Chiến Thần Tu La

Chương 14


Bạn đang đọc Chiến Thần Tu La – Chương 14


CHƯƠNG 14: NHẪN KIM CƯƠNG
Đến hoàng hôn, Giang Nghĩa trở về khu biệt thự cao cấp ở tiểu khu Danh Uyển.
Vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy gia đình nhà vợ đang ngồi ở trên ghế sa lông, cười cười nói nói với một người đàn ông, nhìn thấy Giang Nghĩa trở về, Tô Cầm vẫy vẫy tay với anh.
“Nghĩa, đến đây, để mẹ giới thiệu cho con một người.

Đây là Triệu Tiêu, con trai của dì Triệu ở kế bên nhà.”
“Mấy năm trước, Tiêu ra nước ngoài du học, ngày hôm nay mới về nước.”
Triệu Tiêu vươn tay ra với Giang Nghĩa: “Chào anh.”
“Chào anh.”
Giang Nghĩa và Triệu Tiêu bắt tay với nhau, nhạy cảm phát hiện lực đạo trên tay Triệu Tiêu tăng thêm mấy phần.
Đối phương cao lớn, bắp thịt rắn chắc, nhìn có lẽ như là rèn luyện trong phòng luyện tập thể thao lâu ngày, lúc này âm thầm dùng sức.

Nếu như là người bình thường, chắc chắn sẽ bị Triệu Tiêu bóp cho đau đớn khó chịu.
Chỉ có điều là…
Đối với Chiến thần Tu La chinh chiến nhiều năm mà nói, anh ta còn quá non.
Giang Nghĩa cũng gia tăng lực đạo, cái tay đó giống như là một gọng kìm sắt vẫn luôn nắm lấy tay của Triệu Tiêu, bỗng nhiên dùng sức một cái, liền nghe thấy âm thanh răng rắc, răng rắc, xương cốt gần như muốn gãy ra.

“A!” Triệu Tiêu cố nén cơn đau, không kêu thành tiếng, kinh ngạc nhìn Giang Nghĩa, trong lòng tự nhủ, tại sao người đàn ông này lại có lực tay lớn như thế?
Lúc buông tay ra, tay của Triệu Tiêu đã đỏ bừng một mảng.
Hai người ngồi xuống hai cái ghế khác nhau.
Triệu Tiêu lắc lắc tay, vừa cười vừa nói: “Anh chính là Giang Nghĩa đó à? Nghe nói anh đến biên giới phía tây đi lính năm năm?”
“Đúng vậy.”
“Chậc chậc, có một cô vợ xinh đẹp như vậy mà lại không cần, ra ngoài tham gia quân ngũ, anh cũng nỡ sao?”
Giang Nghĩa nhướng mày, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
Lúc này, Đinh Thu Huyền đã thay xong quần áo, cô bước ra ngoài, trên đầu của cô còn đeo một cái băng đô, mặc trên người chiếc váy trắng tinh, trông vô cùng tươi sáng, Triệu Tiêu mở to mắt mà nhìn.
Đinh Thu Huyền ngồi ở bên cạnh Giang Nghĩa, Triệu Tiêu hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là có chút ghen tuông.
Anh ta cố ý nói: “Từ khi anh ra nước ngoài du học, lâu lắm rồi không gặp em Thu Huyền.”
Đinh Thu Huyền cười cười: “Nghĩ lại chắc cũng đã sắp sáu năm rồi nhỉ?”
“Đúng vậy đó, sáu năm.

Còn nhớ rõ lúc còn bé chúng ta hay chơi cùng với nhau, khi đó em còn nói là lớn lên, sau này nếu không phải gả cho anh thì sẽ không chịu gả, vậy mà khi anh lớn lên em lại không chịu kết hôn với anh.”
Câu nói này làm cho những người ở đây có chút xấu hổ.
Nụ cười trên mặt của Đinh Thu Huyền dần dần biến mất, đằng hắng một cái, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Triệu Tiêu không thấy xấu hổ chút nào, anh ta nói: “Nói đùa mà thôi, nếu như sáu năm trước anh không ra nước ngoài du học, chắc có lẽ là bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, ha ha.”
Anh ta tự coi đó là trò đùa, nhưng không có ai cười được.
Trên mặt của Tô Cầm là biểu cảm không vui, Đinh Thu Huyền đã kết hôn, làm vợ người khác, làm sao có thể nói mấy lời nói này ở trước mặt của chồng người ta được chứ?
Giang Nghĩa từ tốn nói: “Nếu anh không có chuyện khác thì có thể đi rồi.”
Triệu Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Anh bực cái gì mà bực chứ, tôi cũng đâu phải đến đây để thăm anh đâu, tôi đến đây để thăm dì Tô với em Thu Huyền mà.

Giang Nghĩa, nếu như anh rảnh thì vẫn nên quan tâm tới đứa em trai đã chết của anh đi.”
“Triệu Tiêu!” Đinh Thu Huyền giận dữ, đồng thời đè Giang Nghĩa xuống, không để cho Giang Nghĩa nổi giận.
“Thật ngại quá, con người của anh nhanh mồm nhanh miệng.À đúng rồi, lần này anh trở về, anh có mang theo quà cho Thu Huyền đó.” Triệu Tiêu đưa tay lấy một cái hộp đặt lên trên bàn.
“Thu Huyền, em mở ra xem đi.”
Đinh Thu Huyền thở phào, lịch sự mở cái hộp ra, kết quả lại là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng lấp lánh.
Nhẫn kim cương?
Chỉ có khi một người đàn ông cầu hôn một người phụ nữ thì mới có thể tặng món quà này.
Triệu Tiêu tặng quà như thế này, ai nhìn vào cũng hiểu dụng ý.
Thực ra thì trước khi anh ta đến đây, anh ta đã nghe ngóng xong hết rồi.


Mấy năm nay Đinh Thu Huyền vẫn luôn giữ mình, căn bản vẫn còn là con gái, Giang Nghĩa lại có người ba mất tích, em trai thì nhảy lầu, gia tộc suy sụp đến nỗi phải đi ở rể nhà người ta.
Trong nhận thức của anh ta, chắc chắn là Đinh Thu Huyền rất ghét Giang Nghĩa, nhà họ Đinh thì lại càng hận không thể lập tức để Đinh Thu Huyền và Giang Nghĩa ly hôn với nhau.
Cho nên, Triệu Tiêu mới không sợ hãi.
“Em có thích không?” Triệu Tiêu hỏi.
Ngọn lửa giận trên mặt Đinh Thu Huyền lại càng dữ dội hơn nữa: “Món quà này quá đắt, anh lấy lại đi.”
“Không đắt đâu.Thu Huyền, chỉ cần là quà tặng cho em, có bao nhiêu tiền anh cũng đồng ý, không hề đắt chút nào hết.”
“Không cần đâu, nếu như tôi muốn thì chồng tôi sẽ mua cho tôi mà.”
Đinh Thu Huyền đang nhấn mạnh cô là người đã có chồng, nhẫn kim cương không phải là đồ vật có thể tùy tiện tặng cho người khác.
Nhưng mà Triệu Tiêu căn bản không thèm để ý.
Anh ta cười ha hả rồi nói: “Chồng của em hả?”
Anh ta xem thường Giang Nghĩa: “Theo như anh được biết, anh ta chỉ là một quân nhân giải ngũ của gia tộc đã sụp đổ, ngay cả nhà ở cũng không có, còn muốn nhà họ Đinh bọn em nuôi.

Cái tên phế vật như vậy có thể mua được nhẫn kim cương gì chứ? Thu Huyền, em có biết chiếc nhẫn kim cương này có giá bao nhiêu không?”
Triệu Tiêu duỗi hai ngón tay ra: “Sáu trăm triệu, em à, là sáu trăm triệu một chiếc đó, cả một đời, người chồng này của em có thể kiếm được sáu trăm triệu không hả?”
Đinh Thu Huyền ngậm miệng lại, bây giờ đừng nói là Giang Nghĩa có thể mua nổi một viên kim cương, cho dù là một cái nhẫn nước chắc cũng không đủ nhỉ?
Ai biết…
Giang Nghĩa bình tĩnh nhìn chiếc nhẫn kim cương, nói: “Thứ này thật sự có giá trị sáu trăm triệu à?”
“Đương nhiên rồi, anh còn cho rằng đây là giả à? Tôi có thể lập tức tìm một người đến nghiệm chứng.”

“Không phải là tôi nói viên kim cương này của anh là giả, chỉ là mấy năm nay tôi tham gia quân ngũ, thấy được rất nhiều loại kim cương, nói thật có đầy đường, rơi trên mặt đất cũng không ai thèm, không thể tin được là mặt hàng này lại có giá sáu trăm triệu.”
“Mẹ nó, bớt nói nhảm đi!” Triệu Tiêu châm chọc nói: “Anh mua không nổi thì cứ nói là mua không nổi, còn giả vờ làm cái quái gì chứ, một chiếc nhẫn kim cương có giá trị sáu trăm triệu quăng đầy đường ấy hả? Được lắm, anh lấy ra cho tôi xem một chút đi, anh có lấy ra được không?”
Tô Cầm cũng lắc đầu.
Bà biết Giang Nghĩa nhất thời tức giận mới nói như vậy, nhưng mà dù có tức giận như thế nào đi nữa thì cũng phải nói chuyện có chừng mực.
Cái gì mà đầy đường chứ, nói như vậy cũng quá ngu ngốc rồi.
Đây không phải là vô duyên vô cớ có chuyện cho người ta đè đầu à?
Tô Cầm muốn giải thích cho Giang Nghĩa: “Có lẽ là Nghĩa nhìn lầm rồi…”
“Không có, con rất chắc chắn.”
Tô Cầm tức sắp muốn nổ tung, đang nói chuyện giúp cho con, tại sao con còn nói ngược lại?
“Thật là…” Bà thở dài, khá là thất vọng với Giang Nghĩa, cảm thấy có lẽ đứa con rể này của mình thật sự không có tiền đồ, đến chết vẫn rất sĩ diện.
Triệu Tiêu dựa lưng ở trên ghế sofa: “Được rồi, đầy đường có đúng không, vậy anh đi nhặt hai viên cho tôi đi, cũng để Triệu Tiêu tôi có thể có cái nhìn khác với anh.”
“Được thôi, để tôi gọi điện thoại cho bạn tôi, tôi nhớ là lúc đó cậu ấy cảm thấy kim cương này có thể nhặt về làm quả cầu pha lê để chơi, nhặt không ít, hình như là có cả một giỏ, để tôi kêu cậu ấy mang đến đây.”
“Phốc…” Triệu Tiêu cười ngả nghiêng: “Cả một giỏ luôn à? Còn làm quả cầu pha lê để chơi? Được lắm, anh rất lợi hại, công phu nói phét quả thật không có ai có thể ngang hàng.

Dì Tô, Thu Huyền, hai người tìm cái quái gì về nhà vậy? Ha ha ha, không được rồi, cười muốn chết luôn rồi này.”
Giang Nghĩa nhún vai, bấm điện thoại.
“A lô, Song Ngư, cậu đến Tô Hàng rồi đúng không? Mang theo cái “quả cầu pha lê” mà cậu đã nhặt được đến đây, cho tôi mượn chơi hai ngày.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.