Bạn đang đọc Chiến Thần Phục Thù – Chương 85
Trần Côn đang định nói tiếp thì đúng lúc này, Trương Lộ mồ hôi nhễ nhại chạy vào trong, trên mặt còn in hình năm ngón tay ửng đỏ: “Xảy ra chuyện rồi, ban nãy Duệ Hân uống nhiều rượu nên vào nhầm phòng, bây giờ đang bị đám người bên trong đeo bám không cho đi, tôi cũng ăn một cái tát rồi bị tống cổ ra ngoài”
Lăng Khôi quay phắt đầu lại: “Bây giờ Duệ Hân đang ở đâu?”
Trương Lộ hoảng hốt không thôi: “Sảnh Hàn Nha, bên đó có một đám người trong giới xã hội đen, ai cũng xăm trổ đầy mình, trông rất hung hãn”
“Mau dẫn tôi đến đó” Lăng Khôi không nói nhiều lời, lập tức bước ra khỏi phòng VIP.
“Anh đứng lại cho tôi!” Trần Côn hét lên: “Khách chính của sảnh Hàn Nha là đại sư huynh Lưu Giang của tôi, là tay đấm huy chương vàng của sàn đấu ngầm.
Hôm nay chiến thắng trở về, mở tiệc chiêu đãi ở sảnh Hàn Nha.
Nhân vật lớn như vậy, một thằng ở rể vô dụng như anh sao có thể tự ý xông vào chứ?”
“Lớp trưởng, vậy giờ phải làm sao đây? Duệ Hân bị giữ lại trong đó rất nguy hiểm, bọn họ đều muốn động tay động chân với Duệ Hân kia kìa” Trương Lộ đã không thể bình tĩnh nổi nữa.
Vẻ mặt Trần Côn rất nghiêm túc, nói: “Không sao, Duệ Hân sắp thành người phụ nữ của tôi rồi.
Đại sư huynh sẽ nể mặt tôi thôi.
Tôi qua đó một chuyến giải thích rõ ràng với bọn họ, để bọn họ thả người ra là được”
“Lớp trưởng đúng là tính toán như thần, có lớp trưởng ra mặt thì nhất định Duệ Hân sẽ không sao” lúc này Trương Lộ mới khẽ thở phào một hơi.
Những người khác cũng bị lời nói của Trần Côn làm cho chấn động, đi nhanh theo chân Trần Côn về phía sảnh Hàn Nha.
Tửu lượng của Tô Duệ Hân không tốt lắm.
Lúc đầu mọi người lần lượt mời rượu người đã từng là hotgirl của trường, Tô Duệ Hân vô thức uống hơi nhiều.
Sau đó mọi người cứ liên tục nhắc đến chuyện Lăng Khôi vượt quá giới hạn, trêu hoa ghẹo nguyệt càng làm Tô Duệ Hân buồn bực khó chịu nên cô uống càng nhiều hơn.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cô không cẩn thận đi vào một sảnh tiệc khác.
Sảnh Hàn Nha.
Trong sảnh có tám nam và tám nữ.
Phụ nữ ăn mặc sεメy lộ trước lộ sau, áo cực mỏng để lộ ra làn da trắng nõn, váy ngắn cũn cỡn lộ ra đôi chân dài.
Mấy gã đàn ông thì cởi trần, nam nữ hòa vào nhau, quẩy rất nhiệt tình dưới nền nhạc phối hợp.
Cầm đầu trong số đó chính là Lưu Giang.
Gã đàn ông to cao lực lưỡng ba mươi tuổi, cao một mét chín, cực kỳ khỏe khoắn.
Hôm nay vừa giành chiến thắng trong trận thi đấu tay đấm huy chương vàng, hắn đã mời mấy người bạn đến đây cùng uống rượu chúc mừng.
Còn mấy phụ nữ ở đây, có vài người được dẫn theo, vài người được Thủy Nguyệt Lâu sắp xếp đến uống cùng.
Khoảnh khắc Tô Duệ Hân vừa mơ màng mở cửa ra, mọi người đều kinh ngạc.
Xinh đẹp như hoa.
Tất cả phụ nữ ở đó đều không sánh được với cô.
Ngay cả Lưu Giang cũng thất thần một lúc.
Chẳng mấy chốc một gã đàn ông với vẻ mặt gian xảo nhận ra suy nghĩ của Lưu Giang bèn kéo Tô Duệ Hân vào phòng VIP: “Người đẹp à, vừa hay vào đây uống với đại ca tôi vài ly đi”
Sức của hắn khá mạnh, Tô Duệ Hân gầy yếu không vùng ra được.
Trương Lộ bèn nói thẳng tên của Tô Duệ Hân: “Duệ Hân là người của tập đoàn Tô Thị ở Trung Hải, các người đừng làm bậy”
Kết quả Trương Lộ bị hắn tát một bạt tai.
“Chỉ là một tập đoàn Tô Thị mà cũng dám ra oai sao? Cút ngay cho tôi” gã đàn ông gian xảo đó tiện tay đẩy Trương Lộ ra khỏi phòng VIP.
Chỉ còn lại một mình Tô Duệ Hân đang cực kỳ hoảng sợ ở trong phòng, cô cứ thế bị gã đàn ông gian xảo đó kéo đến ngồi cạnh Lưu Giang: “Đại ca của tôi – Lưu Giang là tay đấm huy chương vàng trong sàn đấu ngầm, là đệ tử số một của sư phụ Trần Nguyên.
Có thể có cơ hội ngồi cạnh, uống rượu với đại ca là phước đức tám đời của cô đấy có biết không?”
Dứt lời hắn rót cho Tô Duệ Hân một ly rượu.
Lúc này Tô Duệ Hân đã tỉnh táo hơn một chút, cô cũng biết không uống ly rượu này thì không thể ra khỏi đây nên cô cầm ly rượu lên uống cạn: “Tôi mời anh”
“Được, tốt lắm” gã đàn ông gian xảo cực kỳ phấn khích, lại rót thêm cho Tô Duệ Hân một ly nữa: “Phải mời nhau ba ly thì mới gọi là trọn tình trọn nghĩa”
Lưu Giang kiêu ngạo ngồi bên cạnh, rất hài lòng nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
Tô Duệ Hân bưng ly rượu lên uống thêm ly nữa.
Sau đó Tô Duệ Hân tự rót cho mình ly thứ ba, một hơi uống cạn: “Tôi có thể đi rồi chứ?”.