Đọc truyện Chờ Em Lớn Nhé Được Không – Chương 8
Chiếc xe đi được nửa giờ thì tới nơi, dừng trước một
tòa nhà nguy nga lộng lẫy, mặt trước mặt sau đều là bãi cỏ mênh mông trải dài,
bên ngoài cửa chính có những người đàn ông mặc âu phục đen xếp thành hai hàng.
Chưa cần vào đến bên trong, chỉ đơn giản nhìn khí thế
thôi đã thấy nơi đây không hề tầm thường.
An Nặc Hàn lái xe đến trước cổng trung tâm giải trí.
Hai người vừa mới xuống xe, ngay lập tức có nhân viên phục vụ tới đón, đi lên
chào hỏi, tư thế chào tiêu chuẩn gập lưng đến 90 độ, dùng tiếng Anh cung kính
nói: “Tiên sinh Anthony, tôi có thể làm gì cho ngài.”
“Sắp xếp cho tôi một phòng.” An Nặc Hàn nói.
“Vâng!”
Nhân viên phục vụ nói vài câu vào bộ đàm, trong thời
gian rất ngắn, một người đàn ông trung niên ăn mặc rất danh giá tới nghênh đón,
thái độ cực kỳ kính cẩn.
Ban đầu Mạt Mạt cho rằng phục vụ nơi đây vốn thế, về
sau cô mới phát hiện ra rằng trên đường đi, bất kỳ ai thấy người đàn ông danh
giá kia đều cung kính chào hỏi, gọi ông ta là ông chủ.
Mạt Mạt không tránh được có phần thất vọng, trông ông
ta cố lắm thì cũng chỉ có ít phong độ, trưởng thành, thận trọng, không có gì
đặc biệt hết, tin đồn quả thật là không thể tin.
Ông chủ đưa bọn họ đến một căn phòng.
Mạt Mạt cảm thấy như bị sét đánh.
Chỉ sắp xếp một phòng thôi mà cần phải chuẩn bị cả một
sân khấu Sydney cho họ sao? Sân khấu màu đen, màn vải sắc vàng, còn có cả một
chiếc đàn dương cầm màu trắng.
Phô trương đến mấy cũng không thể để nơi này có di sản
văn hóa chứ?
“Anh Tiểu An, ngày thường anh hay tới đây lắm
hả?”
“Bình thường thì phải đi học còn đâu, chỉ tới kỳ
nghỉ mới thường tới nơi này.”
“Thế ạ!” Là khách quen, cũng khó trách.
Cô vừa mới ngồi xuống một chiếc ghế dài giống như ghế
massage thì nghe thấy ông chủ kia hỏi An Nặc Thần: “Cậu có muốn xem qua sổ
sách tuần này chút không ạ?”
Cô có phần hơi mơ hồ.
An Nặc Hàn thản nhiên hỏi: “Bố tôi xem
chưa?”
“An tiên sinh nói cậu đã tốt nghiệp rồi, mọi
chuyện nơi này đều giao lại cho cậu.”
“Ừm, đưa tôi xem.”
“Vâng!”
Vị “ông chủ” kia vừa đi ra ngoài, An Nặc Hàn
như nhớ tới điều gì đó, gọi ông ta lại: “Đợi tí. Ông điều tra giúp tôi một
chút xem Jack Trần gần đây có hay tới chỗ này không.”
“Là sinh viên mà lần trước cậu nói để ý cho kỹ
phải không?”
“Ừ.”
“Được. Tôi lập tức đi điều tra.”
Vị “ông chủ” kia đi khỏi, Mạt Mạt vội vàng
hỏi anh: “Vì sao ông ta lại phải đưa sổ sách cho anh xem?”
“Lý do là từ nay trở đi anh là ông chủ của nơi
này.”
“Gì?”
“Có rất nhiều chuyện em không hiểu đâu.” Ánh
sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt anh, lúc ẩn lúc hiện tạo nên màu sắc huyền bí.
“Anh nói cho em biết đi, em sẽ hiểu mà.”
Cô hỏi dồn hết lần này đến lần khác, An Nặc Hàn đã nói
cho cô một bí mật.
Thật ra An Dĩ Phong không phải là một huấn luyên viên
bình thường, khi chú ấy tại Hong Kong đã từng là một lão đại xã hội đen tung
hoành ngang dọc, hô mưa gọi gió, chẳng hề sợ ai. Sau này vì ông muốn trốn tránh
sự điều tra của cảnh sát, cũng vì muốn đi tìm người yêu xa cách nhiều năm, ông
mới thay tên đổi họ tới Australia. Tại Australia, ông không chỉ tìm được người
phụ nữ ông yêu sâu sắc mà còn nhìn thấy đứa con trai chưa từng gặp mặt. Từ đó
tới nay, ông thường tránh xa sự rắc rối, trải qua những ngày tháng bình thản mà
yên ổn.
Ông mở một câu lạc bộ thể hình, dạy võ thuật, giúp đỡ
một số người Hoa cùng đường. Số người mà ông giúp đỡ ngày càng nhiều, thế lực
càng lúc càng được mở rộng.
Ông là loại người trời sinh dành cho xã hội đen, dù
cho có trở lại làm một người bình thường, cũng không che đậy nổi “mùi vị
hắc ám” từ trong xương tủy.
Trong một dịp rất ngẫu nhiên, ông gặp được một lão đại
xã hội đen Australia, vị lão đại ấy rất thích tác phong xử sự của ông, mối quan
hệ qua lại giữa hai người rất tốt. Về sau, An Dĩ Phong hơi có phần không chịu
được sự yên tĩnh, muốn làm chút “kinh doanh”, thế nên, hai người thảo
luận với nhau một lần, một người cung cấp tiền, một người cung cấp sức,
“Thiên đường & Địa ngục” ra đời từ đấy.
Song chỉ có điều, từ trước tới nay An Dĩ Phong đều rất
thận trọng, chỉ làm một ông chủ đứng sau màn, tất cả mọi chuyện đều giao hết
cho vị “ông chủ” kia quản lý. Chỉ thỉnh thoảng ông mới đến xem qua sổ
sách, có lúc ông không thích lộ mặt thì sai An Nặc Hàn qua đây xem giúp ông.
Mạt Mạt không nhịn được thốt lên. “Nhìn chẳng ra,
chú Phong lại giỏi như thế.”
“Ông ấy quả thật là rất giỏi.” Trên mặt An
Nặc Hàn xuất hiện sự khâm phục: “Ông ấy là loại đàn ông dù có trong vũng
bùn đen thì ánh sáng quanh người vẫn chói lòa bốn phía. “
“Anh cũng sẽ giống như chú ấy thôi.”
An Nặc Hàn lắc đầu. “Thời đại thay đổi, Hong Kong
hai mươi năm trước đã trở thành lịch sử rồi. Thế giới hiện nay rất đơn giản, có
tiền là có thể mua đứt xã hội đen, có tiền là có thể làm cho thống đốc tiếp tục
nhiệm kỳ, có tiền thì cái gì cũng có thể mua được, ngoại trừ…”
Câu nói của anh bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Anh nói một
câu: “Vào đi.”
“Ông chủ” cầm một chồng tài liệu vào, đưa
hết cho anh: “Tôi đã kiểm tra qua, hai tháng gần đây Jack thường xuyên tới
đây, đôi khi tìm Jenny, Jenny làm y hệt như cậu phân phó, không hề dám vô lễ
với cậu ta. Đôi khi cậu ta mang một đứa con gái rất trong sáng tới đây, hai
người họ đã từng qua đêm.”
An Nặc Hàn hít một hơi thật sâu, hỏi: “Qua đêm
ngay tại đây sao?”
“Vâng, hai người ấy đã uống rất nhiều rượu, tận 5
giờ sáng mới rời khỏi.”
Anh cúi đầu day day thái dương, anh đang cười, nụ cười
mang theo chút cay đắng.
“Có vấn đề gì không ạ?” “Ông chủ”
hỏi thăm dò.
“Không có gì!” An Nặc Hàn lật giở sổ sách
qua loa rồi đưa tài liệu lại cho ông ta: “Lần sau khi thằng ấy đến tìm
Jenny, sai người đánh đuổi nó đi.”
“Vâng!”
“Lấy cho tôi mấy chai rượu. À, lấy thêm cho tôi
bánh kem, chocolate, bánh pudding. Còn nữa, tôi không muốn có người đến làm
phiền.
“Được ạ, tôi lập tức gọi người đưa tới.”
—
Cả một đêm, An Nặc Hàn cứ ngồi một mình uống rượu, một
chén rồi lại một chén.
Có lẽ là do buổi chiều mệt mỏi, có lẽ là do chưa ăn
cơm tối, khi anh uống đến chén thứ ba, anh đã cảm thấy hơi say, đầu óc bắt đầu
mơ mơ màng màng.
Anh hỏi cô: “Mạt Mạt, có phải em cảm thấy anh rất
ngốc không? Có một thằng lăn lộn với bạn gái anh ngay tại chỗ của anh, cả thế
giới đều biết, một mình anh không biết!”
Cô vùi đầu ăn bánh pudding. “Em cũng chưa thấy
người đàn ông nào ngốc nghếch như anh hết. Nếu không phải hôm nay em phát hiện
ra, thì bọn họ có kết hôn rồi anh cũng chẳng biết đấy chứ.”
Anh nghiến răng gườm gườm cô: “Uổng công anh
thương em như thế, em cũng chẳng thèm an ủi anh một chút.”
“Có cái gì mà để an ủi. Không phải anh còn có em
sao? Không phải là em đã đồng ý gả cho anh rồi sao!”
Mạt Mạt cúi đầu chiến đấu với cái bánh pudding, thế
nhưng mắt cô đã rưng rưng, nước mắt lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Anh không biết rằng, anh đau lòng, cô còn khó chịu hơn
cả anh.
Thậm chí cô còn muốn đi vả cho người con gái vô tình
đấy một cái tát, giật tóc cô ta mà hỏi: không phải đã hùng hồn nói: chờ anh ấy,
mười năm, hai mươi năm, cả đời… vì sao lại phải bỏ anh ấy, vì sao lại làm anh
ấy đau lòng?
Thế nhưng, trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, cô chỉ biết vì
anh cảm thấy buồn mà bất bình thay.
Đương nhiên cô chẳng hề hiểu rằng, An Nặc Hàn không
phải là một người ngu ngốc, nếu như anh thật tình yêu một người, làm sao ngay
cả việc cô nàng phản bội cũng chẳng hề phát hiện ra?
“Bé con tham ăn, đừng ăn nữa!” An Nặc Hàn
giật lấy chiếc bánh pudding trước mặt cô. “Ăn nữa biến thành mèo Garfield
béo ú bây giờ!”
Cô cúi đầu, lặng lẽ lau đi nước mắt.
“Sao lại khóc?” Anh ôm lấy cô, bế cô đặt lên
đùi mình, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Xin lỗi! Anh đùa em tí
thôi, em không béo tí nào, rất đáng yêu! Rất xinh đẹp!”
Cô biết anh lại đang dỗ cô.
Vi đã từng nói, cô vừa béo lại vừa xấu. Vi chưa từng
thấy cô thì làm sao biết cô vừa béo lại vừa xấu chứ?
Cô hít hít cái mũi tràn ngập vị chua, mỉm cười nói với
anh: “Anh Tiểu An, anh đừng đau lòng, em hát cho anh một bài.”
Không chờ anh trả lời, cô đã rời khỏi lòng anh, nhảy
xuống đất, bước lên sân khấu, cầm lấy chiếc micro.
Cô nhìn vào mắt anh, đôi môi hé mở: “It wont be
easy…” (Điều ấy cũng không dễ dàng…)
Tiếng ca cất lên không hề có nhạc đệm, giọng hát của
cô nhẹ nhàng, uyển chuyển, du dương.
Bàn tay cầm chén rượu của An Nặc Hàn run lên, đôi mắt
đen thăm thẳm chăm chú nhìn cô.
Bài hát này là: Argentina, đừng khóc vì tôi.
Đấy cũng là bài An Nặc Hàn thích nhất, khi Argentina
bị thua trên sân bóng, bài ca này đã được hát lên, giọng hát bi thương khiến
cho toàn bộ người hâm mộ bóng đá đều rơi nước mắt, từ đấy An Nặc Hàn cũng yêu
thích luôn khúc hát này.
Mạt Mạt vì anh mà cố ý đi tìm cô giáo âm nhạc của cô
mà học bài hát này, hơn nữa mỗi khi có thời gian, cô đều tới phòng nhạc tập đi
tập lại, thường hát đến khi giọng bắt đầu khàn khàn mới dừng lại.
“You wont believe me. All you will see is a girl
you once knew.”
(Anh vẫn không tin lời em nói. Tất cả những gì anh
biết về em chỉ là một cô gái anh quen trước đây.)
Anh mắt anh nhìn cô trở nên sâu thẳm, tựa như một hồ
sâu đầy ma lực, trong tích tắc nuốt lấy cô trong vòng nước xoáy.
“Although shes dressed up to the nines. At sixes
and sevens with you.”
“Mặc dù trang phục của cô ấy chẳng thể nào bắt
bẻ, nhưng lại không hề ăn khớp với anh.)
Cô hát mỗi lúc một to hơn: “I love you and hope
you love me…”
(Em yêu anh và hy vọng anh cũng yêu em.)
“I kept my promise. Dont keep your
distance.”
(Em đã giữ lời hứa của mình. Đừng giữ khoảng cách với
em.)
Không nhớ trong bao lâu, anh nhìn cô, cô cũng nhìn
anh, nhịp đập của trái tim cô hỗn loạn, giọng hát cũng bắt đầu run rẩy.
Trong đôi mắt mà cô đã quá quen thuộc hơn bất cứ ai
trên đời bỗng lóe lên tia sáng mà cô chưa từng thấy.
Cô nhắm mắt lại, ngầm nói cho anh biết: “Dont
cry for me, Argentina! The truth is I never left you.” (Đừng khóc vì tôi,
Argentina! Sự thật là tôi chưa bao giờ rời khỏi bạn.)
Khi tiếng hát của Mạt Mạt ngừng hẳn, ánh mắt của An
Nặc Hàn vẫn còn đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô.
Cô cảm thấy hơi hơi xấu hổi. “Vì sao lại nhìn em
như thế?”
“Em thật sự rất xinh đẹp.”
“Lại lừa em rồi!” Cô chu miệng, buông chiếc
micro trong tay xuống, chạy lại đến bên người anh.
Anh ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi má
hồng. “Không phải anh lừa em, trong mắt anh, không ai xinh đẹp hơn em
hết!”
Hô hấp của anh hỗn loạn, xen lẫn với mùi rượu nồng,
giọng nói cũng mang theo men say.
Mạt Mạt len lén lấy ngón tay chạm vào đôi má ẩm ướt,
ngả người vào lòng anh, cô cũng bị hương rượu của anh làm say mất rồi.
—
Thật ra, khi cô say đắm hát lên câu đầu tiên, An Nặc
Hàn thật sự đã bị giọng ca của cô làm rung động.
Anh cũng không biết từ khi nào, đứa bé con đi còn
không vững, luôn luôn bám lấy anh trong ký ức đã trưởng thành trong lúc anh
không chú ý đến.
Hơn nữa lại có tiếng ca động lòng người đến vậy.
Giọng hát của cô, từng câu từng chữ chân thành tha
thiết, từng câu từng chữ nồng nàn thiết tha.
Lúc cô hát đến câu: “Thực tế, tôi chưa bao giờ
rời khỏi bạn…”
An Nặc Hàn đột nhiên bừng bỉnh, anh say mê khuôn mặt
của Vi, dáng người quyến rũ của Vi, thế nhưng thực tế anh lại không hề đi tìm
hiểu cô ấy, cũng không hề để Vi tìm hiểu về cuộc sống của anh.
Thế nên hôm nay Vi mới có thể nói ra những lời như
thế.
Còn Mạt Mạt trưởng thành bên người anh, mới là người
con gái hiểu rõ về anh nhất
Cô không những biết anh thích ăn gì, thích màu gì,
thích làm gì, mà còn hiểu hết về toàn bộ những thứ anh không thích.
Cô sẽ cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ giữa đêm khuya
hiu quạnh mà xem một trận đấu bóng đá cùng anh, chỉ vì để khi có bàn thắng được
ghi, có người để anh ôm chầm lấy.
Cô cũng rất dễ dàng biết ý người khác, khi anh buồn
chán, đảm bảo cô sẽ tới gần anh, cho dù anh nói bất kể cái gì, cô cũng đều mở
to hai mắt, tập trung nghe anh nói. Khi anh bận rộn, cô nhất định sẽ đi ra chỗ
khác, không hề quấy rầy anh.
Cô là một cô gái tốt, tiếc rằng cô mới chỉ có 10 tuổi,
chưa biết tình yêu là gì.