Cho Anh Nhìn Về Em - Tập 1

Chương 42: quyển 1 - chương 40


Bạn đang đọc Cho Anh Nhìn Về Em – Tập 1 – Chương 42: quyển 1 – chương 40

Chương 40 – Tạm biệt Cát Niên
Cát Niên, mình đến để từ biệt cậu. Mình đã từng thề, cũng biết nhất định cậu sẽ đến.
Cát Niên rời khỏi phòng, giống như đứa trẻ lạc đường đang tìm đường ra, con đường duy nhất để ra ngoài đường lớn là hành lang nhỏ hẹp này. Một người đàn ông trung niên hói đầu đang ngồi sau chiếc bàn xem chương trình thời sự buổi sáng lúc bảy giờ. Cát Niên cúi đầu, cô hy vọng không có ai nhìn thấy mình hết, nhưng muốn ra ngoài thì phải đi sát qua bàn.
“Chào buổi sáng, tỉnh rồi hả?” Người đàn ông trung niên có vẻ là ông chủ kia vẫn nhận ra cô, ngẩng mặt lên nhìn cô cười khoe hàm răng ố vàng, đầy vết tích của thuốc lá.
Cát Niên bỗng cảm thấy mình như nằm trong một bộ phim hài chẳng đâu vào đâu. Đây là lần đầu tiên trong đời cô tỉnh dậy ở một nơi lạ, bên cạnh là một bạn nam học cùng trường trên người không mảnh vải đang ôm chặt lấy mình. Cô không có chút ấn tượng gì về việc làm thế nào mình lại xuất hiện ở một nhà nghỉ tư nhân tối mờ mịt này. Đến ông chủ không quen biết ngồi trước cửa đây còn biết rõ hơn cô, còn cười với cô mà nói “chào buổi sáng”.
Cát Niên không trả lời, đi nhanh như chạy ra cửa. Mọi thứ trên đường phố vào sáng sớm diễn ra thật thong thả. Những người vội đi làm ca sáng trên gương mặt không có nét biểu cảm nào, bài hát “Lan hoa thảo” vang lên từ chiếc xe phun nước đằng xa, không khí phảng phất những bong bóng nước đem theo bụi đường… đây mới là thế giới mà cô biết. Cô vừa thoát khỏi cơn mơ vẩn đục, bẩn thỉu, nhớp nháp, mọi thứ không hề thay đổi, chỉ mình cô, chỉ mình cô là không biết mình đã thành cái gì.
Trong truyền thuyết thuờng nói: trong núi một ngày, thế tục đã nghìn năm.
Đó là câu chuyện bi thương nhất mà Cát Niên từng nghe.
Khi tỉnh dậy, áo và váy được phơi trên sợi dây trong nhà vệ sinh, nhăn nhúm nhưng đã khô cong. Chỉ có bộ áo lót dính trên người là còn ướt, quấn lấy người cô, như cỏ rắn, như đôi tay đặt trên người cô khi vừa tỉnh dậy. Cát Niên đi về hướng có thể có trạm xe buýt. Rõ ràng là đường nhựa chắc chắn vậy mà cô như đang bước đi trong đám bông bùng nhùng.
Dần dần dường như cô nhớ lại được một vài chuyện, về tờ giấy như mất cả thế kỷ mới rơi từ kẽ tay cô xuống đất, về trạm điện thoại tuyệt vọng, vũ trường ồn ã, ba cốc chất lỏng ngọt mà đắng, về chuyện tỉnh dậy trong đau đớn, về giọt mồ hôi của Hàn Thuật nhỏ lên ngực. Đương nhiên, còn cả sự tìm kiếm không ngừng trong cơn mơ.
Cát Niên từng tự hỏi mình, tại sao mình phải giống Tường Lâm Tẩu hết lần này đến lần khác hỏi thăm về tin tức của Vu Vũ như thế. Dù cậu đã từng nói cô là người con gái tốt nhất thế gian này, nhưng khi người con trai tốt nhất thế gian muốn đưa một người con gái khác cao chạy xa bay thì cũng chẳng có cách nào khác.
Đó là điều Vu Vũ đã quyết định, có thể cậu yêu Trần Khiết Khiết, ngoài yêu ra còn có cả trách nhiệm. Dù Cát Niên có tìm được cậu thì cũng làm được gì ngoài nói “tạm biệt”.
Thế nhưng, chính cơn ác mộng thức tỉnh cô khỏi mớ hỗn độn sáng nay đã nhắc nhở cô một điều. Trong giấc mơ đó, dường như cô đã quay trở lại kỳ nghỉ hè trước năm lớp Mười. Trong không gian tối tăm của cửa hàng Lâm Hằng Quý, hai cánh tay như ma quỷ không ngừng sờ soạng trên người cô. Cô mở miệng thở như cá rời khỏi nước nhưng không có chút hơi thở nào. Tuyệt vọng vốn là lặng lẽ mà. Cô khóc, rồi sau đó là sự phẫn nộ của Vu Vũ, cậu lao tới ánh mắt đỏ ngầu.
“Tao phải giết mày!” Lòng thù hận của Vu Vũ như sóng vỡ bờ nhưng Lâm Hằng Quý như quỷ nước, Cát Niên chỉ biết giương mắt nhìn kẻ xấu chiếm lợi thế. Hắn đánh ngã Vu Vũ, tay bóp cổ, giật mất dao trong tay Vu Vũ. Màu đỏ của máu là điều duy nhất cô nhớ khi còn tỉnh táo.     
Đây là nguyên nhân nỗi sợ hãi của cô, dường như cô đã hiểu tại sao mình lại nóng ruột như vậy. Vu Vũ sẽ đi tìm hắn ta, cô biết cậu ấy sẽ tìm. Cô vốn nên hiểu Tiểu hòa thượng của mình như thế.
Cô không thể nhìn cậu ấy lại bị hại ở chỗ Lâm Hằng Quý nữa.
Mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất, Cát Niên cũng đã đến nơi u ám nhất trong tâm hồn mình. Cánh cửa cuốn của cửa hàng xén vẫn đóng, Lâm Hằng Quý nổi tiếng về ngủ muộn dậy muộn, điều này cũng chẳng có gì lạ. Cát Niên run rẩy tiến lại gần, muốn chứng minh rằng Vu Vũ chưa từng qua đây. Thế nhưng khi cô đứng bên cạnh chiếc cửa thì phát hiện cửa không hề khóa.
Có lẽ lo lắng đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Cũng không biết Cát Niên lấy can đảm ở đâu mà dám để tay lên tay nắm cửa nhấc mạnh lên, quả nhiên mở rộng ra được khoảng nửa mét. Không gian tối tăm kín mít bên trong tỏa ra một thứ mùi tanh nồng. Dạ dày sau khi tỉnh rượu của Cát Niên co thắt lại, tay chân lạnh ngắt tiếp tục nhấc cửa lên, mở được một phần ba thì cửa tự động kéo lên. Cánh cửa gỗ đằng sau đang mở rộng, bên trong không có ai, chỉ có chiếc rèm cửa đã không còn rõ màu vốn có đang khẽ đung đưa như lá cờ chiêu hồn. Mùi máu tanh nồng kia xộc vào mũi từ sau chiếc rèm đó. Thảm cảnh trong cơn ác mộng đang hiện rõ mồn một trước mắt, Cát Niên gần như nghẹt thở.
Cánh tay vén rèm cửa run đến mức như không còn là của Cát Niên nữa. Nếu Vu Vũ chết rồi, nếu Lâm Hằng Quý đang lặng lẽ đợi con mồi đến… sự sợ hãi lên đến đỉnh điểm, Cát Niên như bất cần đi thẳng vào trong.
Bên trong không có cửa sổ, công tắc đèn không biết nằm ở ngóc ngách nào. Cát Niên di chuyển về phía trước, chân phải giẫm phải một thứ gì mềm mềm, cô giật mình, lảo đảo thì lại chạm vào một thứ cứng cứng, hình như là cái tủ nhỏ, rượu bên trên rơi loảng xoảng xuống đất. Lúc này, mắt Cát Niên đã dần quen với bóng tối, phía trên bên cạnh cái tủ có một sợi dây rủ xuống, thử kéo một cái, ánh sáng vàng của đèn điện bao trùm căn phòng, toàn bộ thảm cảnh bày ra trước mắt.
Mọi thứ hỗn loạn vô cùng, rõ ràng vừa có một cuộc ẩu đả khủng khiếp xảy ra ở đây. Tất cả các ngăn kéo tủ đều bị lôi ra. Ở giữa nhà là một người đàn ông đang nằm. Thứ Cát Niên vừa giẫm phải chính là bàn tay của người ấy. Thứ chất lỏng màu đỏ sẫm chảy ra từ bên dưới người đó, mùi máu tanh xộc vào mũi, trước lúc đó, Cát Niên không hề biết một người lại có thể chảy nhiều máu đến vậy.

Đấy không phải Vu Vũ, chỉ nhìn qua là Cát Niên biết, nhưng điều này không hề khiến cô yên tâm.
Lâm Hằng Quý, hắn chết rồi?!
Ác quỷ đáng sợ nhất trong giấc mơ của Cát Niên đang nằm yên bất động không có dấu hiệu của sự sống, ngay cả khi giẫm mạnh lên ngón tay hắn cũng không có phản ứng gì. Lẽ nào tất cả ngược lại với giấc mơ, Vu Vũ đúng là có đến, nhưng cuối cùng kết quả lại là cậu giết Lâm Hằng Quý?!
Mấy năm nay, Cát Niên giống Vu Vũ, rất nhiều lần nghĩ tại sao tên súc sinh, cặn bã xã hội Lâm Hằng Quý lại không chết? Tại sao hắn không chết?! Thế nhưng cuối cùng khi hắn cũng chết rồi, Cát Niên lại cảm thấy đau đớn vô cùng. Nếu thật sự là do Vu Vũ làm thì đời cậu cũng sẽ vì thế mà bị hủy hoại. Vạch trần bóng tối, nhưng lại khiến đời mình nhúng chàm, chỉ vì kẻ vô sỉ này, như thế có đáng không?
Mùi tanh của máu khiến Cát Niên buồn nôn, cô muốn chạy thật nhanh, nhưng chưa kịp chạy thì chân đã bị một bàn tay lạnh ngắt tóm chặt. Cát Niên giật mình thét lên, ngoảnh đầu lại thì thấy Lâm Hằng Quý đang khó khăn ngẩng lên, hơi thở đứt quãng: “Cứu…cứu…”
Cát Niên hoảng hốt giãy chân ra, hắn thì dùng hết sức mình bám chặt. Cuối cùng vì vết thương của hắn quá nặng Cát Niên mới thoát ra được. Có lẽ Lâm Hằng Quý bị mất máu quá nhiều nên bất tỉnh nhân sự. Khi đang hấp hối thì bị Cát Niên giẫm vào tay, cộng thêm ánh đèn khiến hắn tạm thời tỉnh lại, sau đó lại rơi vào trạng thái hôn mê.
Cát Niên hồn bay phách lạc, lập cà lập cập ra khỏi đó. Ban nãy cô sợ đến muốn vỡ tim, cô cứ nghĩ Lâm Hằng Quý đã chết rồi. Hắn vốn là kẻ không đáng được sống trên đời, nhưng ai là người quyết định, ai có tư cách quyết định sự sống chết của người khác? Cho dù cô có hận hắn thế nào, nhưng vẫn còn lương tri, cô không thể nào giương mắt nhìn hắn chết ngay trước mặt như thế. Quan trọng hơn là nếu đúng Vu Vũ đã gây ra chuyện này thì chỉ cần Lâm Hằng Quý không chết, dù Vu Vũ có tội cũng không phải tội không thể dung tha.
Cuối cùng cô lấy điện thoại trong cửa hàng gọi cấp cứu. Có lẽ xe cấp cứu sẽ đến nhanh thôi. Cát Niên cũng không muốn biết Lâm Hằng Quý có thể cầm cự được đến lúc đó không, cô chỉ biết mình không thể ở lại đây thêm giây nào nữa.
Cát Niên dường như chỉ có một con đường, vừa đi vừa chạy, không ai chú ý đến cô. Trước kia khi chạy buổi sáng, không biết cô đã bao nhiêu lần chạy qua con đường nhỏ trong rừng trúc này, lúc đó ngoảnh đầu lại là thấy gương mặt uể oải với nụ cười vô tư của Tiểu hòa thượng.
Bỏ lại sau lưng ruộng mía, bỏ lại sau lưng rừng trúc, cuối cùng bỏ lại 521 bậc thang đằng sau, Cát Niên lên đến đỉnh đồi, ở bên cạnh quảng trường khu nghĩa trang, vịn vào cành cây lựu thô ráp sần sùi ngồi xuống thảm cỏ, lúc này cô mới bật khóc.
Vu Vũ, cậu ở đâu? Rốt cuộc chúng ta làm sao vậy?
“Cát Niên?”
Rượu vẫn chưa buông tha cho Cát Niên, với đôi mắt đẫm nước, cô còn tưởng rằng mình nhìn thấy Vu Vũ đang chạy lại phía mình từ phía sau tấm bia liệt sĩ.
“Cát Niên.” Vu Vũ trong tưởng tượng nắm lấy vai cô, hơi ấm từ bàn tay cậu ấy dường như là thật, chỉ là cơ thể vốn sạch sẽ đầy vết máu, áo bị xé rách, trên trán còn có vết thương sưng tấy, máu còn chưa khô.
“Cậu…” Cát Niên chết sững người.
“Tớ biết cậu sẽ tìm đến đây mà.” Cậu ta vẫn còn cười được.
Cát Niên ôm chặt lấy mặt Vu Vũ, đúng là cậu ấy… Cô đột ngột đẩy Vu Vũ ra, hỏi với giọng khàn đặc: “Là cậu đánh hắn ta sao? Thật sự là cậu… Tại sao cậu lại ngốc như vậy chứ?!”
Sự im lặng mặc nhận của Vu Vũ khiến Cát Niên hoàn toàn sụp đổ.
“Hắn đáng chết. Tớ chỉ muốn lấy lại thứ mình đáng được có thôi!” Vu Vũ định nói tiếp nhưng má bỗng nóng ran, Cát Niên xưa nay luôn ôn hòa vừa tát cậu.
“Chỉ vì vài nghìn tệ mà mạng cậu cũng không cần nữa hả?”

Vu Vũ ôm mặt, cúi đầu hồi lâu.
“Vài nghìn đó là mạng của tớ. Không có nó tớ chẳng đi đâu được hết. Cát Niên, chắc cậu đã đọc tờ giấy tớ để lại. Khiết Khiết có thai rồi, cô ấy bảo tớ đưa cô ấy đi, đây là trách nhiệm của tớ. Tớ cũng không muốn mãi mãi ở lại nơi này, vì thế hãy hiểu cho sự lựa chọn của tớ… Dù cậu tin hay không, tớ chưa từng nghĩ đến việc giết Lâm Hằng Quý. Tớ chỉ muốn tám nghìn tệ thuộc về tớ thôi, ngoài ra một xu tớ cũng không cần. Nhưng hắn không chịu đưa, cứ liều mạng với tớ. Khi đó quá tối, không nhìn rõ được xung quanh. Nếu người chết không phải hắn thì là tớ… Lẽ nào ngoài việc chấp nhận số phận ra, tớ không có con đường nào khác sao? Lẽ nào tớ mãi mãi bị hắn đè đầu cưỡi cổ sao? Tớ đã nói rồi, rồi sẽ có ngày tớ giết hắn… Ha ha, con trai tội phạm giết người, khi lớn lên cũng là tội phạm giết người. Bác gái của cậu cũng có con mắt nhìn xa trông rộng đấy!”
“Hắn chưa chết, Lâm Hằng Quý chưa chết.” Cát Niên dường như nhìn thấy được một tia hy vọng, tóm chặt lấy hai tay đang thõng ra hai bên của Vu Vũ, “Cậu không phải kẻ giết người, đi tự thú đi được không? Vu Vũ, pháp luật sẽ xử công bằng cho cậu…”
“Sẽ thế sao?” Vu Vũ cười như mếu. “Làm gì có công bằng thật sự? Nếu có thì hôm nay chúng ta đâu có đứng ở đây! Cát Niên, dù hắn không chết nhưng cướp cũng là trọng tội. Tớ thà chết chứ không muốn ngồi tù cả đời!”
“Vậy sao cậu còn chưa đi? Còn ở đây làm cái gì? Tớ đến cửa hàng của Lâm Hằng Quý, hắn vẫn còn thở, tớ đã gọi cấp cứu, cảnh sát sẽ đến đây nhanh lắm. Nếu cậu muốn đi thì mau đi ngay đi, còn chần chừ là không kịp đâu!” Nói đến đây, trong lòng Cát Niên cay đắng ngọt bùi hòa lẫn. Cô vẫn luôn là đứa trẻ ngốc nghếch tin rằng trong hoàn cảnh xui xẻo vẫn có điều tốt đẹp tồn tại, cũng tin vào sự công bằng của cuộc đời, pháp luật sẽ bảo vệ người lương thiện. Thế nhưng lúc này cô chỉ cầu cho Vu Vũ, con trai của tội phạm giết người được thoát nạn. Cái gì là đúng? Cái gì là sai? Giới hạn giữa chính và tà ở đâu? Ai nói người tốt nhất định sẽ được báo đáp, kẻ ác chắc chắn sẽ bị báo ứng? Đó chẳng qua chỉ là lời nói dối trong những câu chuyện của trẻ con. Cô chỉ không hiểu, nếu chắc chắn phải cao chạy xa bay thì tại sao cậu vẫn còn lãng phí khoảng thời gian quý giá như tính mạng mà ở lại đây.
“Tớ phải đi rồi. Nhưng chúng ta không phải đã nói rồi sao? Dù có đi xa thế nào thì cũng phải đích thân nói lời tạm biệt. Cát Niên, mình đến để từ biệt cậu. Mình đã từng thề, cũng biết rằng nhất định cậu sẽ đến.”
Cát Niên nghe vậy mà sững người. Cậu ấy và mình, rốt cuộc thì ai ngốc hơn ai đây?
“Còn cô ấy? Cô ấy ở đâu?” Cát Niên sực nhớ ra.
“Khiết Khiết á? Cô ấy đang đợi tớ ở chỗ hẹn. Tớ đã hứa lần này dù thế nào cũng sẽ không bỏ lại cô ấy. Lát nữa tớ sẽ đi gặp cô ấy.”
“Đi đâu?”
“Lan Châu, quê tớ. Ở đó có rất nhiều dân du mục. Nếu có một ngày chúng mình ổn định, Cát Niên, cậu nhất định phải đến. Cảnh sắc nơi biên thùy, bò cừu từng đàn, đấy chính là giấc mơ cả đời tớ!”
“Được, được, cậu đi đi… “Cát Niên khẽ đẩy Vu Vũ. Đợi cậu ở phía trước là giấc mơ xa vời và một cô gái đang sốt ruột chờ đợi.
Vu Vũ gật đầu: “Cát Niên, cậu bảo trọng nhé! Chúng ta nói tạm biệt, nhất định phải gặp lại nhé!”
Cậu đứng dậy, chạy về phía một con đường xuống núi khác.
“Vu Vũ!”
Cậu ngoảnh đầu lại.
“Tớ đã nói là tớ rất ghen tị với cô ấy chưa? Rất ghen tị!” Cát Niên nói.
Cô không biết rốt cuộc Vu Vũ có nghe hiểu lời của cô không,
Vu Vũ nói: “Cậu sẽ có cuộc sống của cậu. Cát Niên, cậu không giống tớ. Cậu sẽ có một cuộc sống hoàn hảo, không cần mạo hiểm, không cần lo lắng sợ sệt…”

“Đây là việc cậu sắp xếp cho tớ sao? Vu Vũ, cậu đã từng cho tớ cơ hội lựa chọn chưa? Sao cậu biết cuộc sống như thế nào là hoàn hảo cho tớ?”
“Ít nhất thì không giống như tớ và Khiết Khiết.”
“Nhưng tớ thà giống như cô ấy.”
Cô rất ít khi hét lên như vậy, có lẽ cậu đã rất kinh ngạc.
“Tớ thích cậu mà, Vu Vũ. Cậu giả vờ hồ đồ hay thật sự không biết gì? Tớ vẫn luôn thích cậu, không hề ít hơn Trần Khiết Khiết.”
Phản ứng của Vu Vũ là sự im lặng hồi lâu. Cát Niên đã biết từ lâu rằng có lẽ mình không nên nói ra câu ấy, nếu không, ngay đến vị trí người bạn tốt tốt nhất cũng có nguy cơ mất đi. Thế nhưng sự việc đã đến mức này, mọi thứ còn quan trọng gì nữa?
Khoảng cách quá xa, nước mắt khiến cho Cát Niên không nhìn rõ được biểu cảm của Vu Vũ, nhưng giọng cậu chưa bao giờ dịu dàng như thế.
“Cậu chưa bao giờ nói ra.”
Cát Niên nghẹn ngào đến khóc không ra tiếng. Cô thật yếu đuối! Thế nhưng nếu như mọi chuyện có thể làm lại, liệu họ có giống như hôm nay không?
Tại sao từ trước đến nay cô không bao giờ nói ra, mãi cho đến khi rơi vào hoàn cảnh này. Đêm qua, mỗi người họ đều gặp một cơn ác mộng, khi tỉnh dậy thì mọi thứ đã quá muộn rồi.
“Tạ Cát Niên, Cát Niên…” Giọng nói có phần lưỡng lự, chần chừ, là Hàn Thuật.
Cát Niên kinh ngạc, sao cậu ta lại tìm được đến đây.
Cát Niên không nghĩ được nhiều nữa, vội vã thúc giục Vu Vũ: “Cậu mau đi đi, đi ngay đi…”
“Cát Niên, từ giờ cậu đừng ngốc như thế nữa…”
Hàn Thuật đã chạy đến bên cạnh Cát Niên, thấy cô nước mắt giàn giụa, tay kéo mạnh: “Cậu làm sao vậy? Cậu ta bắt nạt cậu à?” Hàn Thuật vừa hấp tấp lau đi nước mắt trên gương mặt Cát Niên, vừa nhìn về phía Vu Vũ giận dữ, “Hai người đang làm gì vậy, Cát Niên, sao cậu ta lại ở đây?”
Thật ra, Hàn Thuật lúc này không hề biết chuyện của Vu Vũ. Khi cậu đến, cửa hàng đã chật kín nào là xe cấp cứu, xe cảnh sát và những người hóng chuyện, nhưng so với việc tìm Cát Niên thì đấy chỉ là chuyện của người khác. Có điều, trên đường đi người nhà Trần Khiết Khiết gọi cho cậu, nói là con gái họ lại bỏ nhà ra đi, hỏi Hàn Thuật xem có biết cô ở đâu không.
Hàn Thuật không quan tâm đến quan hệ của Trần Khiết Khiết và Vu Vũ, cậu biết lần này cô ta mất tích chắc chắn có liên quan đến Vu Vũ. Trần Khiết Khiết muốn ra sao cậu chẳng lo được. Nhưng Vu Vũ lại gây rắc rối cho Cát Niên, khiến cậu vô cùng giận dữ.
Vu Vũ nghĩ Hàn Thuật biết chuyện của Lâm Hằng Quý, cũng biết mình phải đi ngay, nhưng thấy Hàn Thuật tóm chặt tay Cát Niên với gương mặt đầy sát khí thì lo Cát Niên sẽ bị bắt nạt. Cậu do dự mãi không quyết định dứt khoát ra đi được.
Nhưng đúng lúc ấy Hàn Thuật nhìn thấy máu trên người Vu Vũ. Hàn Thuật là con trai của một công tố viên điều tra, do nghề nghiệp của bố mà từ nhỏ cậu đã quen biết nhiều chuyên gia trong ngành hình sự trinh sát, các loại tài liệu liên quan cũng xem không ít, dù gì cũng có vài phần nhạy cảm về mặt này. Diện tích của những vết máu kia rất lớn, chắc chắn không phải bị cắt vào tay hay là chảy máu mũi bình thuờng. Cậu nhanh chóng nhớ đến những chiếc xe cảnh sát và những lời đồn về vụ án mạng ở dưới núi.
“Cậu… là cậu…”
Cát Niên thấy vậy vội giữ chặt lấy Hàn Thuật, hét về phía Vu Vũ: “Mau chạy đi!!”
Hàn Thuật giằng tay Cát Niên ra: “Cát Niên, máu trên người cậu ta… có người bị giết trong cửa hàng cậu có biết không… không thể để cậu ta đi…”
Hàn Thuật nhanh chóng đuổi kịp Vu Vũ, hai người bắt đầu lao vào nhau. Vu Vũ bị thương, thể lực lại không bằng Hàn Thuật nên dần dần yếu thế. Tuy vậy cậu ta liều mình nên Hàn Thuật nhất thời cũng không làm được gì. Cả hai đánh dần dần đến dưới gốc cây lựu. Cát Niên thấy gương mặt tím tái của Vu Vũ mồ hôi chảy ròng ròng, bỗng có cảm giác không lành.

Cô tiến lại muốn tách hai người ra.
“Thả cậu ấy ra, Hàn Thuật, thả cậu ấy đi!”
Hàn Thuật giận đỏ mặt, một kẻ chẳng ra gì dựa vào đâu lại được sự quan tâm của cô ấy. Đêm qua họ còn thân mật như vậy, thế mà vừa sáng ra cô đã vội vã bỏ đi không nói một lời, chỉ vì tên này? Trong lúc giận dữ Hàn Thuật đã quên mất suy nghĩ trước đây của mình, có lẽ sự căm ghét của cậu với Vu Vũ từ khi bắt đầu đã chẳng liên quan gì đến chính nghĩa.
Không biết tay ai vung ra đập trúng vai Cát Niên, cô khẽ kêu lên lảo đảo về phía sau. Hàn Thuật ngoảnh ra nhìn, Cát Niên cố sức giữ chặt lấy cậu.
“Đừng có kéo tôi!”
“Vu Vũ, đi đi!”
“Không được, cậu ta không được đi!”
“Cát Niên, nếu tớ không đi được hãy giúp tớ nói với cô ấy…”
 “Không, không.” Cát Niên lắc đầu quầy quậy.
Vu Vũ gắng sức đứng dậy, nhưng chưa kịp bước đi, cơ thể cứng đờ không kiểm soát được khiến cậu ngã ra, chân bước hụt, lăn xuống bậc thang.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Hàn Thuật cũng không kịp có phản ứng gì, cậu giương mắt nhìn Vu Vũ lăn xuống như con búp bê không có sự sống, bên tai vang lên tiếng thét thảm thiết của Cát Niên.
Tiếng thét chấm dứt cũng là lúc cơ thể Vu Vũ dừng lại ở một bậc khá rộng, nằm vắt lên mép bậc thang với một tư thế kỳ dị. Bốn bề dường như trở nên im lặng, im lặng đến mức có thể nghe rõ mồn một tiếng chim ríu rít trên cây tùng bách.
Cát Niên đứng bất động, mọi thớ thịt trên người đều như căng ra.
Hàn Thuật cũng hốt hoảng, cậu không bao giờ nghĩ sẽ có kết quả như thế này. Sau khi nắm chặt tay Cát Niên, cậu lao xuống bên cạnh Vu Vũ đang nằm bên dưới hơn hai mươi bậc thang.
Hai mắt Vu Vũ nhắm nghiền, thần thái bình thản, máu đen từ đầu Vu Vũ từ từ chảy ra, từ mép bậc thang, máu nhỏ xuống từng giọt tong tỏng.
Hàn Thuật kinh hoàng đưa ngón tay ra ấn lên động mạch sau gáy Vu Vũ, vài giây sau tay rụt trở lại như chạm vào lửa.
“Cát Niên, hình như cậu ấy…” Hàn Thuật nói với giọng run rẩy, dường như không tin được sự thật trước mắt, cậu chờ đợi sự xác minh của Cát Niên.
Cát Niên không biết từ lúc nào đã đến đằng sau Hàn Thuật, ánh nắng buổi sớm đã làm khô đi những giọt nước mắt cuối cùng.
Cô đứng thẳng người, Hàn Thuật quỳ một chân, còn Vu Vũ thì nằm cứng đờ dưới đất. Hàn Thuật nghĩ rằng cô sẽ lao tới kiểm tra, nhưng không, giữa cô và Vu Vũ thậm chí còn ngăn cách bởi một người. Cát Niên nói một câu, dường như đang nói với chính mình, tiếc là Hàn Thuật không hiểu.
“Giờ cậu tự do chưa?”
Không ai trả lời.
Cát Niên từ từ mở bàn tay phải của mình ra. Như trong sách nói, tay trái là định mệnh, tay phải là biến cố. Tay trái cô viết thanh mai trúc mã, sống chết có nhau, còn đường sinh mệnh bên tay phải rất dài và sâu.
Đó là sự chia ly, là cái chết trở tay không kịp, còn cả cuộc sống đơn độc dài đằng đẵng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.