Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Chương 51: Fu Shu Shu


Đọc truyện Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em – Chương 51: Fu Shu Shu


Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
———–
Thời gian nửa tháng cứ thế trôi qua yên bình, biết được phòng bán vé “Phù Tang” đến mùng 1 tháng 7 đã phá vở kỷ lục với doanh thu hơn1 tỷ, Ngu Quy Vãn bị tin tức này làm cho choáng váng.

Gần đây cô cũng thường xuyên lên Weibo, chứng kiến mọi người nhận xét về “Phù Tang”, rất nhiều cư dân mạng còn viết cảm nhận rất dài, đọc cũng biết đều là những nhận xét chân thành.

Làm một diễn viên, không có gì vui bằng giờ khắc này, tác phẩm của mình được khán giả khẳng định, yêu thích.

Đó là cảm giác thành tựu mà không ai hay bất cứ chuyện gì có thể sánh được.

Ngu Quy Vãn chỉ hận không thể dính mắt vào trên điện thoại, không ngại phiền mà ngồi lướt Weibo, trên Wechat đầy những lời chúc phúc từ bạn bè thân thích, cô không kịp trả lời từng người một đành phải gửi lời cảm ơn thống nhất.

Lên hot search là chuyện trong dự kiến của cô.

Lúc này còn chưa đến 12 giờ, Ngu Quy Vãn vừa quay xong một cảnh còn chưa ngồi xuống đã lấy điện thoại lướt Weibo.

# Phòng vé Phù Tang phá kỷ lục 1 tỷ #
# Đại Boss Ngu Quy Vãn #
Hot search đầu tiên là hợp lý nhưng cái thứ hai thì cô không hiểu lắm, mang theo nghi ngờ nhấn vào đọc.

@ tôi là tiểu trương: “# Đại Boss Ngu Quy Vãn # hôm nay tan tầm cùng đồng nghiệp đi xem Phù Tang, Tang Tang có kỹ thuật diễn tốt người lại đẹp, tình tiết gay cấn, đề cử mãnh liệt bộ phim này, bắn tim, không xem bạn sẽ phải hối hận.

# Đại Boss Ngu Quy Vãn #”
Ngu Quy Vãn di chuyển xuống dưới, mọi người đều bình luận tốt về bộ phim này, hơn nữa cùng chung một đề tài không biết có chuyện gì.

Trong nháy mắt cô cảm giác mấy cái này giống như thủy quân.

Cô nghĩ một chút rồi nghĩ lung tung nữa, dù sao cứ tốt là được, đi đến góc nào đó gọi điện cho Phó Trầm chia sẻ niềm vui này.

Mới một giây bên kia đã nhận.

Ngu Quy Vãn hỏi: “Bây giờ anh có bận không?” Vốn dĩ đang nghĩ lúc này gọi điện qua không biết có ảnh hưởng tới công việc của anh không? Nhưng lúc ấy điện thoại đã ấn rồi chờ cô nhớ ra thì đã thông.

Phó Trầm: “Không bận.”
“Nói cho anh một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?” Giọng nói của cô nhịp nhàng, đuôi hơi kéo dài vô cùng dễ nghe.

Nghe qua microphone bên kia ho nhẹ một tiếng, rồi sau đó nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: “Em nói gì anh cũng nghe.”
Ngu Quy Vãn: “……” Có thể đừng như vậy được không, cứ nói những lời dễ nghe thế.


Cô tủm tỉm cười hỏi: “Tin tốt hay là tin xấu? Chỉ được chọn một.”
“Vậy tin xấu.”
Ngu Quy Vãn không nghĩ tới anh sẽ chọn như vậy, ai chẳng muốn nghe tin tốt trước chứ, rồi cô nuốt nước miếng nói: “Được rồi, tin xấu là không có tin gì.”
“Còn tin tốt?”
“Tin tốt là phim của em đã phá kỷ lục phòng vé hơn 1 tỷ, lợi hại không??” Ý của cô chính là mau khen em đi.

Phó Trầm sát cửa sổ, anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo sắn tận khuỷu tay, ánh mắt nhìn xuống cảnh phố phường phồn hoa, cong môi lên dùng giọng mũi mà “Ừ” một tiếng nói: “Vợ anh thật lợi hại.”
Ôi……!Ngu Quy Vãn đỏ mặt lên, há miệng mà không nói được câu nào, dùng tay quạt quạt muốn làm tan khô nóng trên mặt, mãi sau mới hờn dỗi nói: “Được rồi, em phải đi đây.”
Phó Trầm gọi cô lại: “Từ từ.”
“Lớn như vậy rồi còn không hiểu có qua phải có lại hả?”
Ngu Quy Vãn bĩu môi, xoay xoay mắt nói: “Bên cạnh có người.” Thật ra là có nhưng rất xa.

Lát sau đầu bên kia vang lên âm thanh trầm ấm dùng giọng điệu khó hiểu hỏi “Anh không nhìn thấy ai?”
“Không phải.” Cô trả lời theo bản năng.

“Thế là gì?”
Ngu Quy Vãn: “……” Không dọa người như thế nữa, cô cắn nhẹ môi đi tới chỗ vắng ở góc rồi nói vào điện thoại: “Chồng em cũng lợi hại.” Dứt lời liền cúp điện thoại luôn, tim đập hỗn loạn, cô vỗ tay lên bộ ngực phập phồng yêu cầu vào phòng điều hòa ngồi hai tiếng, chủ yếu là để giảm nhiệt.

Cuối tháng 8, bộ phim 《 Phù Tang 》 được đề cử cho bộ phim hay nhất trong năm, Ngu Quy Vãn cũng được bình chọn trong danh sách nữ diễn viên xuất sắc nhất, trên Weibo còn ra mắt một kênh bình chọn xem ai là nữ diễn viên được hoan nghênh nhất, khán giả nào bình chọn đúng nhất sẽ được tham gia lễ trao giải.

Giải thưởng Bách hoa là giải thưởng cao nhất tại Trung Quốc.

Không thể nghi ngờ, cô lại được toàn dân nâng lên lần nữa.

Kịch bản phim, đại diện quảng cáo, tạp chí cứ kéo nhau mà đến, mỗi tối sau khi quay xong Ngu Quy Vãn đều nhận được điện thoại của Thành Vi trò chuyện đến 2 tiếng đồng hồ.

Cuối cùng cô không nhịn được nữa mà trả lời thẳng, nói em chuẩn bị lui dần về sau nên tạm thời không nhận phim.

Không biết từ lúc nào, tin tức Ngu Quy Vãn rời khỏi giới giải trí càng ngày càng xôn xao, các fan gào lên không được, nhưng tin tức này vẫn chưa được công nhận chính thức
Giữa tháng 9, bộ phim 《 Gió xuân không hiểu phong tình 》 chính thức đóng máy.

Bữa tiệc chia tay vào buổi tối cô không kịp tham gia mà cùng Đào Tử vội vàng chạy tới sân bay để bay về.

Cũng không kịp về nhà ở Thịnh Thành mà vội vàng đi nhận giải thưởng.

Phó Trầm vừa mới bay từ Pháp về cầm theo nhẫn kim cương đặt riêng, mặc dù trên máy bay đã chợp được một lát nhưng sắc mặt vẫn kém như cũ, anh ngồi trong xe rút 2 điếu thuốc để lấy tinh thần, tài xế hỏi anh về đâu? Anh nghĩ rồi chỉ hướng về công ty.

Trên đường nhận được tin wechat của Ngu Quy Vãn: “Mau xem em có đẹp không ? / nghịch ngợm // nghịch ngợm /” cái thứ hai là một cái link.

“Cuối cùng em cũng đóng máy.”
“Chờ em về nhà.”

Anh nhìn điện thoại không chớp mắt, tay vuốt ve màn hình, nở nụ cười phát ra từ trong tim, ấn mở cái link.

【2017 – Liên hoan phim truyền hình quốc tế Tại Thịnh Thành lần thứ 15 và lễ trao giải Bách Hoa được truyền hình trực tiếp 】
Mở màn là ánh đèn lộng lẫy bắt mắt, phối với nền nhạc hoành tráng, cả sân khấu toàn một màu xanh của đại dương, mộng ảo lại không mất đi sự hoa lệ.

Tiếp theo nam nữ dẫn chương trình từ từ đi ra giới thiệu lý do của chương trình này.

Phía trên bình luận không ngừng.

“Đại Vãn của tôi đâu??? Khẩn cầu biết.”
“A a a a a a hôm nay Đại Vãn đẹp vô cùng, váy tiên nữ, ba vòng đầy đủ!!!!!”
“Đại Vãn Vãn giỏi quá, tôi uyến tiếc chị ấy, chỉ đành chúc phúc mong chị ấy nhất định phải hạnh phúc, chúng em mãi mãi yêu chị.”
“Đại Vãn Vãn 55 phút 20 giây xuất hiện, gọi tôi là Lôi Phong đi, không cần cám ơn ~”
“……”
Toàn bộ video khoảng 2 tiếng, Phó Trầm nhìn thấy ngón tay đã ấn thẳng tới phút 55, thuận tay tắt phần bình luận đi hơi chướng mắt.

【 Nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải Bách Hoa được công bố sau đây, người trao giải là Đàm Trọng Lân chủ tịch tập đoàn Kiềm Lai , cũng là……】
Đàm Trọng Lân mặc vest đi giày da xuất hiện, tinh thần phấn chấn, sau khi mỉm cười tự giới thiệu thì đọc tên người chiến thắng trên tấm thiệp.

【 Cô ấy chính là Trung Hứa Tĩnh trong ” thời niên thiếu của bạn” hay Tần An Nhạc trong ” bác sĩ Từ thân mến” nào chúng ta hãy mời Ngu Quy Vãn người sắm vai Tang Tang trong “Phù Tang”, vỗ tay nào.


Tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt, màn ảnh thay đổi, Ngu Quy Vãn đứng lên cười nhẹ nhàng, giữ váy bằng hai tay để đi lại dễ dàng hơn, bộ váy màu hồng hình thêu tiên nữ, cả người tràn ngập tiên khí.

Kết hợp với phong cách trang điểm nhẹ nhàng, đầu tóc đơn giản sạch sẽ, đeo khuyên tai hình kim cương lại càng tăng thêm toàn bộ khí chất.

Thật sự rất đẹp.

Cô lên sân khấu sau khi giới thiệu thì ra dáng cảm động rồi cám ơn một loạt.

Phó Trầm ước tính trong ba phút cô nói thì Đàm Trọng Lân nhìn cô không dưới 20 lần.

Anh và Đàm Trọng Lân đều xuất sắc từ nhỏ, mặc dù trong cùng giới nhưng không tính thân thiết, gần hai năm hợp tác với nhau thì mới gần gũi hơn một chút.

Lần đầu tiên thấy Đàm Trọng Lân nói chuyện với Ngu Quy Vãn là ở trong bữa tiệc sinh nhật của lão Cát, tâm trạng anh cực kỳ phức tạp.

Lần thứ hai trong cùng một bức ảnh là Ngu Quy Vãn bị bôi đen trên Weibo, phía dưới Đàm Trọng Lân làm sáng tỏ bằng những lời lẽ chính đáng, còn ầm thầm gọi điện để hỏi thăm tình huống, lúc đó anh cảm thấy mình nên ra tay trước để chiếm lợi thế.


Lần thứ ba, là biết từ trong miệng Trần Mặc nói điện thoại của Đàm Trọng Lân có ảnh của Ngu Quy Vãn, khi đó anh đã đăng ký kết hôn với cô nhưng trong lòng vẫn không thoải mái nên không muốn mang cô tới câu lạc bộ.

Không thích người khác nhìn lén cô.

Ngu Quy Vãn nhận giải thưởng trong tay Đàm Trọng Lân, hai người ôm nhau một cách tượng trưng, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của anh ta: “Danh xứng với thật, chúc mừng.”
Cô cười gật đầu đáp lại lời chúc mừng, trong mắt long lanh vui mừng, cúi đầu cần thận đi lên hai bước đứng trước microphone, Đàm Trọng Lân khom lưng cẩn thận kéo váy cho rồi, rồi sau đó lui xuống dưới.

Cô nhìn chiếc cúp rồi nói lời cảm ơn chân thành: “Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn mọi người……!Lúc đầu khi bước vào ngành này bởi vì hứng thú, sau đó trở nên yêu thích, được thể nghiệm cuộc sống khác nhau, cảm thụ sắc thái khác nhau của cuộc sống, tất cả những điều đó mang lại rất nhiều lợi ích cho tôi.

Vốn nghĩ rằng rồi sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi gặp được người mình yêu, đối với anh không phải hứng thú cũng không phải chỉ thích mà là cả đời, cho nên tôi cần chậm lại.” Dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên lần nữa.

Lời này xem như gián tiếp đáp lại tin tức rời khỏi giới giải trí trước đấy.

Thấy vậy Phó Trầm lấy nhẫn kim cương ra nhìn, cái nhẫn mà lễ tình nhân lần trước đưa cô, nhận ra cô không thích, trên mạng đều nói phụ nữ đều thích lãng mạn.

Giống như, sợi dây đỏ trên cổ tay anh nhẹ nhàng đung đưa, hai chữ WW tựa như đangg cười với anh.

Anh chọn vào giao diện gọi điện thoại, trong thông tin không lưu số điện thoại của cô, mà đã ấn số đã nhớ sẵn trong đầu để gọi.

【 Số điện thoại quý khách gọi hiện đang bận……】 quay sang gửi tin nhắn cho cô: ” Hôm nay em về sao?”
“Anh chờ em ở nhà.”
Lúc này, Ngu Quy Vãn vừa cúp điện thoại của Thành Vi, rồi nói chuyện vui vẻ với Thịnh Hoan trên WeChat.

Ngu Quy Vãn: “Đẻ con trai hay con gái? Hay long phượng thai?”
Thịnh Hoan: “Hai con trai, tớ đang cạn lời / vô ngữ // vô ngữ /”
Ngu Quy Vãn: “Ha ha ha ha ha ha quá tốt rồi, Hoan của tớ thật lợi hại.”
Thịnh Hoan: “Tớ muốn một đứa con gái, tớ đã nghĩ mang thai đôi thế này kiểu gì cũng có một đứa là con gái, aizzz, thương tâm muốn chết t.”
Ngu Quy Vãn: “Vậy tiếp tục đẻ, có phải không nuôi nổi đâu.”
Thịnh Hoan: “Cậu coi tớ là heo à, một năm nay bị hai tên nhóc này làm cho vắt hết sức lực, trong bụng còn nghịch ngợm như vậy thì trưởng thành không phải nói.”
Cứ nói chuyện suốt cả một đường, Ngu Quy Vãn không nhịn được mà cười, ngoài cửa xe trời tối dần xuống, ánh đèn neon sặc sỡ bắt đầu thắp lên, về đến nhà vừa đúng 8 giờ.

Cô ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa từ trong túi ra, dùng đèn điện thoại chiếu vào ổ khóa cong người để mở cửa, rồi cúi đầu kéo valy hành lý vào cửa.

“Muốn có một máy bay trực thăng.

Muốn bay cùng bạn đến vũ trụ.

Muốn tan chảy với bạn.

Tan chảy trong thiên hà.

Tôi nghĩ về bạn mỗi ngày mỗi ngày.

Sự ngọt ngào như vậy làm tôi bắt đầu tin vào định mệnh.

Cảm ơn trọng lực đã cho tôi gặp bạn.


Người phụ nữ dễ thương làm tôi đỏ mặt.

Người phụ nữ đáng yêu làm tôi đau”
Bài hát trên là bài Người phụ nữ đáng yêu-Jay Chou- Châu Kiệt Luân
Trong phòng đang bật bài hát của Châu Kiệt Luân.

Mà thể loại này làm Ngu Quy Vãn nhướng mày kinh ngạc, cô nhẹ tay nhẹ chân bước đi, đánh giá xung quanh không thấy ai, lại có mùi thơm từ phòng bếp bay ra.

Cô đặt hành lý xuống, rón rén vào bếp, vòng tay ôm lấy Phó Trầm từ phía sau, mặt dán vào lưng anh nhẹ giọng nỉ non: “Em đã về rồi.”
“Không bao giờ đi nữa.”
Nghe vậy, Phó Trầm dừng động tác xào rau lại sau đó rất lý trí tắt bếp, cúi đầu kéo hai tay cô đặt trên eo ra, xoay người ôm cô vào trong lòng, cằm đặt lên đầu cô, anh cảm thấy quá mỹ mãn ngửi mùi hương trên người phụ nữ.

Hai người đều rất hưởng thụ cảm giác như vậy, cả hai đều im lặng.

Sau một lúc, Ngu Quy Vãn dịch dịch người, giãy giụa cố gắng duỗi thẳng người, ngước cằm lên nhìn chằm chằm vào anh, tay đặt trên ngực anh vẽ vẽ vòng tròn, rồi từ từ hướng lên trên ôm lấy cổ anh, kiễng chân đưa môi lên.

Hốc mắt anh trũng sâu, trong mắt còn có tơ máu, khóe miệng có thêm chút râu.

Cô rầu rĩ không vui hỏi anh: “Anh không nghỉ ngơi đầy đủ hả?”
Phó Trầm không trả lời cô mà đem hết tình cảm nhung nhớ rót vào nụ hôn này, đầu lưỡi va chạm nhau, cuốn lấy nhau làm hô hấp của hai người càng dồn dập.

Thời gian trôi qua, triền miên ướt át khó mà chia lìa.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, kéo suy nghĩ của Ngu Quy Vãn về lại lần nữa, cô đẩy anh thở nói: “Có điện thoại.”
“Mặc kệ.”
“Để em xem.” Cuối cùng cô nhẫn tâm cắn môi anh, lúc này mới phanh lại được.

Ngu Quy Vãn lấy điện thoại ra nhìn rồi nhận, anh vùi vào cổ cô cọ cọ, rất ngứa làm cô không thể tập trung.

“Không sao không sao.”
“Thật không?”
“Hoan Hỉ, chúc mừng nhé!.”
“Lát nữa em gọi lại cho chị nhé.” Lúc cô nói chuyện đều mang theo âm rung, đầu dây bên kia không phải là trẻ con, chắc đoán được nên hỏi có phải đang quấy rầy cô không? Nếu không thì lát nữa gọi lại nói chuyện nhé? Thật là xấu hổ chết đi được.

Cô cúp điện thoại, hung dữ mà lừ Phó Trầm.

Phó Trầm cười cô: “Ai gọi đấy?”
“Nói hay không? Không nói thì lại tiếp tục.” Thấy mặt cô quay sang một bên kiểu giận dỗi.

Ngu Quy Vãn cụp mắt nghịch áo sơ mi của anh nói: “Là Lục Hoàn.”
“Chị ý nói chị ấy sinh con gái.”
“Còn nói tên công chúa nhỏ là Trần Ý Nùng, em cảm thấy tên dễ nghe.” Dứt lời ngước lên nhìn anh.

Đối với ánh mắt của anh gần như vậy, nhìn sâu thăm thẳm như muốn ăn cô ngay lập tức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.