Đọc truyện Chỉ Vì Yêu – Chương 12: Không ai sánh bằng
Đêm ấy Dung Lỗi thở đều đều và đánh một giấc rất
sâu.
Trong tiếng thở khe khẽ nhịp nhàng lên xuống của hai bố con, Cố Minh Châu cứ mở
mắt thao láo cho đến tận sáng hôm sau.
Phải làm sao đây? Tiểu Hạ là Fay, mà cô từng tuyên bố sẽ giết chết cái đứa tên
Fay ấy.
Cố Minh Châu có niềm tin vào nhân phấm của Dung Lỗi, đành rằng anh từng nung
nấu ý muốn trả thù cô nhưng anh sẽ không bao giờ phủ nhận nếu giữa họ thực sự
đã xảy ra điều gì. Thế nên chắc chắn tình cảm giữa hai người là hoàn toàn trong
sáng.
Với cả, cứ nhìn thái độ của Nguyễn Hạ là rõ, con bé mù tịt những chuyện trước
kia. Nhưng còn ánh mắt con bé dành cho Dung Lỗi… lòng cô quặn thắt khi nhớ
tới nó. Ánh mắt nóng bỏng ấy tuyệt đối không chỉ đơn thuần ở mức hâm mộ thôi
đâu.
Cứ đánh mùi thấy thứ tình yêu dốc trọn tâm can ấy là Cố Minh Châu lại như nhìn
thấy chính mình hồi trẻ.
Cuộc đời này, những người thực sự có chung dòng máu với cô, chỉ có một người
đang nằm kề bên và một người đã lên chốn thiên đường, còn ai khác nữa thì cô
chưa từng biết đến.
Cuộc đời này, người đối tốt với cô nhất, chỉ có một người đang ốm liệt giường,
còn người kia đã về với cát bụi.
Cuộc đời này, chỉ có hai người khiến cô luôn gồng mình che chở, một sắp đi lấy
chồng, người kia chính là Nguyễn Hạ.
Trong lòng Cố Minh Châu, Nguyễn Hạ và Cố Yên có vị trí ngang nhau. Song với một
Cố Yên chậm chạp, yếu đuối, không được tích sự gì, thì tình cảm cô dành cho nó
đơn thuần chỉ là yêu thương và mong nó sống hạnh phúc mà thôi. Còn với Nguyễn
Hạ, từ tính cách tới tài năng của con bé luôn có dáng dấp nối bậc của chính cô.
Chính vì con bé giống em ruột cô còn hơn cả Cố Yên, thế nên bấy lâu nay, cô vẫn
luôn gửi gắm hy vọng vào nó.
Một đứa em mình vẫn luôn yêu thương bảo bọc là thế, lẽ nào giờ đây chính mình
lại làm nó tổn thương?
Ba rưỡi sáng, ánh mắt cô lướt qua mái đầu nhỏ xíu của Dung Dịch, nhìn sang
gương mặt đang ngủ say nằm nghiêng một bên của Dung Lỗi; bụng bảo dạ đúng là
báo ứng thật rồi…
Đáng ra cô không nên đối xử tàn nhẫn với Điền Tư Tư.
Hãy thử đặt mình vào vị trí của người khác mà xem, giả sử cô là chị của Điền Tư
Tư, ức hiếp Fay như cô đã làm với con bé… Chưa bao giờ cô thấy mình như lúc
này, dao động, chênh vênh trước tín ngưỡng và thế giới quan bấy lâu nay cô vẫn
tôn thờ. Sự bối rối này đang tác động đến niềm tin tuyệt đối cô vẫn hằng ấp ủ…
tình yêu cô dành cho anh.
Tình yêu của cô, phải chăng nó khiến người khác cảm thấy… thật khó chấp nhận?
Buổi sáng đầu tiên sau cơn biến động bất ngờ.
Sau một đêm thức trắng, Cố Minh Châu dậy sớm rửa mặt, làm cơm sáng, thu dọn
phòng ốc của Dung Lỗi, giặt bằng tay cho anh hai cái áo sơ mi, sắp xếp hành lý
của Dung Dịch vào buồng nhỏ sát vách với phòng ngủ.
Tám giờ, nồi cháo nấu đã đủ nhuyễn, Cố Minh Châu làm thêm mấy món ăn kèm. Sắp
bát đũa xong mà hai bố con vẫn chưa dậy. Đến tầm tám giờ hai mươi, cô vào phòng
gọi hai bố con dậy.
Thực ra Dung Dịch đã tỉnh rồi, nó chớp chớp đôi mắt to tròn vẫn dấp dính đầy
ghèn, cái đầu nhỏ xíu nằm kề bên ông bố to xác trông rõ là buồn cười, Cố Minh
Châu ngoắc tay gọi nó, thằng bé làm biếng không muốn dậy, lại quay sang lay đầu
bố. Dung Lỗi nhăn nhỏ mở mắt. Bắt gặp khuôn mặt của con trai, anh sững sờ hai
giây, thế rồi miệng nhoẻn một nụ cười thật tươi.
Suốt đêm dài thao thức, chỉ vì nụ cười ấy mà lòng cô nhẹ nhõm hơn hẳn.
Dung Lỗi vồn vã mặc áo quần cho con trai, kế đó, hai bố con nối đuôi nhau xếp
hàng chờ vào nhà tắm. Cố Minh Châu đơm sẵn cháo ra bát, chờ hai bố con nó ra ăn
là vừa.
Trên bàn ăn sáng, Đá nhỏ ngoan ngoãn ăn phần cháo kèm rau của mình, so với bọn
trẻ con Trung Quốc trạc tuổi, thằng bé dùng đũa vẫn thạo chán. Cứ xúc được hai
muỗng cháo, Dung Lỗi lại ngó sang nhìn con trai một cái. Thấy thế, Cố Minh Châu
bèn xoa đầu con, bảo: “Hôm nay bố mẹ có việc, lát nữa ăn xong, mẹ đưa con đến
chỗ dì bé chơi, bảo dì đưa con đi thăm ông ngoại nhé?”
“Nhưng dượng không thích con bám lấy dì, dượng ấy toàn hất con sang một bên,
lại còn tuyên bố dì bé là của dượng ấy.” Nuốt xuôi miếng cháo, thằng bé cất
giọng lanh lảnh bảo: “Hay mẹ gọi Wallace đưa con đi thăm ông ngoại đi mẹ? Lần
trước Wallace đến thăm con có bảo, bao giờ mẹ đón con về, chú ấy sẽ mời con ăn
thật nhiều đặc sản.” Tim cô thót lại khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dung Lỗi
lia về phía mình. Đá nhỏ không nhận ra biểu hiện bất thường của bố mẹ, nó vẫn
hồn nhiên nói: “Bố ơi, tên tiếng trung của Wallace là Phương-Phi-Trì, chú ấy là
anh trai của dì Hải Đường, cũng là bạn thân của mẹ. Chú ấy còn là bạn con! Bố
có chơi với chú ấy không?”
Dung Lỗi cười khẩy, “Tạm coi là thế.”
“Vậy lần sau con và chú ấy đi trượt tuyết, bố cũng đi cùng cho vui nhé! Wallace
trượt tuyết cừ lắm! Chú ấy lái xe siêu nhanh…” Thằng bé thao thao bất tuyệt,
tay không ngừng vung vẩy thìa, Cố Minh Châu run run ngắt lời con: “Dung Dịch!
Lúc ăn cơm không được nói chuyện.”
“Ứ… là mẹ nói với con trước đấy chứ!” Dung Dịch ngậm thìa trong miệng, nó
chớp mắt phản pháo Cố Minh Châu. Dung Lỗi ném cho Cố Minh Châu một cái lườm rồi
bảo, “Cái này gọi là quan châu phóng hỏa, lại cấm dân đen đốt đèn. Dung Dịch,
mẹ con từng dạy con câu thành ngữ này chưa?”
Dung Dịch ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
Tuy nó không hiểu nổi những câu tiếng trung đã dài đuồn đuột thì chớ lại còn
xoắn lưỡi, nhưng nó biết để ý sắc mặt người lớn – à, mẹ đang không vui, hình
như bố cũng thế, thôi thì nó đành ngoan ngoãn ngậm miệng, cắm đầu vào bát cháo
vậy.
Thấy con xụ mặt, Dung Lỗi bèn xoa đầu nó, dịu giọng bảo: “Bố con mình đừng nghe
lời mẹ nữa, hôm nay bố dắt con về gặp cụ nội và ông bà nội nhé, đấy là người
nhà của bố, cả nhà mong gặp Dung Dịch lắm đấy.” Dung Dịch liếm cái thìa tỏ vẻ
nghi ngờ rồi tò mò hỏi: “Sao con chưa gặp ông bà bao giờ nhỉ? Hằng năm ông
ngoại và dì bé sang Mỹ thăm con phải đến mấy lần, sao người nhà của bố không đi
cùng? Hay ông bà cũng phải đi công tác xa giống bố?”
Dung Lỗi nghẹn lời nhìn đứa con trai, lòng anh nóng như lửa đốt, đành phải cười
trừ với thằng bé.
“Con mang quà về cho Duệ Duệ, bố ơi, bố gọi Duệ Duệ đi cùng con đến thăm người
nhà của bố được không?” Một điều hiển nhiên, Đá nhỏ chẳng mấy nhiệt tình với
ông bố chưa bao giờ gần gũi cùng những người họ hàng xa lạ bên nội. Họ chưa
từng bước chân vào cái thế giới bé nhỏ của nó, thế nên hiện tại, nó chưa thấy
có gì đáng quý cả.
Dung Lỗi thấy mồm miệng nhạt nhẽo, bèn bỏ ngang bữa sáng, nén cơn nhộn nhạo
trong dạ dày và đáy lòng mình, anh từ tốn giải thích cho con nghe: “Hôm nay họp
gia đình cái đã, bữa khác chúng ta sẽ mời Duệ Duệ. Tóm lại, mai sau Dung Dịch
sẽ ở đây rồi, còn nhiều dịp để gặp Duệ Duệ cơ mà.”
“Con không phải về Mỹ nữa ạ?” Dung Dịch kinh ngạc thốt lên một câu tiếng Anh,
mắt nó hướng về phía mẹ, nhưng chẳng thấy mẹ nó ừ hử gì cả. Dung Lỗi cũng đáp
lại bằng tiếng Anh, giọng anh nghe trầm trầm mà âm vang, “Phải, không về nữa.
Từ nay, con sẽ sống với cả nhà.”
Hôm nay là thứ hai, song Dung Lỗi chẳng thiết đi làm. Để ra mắt cụ nội và ông
bà nội, Dung Dịch cứ khăng khăng đòi mặc bộ vest đen của nó bằng được thì thôi,
anh bèn ngồi ngoài phòng khách đợi con trai đi thay quần áo.
Cố Minh Châu tìm bộ vest rồi ném cho con để nó tự thay. Đóng cửa phòng cẩn
thận, cô ngồi xuống cạnh Dung Lỗi.
Dung Lỗi thấy cô ra thì lập tức đứng dậy, cố nhích ra một khoảng, cô buộc phải
níu cánh tay kéo anh ngồi xuống, “Nói cho em nghe, sau này anh định thế nào?”
“Từ bao giờ việc anh làm lại phải bẩm báo với em?” Dung Lỗi nóng nảy gạt phắt
tay cô ra, anh nhấc tờ báo đặt trên bàn uống nước, vẻ thảnh thơi đọc báo, chẳng
buồn nhìn cô.
Tính cách anh có hai điếm nổi bật, một, “trong nóng ngoài lạnh”. Hai, cái nết
khó chiều đặc trưng của người làm nghệ thuật. Bảy năm trước, Cố Minh Châu hiểu
rất rõ điều này. Bảy năm sau, dù đã luyện cho mình cái dáng dấp máu lạnh của
một thương nhân chuẩn mực, nhưng hễ gặp phải những chuyện khiến tình cảm dao
động là lập tức, sự khó chịu hiện rõ ngay trên mặt anh.
“Việc có liên quan đến em gái và con trai em, anh phải nói để em còn biết đường
định liệu chứ.”
Dung Lỗi quẳng phắt tờ báo xuống, “Em tưởng mình là ai! Thánh à? Ai khiến em
phải định liệu?!”
“Anh la lối cái gì đó! Đá nhỏ mà nghe được, nó lại tưởng anh không ưa nó bây
giờ!” Cố Minh Châu nắm thóp anh, cho đến khi anh không còn ho he được nữa, đành
ngoan ngoãn ngồi về chỗ, cô cười thầm trong bụng.
“Em vừa gọi con là gì?” Nét mặt anh hơi giãn ra, “… Đá nhỏ á?”
Ánh mắt anh đang vằn lên giận dữ, chợt chuyển sang một sắc thái khác phức tạp
hơn, sâu xa hơn, cô bèn lí nhí hỏi một câu ngô nghê: “Anh không thích à?”
Dung Lỗi trợn mắt nhìn cô, hồi lâu sau mới chậm rãi bảo, “Không… rất thích.”
Giọng anh ra chiều bất đắc dĩ, “Anh đưa con về nhà, tối nay nhớ chờ điện thoại
của anh, anh đoán thế nào ông nội cũng gọi em sang.”
“Sao không đưa em về luôn một thế?” Cố Minh Châu trêu anh.
“Thế em không định đi gặp Fay à? Trước khi bọn anh kịp gặp nhau thì em nên
tranh thủ thời gian” Dung Lỗi thản nhiên vặn lại.
Cố Minh Châu bẹo má anh một cái, nghiếng răng khen: “Bé này thông minh gớm!”
Dung Lỗi hất tay cô ra, ném cho cô một cái lườm bực dọc rồi quay ngoắt lưng,
tiếp tục chăm chú vào tờ báo.
Chư vị trưởng bối nhà họ Dung chờ mong ngày Dung Nham, Dung Lỗi sớm yên bề gia
thất đã lâu. Tiếc rằng Dung Lỗi thất tình, quyết tâm dứt áo đi du học, cả nhà
có muốn giục cũng khó. Còn Dung Nham, hễ đả động đến chuyện này là nó lại chơi
trò mất tích, suốt nửa tháng không thèm vác mặt về nhà, được dăm bận thì chẳng
ai dám thúc ép nữa.
Thế nên sự xuất hiện của Dung Dịch chẳng khác nào một quả bom tấn dội thẳng vào
nền nếp kỷ cương của nhà họ Dung.
“Tôi… tôi từng gặp thằng bé này! Tôi từng ôm nó!” Trong căn biệt thự cổ kính
lâu đời của nhà họ Dung, bên ghế sofa kê giữa gian phòng khách rộng thênh
thang, mẹ Dung Lỗi nức nở nghẹn lời, “Nó… nó giống Dung Lỗi hồi bé như tạc!”
Bố Dung Lỗi phải bỏ cả chơi golf vì bị ông cụ Dung gọi về gấp, găng tay cũng
không kịp cởi. Ông dìu vợ dậy, vỗ nhẹ lên lưng bà, “Haha… bà nó đừng kích
động thế, kẻo làm cháu nó sợ.”
Đúng là Dung Dịch đang hết hồn hết vía thật. Trong vòng hai ngày một có quá
nhiều chuyện xảy ra khiến cái đầu nhỏ xíu của nó không kịp xoay xở. Với cả, sao
mà bà nội lại nước mắt nước mũi tùm lum thế này không biết? Nó rụt rè ngó cảnh
bà nội chảy nước mũi.
Sợ mẹ kích động, ôm chặt quá làm thằng bé bị đau, Dung Lỗi bèn hết lời khuyên
nhủ, tranh thủ ôm con vào lòng. Ngay tức thì, Dung Dịch bíu chặt cổ Dung Lỗi,
nó giấu khuôn mặt nhỏ nơi hõm vai bố còn cái mông vểnh ra ngoài như một con đà
điểu.
Về sau, dưới lời động viên của bố và sức hấp dẫn từ mấy món bánh trái mà dì Vi
chuẩn bị, Dung Dịch bé nhỏ dần vượt qua sự kinh hãi ban đầu, nửa tin nửa ngờ
trút bỏ lớp phòng ngự, nó nghe lời bố, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nghiêm túc
nhấm nháp đồ ăn vặt.
Bốn vị trưởng bối xúm quanh thằng cháu, nói cười rộn rã. Bấy giờ, ông nội Dung
chống ba toong đứng đằng sau, vẻ mặt khó đoán.
Vừa xong bài thể dục buổi sáng, ông đang định dùng bữa thì bất ngờ Dung Lỗi về,
còn ẵm theo đứa trẻ này, bảo là con của Cố Minh Châu sinh từ bảy năm trước, bấy
lâu nay sống bên Mỹ, tên là Dung Dịch.
Đúng là chuyện tày đình, ông cụ lập tức gọi ngay hai thằng con về. Khi ông vẫn
chưa kịp hiểu rõ đầu cua tai nheo gì sất gì thì hai phu nhân nhà họ Dung đã
phấn khởi xách đồ ăn về, phen này thì hay ho rồi, loạn thật rồi.
Đời này có gì mà ông cụ chưa từng chứng kiến cơ chứ? Nhưng đứa cháu rách trời
rơi xuống này quả thật lần đầu tiên ông thấy, tự dưng rơi đâu ra một thằng lỏi
hoạt bát nhanh nhẹn, lại còn thừa hưởng toàn những gen trội của dòng họ nữa
chứ.
Con bé Cố Minh Châu này đúng thật là!
Khả năng thích nghi của Dung Dịch hiển nhiên siêu nhanh, dần dà thằng bé không
còn tỏ ra dè dặt nữa. Tay cầm khư khư hai miếng bánh xốp hạnh nhân, nó nhanh
nhảu trả lời ông bà nội, vụn bánh bám đầy trên vạt áo vest đen lịch thiệp. Thấy
mẹ Dung Nham toan đưa tay phủi, thằng bé liền ưỡn bộ ngực nhỏ lên cho bà dễ
phủi, hai con mắt híp tịt đáng yêu quá đỗi khiến mẹ Dung Nham cầm lòng không
đậu, ôm chầm lấy nó hôn chút chít hai cái liền.
Dung Lỗi xoa đầu con trai, vẻ yên tâm phần nào. Lúc này ông nội anh mới khẽ
đằng hắng một tiếng, ngầm nhắc Dung Lỗi đứng dậy theo ông vào thư phòng.
Vừa đặt chân vào thư phòng, ông lập tức cau mày, dằn đầu ba-toong xuống nền
nhà, gắt khẽ: “Việc này là sao? Mày nói ông nghe xem nào!”
Dung Lỗi đắn đo giây lát rồi khách quan thuật lại cho ông nội nghe những chuyện
đã biết trong vòng hai ngày qua.
Suốt câu chuyện, ông cụ chỉ còn nước lắc đầu, hồi lâu không thốt lên lời. Sau
cùng đành buông tiếng thở dài nặng trĩu, “Chuyện quái quỷ gì thế này!”
“Cháu sẽ giải quyết, ông cứ yên tâm.”
“Mất bò mới lo làm chuồng, con cái đã lớn ngần này rồi, bây giờ thì có giải
quyết đằng trời! Chuyện đến tai người ngoài thì còn ra cái thể thống gì nữa!
Con bé Cố Minh Châu này phải cái tội cẩn thận quá mức!” Ông cụ tức tối nói. Ông
sinh ra trong một gia đình danh giá, từng xông pha trận mạc, từng làm quan,
từng là triệu phú, ông đâu lạ gì mấy cái trò đời. Nhà này có ông làm chủ, ngoại
trừ dì Vi có thân phận đặc biệt ra, còn lại nhà này chưa từng mướn tay người
khác hầu hạ. Hai đứa con trai của ông, một người kế thừa sản nghiệp gia đình
theo nghề kinh doanh, người kia đứng ra làm chính trị, cả hai đều dựa vào thực
tài của chính mình. Tuy con dâu cũng xuất thân danh giá nhưng bước chân vào nhà
họ Dung là phải nhập gia tùy tục, tự mình lo chuyện bếp núc hằng ngày. Dưới nền
nếp kỷ cương chặt chẽ được hun đúc qua nhiều đời, hai đứa cháu trai mới thành
tài như ngày hôm nay. Ông cứ tưởng mình đã mở ra một con đường tân tiến cho đại
gia tộc nhà họ Dung thì sau này đời con cháu tất sẽ phồn vinh, anh tài tất sẽ
lớp lớp xuất hiện. Ngờ đâu mình còn sống sờ sờ ra đấy mà lại để xảy ra chuyện
tày trời này!
Mà nói thực ra, ngay từ bảy năm về trước, ông cụ đã hơi ngờ ngợ rồi. Năm đó,
bỗng dưng Cố Minh Châu mất tích suốt bảy tháng trời, lúc về nom người có vẻ
khang khác. Với bản tính cẩn thận của mình, ông cụ nhẩm đếm thời gian, trong
lòng sinh nghi bèn gọi điện thoại hỏi Dung Lỗi.
Đương nhiên Dung Lỗi rõ chuyện mình hơn ai hết, anh lập tức nhờ người của Diên
đi điều tra. Lúc ấy, thực ra… trong lòng anh đã nhen nhóm một tia hy vọng mơ
hồ, rất khó nói.
Nhưng kết quả mà anh nhận được không khác gì với kết quả mà ông nội sai Dung
Nham đi điều tra – đúng là có người sinh con thật, song không phải Cố Minh
Châu.
Trả lời ông nội xong, thậm chí Dung Lỗi vẫn ấp ủ một tâm lý cực kỳ phức tạp.
Bằng nhiều cách, anh đã lấy được mẫu tóc của đứa bé trai tên Duệ Duệ kia để đi
làm xét nghiệm DNA. Hiển nhiên, kết quả đã chứng minh: đứa bé không phải con
anh.
Bây giờ nghĩ lại thì đúng là Cố Minh Châu đã lên kế hoạch ngay từ đầu. Tổng
công ty của Lương Thị đặt tại Mỹ, cả hai phái chính tà ở bên đó đều phải nể mặt
Lương Phi Phàm. Cộng với mối quan hệ tương đối thân thiết giữa gia đình Phương
Phi Trì và phía cảnh sát bản địa thì việc giữ bí mật cho hai mẹ con cô ấy quá
thực dễ như trở bàn tay.
Đồng thời, có lá chắn là Cao Hạnh nên mỗi lần Cố Minh Châu đưa đứa bé đi đi về
về giữa hai nơi, người khác cứ đinh ninh cô ấy dắt theo Duệ Duệ.
Thú thực vào lúc đó, Dung Lỗi đã từng manh nha một ý nghĩ cực kỳ vớ vẩn và bi
quan kiểu: biết đâu Duệ Duệ là con ruột cô ấy, chỉ có điều bố đứa bé không phải
mình mà thôi.
Thế nên sau này anh vẫn vô tình kiểm tra lại nhiều lần, cũng bởi lẽ đó mà anh
nắm rõ nhất cử nhất động trong suốt mấy năm qua của cô như lòng bàn tay.
Những ngày tháng vất vả nhất của anh, theo báo cáo điều tra về Cố Minh Châu mà
anh nhận được, có hai người đàn ông thường xuyên xuất hiện bên cô, đó là Trình
Quang và Phương Phi Trì.
Mà giờ thì anh cũng biết, ai mới là người ở bên, giúp cô ấy vượt qua những ngày
tháng khốn khổ nhất trong cuộc đời.
Đằng nào cũng chẳng phải là anh.
Ấy là thứ tình yêu mà Cố Minh Châu từng đinh ninh một lòng, tình yêu dành cho
anh, sâu thẳm, không gì sánh kịp.
“Đầu óc đang để đi đâu đấy?” Ông nội lên tiếng ngắt ngang dòng suy tưởng của
anh, “Mày! Tối nay gọi Minh Châu đến nhà ăn bữa cơm.”
Dung Lỗi tư lự trong vài giây rồi khéo léo dò hỏi ý ông, “Ông ơi, cháu xin ông
đừng gây khó dễ với cô ấy. Chung quy cũng là… tại cháu. Bao năm nay cô ấy một
thân một mình nuôi thằng bé, cháu nợ cô ấy nhiều.”
Ý của thằng cháu rành rành ra đó, tự nhiên ông cụ thấy cáu sườn, chỉ hận không
nhồi được vào đầu nó cho nó nên người, “Khỏi phải lo, bố mày còn đang mừng húm
kia kìa, chưa đến lượt ông phải lo mấy cái chuyện tào lao này! Mà cũng khỏi để
bọn mày chê ông già lắm chuyện!”
Đương nhiên Dung Lỗi thừa hiểu ông cụ đang tức nên mới nói vậy, bố anh chưa hắn
đã nghe lời ông nội, “Ý cháu không phải vậy. Có điều từ xưa đến nay Minh Châu
vẫn luôn kính trọng ông, cô ấy mà biết ông nổi giận thế này thì thể nào cũng
đứng ngồi không yên. Ông cũng biết chuyện gia đình của cô ấy dạo gần đây rồi
đó, mọi việc đều do cô ấy gánh vác, cô ấy vất vả lắm rồi nên cháu không muốn vì
một chuyện đáng lẽ là chuyện vui mà lại khiến cô ấy phải buồn rầu.”
“Vậy theo mày thì sao?” Sắc mặt ông có phần dịu xuống.
“Cháu muốn lấy cô ấy.” Dung Lỗi nói nhẹ tênh song rất kiên định.
“Còn con bé?”
Dung Lỗi mím môi, thật khó mà trả lời được. Trước đây cô ấy nằng nặc đòi lấy
anh bằng được, thậm chí còn dùng mánh khóe lấy lòng ông nội anh, khăng khăng
muốn làm vợ anh. Nhưng giờ đây, khi Nguyễn Hạ đã xuất hiện… quả thật anh
không chắc cho lắm. Có lẽ, nếu buộc Cố Minh Châu làm tổn thương một người trong
số những người cô ấy quan tâm nhất thì chắc chắn, kẻ được chọn sẽ là Dung Lỗi.
Nghĩ đến đó, tự dưng Dung Lỗi thấy giật mình bởi chính những suy nghĩ của bản
thân – từ lúc nào mà ngay cả anh cũng thản nhiên thừa nhận cô ấy quan tâm anh,
yêu anh?
Nom thằng cháu mình hằng tự hào lại đăm chiêu, ông cụ ngán ngẩm lắc đầu, lại
thất bại rồi, thế là lại thất bại rồi!
Chẳng hiểu ông dạy dỗ bọn nó thế nào, một đứa thì thôi đã đành, đằng này đứa
hai đứa ba, lần nào cũng rặt cái kiểu ấy. Bỏ bao công sức mới rèn được chúng nó
trở thành người hô mưa gọi gió, không gì là không làm được, thế mà hễ cứ đụng
đến người phụ nữ trong lòng là nó lại như người mất hồn.
Dung Dịch… Dung Dịch! Nhớ tới thằng chắt lém lỉnh đang ngồi dưới nhà, trong
lòng ông lại sục sôi, con ngưòi ta không ai vấp ngã ba lần ở cùng một chỗ! Ông
phải thay đổi cách dạy dỗ, không thể để thằng chắt lại đi theo vết xe đổ của bố
nó và ông nội nó được!
Mải đắm chìm trong nỗi ưu tư của riêng mình nên Dung Lỗi không nhận ra ánh mắt
tóe lửa của ông nội. Đợi anh tĩnh tâm trở lại, ông nội mới sốt ruột phẩy tay
bảo, “Không còn việc gì nữa, xuống nhà đi.”
“Vậy tối nay thì sao ạ?”
“Cứ gọi nó đến! Ăn bữa cơm thôi, sợ cái gì?!” Thấy thằng cháu vẫn khư khư cái
vẻ mặt thấp thỏm như sợ cháu dâu bị ăn thịt, ông cụ bèn quắc mắt bảo, “Ra ngoài
đi! Ông không muốn thấy cái mặt mày nữa!” Dung Lỗi xoa xoa mũi rồi lui ra
ngoài.
Bấy giờ, Cố Minh Châu đang trên đường về quê gặp Nguyễn Hạ. Vừa lái xe đến cổng
làng, ngay từ đằng xa đã thấy Nguyễn Hạ đang dìu bà ngoại đi bách bộ, Cố Minh
Châu bèn hãm tốc độ xe đồng thời ấn còi. Ngấng lên thấy chị mình đến, Nguyễn Hạ
liền nhoẻn cười.
Cất xe xong, Cố Minh Châu quay lại đón bà và Nguyễn Hạ. Bà ngoại vừa gặp cô đã
gọi “Vô Song”, Cố Minh Châu chỉ mỉm cười mà không phân trần gì.
Về đến nhà, hai chị em đỡ bà ngồi xuống chiếc xích đu trước cửa sổ. Nguyễn Hạ
vào bếp, còn Cố Minh Châu đứng bên cửa sổ, bày biện hoa quả vừa mua.
“Vô Song à.” Bà ngoại cười gọi Cố Minh Châu, có lẽ vừa đi bộ thấm mệt nên bà
ngừng lại một lúc, sau mới chỉ vào bóng lưng của Nguyễn Hạ trong bếp rồi tiếp
lời: “Con xem, đợt này Tiểu Nám về, có phải con bé lại sụt cân so với lần trước
không?”
Tiểu Nám là tên mụ của mẹ Nguyễn Hạ. Cố Minh Châu nghẹn ngào song vẫn gật đầu
đáp lời bà, “Vâng, làm giáo viên vất vả lắm ạ, có biết bao nhiêu học sinh cần
quan tâm. Với lại bà xem, con gái thon thả cũng đẹp đáo để mà, mấy cô có liễu
yếu đào tơ thì đám đàn ông con trai mới sinh lòng bảo vệ chứ.”
Miệng nói, tay vẫn thoăn thoắt bóc chuối, xắt nhỏ làm nhiều miếng, bày trên đĩa
mời bà dùng.
Bà ngoại nhón một miếng, nhai trệu trạo rồi lại bỏ xuống, động tác vẫn tao nhã
như ngày nào. Sau mấy miếng chuối mà bà đã lắc đầu, không tài nào ăn được tiếp,
Cố Minh Châu ngồi nhón gót cạnh xích đu, từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu nhìn bà.
Lau tay cho bà xong, cô liềm tém lại mép chăn quanh đầu gối cho gọn gàng.
Bà ngoại mỉm cười nhìn cô, rồi như sực nhớ ra gì đó, bà liền thở dài, “Hai đứa
này suốt ngày chỉ có làm việc thôi. Đáng lẽ đàn bà con gái không nên nhọc lòng
vì chuyện này mới phải, con gái là phải sớm xuất giá, phụ chồng nuôi dạy con
cái. Vô Song à, sao con cứ nấn ná không chịu đi lấy chồng?”
“Có lẽ bởi con không liễu yếu đào tơ như mấy cô khác đấy ạ.”
“Đâu phải đàn ông nào cũng thích phụ nữ yếu đuối.” Bà ngoại mỉm cười hiền từ,
dường như những ký ức vui vẻ thời son trẻ đang ùa về, “Con xem, nếu vẫn còn cái
tục năm thê bảy thiếp ngày xưa, chỉ những người phụ nữ mạnh mẽ mới đủ sức làm
vợ cả ngang hàng với chồng, một tay quán xuyến việc nhà.”
“Nếu được chọn, con thà làm nàng hầu thiếp quyến rũ yêu kiều để người người yêu
thương chiều chuộng. Hằng ngày chẳng phải mó tay làm gì, chỉ lo nghiêng mình
soi bóng bên bờ nước, thả hoa cho cá ăn, đợi chờ hình bóng trang quân tử coi
mình là hồng nhan tri kỷ tìm đến cửa.” Bắt chước ngữ điệu tiểu thư khuê các
thời xưa của bà ngoại, cô bật cười lém lỉnh. Bà ngoại cũng buồn cười, bèn đưa
tay đánh nhẹ cô một cái.
“Cũng bởi lắm mối theo đuổi quá, nên con chẳng biết chọn ai cả”. Thấy bà ngoại
đang vui, cô lại tiếp tục làm trò.
Khuôn mặt nhăn nheo già nua của bà bỗng thoáng vẻ tự hào, bà véo mũi Cố Minh
Châu, đoạn bảo, “Phải rồi… Sở Sở nhà ta xinh đẹp từ bé, Sở Sở là công chúa
trong cổ tích, tuy có nhiều người theo đuổi nhưng về sau công chúa nhất định sẽ
lấy hoàng tử.”
Công chúa… phải rồi, hồi mới làm công chúa, lúc đó Nguyễn Vô Song thường dẫn
cô về nhà bà.
Trong ký ức của ngày đó, bà ngoại thường mặc những bộ xường xám kiểu xưa, khoăn
choàng trắng tinh khôi đài các khoác trên bờ vai, giống như một nàng tiểu thư
ngày xưa trong tranh vẽ.
Trong lúc Nguyễn Vô Song giúp bà quét tước vườn tược nhà cửa thì Cố Minh Châu
lọt thỏm trong lòng bà, cũng ngay tại chỗ này, cô được bà kể cho nghe những câu
chuyện ly kỳ. Tuồng như quãng thời gian ấy luôn rơi vào buổi chiều có nắng vàng
thật rực rỡ, giọng bà uyển chuyển mượt mà khiến Cố Minh Châu như đắm chìm trong
những câu chữ bay bổng sâu sắc, buổi chiều này nối tiếp buổi chiều kia, từ kinh
thánh đến kinh thi, từ truyện cổ Anđersen đến Trương Ái Linh.
Nghe bà nói cô mới chợt nhớ ra, cô che mặt cười, lòng thoáng hoài niệm về quãng
thời gian hạnh phúc được làm công chúa ấy.
Tình hình bà ngoại cứ thất thường, lúc tỉnh táo lúc nhầm lẫn song Cố Minh Châu
cũng không nhắc bà. Cô ngồi nói chuyện vui vẻ một lúc, thấy bà ngoại đã thấm
mệt, gà gật buồn ngủ, dì bảo còn một lúc nữa mới đến giờ cơm nên cô dìu bà về
phòng nằm nghỉ trước.
Nguyễn Hạ đã xử lí xong rau và thịt cần nấu cho bữa tối, cô bưng cà phê mới đun
ra, “Chị, hôm qua chị có về cùng Kevin không? Em không tài nào gọi được cho anh
ấy, Diên cũng vậy.”
Trên đường đến đây Cố Minh Châu đã bốc điện thoại gọi Hải Đường, song cũng
không cách nào liên lạc được, “Hôm qua chị đưa họ về khách sạn, chắc là mệt do
chênh lệch múi giờ. Không sao đâu, em đừng lo.”
“Hai người đó á, ha! Cần gì em lo đâu!” Nguyễn Hạ đẩy tách cà phê đến trước mặt
cô, “Chị, em để ý thấy dạo này bà ngủ càng lúc càng nhiều. Em lo lắm, hay đưa
bà đến bệnh viện khám lại.”
“Tuần trước chị mới đưa bà đi khám rồi. Không có gì khác thường cả.”
“Vâng.” Nguyễn Hạ có vẻ áy náy, “Chị, em thật chẳng ra sao cả, bấy lâu nay vẫn
để chị phải chăm sóc bà và cả em nữa.”
“Biết lắm khổ nhiều mà, vả lại cứ xem như chị đang đầu tư, sau này chị già rồi
không có ai chăm sóc, chị sẽ mò đến tìm em.” Cố Minh Châu phớt cười, vẻ mặt vẫn
vậy, “Tiểu Hạ này, chị từng nói với em nhiều lần rồi, em lúc nào cũng phải sẵn
sàng tư tưởng. Người duy nhất có thể theo em tới cùng trời cuối đất chỉ có mình
em thôi, hiểu không?” Nguyễn Hạ lặng lẽ gật đầu, cô hiểu chứ, cô cũng hiểu căn
bệnh suy thoái não của bà ngoại hoàn toàn vô phương cứu chữa. Bình thường chỉ
kéo dài được năm sáu năm, thế mà nay đã bước sang năm thứ bảy, thôi thì cô cũng
thấy mãn nguyện lắm rồi.
Những gì Cố Minh Châu nói đã tạo một thứ áp lực không tên lên người Nguyễn Hạ,
cô bé nhoẻn cười chuyển đề tài, “Thực ra chị cứ gọi điện thoại gọi em qua là
được rồi, việc gì phải lặn lội đường xa đến đây. Hôm qua em nghe anh Trình
Quang bảo dạo này chị bận lắm cơ mà.”
“Bố chị đang bệnh, chỗ Cố Yên cũng có tý phiền hà, đúng là hơi bận nên đợt tới
chắc là không có nhiều thời gian để quan tâm em, có gì thì em cứ gọi Trình
Quang, nhưng cũng đừng làm phiền nó nhiều quá, nó đang ôn thi GRE để chuẩn bị
đi du học. Đây, chìa khóa này gửi em. Ơ kìa đừng từ chối, đáng nhẽ chị định đưa
em chìa khóa nhà chị, nhưng em cũng thấy tình hình dạo này của bà rồi đấy, chị
đoán bụng chắc em không muốn rời xa bà, thế nên phải có xe mới tiện đi lại. Em
lái tạm chiếc xe này đi, bao giờ kiếm được tiền mua xe mới thì trả lại chị
sau.” Nghe chị mình nói vậy, Nguyễn Hạ đành nhận chìa khóa xe, nhưng trong dạ
vẫn thấy buồn man mác. Im lặng một lúc, con bé mới mở miệng hỏi: “Chị, chị và
anh Kevin… quen nhau à?”. Câu hỏi đó đã ám ảnh nó suốt đêm qua.
Bản thân cô cũng đang chờ con bé nhảy sang chủ đề này nên vừa nghe thấy thế, cô
chỉ cười rồi úp úp mở mở đáp lại: “Bọn chị là bạn đại học, sau này anh ấy ra
nước ngoài du học nên cũng cắt đứt liên lạc, dạo gần đây anh ấy về, bọn chị mới
gặp lại nhau. Sao?”
Theo cách nói của chị ấy thì bọn họ chỉ giống những người bạn bình thường, lúc
này cô bé mới gỡ được tảng đá đang đè nặng trong lòng, “À… Chị ơi, chị thấy
anh ấy là người thế nào?”
“Mỗi người một cảm nhận, cảm nhận của chị chẳng nói lên điều gì cả. Sao? Anh ấy
và em có gì hả?”
Nguyễn Hạ ngượng ngùng le le lưỡi, “Đâu mà!”
“Em từng thổ lộ với anh ấy nhưng bị cự tuyệt, xấu hổ chết đi được! Anh ấy bảo,
trừ phi anh ấy chết, chứ không bao giờ anh ấy quên được người bạn gái cũ. Ôi…
quả thực em xấu hổ đến nỗi chỉ ước có cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống.”
“Thổ lộ ấy mà, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai kết quả, một là bị từ chối,
hai là được chấp nhận, có gì mà phải xấu hổ.”
“Chị, chị có quen bạn gái cũ của anh ấy không?”
“Khóa nào?”
“Ừm… em cũng không biết.” Nguyễn Hạ tắc tịt. Tuy quen biết đâ lâu nhưng ngoại
trừ một lần do uống thuốc an thần quá liều, nửa đêm nói mê gọi tên “Ỉn con” ra
thì chưa bao giờ cô nghe Dung Lỗi tâm sự chuyện tình bi đát của anh ấy với bất
kỳ ai. “Em tò mò lắm, cô gái ấy ra sao mà lại khiến Kevin khó quên đến thế
nhỉ.”
Thấy Cố Minh Châu im lặng không nói gì, Nguyễn Hạ lại tưởng chị mình không
thích trò tọc mạch, thành thử cô bé cũng không gặng hỏi thêm.
Nhưng thực ra, lúc này Cố Minh Châu lại thấy khó chịu trong lòng.
Trông vẻ dồi dào sức sống đang thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt cô em gái,
đột nhiên Cố Minh Châu thấy vẻ hững hờ của mình thật giả dối biết bao. Cố Minh
Châu cũng hiểu, đối với Nguyễn Hạ mà nói, chị Sở Sở là người duy nhất để nó thổ
lộ những điều băn khoăn chỉ con gái mới biết với nhau.
Còn cô, cô đến với mục đích thăm dò tình địch, cô đã lên kế hoạch chu đáo để hạ
gục cô bé con đáng yêu này.
“Cà phê ngon thật!” Cố Minh Châu nói lảng sang chuyện khác, “Xem ra em đã học
được ối thứ ở bên ngoài, chị thấy con người em bây giờ khác xa hồi mới đi rồi
đấy, khỏe khoắn mà cởi mở hơn nhiều.”
Và quả thật Nguyễn Hạ đã liêu xiêu trước câu khen ngợi của cô. Cô bé liền cười
tít mắt, đoạn kể thêm một số chuyện vui vui hồi còn ở bên đó, “A! Phải rồi! Để
em cho chị xem đồ án tốt nghiệp của em!” Nguyễn Hạ hớn hớ chạy vào buồng, lát
sau đá cầm ra một xấp hình phác thảo thu nhỏ, nâng niu trao cô xem.
Đó là hình line art của một bộ trang sức. Nhìn qua tranh vẽ rất lộng lẫy. Ánh
mắt Cố Minh Châu lướt xuống phía dưới, một dòng chữ bay bướm, mờ mờ bằng nét
chì, chính ngay tên của loạt tác phẩm – “Đá của Hạ Mạt”.
Và thế là trái tim gan lì từng trải của cô bỗng thắt lại.
“Đẹp đấy, nét vẽ có tiến bộ hơn rồi.” Cố Minh Châu xem qua một lượt rồi mỉm
cười bảo.
Nguyễn Hạ chu môi, chừng như hơi thất vọng khi thấy cô phản ứng như vậy.
“Em muốn chị phải tỏ ra kinh ngạc đến mức nào? Nhiều năm không sờ đến những thứ
này, từ lâu chị đã là kẻ tay ngang rồi.” Cố Minh Châu dửng dưng bảo, “Ngốc ạ!”
Bị bà chị lật tẩy nên Nguyễn Hạ chỉ còn biết lè lưỡi. Mắt vẫn nhìn chị Sở Sở
dựa lưng vào thành ghế, những ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ xuống chữ “Đá”
trên hình vẽ, dường như đang nghĩ gì đó. Con bé khẽ gọi một tiếng, Cố Minh Châu
mới sực tỉnh, “À chị đang nghĩ nên bố trí em về đâu.”
“Chị, thực ra chị không cần sắp xếp hộ em đâu.” Nguyễn Hạ cười ngại ngùng, “Chị
vất vả nhiều rồi, chị đừng bận tâm lo nghĩ thêm cho em nữa. Em đã trưởng thành,
em có thể tự mình phấn đấu.”
“Chị chỉ muốn mang lại cho em một khởi đầu thuận lợi, còn sau này thế nào là
phụ thuộc hoàn toàn vào năng lực của em. Tiểu Hạ, quan điểm của chị là, phụ nữ
nên có một sự nghiệp chắc chắn, có thế thì vào lúc em gặp khó khăn trong tình
yêu, ít ra em vẫn nắm chắc trong tay được chút gì đó. Song em không phải là
chị, hẳn em đã có quan điểm và mơ ước của riêng mình, chị tôn trọng em, nhưng
cũng luôn sẵn lòng hướng em đi theo con đường mà chị thấy tốt nhất.” Ngữ khí
của Cố Minh Châu vẫn mang vẻ tự tin và bình tĩnh mà Nguyễn Hạ luôn sùng bái bấy
lâu nay.
Nghe ngoài sân vọng vào tiếng còi xe inh ỏi, Cố Minh Châu bèn mở cửa sổ, ngó ra
chiếc xe BMW màu đỏ đang đỗ bên ngoài, cô cười bảo, “Mau ra mở cửa cho sếp của
em đi.”