Đọc truyện Chí Tôn Chi Lộ – Chương 6: Có Kẻ Gây Sự
Đến khi Hoàng Phủ Thiên tỉnh lại trời đã tối, tu luyện điên cuồng khiến bụng của hắn phản đối.
Tiêu hao thể lực của võ giả lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Nhìn bên ngoài trời ngà ngà tối, Hoàng Phủ Thiên duỗi vai đứng dậy, chắc lại đi tìm quán bánh bao khi đó ăn thêm năm mươi cái bánh bao nữa.
Khổ nỗi giờ năm mươi cái bánh bao bây giờ không chỉ no lưng lửng, Hoàng Phủ Thiên lại không dám ăn nhiều, vì bây giờ hắn chưa kiếm ra tiền.
Đánh bất đắc dĩ nén lại cảm giác hơi đói.
Hoàng Phủ Thiên đi lung tung với cơ may nhặn được tiền, nghĩ lại không biết cái giới chỉ trong người hắn bán đi được bao nhiêu.
Mà chắc cũng không được, đây là đồ tốt bán đi không biết bao giờ mới có thể nhặt lại.
Xuyên qua mấy con phố, về tới nhà trọ khi bước lên tầng đột nhiên Hoàng Phủ thiên cảm nhận được nguy hiểm.
Hắn đẩy cửa phòng từng bước chậm rãi tiến vào.
Hai bóng đen một trái một phải kèm theo gió rít không chút báo trước xuất hiện hai bên đằng sau cửa gỗ đập mạnh vào gáy Hoàng Phủ Thiên.
Đó là hai cây gậy kim loại màu đen.
Đầu kia gậy dài là hai thiếu niên nhe răng cười.
Chính là đám du côn nhóm hôm nay.
Gậy gỗ đen dài cứng như gan đập mạnh vào gáy Hoàng Phủ Thiên, muốn lấy mạng hắn.
Trong giây phút sinh tử, Hoàng Phủ Thiên thậm chí thấy người đối diện chính là tên lão đại.
Tên lão đại biểu tình độc ác nhe răng cười với Hoàng Phủ Thiên.
Rất nhanh ngay sai đó tên lão đại biểu tình khiếp sợ.
Rõ ràng hai tên du côn đánh lén trước nhưng trong chớp mắt nắm đấm của Hoàng Phủ Thiên nhanh như chớp một trái một phải, đến sau mà tới trước đập mạnh vào mặt hai tên đó.
– Phụt.
Hai tiếng hét thảm vang lên.
Máu đỏ thắm phun tung tóe, răng trắng cắn môi.
Hai tên du côn tập kích chưa kịp đổi biểu tình từ nhe răng cười thành kinh khủng thì mặt đã nhăn nhúm biến hình.
Hai thân thể thiếu niên giống búp bê vải bị búa sắt đập trúng bay ngược ra xa mấy thước đụng gãy tường.
Rồi bất động.
– Đúng là ý trời mà, khi ta đang sầu lo vì tiền thì các ngươi lại mang tiền tới cho ta.
Hoàng Phủ Thiên bóp tay rắc rắc cười nói.
Tên lão đại đã bị hù vỡ tim, xoay người vừa bò vừa chạy sang gian phòng bị đánh vỡ đó kinh khủng hét chói tai:
– Đại nhân, là hắn.
Hắn tới rồi.
Một trung niên mặt chữ điền mặc cổ bào màu lam nhắm mắt, khoanh chân ngồi, hơi thở bình tĩnh.
Một thanh trường kiếm tinh cương nằm trong vỏ, tạo hình cực kỳ hoa lệ đặt ngang trên đầu gối.
Trung niên nhân mở mắt bình thản nói:
– Hoảng cái gì!
– Hắn đến rồi đại nhân.
Tên lão đại nhìn tên thuộc hạ của mình mặt mũi biến dạng thì sợ hãi, rõ ràng không có nguyên khí nhưng lực lượng thân thể thì mạnh tới biến thái.
Hoàng Phủ Thiên mặt treo nụ cười bước tới phòng bên cạnh, bộ dáng đâu giống như kẻ phát ra hai đấm vừa rồi, ngược lại giống thư sinh hơn.
– Ngươi chính là tiểu tử vênh váo ngang ngược mà tên đần kia nói sao? Phế vật.
Đến việc hắn là Hoàng Nguyên sơ kì cũng nhìn không ra, còn nói là không có nguyên khí.
Ổng công ngươi đột phá được Hoàng Nguyên sơ kì.
Trung niên nhân liếc nhìn Hoàng Phủ Thiên sau đó quay ra mắng tên kia.
Rõ ràng Hoàng Phủ Thiên là Hoàng Nguyên sơ kì, từ quần áo có thể thấy là con nhà có tiền.
Chắc biết một chút vũ kĩ cao cấp nên có thể đánh bại tên lão đại kia.
Trung niên nhân như chim công cao cao tại thượng, biểu kình kiêu ngạo, ánh mắt nhìn xuống Hoàng Phủ Thiên, tự kỷ nói:
– Tiểu tử ta không muốn làm khó ngươi, chỉ cần bây giờ ngươi cúi đầu ta lỗi sau đó đến cho bọn hắn năm trăm nguyên kim thì việc này coi như xí xóa.
Như thế nào hả?
– Vậy sao? Nghe cũng hợp lý đấy.
Hoàng Phủ Thiên nheo mắt nhìn trung niên nhân, khí thế kẻ này phát ra mạnh hơn hắn có lẽ là Hoàng Nguyên trung kì, hắn cười gật đầu.
Dáng vẻ như lấy tiền đưa cho bọn chúng.
Trung niên nhân trong lòng cười nhạt, mấy tên công tử chỉ biết bắt nạt mấy tên phế vật.
Trước mặt hắn không phải ngoan ngoãn sao.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đúng lúc này Hoàng Phủ Thiên đột ngột tung ra cú đấm không báo trước, chân bật nhanh về đằng trước, nắm quyền lúc này được bao bọc bởi ánh quang mờ nhạt.
Quyền nhanh như tia chớp, thế như bổn lôi, không khí mơ hồ kêu lên ầm ầm, một đợt kình phong bắn ra.
Trung niên nhân thấy hoa mắt, kình phong ập đến, không kịp phản ứng, khó khăn giơ ngang trường kiếm trước ngực chặn nắm đấm có thể đánh ra một ngàn năm trăm cân.
Keng! Trường kiếm rền rĩ.
Mặt trung niên nhân đỏ rực, không đỡ được một giây đã bị đánh bay.
Hắnm trượt ra sau đập vào vách tường.
Vách tường bị đụng vỡ cái lỗ to hình người, trung niên nhân văng ra khỏi phòng.
Tên lão đại đứng một bên đã bay mất ba hồn bảy vía, cảm giác ớn lạnh chạy từ sống lưng lên não, hai hàm răng lốp cốp va nhau.
Sợ hãi chưa từng có phủ trùm hắn, gã run bần bật.
– Giờ đến ngươi rồi.
Hoàng Phủ Thiên cho mặt của tên lão đại thân mặt tiếp xúc với nắm đấm của mình.
Ngoài cửa, mặt biến hình sưng lên giống quả đào, máu văng khắp nơi, nửa bên hàm vỡ hết răng.
– Tiểu tạp chủng, đi ra, ngươi lăn ra đây cho ta, ta phải làm thịt ngươi!
Trung niên nhân phẫn nộ kiêu lên, mặt hắn có một vết hắn đỏ ở giữa.
Chính là cán kiếm của hắn bị nắm đấm của Hoàng Phủ Thiên đánh dính lên mặt.
Hắn bình thường kiêu ngạo như con công xòe đuổi bị cú đấm vừa rồi của Hoàng Phủ Thiên hù sợ.
Đường đường là Hoàng Nguyên trung kì, có lực lượng hơn chín trăm cân, tốc độ phản ứng vượt xa người bình thường.
Tuy nhiên trung niên nhân hiểu bị Hoàng Phủ Thiên dễ dàng đánh bay, trong phút chốc suy tính.
Hoàng Phủ Thiên từ lầu hai nhìn xuống trung niên nhân, khuôn mặt biến dữ tợn, điên cuồng.
Người dính đất cát, tóc hơi rối nhưng không bị thương.
Tất nhiên quan trọng nhất là hắn chậm rãi rút trường kiếm ra.
Thân kiếm lóe ánh bạc như trăng phản chiếu ánh mặt trời đâm mắt người.
Đây là một thanh trường kiếm tinh cương bách luyện tính chất rất tốt.
Một luồng sáng vàng nhạt tuôn ra từ thân thể, lúc ẩn lúc hiện.
– Vậy là tên đó dùng vũ kĩ rồi, đến tột cùng là chạy hay chiến….
Điên mà chiến, mình chỉ là Hoàng Nguyên sơ kì không có vũ kĩ đánh không có lại dù có đánh lại cũng sẽ bị thương.
Sao lại đi tìm đòn.
Vì vậy Hoàng Phủ Thiên quyết định… chạy.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chưa kể hắn cần gì mười năm.
Giờ quay đầu bỏ chạy trước đã phục thù sau.
Trung niên nhân đương nhiên không để Hoàng Phủ Thiên trốn như vậy.
– Tiểu tạp chủng! Ta cho ngươi chết dưới kiếm pháp thật sự!
Trung niên nhân chưa dứt lời đã vung trường kiếm bấm kiếm quyết ra thế mở đầu.
Trong khoảnh khắc này khí biến đổi cực lớn, khí thế khó tả chậm rãi lan tràn quanh người gã, làm người ta kiềm không được thấy áp lực.
Hoàng Phủ Thiên liếc bàn trà bên cạnh không chút do dự đá ra ngoài.
Trung niên nhân điểm một kiếm bàn tràn chia năm sẻ bảy.
Một kiếm bổ ra hướng Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên gấp gáp nhìn thấy cây gậy sắt màu đen bật người nhặt nó lên.
Kiếm quang xuyên qua vị trí cũ của Hoàng Phủ Thiên đục thêm một cái lỗ to bằng cái bát trên tường.
Đây là lần đầu tiên đối phó với người dùng vũ kĩ, xem như nào cũng có chút căng thẳng phải không.
Hoàng Phủ Thiên vận chuyển Yên Sở quyết dùng nguyên khí gia cố cho cây gậy sắt, đột nhiên nhã lực của Hoàng Phủ Thiên tăng lên, chuyển động của trung niên nhân trong mắt hắn chậm đi rất nhiều, từng thức kiếm kĩ của trung niên nhân lóe lên trong đầu hắn.
Sau đó Hoàng Phủ Thiên lại làm theo động tác giống của trung niên nhân vung trường kiếm làm động tác tương tự.
— QUẢNG CÁO —
Event
Khí thế khó tả cũng chậm rãi phát ra từ người Hoàng Phủ Thiên.
Rõ ràng Hoàng Phủ Thiên đang bắt chước trung niên nhân nhưng cho người cảm giác dù là chiêu thức, hay khí thế, khí độ thì hắn cao hơn gấp vô số lần.
Dường như hắn đã tập luyện chiêu khởi đầu này mấy chục năm, thể hiện tinh túy, thần vận của chiêu thức đến tột độ.
– Ngu ngốc, ngươi cho rằng trông mèo vẽ hổ có thể học được kiếm pháp sao? Ha ha ha ha ha ha! Si tâm vọng tưởng, tiểu tạp chủng, chết cho ta!
Trường kiếm rung lên, ánh sáng lạnh chói lòa, trung niên nhân lần nữ xuất chiêu.
Bộ kiếm pháp của trung niên nhân có tên là Hổ Nha Thập Tự Trảm, thuộc kiếm thuật hạ phẩm Nhật cấp.
Kiếm pháp thi triển ra gió giật mưa sa, nhanh như chớp.
Nghe nói khi luyện đến cảnh giới đại thành một lần vung kiếm chém đống lá rơi chỉnh tề, một giọt nước không lọt được.
– Đến đúng lúc!
Mắt Hoàng Phủ Thiên càng sáng hơn.
Cây gậy kim loại trong tay hơi rung lên đột nhiên đâm ra, chiêu thức giống hệt của trung niên nhân.
Hỏa hoa bắn tung tóe.
Trường kiếm và cây gậy kim loại cuồng loạn va chạm nhau vang lên tiếng “đinh đinh”
Mỗi khi trung niên nhân ra một chiêu là chớp mắt Hoàng Phủ Thiên thân xác cũng sử dụng chiêu tương tự.
Tình hình này vô cùng quái dị, giống như một người luyện kiếm trước gương.
Hai bóng người vẽ đường kiếm thuật không sai một ly, giống y như đúc.
Hoàng Phủ Thiên lực lượng thân thể mạnh đến nghìn cân dưới sự trợ giúp của nguyên khí bùng nổ chiến lực không nhỏ nên dùng thanh gậy này chạm với trường kiếm của trung niên được mà không rơi vào thế yếu.
Trong phút chốc hai đã trao đổi mấy chục chiêu.
Trong ngõ nhỏ kiếm khí tung hoành, kiếm quang sinh rồi diệt, kim loại ngân vang.
Mười mấy phút sau.
Sắc mặt trung niên nhân thay đổi.
– Không thể nào! Rốt cuộc là sao? Tại sao tiểu tạp chủng cũng biết dùng Hổ Nha Thập Tự Trảm.
Vì sao tạo nghệ kiếm pháp uyên thuộc hơn cả..Ta?
Trung niên nhân giống như ăn chuột chết, càng đánh càng run sợ.
Theo thời gian trôi qua, Hoàng Phủ Thiên nắm giữ Hổ Nha Thập Tự Trảm càng lúc càng uyên thuộc.
Nếu nói lúc đầu Hoàng Phủ Thiên yếu thế hơn chút, thì khi hai người lần thứ hai thi triển Hổ Nha Thập Tự Trảm, độ uyên thuộc, khống chế ý cảnh kiếm pháp đã bắt kịp trung niên nhân.
Mà kiếm quang càng lúc càng nhanh, kiếm thế càng lúc càng gắt, trung niên nhân dần không theo kịp.
Rốt cuộc!
Keng!
Một tiếng giòn vang.
Đôi bên giao nhau.
Trung niên nhân cảm giác lòng bàn tay rung mạnh, cổ tay tê rần, không thể cầm vững kiếm.
Kiếm bay rời tay.
Bùm!
Hoàng Phủ Thiên đương nhiên không ngừng không ngừng, trở tay đâm một kiếm.
Gậy sắt vạch đường cng liên tục đâm ba đần trước khi trung niên phản ứng lại, đã quất mạnh vào mặt gã.
– Phụt.
— QUẢNG CÁO —
Event
Một tên Hoàng Nguyên trung kì thi triểm vũ kĩ dùng vũ khí bị một tên Hoàng Nguyên sơ kì dùng cây gậy sắt đánh bay.
Đúng là việc lạ ít thấy.
Đám người lão đại chứng kiến cuộc chiến kinh người đều hồn vía lên mây, như gặp sét đánh, người rét run.
Trung niên nhân cực kỳ chật vật té cái bịch xuống đất, mặt đỏ rực lại phun ra búng máu.
Nói thật ra Hoàng Phủ Thiên không nghĩ tới mình có thể đạo vũ kĩ dễ như vậy.
Nhớ là hắn vận Yên Sở quyết rồi mới có thể thi triển được bộ kiếm kĩ này, không lẽ lời của sách là thật, dung nạp và suy diễm vũ kĩ khắp thiên hạ! Kinh khủng vậy sao?
Trung niên nhân đã dùng hết tất cả khí lực, tốc độ chạy trốn tương đối nhanh, chớp mắt đã chỉ còn thấy bóng của hắn rồi.
– Chạy! Cũng nhanh đấy.
Đám người lão đại chỉ thấy Hoàng Phủ Thiên giống như một cơn gió lướt đi.
Thân ảnh đó nhảy lên không trung, nhảy đến trước mặt trung niên nhân, cây gậy sắt trong tay đâm về phía trước, trung niên nhân lập tức va vào cây gậy sắt đâm đúng vị trí trái tim.xuyên qua lồng ngực.
Một Hoàng Nguyên trung kì cuối cùng chết dưới một cây gậy sắt chứ không phải thần binh lợi khí gì, thật sự không phục.
Hoàng Phủ Thiên giật mình, hắn vốn không muốn giết trung niên nhân, chỉ là cảnh cáo hắn ta thôi.
Không ngờ hắn không kịp dừng lại liền tự tìm cái chết.
Máu từ người trung niên nhân chảy lên tay hắn.
Kì lạ là hắn không buồn nôn, không sợ hãi gì cả khuôn mặt vô cùng bình thản, thật kì quái? Hắn từng sống ở xã hội có pháp luật đến đây, hắn không thích ứng thế giới động một tí rút kiếm, năm bước phun máu.
Hắn chưa chuẩn bị giết người nhưng bản thân từng nghĩ nếu giết người thì hắn sẽ như thế nào.
Câu trả lời lại là không có một phản ứng gì? Không lẽ hắn biến thái sao?
Thực ra không phải Hoàng Phủ Thiên biến thái, mà do năng lượng quỷ thần của Ngưu đầu mã diện đã cải biến cảm giác của hắn khiến hắn đối với giết chóc không có tâm lý sợ hãi.
Đây có lẽ cùng là món quà của Diêm Vương tặng hắn khi tới thế giới cường giả vi tôn này.
Hoàng Phủ Thiên vứt cây gậy sắt đi, xác của trung niên nhân không có điểm tựa ngã về sau.
Hắn đoạt thanh kiếm ở trong tay trung niên nhân cầm lấy xem, không có hư tổn có lẽ là đồ tốt, có được trong tay món vũ khí cũng tốt.
Sau đó lục người của trung niên nhân, có một bình đan dược và một bộ kiếm quyết cùng hơn trăm ngân tệ.
Hoàng Phủ Thiên hài lòng, lấy giới chỉ ra thu hết lại, đeo giới chỉ luôn trên tay cho tiện.
Cuối cùng nhìn tới mấy tên trên kia quay lại nhà trọ.
Tên lão đại chậm rãi xoay người, quỳ xuống đất, mặt như đưa đám, nịnh nọt cầu xin nói:
– Đại nhân..
Ta…!Ta sai rồi…!Hãy tha cho ta!
– Ngươi có thứ gì giá trị có thể đổi với ta như vũ kĩ chẳng hạn, như vậy ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Thế nào hả?
Hoàng Phủ Thiên hiện tại cần vũ kĩ, bằng không với một quyển kiếm kĩ không có tác dụng gì lớn.
Bộ pháp có lẽ là tốt nhất, thích hợp cho bỏ chạy.
– Có có có, tiểu nhân biết chợ đen của nơi này.
Tiểu nhân sẽ dẫn ngài đi.
– Ngươi có nhiều tiền không?
Hoàng Phủ Thiên cười híp mắt nói.
– Tiểu nhân không có nhưng, tiểu nhân biết chỗ ở đâu, tiểu nhân dẫn ngài đi có được không.
Tên lão đại sợ tới muốn khóc, không ngờ chọc phải ôn thần này, đến lão đại đại của hắn còn bị giết sao có thể không khuất phục đây.
– Được, ta tin ngươi, đừng để ta thất vọng….
Đi thôi.