Đọc truyện Chí Tôn Phế Hậu – Chương 73
Quanh mình ồn ào
náo động không khí hỗn độn, có rượu ngon và thức ăn hảo hạng nhưng Băng
lại cảm thấy mình không thở nổi, nàng lặng yên đứng dậy rời khỏi Lăng
Vân điện. Ngoài điện ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, gió lùa buốt
giá, từ trong nơi ồn ào Băng bước ra hít một hơi mạnh không khí đêm thấy tinh thần mình sảng khoái lên rất nhiều. Từ xa ánh đèn hồng hồng từ
trong hành lang theo gió đung đưa linh động, xa xa nhạt nhạt hương hoa
mai, tuyết thì lặng trịch trên từng đám lá càng làm lòng nàng thêm tĩnh
mịch…
Trong lòng bàn tay cầm binh sứ tinh sảo, từ trong đó có một mùi hương thơm lạ lùng thấm ra ngoài, dầu ngón tay bật nắp bình ra, nhìn như hương thơm
trong bình theo gió tản ra khắp tang cây. Băng ánh mắt có chút do dự
nhưng không hối hận, nàng hít một hơi sâu thản nhiên làm mùi thơm từ
chiếc bình đó và mùi hoa mai thanh nhã cùng nhau chui vào khứu giác, ánh mắt chậm rãi tiến về nơi sương mù phía trước…
Nàng như thế nào lại ở nơi này? Ah, hắn đang ở trong Lăng Vân Điện đại
yến cùng các võ tướng, nàng không kiên nhẫn ngồi trong đó thêm nữa nên
mới chạy đến nơi này tìm hắn…
Trời lạnh quá! Nhưng mà không quan hệ gì, chờ hắn nhìn thấy nàng nhất định sẽ gắt gao ôm lấy nàng vào lòng, lúc đó sẽ ấm thôi….
Bên trong Lăng Vân Điện các lão tướng anh hào người nào người lấy đều đã
kính Hoàng thượng một vòng, còn các vô danh tiểu tốt khác thì không có
vinh dự được kính rượu với Hoàng thượng, nhưng Tào Hãn đặc biệt chấp
thuận cho họ kính rượu Thái tử. Lâm Diễm và Tô Trản nhìn nhau, bên trong ai lấy đều kinh ngạc lẫn bất an, Hoàng thượng làm như vậy rõ ràng là
đang tạo uy thế cho Thái tử. Hoàng thượng đến nay sức khoẻ không phải
vẫn ổn sao, sao lại tìm mọi cách tạo thanh thế cho Thái tử, điều này
thật không hợp với lẽ thường, nếu Hoàng thượng là ông lão bảy tám chục
tuổi thì không nói làm gì, vì Hoàng thượng tương lai bày tỏ chút thanh
thế thì không còn gì phải nói. Nhưng mà sự thật không phải như vậy,
Hoàng thượng hiện tại làm như vậy đúng là kiến người khác khó hiểu…
Đợi cho người đến kính rượu dần tản đi, Tào Hãn lúc đó mới phát hiện Băng
đã không còn ở vị trí của mình liền gọi Lộ Tam lại hỏi: “Băng nhi về rồi sao?”
“Băng nhi tiểu thư ở bên ngoài dưới tán hoa mai đứng đó được một lúc rồi, nô
tài thấy vậy cho người đi hỏi thì nàng nói…” Lộ Tam trộm liếc sắc mặt
Hãn một phen rồi mới nói tiếp: “Băng Nhi tiểu thư nói là đứng đó chờ
Hoàng thượng.”
Tào Hãn mày kiếm biến đổi, ánh mắt phức tạp lộ ra lạnh lùng, một lát sau
mới ổn định thần sắc đứng dậy cười nói:“Các khanh đều vì triều đình mà
lập công, công lao thật sự không thể nói thành lời, tương lai thiên hạ
thái bình còn phiền các khanh cúc cung tận tuỵ vì thiên hạ. Tối nay rượu này là thái tử mời các khanh, các khanh không cần câu lệ cứ thế vui vẻ
uống rượu, Trẫm có chút mệt mỏi, để cho Thái tử tiếp các khanh gia vậy!”
Tào Huy vội đứng dậy nói:“Phụ hoàng xin cứ về cung nghỉ ngơi trước, nhi thần nhất định sẽ tiếp đãi các tướng sĩ hết mình.”
Chúng tướng sĩ cung kính tiễn Hoàng thượng đi ra khỏi điện, trừ bỏ Lâm Diễm
và Tô Trản thần sắc nghiêm trọng ra còn lại các tướng sĩ khác đều thoải
mái chè chén.
Ra khỏi Lăng Vân điện, bị hấp dẫn bởi mùi hương từ gió lạnh thổi lại, thổi tan đi hơi rượu khô nóng, Lộ Tam bên cạnh giúp Hoàng thượng chậm rãi
tiêu sái, phát giác mùi hương hoa mai khác lạ so với mọi năm, Tào Hãn
cũng nhận ra điều đó nên mới nói cùng hắn:” Năm nay hương hoa mai thật
là thơm.”
“Nô tài cũng là như vậy thấy…… Hoàng Thượng, Băng nhi tiểu thư còn đứng dưới tang cây chờ người!”
“Nàng muốn chờ thì cứ để cho nàng ấy chờ đi!”
“Vâng, vậy nô tài đỡ người lên kiệu.”
Tào Hãn cảm giác mình như say, con ngươi đen lơ đãng nhìn về bóng dáng hoa lệ xinh đẹp dưới tàng cây mai , chậm rãi hiện ta một dải sương mù,
không khống chế được bản thân cứ thế từ từ tiến về phía tang cây mai, Lộ tam chân tay luống cuống với gọi theo: “Hoàng Thượng?”
“Trẫm vẫn là nên đi gặp nàng…”
“Hoàng Thượng, đường khó đi, nô tài đỡ người.”
“Lui ra!” Lộ Tam định đến gần đỡ Tào Hãn thì bị Tào Hãn một phen đẩy ra, tự mình hướng cây mai mà đi đến.
Tuyết đọng trong trẻo trên từng tán lá, ánh trăng lạnh giá phản chiếu ánh
sáng mờ ảo lên người nàng mông lung như tiên nữ thanh thoát diễm lệ, Tào Hãn như bị mê hoặc, vì sao càng đến gần nàng thì mặt nàng lại càng
luccs càng trở lên mơ hồ?
Đến gần thêm chút nữa thì rốt cục dung nhan của nàng mới hiện lên rõ ràng mang theo sự ấm áp thản nhiên cười với hắn.
“Hãn……” Băng thấp giọng gọi tên hắn, ánh mắt mông lung nhìn hắn say mê. Hắn đã đến, mang theo mùi long tiên hương quen thuộc…
“Băng……” Tào Hãn ánh mắt cũng say mê, lại có chút chần chờ nhìn Băng. Nàng rõ
ràng là Nhược Nghiên, vậy mà vì sao hắn lại gọi nàng là Băng? Trí nhớ
hỗn độn…À, đúng rồi, linh hồn Nhược Nghiên đã tiêu thất (tiêu tan), nay
ngự trị trong khối thân thể là Băng mà hắn yêu…
Hãn mở rộng vòng tay lớn gắt gao kéo nàng lại gần ôm thật chặt vào lòng,
ánh mắt không chút nghi ngờ gì nữa, ôn nhu nói: “Trời lạnh như vậy sao
không về Thanh Dương cung cho ấn, nàng chạy đến nơi này làm gì?”
“Thiếp đến là chờ người mà!” Băng cũng giang rộng bàn tay ôm thật chặt vào
người hắn, thì thào nói nhỏ, hơi thở ấm áp của hắn làm nàng rơi vào
trầm mê cười. Tại hắn a, tại hắn mà nàng phải đứng trong tuyết lạnh chờ
lâu như vậy…
Cúi người ôm lấy thân thể mềm mại nhỏ nhắn vào lòng, Hãn hướng về phía
Thanh Dương cung mà đi, để cho những người chứng kiến cảnh tượng dưới
tang cây mai đều há hốc miệng vì kinh ngạc, chỉ đến khi Hoàng thượng ôm
Băng Nhi lên xe thì thần hồn mới hoàn về chỗ cũ, xe đã chuyển bánh đi
thật xa, xem ra đúng là hướng trở về tẩm cung của Thanh Dương cung, nơi
mà bao lâu rồi Hoàng thượng không có ghé qua…
Hoàng Thượng mang theo Băng nhi tiểu thư trở về Thanh Dương cung làm cái gì?
Lộ Tam một bụng thắc mắc, một bên cân nhắc lại thánh ý, một bên cùng
đoàn tuỳ tùng đuổi theo xe ngựa vừa đi vừa hỏi thị vệ: “Hoàng thượng sắp trở về tẩm cung Thanh Dương cung phải không?”
Đến khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Lộ Tam vội vã theo đường tắt trở
về Thanh Dương cung trước, bảo các cung nữ đốt đèn trong điện lên, pha
trà, đốt lò sưởi, một phen rồi loạn cuối cùng cũng kịp xong trước khi
xe ngựa của Hoàng thượng về đến Thanh Dương cung. Mọi việc được sắp xếp
thoả đáng thì hắn cũng trán đổi đầy mồ hôi, nâng tay áo lau đi cái trán
ướt đẫm, thở phào nhẹ nhõ chạy ra cửa cung vừa vặn thấy Hoàng thượng nhu tình ôm Băng Nhi tiểu thư rời xe ngựa, sau đó không nói năng gì trực
tiếp đi vào tẩm điện.
(chú ý: Tẩm điện là phòng ngủ của chúng ta nha)
Lúc này Lộ Tam đối với thánh ý đã cân nhắc được đại khái, chính là không
hiểu vì sao Hoàng thượng mấy hôm không gặp Băng Nhi tiểu thư lần nào,
nay mới gặp đã hành động ngoài dự đoán của mọi người thế này? Đúng là
thánh ý khó dò, nhưng mà xem ra Hoàng thượng đối với Băng Nhi tiểu thư
đã sớm có tình, nếu không sao lại thâm tình chân thành ôm nàng về tẩm
cung?
Thật không ngờ, Băng Nhi tiểu thư tuy tuổi không lớn, nhưng tâm tư thật
không nhỏ a…Nhưng mà cũng không có gì là không tốt, tiểu thư là cháu gái của Tô tướng quân, vào cung hầu hạ Hoàng thượng cũng không có gì là
không hợp tình hợp lý. Cái chính là Hoàng thượng có phải quá gấp gáp
không, không danh không phận mà đã đem trong sạch cô nương nhà người ta
cướp lấy!
“Các ngươi đều phải chú ý nghe ngóng động tĩnh cho ta, Hoàng thượng nếu có
phân phó cái gì thì phải nhanh chóng đáp ứng, ta đi rồi về!” Lộ Tam phân phó đám thái giám và cung nữ, tự mình đi phong toả tin tức.
Tô tướng quân tính tình thẳng thắn, nếu mà biết được việc này thì không
biết sẽ làm ầm lên thế nào! Mười sáu năm qua Hoàng thượng vẫn luôn tưởng nhớ đến Hoàng hậu, vì Hoàng hậu mà giải tán hậu cung, nay vất vả lắm
mới để ý đến Băng Nhi tiểu thư, nếu Băng Nhi tiểu thư có thể làm cho
Hoàng thượng bớt u sầu thì tuyệt không cho bất kỳ ai được đến phá hỏng!
Bên trong tẩm điện ánh nến mờ ảo, ở mép giường quần áo hỗn độn nằm ngổn
ngang dưới thềm, không một tiếng động chủ có ngọn lửa nóng rực đang
thiêu đốt càng làm tăng thêm kích tình bên trong….
Khi kích tình lên đến cao trào, hắn kề thứ cứng rắn đầy gân xanh đó lại gần hoa nguyệt của nàng, ôn nhu hết sức tiến nhanh vào cơ thể nàng. Nơi hoa nguyệt bị hắn xuyên qua, xé rách vật cản không khỏi làm nàng đau đớn
than nhẹ một tiếng, nhưng nhờ có hương dược thấm vào cơ thể từ trước nên sự đau đớn đó nhanh chóng trôi qua. Nàng cảm nhận thứ thô dài của hắn
nhồi chặt cơ thể mình, cảm giác đầy căng này khiến nàng thoả mãn thở
từng hơi dài, hoa nguyệt vì thế càng lúc càng tiết nhiều dịch nhờn làm
nơi đó trở lên vô cùng ẩm ướt kiến cho hắn càng lúc càng quyến luyến
không muốn rời xa. Bàn tay hắn di chuyển từ cặp mông xinh đẹp của nàng
đi lên phía trên, vuốt đường cong mảnh mai tinh xảo của nàng, đi đến bộ ngực rồi sau đó không ngừng chơi đùa lên cặp nhũ hoa làm cho nó thêm
cứng rắn, bên dưới vẫn không ngừng hoạt động thọc vào rút ra….
Nàng đã làm cái gì? Tuý mộng, nàng dùng tuý mộng….
Túy mộng, xuất thân từ Tân Sinh Các, vốn được dùng để làm dược kích tình
các đôi nam nữ, làm họ say mê nhớ đến những kỷ niệm đẹp trước kia, đắm
chìm trong giấc mộng đó quên hết cả hiện tại, đến khi tuý mộng hết tác
dụng thì mọi việc lại quay về chỗ cũ.
Quả thật con người đến lúc nào đó sẽ quên mất đoạn tình cảm trước kia, tình yêu theo năm tháng mà hao mòn, có tuý mộng có thể lấy lại được trong
thời gian ngắn nhưng kết cục vẫn là thất vọng nhiều lên…
Sự né tránh của hắn chỉ có thể kiến nàng nghĩ ra hạ sách này, còn kết quả
như thế nào thì nàng vẫn bất an hỗn loạn không dám đoán trước. Nhưng sự
tình đã đến lúc này thì nàng đã không còn đường lui, chỉ có thể chờ đến
lúc hắn tỉnh táo lại nói rõ hết thảy, nếu hắn thật sự yêu nàng thì không bao giờ vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm ảnh hưởng đến cục diện sau này…
Ý nghĩ thông suốt phân tán lo lắng trong cơ thể, Băng càng lúc càng thở
dốc dồn dập theo luật hoạt động không ngừng của hắn. Đau đớn lui đi,
nghênh đón sau đó là sự kích thích thoả mãn không ngừng, cơ thể và linh
hồn theo đó nóng lên như một lò lửa đang được đốt cháy, mà đã đốt cháy
lên thì không dễ bị dập tắt…
“Hàn…….. Chàng có yêu ta không?”
“Còn nói những lời ngốc nghếch đó sao!”
Đáp lại câu hỏi của nàng, thứ nóng rực của hắn càng thêm phấn chấn, càng
thêm nóng rát, càng thêm tự do nghênh ngang ra vào hoa nguyệt của nàng
mỗi lúc một nhanh và có lực hơn….
——————-
Kích tình lui đi, Tào Hãn có chút hoảng hốt, định thần, trong đầu mơ màng
không biết bao nhiêu là hình ảnh, hình như là hắn vừa nằm mơ thấy một
giấc mộng vô cùng đẹp. Cự quậy thân mình phát hiện bên cạnh hắn là thân
thể mền mại trắng nõn, ôn nhu, khiến hắn không khỏi giật mình phát hiện
hoá ra hết thảy không phải là mơ, không phải là mơ!
Hắn đã làm gì thế này? Sao hắn lại có thể cùng Băng nhi…
Một lát giật mình qua đi, trong đầu những hình ảnh hỗn độn dần biến mất,
sắc mặt hắn trở lên quỷ dị tái mét nhớ lại những hình ảnh trước đó. Hắn
rõ ràng nhớ lúc hắn rời khỏi điện đi đến gần gốc mai nơi nàng đứng,
hương mai lúc đó hình như phảng phất mùi thơm khác hẳn với mọi ngày,
trong này nhất định có gì đó mờ ám!
“Băng nhi!”
Hãn nổi giận hô lớn làm Băng Nhi giật mình mở mắt, đối mặt với sự thịnh nộ
của hắn nàng sớm đã rơi lệ không còn can đảm không dám nhìn trực tiếp
vào đó, theo bản năng vội nắm lấy cánh tay cứng rắn của hắn run giọng
nói:“Hàn, thiếp là Băng mà! Thiếp đúng hẹn trở về tìm chàng…….” Với cái
nhìn lạnh giá của hắn kiến Băng dần lạc giọng đi.
“Trẫm thật sự là đã coi thường ngươi, Đông Phương Vi Băng!” Hắn phất mạnh hất tay nàng ra, bàn tay như kình sắt bóp mạnh lấy cằm của nàng quát lên:
“Nói! Chuyện của Trẫm cùng Hoàng hậu là kẻ nào tiết lộ cho ngươi?”
Hắn gọi tên nàng Đông Phương Vi Băng, Băng bất ngờ nhìn hắn chằm chằm
không chớp mắt, nhưng nhờ có lực đạo bóp chặt nơi cằm làm nàng hồi tỉnh, tình cảnh này so với mấy năm trước thật là có phần giống nhau…
“Nói! Là ai nói cho ngươi!” Tào hàn xuống tay không chút lưu tình, căn bản
không khống chế được lực đạo làm nàng đau đớn. Hắn vẫn nghĩ trên đời
này ngoài hắn ra thì chỉ mình Triệt mới biết Nhược Nghiên chính thực là
Băng, mà Triệt thì đã bỏ thân nơi Điệp Cốc mười sáu năm về trước, chẳng
nhẽ việc này còn có người khác biết sao? Giờ phút này hắn chỉ còn cách
ép hỏi nàng cho ra chân tướng, ép hỏi xem tất cả việc này là kẻ nào đứng sau thao túng, và mục đích của hắn là gì?
“Hoá ra chàng có điều tra qua..” Băng nước mắt lưng tròng cười nhạt, nói:
“Hãn, chàng còn nhớ rõ năm đó khi chàng nắm lấy cằm ta như vậy chàng
còn bảo ta là cái gì không?”
Tào Hãn giống như bị điện giật bàn tay nhanh chóng buông lỏng, da thịt
trắng nõn vì lực đạo quá mạnh của hắn mà hằn lên từng vết đỏ, trí nhớ
xuyên về những năm trước đó, khi đó hắn ngoại trừ hận thù với nàng thì không còn gì khác, đối mặt với sụ yếu đuối của nàng hắn đã nhẫn tâm
nặng tay, không chỉ chiếm đoạt lấy nàng mà còn bóp gãy cánh tay phải của nàng…
“Tiện nhân, chàng bảo ta tiện nhân……” Thấy hắn kinh ngạc không lên tiếng, Băng thay hắn đáp.
Đúng vậy, lúc ấy hắn vừa mới đoạt lại quyền lực trong triều, bao nhiêu hận
thù nhiều năm tích tụ áp lực làm hắn hận thù tất cả, mất lý trí hắn chỉ
có cách trút hết lên người nàng hắn mới thoả mãn…
Ánh mắt nguy hiểm của hắn nheo lại, như bừng tỉnh nghĩ ra cái gì đó, lạnh
lùng nói: “Là quận chúa Ánh Dương nói cho ngươi biết có phải không?”
Năm đó hắn phế đi địa vị của nàng, giận dữ giam nàng ở lãnh cung, trừ
bỏ Tú Nhi thì không cho bất kỳ ai được đến gần nàng, biết sự tình năm đó chỉ còn có Chu Cẩm Tú, nhưng sao nàng ta lại đem chuyện này nói cho
Băng Nhi?
Băng gian nan cử động thân thể đau nhức khó chịu của mình, nhìn ánh mắt phức tạp loé lên hàn quanh của hắn theo phản xạ kéo chăn che đi thân thể
trần trụi của mình, u oán nói: “Rốt cục nói như thế nào chàng mới chịu
tin ta? Thật sự là không có ai nói cho ta hết, tất cả đều là ký ức mà
linh hồn ta mang theo, dù có chuyển thế cũng không bị mất đi….”
“Đông Phương Vi Băng! Không cần đóng kịch trước mặt Trẫm, ngươi cố ý tiếp cận Trẫm, có phải ngươi muốn vì Đông Phương gia báo thù?”
Tào Hãn cũng không vì lời nói của nàng mà thay đổi, dù sao nàng và Triệt
cũng là người của Đông Phương gia, mà Đông Phương gia mười sáu năm trước đều chết dưới ý chỉ của hắn, nàng nay cố ý tiếp cận hắn, không tiếc hy
sinh cả trinh tiết nếu không phải là vì gia tộc báo thù thì còn có lý do nào khác?
“Đông Phương gia? Báo thù?” Băng bất đắc dĩ lắc đầu, lau đi lệ nơi khoé mắt,
thở dài nói:“Chuyển thế đầu thai vào Đông Phương gia không phải là ý
muốn của ta?”
“Không cần xảo biện, Trẫm không tin.”
“Vì sao không cho ta nói hết lời?” Băng không nhịn được hướng hắn hét lớn:
“Ta thừa nhận không lập tức đi tìm chàng chính là sai lầm lớn nhất của
ta, nhưng chàng có bao giờ nghĩ đến vì sao năm ta mười tuổi khi gặp
chàng lần đầu tiên ta lại có biểu tình đó chưa? Khi ta mơ thấy chàng
luôn ngày đêm mong nhớ Nhược Nghiên chàng có biết ta đau lòng muốn chết
không? Có biết khi ta nhìn thấy bức hoạ vẽ Nhược Nghiên đề tên ta lòng
ta có bao nhiêu thống khổ không? Ta sợ người mà chàng yêu không phải là
ta, sợ chàng chưa từng thuộc về ta lần nào, chàng có biết điều đó
không?…Bao nhiêu là nỗi lòng mong đến ngày hồi kinh để có thể nói cho
chàng biết, nhưng mà chàng thì sao , tình thế đảo lộn, đến ngay cả gặp
mặt còn không được thì làm gì có cơ hội mà nói chuyện….Đúng là ta dùng
dược với chàng, nhưng nếu ngay từ đầu chàng chịu gặp ta thì sao ta lại phải dùng đến “Tuý mộng”? …Hiện tại ta đều đã nói hết thảy mọi chuyện,
vì sao chàng không tin ta lấy một lần? Vì sao?….”
Không quan tâm đến thái độ lạnh lùng của hắn, Băng uỷ khuất nhào vào lòng
hắn mà khóc lớn, thật sâu trong lòng trách cứ bản thân mình, sao nàng
không dám đối mặt với yếu đuối bản thân mình từ trước, nói rõ cho hắn
hết chân tướng sự tình, chỉ đến khi nội tâm kiếp đảm với lui bước, để
kết cục nàng và hắn đều chịu rày vò…
Thân thể ấm áp kề sát vào ngực hắn, giống như muốn xé bỏ làn da lạnh giá mà
tiến thẳng vào lòng hắn, Tào Hãn cảm thấy chính mình từ đầu đến cuối
đúng là một gã khờ, tự cho mình cái gì cũng đúng. Rõ ràng nhiều năm
trước hắn đã từng mơ thấy giấc mộng nàng và hắn cùng bên cạnh một tiểu
cô nương vô cùng xinh xắn, vậy mà hắn vẫn cố ngoảnh mặt làm ngơ với
nàng, đã thế còn âm thầm sai người tra thân thế của nàng, vì thế mà hắn
mới biết nàng và Triệt là những đứa nhỏ xuất thân từ Đông Phương gia….
“Băng…….. Thật sự là nàng sao?” Thanh âm đều là run run, nhưng ẩn chứa bên trong
đó là sự vui mừng thật lờn cùng hối hận, hắn vỗ về nàng:“Đừng khóc…….”
Hắn bao năm qua chịu bao nhiêu nhung nhớ giày vò, nếm chải biết bao sự cô độc. Nàng thì cũng chịu bao nhiêu kinh hãi, đúng là ý trời trêu ngươi,
để cho nàng đầu thai vào Đông Phương gia, nếu không phải năm đó To Trản có quan hệ với Đông Phương gia, cố ý che dấu nàng thì không phải là hắn một lần nữa giết chết nàng rồi, nếu không hôm nay hắn cũng không có cơ
hội gặp lại nàng?
“Là ta! Là ta! Là ta mà!” Tràn đầy nước mắt che kín khuôn mặt nhỏ nhắn thê
lương của nàng: “Chàng không nhận ra sao? Là vì ta không có mỹ mạo như
Nhược Nghiên, chứng tỏ người trong lòng chàng căn bản không phải là
ta…Sao chàng có thể đối với ta như vậy, ta là thật lòng yêu chàng mà…”
Nghẹn ngào khó có thể nói hết lời. Nàng đã yêu hắn như vậy, chẳng nhẽ kết quả có thể giả sao? Cho dù tâm đã có chuẩn bị hết tất cả tình huống, nhưng mà thời điểm đối mặt với tất cả nàng vẫn là nhận lấy sự tan nát con tim đến muốn chết….
“Không được nói bậy! Dung mạo với ta mà nói căn bản không quan trọng, quan
trọng nhất vẫn là nàng! Băng, năm năm trước, nàng nên nói tất cả với ta
mới phải…” Hãn thờ dài đau xót hôn lên hàng lệ của nàng. Năm năm, thời
gian nhiều như thế đã bị lãng phí, mà con người sinh ra có bao nhiêu lần năm năm chứ? Người sai không phải nàng hay hắn mà chính là ý trời trêu
ngươi, hắn dù muốn cũng không thể tránh được.
Băng khó tin trừng mắt lớn nhìn hắn hắn nói cái gì? Quan trọng nhất là nàng? Ở trong lòng hắn nàng là quan trọng nhất sao?
“Hãn….Chàng tin ta nói, phải không?” Băng không dám tin xác định lại, đẫm lệ nhìn hắn.
“Như thế nào? Hiện tại đổi lại là nàng đang không tin ta sao?” Tào Hãn dùng
ngữ điệu thoải mái nhất muốn giảm đi đau thương của nàng, nhưng mà
ngược lại càng làm làm rơi lệ nhiều hơn…
“Hàn. Đều là ta sai, là ta không tự tin quấy phá, là ta luôn để tâm vào
chuyện vụn vặt làm hại chúng ta lãng phí nhiều như vậy thời gian, chàng
có trách ta không?” Tất cả thật là buồn cười, đều là do nàng suy nghĩ
lo lắng không đâu, nàng thật là khờ!
“Băng. Nàng không có sai. Kỳ thật……. Ta đã sớm biết nàng là ai, lúc trước là
ta cố ý nói thế, mục đích là muốn ép nàng nói hết sự thực với ta..”
Không muốn làm nàng tự trách cứ mình và rơi lệ mãi, Tào Hãn đơn giản đem hết trách nhiệm lãnh lên chính mình mà nhận.
“Cái gì? Chàng đã sớm biết?” Kinh ngạc qua đi, trong đầu nổi lên giận dữ
ngừng rơi lệ đấm vào ngực hắn cả giận nói: “Chàng nếu đã biết, vì sao
không nói cho thiếp biết?” Hoá ra là hắn luôn gạt nàng, “Đợi chút,
chàng cho dù có nghi ngờ, nhưng mà không thể xác nhận, nói mau sao
chàng biết được?” Hắn tuy không có lộ ra ngoài, nhưng mà nếu nói như thế cũng không thể không hoài nghi, trừ khi là nàng nói cho hắn, nếu không
chả nhẽ hắn có thuật đọc tâm người khác?
“Đừng đánh, đừng đánh!” Bị Băng đấm liên hồi vào ngực phát đau, Tào Hãn cầm
lấy tay nàng, làm vẻ như đứa nhỏ biết lỗi xin tha. Nay nàng nói gì thì
nói cũng là một cao thủ, còn hắn từ sau khi từ Điệp cốc trở về, công
lực còn không đến mấy phần, nếu bị nàng đánh thêm nữa thì không biết sẽ
thế nào.
Hắn bóp lấy chóp mũi của nàng véo nhẹ, sau đó ôm nàng vào lòng cảm nhận mùi thơm từ mái tóc đen mềm của nàng, cảm nhận hơi ấm từ ngực lan toả, nhẹ
nhàng thở dài một tiếng, ôm thiên hạ của hắn vào lòng càng lúc càng
chặt, giống như muốn đem nàng hoà vào làm một với chính mình, thì thầm
nói: “Mười tám…..”
“Cái gì?” Băng nâng khuôn mặt như hoa nhỏ nhắn nhìn hắn, kiến hắn đau lòng. Hắn nói mười tám là có ý gì?
Đêm qua bọn họ nói hết mọi chuyện chất chứa bao năm, đến tận khi trời tờ mờ sáng mới ngủ . Nhưng mà khi vừa tỉnh lại nàng liền hoảng sợ, phát
hiện chính minh vẫn gối lên tay hắn mới yên tâm hết thảy không phải là
mộng đẹp…
“Mười tám giọt nước mắt, mỗi năm một giọt, suốt mười tám năm…gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều……..” Tính từ thời điểm họ ở chung đến giờ thời
gian cộng lại không quá ba năm.
“Đúng vậy…… Mười tám năm…….” Băng gối đầu mình thêm vào tay hắn, vùi vào ngực hắn lắng nghe tiếng tim trầm ổn của hắn:“Hãn, không còn có cái gì có
thể làm chúng ta chia lìa, sau này mỗi một năm, mỗi một ngày chúng ta
đều ở chung một chỗ.”
“Đúng, ta tuyệt không sẽ cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến nàng, cũng tuyệt đối không trơ mắt nhìn nàng rời bỏ ta mà đi.” Tào Hãn ngữ khí chắc chắn nói.
“Bằng thân thủ hiện tại của thiếp thì, ai cũng đừng mong có thể dễ dàng làm
tổn thương thiếp” Băng hít mạnh một hơi cảm nhận mùi hương cơ thể quen
thuộc của hắn, hiều năm trước cũng vậy, mỗi sáng nàng đều vô cùng tự
tin tỉnh lại trong lòng hắn, sau này mỗi ngày đều như vậy đi!
“Hoàng Thượng, đã đến giờ lâm triều rồi ạ.”
Lộ Tam truyền từ bên ngoài vào trong tẩm điện như muốn nhắc nhở bọn họ, Băng không thích bĩu môi làm bộ như không hề nghe thấy.
Tào Hãn sắc mặt khẽ biến, đêm qua làm lễ tẩy trần cho đại quân về kinh nên
đương nhiên hôm nay không thượng triều, Lộ Tam có phải là hắn già lên hồ đồ rồi chăng mà lại quên điều đó, trừ phi là xảy ra chuyện gì! Rất có
thể là vì hắn ngại sự có mặt của Băng nên mới không dám nói ra nên mới
lấy cớ lâm triều nhắc nhở hắn…
“Băng, chắc là trong triều có đại sự gì cần ta giải quyết, ta đi rồi về, nàng ở lại ngủ thêm đi.” Tào Hãn ôn nhu xoa lên má Băng an ủi rồi đứng dậy mặc quần áo. Thấy Băng nằm ườn nhìn hắn, ánh mắt thì tràn đầy lưu luyến
không rời bèn cười ngồi lại mép giường nói: “Nàng nếu cứ nhìn ta như vậy thì ta làm sao mà đi được!”
“Như vậy càng tốt chứ sao!” Băng mỉm cười cười, khẽ đẩy người hắn một chút
nói,“Mau đi đi! Đi sớm về sớm.” Hãn mỉn cười cùng nàng hôn lên trán nàng rồi bảo: “Ngủ đi! Chờ đến khi nào nàng tỉnh thì ta cam đoan là ta đã
về.”
Sáng sớm mùa đông trời lạnh ngắt, Tào Hãn mới từ bên trong tẩm điện ấm áp đi ra không khỏi bị giá lạnh mùa đông làm lui bước, Lộ Tam chạy nhanh đến
phủ lên người hắn tấm áo khoác dày dặn.
“Chuyện gì?” Tào hàn thấp giọng dò hỏi.
Lộ Tam sầu khổ cũng nhỏ giọng nói:“Tô tướng quân cùng Ngô tham tướng
(Triệt) đến đây, làm ầm ỹ muốn gặp Hoàng Thượng……. Nô tài thật sự là bất lực xin Hoàng Thượng trách phạt.” Tin tức đêm qua hắn đã tự mình đi
phong toả khắp trong cung, nhưng mà hiển nhiên là vẫn không tài nào che
dấu được, không biết là kẻ nào to gán đi bẩm báo với Tô tướng quân, nếu
mà để hắn biết được thì nhất định sẽ trừng trị kẻ đó đến nơi đến chốn.
Tào hàn ngạc nhiên nói:“Ngươi làm chuyện gì không tốt?” Tào Hãn nghĩ lại
thì hắn đâu có sai Lộ Tam đi làm công việc gì đâu mà đến giờ hắn xin
trách phạt.
“Không có việc gì, không có việc gì, là nô tài tự chủ mời Tô tướng quân và Ngô tham tướng đến ngự thư phòng chờ, Hoàng thượng giờ có cần đi qua đó
không?” Tô tướng quân xông vào cung mặt hầm hầm tức giận, cũng không
chờ Hoàng thượng truyền gọi, ai đều biết là vì Băng Nhi tiểu thư nên
mới vậy, nếu lát nữa thấy Hoàng thượng không biết còn nháo đến mức nào?
Tào Hãn gật đầu,“ Ngươi đi tuyên Ánh Dương quận chúa vào cung, nếu Băng Nhi tỉnh dậy, ngươi bảo quận chúa hầu hạ nàng.”
Lộ Tam không hiểu vì sao Hoàng thượng lại nói thế, nhưng đáp ứng đi truyền chỉ.
Tào Hãn nói rồi chỉnh lại áo khoác, để cho đám thái giám chỉnh sửa lại đầu
tóc, ăn chút đồ ăn. Thấy tâm tình Hoàng thượng hôm nay tốt, truyền chỉ
trở về Lộ Tam không khỏi kinh ngạc, còn có thể nói sau một đêm Hoàng
thượng như trẻ đến hơn chục tuổi, Tào Hãn nghe thấy không biết bản thân
hắn nên khóc hay nên cười.
Cách ngự thư phòng còn có mấy chục bước chân ai đấy đều nghe được tiếng
quát giận dữ của Tô Trản: “…..Tỷ tỷ ngươi bị người ta đạp hư, ngươi còn
còn ở đó mà định thần, tiểu tử ngươi…” (ý câu nói này bị người khác làm
mất trinh tiết)
Đạp hư? Tào Hãn bật cười, hắn chưa từng nghĩ có ngày hắn bị người khác chỉ trích như vậy.
Tô Trản dừng quát một lát, hình như là Triệt có nói câu gì đó, mà câu nói
đó vừa xong thì như dầu thêm vào lửa chọc cho Tô Trản quát càng lớn,
càng giận giữ hơn.
“Hoàng Thượng thì có thể tuỳ ý làm bậy sao? Hắn không xem mình bao nhiêu tuổi, Băng Nhi mới có bao nhiêu tuổi, thế mà dám …”
“Tử phóng a!” Tào Hãn đẩy cửa bước vào, trên mặt cười tươi nói: “Băng Nhi
ái mộ Trẫm, Trẫm cũng thích nàng, hai bên đều có tình, Tô Tướng quân vì sao lại nói ta đạp hư Băng Nhi?”
Tô Trản không nén được tức giận, hầm hầm trừng mắt nhìn Tào Hãn:“Băng nhi
đâu? Thỉnh Hoàng Thượng kêu nàng ra!” Có phải là cả hai cùng có tình với nhau hày không khôn thể chỉ đứng nghe Hoàng thượng nói một bên là được. Còn nhớ lúc trước Băng Nhi chỉ e là tránh Hoàng thượng còn không kịp,
sao có thể biến đổi nhanh thế được?
“Nàng còn ở Thanh Dương cung ngủ, bây giờ khôn cần quấy rầy nàng.” Liếc mắt
thấy Triệt vẫn lạnh nhạt không nói tiếng nào, Tào Hãn ha ha cười vỗ vai
Tô Trản nói: “Đừng đấy ngây ra đó, mau trở về chuẩn bị đồ cưới cho Băng
Nhi đi là vừa!”
“Đồ cưới?” Tô Trản kinh ngạc, Hoàng thượng nói thế không phải là có ý muốn
Băng Nhi tiến cung sao? Hắn tức giận đỏ mặt rống lên: “Băng Nhi nhà
chúng ta không làm tiểu lão bà của người khác (ý nói vợ thứ)! Cho dù
người đó là Hoàng thượng cũng không được!”
“A, không biết nếu Trẫm cưới nàng làm chính thất (vợ cả), Tử Phóng có vừa
lòng không?” Dứt lời Tào Hãn ung dung nhìn Tô Trản. Tin này nếu truyền
đi chỉ sợ là kinhthanhfnh Đại Cảnh đươc một phen chấn động, không nói gì đến các bậc triều thần, đến ngay cả đứa nhỏ cũng nói này nói nọ, tuy
không dám nói thành lời, nhưng mà sợ là trong tâm cũng chửi hắn không
tiếc lời!
“Hoàng Thượng đang nói giỡn phải không?” Tô Trản lắp bắp hỏi lại, thật sự là
Hoàng thượng nói lời này quá mức kinh người, không phải lần này muốn đem Băng Nhi thành phi tần nào đó mà lập nàng thành Hoàng hậu sao? Điều này sao có thể?
Hắn cũng từng hưởng qua thế nào là nỗi đau vì tình, mặc dù nhiều năm trôi
qua, nhưng mỗi khi nhớ đến nữ nhân đó hắn vẫn đau lòng không chịu nổi,
vì thế mà đến nay vẫn không lập thê thiếp.Huống chi Hoàng thượng và
Hoàng hậu thâm tình ra sao người người trong thiên hạ đều biết, vì Hoàng hậu mà giải tán cả hậu cung, nay đột nhiên sao lại…Naỳ có phải đối với
Băng Nhi là tột cùng yêu thương?
“Quân vô hí ngôn, Trẫm sao có thể nói chuyện lập hậu là chuyện chơi!”
Tô Đĩnh vẻ mặt ngây ngốc đi ra ngoài, đón đầu hắn là Lộ Tam, bám vào vai hắn mới khôn kiến bản thân mình bị ngã, nhìn Lộ Tam hỏi một câu đại
bất kính: “Hoàng Thượng có phải là bị điên rồi hay không?”
“Ôi! Tướng quân sao lại nói những lời này, nô tài phải chúc mừng tướng quân
nha!”Lộ Tam nhếch miệng chúc mừng, dùng sức gỡ cánh tay Tô Trản bám lên
vai mình ra, nghĩ trộm không biết Hoàng thượng nếu mà nghe thấy Tô
tướng quân nói những lời này thì tức giận đến mức nào, mà những lời phạm thượng này chắc cũng chỉ có tướng quân mới dám nói…
“Việc này tạm thời không thể truyền ra ngoài, Tử phóng về âm thầm chuẩn bị là được, không được để kéo dài. Thôi được rồi, Lộ Tam ngươi dẫn đường cho
Tô tướng quân đến Thanh Dương cung, chờ đến khi Băng Nhi tỉnh để cho họ
gặp mặt, còn Triệt nhi thì ở lại đây.”
Tào Hãn phân phó Lộ Tam rồi quay ra nhìn Triệt trầm mặc cả buổi, chỉ vào chiếc ghế năm nào hắn vẫn thường ngồi nói: “Ngồi đi!”
“Tạ Hoàng Thượng.” Triệt cũng mỉm cười ngồi xuống, tâm vừa vui mừng xen lẫn buồn bã, hắn biết lần này Băng quyết tâm được ăn cả ngã về không, nàng
ruốt cục đã nói hết sự tình với Hoàng huynh, cũng tìm được hạnh phúc vốn có của mình, trải qua bao nhiêu sinh tử khổ đau, hạnh phúc đến cuối
cùng có được mới là trân quý nhất. Sau này không có gì có thể chia lìa
được bọn họ, tốt lắm, thật sự là tốt!
Tào Hãn hàng mi nhúc nhích, trầm giọng nói:“Triệt, còn có lời nào muốn nói với ta sao?”
Triệt hồ nghi không hiểu“Hoàng Thượng, thần……..” Ánh mắt Hoàng huynh nhìn
hắn thay đổi, không phải là do thân thiết từ trước đến giờ, cũng không
phải là ánh mắt hững hờ lạnh lùng không quan tâm như thời gian qua,
chẳng nhẽ Băng cũng nói cho Hoàng huynh biết chuyện của hắn?
Nhưng bản thân hắn lúc này sao có thể xác minh được Băng Nhi có nói cho hoàng huynnh biết thân phận của nàng và hắn cho huynh ấy biết không. Nhưng rõ ràng ánh mắt Hoàng huynh có ám chỉ điều gì đó, nhưng với sự thông minh
của Băng Nhi tuyệt không cho huynh ấy biết thân phận trước khi xác nhận
người mà huynh ấy yêu thật sự là ai. Hay là hành động của nàng bao lâu
nay đã kiến huynh ấy nghi ngờ?
Hiện tại hắn nên làm cái gì bây giờ? Thản nhiên thừa nhận hay vẫn tiếp tục giả ngu không biết gì?
“Thần chúc mừng Hoàng Thượng.” Suy nghĩ nửa ngày, Triệt ra vẻ bình thản nói/
Tào Hãn run lên, bỏ tách trà nóng trong tay ra, đến gần bàn của Triệt thở dài nói: “Triệt, ngươi vì Trẫm mà khổ…”
“Hoàng huynh…….”
————————————-
Trên đường đi đến Thanh Dương cung, Tô Trản dần lấy lại bình tĩnh hồi phục
tinh thần lại, nếu đúng như lời Hoàng thượng nói, là Người và Băng Nhi
đều có tình với nhau, Băng nhi vào cung làm hậu, cũng là không phải
chuyện xấu, chỉ là nếu xét về thân phận thì Hoàng thượng tự nhiên thành
vãn bối của hắn…
Ánh sáng mặt trời mới lên, tuyết phản xạ theo ánh
hào quang buổi sáng đều bừng sáng tinh khôi, quanh mình đều lưu lại hơi
thở của hắn, Băng làm sao có thể ngủ được, khóe miệng cong lên cười ngọt ngào, đã rất lâu rồi nàng mới được tận hưởng hương vị này, trong lòng
hắn yêu là nàng, hắn cũng đã hứa nên đương nhiên sẽ không hối hận, nàng
vì sao lại cứ ngốc ngếch hoài nghi tình cảm của hắn chứ?
Nhưng mà hắn cũng thật quá đáng, dùng cả đến cách đó để bức ép nàng!
Đêm qua hắn nói rõ cho nàng biết, nhiều năm trước hắn từng nằm mơ thấy
giấc mộng, hắn lúc đó đã biết nàng không phải là Nhược Nghiên,mà bộ dáng nàng lúc đó chính là nàng lúc này, lúc đó hắn lừa gạt nàng còn chưa
tính, vậy mà đến giờ cũng không bao giờ lộ ra ý gì, hại nàng bang hoàng
bao nhiêu năm không dám nói sự thực cho hắn. Nhưng mà hắn nay thành tâm
như vậy thì tha thứ cho hắn cũng không muộn!
Bỗng nhiên nghe được
bên ngoài truyền vào giọng nói của ai đó, nghe như là giọng của Tú Nhi,
nàng đến đây có việc gì? Đến đây cũng tốt, Tú Nhi coi như là người của
nàng, trước kia thân phận không rõ nên không có nói gì, nay hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng thì càng không cần lo lắng.
“Là Ánh Dươn quận
chúa đến hả? Mau mời tiến vào!” Nàng đứng dậy dùng lược sửa sang lại
chút, cung nữ nhấc màn che lên, nhìn thẳng vào Tú Nhi còn đang ngẩn
người nhìn nàng.
“Đều lui ra đi!“
Đợi đến khi các cung nữ lui ra hết, Băng mới hướng Tú Nhi mỉm cười, mang theo cảm kích nói:“Đã lâu
không gặpTú Nhi, cám ơn ngươi mấy năm nay thường xuyên tiến cung chiếu
cố Minh Nhi và Huy Nhi.” Thấy Tú Nhi còn kinh ngạc không nói lời nào,
Băng lại mỉn cười nói: “Ngươi làm nước ô mai hương vị thật không thể
quên, trước kia ta thân thể yếu đuối không thể hưởng thụ, thật là đáng
tiếc.”
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi là……. Ngươi là tiểu thư!” Tú Nhi kinh hãi nói năng lộn xộn, liên tục lui thân mình lại mấy bước liền.
“Tú Nhi a! Nhìn thấy ta mà kinh ngạc như là nhìn thấy quỷ thế kia?”
Băng tủm tỉm cười bảo Tú Nhi tiến đến, ôn nhu đem mọi chuyện nói với
nàng, cũng may là Tú Nhi vốn là con người luôn mê tín, nghe nàng nói
xong không hoài nghi, còn mừng là tiểu thư đầu thai không có uống canh
Mạnh Bà nên nhớ hết sự tình của kiếp trước.
“Tiểu thư, Tú Nhi thật
không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy tiểu thư……..” Tú Nhi hoan hỉ trực
khóc, quả thật là người tốt luôn được ôn trời phù hộ, ông trời không bất công với tiểu thư, làm cho nàng có thể chuyển thế đầu thai làm người,
đã thế còn cho nàng không quên đi ký ức cũ.
Sauk hi nói hết sự tình
với Tú Nhi, Băng lôi kéo Tú Nhi lại cảm thán nói: “Tú Nhi, đừng cứ mãi
vì chuyện của Lâm Diễm, ta sẽ bảo Hoàng thượng tìm cho ngươi…”
“Không! Đa tạ ý tốt của tiểu thư, Tú Nhi nay tốt lắm, tiểu thư không cần vì Tú Nhi mà lo lắng.” Tú Nhi mặc dù trên mặt cười, nhưng mà nụ cười đó làm sao dấu nổi chua xót nơi đáy lòng.
Thấy nàng ý chí kiên quyết,
Băng cũng không khuyên nữa, chỉ nói với nàng những lời linh tinh cho đến khi Lộ Tam tiến vào nói có Tô Tướng quân đến đây.
Băng mím môi
cười, liền phi thân rời giường, đám cung nữ vì thế liền đến hầu hạ, bị
Tú Nhi cản lại, trong mắt rưng rưng nói: “Tiểu thư, để cho ta làm đi!”
Băng gật đầu, có Tú Nhi bên cạnh giúp nàng sửa sang mặc quần áo cho đến khi Tô Trản vào điện, cũng cho mọi người lui ra.
Tô Trản vào điện cũng là lúc các cung nữ trong tẩm cung lui ra hết, lúc
này hắn mới đến gần Băng Nhi thấp giọng hỏi,“Băng nhi, con nói cho Dượng biết, có phải là Hoàng thượng ép buộc con?”
“Dượng
nghĩ gì thế!” Băng xinh đẹp liếc hắn một cái, Tô Trản chẵng nhẽ còn
không biết Hãn là người thế nào? Cho dù hắn không tin vào hành động
thường ngày của Hãn nhưng cũng không nên quên nàng đã không còn là nữ tử trói gà không chặt thủa nào! Cho dù là ai có muốn nhưng cũng không phải muốn là ép buộc được nàng!
“Nói như vậy Hoàng Thượng
nói với ta đều là thật sự?Cái này quá lạ, các người khi nào phát triển
đôi bên đều có tình?” Tô Trản mặt măn nhó khó hiểu tự hỏi. Sau đó quay
ra nói: “ Con có biết Hoàng thượng khi nãy ở ngự thư phòng nói gì không? Hắn nói muốn lập con làm Hoàng hậu, còn bảo ta về nhà chuẩn bị đồ
cưới!”
“A, đáng lẽ ra Dượng nên đòi Hoàng Thượng sính lễ mới phải!” Băng giỡn nói thêm vào.
Tô Trản như bừng tỉnh, vỗ trán cái đốp: “Ta như thế nào sẽ không nghĩ đến
nhỉ! Ta như thế nào lúc đó chỉ tập trung nghe Hoàng thượng nói mà quên
mất vấn đề này, Hoàng thượng lập Hoàng hậu tự mình phải đem sinh lễ đến
nhà gái mới phải!”
Băng cười rồi tiễn bước Tô Trản ra
khỏi điện, hắn đi không được bao lâu thì cũng đã đến giờ dùng bữa, các
món ăn tinh sảo được dọn lên, Tào Hãn thần thái hào hứng trở về, Băng bỏ chén thức ăn xuống đến gần hắn hỏi:“Chuyện gì mà chàng cao hứng như
vậy?“
Tào Hãn vẫy tay ra hiệu bảo đám cung nữ hầu hạ đi ra, có nhiều người trong này không tiện cho hắn nói chuyện.
“Nhìn thấy nàng thì ta liền vui vẻ, nàng nha…” Tào Hãn cười lắc đầu nói: “Mới lúc nãy Tô Trản còn chạy đến chỗ ta nói hắn muốn ta chuẩn bị sính lễ,
có phải là nàng cấp chủ ý này cho hắn?”
Băng giảo hoạt
cười,“Thiếp dù sao cũng là người mà Dượng cung chiều nhất, nay đột nhiên chàng nói muốn lập thiếp làm Hoàng hậu thì đương nhiên làm muốn cướp đi thứ quan trọng nhất của Dượng, hắn không nhân ccow hội này đòi hỏi
chàng không lại.” Nói rồi Băng lại thở dài: “Thật ra có làm hoàng hậu
hay không căn bản không quan trọng, chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhua,
những cái khác với thiếp mà nói không quan trọng, thiếp tuyệt không để
ý.”
“Nhưng mà ta để ý, quân vương lập hậu như người dân bình thường đến tuổi cưới vợ, ta sao có thể để nàng không danh không
phận đi theo ta!” Tào Hãn vì lời nói của nàng là chạnh lòng, ôm nàng vào lòng nói: “Băng, ngày này ta chờ đã lâu lắm rồi, chờ đến nỗi tóc bạc
hết, mọi người đều già đi…!”
“ Chàng đó, không có già
đi, chính là càng thêm đĩnh đạc mà thôi, thiếp thích con người của chàng bây giờ, không cho phép chàng nói mình già.” Câu nói của hắn như một
bát thuốc, làm đắng cả lòng Băng, nàng thật sự không cho phép hắn nói
mình già.
“Năm tháng luôn không buông tha con người…”
Tào Hãn không nhịn được cảm thán, hắn bất mãn bản thân mình bao nhiêu
tuổi mà hiện giờ nàng mới có bao nhiêu tuổi…
“Chàng còn nói!” Băng lấy môi mình phủ lên môi hắn, không cho phép hắn tiếp tục
nói những lời như thế nữa, nửa ngày sau hai người mới tách được nhau ra
hổn hển thở gấp, Băng nhẹ nhàng cốc lên mái đầu lấm tấm tóc bạc của hắn
nói: “Hãn, thiếp hỏi chàng, nếu như ngày đó thiếp không đầu thai vào
Đông Phương gia mà nhập vào bà lão quá trăm tuổi, lại vô cùng xấu xí,
chàng lúc đó sẽ làm sao?”
Tào Hãn sửng sốt sau hiểu
được tâm ý của nàng, lập tức nở nụ cười,“Cho dù nàng có biến thành người già nua, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, ta cũng sẽ cưới nàng…” Hắn nếu
đã biết nàng và hắn đồng tâm thì cần gì cứ canh cánh trong lòng những
chuyện đâu đâu!
Băng mặt giãn ra mà cười,“Chàng nha!
Còn không sợ người trong thiên hạ chê cười!” Chỉ mới tưởng tượng ra tình cảnh như thế thôi mà đã thấy buồn cười, đế vương si tình với Hoàng hậu
nhiều năm như vậy đột nhiên lại đi cưới một bà lão già lua sức yếu làm
Hoàng hậu, không biết các đại thần và người dân trong thiên hạ sẽ có
phản ứng gì…
———————————-
Tuy rằng Tào Hãn từng ra lệnh chuyện lập Hoàng hậu tạm thời không được loan báo rộng rãi, nhưng tin tức vẫn như có cánh, chỉ trong thời gian ngắn triều thần trên dưới ai lấy đều hay tin, càng kỳ quái hơn là, hai ngày sau còn có
đại thần dâng tấu chương buộc tội Tô Trản, tấu chương chỉ rõ ràng mười
sáu năm trước khi Tô Trản phụng chỉ hạ sát toàn bộ Đông Phương gia kháng chỉ không tuân, tự tiện cứu hai đứa nhỏ nhà Đông Phương, để trong phủ
nuôi dưỡng, rắp tâm còn bất lương. Sau đó còn có tấu nói thê tử của Tô
Trản không ai khác chính là Nhị tiểu thư của Đông Phương gia, càng giật
gân hơn chính là Tô Trản bày kế để Đông Phương Vi Triệt tiếp cận với
Thái tử, ý đồ tạo phản, nữ nhi Đông Phương gia là Đông Phương Vi Băng
dùng sắc đẹp mê hoặc đế vương, đây tất cả đều là đại tội, đáng bị chu
di. Số tấu chương được dâng lên nhiều vô số không tài nào đếm hết.
“Không thể tưởng được, dám nói những lời này, bọn họ sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?”
Tào Hãn sắc mặt giận dữ, xem hết đám tấu chương dâng lên, trong đó có quan
văn, quan võ đủ cả, mặt ngoài vì họ vì thiên hạ xã tác, nhưng bên trong
không biết là có âm mưu gì. Bình thường không thấy có điều gì bất mãn,
nay cứ ầm ầm dâng tấu phản đối này nọ, Tử Phóng có thù oán gì với họ
chắc…
Hai ngày trước đó, Băng đã trở về Tô phủ, nàng
vốn không muốn một khắc chia lìa với Hãn, nhưng do hắn nói muốn cho nàng một hôn lễ trọng đại uy nghi nhất, làm cho người người trong thiên hạ
này biết hắn yêu nàng đến mức nào nên không theo ý nàng, bảo nàng về Tô
Phủ. Nàng chỉ có thể an ủi chính mình, chia lìa ngắn ngủi này chính là
vì tương lai dài lâu bên nhau, vì thế trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều, huống chi mỗi ngày vào giữa trưa hắn đều cải trang đến thăm
nàng, dùng cơm với nàng rồi sau đó mới hồi cung.
Hạnh
phúc mong chờ bao lâu nay đã đạt được, Băng một lòng ngóng đến ngày
thành hôn, cũng là đợi chính mình một lần nữa trở thành thê tử của hắn.
Hôm nay thái tử Tào Huy đột nhiên đến phủ, mang theo tâm tình tốt đẹp của nàng phá hỏng hoàn toàn.
Tào Huy vốn luôn không phải là người có thể đường đường chính chính ra
ngoài, lần này vẫn như trước, hắn hoá trang thành công tử nhà quyền quý
dẫn theo bốn thị vệ đến thẳng Tô Phủ, lão quản gia đối với việc Thái tử
và Hoàng thượng thường đột nhiên đến phủ không còn lạ, thản nhiên mời
Thái tử vào phủ còn sai người tức tốc đi mời tiểu thư ra.
Tào Huy cũng không kiên nhẫn chờ Băng ở phòng khách, lập tức đi vào hậu
viện của phủ để tìm Băng, mỗi bước chân trên tuyết là mỗi bước cân nhắc
của hắn, từng lời nói lên nói thế nào, nên làm thế nào các bước tiếp
theo, nhưng đến khi gặp thì thản nhiên không thốt lên lời.
Trời hôm nay âm u, hình như là sắp có bão tuyết, gió thổi toán loạn, cũng
thổi cho lòng người thêm lạnh, Băng đang vuốt tóc cho nghiêm chỉnh thì
thấy khuôn mặt như tượng trầm ngâm nhìn mình không chớp mắt, nhất thời
cũng không biết nói gì.
Nhiều năm trước, khi mà bọn họ
vẫn là những đứa nhỏ, là duyên phận ông trời ban nên họ lúc đó rất hữu
tình, dù có nói thế nào thì hắn cũng là đứa nhỏ nàng mười tháng cực khổ
sinh ra, nhưng trên thực tế thì hắn và nàng vốn không có quan hệ, nay
nàng sắp thành mẹ kế của hắn, thành vợ của cha hắn, không biết hắn thấy
thế nào? Và hắn nghĩ thế nào về nàng?
“Tiểu Huy, phụ
hoàng ngươi biết ngươi đến tìm ta không?” Băng là người đánh vỡ bầu
không khí trầm mặc, không hiểu vì sao, đối mặt với tiểu Huy nàng chưa
từng một lần hoảng hốt, hắn nhìn nàng như thế là có ý gì? Có phải trong
lòng hắn đang mắng nàng trơ trẽn, là hồ ly tinh đi câu dẫn phụ hoàng
hắn?
Tào Huy trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Băng nghĩ
hắn đang nghĩ xem nên mắng chửi nàng sao cho hả dạ, nhưng hắn lại cúi
đầu nói một câu: “Ngươi thật sự sẽ gả cho phụ hoàng?” Lúc ban đầu nghe
được lời đồn đại trong cung hắn còn không tin, chỉ đến khi xem đống tấu
chương dâng lên buộc tội Tô tướng quân không có tư cách trở thành quốc
cữu (người nhà Hoàng hậu như cha), đến lúc này mới biết lời đồn đó không phải tin đồn vô căn cứ.
“Uhm, đại khái vài ngày nữa
Hoàng Thượng sẽ ra chiếu thông báo với cả thiên hạ.” Băng nhìn chăm chú
vào ánh mắt Tào Huy nói,“Tiểu Huy, có lẽ ngươi cảm thấy chuyện này thật
khó tin, ta và phụ hoàng ngươi từ khi nào có tình cảm, nhưng mặc kệ
ngươi có nghĩ thế nào, ta cũng không có trách ngươi, nhưng ngươi thật sự phải tin ta, ta yêu hắn, không vì có mục đích nào khác, chỉ là yêu hắn, thật sự rất yêu hắn….”
“Phải không?” Tào Huy chối bỏ
lời nàng, “Ta chỉ là không hiểu vì sao đột nhiên Phụ Hoàng lại muốn lập
ngươi thành Hoàng hậu, ta biết người trong lòng Phụ Hoàng của ta xưa nay chỉ có một người, đó chính là mẫu hậu của ta!”
“Không
sai, trong lòng hắn cho tới bây giờ cũng chỉ có một người……….” Băng ôn
nhu cười,“Ngươi cũng không cần thấy kỳ lạ, ta và Phụ hoàng ngươi có rất
nhiều chuyện cũ mà không ai hay biết, nếu đến lúc nào ngươi có hứng thú, ta sẽ nói cho ngươi toàn bộ mọi chuyện, nhưng nếu hôm nay ngươi đến để
khuyên ta không gả cho phụ hoàng ngươi thì xin lỗi mời về cho!”
“Tiểu Băng……” Tào Huy nhìn nụ cười mềm mại của nàng, chỉ cảm thấy trong đầu
tất cả đều trở lên hỗn loạn, hình như hắn đã bị lạc lên tận chín tầng
mây rồi, nhìn nụ cười ánh mắt của nàng thâm tình khi nhắc đến phụ hoàng
hình như là hắn đã bắt gặp ở đâu, đúng rồi, chính là ánh mắt Nghi Dung
nhìn hắn, cũng nhìn thấy điều đó trong mắt Nồng Tình khi thoáng nhìn ai
đó, nhưng lúc này nói gì cũng dư thừa, vì thế chỉ còn cách cười khổ
nói:“Sau này không bao giờ ta còn có cơ hội gọi ngươi là tiểu Băng nữa
rồi, muốn sửa thói quen này cũng không phải là dễ!”
Băng nhìn hắn cười: “Ngươi nếu thực sửa lại thì ta nghe không được tự nhiên
nha! Con người đôi khi không cần quá câu lệ phép tắc!”
Không khí xấu hổ vì thế mà tiêu tán đi không ít, hai người quay vào nhà nói
chuyện, nghe Tào Huy thông báo nàng thật sự chấn động. Khó trách vì sao
hôm nay tiểu Huy lại đến Tô Phủ, hoá ra là vì đám đại thần cứ bám lấy
hãn không buông, nguyên nhân không gì khác là muốn ép Hãn xử tội Tô Trản phi quân (trái lệnh vua), tư thông với Đông Phương gia lưu trữ nghịch
tặc trong phủ…
“Bọn họ có ý gì?” Băng không yên lòng
cắn răng hỏi: “Bọn họ đợi đến thời điểm Hoàng thượng muốn lập ta làm
Hoàng hậu thì trăm phương nghìn kế hãm hại Dượng ta…Ngươi có biết đó là
những kẻ nào?” Xem ra trong triều hiện nay không phải là sóng yên bể
lặng như nàng tưởng tượng, các phe phái vẫn tranh giành nhau như cũ, mà
không lạ nếu có ai đó đứng sau giật dây triều thần…