Đọc truyện CHIỀU VỢ 7 7 49 NGÀY – Chương 21: Tác dụng của đàn ông
Tần Lam bật cười một tiếng, sau đó ghé vào tai Tô Nghiên nói nhỏ: “Đây là cảnh vệ của chồng cậu sao? Thật đáng yêu, trời ạ, Tô Nghiên, cậu gả cho một người đàn ông có tiền có thế thế nào, lại còn có cảnh vệ. Tớ thật hâm mộ cậu, sau này làm mợ chủ cả đời không cần buồn phiền!”
Hâm mộ sao? Có lẽ chỉ nói riêng về điều kiện vật chất thì đúng là như thế, nhưng con người đều có lòng tham, thỏa mãn ở bên ngoài thì sẽ nhịn không được muốn theo đuổi tình cảm bên trong.
Hôm nay Tần Lam nghỉ phép, rảnh rỗi ở trong nhà cũng suy nghĩ lung tung, vậy nên cùng Tô Nghiên đi ra ngoài dạo phố.
Mua những thứ khác chỉ là thứ yếu, Tô Nghiên khẩn trương để Trương Cường giúp cô cùng nhau chọn quà tặng cho lão thủ trưởng, đúng lúc, Tần Lam cũng giúp tư vấn.
Bút máy, văn phòng phẩm, nghiên mực… Nhìn từng món quà mà Trương Cường gợi ý, chất phác hào phóng, rất giống mới tính cách của tiểu tử này.
Nhưng Tô Nghiên cảm thấy không ổn, nhà họ Lăng là gia đình giàu có, những thứ nhỏ nhoi như vậy có thể để vào mắt sao?
Đến ngay cả Tần Lam, cũng không nhịn được kéo Tô Nghiên đến bên cạnh khẽ nói nhỏ vào tai: “Này, anh cảnh vệ của người đàn ông của cậu, là đồ cổ đào được từ đâu tới vậy? Định tặng những thứ này cho ba mẹ chồng tương lai, muốn chết sao?”
Tô Nghiên lập tức vui vẻ, cô gái nhỏ này, mặc dù nói chuyện rất tinh tế, nhưng lại hơi độc ác một chút? Trương Cường chỉ tương đối chất phác trung thực mà thôi.
Lại đi dạo thêm một hồi, những thứ cần thiết trong hôn lễ vẫn còn chưa mua đủ, Trương Cường lại nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt khó xử xin nghỉ với Tô Nghiên.
“Thật xin lỗi, cô Tô, thủ trưởng đột nhiên trở về sớm, muốn tôi nhanh chóng đi đón!”
“Vậy tôi…” Có cần đi chung với anh không, Tô Nghiên vẫn chưa kịp hỏi ra lời, tên này đã quay người đi về phía bãi đỗ xe.
Vẫn không quên quay đầu nói: “Cô cứ dạo chơi thoải mái đi, thủ trưởng nói, mua quà gì anh ấy cũng sẽ thanh toán cho cô!”
Chỉ là thanh toán, vậy anh có nghĩ tới tôi hay không, nếu biết tôi và Trương Cường đi ra mua đồ, gọi anh ta đi đón máy bay, tại sao không gọi tôi cùng đi? Chúng ta có phải vợ chồng chưa cưới hay không?
Đến ngay cả Tần Lam cũng cảm thấy tinh thần Tô Nghiên ủ rũ: “Có chuyện gì vậy, các cậu cãi nhau sao?”
Tô Nghiên buồn bã cười một tiếng, quả nhiên là khó hiểu, vậy mà không muốn cô đến đón máy bay.
Ở trước mặt Tần Lam lại phô trương: “Không có gì, bọn họ có công việc bận rộn, chúng ta tiếp tục đi dạo đi. Rất lâu rồi không cùng đi dạo phố, mua mấy món đồ mới thay đổi tâm trạng tớ cảm thấy cũng rất tốt!”
Nhưng một lát sau, chị em tốt cũng không chiếu cố được nhiều như vậy.
Tần Lam nhận được một cú điện thoại, ánh mắt lập tức sáng lên: “Thật xin lỗi, Nghiên Nghiên, tớ không thể đi dạo cùng cậu rồi!”
Nhìn như vậy, chắc chắn là có biến, đồ có dị tính không có nhân tính, đàn ông vẫn phải quan trọng một chút. Trong một số thời điểm, đàn ông đóng vai trò lớn hơn rất nhiều.
Tùy ý phất tay, ra hiệu rằng mình không sao, để cô ta đi trước.
Tần Lam lập tức hí ha hí hửng chạy đi, một chút do dự cũng không có.
Chỉ còn lại Tô Nghiên, ngẩn người nhìn dãy hàng rực rỡ muôn màu trong trung tâm thương mại.
Có thể so với máy vi tính thì tốc độ vận chuyển của người máy cao hơn, nhớ lại những tư liệu đã từng thu thập, những sở thích, thói quen sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của ba mẹ Lăng Tiêu Quân và lão thủ trường.
Sau vài lần nhấp chuột đã tìm đươc món quà phù hợp, trong khi đang chờ người bán hàng gói lại cô thấy một biển quảng cáo hạ giá trong trung tâm thương mại.
Sắp đến ngày lễ tình nhân, đập vào mắt khắp nơi đều là socola và hoa tươi xinh đẹp.
Nhìn những chữ cái được in đẹp đẽ trên bao bì túi hàng socola Dove: D, O, V, E, trong đầu lại là hình ảnh Lăng Tiêu Quân hiện lên.
Doyouloveme?
Anh có yêu tôi không? Anh cũng đã biết, người tôi yêu vẫn luôn luôn là anh.
Tô Nghiên lại không biết, ngay khi cô đang suy nghĩ đến Lăng Tiêu Quân, giờ phút này người thủ trưởng vừa xuống máy bay, trong đầu cũng là hình bóng xinh đẹp của cô.
Vốn trở về sớm, ngày mai mới cần trở về quân đội báo cáo, có thời gian riêng tư nửa ngày. Sớm biết như vậy thì đã nói Trương Cường đưa Tô Nghiên cùng đến đón anh.
Nhìn thấy rất nhiều cặp đôi ôm hôn nhau ở lối ra của sân bay, Lăng Tiêu Quân cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, hi vọng có thể ngay lập tức đem người phụ nữ kia hung hăng đặt ở dưới thân…
Anh luôn là người đàn ông theo trường phái hành động, nếu như đã nghĩ đến, liền để Trương Cường trực tiếp lái xe đến nơi ở của Tô Nghiên, ngay cả về nhà nghỉ ngơi một lát cũng không muốn.
Đây chính là lợi thế của một người đàn ông có vị hôn thê, có thể tùy lúc sử dụng quyền lực của mình.
Tô Nghiên luôn cho rằng socola là mỹ hảo của người phụ nữ, cũng đại biểu cho sự ngọt ngào nhất của cô, giấu diếm một chút đắng chát, chỉ có thể để trong lòng ôm ấp hoài niệm mối tình đầu.
Còn nhớ lúc cô còn rất nhỏ, mỗi khi thành tích học tập đạt được kết quả cao hoặc lúc cô đơn lạc lõng, mẹ đều đưa cho cô một hộp socola.
Lần đầu tiên ăn chính là một miếng “Dove, đặt lên miệng nhẹ nhàng cắn một miệng, vị đắng của socola đã kích thích vị giác của cô.
Nhưng ngay sau vị đắng chát ngắn ngủi, hương vị thơm ngọt của socola lập tức lấp đầy vị giác của cô.
Đầu lưỡi nổi lên một loại hương thơm tinh khiết, dần dần, sưới ấm nơi sâu nhất trong lòng cô.
Mẹ vẫn luôn buồn bã nhìn qua cửa sổ, sự chú ý của ba đa phần đều để lại cho bà Tô và cô chủ cậu chủ thật sự của nhà họ Tô, làm bạn với Tô Nghiên, chỉ có socola.
Cô luyến tiếc, luôn cầm túi hàng xinh đẹp chơi đùa, một hộp socola có thể ăn được một năm, thậm chí giữ đến mức cuối cùng đều hỏng hết.
Mẹ thấy tiếc nên mắng cô ngốc, nhưng không hiểu ý nghĩa của socola đối với Tô Nghiên. Là nó làm bạn với cô, giúp cô vượt qua tuổi thơ cô đơn tịch mịch.
Sau khi lớn lên, cô vẫn rất thích socola, nhất là lời quảng cáo phiến tình của “Dove”: Có được anh, là hạnh phúc cả đời của em!
Lúc mới biết yêu, cô dùng hương vị thơm mát và mềm mại này để an ủi trái tim cô đơn của mình.
Trong một lần tình cờ, ở một quyển tạp chí, Tô Nghiên nhìn thấy một câu chuyện buồn liên quan đến socola “Dove”.
Đức Phù (DOVE) tiếng Anh chú thích là “DOYOULOVEME”, phía sau nó có một câu chuyện tình yêu đẹp.
Tương truyền, đầu bếp Leon của vương thất Luxembourg yêu công chúa Bazaar nhưng ở thời đại bảo thủ ấy, bọn họ đều chôn chặt tình yêu của mình vào lòng.
Để địa vị của Luxembourg ở châu Âu mạnh lên, Luxembourg và Bỉ ký kết liên minh với nhau, và để củng cố mối quan hệ hai nước, kết thông gia vương thất là cách tốt nhất, mà người được lựa chọn chính là công chúa Bazaar…
Mấy ngày liên tiếp Leon không nhìn thấy Bazaar, lòng anh ta nóng như lửa. Cuối cùng, một tháng sau, Bazaar xuất hiện trên bàn ăn, nhưng cô gầy hốc hác gì, cả người rất tiều tụy.
Khi Leon chuẩn bị món điểm tâm ngọt, ở trên ly kem của Bazaar, anh ta cùng socola nóng viết mấy chữ cái tiếng anh “DOVE”, chính là viết tắt của “Doyouloveme”, anh ta tin rằng Bazaar nhất định biết tiếng lòng của mình.
Nhưng vì Bazaar ngẩn người quá lâu, mãi cho đến khi socola nóng hòa tan cũng không nhìn thấy bốn chữ kia. Mấy ngày sau, Bazaar xuất giá…
Một năm sau, Leon không chịu được nỗi nhớ tương tư, liền rời khỏi phòng bếp hoàng gia. Mang theo nỗi khổ trong lòng, Leon lặng lẽ đi đến một nhà hàng cao cấp ở Mỹ.
Sau này, Leon trải qua trăm nghìn cay đắng cuối cùng cũng tìm được Bazaar, nhưng lúc này Leon và Bazaar đều đã già. Leon nói rõ tình huống lúc đó, hai người cảm xúc lẫn lộn ôm lấy nhau.
Ba ngày sau, Bazaar qua đời.
Leon biết công chúa Bazaar vẫn luôn sống một cuộc sống không được hạnh phúc. Ông ta vô cùng đau khổ, nếu như năm đó socola nóng trên ly kem không bị hòa tan, nếu như Bazaar hiểu được tiếng lòng của ông ta, vậy bà nhất định sẽ thay đổi ý định và bỏ trốn cùng ông ta…
Leon quyết định chế tạo một loại socola thể rắn, để nó có thể giữ được lâu hơn.
Trải qua quá trình nghiên cứu chế tạo vất vả, socola Dove mang hương vị đặc biệt cuối cùng cũng được tạo thành, mỗi khối socola đều khắc bốn chữ “DOVE”, Leon dùng điều này để kỷ niệm tình yêu của ông ta và Bazaar, nó mặc dù đắng chát nhưng ngọt ngào, bi thương nhưng lại động lòng người…
Khi tình nhân tặng Dove, đồng nghĩa với việc đưa ra câu hỏi tình yêu nhẹ nhàng: Doyouloveme? Đó cũng là lời nhắn nhủ mà Leon gửi đếu tất cả những người đang yêu nhau trên thế giới rằng: Nếu như bạn yêu anh ấy (cô ấy), hãy nhanh chóng để người bạn yêu biết, cũng nhớ thật kỹ rằng, đừng từ bỏ, cũng đừng để cho bi kịch tình yêu tái diễn!
Nhìn đến đây, Tô Nghiên lại nhớ đến mối tình đầu của cô, nếu như lúc ấy cô cũng có thể can đảm bước bước đi đầu tiên, tất cả có thể sẽ khác hay không?
Khi Tô Nghiên còn nhỏ, kỳ nghỉ đông hằng năm và nghỉ hè cô đều sẽ đến nhà bà ngoại ở một thời gian.
Ở đó, cô đã gặp được hoàng tử của cuộc đời mình. Ngoại trừ lần đầu tiên nhìn Lăng Tiêu Quân, cô kinh động như gặp được thiên nhân, nghĩ rằng trong cuộc sống cũng có thể xuất hiện một vị hoàng tử như vậy, sau đó bọn họ lại gặp nhau thêm vài lần.
Mỗi lần hình bóng hoàng tử cao quý ưu nhã xuất hiện, đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Tô Nghiên rất muốn kết bạn với hoàng tử, nhưng lại không có can đảm đến chủ động chào hỏi, cuối cùng có một lần, cô nhìn thấy có người xấu muốn bắt hoàng tử điện hạ, cô đã dũng cảm chạy tới báo cho chú cảnh sát, và cứu được hoàng tử điện hạ.
Lúc đó, cô vẫn chưa biết hoàng tử điện hạ tên là Lăng Tiêu Quân, vận mệnh không cho bọn họ có cơ hội tiếp tục quen thân. Vào đêm hôm đó, bà ngoại của cô bị bệnh nặng phải đến bệnh viện, vậy nên đã bỏ qua một chuyến viếng thăm quan trọng.
Lăng Tiêu Quân tự mình đến nhà cám ơn, ngoại trừ việc cám ơn, cũng nói rằng ngày thường mình có ấn tượng tương đối tốt với cô gái nhỏ, và để lại cho cô một hộp socola Dove. Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one
Khi Tô Nghiên về nhà, cũng không nhìn thấy hoàng tử, chỉ thấy trong phòng khách để lại một hộp socola.
Sau đó, hoàng tử đã dọn đi, để lại cho Tô Nghiên để lại nỗi nhớ sâu sắc và hối hận.
Nếu như sớm một chút, cô có thể nghĩ cách làm quen với anh; hoặc tối ngày hôm đó, cô ở nhà, bọn họ có thể gặp nhau trong bầu không khí tốt đẹp như vậy, tất cả, có phải sẽ khác hay không?
Vuốt ve những dòng chữ in trên miếng socola, Tô Nghiên từ từ nhai nuốt vị đắng chát và nỗi khổ trong lòng, vì sao, anh Lăng, mới qua vài năm anh đã không còn biết đến em nữa rồi?
Từ khi nhà họ Tô bắt đầu bàn chuyện cưới xin, lần đầu tiên Tô Nghiên đã nhận thức Lăng Tiêu Quân chính là đứa bé trai nắm đó, chỉ có điều tại sao, thái độ của hoàng tử lại trở nên hung ác như vậy?
“Cô rất muốn ăn sao?”