phép nói: “Tôi
không quen chỗ này lắm, ở đây có khách sạn nào tốt? Giá cả không quá
đắt, sạch sẽ một chút, tôt nhất là gần khu phố người Hoa, anh có thể gợi ý giúp tôi được không? Cảm ơn anh”. Nói rồi cô còn nở nụ cười ngọt
ngào.

Người đàn ông run run khóe miệng, dường như không quen lắm với sự khác biệt hình tượng quá lớn của Tiêu Tinh.

Sau một hồi im lặng anh ta mới nói: “Tôi đưa cô đi”.

Vốn dĩ chỉ muốn nhở anh ta giới thiệu khách sạn nào tốt 1
chút rồi tự bắt xe đi, không tham vọng anh ta sẽ đưa đi. Không ngờ anh
ta lại nói “tôi đưa cô đi” khiến Tiêu Tinh không biết phản ứng thế nào,
đế tận khi anh ta giơ tay ra đỡ hành lý, cô mới giật mình bừng tỉnh,
“Vậy thì cảm ơn anh quá, thật sự cảm ơn anh”.

“Không có gì”.

Trước sự cảm động rơi nước mắt của Tiêu Tinh, giọng nói của
anh ta vô cùng bình tĩnh. Nói rồi anh ta đưa ô cho Tiêu Tinh, đỡ hành lý trên tay cô, quay người đặt vào trong xe.

Cán ô vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh ta khiến trong lòng Tiêu Tinh bỗng thấy vô cùng ấm áp.

Chả trách mà có một bài hát đã nói “Đông hương gặp đồng hương, hai hàng lệ tuôn rơi”. Cảm giác gặp được đồng bào ở nơi đất khách quê người quả thực rất xúc
động. Lúc khó khăn nhất được đồng bào giơ tay giúp dỡ, trong lòng Tiêu
Tinh thực sự rất cảm động. Tuy ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này
không được tốt cho lắm, thờ ơ lạnh lùng cứ như người khác mắc nợ anh ta
vậy. Có điều bây giờ nhìn lại, anh ta cũng là người ngoài mặt thì lạnh
lùng nhưng trái tim thì ấm áp. Tính cách kì quái giống hệt người mẹ nữ
hoàng băng giá ở nhà.

Thấy người anh ta ướt đẫm nước mưa mà vẫn không hề bận tâm,
đặt vali xong lại đỡ chiếc túi da trên tay mình, còn chủ động mở cửa xe
cho mình, Tiêu Tinh không kìm được thầm giơ ngón tay cái trong lòng:
Người này nhìn có vẻ lạnh lùng, thực ra là một người rất có phong độ.

Tiêu Tinh ngồi ở ghế lái phụ, nhìn người đàn ông bên cạnh cúi đầu thắt dây an toàn, không kìm được cảm kích nói: “Thật sự rất cảm ơn
anh. Cảm ơn anh đã giúp tôi”.

“Đừng khách sáo”, lời nói của anh ta rất ngắn gọn súc tích.

“Đúng rồi, có thể biết tên anh được không?”. Một người ở nước ngoài có thêm một người bạn cũng tốt, Tiêu Tinh cười nói, “Tôi là Tiêu
Tinh, tốt nghiệp trường đại học ngoại thương, sang bên này học thạc sĩ,
còn anh?”.

“Jesen”.

Thật là ngắn gọn súc tích… còn không nói tên tiếng Trung. Có lẽ những người sống ở nước ngoài quen dùng tên tiếng Anh.

Tiêu Tinh gật đầu, tỏ ra rất thấu hiểu, “Chào anh, Jesen, tên tiếng Anh của tôi là Sunny. Tôi không có nhiều bạn bè ở đây, rất vui
được làm quen với anh”. Nói rồi cô mỉm cười giơ tay ra, bày tỏ sự thân
thiện.

Đột nhiên ghế sau vang lên tiếng chuông điện thoại, Jesen
không bắt tay Tiêu Tinh, ra hiệu tỏ ý xin lỗi rồi lấy điện thoại trong
chiếc áo khoác ở ghế sau, nhấn nút nghe, thấp giọng nói: “Ừ, anh đến
rồi, về muộn một chút, không cần chờ anh về ăn cơm”.

Không biết bên kia đang nói gì, cằn nhằn một hồi lâu, Jesen
có chút khó chịu, cau mày nói: “Được rồi, về nhà nói với em sau”. Nói
rồi liền cúp máy.

Tiêu Tinh nhìn anh ta, lo lắng hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”.

“Không có gì”. Jesen cúp máy nhưng lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

Nhật ký cuộc gọi có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là cùng một số điện thoại lạ, cuối cùng còn có một tin nhắn mới được gửi đến cách đây
không lâu, cũng là số điện thoại ấy.

Ngón cái vừa nhấn nút, một hàng chữ nhảy ra trước mắt:

“Thẩm Quân Tắc, tôi là Tiêu Tinh bị anh cho leo cây! Anh đã nhận lời Vu Giai đến đón tôi nhưng lại không hề coi đó là chuyện của mình, hại tôi chờ anh một tiếng ở sân bay! Loại người không giữ chữ tín như anh, trước mỗi bữa ăn tôi nhất định sẽ
nguyền rủa anh bị tiêu chảy một trăm lần! Thượng Đế phù hộ cho anh đừng
có để tôi gặp anh, nếu không tôi không đảm bảo mình sẽ có những hành
động bạo lực, xâm phạm đến an toàn thân thể của anh như thế nào đâu!
Không nói tạm biệt!”.

Jesen tắt tin nhắn, ngoảnh đầu sang nhìn Tiêu Tinh với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tiêu Tinh bị nhìn đến mơ hồ, cô mỉm cười, khẽ hỏi: “Sao thế?”.

“Trước mỗi bữa ăn tôi nhất định sẽ nguyền rủa anh bị tiêu
chảy một trăm lần!”. Lời nguyền rủa này thật độc ác, mấy ngày hôm nay
bụng dạ khó chịu, đang không ăn được…

Đọc lại tin nhắn đầy bạo lực ấy một lần nữa, Thẩm Quân Tắc khẽ nhếch mép và nói: “Không có gì”.

Sau đó anh lẳng lặng quay đầu đi trước ánh mắt cảm kích của Tiêu Tinh rồi khởi động xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.