Bạn đang đọc Chí Hôn – Chương 3
Edit: Lá Nhỏ
Beta: Dollan
Vào sáng hôm sau của buổi hôn lễ, Thẩm Lâm Hoan thức dậy nấu nướng, sáng sớm trong tủ lạnh đã chất đầy đồ ăn, tài nấu nướng của cô tạm được, làm một bữa sáng kiểu Trung.
Cửa phòng bếp mở hờ, anh dựa vào bàn nhìn cô không nói lời nào, tầm mắt toàn tâm toàn ý rơi lên từng tấc da tấc thịt của cô, điều đó khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì ánh mắt ấy của anh, cùng với đôi mắt chưa thỏa mãn của đêm hôm qua, không thể giống nhau hơn được nữa.
Dù cô rất cố gắng nhưng cũng không thể nặn ra nổi một nụ cười, chỉ lúng túng hỏi một câu: “Có món gì không ăn được không?”
Cô biết thói quen ăn uống của anh, anh không kén ăn, chỉ là không ăn được cay, cũng không thích ăn các loại nấm.
—— Đó là nếu như trong nhiều năm qua anh không thay đổi thói quen nào.
Cô còn biết anh mới cho người chuẩn bị thức ăn vào tối qua, quản gia của anh sẽ không bao giờ chuẩn bị những thứ mà anh không thích.
Cho nên đây chính là một cau hỏi thừa thãi.
Lời vô nghĩa thúc đẩy cuộc giao tiếp, không thì cũng giúp bầu không khí đỡ lúng túng đi phần nào.
Lục Nghiêu hiển nhiên không muốn bận tâm đến chuyện này, cũng không quan tâm bầu không khí có cứng ngắc hay không, dò xét hỏi một chút: “Học nấu ăn từ khi nào?”
Lục Nghiêu sẽ không nói lời thừa thãi, vì vậy việc anh hỏi cô học nấu ăn từ khi nào giống như một kiểu thẩm vấn, đầu óc Thẩm Lâm Hoan vận động hết công suất, kết luận duy nhất được đưa ra là, có lẽ anh cho rằng cô học nấu ăn vì người đàn ông khác.
—— Cô chia tay bạn trai cũ chưa được bao lâu, tuy cũng là đối tượng do gia đình sắp đặt, không có tình cảm gì, nhưng đúng là đã qua lại được vài ngày rồi.
Hơn nữa là vì kết thông gia với Lục gia nên mới cắt đứt liên lạc.
Thẩm Lâm Hoan khi còn bé rất thanh nhã, mặc dù Thẩm gia sa sút nhưng cô chưa bao giờ gặp khó khăn ở phương diện tài chính.
Đừng nói đến việc tự mình nấu ăn, ngay cả phòng bếp cô cũng chưa từng phải bước vào.
Bạn trai cũ Vân Triều là một giáo sư, theo dạy tại một trường cao đẳng truyền thống, dạ dày không tốt lắm, mỗi ngày mẹ Vân đều sẽ làm bữa cơm đặc biệt dành cho dạ dày của anh rồi gửi tới trường, bởi vì một vài nguyên do, Thẩm Lâm Hoan cũng giúp mang qua đó một lần.
Cô lắc đầu, “Khi bà nội tôi bị bệnh, bà không thích ăn đồ trong nhà ăn của bệnh viện.”
Bà nội cô đã mất hơn nửa năm nay.
Lục Nghiêu không nói nữa, không biết có hài lòng với câu trả lời này hay không.
Trong bữa ăn, cả hai đều im lặng.
Mặt đối mặt, tiếng đũa bát va chạm với nhau rõ ràng đến kinh ngạc.
Sau khi ăn xong cô đi rửa bát, anh nắm lấy cổ tay cô, “Sẽ có người đến dọn.”
Dứt lời, anh nhấc bổng cô lên, đặt cô lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh…
Thẩm Lâm Hoan không cách nào có thể tiếp nhận, nhíu mày nhìn anh, ý bảo, có thể đổi chỗ khác không.
Sau này anh còn muốn ngồi ăn ở đây không hả!
Lục Nghiêu liền lên tiếng giễu cợt, “Hối hận rồi?”
Rõ ràng anh đang đổi chủ đề.
Tiếc là cô phản ứng chậm hơn một chút, không tìm được cơ hội thích hợp để phản bác, còn anh thì đã xông lên tiến đánh trước.
Tuy cô hơi chống cự, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn là cứ kệ đi, vậy nên cũng nhanh chóng bình tĩnh tiếp nhận.
Những ngày tiếp theo… nói chung là cũng như vậy.
Cô giống như một cục tẩy hình người, để mặc anh xoay tròn bóp nắn, không có bất kì sự phản kháng nào.
Nơi nào trong nhà hai người bọn họ cũng đã lăn lộn qua, không nói lời gì, chỉ có tiếp xúc thân thể.
Anh còn cất điện thoại di động của hai người đi, để cô ngồi không, chẳng có việc gì để làm ngoài việc ăn uống no đủ, không có đồ điện tử nên chỉ còn lại phương thức giải trí theo bản năng nguyên thuỷ nào đó.
Thật ra cũng không thường xuyên như vậy, nhiều lúc anh thường vòng tay qua ôm lấy cô, đọc sách, xem phim, thỉnh thoảng bảo cô chơi game, cô sẽ từ chối, nói rằng chưa chơi bao giờ, tay cầm gamepad* mà chân cứ cứng ngắc, nhân vật thì cứ chết dần chết mòn.
(*gamepad: một loại tay cầm điều khiển trò chơi.)
Hình như anh chán rồi! Dù sao cũng không thể thực sự dành cả chín ngày chín đêm trên giường.
Tuy vậy nhưng anh không phát cáu, cũng không quan tâm đến việc cô lúng túng, để cô cùng chơi hết trò này đến trò khác.
Khi nhân vật chết, màn hình sẽ hiện “Game over”, từ này sẽ hiện lên trong khoảng vài giây, không có chút nào gọi là trải nghiệm trò chơi, cũng chẳng biết niềm vui của anh ở nơi nào.
Có lẽ hành hạ cô chính là thú vui? Nhìn cô chơi không tốt.
Nhưng cái chiến lược giết địch một ngàn tự tổn tám trăm này, không khỏi quá mức ấu trĩ.
Mấy lần Thẩm Lâm Hoan muốn ném gamepad đi.
Nhưng lý trí đã nói với cô rằng, có thể sẽ cãi nhau với anh đến mức ngã lăn ra, sau khi cãi vã không chừng với tính cách dễ mềm lòng của bản thân sẽ khiến cô chủ động dỗ dành anh, biết đâu còn bị anh giễu cợt, sau khi bị giễu cợt xong không chừng cô lại càng tức giận hơn…
Nghĩ đến điều này, cô không muốn lên cơn.
…
Tóm lại cuộc sống cũng không khó khăn như tưởng tượng, tám ngày trôi qua trong nháy mắt.
Sáng ngày thứ chín, sau khi ăn xong, Thẩm Lâm Hoan ngồi chờ anh xử lý văn kiện trên sofa, trong lòng chỉ có hai suy nghĩ.
1.
Muốn cắt móng tay.
2.
Muốn mở cửa sổ để ngắm mưa một chút.
Cô nhịn nửa tiếng, rốt cuộc không thể ngồi chờ bên cạnh anh được nữa, sau đó rón rén trượt khỏi ghế sofa, tìm dụng cụ bấm móng tay, mở cửa sổ sát sàn ra, đi đến ngồi trên chiếc ghế được đặt tại ban công nhỏ, ừm, ngồi ở đó cắt móng tay.
Không biết Lục Nghiêu lại gần đây từ lúc nào, anh lặng lẽ đứng đó nhìn cô một lúc, cô mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ sẫm, làn da trắng như tuyết, cúi đầu, yên lặng cắt móng tay, đôi tay đó giống như mọi nơi khác trên cơ thể cô, vừa đủ hoàn hảo, lúc cào lên người anh cũng rất đau.
Tối hôm qua anh có thể nhắc nhở cô nhiều lần, nhưng nhìn cô mơ màng động tình, lại không nỡ mở miệng, chỉ khi mọi chuyện xong xuôi, mới nhàn nhạt nói một câu: “Nên cắt móng tay rồi.”
Cô luôn rất ít nói, nhưng lời nên nhớ, chuyện nên làm, đều đặt kĩ trong lòng.
Tính cách này cũng không biết nuôi dạy kiểu gì mà thành.
Anh không hiểu sao lại cảm thấy căm ghét đối với Thẩm gia thêm mấy phần.
Lục Nghiêu đi về phía cô, chen vào ngồi trên ghế của cô, bộ dạng đậm vẻ vừa thức dậy.
Thẩm Lâm Hoan vốn đã miễn nhiễm với những hành động kỳ lạ của Lục Nghiêu, âm thầm nhường chỗ cho anh, cũng hiểu rõ mình không thể hỏi tại sao, vì có lẽ anh sẽ không trả lời, nói không chừng sẽ chế nhạo cô vài câu, mang theo nguyên dáng vẻ ông đây thích làm gì thì làm không mượn nhà ngươi xen vào.
Cô cũng không vì thế mà buồn bã.
Thấy cô không để ý đến mình, anh lại khó chịu, đưa tay ra, “Cắt cho tôi nữa.”
Thẩm Lâm Hoan:…
“Ừ, vậy để tôi ngồi bên cạnh, nếu không sẽ không thuận tay.” Cô định xuống ghế.
Lục Nghiêu đặt tay lên eo cô, dùng sức một chút, cô liền xoay người, ngồi vào lòng anh.
“Cắt đi.”
–
Ngày cuối cùng trôi qua thật nhanh, đến tối anh liền biến mất.
Lối vào chính của biệt thự số 1 Yển Hồ đã đóng cửa trong chín ngày qua, cuối cùng cũng mở ra.
Lúc thư ký tới đón anh đã là bảy giờ tối, anh phải đi gặp Trương đổng của Khai Nguyên, vốn dĩ Trương đổng muốn hẹn gặp từ bốn ngày trước, nhưng đáng tiếc lúc đó Lục Nghiêu không có ở công ty, văn phòng tổng giám đốc chỉ có thể nhắm mắt giải quyết chung chung: “Xin lỗi, Lục tổng của chúng tôi đang đi hưởng tuần trăng mật, công việc tạm thời sẽ do Tần tổng chỉ đạo.”
Trương đổng là người kiêu ngạo, cảm thấy Tần Thời Ân không xứng nói chuyện hạng mục với ông ta, cũng chính khi ấy, thư ký phụ trách tiếp đón không thể không liên lạc với tổng trợ lý Trình Lẫm, Trình Lẫm lặn lội đến nhà Lục Nghiêu “như khóc tang cha mẹ”, cuối cùng Lục Nghiêu cũng chịu mở máy, gọi cho Trương đổng, hẹn gặp vào thời gian khác.
Thẩm Lâm Hoan cho rằng anh có tật xấu, ở nhà rảnh rỗi nhìn cô vừa chơi game được mấy giây đã lăn đùng ra chết, cũng không thèm đi làm việc chính sự.
Thậm chí còn nghi ngờ việc anh tiếp quản công việc của tập đoàn, liệu có khiến Lục gia sụp đổ hay không.
Nhưng Thẩm Lâm Hoan cũng không nghĩ quá nhiều, cũng không liên quan gì đến cô, việc phân chia tài sản trước khi kết hôn rất rõ ràng, nếu ly hôn, cô sẽ không nhận được một cắc nào của anh, cũng không phải gánh vác lấy một đồng nợ nần nào từ anh.
Cuối cùng cô cũng được mở điện thoại lên, tin nhắn cứ dồn dập ting ting nhảy đến, điện thoại cũng có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, phần lớn là của Thẩm gia gọi tới, không cần nghĩ cũng biết là họ muốn hỏi cô với Lục Nghiêu thế nào, dặn dò cô phải sống hòa thuận với anh, không được làm anh tức giận.
Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, lẳng lặng xoá sạch sẽ những thông báo này.
Chỉ trả lời Wechat của Chu Phù: [Tốt lắm, tớ không sao, xem như là… hưởng tuần trăng mật đi!]
Chu Phù nhạy bén nắm bắt được từ mấu chốt, [Cái gì mà xem như là đi? Có phải Lục Nghiêu đã làm gì cậu không? Trả thù cậu? Tại sao anh ta không có tí nào gọi là phong thái đúng mực thế, chả hiểu làm tổng giám đốc kiểu gì! Có khi lòng còn chả to bằng cái kim.
Bao giờ gặp được anh ta, tớ nhất định sẽ lén giẫm lên chân anh ta hai cái.]
Cũng chỉ có thể lén làm, Lục gia đang phất lên hưng thịnh, một doanh nghiệp kinh doanh lâu đời ở Tân Thành như Chu gia này, cũng tránh phải đối đầu với Lục thị.
Cô ấy thật sự không thể đắc tội được.
Thẩm Lâm Hoan không khỏi mỉm cười, Chu Phù là người lớn lên trong sự nuông chiều, người trong nhà coi cô ấy như châu như báu mà nâng niu, từ nhỏ đến lớn không bao giờ phải chịu uất ức, cho nên cũng sẽ không có khái niệm vì lợi ích toàn cục của gia tộc mà cúi đầu tạm nhân nhượng.
[Vốn là quan hệ thông gia, nói được là được.
Anh ấy đối xử với tớ khá tốt.] Nói xong còn bổ sung thêm một câu, [So với tưởng tượng cũng tốt hơn nhiều.]
Chu Phù cũng không phải loại không hiểu chuyện gì, Thẩm gia là một nhà danh gia vọng tộc hơn 20 năm nay, có vài nhân vật đứng đầu trong giới học thuật, trong nhà đều là người có ăn có học, cũng có đủ loại kết giao với những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu, Thẩm gia từng nổi đình nổi đám một thời, tuy không phải gia đình giàu có quyền quý gì, nhưng loại gia tộc thư hương* thế này vẫn rất được hoan nghênh.
(*thư hương: ý chỉ người có học thức.)
Dòng dõi của Thẩm Lâm Hoan coi như là nhánh thứ của Thẩm gia, gia tộc hiển hách, bọn họ coi như là được thơm lây, chú Thẩm Lâm Hoan cũng mượn danh của gia tộc để bắt đầu làm kinh doanh, có một thời gian thiếu chút nữa là bước chân được vào giới thượng lưu, đáng tiếc là nền tảng còn nông cạn, với chính sách biến động lớn trong hai năm liền trực tiếp bị ảnh hưởng, mấy năm không bò dậy nổi.
Lên lên xuống xuống, cuộc sống không quá dễ dàng.
Lợi ích của cha mẹ Thẩm Lâm Hoan cũng buộc chặt với chú cô, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Mấy năm nay công việc làm ăn ngày càng khó khăn, chú cô muốn chuyển hướng sang ngành ăn uống, tiếc là không xoay được vốn, chạy đến rất nhiều ngân hàng, khoản vay sống chết không được chấp thuận, khiến cho ý định lấy Thẩm Lâm Hoan ra làm một cuộc hôn nhân để đổi lấy cơ hội càng được đà nhen nhóm, đứa bé này trong thế hệ của Thẩm gia, vừa không chịu thua kém ai lại có một khuôn mặt rất xinh đẹp, trình độ học vấn cũng không phải dạng vừa, từ khi còn bé cô đã là một học bá, mục đích nuôi dạy đã sớm rõ ràng, để cô thấm nhuần triết lý gia tộc có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Năm đó vào thời điểm Đường gia hưng thịnh nhất, không phân cao thấp với Lục gia ngày nay, người trong gia tộc có cuộc liên hôn với Đường gia, lúc đó Thẩm gia vẫn còn thể diện, kết quả vị Đường gia kia có một bộ óc chỉ biết yêu đương, trước khi cưới Thẩm Minh Cẩn có nuôi một tình nhân, con gái của tình nhân lớn hơn con của Thẩm Minh Cẩn, Thẩm Minh Cẩn không để nổi việc này vào mắt, cố chấp ly hôn.
Bởi vì cãi nhau ầm ĩ căng thẳng với Đường gia nên Thẩm gia hiển nhiên suy bại.
Sau khi hai người đứng đầu Thẩm gia qua đời, thế hệ sau cũng không còn ai có thể chống đỡ.
Chú Thẩm Lâm Hoan luôn dùng điều này để cảnh cáo cô, nói rằng cuộc hôn nhân của Thẩm Minh Cẩn năm đó, quá tự do tùy hứng ích kỷ, hoàn toàn do bà ấy hại đến mấy chục miệng người trên dưới trong gia tộc.
Ban đầu Thẩm gia đã nhắm vào Vân gia – gia tộc chuyên về học thuật, con trai út Vân Triều của Vân gia mới vừa đi du học về, là một giáo sư đại học, cũng là người đoan chính, đáng tiếc có một đứa con gái, chưa kết hôn, nghe nói là bạn gái trước bất ngờ mang thai sinh ra, Vân Triều thấy vậy thì tình nguyện nhận nuôi đứa bé.
Thẩm Lâm Hoan khi gả qua sẽ là mẹ kế, lúc hai người còn qua lại, không ít người cười nhạo, nói rằng bề trên của Thẩm gia cũng đủ tàn nhẫn với bề dưới rồi, chỉ vì mấy lợi ích cỏn con mà đến mặt mũi cũng không cần nữa.
Khi biết chuyện này Chu Phù nghĩ mà tức chết, vậy mà Thẩm Lâm Hoan vẫn có thể mặt không đổi sắc hẹn hò với người kia.
Sau khi phân tích một chút, người ta nói Thẩm gia vốn không xứng với Vân gia, nhưng vì đối phương chưa lập gia đình đã có con, đối với nhà thư hương mà nói, cũng coi như là cưỡng ép môn đăng hộ đối.
“Vậy cậu thì sao? Cậu thích anh ta chứ?” Chu Phù dò xét hỏi cô.
Thẩm Lâm Hoan bình tĩnh lắc đầu, “Không quan trọng.”
Chỉ là sau đó không biết tại sao Lục gia vốn không để tâm lại đột nhiên tỏ ý muốn kết hôn, Chu Phù cũng không biết, chỉ biết tốc độ Thẩm gia dùng để đạp Vân gia ra giống như một cú sét đánh.
—.