Đọc truyện Chỉ Vì Yêu – Chương 2: Biết rõ là không nên
Tại thành phố C phồn hoa náo nhiệt, mặt trời vần
mọc và lặn mỗi ngày, cho đến cuối tuần đầu của tháng mười hai, thành phố âm
thầm đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Đêm qua Duệ Duệ đạp chăn lúc ngủ, đâm ra bị nhiễm lạnh. Nó nhoài người trên mặt
bàn học, vừa ho sù sụ vừa nghịch bộ đồ chơi xếp hình. Tuy bận nghe gã đàn em
báo cáo mấy chuyện giết người cướp của xôn xao dạo gần đây, nhưng chốc chốc
Trình Quang vẫn đánh mắt liếc chừng thằng bé.
Đường nét thanh tú của Duệ Duệ có lẽ được thừa hưởng từ người mẹ Cao Hạnh của
nó.
Cao Hạnh thuộc hàng đại mỹ nhân ở thành phố C, cũng thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ
như Cố Minh Châu. Cô làm việc cho công ty xây dựng vỏn vẹn có hai mươi mấy nhân
viên của Cố Minh Châu. Duệ Duệ bị bệnh sợ người lạ nên những lúc đầu tắt mặt
tối, Cố Minh Châu đành gửi thằng bé đến chỗ Trình Quang.
Sáng sớm bảnh mắt, Cố Minh Châu đã bắt Duệ Duệ mặc kín mít như một cái bánh
chưng nhỏ thó. Thằng bé thấy khó chịu, cứ thò tay giật khăn quàng xuống chứ
quyết không chịu choàng. Chắc mấy ngày rồi chưa được gặp mẹ;đâm ra
cu cậu có vẻ tủi thân. Đang cuống đi ngay, Cố Minh Châu bèn dỗ ngon dỗ ngọt,
bảo tối nay sẽ gọi Hạnh Hạnh về ăn cơm, xuống nước đến mức đó nó mới chịu nghe.
Đã hứa thì kiểu gì cũng phải làm. Nhưng trời tối mịt rồi mà vẫn chưa thấy bóng
dáng Hạnh Hạnh và Cố Minh Châu đâu, Duệ Duệ hậm hực đẩy phắt bát cơm ra xa, mặt
đỏ tía tai, mắt mũi nhắm nghiền, khóc thét lên.
A Tam – tay đàn em thân tín của Trình Quang – lúc này đang quỳ cạnh ghế, vòng
tay qua hông Duệ Duệ, miệng không ngừng lải nhải dỗ dành: “Anh Duệ à, anh Duệ
ơi”. Lại còn một lũ bặm trợn hàng ngày chém người như bổ dưa hấu, đứa tay cầm
đồ chơi, đứa tay cầm kẹo, cứ đùn đẩy cho nhau chuyện dỗ dành một đứa bé có trí
thông minh hơn người. Trong lúc đó, Trình Quang một tay bịt tai lại, tay kia
cầm điện thoại bấm số của Cố Minh Châu gọi liên tục mấy cuộc liền.
Bấy giờ, Cố Minh Châu đang dự một bữa tiệc quan trọng, cô và Cao Hạnh phải song
kiếm hợp bích, luân phiên giở ngón nghề mỹ nhân kế hòng đối phó với một lão
giàu sổi nông nổi thích chơi trội.
Tay lão đã rờ rẫm lên bờ mông của Hạnh Hạnh, Hạnh Hạnh khéo léo chuồi người như
một con cá cốt thoát được lão.
Thấy Hạnh Hạnh gượng gạo cười, Cố Minh Châu tức anh ách, nhưng lão kia ỷ mình
nhiều tiền, lại hống hách phách lối, thành thử hai chị em họ không thể làm mếch
lòng lão được. Trong điện thoại, Trình Quang giục như giục tà, cô nghĩ nát óc
không ra cách, đành bảo Trình Quang đưa Duệ Duệ đến đây rồi để thằng bé ăn cơm
ở gian phòng dưới lầu. Lúc rỗi rãi, Cao Hạnh sẽ tranh thủ xuống dưới chăm nó.
Trong phòng ăn, ngoại trừ hai người bọn họ, còn lại đều là vệ sĩ và gái hầu
rượu của khách sạn do tay đại gia bỉ lậu kia gọi đến, căn phòng vừa ồn ã vừa
nhốn nháo; thậm chí bầu không khí cũng trở nên hỗn độn.
Nghe xong cú điện thoại, Cố Minh Châu vẫn đứng ngoài hành lang, trong bụng thực
không muốn vào trong, cô bèn dựa cửa châm một điếu thuốc cho thư giãn.
Mỗi lần phải tiếp khách ở những nơi ăn chơi trác táng kiểu này, lại gợi cô nhớ
đến mẹ mình. Năm đó, bà là… nữ tiếp viên cao cấp nổi như cồn khắp một gầm
trời thành phố C. Cho đến lúc lìa đời, bà vẫn xinh đẹp và thuần khiết, ngã vào
cuộc tình với bao gã đàn ông, với ai bà cũng say đắm mê muội đến tàn tạ tâm
can.
Tiếc thay, thứ tình yêu ấy quá si mê, quá đau đớn, tình yêu đã lấp đầy cuộc
sống khiến bà chẳng còn đủ sức để chừa ra một phần nho nhỏ nào cho đứa con gái
duy nhất của mình. Khi cuộc sống rơi vào bần cùng, bà dắt Cố Minh Châu đi gặp
hết gã tình nhân này đến gã tình nhân khác, phải đến mười mấy gã, song chẳng ai
ngu mà rước nợ vào thân.
Sau cùng, chỉ có mình Cố Bác Vân chịu tiếp nhận đứa con gái mang tên Sở Sở ấy
mà chẳng hề buông nửa lời thắc mắc. Năm đó, Cố Minh Châu mới lên bảy.
Cao Hạnh là con gái một người bạn thân của mẹ cô, năm mười tám tuổi, tin lời
thề non hẹn biển của gã người yêu sở khanh, cô đã theo gã ra nước ngoài, đến
khi mang bầu được năm tháng thì gã xua cô như xua hủi. Năm đó, mẹ Cố Minh Châu
theo một gã người Mỹ sang đấy tạm trú, mẹ Cao Hạnh gọi điện thoại đường dài
sang cầu xin sự giúp đỡ của bà, nào đâu gã người Mỹ kia lại không muốn bỏ tiền,
bà lực bất tòng tâm đành gọi điện cho con gái. Ngay hôm sau, cô lập tức bay qua
đó đồng thời cũng nán lại suốt bảy tháng.
Bảy tháng sau, cả cô và Cao Hạnh đều như những người được tái sinh…
Điếu thuốc trên tay bỗng dưng bị giật mất, Cố Minh Châu giật nảy người, ngẩng
đầu nhìn, thì ra là Dung Lỗi, cô đành nén vội dòng lệ đang trào dâng lên mắt.
“Hi! Chào anh.” Cố Minh Châu cợt nhả phà bụm khói thuốc cuối cùng thốc vào mặt
anh.
Dung Lỗi chau mày lùi lại phía sau, anh phẩy tay cố xua đi cái mùi thuốc sặc
sụa ấy.
Anh cũng bao trọn một phòng cùng tầng này để tiếp đãi mấy gã quan chức quan
trọng ở Cục đất đai, vừa ra ngoài hít thở không khí trong lành thì thoáng thấy
một người đứng ở đầu hành lang có vẻ giống cô.
Biết rõ là không nên, vậy mà bước chân vẫn đưa lối đẩy anh về phía đó.
Ánh mắt anh chất chứa quá nhiều thứ, Cố Minh Châu dần dần hiểu ra, cô cười khúc
khích bảo, “Đẹp không? Anh mà nhìn nữa là em sẽ thu phí đấy!”
Cô cất giọng nũng nịu như cách cô từng đối phó với những gã có khả năng mang
lại lợi ích cho mình. Dung Lỗi thấy chối tai, anh nhếch môi nở một nụ cười giảo
hoạt song cũng rất quyến rũ, “Hử? Giá cả thế nào đây?” tay anh chống vào bờ
tường ngay cạnh mặt cô, người hơi khom xuống, ghé khuôn mặt của mình sát cô.
“Cái này khó nhỉ, để em tính kỹ đã – với gia thế, quyền lực, khuôn mặt và thân
hình của giám đốc Dung, có lẽ em phải miễn phí cho anh một đêm xuân mới được.”
Cố Minh Châu nghếch mặt, cái nhìn cháy bỏng của cô xoáy vào cặp mắt đã trở nên
sa sầm của anh, miệng nở nụ cười láu cá, “Có điều, với kỹ thuật của giám đốc
Dung thì… e là trên tấm chi phiếu sẽ phải thêm thật nhiều số không mới bõ…”
Tiếng cô tắt ngấm khi nụ hôn mang đầy sự giận dữ của anh ập đến. Cố Minh Châu
cũng không hề né tránh mà để mặc cho hơi thở của anh bao trùm lấy mình. Cơ thể
cô hơi run lên vì cười, bàn tay anh ấn chặt gáy cô để nụ hôn trở nên sâu hơn.
Vòm việng anh có vị tinh khiết thơm lừng của rượu vang, khi hai bờ môi gặp
nhau, anh vẫn mang dáng vẻ gấp gáp mãnh liệt như năm nào, bờ môi mềm mại của cô
bị anh cắn nghiến, đầu lưỡi thơm mùi tử đinh hương hơi nhô ra như thể vỗ về thì
anh lại ngậm lấy rồi ra sức mút mát, cứ mút mãi đến nỗi cô thấy đau cuống lưỡi.
Một tay Dung Lỗi giữ chặt gáy, tay kia đặt trên lưng của Cố Minh Châu, ép cho
cả thân hình người con gái ấy dính chặt vào mình, Cố Minh Châu quàng tay níu cổ
anh, trong lúc quá trình trao đổi chất lỏng bằng đường miệng diễn ra đầy kịch
tính, cô ưỡn người miết sát vào cơ thể anh, cứ miết sát không ngừng. Giữa hành
lang vẫn còn người qua người lại, họ quấn riết lấy nhau quên cả đất trời.
Trong khi đó, Trình Quang và cậu bé Duệ Duệ cáu kỉnh đang phóng như bay trên
đường, lúc gần đến khách sạn, Trình Quang gọi điện thông báo trước cho Cố Minh
Châu. Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên réo rắt khiến cả hai con người đang
cuồng nhiệt trong lửa tình phải khựng lại. Khi hai đôi môt ướt át rời nhau, dù
chỉ có một thanh âm rất khẽ vang lên nhưng vẫn không lọt qua được đôi tai nhạy
cảm của Dung Lỗi. Anh hơi khom lưng ngắm nhìn cô gái xinh đẹp với gò má ửng đỏ
trong vòng tay mình, bờ môi cô vẫn còn cảm giác ướt át và hằn đỏ, đôi cánh tay
trắng ngần vắt lên cổ anh, một bên chân rút lên cao, quặp riết lấy thân anh như
một con rắn.
Lấy lại sự cân bằng trong hô hấp, ánh mắt Cố Minh Châu chăm chăm nhìn vào người
đàn ông bấy giờ còn đang hổn hà hổn hến, cô đọc được trong ánh mắt anh có xiết
bao là nỗi buồn đang dâng trào.
Xiết bao là hận thù, anh hận cô, cũng hận mình. Xiết bao là yêu thương – anh
yêu cô.
“A lô? Cậu đến chưa Lục Lục?” Cô buộc lòng phải nhận điện thoại trong khi anh
vẫn giữ nguyên tư thế ôm ấp mập mờ ấy.
Dung Lỗi cáu kỉnh, nghiến răng thả phắt cô xuống. Hành động bất ngờ khiến cô
lảo đảo chực ngã về đằng sau, Dung Lỗi vội vươn tay giữ cô lại. Ánh mắt Cố Minh
Châu lóe lên một thoáng ranh mãnh, cô bèn vươn tay níu cổ anh rồi ngả vào lòng
người đàn ông đó, thản nhiên đọc số phòng con dưới lầu cho Trình Quang.
“Giờ sao nhỉ? Chúng ta tiếp tục chương trình hay quốc hội giải tán tại đây?”
Giải quyết xong việc của Trình Quang và Duệ Duệ, Cố Minh Châu liền nghiêng đầu
với Dung Lỗi vẫn đang cứng đờ người – tỏ ý cô phải trở lại căn phòng càng lúc
càng ồn ã ấy.
Dung Lỗi từ từ buông tay để cô đứng vững hơn, sau đó, anh đanh mặt bỏ đi trong
tức tối. Cố Minh Châu đưa mắt dõi theo bóng dáng cáu kỉnh của anh, người thấy
lâng lâng.
Khi mở cửa bước vào phòng, thứ không khí nóng hầm hập quật vào mặt. Đèn trần đã
tắt ngúm, trong phòng chí bật mấy ngọn đèn nhỏ, màu sắc chớp nháy, một cô nàng
bán nude đứng nhảy múa uốn éo trên bàn ăn, chân đạp lên đống khay đĩa làm nước
văng tung tóe, trong khi bọn ở dưới gào rống lên một tràng những lời khen tục
tĩu.
Cố Minh Châu luồn lách qua đám người cốt đi tìm Cao Hạnh, cô ấy đang cố đẩy gã
đại gia béo núc ních khỏi sofa rồi loạng choạng lao ra ngoài. Minh Châu giữ cô
ấy lại, thì thầm hỏi mấy câu, bị lão sàm sỡ hả.
“Loại rượu ấy có vấn đề, nốc vào người váng vất lắm. Hợp đồng lấy đươc rồi, bon
mình mau rút thôi!” Chiếc áo sơ mi của Cao Hạnh đã bị mở phanh hai nút gần cổ,
hơi thở dồn dập, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng một cách khác thường.
Làm ăn với cái ngữ chợ búa ấy thì nhiều khi khó tránh khỏi những lúc thế này.
Cố Minh Châu cáu tiết đến nỗi bên hai thái dương giật lên bần bật nhưng cũng
đành nín nhịn, cô vội vã dìu Cao Hạnh ra về.
Chưa lần mò ra đến cửa, đã nghe sau lưng tiếng gã đại gia văng ngay một câu
chửi đầy tục tĩu, mấy thằng vệ sĩ lập tức quây họ vào giữa, chặn lối không cho
đi.
“Sếp Trương ơi, người của em say khướt rồi sợ làm ông cụt hứng, ông xem thế này
có được không, ông cứ ăn uống tự nhiên đi, em đưa cô ấy về rồi lại tới?” Cố
Minh Châu cười nói ngọt xớt, đoạn kéo sát thân hình mềm nhũn của Cao Hạnh nép
vào người mình.
Lão đại gia bỉ lậu kia cười hô hố rồi xộc đến kéo Cao Hạnh lại, bàn tay của lão
sờ soạng lên bộ ngực mềm mại lúc ẩn lúc hiện của cô, lão gào lên đầy khí khái
với Cố Minh Châu rằng: “Khỏi cần cô nữa! Em này tôi thích, để nó ở đây với tôi,
cô về đi!”
Nói rồi lão kéo giật Cao Hạnh lại, còn Cố Minh Châu bị đẩy sang một bên mất đà
loạng choạng, cô cuống lên đuổi theo, dùng đủ mọi lời lẽ hòng khuyên can lão.
Ngặt nỗi, trước đó, Cao Hạnh đã ngon ngọt hơi quá đà khiến lão như bị bỏ bùa,
có bỏ thêm mấy nghìn vạn đầu tư nữa thì lão cũng quyết không tha cho Hạnh Hạnh.
Thuốc ngấm dần làm cơ thể Cao Hạnh rơi vào trạng thái đê mê, có lẽ cũng chẳng
còn nhận ra ai với ai nữa, đôi mắt quyến rũ mơ màng chưa tắt nét cười nũng nịu,
cô ôm ghì lão đại gia béo núc ních toàn mỡ ấy gọi “Cưng ơ,” làm gã vui như gì,
đoạn ngã vật xuống sofa, ôm cái bụng phệ rồi phá lên cười giòn tan.
Cố Minh Châu xồng xộc lao đến kéo phắt Cao Hạnh đứng dậy, cô nghiến răng nghiến
lợi hỏi thẳng mặt lão, có phải lão đã bỏ thuốc vào rượu không. Gã vênh váo rung
đùi, nhả thứ tiếng quảng đông: “Chút chút thôi…”
“Chút cái đầu con mẹ nhà mày ấy!” Cố Minh Châu cáu tiết, tay với ngay đĩa hoa
quả chỗ bàn trà gần ghế sofa, rồi nhằm chính giữa cái trán dô của lão mà phang
cho một cú trời giáng. Chiếc đĩa bằng thủy tinh vỡ toác thành mấy mảnh, gã béo
cuống cuồng ôm vết thương đang ứa máu, rên la oai oái. Cố Minh Châu trầy trật
lôi xềnh xệch Cao Hạnh lúc bấy giờ đã nửa mê nửa tỉnh, chân nam đá chân chiêu
chạy ra ngoài.
Qua được cánh cửa phòng là Cố Minh Châu yên tâm hơn hẳn. Cô tính cả rồi, một
khi xảy ra náo loạn, ắt bảo vệ của khách sạn sẽ lên can ngăn, không thì cũng có
phòng của Dung Lỗi ở gần đây.
Nhưng việc xảy ra sau đó lại khiến Cố Minh Châu phải thất kinh: nghe tiếng ré
như lợn cắt tiết của lão béo phòng giữa, hai phòng bên liền mở tung cứa, chồm
ra mười mấy thằng cao to bặm trợn, sát khí đằng đằng.
Bỏ xừ rồi! Trong lòng Cố Minh Châu đang rối tinh rối mù. Chắc lúc khai tiệc,
lão béo thấy phòng không đủ chỗ chứa nên thuê thêm hai gian bên cạnh cho bọn
đàn em ăn chơi chè chén. Còn hai chị em cô đến muộn do tắc đường đâm ra không
hề biết gã kéo theo lắm người đến thế.
Lão đại gia quê kệch kia bưng khuôn mặt phì nộn rướm máu, lảo đảo đuổi theo ra
ngoài, lão rít lên trỏ thẳng vào Cố Minh Châu mà chửi bới om xòm, bọn vệ sĩ
nghe theo lời huy động của lão thì đều nhăm nhăm hướng về phía Cố Minh Châu,
trong khi cô lại điềm nhiên hét lớn: “Đứng yên đấy!”
Tư thế của cô trở nên đầy uy quyền, lũ người kia bị cô dằn mặt nên cũng chần
chừ đưa mắt nhìn nhau, chưa dám manh động.
Lão béo thấy thế liền nhảy lên chồm chồm, thế nhưng tự bên trong lão như muốn
co vòi trước một Cố Minh Châu chua ngoa đáo để. Gã không có gan xông ra động
thủ mà chỉ dám đứng lì một chỗ, chửi ra rả. Thực tình, Cố Minh Châu chỉ cho lão
xơi một đòn khiêm tốn, vết thương trên đầu đã ngừng chảy máu, do đó mà ma men
trong lão cũng dịu đi phần nào. Lúc này thẹn quá hóa giận, máu sôi đến tận đỉnh
đầu, bấm bụng bảo phải giết bằng được hai con nhãi này.
Cố Minh Châu nghe bọn vệ sĩ rì rầm trao đổi với nhau bằng tiếng địa phương, cô
đoán bụng chắc lão béo này bỏ tiền ra mướn người từ gã đầu gấu nào đó hòng ra
oai, đôi mắt xinh đẹp của cô trợn lên, vẻ đe nạt lũ người đang rục rịch manh
động kia: “Bọn mày là quân của ai? Ký Đông Kỷ Bắcộ” – cô ra oai hỏi.
Một thằng lỏi con lắc đầu rồi thành thực trả lời: “Không, bọn này là đàn em của
anh Mèo Mướp.”
“À… Châu Yên Hồi.” Cố Minh Châu ngạo mạn nói, chiếc cằm nhỏ xinh hếch lên cao
vút.
Bọn vệ sĩ thấy bà chị xinh đẹp này có thể thản nhiên gọi thẳng toẹt tên mụ “đại
ca của đại ca” nhà chúng như thế thì đều ra mặt e dè kiêng nể, nhất thời bối
rối không biết xử trí thế nào cho phải.
Nửa thân hình đã tê dại, không tự chủ được của Hạnh Hạnh cứ tuột dần xuống làm
Cố Minh Châu càng trầy trật hơn, đành phải bấu nghiến lên eo Hạnh Hạnh, cái đau
làm cô ấy bừng tỉnh, lảo đảo đứng thẳng người hơn một chút rồi ngơ ngác đảo mắt
nhìn quanh.
“Mấy đứa về nói lại với Mèo Mướp rằng chị Cố Minh Châu lấn địa bàn của nó, đánh
bạn nó.” Cố Minh Châu nói với thằng lỏi con ban nãy, “Sau này có gì thì bảo đại
ca của nó là Châu Yên Hồi vác xác đến tìm chị rồi nói.”
Cô ung dung nói rồi thản nhiên kéo Hạnh Hạnh đã vật vờ chẳng còn biết trời ơi
đất hỡi gì – hiên ngang rẽ lối đám đông, dông thẳng về phía phòng Dung Lỗi ở
đầu hành lang phía bên kia.
Gặp bảo vệ của khách sạn, Cố Minh Châu liền thì thào bảo với bọn họ rằng, đám
lưu manh kia nãy giờ uống quá chén nên vừa mới đánh vỡ đầu ông trùm do văn
phòng đầu tư của thành phố mời đến, giờ đang thương lượng chi đó, hình như còn
găm cả dao bầu theo nữa.
Nghe cô nói vậy, các nhân viên bảo vệ ngay lập tức khẩn trương thông báo qua bộ
đàm, chẳng mấy chốc họ đã đổ dồn về đây.
Quả đúng không ngoài dự tính của Cố Minh Châu, khi cô chưa kịp tiến về phía
phòng của Dung Lỗi thì đám người kia đã sực tỉnh, bọn vệ sĩ nháo nhác nhào đuổi
theo, đòi bắt hai cô gái.
Cố Minh Châu lôi xềnh xệch Hạnh Hạnh, nặng nhọc tiến về phía trước, cuối cùng
cũng dừng trước cửa phòng Dung Lỗi, cô dùng chân đá bung cánh cửa, đảo quanh
thấy Dung Lỗi đang ngồi trước bàn tiệc, miệng mỉm cười nâng cốc, cô hét lên với
anh “Mau lên!”, thế rồi không dám chần chừ hơn nữa, cô tất tả lao về phía đầu
cầu thang.
Đằng sau, bọn lưu manh và đám bảo vệ đang lời qua tiếng lại ỏm tỏi, Cố Minh
Châu vẫn luống cuống cho đến khi tiếng bước chân vững vàng từ sau lưng vang
lên, trên tay bỗng nhẹ bẫng, lúc này cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì thế?” Dung Lỗi nhấc bổng Hạnh Hạnh vác trên vai như một bao cát, tay
kia kéo Cố Minh Châu nép vào người mình.
“Bọn nó chuốc thuốc Cao Hạnh, em vừa đập cho nó một trận.” Cố Minh Châu theo
sát anh.
Hàng lông mày của Dung Lỗi chau lại, anh chẳng nói chẳng rằng kéo cô xuống lầu.
Dường như những lúc ở bên anh, Cố Minh Châu luôn cảm thấy từ nụ cười cho đến sự
giận dữ của anh, dù chỉ là nhỏ nhặt nhưng cũng được kéo dài ra thành những
thước phim quay chậm, mọi trạng thái cảm xúc đều được phóng to rõ nét, còn cô
thì hoan hỷ đắm chìm trong đó, chậm rãi cảm nhận Đá yêu vì cô mà lúc vui lúc
buồn. Cô rảo bước theo anh, tiện thể gọi điện thoại cho Trình Quang đang ở dưới
lầu, nhắc cậu dắt theo Duệ Duệ, lái xe ra cổng sau khách sạn để chi viện.
Trình Quang bận bộ đồ đen từ đầu đến chân, bên ngoài khoác chiếc áo gió màu
sữa, dáng người oai vệ, nếu không phải do kiểu tóc nhím xù lông trên đầu thì
thoạt trông cũng ra dáng trâm anh thế phiệt ra phết. Cậu chàng uể oái dựa vào
cửa xe, từ xa trông thấy Cố Minh Châu liền xông xáo xắn tay áo: “Duệ Duệ đang
trên xe, chị đưa nó về trước đi. Thằng Tam đang dẫn người đến đây rồi, để em đi
gặp cái lũ điếc không sợ súng ấy!”
Cố Minh Châu nóng nảy đẩy phắt cậu sang một bên, mở cửa xe cho Dung Lỗi và Hạnh
Hạnh, “Bọn tay chân của thằng Mèo Mướp ở khu Nam đấy, cậu có dám gặp không?!”
“Chẳng dám!” Trình Quang trả lời thành thật rồi leo tọt lên ghế lái như một con
mèo, vội vàng đi luôn ngay khi xe vừa khởi động.
Lên xe một cái là Cố Minh Châu liền kiểm tra xem hợp đồng đã ký ổn thỏa chưa,
đồng thời tìm người giải quyết gã đại gia kia, “Tần Tống à? Chị có chút việc
làm phiền Châu Yên Hồi, chú giúp chị đánh tiếng…”
Lúc này Duệ Duệ ngồi ở ghế lái phụ thoắt đứng dậy, đoạn ngó nghiêng ra đằng
sau, thấy thế cô liền đối sang giọng từ tốn dịu nhẹ, ở đầu dây bên kia, Tần
Tống giật thót tim khi nghe thấy giọng điệu nhu mì khác thường của cô, gã rối
rít thưa “Vâng vâng!”
Cơ thể Cao Hạnh đã hoàn toàn ngấm thuốc, khuôn mặt đỏ ứng vặn vẹo xáp lại gần
Dung Lỗi toan hôn anh, Cố Minh Châu đang bận chúi đầu chúi mũi nên không kịp
trở tay, lúc thấy thế liền giật nảy mình, cuống quýt kéo giật tóc cô nàng lại
hòng tách cô nàng ra.
“Sở Sở… Sở Sở ơi… Sở Sở…” Cao Hạnh nhoài người ôm bả vai Cố Minh Châu
đoạn lào khào gọi tên hồi nhỏ của cô, “Tớ khó chịu quá…”
Cố Minh Châu vỗ vào vai Hạnh Hạnh an ủi, “Biết rồi, tối tớ gọi bọn mỹ nam trong
hậu cung của cậu đến an ủi cậu nhé!”
Cao Hạnh thút thít bảo, “Goi đứa nào? Câu biết tớ thích đứa nào…”
Cô ấy nói trong cơn nức nở làm Cố Minh Châu cũng não nề theo, “Được rồi… được
rồi, ổn rồi…”
“Sở Sở, cậu là đồ đần độn!” Cao Hạnh khóc nấc lên.
Dung Lỗi đột nhiên mớ miệng hỏi có vẻ gấp: “Cô ấy gọi ai là Sở Sở thế?”
“À, là Minh Châu đấy! Tên hồi nhỏ của Minh Châu là Sở Sở mà.” Trình Quang nhanh
nhảu đáp, đoạn nở nụ cười xun xoe với Dung Lỗi qua gương chiếu hậu. Trình Quang
vốn sùng bái Dung Lỗi hết mực. Từ khi còn là một cậu bé, Trình Quang đã lấy
Dung Lỗi làm chuẩn mực để vươn lên.
“Sao thế? Em tên là Sở Sở thì lạ lắm à?” Cố Minh Châu tắt máy, ánh mắt cô lướt
qua vẻ kinh ngạc của Dung Lỗi. Thuở hai đứa còn quấn quýt không rời, cô thực sự
chưa từng kể anh nghe thân thế của mình. Một mặt, cô cảm thấy không nhất thiết
phải nói những chuyện đã qua, mặt khác, gia đình danh giá của anh khiến lòng tự
trọng mãnh liệt của cô nảy sinh tự ái. Vì lẽ đó, chưa một lần cô đề cập đến
những chuyện ấu thơ trước năm bảy tuổi.
“Không.” Dung Lỗi tự trấn tĩnh mình bằng cách ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ
xe. Cao Hạnh đã rơi vào trạng thái mê man, người vật và vật vờ, chốc chốc Dung
Lỗi lại phải đẩy cơ thể đang chực ngả vào người mình ra.
Duệ Duệ nhoài người trên lưng ghế, ánh mắt nó hết nhìn Cố Minh Châu bận nói
chuyện điện thoại rồi lại đảo sang nhìn Dung Lỗi, đoạn nhoẻn cười với anh.
Ánh đèn neon rực rỡ hai bên đường lướt qua vun vút, bây giờ ở Úc đang là tầm
khuya phải không nhỉ? Khuôn mặt anh chìm trong vẻ rực rỡ của màn đêm, khóe môi
đọng lại một nụ cười nhạt. Ngoài cửa xe là màu đen trải dài vô tận, bánh răng
khổng lồ của số phận đang chuyển động ì ạch một cách kỳ lạ.
Với dáng vẻ cao lớn, Chung Tiềm đã đợi sẵn bên lề đường, thấy thấp thoáng đằng
xa bóng dáng xe của Trình Quang lao tới, anh vội rảo chân chạy lại, tay cởi
luôn chiếc áo khoác đang mặc trên người, chào hỏi qua loa với Cố Minh Châu
xong, anh vội lấy áo bọc kỹ thân mình Cao Hạnh, mặt không giấu nổi sự xót xa,
đoạn ôm cô vào lòng như một món bảo vật rồi bước đi thoăn thoắt.
Trình Quang quay đầu xe, cất giọng hỏi người ngồi sau: “Duệ Duệ buồn ngủ rồi,
hay em đưa nó với chị về trước rồi đưa anh Dung về sau?”
Nghe cậu ta nói thế, Cố Minh Châu tỏ vẻ tình cờ ngước nhìn lên, ánh mắt cô bất
chợt sắc lẻm như lưỡi dao phay lia từ trong gương chiếu hậu bắn trúng người
Trình Quang làm cậu ta rùng mình, sau phen hú hồn, cậu chàng đành cố rặn ra mấy
cái ngáp, “Nói thực với chị em còn buồn ngủ hơn cả Duệ Duệ đây này, hay chị
Minh Châu đưa anh Dung về nhé!”
“Tùy cậu.” Cố Minh Châu cúi đầu, đáp bâng quơ. Cô liếc nhìn Dung Lỗi như dò
hỏi, còn anh vẫn đang nghiêm nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt lạnh
tanh không hề biểu lộ bất kì một cảm xúc nào.
Trình Quang xuống xe, ôm Duệ Duệ rồi chạy biến, Cố Minh Châu chuyển vị trí lên
ghế lái. Dung Lỗi cũng lịch sự xuống xe rồi leo lên ghế phụ đằng trước. Kỹ
thuật lái xe của Cố Minh Châu đã hơn hẳn ngày xưa, giờ thì nó mang một phong
cách nữ hoàng y chang cô. Sau một cú rê bánh trượt ngang khi vào cua gấp đầy
giật gân thì Dung Lỗi buộc phải đưa tay sờ mũi rồi lặng lẽ thắt đai an toàn của
mình.
Chính vào lúc chỉ có hai người với nhau, Cố Minh Châu lại không hề lên tiếng
gợi chuyện mà cô tỏ vẻ thản nhiên lái xe, lúc dừng đèn đỏ vẫn ung dung bật đầu
đĩa trên xe.
“Dạo này em càng ngày càng biến dị rồi đấy.” Dung Lỗi không nén được phải thốt
lên.
Cố Minh Châu mỉm cười đầy ngọt ngào trong lúc chọn bài, “Anh nói sở thích âm
nhạc hay cách chọn đối tác làm ăn?”
“Em nói xem?!” Dung Lỗi có vẻ tức tối, anh từng gặp nhiều người phụ nữ trong
nghề này nhưng chưa từng thấy một ai đi thương thảo làm ăn lại hầm hố đến thế.
Tối nay anh mời cơm toàn là những quan chức trọng yếu của dự án nọ, thế mà lúc
cô đạp cửa với vẻ mặt hoang mang, anh bỏ mặc luôn bọn người đó ở lại, chẳng kịp
nói lấy một lời xin lỗi đã luýnh quýnh đuổi theo cô.
“Em nói ấy à… em bảo nhé, đến giám đốc Dung mà em còn giải quyết được nữa là
thằng béo cháy mỡ tiêu tiền như rác ấy?” Cô cười tinh nghịch, Dung Lỗi đang
định đáp trả thì thật khéo lúc đèn đỏ chuyển sang xanh, Cố Minh Châu đạp mạnh
chân ga làm anh suýt thì cắn vào lưỡi.
“Vả lại, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Châu Yên Hồi có gàn mấy cũng phải nể mặt
Lương Phi Phàm chứ, trong khi đó, thần thông quảng đại như Lương Phi Phàm mà
còn không thoát nổi năm ngón tay của cô em gái cù lần nhà em thì thôi. Thế nên,
ở thành phố này, em là to nhất! Haha!”
“Vậy em còn nhận mấy phi vụ làm ăn xa xôi kia làm gì nữa? Sao không bảo thẳng
Lương Phi Phàm cướp về cho em ấy. Không làm được thì Lương Phi Phàm thừa sức
đền.”
“Chưa đến lúc quan trọng thì em chưa vội làm phiền chú ấy. Về mặt này, em ý
thức rất rõ ràng.” Cố Minh Châu khá là tự đắc, “Dĩ nhiên, nếu Lương Phi Phàm có
chuyện muốn cầu cạnh em, cậu chàng vừa khóc lóc, vừa van nài, hai tay dâng tiền
thù lao thì em cũng sẽ nể tình. Lúc đó mà từ chối thì bất kính quá.”
Dung Lỗi dở khóc dở cười bảo, “Cố Minh Châu này, em đúng thật là đã vớ bở lại
còn khoe mẽ. Sao trước mặt Lương Phi Phàm lại giả vờ e dè như thế? Không phải
bọn đàn em bên đó toàn gọi em là bà hoàng lừa đảo sao?”
“Đấy là do cục vàng Dung Nham nhà anh đi bêu rếu em khắp nơi đấy chứ!” Cố Minh
Châu tỏ vẻ tủi thân, “Có phải anh không biết đâu, thằng oắt ấy yêu thầm em mấy
năm rồi, chuyển từ yêu sang hận âu cũng là chuyện thường tình ở đời thôi ấy
mà.”
Dung Lỗi không tài nào nhịn được nữa, anh nắm chặt bàn tay để kìm nén nụ cười
hiện lên trên khóe miệng.
“Huống hồ số lần Lương Phi Phàm van vỉ em cũng nhiều lắm rồi, còn em ấy à, em
không giỏi trong việc từ chối thiện ý của người khác.” Cố Minh Châu chợt đanh
nét mặt, nụ cười vụt tắt ngấm trên môi, lặng yên một lúc sau cô mới nói: “Dung
Lỗi này, nói thật ra em rất ít khi chủ động nhờ vả Lương Phi Phàm. Tuy nhiên,
đó không phải bởi thói kiêu ngạo của em, mà là em không muốn làm phiền đến Cố
Yên.”
Tuy vậy, biểu cảm của Dung Lỗi đã nói lên rằng: anh vẫn tưởng cô đang nói đùa,
dù Cố Minh Châu đang nói hết sức thật lòng.
Năm đó, cô đã lấy Cố Yên ra để đổi lấy mạng sống của Cố Bác Vân và Lương Phi
Phàm đã làm được. Về sau, cậu ta cũng có lòng muốn giúp đỡ Vi Bác. Quãng thời
gian giằng xé ấy, Cố Minh Châu cứ nghĩ ngợi mãi rồi lại dao động không biết bao
nhiêu lần, tuy vậy, cô cũng đành cắn răng khước từ cậu ta.
Lỗi tại cô mà tình yêu của Cố Yên ngay từ lúc khởi đầu đã chẳng được đẹp đẽ và
thuần khiết. Nếu năm dài tháng rộng về sau, có thể bớt lợi dụng Cố Yên đi chừng
nào thì hay chừng ấy.
“Dung Lỗi, có nhiều chuyện ở đời đối với em mà nói, nó không hề có sự cân nhắc
giữa nên và không nên, mà chỉ có đáng hay không mà thôi.” Chiếc xe từ từ dừng
bánh khi cách cổng nhà họ Dung tầm một trăm mét, Cố Minh Châu nhỏ nhẹ nói,
“Giống như anh đã từng nói đấy, em là đứa con gái không có lương tâm.”
Dung Lỗi cúi đầu gỡ đai an toàn, anh hỏi cô bằng giọng vô cùng bình tĩnh: “Em
đùa anh bằng kiểu dở cười dở mếu ấy, em thấy hay ho không Cố Minh Châu?”
“Vậy anh nửa vờ lạnh lùng, nửa vờ như đã quên, hay ho lắm sao anh?” Cố Minh
Châu không hề chịu thua, “Dung Lỗi ạ, sáu năm rồi mà sao anh vẫn nhỏ nhen với
em như thế?”
Bị chạm trúng nọc khiến cả hai đồng thời rơi vào trầm lặng. Phía trước, màn đêm
yên ả bao trùm lên khuôn viên rộng bằng tòa thành nhỏ của nhà họ Dung, nom như
một con quái thú đang ẩn mình.
Từ lúc Dung Lỗi trở về, mối quan hệ của bọn họ lại rơi vào cái vòng lẩn quẩn,
lúc thì khách sáo xa cách, lúc lại có sự gần gũi như ngầm ước hẹn. Tính anh
bướng bỉnh, khó mà quên được vết thương từng hứng chịu. Mà con người cô lại hèn
nhát, bởi khó mà quên được lý do vì sao cô khiến anh tổn thương.
Trước kia… trước kia họ đâu có thế này.
Hồi quen Dung Lỗi, Cố Minh Châu mới mười bảy tuổi, dạo đó, thế lực nhà họ Cố
cao ngút trời, Cố Vi Bác là người thẳng thắn bộc trực, trọng nghĩa và nhiệt
huyết, ở thành phố C, ông nổi tiếng là một người bố yêu thương hai cô con gái
rượu hết mực. Cố Yên mồ côi mẹ từ năm mười sáu, sau đó mới được đón về nhà họ
Cố. Tính cách cô bé khá trầm tĩnh, cả ngày chỉ quanh quẩn ở bên mối tình đầu là
Phương Diệc Thành. Dù cũng có lúc vùng vằng giận dỗi nhưng phần nhiều vẫn là
quen thói tiểu thư vốn được cưng chiều, về phần Cố Minh Châu, cô đến sống nhà
họ Cố từ khi mới lên bảy, được bố chiều chuộng không thiếu thứ gì. Bà mẹ kế
Nguyễn Vô Song cũng hết mực quan tâm đến cô, còn bọn thủ hạ của bố cô thì càng
không dám không phục tùng cô tiểu thư đỏng đảnh. Thế nên từ nhỏ đến lớn, có thể
nói cô đã quen thói coi trời bằng vung hay nhìn đời bằng nửa con mắt.
Cũng bởi ham thích thiết kế thời trang, lại thêm bản tính ngang ngược sẵn có
nên Cố Minh Châu lao đầu vào học vượt cấp, cô sẵn sàng gạt bỏ bất cứ thứ gì cản
đường tiến lên của mình. Sau khi vượt qua cuộc sát hạch luân phiên của hơn nửa
số giáo sư giảng dạy tại khoa mỹ thuật gộp cùng khoa thiết kế của đại học C, cô
bừng bừng ý chí hăng hái tiến vào khoa mỹ thuật, nơi hội tụ nhân tài của đại
học C.
Năm đó, anh chàng sinh viên năm nhất đại học Dung Lỗi cũng có cùng một tình yêu
mỹ thuật điên cuồng như Cố Minh Châu. Là cháu đích tôn của nhà họ Dung, anh
phải chịu nhiều sức ép từ phía gia đình.
Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào đợt thi cuối kỳ của học kỳ một năm nhất, Dung
Lỗi vừa hoàn tất kỳ thi, anh và bạn tụ tập chơi bóng rổ ở sân bóng nhỏ cạnh bãi
tập. Bấy giờ Cố Minh Châu đang vắt chân lên cổ chạy tắt qua bãi tập để đến
phòng thi.
Khi cô đi ngang qua sân bóng cũng là lúc Dung Lỗi run tay ném quả bóng vào rổ, quả
bóng lại lao vút qua thành rổ, đập thẳng vào đầu Cố Minh Châu. Lúc đó anh lại
hất mái đầu ướt sũng mồ hôi, khom mình từ xa, đoạn gào toáng lên “Này! Xin lỗi
nhé!”. Cô nở nụ cười duyên dáng thùy mị, đoạn gật đầu, mái tóc đen xõa trên nền
áo trắng, nụ cười yểu điệu cùng bóng dáng thướt tha ngay tức khắc đã thu hút
biết bao tiếng huýt sáo.
Ba hôm sau, thi xong, Dung Lỗi lái xe về
nhà. Giữa đường, một chiếc xe thể thao màu đỏ chói lao vào xe anh, suýt thì gây
chấn thương sọ não.
Anh ôm trán xuýt xoa một hồi rồi lồm cồm xuống xe kiểm tra. Năm đó, người cầm
lái đâm vào xe anh chính là cô nàng rock and roll Lộ Hân Nam, mặt mũi lúc ấy
còn đang mơ mơ màng màng. Trong khi Cố Minh Châu đang ngồi ở ghế lái phụ lại nở
một nụ cười tươi rói làm anh lóa cả mắt. “Úi, xin lỗi nhé!” Cô huênh hoang
xuống xe, đứng chắp tay sau lưng, lia mắt liếc nhìn từ cái đuôi xe bị đâm rúm
ró sang khuôn mặt của khổ chủ, chiếc cằm nhỏ xinh hất lên hết cỡ, ra chiều hả
hê lắm.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Dung Lỗi được biết thế nào là trời đất quay cuồng.
Mãi sau này của sau này anh mới nghiệm ra, thực chất cái cảm xúc ấy được gọi là
khoảnh khắc trái tim biết rung động.
Quãng thời gian sau đó, trai anh hùng sánh cùng gái thuyền quyên, nhưng cũng
lắm oái oăm trái khoáy.
Sang học kỳ hai năm nhất, thời khóa biểu của Cố Minh Châu và Dung Lỗi xếp toàn
môn chuyên ngành của đối phương. Rồi cũng đợt thi cuối kỳ, bản thảo phác họa
trang phục dạ hội mang tên “Biển ngọc” của Dung Lỗi dành được sự khen thưởng
hết lời từ các giáo sư giảng dạy tại khoa của thiết kế thời trang. Còn phía Cố
Minh Châu, thi môn bắt buộc của khoa Kiến trúc lại lẹt đẹt ở mức bốn mươi hai
điểm.
Ngày khai giảng năm thứ hai, Dung Lỗi dắt tay Cố Minh Châu bước vào ký túc xá
nam. Cô sắp xếp đồ đạc, trải giường, phơi chăn cho Dung Lỗi bằng một vẻ mặt như
đâm lê chém mướn. Cũng chính cái đêm đó, cái đêm mà vầng trăng tỏa sáng khơi
nguồn lãng mạn, trước sự chứng kiến của rất nhiều người có mặt tại sân ký túc
xá nữ, họ đã thấy Dung Lỗi ôm chầm Cố Minh Châu xinh đẹp vào lòng ra sao, một
nụ cười dịu dàng chầm chậm lan tỏa khắp khuôn mặt.
Đêm đó, cả đại học C thao thức trắng đêm, phủ kín sân trường là ngàn vạn mảnh
trái tim vụn vỡ của biết bao chàng trai cô gái.
Thời gian trùng lấp, chồng chất lên nhau, cơn ngẩn ngơ vút qua rồi mà đường nét
anh tuấn mạnh mẽ gần ngay gang tấc của Dung Lỗi vẫn như ngày nào.
“Xuống xe rồi về nghỉ sớm đi.” Cố Minh Châu rạp người trên vô lăng ô tô,
nghiêng mặt nhìn anh, khẽ hấp háy hai hàng mi dài trong sắc đêm mơ màng, lâu
nay cô đã tự thừa nhận rằng trái tim sắt đá của mình đã hơi mềm đi phần nào vào
những lúc thế này. “Mai còn phải đi làm sớm.”
Thoạt đầu, sắc mặt Dung Lỗi vẫn còn thoáng vẻ lạnh lùng không chịu thua, nhưng
khi chạm đến ánh mắt dịu dàng của cô, biểu cảm trên mặt anh cũng dần dịu đi. Cố
Minh Châu nhoẻn cười, vươn tay lắc lắc tay áo anh như thể bọn họ vẫn đang sống
những ngày tháng đẹp đẽ của nhiều năm về trước.
“Này anh đừng có mà hục hặc nữa, chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi. Anh không
nỡ hận em, mà cũng chẳng muốn yêu em nữa thì chúng ta hãy cứ làm bạn đi vậy.”
Cố Minh Châu thỏ thẻ nói, “Dầu gì đi nữa chúng mình quen nhau đã lâu, cũng từng
tâm đầu ý hợp, giờ lại là đối tác làm ăn, hai đứa cũng nên làm lành, anh thấy
phải không?”
Giây phút trầm ngâm kéo dài. Anh không cất lời, cô không lêng tiếng. Còn màn
đêm vẫn cứ dìu dịu.
“Được.” Cuối cùng Dung Lỗi trút một tiếng thở dài khe khẽ, dường như phải hạ
quyết tâm lắm mới nói ra được. Anh ngưng trong chốc lát, rồi quay sang tháo đai
an toàn hộ cô, tỏ ý muốn đổi sang ghế lái, “Giờ muộn lắm rồi, để anh đưa em về,
còn xe thì để mai anh dặn người đưa đến chỗ Trình Quang.”
“Vâng.” Thật hiếm khi Cố Minh Châu tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời.
Kể từ đó, thái độ của Dung Lỗi cũng trở nên dễ chịu hơn. Sắp đến đợt gọi thầu
của chính quyền, tiến độ dự án dần được đẩy mạnh, bên cạnh việc hai người bọn
họ cùng kề vai sát cánh, thì mối quan hệ cũng hòa hợp, quả thật giống như những
người bạn quen biết lâu năm.
Giới truyền thông của thành phố C dạo gần đây không hiểu vì sao lại kiên trì
đeo bám lấy cậu con trai cả của nhà họ Dung. Chuyện cũ năm xưa bị đào xới, thậm
chí những mối quan hệ phức tạp giữa nhà họ Dung, nhà họ Cố, nhà họ Phương còn
được mô tả bằng sơ đồ bảng biểu, hằng ngày tin tức vẫn xuất hiện dồn dập trên
mặt báo.
Từ trước đến nay Dung Lỗi không bao giờ bận tậm đến những chuyện như thế này.
Còn về phía Cố Minh Châu, mỗi lần ra ra vào vào Hữu Dung, cô luôn thận trọng
hết sức, thế mà vẫn bị chụp trộm mấy lần, rồi đăng rải rác thành nhiều bài khác
nhau.
Trái ngược với sự im lặng của Cố Minh Châu và Dung Lỗi, Phương Phi Trì lại còn
lên mặt báo sẵng giọng trả lời: Dung Lỗi, thằng ôn con nhà cậu cứ đợi đấy!
Vài ngày ngắn ngủi sau đó, Hoành Nghiệp tuyên bố hợp tác, đồng thời công khai
rót vốn vào một công ty bất động sản có quy mô lớn ở thành phố C, việc họ chấp
nhận lợi nhuận bằng không đã tác động mạnh tới hạng mục đấu thầu đất của chính
quyền.
Đến nước này thì mấy kẻ đang ngấp nghé dự án kia cũng nhớn nháo rút quân khói
mặt trận theo chân Lương Thị, giờ chỉ đợi xem cảnh hổ báo tranh giành cấu xé
lẫn nhau.
Hiển nhiên Dung Nham đang cười thầm trong bụng. Bình thường nửa tháng trời
chẳng gặp nổi bóng dáng cậu ở nhà thì dạo gần đây cứ vài ngày cậu chàng lại
ngoan ngoãn mò về nhà ăn cơm tối.
Từ xưa đến giờ, ông cụ nhà họ Dung luôn đứng ở vị trung lập trong cuộc đối đầu
giữa hai đứa cháu xuất sắc nhất của mình, trong quan niệm của ông thì biết vận
dụng “cá lớn nuốt cá bé” một cách thích hợp là con đường tắt để đạt được sự
chín chắn và thành công của đàn ông.
Lẽ vậy nên sau bữa tối ngày hôm ấy, thấy Dung Nham tí tởn lật giở tờ báo đăng
bức ảnh Dung Lỗi và Cố Minh Châu đi ăn trưa cùng nhau, ông cụ Dung đã tỏ thái
độ rất rõ ràng rằng: “Hang trống mới có gió lùa, không có lửa, sao có khói –
cháu làm kinh doanh chứ đâu phải ngôi sao giải trí, không làm chuyện gì khuất
tất thì cũng chẳng đến nỗi bị báo chí đặt điều xuyên tạc. Dung Lỗi à, từ ngày
cháu về, thành tựu mang lại Hữu Dung đã đạt được ít nhiều. Nhưng về tính cách
sao vẫn chẳng có tiến bộ gì cả?”
Dung Lỗi đang ăn hoa quả liền ném cho thằng em ấu trĩ của mình một cái liếc xéo
đầy khinh bỉ, đồng thời cũng lễ phép trả lời ông nội: “Thưa ông, cháu và Cố
Minh Châu chỉ bàn chuyện làm ăn, chứ không hề đề cập những thứ ngoài lề. Mấy
bài báo ấy chẳng qua chỉ khơi gợi được sự tò mò của tầng lớp độc giả thấp kém
mà thôi, ông nội hà tất phải tin ạ.”
Ông cụ Dung vẫn chưa lên tiếng thì Dung Nham ngồi đầu kia đã ném phắt tờ báo
xuống, nhảy dựng dậy tỏ vẻ khiêu khích: “Anh nói ai đấy hả?”
“Ai thấp kém thì nói người ấy.”
“Dạo này ngứa tay ngứa chân hả?”
“Hay để anh thử cho chú xem nhé?”
Được hai thằng cháu cao ráo khôi ngô, phải cái một thằng thì vênh váo, một
thằng thì xấc xược, chúng đứng cách nhau một khoảng nhưng lời qua tiếng lại ấu
trĩ quá đỗi, ông cụ nghe mà chau mày không thôi, mẹ Dung Lỗi đành đặt khăn lau
trên tay xuống rồi lên tiếng can ngăn: “Hai đứa mày phải gió à? Tuổi hai đứa
mày cộng lại cũng phải ngót nghét năm mươi cả rồi mà cứ như bọn con nít vắt mũi
chưa sạch. Hục hặc từ bé đến lớn, sắp lấy vợ đến nơi rồi, còn ra thể thống gì
nữa!”
Mẹ Dung Nham và dì Vi đang bận tay thu dọn bát đũa cũng không nín được cười nắc
nẻ.
Tình cảm và ân oán giữa hai em nhà họ có hơi tế nhị một tí. Dung Lỗi có tính
thận trọng, ngoại trừ việc hóa rồ vì Cố Minh Châu ra, thì cuộc sống được lên
lịch khá là ổn thỏa, đâu vào đó. Trong khi Dung Nham lại không chấp nhận nổi
cái kiểu ngấm ngầm đáng ghét của ông anh, còn bản thân Dung Lỗi từ xưa đến nay
vẫn luôn khinh thường cậu em họ lấc ca lấc cấc này. Hai anh em chỉ nhỉnh hơn
nhau một tuổi mà từ bé đã ganh đua đấu đá lẫn nhau.
Suốt quá trình dậy thì dài đằng đẵng đã biến đổi hai thằng nhóc thành hai người
đàn ông chín chắn, có một thứ tình cảm được gọi là “những người giống nhau
thường đồng cảm với nhau” cũng lớn lên theo từng ngày.
Sau này khi cuộc sống của Dung Lỗi bước sang những trang sáng chói nhất thì một
ngày nọ đột nhiên Dung Nham vô tình phát hiện ra, dạo gần đây lão anh họ lại
“cho mình ăn quả bơ” mới đau chứ. Từ chuyện học hành, cua gái, đánh nhau đến
cưỡi ngựa… Dung Lỗi không còn ganh với cậu em nữa, bởi toàn bộ ánh mắt và tâm
can Dung Lỗi giờ đã bị mê hoặc bởi một viên minh châu yêu kiều tuyệt mỹ.
Dung Nham thấy chơi vơi – ôi cái thân Độc Cô Cầu Bại.
Thế là cậu chàng đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Cố Minh Châu ngày đó là một cô gái vô cùng kiêu ngạo. Cô chẳng buồn đoái hoài
xem thằng nhóc kia có gia cảnh thế nào, tình cảm ra sao. Thậm chí cô còn từ
chối thẳng thừng lời tỏ tình của Dung Nham mà chẳng có lấy một giây chần chừ.
Đâu chỉ vậy, lúc Dung Nham bám dai như đỉa đói thì Cố Minh Châu lại cư xử đến
là hung hãn, làm trái tim còn non nớt yếu mềm của cậu bé Dung Nham lúc bấy giờ
phải rướm máu.
Rồi chuyện đến tai Dung Lỗi, nửa muốn cảnh cáo, nửa là để khoe mẽ, thành thử
anh và Dung Nham đã có một cuộc nói chuyện bằng tay chân long trời lở đất, sau
vụ đó, hai người chẳng những sứt đầu mẻ trán mà còn bị phạt quỳ. Thế là thù cũ
chồng thêm hận mới, Dung Lỗi càng tỏ ra khinh bỉ Dung Nham, còn Dung Nham lại
càng thêm hận ông anh Dung Lỗi.