Đọc truyện Chỉ Đao – Chương 2: Đoạt tiêu hộ tiêu
Liễu Nguyên trầm ngâm một hồi lâu nói:
– Tiểu
đệ nghĩ hắn làm như vậy không ngoài hai mục đích. Một là hắn đánh vào
tâm lý của chúng tạ Hai là cố tình kéo dài cuộc hành trình của chúng ta, để dễ dàng bố trí ra tay.
Long Bá Đào nói:
– Nếu như hắn
đường đường ra tay, như thế còn dễ chịu hơn. Đằng này hắn cứ bày những
trò ma ma quỷ quỷ, làm cho người ta cảm thấy không an lòng chút nào.
Liễu Nguyên nói:
– Sự việc đã như vậy, khó chịu cũng ráng mà chịu. Hắn cố bày những việc như vậy, chúng ta cũng cần phải bình tĩnh ứng phó.
– Lẽ nào chúng ta cố thủ ở đây, đợi chúng đến đánh cho một trận hay sao ?
– Đương nhiên là không !
– Như vậy phải làm thế nào ?
Liễu Nguyên nghiêm giọng nói:
– Chúng ta cứ theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục lên đường.
Long Bá Đào liền nói :
– Nhưng mà… những ngựa này…
– Không có ngựa củng có thể đi bộ được.
Hoắc Vũ Hoàn muốn cho chúng ta trì hoãn cuộc hành trình, nhưng chúng ta
sẽ không để trúng kế của hắn.
– Người thì có thể đi bộ, còn xe tiêu phải làm thế nào ?
– Lấy người thế ngựa, thay phiên nhau mà kéo.
Mọi người vừa nghe đều “ồ” lên.
Mọi người trong lòng đều cảm thấy khó chịu, thì thầm:
– Tính như vậy được sao ? Cả đoạn đường vẫn bình an vô sự, chỉ một mình
ngươi cứ nghĩ thần nghĩ quỷ, không dám để mọi người nghỉ lại trong làng, bây giờ lại bắt bọn ta làm ngựa. Ngươi chỉ biết có nói thôi, còn chúng
ta phải làm súc sanh.
Mọi người trong tiêu cục, ngày thường đều
là “Đại Quan Gia” sống trong giàu sang sung sướng, chưa từng làm qua
những việc này. Tuy mọi người không dám nói gì, nhưng sắc mặt thì lộ vẻ
không vui.
Liễu Nguyên chỉ lo làm mà không biết thái độ của bọn họ, lão liền ra lệnh:
– Ngoài tám tên xử dụng súng hoa? mai, tất cả những người còn lại thì năm người chia thành một toán luân phiên kéo xe. Trước khi trời sáng, bất
luận thế nào cũng phải rời khỏi khu vực núi này.
Mọi người miễn
cưỡng tuân lệnh, nhưng qua thái độ, trong lòng mọi người có lẽ thấy khó
chịu. Có người thấp giọng phát ra những lời bực tức:
– Bọn ta không phải ăn cỏ mà lớn lên. Đã bắt kéo xe, lại còn phải chạy nhanh như ngựa.
Cũng có người lẩm bẩm:
– Xem ra Song Long tiêu cục của chúng ta phải sửa thành tiêu cục Tam Long…
Liễu Nguyên chỉ chăm chú vào tiêu cục nên không nghe tiếng. Lão phái những
người còn lại canh giữ nghiêm ngặt phía trước và sau xe tiêu. Còn những
tên xử dụng súng hoa? mai thì đi theo hai bên xẹ..
Đột nhiên trang chủ Từ Đạt gọi khẽ:
– Nghe kìa, đó là âm thanh gì vậy ?
Tất cả mọi người đều im lặng tập trung lắng nghe, thì ra đó là những tiếng vó
ngựa đang phi nhanh.
Không biết là ai đã buột miệng thốt lên:
– Hoàn Phong Thập Bát Kỳ !
Năm tiếng này giống như tiếng sấm làm chấn động mọi người.
Tất cả “ồ” lên kinh ngạc rồi thối lui về phía sau. Có người ném cả đuốc, có người mau tìm chổ trốn. Năm tên tiêu sư mới vừa mới vừa vào kéo thay,
cũng bỏ xe mà chạy…
Liễu Nguyên quát lớn:
– Không đượd
chạy lung tung, tất cả hãy giơ cao đuốc lên và lùi về hai bên hông xe
tiêu. Những tay súng hoa? mai tiến lên trước đợi lệnh.
Anh em Long Bá Đào và Trang chủ Cửu Hoè Trang Từ Đạt đều rút binh khí mang bên mình ra, đứng kề bên xe tiêu mà đợi địch !
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Trong đêm khuya tĩnh mịch giữa hoang sơn mà
nghe tiếng vó ngựa giống những hồi trống đánh vào lòng mọi người.
Những người trong tiêu cục từ lâu đã nghe danh của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ,
mọi người đều khiếp sợ, nhưng lại vừa hiếu kỳ. Tất cả đều toát mồ hôi,
đứng căng mắt nhìn không chớp về phía có tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa đến từ đường núi phía Tây Nam, cũng chính la con đường mà xe tiêu hướng đến.
Long Bá Đào gọi lớn:
– Liễu huynh, không nên để bọn chúng đến quá gần, chỉ cần nhìn thấy người, thì dùng súng hoa? mai bắn liền.
Liễu Nguyên đáp:
– Tiểu đệ cũng có ý định đó.
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, thì trên đường đã xuất hiện mấy chấm đen lờ mờ. Những chấm đen đó đang tiến nhanh về phía xe tiêu.
Long Bá Đào quát lớn:
– Các tay súng chuẩn bị khai hoả.
Tám tay súng đồng loạt đưa hỏa mai lên.
Liễu Nguyên bỗng nhiên đưa tay lên ngăn lại nói:
– Khoan đã ! Dường như chỉ có ba bốn con ngựa mà thôi.
Long Ba Đào đáp:
– Không cần nhiều hay ít. Nhất định không để chúng đến gần xe tiêu.
Liễu Nguyên nói:
– Không nên lỗ mãng. Trước tiên phái vài tên ra đón lại, rồi dùng dây bắt chúng.
Long Bá Thương lên tiếng:
– Để ta đi !
Nói xong, vẫy tay ra lệnh cho mấy tên tiêu sư cùng đi theo. Mỗi người cầm một sợi dây thừng đứng phía trước đón đầu.
Trong nháy mắt, bốn con tuấn mã đã chạy như bay đến.
Long Bá Thương liền ra hiệu, các sợi dây nhất tề bung ra trói lấy bấy ngựa.
Khi các con ngựa đã được giữ đứng yên, thì thấy trên lưng bốn con ngựa yên cương đầy đủ cả.
Long Bá Thương tìm thấy một nửa mãnh khăn, được nhét dưới yên của một con
ngựa. Trên mãnh khăn có viết tám chữ :” Phụng thượng mã thất. Tốc ly
hiểm địa”
Liễu Nguyên xem xong, mày hơi nhíu lại, rồi đích thân lấy một cây đuốc, đi kiểm tra kỹ lưỡng cả bốn con ngựa.
Khi kiểm tra đến phía sau lưng của một con ngựa, Liễu Nguyên đột nhiên kêu “Ồ” lên một tiếng, cười nhạt nói:
– Quả nhiên là hắn.
Long Bá Đào ngạc nhiên hỏi:
– Hắn là ai ?
Liễu Nguyên đáp:
– Nét chữ này cùng nét chữ khắc trên đá ở làng Hồi Hồi là của một người.
Long Bá Đào càng ngạc nhiên hơn:
– Người này năm lần, bẩy lượt, ngầm giúp đỡ chúng ta, có lẽ lả bằng hữu, tại sao Liễu huynh không vui chứ ?
Liễu Nguyên hừ một tiếng:
– Người ngầm giúp đỡ chúng ta, chưa chắc là bạn tốt.
Long Bá Đào không hiểu:
– Tại sao ?
Liễu Nguyên dùng ngọn đuốc soi sáng phía sau lưng ngựa nói:
– Long lão đại xem thử đây là cái gì ?
Đó là một dấu ấn hình tròn, ở giữa có một chữ “Yến”, nếu như không quan sát kỹ, sẽ không dễ gì phát hiện được.
Long Bá Đào hít vào một hơi khí lạnh rồi nói:
– Đây là ngựa của Yến Sơn tam thập lục trại.
Liễu Nguyên gật gật đầu:
– Bây giờ Long lão đại tin chưa ? Có khi vì quyền lợi, kẻ địch cũng có thể giúp bọn ta.
Dừng lại một chút lão nói tiếp:
– Chúng ta vừa rời khỏi phủ Thái Nguyên, tiểu đệ đã hoài nghi đến tên
Miêu Phi Hổ hùng trấn Yến Sơn, hắn ta là tên có thế lực hùng mạnh nhất
trong giới lục lâm ở Bắc Ngũ. Tin tức về số châu báu lần này đã bị lộ,
tại sao bọn chúng không có động tịnh gì ? Bây giờ mới biết thì ra bọn
chúng đã ngầm bám theo chúng ta suốt cả lộ trình.
Long Bá Đào nói:
– Tại sao chúng không ra tay cướp tiêu, ngược lại còn viết chữ cảnh giới chúng ta, đưa ngựa cho chúng ta ?
Liễu Nguyên nói:
– Nguyên nhân này rất khó nói, có lẽ bọn chúng có an bày khác, cũng có lẽ không muốn chánh diện đối đầu với Hoàn Phong Thập Bát Kỳ. Tóm lại,
chúng đều không có ý tốt.
Long Bá Đào lắc đầu:
– Thế thì chúng ta phải xử trí như thế nào ?
Liễu Nguyên nói:
– Bây giờ chỉ còn tùy cơ ứng biến. Theo tình hình trước mắt, Miêu Phi Hổ
và Hoắc Vũ Hoàn không cùng nhau hợp tác, điều này vô cùng có lợi cho
chúng tạ Nếu như có thể lợi dụng sự kếm chế giữa bọn chúng,
thì
chúng ta sẽ bình yên qua sông Hoàng Hà. Sau đó sẽ được sự tiếp ứng của
Quan Lạc đại hiệp Vương Khắc Luân và Thương Lãng Khách Diêu Kế Phong,
lúc ấy sẽ khônng còn sợ bọn chúng ra tay.
Long Bá Đào nói:
– Đã như vậy, thế thì chúng ta cũng chẳng cần khách sáo. Chúng ta sẽ thâu nhận bốn con ngựa này rồi sớm lên đường.
Thế rồi đem ngựa buộc vào xe tiêu tiếp tục lên đường.
Vui mừng nhất có lẽ là bọn tiêu sư và bảo tiêu, có bốn con ngựa này, mọi
người không còn phải khổ cực kéo xe. Nhưng họ không nghĩ rằng, xe tiêu
đã có ngựa kéo thì sẽ chạy nhanh hơn, đương nhiên người chạy cũng phải
chạy bộ đuổi theo. Vì vậy sự mệt nhọc cũng chẳng kém là bao so với việc
kéo xe.
Điều mà họ càng không ngờ đến chính là sau khi họ ra đi
không bao lâu, thì mười mấy cư dân của làng Hồi Hồi cũng đuổi theo phía
sau. Những cư dân này mỗi người mang trên lưng một túi nước, họ dùng ống trúc đút vào trong miệng ngựa, sau đó đổ thứ nước mà họ mang theo vào.
Thời gian chưa đến một tuần trà, bảy mươi con ngựa chết toàn bộ đều sống lại.
Những cư dân vừa đếm số ngựa vừa nói:
– Hoắc đại
hiệp không quên quan tâm đến người nghèo, ngài đã nhận lời cho chúng ta
bảy mươi con ngựa, quả nhiên một con cũng không thiếu.
Một người trong nhóm cười nói:
– Chúng ta được không bẩy mươi con ngựa, còn bọn họ thật là thảm. Từ đây
đến huyện Lý Thạch ít nhất cũng trên hai trăm dặm đường núi, như vậy
cũng đủ cho bọn họ vất vả rồi.
Không sai, hai trăm dặm đường núi
quả thật là quá đủ cho người mỏi mệy. Đặc biệt, người muốn chạy cùng với xe ngựa, do đó không dễ chút nào.
Xe tiêu đến huyện Ly Thạch thì đã chiều hôm sau, điều đáng thương là giày của bọn tiêu sư và bảo tiêu
đều rách hết, bàn chân thì bị phù lên.
Liễu Nguyên tuy ra sức cổ
võ mọi người, nhưng thực tế thì bọn họ đã vô cùng mệt mỏi. May mà trên
đường bình yên vô sự, không gặp phải người của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ
hoặc Yến Sơn tam thập lục trại.
Huyện Lý Thạch chỉ cách sông
Hoàng Hà chỉ có một ngày đường, đường đi lại là đường cái rộng lớn. Xe
tiêu vào trong huyện, mọi người mới cảm thấy nhẹ nhàng.
Long Bá
Đào ra lệnh cho xe tiêu chạy thẳng đến Liên Thăng khách điếm ở đường
phía Tây, họ mướn tất cả các phòng của khách điếm. Một mặt Long Bá Đào
an bày chỗ ở, chỗ nghỉ cho mọi người, mặt khác sai người ra phố mua
ngựa, để chuẩn bị cuộc hành trình ngày mai.
Liễu Nguyên hỏi Long Bá Đào:
– Long huynh định phải nghỉ ở lại đây qua đêm ?
Long Bá Đào gật đầu đáp:
– Mọi người đã đi hai ngày một đêm. Thật sự không thể đi được nữa. Chúng ta chỉ ở lại đêm nay, ngày mai sẽ lên đường.
Liễu Nguyên nghiêm mặt nói:
– Đi đường cực nhọc là sự thật, nghỉ ngơi mua ngựa là cần thiết, nhưng tuyệt đối không nên ở lại đây qua đêm.
Long Bá Đào liền hỏi:
– Tại sao ?
– Suốt dọc đường Hoắc Vũ Hoàn cố ý bày ra nghi trận, còn người của Yến
Sơn thì cứ bám theo đuôi. Sở dĩ chúng còn chần chừ chưa ra tay, chính là vì đang đợi cơ hội thích hợp, chỉ cần chúng ta nghỉ ở lại đây, thì
chẳng khác nào nói cho bọn chúng biết cơ hội ra tay đã tới.
Long Bá Đào cười nhăn nhó:
– Ta cũng muốn sớm lên đường, nhưng đêm qua đi toàn là đường núi, mọi người thật sự không sao chịu đựng được nữa.
Liễu Nguyên nói:
– Đương nhiên là phải cho họ nghĩ ngơi, nhưng phải chia ra làm hai. Một
nửa nghỉ ngơi và một nửa giữ xe tiêu, và cứ hai canh giờ thì thay nhau.
Đến đúng nửa đêm thì tiếp tục lên đường.
Long Bá Đào thắc mắc:
– Tại sao nhất định phải nửa đêm mới lên đường, chúng ta có thể thay
phiên nhau mà phòng thủ, đợi đến sáng mai lên đường không được sao ?
Liễu Nguyên đáp:
– Sáng mai lên đường thì khi đến bến sông thì đã chiều tối, chúng ta
nhiều người như vậy, nhất đinh qua sông sẽ không kịp, Còn nếu như đêm
nay lên đường thì trưa ngày mai sẽ đến bến sông, khi qua sông cũng dễ đề phòng bị tập kích.
Long Bá Đào nghĩ một hồi, rôi nói:
– Được cứ làm như vậy đi.
Liễu nguyên nói tiếp:
Chúng ta bốn người cũng chia làm hai toán. Từ huynh và Long lão đệ sẽ di nghỉ trước, tiểu đệ và Long lão đại sẽ phụ trách canh giữ xe tiêu hai canh
giờ đầu. Chúng ta mỗi người đem theo bốn tay súng hoa? mai canh giữ
nghiêm nhặt, không rời xe tiêu nữa bước.
Sau khi bàn tính xong
xuôi, mọi người cứ theo như vậy mà làm. Nhưng người đến phiên canh gác
thì trong lòng không một chút tình nguyện, còn những người đến lượt đi
nghĩ thì chạy nhanh vào phòng, vừa đặt mình xuống đã ngáy như sấm.
Liễu Nguyên và Long Bá Đào cứ mang kè kè binh khí bên mình. Bọn họ lấy hai
chiếc ghế ra ngồi canh giữ hai bên xe tiêu, không dám rời xa nửa bước.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, mới đó mà đã hết hai canh giờ, nhưng mọi việc đều bình thường, chưa có gì xày ra.
Trời càng lúc càng khuya, Long Bá Đào thở ra một tiếng dài, đứng dậy nói:
– Liễu Huynh cũng nên đi nghĩ một lát đi.
Liễu Nguyên lắc đầu:
– Tiểu đệ vẫn còn chống chọi nổi, nhưng thời gian nghỉ ngơi đã hết, cũng
nên gọi bọn họ dậy thay thế. Mọi người nên ngủ một chút mới có sức lên
đường tiếp.
Long Bá Đào trầm ngâm một hồi:
– Dầu sao cũng chỉ còn hai canh giờ, thôi thì ta cũng không ngủ, để Từ huynh ngủ thêm được một chút.
Bọn tiêu sư và bảo tiêu bắt đầu thay ca gác, còn lão và Liễu Nguyên chuẩn bị ngôi tĩnh toa. đến nửa đêm.
Trong lúc hai toán tiêu sư đang thay gác cho nhau, bỗng nhiên lão chủ khách điếm hai tay bưng một cái tráp lê bước nói:
– Long lão gia có khách thăm hỏi.
Long Bá Đào mở tráp ra xem, đột nhiên lộ vẻ vui mửng rồi vội hỏi :
– Người này đang ở đâu.
Lão chủ khách điếm nói:
– Hiện giờ đang ở phòng đối diện.
Long Bá Đào liền giục:
– Mau mời vào.
Long Bá Đào vừa đưa tấm thiếp cho Liễu Nguyên, vưằ cười nói:
– Như vầy thì thật là tốt, đúng lúc chúng ta đang một mình thì có người đến tiếp ứng.
Liễu Nguyên mở thiếp ra xem, chỉ thấy bên trong viết “Lạc Dương Vương Lạc Thiên thủ đầu bách bái”.
Xem xong, lão chau mày hỏi:
– Vương Lạc Thiên là ai ?
Lương Bá Đào nói:
– Liễu huynh quên rồi sao ? Vị hiền điệt này chính là đứa con trai duy
nhất của Quan Lạc đại hiệp Vương Kim Luân. Năm kia đại thọ lục tuần của
phụ thân hắn, không phải Liễu huynh đã gặp qua rồi sao ?
Liễu Nguyên ồ một tiếng:
– Có phải hắn có tên thường gọi là Đại Khánh Tử, còn cử chỉ nói chuyện thì giống như con gái phải không ?
Long Bá Đao cười nói:
– Chính hắn.
Liễu Nguyên lại chau mảy:
– Nghe nói thì tên tiểu tử này không được hữu dụng lắm phải không ?
Long Bá Đào gật đầu:
– Nếu noíi về thiên chất tự nhiên thì hắn rất có tài, đặc biệt là kiếm
thuật, hắn đã lãnh hội được bảy, tám phần chân truyền cũa Vương lão ca,
nhưng đáng tiếc là từ nhỏ hắn quá được nương chiều, lại thích chơi chung với bọn nữ nhân. Nghe đâu hắn đã nhiều lần bị Vương huynh quở phạt, nên bây giờ cũng sửa đổi nhiều rồi.
Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên có một vị bạch y thư sinh bước vào.
Vị bạch y thư sinh này tuổi trâc hai hai, hai ba, mặt mũi trắng trẻo, môi
son răng trắng, lưng mang đoản kiếm có tua màu trắng, bướ đi nhẹ nhàng
mềm mại, quả thật có một chút dáng vẻ nữ tánh.
Vị công tử bước đến trước mặt Long Bá Đào, chưa nói câu nào đã vôi cười, rồi cung tay vái chào và thốt:
– Long đại thúc, đại thúc vẫn khoẻ ?
Long Bá Đào mỉm cười gật đầu:
– Vẫn khoẻ, hãy mau hành lễ Liễu thúc thúc đi.
Vị công tử quay sang nhìn Liễu Nguyên, rồi cúi đầu chào:
– Tiểu điệt Vương Lạc Thiên bái kiến Liễu thúc thúc
Liễu Nguyên cúi đầu trả lễ, miệng nói:
– Không dám ! Không dám !
Miệng lão nói lời khách sáo. nhưng lại chau mày.
Long Bá Đào vừa vẫy tay ra hiệu cho vị công tử ngồi xuống, vừa hỏi:
– Tại sao hiền điệt cũng ở trong huyện Lý Thạch này vậy ?
Vương Lạc Thiên nói:
– Sau khi gia phụ tiếp được võ lâm thiếp của Long đại thúc, liền y theo
lời dặn lên phía bắc tiếp ứng, đặc biệt ra lệnh cho tiểu điệt đến trước, nghênh đón để tiếp trợ cùng với Long đại thúc hộ tiêu. Tiểu điệt cũng
vừa đến đây hồi tối, nghe nói đại thúc ở đây nên liền tìm đến.
Long Bá Đào lại hỏi:
– Hiện giờ lệnh tôn ở đâu ?
Vương Lạc Thiên đáp:
– Gia phụ đi thẳng đến Gia Bảo đợi các thúc thúc, có lẽ sáng sớm ngày mai sẽ đến đó.
Long Bá Đào cảm động nói:
– Chuyến tiêu này đã làm phiền đến các bạn bè thân hữu, ngay cả hiền điệt cũng phải vất vả từ xa đến. Quả thật, ta cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Vương Lạc Thiên cười nói:
– Đã là bằng hữu thì phải giúp đỡ lẫn nhau. Đó là việc tất nhiên, Long đại thúc không cần phải nói vậy.
Sau khi đảo mắt nhìn xe tiêu một lượt, Vương Lạc Thiên liền hỏi:
– Trên dường đi chắc không có chuyên gì xảy ra ?
Long Bá Đào nói:
– Nhờ trời nên không có chuyện gì xảy ra.
Vương Lạc Thiên lại hỏi:
– Nghe nói chuyến hàng lần này rất quý giá, nhưng tại sao chỉ có một xe mà thôi ?
– Đúng vậy, chỉ có một xe thôi.
– Nói vậy vật trong xe vô cùng quý báu ?
– Không sai, vô cùng quý giá.
– Thế đó là vật gì vậy ?
– Là một cái rương.
Vương Lạc Thuên ngạc nhiên nói:
– Toàn bộ số hàng chỉ có một cái rương ?
Long Bá Đào gât gật đầu:
– Đúng vậy !
– Một cái rương thì có thể chứa bao nhiêu món đồ, e rằng số lượng chỉ có hạn.
Long Bá Đào mỉm cười:
– Điều này ngay cả ta cũng không được biết. Chủ hàng ra giá nhờ vận
chuyển thì chúng ta cứ vận chuyển đến nơi cho họ, như vậy nhiêm vụ chúng ta đã hoàn thành.
– Nhưng theo quy củ, mỗi lần áp giải tiêu thì trước tiên phải kiểm tra hàng.
– Điều đó cũng không nhất định, nếu chủ hàng bỏ ra một khoản tiền lớn thì cũng có thể cự tuyệt việc kiểm tra hàng.
Vương Lạc Thiên đứng yên một hồi, đột nhiên đưa mắt nhìn Long Bá Đào hỏi:
– Tiểu diệt muốn xem thử cái rương đó có được không ?
Long Bá Đào do dự:
– Điều này…
Vương Lạc Thiên nói:
– Tiểu điệt chỉ đứng bên ngoài xe nhìn hình dáng nó mà thôi, đâu có quan hệ gì…
Liễu Nguyên đột nhiên cắt ngang lời:
– Không được !
Nãy giờ lão vẫn ngồi im một nên không lên tiếng, lúc này đột nhiên mở miệng, hơn nữa giọng điệu lại rất gay gắt.
Vẻ ngạc nhiên thoáng lướt qua trên mặt của Vương Lạc Thiên, hắn nhún vai nói:
– Không được thì không được, Liễu thúc thúc cần gì phải nóng giận như vậy.
Liễu Nguyên đứng phắt dậy cười lanh lãnh:
– Bằng hữu, đừng hòng mượn danh nhà họ Vương mà có thể gạt được Liễu mỗ này.
Long Bá Đào vội vàng hỏi:
– Liễu huynh, như vậy là thế nào ?
Liễu Nguyên đưa tay ra sau rút cây thiết bút, đồng thời nói:
– Tên nha đầu này vốn không phải là con trai của Vương Kim Luân, mà chính là gian tế của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ !
Lão vừa dứt lời, bọn tiêu sư và bảo tiêu vây chung quanh xe tiêu đều không khỏi kêu lên thất thanh.
Long Bá Đào vội tuốt kiếm ra, quát lớn:
– Vây lấy hắn !
Bọn tiêu sư lập tức vung binh khí xông tới.
Liễu Nguyên đưa tay lên cản lại:
– Các ngươi hãy bảo hộ xe tiêu, đừng rời khỏi đó, có thể hắn còn đồng bọn.
Gã thư sinh vẫn ngồi yên không hề nhút nhích, miệng hơi mỉm cười nói:
– Liễu đại thúc nói gì lạ vậy ? Tiểu điệt rõ ràng là Vương Lạc Thiên, tại sao cứ khăng khăng bảo tiểu diệt là nữ nhi ?
Liễu Nguyên hứ lên một tiếng:
– Vương Lac Thiên cử chỉ có hơi giống con gái, nhưng dù sao hắn vẫn là
nam tử. Nam tử phải có cục yết hầu ở cổ, còn tai thì sẽ không có xỏ lỗ.
Gã thư sinh bất giác đưa tay lên sờ cổ và tai, thần sắc vẫn không đổi, mỉm cười nói:
– Sự phán đoán của ngươi không sai, như thế đủ để chứng minh ta là gái
giả trai. Nhưng dựa vào đâu, ngươi dám nói ta là người do Hoàn Phong
Thập Bát kỳ gửi đến ?
Liễu Nguyên giơ tấm thiệp đang cầm trong tay lên, cười nhạt:
– Dựa vào cái này !
Gã thư sinh nói:
– Đó chẳng qua là chỉ một tấm thiệp mời, có gì không đúng hay sao ?
Liễu Nguyên đáp:
– Nhà họ Vương và tiêu cục Song Long vốn là bằng hữu thâm giao, ngươi
dùng thiệp mời cầu kiến đã làm cho người ta nghi ngờ, hơn nữa nét chữ
trên thiệp có vấn đề.
Gã thư sinh “ồ” lên một tiếng:
– Vấn đề gì ?
Liễu Nguyên nòi;
– Hai chữ “thủ đầu” trên tấm thiệp, cùng với nét chữ trên tấm thiệp lần
trước Hoắc Vũ Hoàn để lại… đều do một người viết. Ngươi tường có thể
qua mặt ta hay sao ?
Gã thư sinh đột nhiên ngẩng mặt cười lớn:
– Khâm phục ! khâm phục ! Thần Tóan Tử quả nhiên hiểu rõ đến tận chân tơ kẻ tóc, thật là danh bất hư truyền.
Long Bá Đào quát lớn:
– Ngươi đã nhận thua, vậy không còn mau chịu trói.
Gã thư sinh từ từ đứng lên mỉm cười nói:
– Đáng tiếc Liễu đại hiệp chỉ đoán đúng một nửa. Tại hạ tuy không phải là Vương Lạc Thiên, nhưng cũng chẳng phải là nữ nhân, này các vị xem
đây…
Dứt lời, gã đưa tay vuốt mặt một cái, lập tức diện mạo hoàn toàn thay đổi.
Chàng thiếu niên môi son răng trắng, bỗng nhiên biến thành gã trung niên mặt
vàng, trên cổ xuất hiên cục hầu, trên tai đột nhiên biến mất hai lỗ xỏ
tai.
Sự biến đổi này giống như một ma thuật, chỉ thấy mọi người đứng trố mắt ngơ ngác nhìn.
Gã thư sinh lại cung tay thi lễ nóiL
– Tại hạ chỉ từ lâu ngưỡng mộ danh tiếng của Thần Toán Tử Liễu Nguyên nên đặc biệt đến đây để ra mắt, chứ không hề có ác ý.
Hai mắt Liễu Nguyên như hai làn ánh sáng, chiếu vào mặt gã thư sinh hỏi lớn:
– Bằng hữu, xin hỏi cao danh đại tánh là gì ?
Gã thư sinh cười nói:
– Tại hạ là La Vĩnh Tường, danh hiệu là Bách Biến thư sinh, cũng là nhân vật thứ ba trong huynh đệ Hoàn Phong.
Long Bá Đào quát lớn:
– Ngươi là thủ hạ của Hoắc Vũ Hoàn, còn nói là không có ác ý sao ?
Bách Biến thư sinh La Vĩnh Tường mĩm cười:
– Long cục chủ cứ yên tâm, tại hạ một nình đến đây, không có mang theo
một tên thuộc hạ nào, lại càng không có ý ra tay cướp tiêu.
– Thế ngươi đến đây làm gì ?
– Tại hạ phụng mệnh Hoắc Đại ca, đặc biệt đến đây đưa tin cho các vị biết một việc.
Liễu Nguyên tiếp lời:
– Xin mời, cứ nói.
La Vĩnh Tường quay ra sau nhìn một cái, rồi nói:
– Hai vị tay cứ cầm binh khí như vậy. dường như không phải là cách tiếp khách ? Hay là chúng ta ngồi xuống rồi hãy nói.
Long Bá Đào hừ khẽ một tiếng:
– Ngươi muốn ngồi thì cứ việc ngồi, ta còn canh giữ xe tiêu. Vậy xin thứ lỗi, không thể phụng mệnh.
La Vĩnh Tường cười nhạt nói:
– Nếu như vậy tại hạ xin đắc tội.
La Vĩnh Tường không chỉ ngồi xuống, mà còn lắc lư hai chân một hồi rồi mời mở lời:
– Hoàn Phong Thập Bát Kỳ thế thiên hành đạo, lấy giàu giúp nghẻo, tuy
xuất thân là lục lâm thảo khấu, nhưng chưa bao giờ phạm vào hai chữ nhân nghĩa.
Chúng ta đều là ngưới võ lâm, tiêu diêt bọn cường hào ác bá, giúp đỡ người thế cô, đó là bổn phận phải làm.
Khinh miệt bọn tham quan hại d6an, kính trọng những bậc tring thần nghĩa sĩ.
Các vị đều là những người chánh đạo, tên tuổi lừng danh thiên hạ, nên
cũng có thể phân biệt rõ thiện ác thị phi, thấy được chánh tà trung can.
Liễu Nguyên gật đầu nói:
– Những đạo lý này, dương nhiên chúng ta hiểu rõ. Nhưng làm nghề bảo tiêu cũng là môt nghề lương thiện, lây bãn lãnh và công sức để đổi lây thù
lao. Như vậy cũng không hề phạm đến hai chữ nhân nghĩa.
La Vĩnh Tường đáp:
– Bảo tiêu tuy là nghề lương thiện, nhưng mà bảo vệ tài sản bất nghĩa cho bọn tham quan hối lộ, thì khó tránh được những việc phi đạo nghĩa.
Liễu Nguyên mỉm cười nói:
– Bọn tham quan thì trên đầu không có khắc chữ, của bất nghĩa hay không,
không thể chỉ dựa vào lời đồn đãi mà thôi. Nhửng người làm nghề bảo
tiêu, thường hay truy xét nguồn gốc của hàng trước, sau đó mới có quyết
định nhận áp tải hay không.
La Vĩnh Tường đáp:
– Tần ngự
sử vì tham của mà trái phép tắc, tất cả mọi người ai ai cũng đều biết,
lẽ nào chỉ có một mình Song Long tiêu cục là không biết ?
Liễu Nguyên nói:
– Huynh đệ Hoàn Phong đã biết, tại sao không tiến đến Tần phủ ở Thái Nguyên mà cướp, lại ra tay trên dường vận chuyển ?
– Bọn ta không biết của cải mà hắn tham ô, cất giữ ở chỗ nào, vì vậy
không thể ra tay được. Bây giờ nếu như Long cục chủ mang số hàng này trở lại Thái Nguyên, chúng tôi nhất quyết sẽ không bỏ qua.
Liễu Nguyên hỏi:
– Đây là những điều mà Hoắc Vũ Hoàn muốn các hạ đem đến nói cho bọn ta đó sao ?
La Vĩnh Tường gật đầu:
– Đúng vậy, huynh đệ Hoàn Phong nhất định phải lấy cho được số hàng này,
nhưng vì không muốn tổn thương hoà khí với tiêu cục Song Long, nên mới
lệnh cho tại hạ đến đây chuyển lời. Chỉ cần Long cục chủ áp tải số hàng
này trở lại Thái Nguyên, thì Hoắc đại ca của chúng tôi sẽ trả đúng số
tiền thù lao mà các vị đã nhận của Tần ngự sử, hơn nữa, tiêu cục Song
Long cũng không hề bị tổn thất một thứ gì.
Liễu Nguyên nhún vai một cái cười nói:
– Cách này rất hay, nhưng đáng tiếc đã quá muộn rồi.
La Vĩnh Tường hỏi:
– Xe tiêu đi chưa dược nửa đường, tại sao lại nói quá muộn ?
Liễu Nguyên nghiêm mặt nói:
– Ra giang hồ kiếm ăn phải giữ lấy chữ tín làm đầu, trừ khi tiêu cục Song Long không nhận chuyến hàng nầy, nếu như đã nhận thì không có lý nào
trở lại.
Nhưng huynh đệ Hoàn Phong nhất quyết sẽ không để cho số
hàng này qua sông Hoàng Hà. Lưỡng hổ tương tranh, thế nào cũng có một
con bị thương, các vị nên nghĩ tới hậu quả của nó.
– Chúng tôi không có ý nghĩ đối đầu với bằng hữu lục lâm, nhưng nếu như các hạ nói vậy, thì cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi.
La Vĩnh Tường hơi biến sắc:
– Nói vậy, các vị nhất quyết muốn che chở cho bọn tham quan ?
Long Bá Đào tiếp lời:
– Chúng tôi chỉ biết tận sức làm hết nhiệm vụ cho chủ hàng, không biết ai là tham quan, ai là thanh quan ?
La Vĩnh Tường cười nhạt:
– Long cục chủ, tuy là làn đầu tiên gặp mặt nhưng các vị chắc cũng đã
từng nghe, Hoàn Phong Thập Bát Kỳ từ khi ra giang hồ, chưa từng bị thất
thủ.
Long Bá Đào cười lớn:
– Còn Song Long tiêu cục từ khi hành nghề đến nay, cũng chưa một lần bị thất bại.
La Vĩnh Tường phất tay áo đứng lên nói:
– Rất tốt ! Tại hạ chỉ có bấy nhiêu lời, bây giờ xin cáo biệt.
– Đứng lại !
Tiếng quát chưa dứt, cánh cửa phía sau lưng mở tung ra. Trang chủ Cửu Hoẻ
trang Từ Đạt và Vạn Tự kiếm Long Bá Thương song song bước ra, cùng lúc
một đám tiêu sư và bảo tiêu cũng ùa ra vây kín.
Xe tiêu nằm trong sân gian nhà chánh của khách điếm. Vị trí của Bách Biến thư sinh La
Vĩnh Tường đang ngồi, phía trước mặt là tiền sảnh, sau lưng là những căn phòng để nghỉ ngơi. Lúc ấy, gã đã rơi vào thế bị kẹt ở giữa.
Tuy nhiên La Vĩnh Tường vẫn bình tĩnh, thần sắc không hề hoảng hốt, mỉm cười nhìn bốn phía một lượt rồi nói:
– Các vị làm như vậy là có ý gì ?
Binh khí mà trang chủ Cửu Hoè Trang Từ Đạt sử dụng là cặp Tử Kim Đang, mỗi
cái nặng hơn năm mươi cân. Vừa bước ra, Từ Đạt đã quát lớn:
– Các hạ khẩu xuất cuồng ngôn, hãy còn chưa ra tay đã vội đi sao ?
La Vĩnh Tường mỉm cười:
– Tại hạ đến chỉ đưa tin, chứ không đến để động võ. Nếu như Từ Trang chủ muốn hiển lộ võ công, thì sau này sẽ có cơ hội.
Từ Đạt hứ một tiếng:
– Không động võ cũng được, nhưng mong các hạ tạm thời phải ở lại đây, đợi đến khi nào xe tiêu qua khỏi sông Hoàng Hà thì các hạ đi vẫn chưa muộn.
La Vĩnh Tường ồ một tiếng:
– Thì ra Từ trang chủ chỉ muốn giữ tại hạ lại để làm con tin ?
– Nếu vậy thì sao ?
La Vĩnh Tường mỉm cười:
– Cái gì gọi là nhân vật hiệp nghĩa, dùng thủ đoạn này không cảm thấy tiểu nhân lắm hay sao ?
Từ Đạt giận dữ mắng:
– Đừng nhiều lời ! Từ mỗ ta muốn xem Bách Biến thư sinh ngươi cuối cùng dùng cái gì để biến, tiếp chiêu.
Vừa dứt lời, cặp Kim đang liền vung lên, nhắm La Vĩnh Tường tấn công.
Tử Kim Đang rất nặng, hình dáng giống như Thái Cực Bài, khi ra tay cuốn
gió cuồn cuộn. La Vĩnh Tường hình như không biết sự lợi hại của song
đang, vưỡn ưỡn ngực đứng yên, không hề rút kiếm ra, cũng không hề né
tránh.
Đợi đến khi đầu kim đang đến bên mình, gã mới đột nhiên đưa song chưởng lên dùng tay không đỡ kim đang.
Mọi người đều cho rằng hắn ỷ vào võ công cao siêu nên mới làm như vậy, ai
ngờ song chưởng vừa chạm vào mặt kim đang, bỗng nhiên phát ra một tiếng
hự. Toàn thân gã bay bổng lên không, rồi rơi thẳng xuống nóc xe tiêu.
“Ầm” một tiếng, chỉ thấy La Vĩnh Tường rơi từ trên xe xuống dưới đất.
Bọn tiêu sư cười lớn, đồng loạt xông lên vây lấy xe tiêu để chuẩn bị bắt người.
Long Bá Đào căn dặn:
– Không dược giết hắn, mà chỉ nên bắt sống.
Bên ngoài xe tiêu vốn cũng có người canh giữ. Từ khi La Vĩnh Tường giả mạo
thân phận của Vương Lạc Thiện bị vạch trần, mọi người đều chen vào đứng
một bên, nhưng tất cả đều kinh ngạc. Trên mặt đất chỉ còn chiếc áo thư
sinh, còn La Vĩnh Tường đã sớm mất tích từ lâu.
Long Bá Đào quát lớn:
– Còn mau không đuổi theo !
Bọn tiêu sư và bảo tiêu liền vọt mình bay lên nóc nhà, chia nhau ra bốn phía truy tìm.
Liễu Nguyên đột nhiên thở dài:
– Không cần phải tìm kiếm, gã họ La đã đi xa rồi.
Bọn tiêu sư và bảo tiêu tìm kiếm một hồi vẫn không phát hiện thấy gì, liền quay trở lại.
Long Bá Đào mệt mỏi nói:
– Võ công của gã họ La này quả là có chút tà môn, rõ ràng đã bị thọ
thương, nhưng tại sao trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của hắn.
Liễu Nguyên lắc đầu:
– Hắn vốn không thể chạy thoát được, là do chính chúng ta đã thả hắn đi.
Long Bá Đào ngạc nhiên:
– Tại sao nói là chính chúng ta đã thả hắn đi ?
Liễu Nguyên đáp:
– Nếu như tiểu đệ đoán không lầm, thì hắn đã mặc sẵn trang phục kiểu các
bảo tiêu ở bên trong, bên ngoài khoác lên cái áo nho sinh màu trắng.
Trong lúc hắn rơi từ trên xe xuống, hắn đã vội cởi bỏ lớp áo ngoài, sau
đó mới hoà nhập với mọi người. Nếu như lúc ấy chúng ta không vội vàng
đuổi theo thì hắn dễ gì thoát được.
Long Bá Đào giâm chân nói:
– Tức thật, đã để hắn chạy thoát. Nhưng nếu nói vậy, hắn bị thương cũng là giả mạo sao ?
Trang chủ Cửu Hoè Trang Từ Đạt không nói gì, chỉ từ từ giơ cây kim đang bên tay phải lên.
Mọi người vừa nhìn thấy đều đứng ngẩn người ra.
Thì ra trên mặt Tử kim đang có in mười dấu ngón tay rất rõ.
Một hồi lâu mới nghe Tử Đạt thở dài một tiếng nói:
– Không ngờ thủ hạ của Hoắc Vũ Hoàn lại có võ công thâm hậu như vậy.
Liễu Nguyên cũng gật gật đầu, tự lẩm bẩm:
– Hoàn Phong Thập Bát Kỷ quả nhiên danh bất hư truyền.
Trước nay, tính tình của lão vẫn thường kiêu ngạo, chưa từng khen ngợi ai bao giờ,
Vừa dứt lời, lão liền nói tiếp:
– Tóm lại chúng ta cũng đã hiểu được ý đồ của bọn chúng. Bây giờ không
thể chần chừ được nữa. Tốt nhất là sớm lên đường để tránh những sự phiền phức.
Vạn Tự Kiếm Long Bá Thương nói:
– Đối phương đã bắt đầu hiện thân, cố ý để lại những dấu tay, e rằng đêm nay khó mà tránh khỏi một trận ác chiến.
Liễu Nguyên mỉm cười:
– Thế nào Long lão nhị đã sợ rồi sao ?
Long Bá Thương nói:
– Không phải là sợ, nhưng mà đối phương thực lực rất mạnh, chúng ta phải có cách chuẩn bị ứng phó.
Long Bá Đào nói lớn:
– Địch đến thì đánh, nước tràn thì lấy đất chặng lại, còn phải chuẩn bị gì nữa chứ ?
– Đại ca không thể nói như thế được. Tên Bách Biến thư sinh La Vĩnh Tường kia, chỉ là một trong những thủ hạ của Hoắc Vũ Hoàn mà công lực đã thâm hậu như cậy. Nếu như bọn chúng cùng xông ra một lượt, dựa vào võ công
của chúng ta, e rằng sẽ thua bọn chúng.
– Theo đệ thì phải làm sao ?
– Tiểu đệ cho rằng trước nắt không nên rời khòi huyện này. Chúng ta một
mặt cố thủ ở đây, mặt khác cho người qua sông đưa tin, mời hai vị Diêu,
Vương đến đây tiếp ứng. Sau khi mọi người tề tựu lại, lúc ấy ta cùng
nhau lên đường.
Liễu Nguyên lắc đầu nói:
– Đây là cách tự
lừa dối mình, như vậy sẽ khi6ng qua mắt được Hoàn Phong Thập Bát Kỳ. Nếu như muốn cướp tiêu thì ngay trong khách điềm này cũng có thể ra tay
được.
Long bá Đào tiếp lời:
– Nói rất đúng. Bọn họ có thể chặn được xe tiêu, lẽ nào không thê ngăn chận được người đưa tin sao ?
Liễu Nguyên lại tiếp:
Vả lại chúng ta từ Thái Nguyên đến đây, tuy trên đường có bị mấy lần quấy
nhiễu, nhưng đại đội của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ trước sau vẫn chưa xuất
hiện. Nguyên nhân chính là do sự cản trở của Yến Sơn tam thập lục trại.
Nhân cơ hội này, chúng ta phải nhanh chóng vượt qua sông Hoàng Hà, tuyệt đối không thể chần chừ lâu được nữa.
Long Bá Thương trầm ngâm một hồi hỏi:
– Nếu như nửa đường, Hoàn Phong Thập Bát Kỳ ra tay cướo tiêu.Yến Sơn tam thập lục trại sẽ giúp chúng ta ư ?
Liễu Nguyên hơi mỉm cười:
– Đương nhiên không phải đám Yến Sơn muốn giúp chúng ta, mà bọn chúng
không muốn số tiêu bị Hoàn Phong Thập Bát Kỳ cướp đi mà thôi.
Trang chủ Cửu Hoè Trang Từ Đạt ngac nhiên:
– Điều này tại sao ?
– Theo luật lệ của bọn lục lâm, thì cướp tiêu phải dựa vào bản lãnh của
mình. Một khi số tiêu đã bị đồng đạo cướp trước, thì không thể ra tay
cướp đoạt lại của họ, nếu không sẽ phạm vào đại kỵ của giang hồ.
Từ Đạt hỏi tiếp:
– Nếu thật sự là vậy. Yến Sơn nhất định tham gia đoạt tiêu mới đúng. Đằng này tại sao bảo hộ tiêu cho chúng ta ?
Liễu Nguyên nói:
– Nhất định bên trong có nguyên cớ, nhưng ít nhất điều này cũng có thể
chứng minh được một việc là giữa Yến Sơn và Hoàn Phong trước mắt đang
chống đối nhau. Điều này đối với chúng ta vô cùng có lợi. Nếu như đợi
đến khi bọn chúng cùng nhau hợp tác hành động, khi ấy thật sự khó mà ứng phó nổi.
Từ Đạt nghe những lời này cũng gật đầu tán đồng:
– Đã như vậy, hay là cứ y theo ý Liễu huynh sớm lên đường là tốt nhất.
Long Bá Thương thấy mọi người tán thành lên đường, nên cũng không thể không đồng ý.
Nhưng huyện Ly Thạch dẫu sao cũng là một huyện hoang vu và xa xôi. Những tên
tiêu sư phụng mạng đi tìm ngựa để mua trở về hồi báo, tổng cộng chỉ tìm
được bốn năm con ngựa gầy kéo xe mà thôi, phải đợi đến phiên chợ ba ngày sau, thì mới có thể mua được nhiều ngựa.
Long Bá Đào suy nghĩ một hồi nói:
– Không có ngựa trước khi trời sáng, làm sao có thể đến kịp bến sông…
Liễu Nguyên cướp lời:
– Không cần khẩn trương, mọi người cứ đi bộ, chỉ một đoạn đường sẽ có người đưa ngựa đến.
Long Bá Đào biết được ý của lão muốn gì, tuy trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng cũng hạ lệnh cho mọi người xuất phát.
Vừa đi được vài dặm, quả nhiên họ nhìn thấy dưới hàng dương liễu bên đường, có sáu mươi con ngựa tốt, đang đứng ngay ngắn chỉnh tề, ngay cả yên roi cũng đầy đủ. Đám ngựa bỗng hí lên, nhưng gần đó tuyệt nhiên không có
một bóng người.
Mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời hết lời ca tụng Liễu Nguyên:
– Sự tính trước như thần của Liễu huynh quả thật là huyền cơ, đã sớm biết có người sẽ mang ngựa đến.
Liễu Nguyên cười nói:
– Điều này có gì là khó hiểu. Có người muốn chúng ta trở lại Thái Nguyên, nhưng cũng có người muốn chúng ta tiếp tục tiến về phía trước. Cò ngao
tương tranh, ngư ông đắc lợi, việc chỉ có thế mà thôi.
Long Bá Đào đưa tay lên ra lệnh cho mọi người:
– Mọi người không cần phải khách sáo, hãy lên ngựa đi.
Bọn bảo tiêu và tiêu sư không còn đợi được nữa, liền đáp dạ một tiếng, rồi chạy vội về bầy ngựa.
Bọn họ được ngựa giống như cá gặp nước. Lúc này tinh thần mọi người trở nên vô cùng phấn chấn.
Tiếng hò hét của người, tiếng ngựa hí, tạo nên một cảnh tượng ồn ào nhưng
không kém phần sôi nổi. Đâu đấy xong xuôi, mọi người liền ra roi phi
nước đại, như đuổi theo ánh trăng tàn đã sắp sửa lặn về tây, đó cũng
chính là hướng sông Hoàng Hà cuộn sóng.
Sông Hoàng Hà băt nguồn từ trên cao đổ xuống, nước sông… c ngầu chảy cuồn cuộn về hướng Nam, đi ngang qua cả tỉnh Thiểm Tây.
Tiêu trấn Hà Đông có tên là Quân Độ, còn Hà Tây chính là Huyện Ngô Bảo của tỉnh Thiểm Tây.
Bình minh vừa mới ló dạng, thì đoàn người ngựa cũng đã đến bến sông Quân Độ.
Long Bá Đào cho xe tiêu dừng lại bên bờ sông, một mặt lão bố trí đề phòng canh giữ, mặt khác cho người tìm thuyền qua sông.
Không bao lâu, trên sông xuất hiện một chiếc đò từ xa tiến đến. Người chèo đò vừa nhìn thấy sáu bảy chục người và ngựa, cùng với một chiếc xe liền
hơi chau mày lại.
Long Bá Đào lớn tiếng hỏi:
– Nhà ngươi
có bao nhiêu chiếc thuyền ? Có thể chở bọn ta qua sông hết một lần được
không ? Nếu như được, ta sẽ trả cho ngươi giá gấp đôi.
Người chèo đò cười khó:
– Khách quan, người có đem bạc chất thành đống, cũng không có chiếc
thuyền nào lớn như vậy, một lần có thể chở đươc mấy chục con ngựa.
Liễu Nguyên tiếp lời:
– Đương nhiên không phải ngươi dùng một chiếc thuyền chở hết qua sông một lần. Chúng ta dùng những chiếc thuyền ghép lại, rồi người ngựa chia
nhau qua sông.
Người chèo đò nói:
– Ở đây, thuyền dùng để
chở người có mười bốn chiếc, mỗi chiếc có thể chở được mười người, nhưng không thể chở ngựa được. Ngoài ra còn có một chiếc thuyền lớn dùng để
chở xe và ngựa, có thể chở được sáu con ngựa và một chiếc xe.
Liễu Nguyên hỏi:
– Nếu như không tính xe, mỗi lần có thể chở được bao nhiêu ngựa ?
Người chèo đò đáp:
– Tối đa là mười con.
Liễu Nguyên lại hỏi:
– Mỗi chuyến qua lại mất bao nhiêu thời gian ?
Người chèo đò đáp:
– Chừng nửa canh giờ.
Liễu Nguyên suy nghĩ một hồi, nói:
– Nếu như chỉ dùng một chiếc thuyền lớn, thì mỗi chuyến có thể chở được chín người chín ngựa không ?
Người chèo đò gật đầu:
– Như vậy thì có thể.
Liễu Nguyên tiếp:
– Như vật thì ngươi hãy đi chuẩn bị thuyền, mỗi chiếc chở chín người chín ngựa, phân ra ba chuyến qua sông trước. Sau đó trở lại chở xe, sau khi
xe qua sông, thì hãy quay trở về lần nữa, chở số còn lại qua sông.
Người chèo đò “dạ” một tiếng, vừa định chèo đò đi, dột nhiên Liễu Nguyên gọi lại hỏi:
– Xin hỏi danh tính của ngươi là gì ?
Người chèo đò đáp:
– Lão họ Tôn, hay được gọi là Tôn Lão Thực.
Liễu Nguyên mỉm cười:
– Ta muốn thỉnh giào Tôn lão đại một việc, ở đây là khu vực sông Hoàng
Hà. Vậy chứ mười mấy chiếc thuyền của lão có ở trong bang hay không ?
Tôn Lão Thực hỏi:
– Bang gì ?
Liễu Nguyên gằn từng chữ:
– Hoàng Hà Long Vuong bang
Tôn Lão Thực “ồ” một tiềng:
– Không dấu gì khách quan, nếu muốn kiếm cơm ở hai bên bờ sông Hoàng hà
nảy, thì ai dám không nhờ vào sự bảo trợ của Long Vương bang. Có ỡ trong bang hay không, thì mỗi tháng cũng đều nạp một số bạc quy định, thiếu
một xu cũng không được.
ão nhìn trái nhìn phải, rồi thấp giọng nói:
-Nhưng khách quan cứ yên tâm. Lão là người làm ăn lương thiện, trước nay chưa
hề làm những việc thất đức. Qua sông thu tiền, đều có giá cả, sẽ
không…
Liễu Nguyên cướp lời:
– Mấy ngày gần đây, trong bang có bàn tán điều gì không ?
Tào Lão Thực nói:
– Không có, trừ đầu tháng họ đến thu tiền ra, còn ngày thường họ không có đến đây. Khách quan có việc gì sao ?
Liễu Nguyên vội lắc đầu:
– Không có, lão đi chuẩn bị thuyền đi.
Sau khi Tôn Lão Thực đi khỏi, Liễu Nguyên thấp giọng căn dặn Long Bá Đảo:
– Đây là lãnh địa của Cửu đầu Long Vương Dương Phàm, nên khi qua sông
phải đề phòng có biến cố. Khi nào xe tiêu lên thuyền, sẽ do đích thân
bốn chúng ta bảo hộ, không để một kẻ lạ nào đến gần thuyền.
Long Bá Đào đột nhiên khẩn trương hỏi
– Có cần cho mấy chiếc thuyền nhỏ theo bảo hộ không ? Lỡ xảy ra chuyện gì cũng có thể tiếp ứng.
Liễu Nguyên trầm ngâm một hồi:
– Cũng tốt. Tóm lại phải hết sức cẩn thận, không để xảy ra chuyện.
Họ bàn bạc xong thì thuyền cũng đã đến.
Liễu Nguyên đích thân bước xuống kiểm tra thuyền. Chỉ thấy thuyền mũi bằng,
không mui không buồm, đủ để chứa một lần bốn chiếc xe lớn. Thuỷ thủ trên thuyền có tất cả bẩy người, toàn bộ đều là những thanh niên vam vỡ,
cường tráng, xem ra không có gì khả nghi.
Sau khi đi kiểm tra một vòng, thấy tất cả đều tốt. Long Bá Đào liền ra lệnh cho người và ngựa xuống thuyền, chuẩn bị qua sông.
Mọi người thấy tận mắt thuyền qua lại ba lần. Một nửa người và ngựa đã bình yên qua bờ bên kia mà không xẩy ra chuyện gì.Long Bá Đào thở dài nhẹ
nhõm:
– Sau khi qua sông Hoàng Hà, chúng ta sẽ hợp lại với hai vị Diêu, Vương. Dến lúc đó, còn lo gì nhân lực không đủ.
Liễu Nguyên lắc đầu:
– Hiện tại xe tiêu còn chưa qua sông, nói như vậy là hơi quá sớm.
Từ Đạt liền xen vào:
– Tại sao Liễu huynh thường nói những chuyện không hay như vậy chứ ?
Liễu Nguyên cười khổ trả lời:
– Không phải Liễu mỗ thích nói những lời này, nhưng ta cảm thấy trước mắt quá yên tĩnh, e rằng sẽ có chuyện không hay.
Long Bá Đào cười nói:
– Chúng ta đã hơi quá đề cao Hoàn Phong Thập Bát Kỳ. Thật ra, bọn chúng
cũng có một lỗ mũi và hai con mắt mà thôi. Chúng thấy trên đướng không
có cơ hội để ra tay, nên đã rút lui từ sớm.
Liễu Nguyên nói:
– Cầu trời cho như vậy.
Đang nói chuyện thì thuyền đã trở lại, rồii bắt lên bờ một tấm ván
Long Bá Đào hạ lệnh cho xe tiêu xuống thuyền, ngoài ra cũng tuyển chọn mười
tên tiêu sư đắc lực, xuống hai chiếc thuyền nhỏ, đi theo hột tống.
Trên thuyền lớn, ngoài bảy tên thuỷ thủ ra, còn có Liễu Nguyên, hai anh em
họ Long và Tử Đạt. Ngoài ra trên xe tiêu còn có tên phu xe Trần Bằng.
Thuyền từ từ rời bến, nhắm hướng bờ bên kia thẳng tiến. Liễu Nguyên vá Long Bá Đào mỗi người chia ra một bên giám sát bọn thuỷ thủ. Từ Đạt cầm song
dang dứng ở đầu thuyền quan sát mặt sông. Long Bá Thương đứng sau đuôi
thuyền canh chừng tên cầm lái.
Mười tên tiêu sư trên hai chiếc thuyền nhỏ đều sẵn sàng binh khí, tập trung đề phòng những bất trắc có thể xảy ra.
Ba chiếc thuyền chạy ngược sóng, theo hình chữ “phẩm”. Khi đến gần bờ Tây, đột nhiên trên sông, xuất hiện một chiếc thuyền con từ xa chạy đến.
Từ Đạt đang đứng trước mũi thuyền thấy vậy liền quát lớn:
– Ai đó ? Còn mau không tránh sang !
Liễiu Nguyên lập tức rút binh khí ra cầm tay nói lớn :
– Mọi người cẩn thận, đừng để nó… ng vào thuyền lớn.
Nhưng đã muộn, chiếc thuyền con kia đang chạy xuôi dòng, chỉ còn cách chiếc thuyền lớn vài trượng.
Bọn thuỷ thủ trên thuyền cũng tức giận quát:
– Bà nó ! Không muốn sống nữa sao ? Còn không mau bẻ bánh lái sang một bên.
Trên chiếc thuyền con có một chàng thiếu niên tuổi dưới hai mươi, đang đứng, tay giơ cao chiếc sào tre gọi lớn:
– Các đại ca xin tránh sang một bên, bánh lái của thuyền chúng tôi đã hỏng rồi, không thể lái được nữa…
Bọn thuỷ thủ mắng lớn:
– Muốn chết hả, thuyền đang giữa sông mà hỏng bánh lái.
Thế rồi, bọn họ cất mái chèo, sau đó dùng cây sào tre chống thuyền.
Liễu Nguyên lấy ra một nắm phi tiêu cầm taỵ Khi hai chiếc thuyền cách nhau
không xa, lão mới nhìn thấy một lão già đang ra sức ôm cán bánh lái ở
phía đuôi thuyền, trên mặt lão già lấm tấm mồ hôi, xem ra có vẻ không
giống là giả mạo.
Trong đầu lão chợt nảy ra một ý nghĩ, bèn cất nắm phi tiêu vào trong người, thuận tay lấy một cây sào tre đứng đợi.
Chiếc thuyền con kia tiến nhanh như bay, trong nháy mắt đã đến nơi.
Liễu Nguyên đưa cây sào lên, nheo hai mắt lại, rồi đẩy mạnh cây sào về phía trái của chiếc thuyền con đang trôi.
Đúng lúc ấy, lão già cầm bánh lái ở phía sau quật mạnh chiếc bánh lái bị vỡ
một cái, chiếc thuyền con hơi tròng trành rồi lệch sang bên.
Bọn thuỷ thủ thở dài nhẹ nhỏm:
– Nguy hiểm ! Nguy hiểm !
Long Bá Đào lắc đầu cười nói:
– Ta còn tưởng bọn Hoàn Phong Thập Bát Kỳ đến cướp tiêu, xuýt chút nữa là xuất thủ.
Từ Đạt cũng nói:
– Hai tên liều lĩnh này thật đáng ghét, nếu không phải Liễu huynh kịp
thời đẩy nó một sào, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi khi nó… ng
vào.
Liễu Nguyên cười khổ:
– Thuyền đi giữa sông thường
thường rất nguy hiểm, vì vậy điều này phải dựa vào phúc của trời. Nhưng
muốn từ đây về sau đi đường bằng phẳng, thì phải sớm trút gánh nặng ngàn cân này.
Long Bá Đào cảm động nói;
– Chuyến hàng này may
ra được sự giúp đỡ tận lực của chư bằng hữu. Ân tình sâu nặng này, ta
mãi mãi không bao giờ quên. Đợi đến khi xe tiêu bình yên đến được phủ
Diên An, lúc ấy huynh đệ chúng ta cũng tính đến việc giải nghệ, không
còn lo đến những việc nguy hiểm như vậy nữa.
Mọi người nghe Long Bá Đào nói như vậy, cũng lấy làm cảm động lây.
Thuyền đã vào đến bờ. Trên bờ lúc này có một chiếc xe ngựa đang đậu. Lão già
điều khiển xe đang to tiếng tranh cãi cùng với bọn tiêu sư và bọn bảo
tiêu ở trên bờ.
Long Bá Đào phi thân bay lên bờ quát hỏi:
— Có chuyện gì ?
Bọn tiêu sư trả lời:
– Chúng tôi phụng mệnh canh giữ ở bến đò này không để cho kẻ lạ lai vãng. Lão già này không biết lý lẽ, cứ nhất đinh đòi qua sông ở bến này, cho
nên mới tranh cãi lớn tiếng như vậy..
Lão già tuổi ngoài ngũ tuần, thân hình gầy ốm nhưng cổ lại rất to.
Nghe bọn tiêu sư nói vậy, lão già kia liền cao giọng cãi lại:
– Là ai không biết lý lẽ ? Bến đò này không phải là của các người, dựa vào đâu mà các người không cho người khác qua sông ?
Long Bá Đào cau mày:
– Lão nói vậy là không đúng, bọn ta đã thuê bao hết chiếc thuyền này, tự
nhiên là lão phải đợi sau khingười của bọn ta qua sông hết, lúc ấy mới
có thể chở lão qua sông.
Lão già tức giận nói:
– Các người từ Đông qua, sau đó để thuyền trống quay trở lại, thế mà cũng không
chịu cho người ta lên thuyền qua sông, lẽ nào có tiền thì có thể ức hiếp người sao ?
Liễu Nguyên nghe vậy liền cau mày, vội bước đến hỏi:
– Dám hỏi lão có việc gì gấp mà phải vội sang sông như vậy ?
Lão già đáp:
– Tại sao không có việc gấp ? Hiền tế ta đến Phần Dương kiếm sống, không
may đã ngã trọng bệnh. Hiện giờ hắn đang sắp chết, ngươi nói như vậy có
gấp không ?
Liễu Nguyên “ồ” một tiếng:
– Thế ra là vậy. Mạng người là quan trọng nhất, hèn gì lão khẩn trương như thế.
Lão già nói:
– Nói rất phải. Ta chỉ có một đứa con gái, khó khăn lắm mời chọn được một thằng rễ. Đổi lại là ngươi ngươi có nôn nóng không chứ ?
Lão vừa nói, nước mắt lão vừa lăn xuống hai gò má.
Từ Đạt thấy vậy không cầm lòng được, liền nói với Long Bá Đào:
– Hay là chúng ta cho lão lên thuyền đi, dầu sao xe tiêu cũng đã lên bờ, hơn nữa thuyền quay lại cũng không có chở ai.
Long Bá Đào gật đầu:
– Được ! hãy cho lão lên thuyền.
Nói xong đưa tay ra hiệu cho bọn tiêu sư tránh sang một bên.
Liễu Nguyên bất chợt nói:
– Khoan đã !
Lão già vừa giơ cây roi lên vội bỏ xuống, chau mày hỏi:
– Ngươi còn nói gì nữa ?
Liễu Nguyên chỉ vào bên trong xe ngựa, thấp giọng nói:
– Long lão đại, xem thử trong xe có gì ?
Long Bá Đào bước đến bên xe, đưa tay vén tấm bố thò đầu vào trong nhìn.
– Ối !
Phía sau thùng xe chợt phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Long Bá Đào liền rút đầu ra, mặt đỏ bừng lên, vẫy tay bảo:
– Đi ! Đi !
Lão già đưa roi quất mạnh, cho ngựa chạy lên thuyền.
Đợi cho thuyền ra xa, Liễu Nguyên mới lên tiếng hỏi:
– Long lão đại, lão nhìn thấy gì vậy ?
Mặt Long Bá Đào đỏ bừng lên giống như Quan Công, lắc đầu lia lịa nói:
– Đừng nhắc nửa, trong xe là một phụ nhân…
Từ Đạt hiếu kỳ hỏi gấp:
– Người phụ nữ đó ra làm sao ?
Long Bá Đào ngập ngừng:
– Người phụ nhân đó… đang cho con bú…
Bọn tiêu sư đứng bên cạnh không nhịn được liền cười ầm lên.
Long Bá Đào trừng mắt quát:
– Phụ nhân cho con bú có gì đáng cười ? Còn không mau lo đi canh giữ xe tiêu.
Bọn tiêu sư cụt hứng tản ra. Lúc này chiếc thuyền cũng ra đến giữa sông.
Lão già trên xe đột nhiên nhẩy xuống khỏi xe, cười hì hì nói:
– Cửu muội hãy xuống giúp một tay.
Từ trong xe có tiếng đáp lại, rồi từ trong xe chui ra một thiếu phụ mặc
thanh y, tuổi chừng hai bẩy, hai tám. Thiếu phụ vừa tiến về lão già vừa
nói:
– Tứ ca, huynh có thể nhỏ tiếng một chút được không ? Vừa rồi muội sợ huynh sẽ đánh nhau với bọn tiêu sư kia.
Lão già đáp:
– Bọn người tiêu cục đều là những tên cáo mượn oai hùm, nếu thật sự đánh nhau, bọn chúng cũng không dám.
Nói xong, hai người hiệp lực kéo tấm ván dưới thùng xe ra, để lộ bên trong là một ngăn trống.
Sau đó lại kéo tấm ván dưới khoang thuyền ra.
Thì ra dưới khoang thuyền còn có một tầng, bên dưới là một chiếc rương lớn bằng gỗ, đã được niêm phong cẩn thận.
Hai người khiêng cái rương lên, đặt vào ngăn trống sau thùng xe, sau đó lấy tấm ván đặt vào chỗ cũ. Bây giờ có trời mới biết trên xe đang chở một
cái rương lớn như vậy.
Thiếu phụ kia thở ra một tiếng, nhìn về phía bờ tây cười:
– Thần Toán Tử ơi Thần Toán Tử. Ngươi tính đi tính lại, nhưng có tính đến chiêu này của ta không ?
Lão già lên tiếng:
– Đừng nói hắn tính không tới, cho dù Miêu Phi Hổ nằm mơ cũng không nghĩ
đến Hoàn Phong Thập Bát Kỳ của chúng ta hễ nói được là làm được, quyết
không dể cho xe tiêu qua sông Hoàng Hà.
Tiếp theo, lão già nói với bảy tên thuỷ thủ:
– Đại ca có lệnh là không được để liên luỵ đến những người chủ thuyền vô
tội, vì vậy các ngươi đợi sau khi xong việc, lập tức đem một số bạc phát ra cho họ, để họ đi nơi khác kiếm sống, không nên tiếp tục ở lại đây
đưa đò.
Các thuỷ thủ đồng thanh nói:
– Tứ gia cứ yên tâm, bọn tiểu nhân sẽ làm y như vậy.
Không bao lâu, thuyền đã vào đến bờ.
Bọn tiêu sư trên bờ có nằm mơ cũng không ngờ chiếc xe ngựa này đang chở số hàng mà họ đang áp tải. Mọi người chỉ lớn tiếng quát:
– Thuyền này bọn ta đã bao, ai cho các ngươi lên thuyền chứ ? Xuống mau, đừng làm lỡ việc của bọn ta.
Lão già điều khiển cho xe ngựa lên bờ, sau đó ra roi cho ngựa chạy thẳng.
Trong lúc mọi người tranh nhau lên thuyền trước, thì từ trong một quán
trà gần bến sông, bước ra một chàng thiếu niên thư sinh.
Chàng
thư sinh này tuổi độ hai mươi, mặc cái áo nho sinh màu lam ngọc, cử chỉ
tuy rất văn nhã, nhưng sắc mặt thì đang lộ vẻ khẩn trương.
Dường
như thư sinh này đã ngồi trong quán trà rất lâu và cũng có vẻ đang chờ
đợi chiếc xe ngựa này. Nhưng khi thấy xe ngựa đi ngang qua trước quán,
chàng ta không gọi lại.
Đợi đến khi xe ngựa đã đi thật xa, chàng
thư sinh mới bước nhanh ra giữa đường, đầu cúi xuống, hình như đang tìm
kiếm vật gì vừa mới bị đánh rơi trên mặt đất.
Bỗng nhiên hai mắt chàng thư sinh sáng lên, rồi khom người nhặt một mảnh thuỷ tinh vỡ lấp lánh từ đất lên.
Mảnh thuỷ tinh kia chỉ lớn bằng cái móng tay, tuy chói sáng nhưng không phải là vật đáng giá.
Nhưng chàng thư sinh xem giống như là bảo vật, nắm chặt trong tay, nét mặt lộ vẻ vui mừng, mắt chăm chú nhìn theo bóng xe ngựa đã khuất ở xa, rồi lẩm bẩm:
– Quả nhiên không ngoải dự liệu !
Nói xong, dắt con ngựa đang cột vào một cái cây trước cửa quán ra, leo lên lưng ngựa, rồi đi dò theo vết xe ngựa.
Chiếc xe ngựa vừa quẹo qua con đường phía bắc, liền tăng nhanh tốc độ.
Đi được khoảng mười dặm, xe đột nhiên quẹo về phía hướng tây, đi thêm vài
dặm nữa, lại quẹ qua hướng tây bắc, suốt đoạn đường này là một con đường nhỏ hoang vu.
Gần đến giờ ngọ thì xe chạy đến một ngã bạ Bên
trái là con đường nhỏ lầy lội dẫn đến bờ sông., đường lớn ở bên phải,
còn chạy thẳng là hướng bắc.
Bên đường có toà lương đình bằng cỏ tranh, trong đình có bày một thùng nước trà, trên thùng có sơn hai chử “phụng trà”.
Lão già dừng ngựa nhảy xuống đất, đi vào trong đình uống liền bốn bát, sau đó thở khì một tiếng:
– Đã quá ! Đã quá.
Liền lúc ấy, từ phía sau có tiếng thổi kèn đánh trống, một đoàn người đưa đám tang đi đến, mấy tên khiêng quan tài quát tháo:
– Ê ! Tránh đường ra, xe không được ngừng giửa đường như vậy.
Lão già nhổ toẹt một bải nước miếng trên đất rồi nói:
– Bà nó ! Trên đường lại gặp phải người chết, thật xui xẻo !
Trong lúc xe ngựa bị lắc lư, chiếc rương gỗ trong xe đã bị rơi xuống đất,
đồng thời người thiếu phụ trong xe cũng ôm đứa bé vén tấm bố nhảy xuống. Lúc này trên người của thiếu phụ đã thay bằng bộ tang phục.
Đám
người đưa tang ở phía sau cũng dừng lại bên ngôi lương đình. Mấy tên
khiêng quan tài nhất tề hạ quan tài xuống, rồi khiêng cái rương lớn đặt
vào trong quan tài.
Một lão đạo sĩ mình mặc pháp y, tay cầm kiếm
gỗ, miệng niệm lâm râm, đi đến bên quan tài. Ngoài mặt gã làm phép niệm
chú, nhưng thực tế thì thấp giong hỏi:
– Cửu muội, việc thành công không ?
Thiếu phụ mặc tang phục che mặt giả bộ khóc, nhưng cũng thấp giọng trả lời:
– Chính là cái rương kia, tất cả rất thuận lợi, đều nằm trong diệu kế của tam ca.
Lão đạo sĩ nói:
– Rất tốt ! Lần này Liễu Nguyên sẽ gặp nạn tọ Nghe nói Miêu Phi Hổ đã bố
trí các cao thủ ở bờ tây sông Hoàng Hà để đợi xe tiêu qua sông.
Thiếu phụ chợt hỏi:
– Đại ca hiện giờ ở đâu ?
Lão đạo sĩ thấp giọng:
– Đã trở về cốc rồi, chúng ta cũng phải sớm lên đường, đừng để đại ca chờ lâu.
Thế rồi lão đưa kiếm lên không vẽ mấy đạo phù chú, còn miệng thì giục:
– Khởi linh.
Trống kèn lại bắt đầu trỗi dậy, quan tài cũng bắt đầu được khiêng đi, mang theo cả cái rương gỗ bên trong về hướng bắc
Đi được chừng năm dặm, thì trước mặt là một rừng tùng, phía sau rừng tùng chính là nghĩa địa.
Đoàn người đưa tang đi thẳng vào khu rừng. Trong rừng đã có một chiếc xe ngựa đẹp lộng lẫy đang đậu chờ đó.
Người đánh xe chính là Bách Biến Thư sinh La Vĩnh Tường.
Hai bên gặp nhau ở giữa rừng, lão đạo sĩ liền sai người mở quan tài ra.
Trong quan tài ngoài chiếc rương gỗ ra, còn có một tấm ván dài khoảng sáu
thước, hai mặt tấm ván được gắn hơn mười chiếc lông ngỗng.
Thiếu
phụ kia thay bộ tang phục bằng bộ đồ đỏ, rồi ra lệnh khiêng chiếc rương
đặt lên trên xe. Lão đạo sĩ thì đem những tấm ván có gắn những chiếc
quạt bằng lông ngỗng treo lên cái giá phía sau xe.
La Vĩnh Tường vái chào nói:
– Đại ca đang ở trong cốc đợi tin tức, hơn nữa còn mở yến tiệc thiết đãi
anh em đã vất vả. Bây giờ tiểu đệ xin về cốc trước để báo tin.
Lão đạo sĩ gật đầu nói:
– Xe của tứ đệ chắc chắn đã bị lộ khi qua sông, vì vậy phải tiêu huỷ đi
để tránh bọn chúng truy tầm tung tích. Thất đệ đang còn theo xe tiêu qua sông, e rằng đến tối mới có thể thoát thân được, thuyền tiếp ứng đều đã được an bày, nhị ca phải hết sức chú ý đừng để lộ hành tung.
Lão đạo sĩ mỉm cười:
– Ta biết rồi, trễ lắm là đến nửa đêm bọn ta sẽ trở về.
La Vỉnh Tường đưa tay lên vái chào tử biệt, sau đó quất ngựa cho xe chạy khỏi khu rừng.
Sau khi xe chạy khỏi, mới thấy được diệu dụng của tấm ván gắn lông ngỗng
kia. Khi xe chạy, những cánh quạt lông ngỗng trên tấm ván quét trên mặt
đường, xoá đi vết xe và dấu chân ngựa.
Nhưng mà họ không thể ngở rằng, khi xe ngựa đi qua đã để lại những mảnh thuỷ tinh nhỏ trên mặt đường..
Những mảnh thuỷ tinh này tuy rất nhỏ, nhưng nếu có người tinh mắt, thì có thể nhận ra đây là những ám hiệu chỉ đường.
Trên đường có nhiều mảnh thuỷ tinh vỡ, điều đó chẳng làm ai chú ý, đương nhiên cũng không có người nào đi nhặt những mảnh vỡ đó.
Trời vửa tối thì chiếc xe cũng vừa đến bên một con sông nhỏ.
Trên sông có một cái cầu đủ để cho một cái xe ngựa đi quạ Nhưng La Vĩnh
Tường lại điều khiển cho chiếc xe chạy thẳng xuống sông.
Mực nước sông này không sâu, hơn nữa lòng sông là những tấm đá xanh. Chiếc xe chạy ngược đòng về phía thượng du.
Những khóm trúc xanh và hoa cỏ mọc um tùm hai bên bờ , xe chạy giữa dòng
giống như xe đang chạy giữa con đường đầy bóng râm, khiến cho con người
ta càm thấy nhẹ nhàng và dễ chịu.
Đến đầu nguồn là một sơn cốc
tĩnh mịch. Con sông nhỏ này chảy ra từ giữa hai ngọn núi, đây cũng chính là thông lộ duy nhất để ra vào sơn cốc.
Xe ngựa chạy ngược dòng
vào trong miệng cốc. Trên vách đá, có thể thấp thoáng nhìn thấy bảy chữ
như rồng bay phượng múa:”Đào Hoa Nguyên Đầu Thị Nhị Gia”
Thằng bé trong xe không hiểu tại sao bỗng nhiên khóc lớn.
Thiếu phụ bên trong mở cửa xe ra, bế thằng bé đến bên cửa sổ, vừa vỗ nhẹ vừa nói:
– Nhóc con đừng khóc, xem kìa chúng ta đã về đến nhà rồi.
La Vĩnh Tường cười nói:
– Mũi thằng bé thật là thính, vừa về đến nhà là đã ngửi được mùi sữa của mẹ nó nên mới khóc như vậy…
Đang nói chuyện, trên vách núi bỗng vang lên tiếng kèn phát lệnh hùng hồn.
Xe vừa vào bên trong miệng cốc thì đã có vô số ngọn đuốc và đèn lồng sáng
trưng, cùng lúc tiếng reo hò hoan nghênh và tiếng nhạc vang lên.
Những người cầm đèn đều là những nam nữ khoẻ mạnh, còn toàn bộ những người
thổi kèn đánh trống đều là những thanh thiếu niên, lớn nhất là mười bốn, mườii lăm tuổi, nhỏ nhất là sáu, bẩy tuổi.
Ngoài ra còn có một số lớn trẻ con đứng hai bên bờ vỗ và vẫy tay đón chào.
Quang cảnh đón tiếp vừa náo nhiệt, vừa vô cùng cảm động. Đặc biệt là đội ngũ
đứng hoan nghênh trẻ con, tổng cộng khoảng chừng hơn năm, sáu trăm đứa.
La Vĩnh Tường liền cho xe chạy lên bờ, rồi vội vàng nhảy xuống khỏi xe.
Thiếu phụ áo đỏ trong xe cũng ôm đứa bé mỉm cười bước xuống.
Từ trong đội ngũ đứng hoan nghênh chạy ra hai đứa bé gái. Hai bé gái trao cho bọn La Vĩnh Tường mỗi người một bó hoa lớn.
La Vĩnh Tường quả thật hơi bất ngờ và ngạc nhiên. liền quay đầu nói với thiếu phụ áo đỏ:
– Cửu muội, như vầy là thế nào ? Bọn họ xem chúng ta là anh hùng hay sao vậy ?
Một trong hai bé gái liền cướp lời:
– Hảo bá bá nói, các vị bá bá, thúc thúc, cô cô vì nuôi chúng cháu nênmới ra đi mạo hiểm. Từ đây về sau, chúng ta không còn lo không có cơm ăn,
không có áo mặc nữa…
La Vĩnh Tường cúi xuống bồng đứa bé lên và bảo:
– Quần áo và thức ăn đều do hảo bá bá cho các cháu, các cháu cần phải cám ơn hảo bá bá mới đúng.
Đứa bé gái nói:
– Cám ơn hảo bá bá, cũng phải cám ơn các vị thúc thúc và cô cô.
Thiếu phụ áo đỏ mỉm cười:
– Xem miệng con bé này ngọt ghê chưa !
La Vĩnh Tường không nhịn được ngửa mặt cười:
– Nhìn thấy mấy đứa bé này mỗi ngày một lớn, tâm huyết của đại ca cũng có thể nói là mãn nguyện.
Thiếu phụ áo đỏ cướp lời:
– Nhưng đại ca cứ nói toàn bộ công lao này là của bọn tạ..
Bỗng nhiên nghe một tràng cười dài, rồi có tiếng nói:
– Ai nói ? Không phải ta cũng có một chút công lao sao ?
Tiếng cười chưa dứt, thì đã có một gã đại hán khôi ngô từ từ đi đến.
Gã đại hán này tuổi ngoài tứ tuần, râu quai nón, mày rậm cong dài, tướng mạo rất uy phong lẫm liệt.
Gã đại hán vốn đã cao lớn, lúc này hai tay bế một đứa bé, trên vai cũng
cõng thêm một đứa, xem ra lại càng cao lớn giống như một ngọn núi nhỏ.
Mặt gã đại hán tuy uy mãnh, nhưng khi cười thì rất hiền từ và còn để lộ hàm răng trắng đều. Hơn nữa, tính khí gã có hơi chút trẻ con, bình dị dễ
gần. Nếu không bọn trẻ con cũng không dám trèo lên đầu gã.
La Vĩnh Tường và thiếu phụ áo đỏ cúi người thi lễ:
– Đại ca !
Gã đại hán gật đầu cười:
– Được rồi ! Được rồi ! Các ngươi thật là vất vả.
Thì ra gã đại hán đó chính là Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn lừng danh thiên hạ.
Mọi người chỉ biết Hoàn Phong Thập Bát Kỳ Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn là một hiệp
đạo, lấy của giàu phân phát cho người nghèo, nhưng ít có người biết Hoắc Vũ Hoàn đã nuôi hàng trăm trẻ nhỏ tàn tật và cô nhi trong toà sơn cốc u tịch này.
Hoắc Vũ Hòan ba tuổi mất cha, lên bảy tuổi mẹ chết,
bản thân chính là một cô nhi đáng thương. Nếu như nói ông ta còn người
thân trên thế gian này, thì đó chính là thiếu phụ áo đỏ, được liệt vào
hàng thứ chín trong Thập Bát kỳ.
Thiếu phụ áo đỏ đó tên là Thiết
Liên Cộ Ba đời nhà họ Thiết đều ở goá, Liên Cô cũng không có ngoại lệ.
Xuất giá chưa được một năm thì chồng chết. Từ đó bị bố mẹ chồng bạc đãi, đã mấy lần tự sát không thành, mới được Hoắc Vũ Hoàn cứu và dĩ nhiên
trở thành phụ nữ duy nhất trong Hoàn Phong Thầp Bát Kỳ.
Cả ba vừa hàn huyên, vừa khiêng cái rương gỗ xuống.
La Vĩnh Tường mỉm cười nói:
– Nhờ uy danh của đại ca, nên việc cướp tiêu vô cùng thuận lợi, đại ca có muốn mở rương xem thử không ?
Hoắc Vũ Hoàn lăc đâu nói:
– Sai bọn họ khiêng vào Tứ Thân Đường trước đi, ngu huynh đã chuẩn bị
xong yến tiệc, đợi các anh em sau khi bình yên trở về sơn cốc, lúc ấy mở rương cũng chưa muộn.
La Vĩnh Tường nói:
– Đại ca làm việc thật chu đáo.
Hoắc Vũ Hoàn trả lời:
– Số hàng này là do anh em cực khổ mới lấy được, đương nhiên là do mọi
người cùng mở ra xem, huống hồ lần này là những đồ cổ và bảo vật rât có
giá trị, e rằng cả đời chúng ta cũng chưa có thấy qua.
Hoắc vũ Hoàn mỉm cười tiếp:
– Vì vậy phải để cho mọi người cùng xem mới đúng,
Thiết Liên Cô thở dài một tiếng:
– Muội không muốn xem cái gì gọi là bảo vật khó thấy, mà chỉ muốn đi tắm một cái cho mát mà thôi
Hoắc Vũ Hoàn cười:
– Đã có sẵn nước nóng, muội cứ đi mà tắm, ta và tam đệ còn phải nói chuyện một lúc.
Thiết liên cô vui mửng nói:
– Cám ơn đại ca, tiểu muội xin đi đây !
Nói xong vái chào một cái rồi quay mình bước đi.
Hoắc Vũ Hoàn nhè nhẹ đặt những đứa trẻ xuống, cùng đi song song với La Vĩnh
Tườgn về phía một thạch thất, Họ vừa đi vừa nói chuyện về vụ đánh tráo,
cướp chiếc rương trên sông Hoàng Hà.
La Vĩnh Tường kể lại cặn kẻ cho Hoắc Vũ Hoàn nghe, sau đó lão nói tiếp:
– Tất cả sự bố trí, tiến hành có thể nói là rất thuận lợi. Duy chỉ có một điều đáng lo lằng là vấn đề thoát thân của thất đệ. Chỉ sợ Miêu Phi Hổ
ra tay quá sớm, một khi bọn chúng phát giác đó chỉ là một tảng đá, nhất
định bọn chúng sẽ hoài nghi thất đệ.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
–
Điều này thì không cần phải bận tâm, một khi xe tiêu qua được đến bờ, sẽ có Vương Kim Luân và Diêu Kế Phong hiệp sức hộ tống, Miêu Phi Hổ không
dễ gì mà đắc thủ được. Điều mà ta lo ngại lại là hai việc khác.
– Là hai việc gì ?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Lân này chúng ta không chỉ gây thù với tiêu cục Song Long mà còn đối
đầu với bọn Miêu Phi Hổ. Sau việc này nhất định bọn chúng sẽ không chịu
bỏ qua và sẽ thường xuyên quấy rầy chúng ta.
La Vĩnh Tường nói:
– Bọn chúng chưa thấy qua mặt thật của đại ca, dù có muốn quấy rầy cũng không biết làm cách nào.
– Tuy ta không có lộ diện nhưng các huynh đệ ra mặt cũng không ít, như là đệ, lão thất, cửu muội và cả lão tứ.
– Cho dù bị lộ diện chúng ta cũng không sợ..
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu:
– Không phải ta sợ, mà ta lo vì chuyện này, bọn chúng sẽ điều tra truy
lùng và phát hiện ra chô ở của bọn ta trong sơn cốc này. Bọn trẻ nhỏ đã
quen sống ở đây, nếu như vì chuyện lần này mà ảnh hưởng đến an nguy của
bọn trẻ…
La Vĩnh Tường vội cướp lời:
– Điều này cũng
không khó, tạm thời chúng ta có thể rời khỏi nơi đây, tìm một chỗ khác
ẩn náu một thời gian, không đi lại trên giang hồ nữa.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
– Đó mới chính là khó khăn. Đệ thử nghĩ, số hàng trong rương không phải
là vàng bạc, mà là những đồ cổ và báu vật giá trị liên thành. Chúng ta
muốn đổi chúng ra vàng bạc, thì có thể không lộ diện trên giang hồ sao ? Hơn nữa, những đồ quý giá như thế này, trên thế gian có mấy ai mua nổi ? Muốn tìm môt người khách có số tiền lớn như vậy. Làm sao không thể để
lộ hành tung.
La Vĩnh Tường ngạc nhiên:
– Nói vậy chúng ta đã bốc nhầm củ khoai nóng ròi sao ?