Đọc truyện Chỉ Còn Lại Hai Người – Chương 9
– Trông ghê quá.
– chỉ 1 mình tôi ở đây trông thấy và tôi đâu có chê bai gì. Cô hãy đưa bàn tay kia cho tôi.
Nàng nghe lời. Nàng không thể lựa chọn. Trong 1 cuộc vật tay chắc nàng sẽ không thắng nổi anh. Và lúc này bộ ngực của nàng là đối tượng trêu chọc cho ánh mắt đầy vẻ chỉ trích của anh 1 lần nữa.
Như khi đôi mắt anh liếc lên từ công việc cắt, sửa móng tay kỳ dị mà anh đang làm cho nàng, chúng có vẻ chỉ trích thật sự. Không phải chúng lạnh lùng với vẻ khinh dễ. Trái lại chúng ấm áp với sự quan tâm của 1 người đàn ông. Hết sức quan tâm. Quan tâm nhiều đến nỗi dạ dày của Rusty cứ trồi lên trụt xuống không phải trên cùng và dưới cùng mà ở giữa chừng.
Cooper cứ thong thả cắt móng tay trên bàn tay phải của nàng tựa hồ chúng cần phải được chăm sóc nhiều hơn các móng tay trên bàn tay trái. Mặt anh ngang với ngực nàng. Mặc dầu anh vừa mới nói những lời ghê sợ đối với nàng, nàng chỉ muốn luồn ngón tay vào mái tóc dài rối bù của anh.
Trong lúc nàng quan sát đôi môi của anh, mím chặt với vẻ cáu kỉnh, nàng không thể không nhớ lại chúng đã trở nên mềm mại như thế nào trong khi hôn – vừa ẩm vừa ướt – và hàm râu của anh đã để lại 1 cảm giác tuyệt diệu như thế nào. Nếu nó đã đã gây thú vị cho môi trên của nàng thì nó sẽ tạo ra cảm giác như thế nào cho các phần khác của thân thể nàng ? Tai nàng ?
Cắt xong móng tay cho nàng và đút con dao vào bao. Nhưng anh không chịu bỏ bàn tay nàng ra. Anh cứ nắm lấy nó, nhìn xuống nó, rồi đặt nó lên đùi nàng, ép chặt nó ở đó với bàn tay của chính anh. Rusty tưởng chừng trái tim của nàng sắp nổ tung vì sức ép bên trong ngực nàng.
Anh vẫn cúi đầu, nhìn chăm chăm vào nơi bàn tay anh úp trên bàn tay nàng. Mắt anh như nhắm lại theo góc nhìn của Rusty. Lông mi của anh dày và cong hình vòng cung. Nàng chợt nhận thấy chúng cũng như râu mép và lông mày, có ngọn màu vàng. Trong mùa hạ mái tóc của anh chắc sẽ điểm bạc 1 cách tự nhiên, nhạt màu vì nắng.
– Rusty.
Anh chợt gọi tên nàng. Giọng nói của anh hơi run như 1 tiếng kêu phản kháng lại mối xúc cảm thực sự chứa đưng bên sau tiếng gọi đó. Rusty vẫn không cựa quậy, nhưng tim nàng đập nhanh và dữ dội đến nỗi làm xao động lớp lụa đang bao phủ người nàng 1 cách không đúng mức.
Anh nhấc bàn tay của anh lên khỏi tay nàng và đặt mỗi tay trên 1 bên mặt ghế, sát hông nàng. Các khớp đốt ngón tay ấn vào hình thể khêu gợi đó. Anh vẫn nhìn chăm chăm vào bàn tay của nàng còn nằm trên đùi. Anh sắp sửa cúi đầu xuống và mệt mỏi kề má lên đó, hoặc cúi xuống và âu yếm hôn nó, hoặc gậm từng ngón tay mà anh vừa cắt móng. Nếu anh muốn thế, Rusty sẽ không ngăn cả anh. Nàng biết chắc chắn như vậy. Thân hình nàng vừa run vừa ướt và dễ tiếp thu ý nghĩ đó. Nàng sẵn sàng chờ đợi bất cứ chuyện gì xảy đến.
Nhưng không nàng không thể.
Bởi vì chuyện xảy đến là Cooper hối hả đứng lên.
– tốt hơn cô nên đi ngủ.
Rusty ngỡ ngàng vì sự đổi ý của anh. Hứng thú cũng không còn thì sự thân mật cũng tiêu tan. Nàng cảm thấy muốn đảo ngược tình thế nhưng lại thôi. Nàng có thể nói gì bây giờ “HÔn em đi. Cooper!” hoặc “vuốt ve em đi”? như thế chỉ khẳng định sự đánh giá thấp của anh về nàng.
Cảm thấy bị khước từ, nàng gom các đồ đạc lại, kể cả chồng áo quần dơ mà nàng đã bỏ bên cạnh bồn tắm và bước quanh bức màn. Cả 2 chiếc giường đều được trải drap và chăn. Mỗi tấm da thú da được đặt dưới mỗi chân giường. Ở nhà giường của nàng thường được bọc bằng các tấm da vẽ kiểu đặc biệt và có cả chồng gối nhung, nhưng không bao giờ có vẻ mời mọc hơn cái này.
Nàng bỏ đồ đạc ra xa và ngồi xuống giường. Trong lúc đó, Cooper đã mang da ra ngoài mấy xô nước tắm. Khi mực nước da khá thấp, anh kéo lê cái bồn tới cửa và ra thềm rồi lật nghiêng đổ hết số còn lại. Anh mang lại bồn trở vào trong phòng, đặt nó trở lại phía sau bức màn rồi lại bơm nước vào bình và ấm.
– anh cũng định tắm đấy à ?
– Cô có phản đối không ?
– không.
– tôi vừa mới bổ củi 1 hồi nên đau lưng quá. Vả lại tôi nghĩ mình đang bắt đầu bốc mùi.
– tôi có thấy gì đâu.
Anh nhìn nàng 1 cách gay gắt nhưng khi anh thấy rõ nàng hết sức thành thực, anh liền tiến tới gần nàng
– Lúc này cô sạch lắm rồi nên sẽ nhận thấy thôi.
Các ấm nước bắt đầu sôi. Anh nhấc 2 cái lên khỏi lò sưởi và hướng về phía bồn tắm.
– anh có muốn tôi xoa bóp lưng ? – Rusty hỏi với vẻ chân thật.
Anh chệnh choạng, làm sánh nước lên chân và chửi thề.
– Cái gì ?
– xoa bóp lưng.
Anh nhìn sững nàng tựa hồ vừa bị 1 khúc cây đập vào giữa mặt.
– Ồ …
mắt anh nhìn khắp người nàng. Chiếc áo nàng đang mặc để lộ cổ
và vai nàng, chỉ được che giấu bằng 1 cuộn tóc màu nâu đỏ.
– không … – anh từ chối 1 cách cộc lốc – tôi đã nói cô hãY đi ngủ. Chúng ta sẽ có nhiều việc hơn phải làm ngày mai.
Rồi anh bất lịch sự trở về với công việc của mình.
Chẳng những không ai có thể lịch sự với anh, mà anh còn không chịu để cho bất cứ ai tử tế với anh. Được lắm, anh đã muốn thế thì nàng cũng cóc cần.
Rusty tức giận vung chân vào giữa lớp chăn và nắm xuống, nhưng nàng không nhắm mắt lại. Thay vì vậy nàng quan sát Cooper ngồi xuống trên mép giường của anh và tháo dây đôi giày ống trong lúc anh chờ đợi thêm nước sôi. Anh ném đôi tất lên đống áo quần dơ mà nàng đã gom lại và bắt đầu cởi nút áo sơ mi. Anh chỉ mặc 1 cái ngày hôm nay bởi vì anh đã làm việc nặng nhọc bên ngoài. Anh kéo vạt áo ra khỏi chiếc quần jean và cởi áo ra.
Rusty chợt ngồi bật lên
– Anh sao thế?
Anh liệng chiếc áo sơ mi lên trên chồng áo quần cần phải giặt. Anh không cần phải hỏi nàng muốn cái gì. Vết bầm có thể nhận thấy rõ ngay cả trong ánh sáng lờ mờ.
– Vai tôi chạm vào nòng súng của Reuben. Tôi đã phải xô lệch mũi súng bằng cách đó, để rảnh nhấc súng của tôi lên.
Rusty chợt nhăn mặt. Vết bầm bằng nắm tay ở mép ngoài của xương đòn đã thâm đen lại và có vẻ vô cùng đau đớn.
– Anh đau lắm phải không?
– Khủng khiếp.
– Anh đã uống 1 viên aspirin chưa?
– Chưa. Chúng ta cần phải để dành.
– Nhưng nếu anh đang đau…
– Cô đâu có uống vì vết bầm trên mông cô.
Nhận xét đó khiến nàng sửng sốt đến nghẹn lời. Nhưng tâm trạng đó không kéo dài. 1 lát sau nàng vẫn tiếp tục nói:
– Tôi nghĩ 2 viên aspirin mới đủ.
– Tôi muốn để dành. Cô có thể lên cơn sốt trở lại.
– Ồ, tôi hiểu rồi. Anh không chịu uống vien aspirin nào để bớt đau vai chỉ vì tôi đã làm hao mất mấy viên khi lên cơn sốt.
– Tôi đâu có nói cô đã làm hao mất. Tôi chỉ nói cô.
rồi anh nói 1 từ diễn ta 1 điều không ai thích nói, 1 từ đáng lẽ không nên nói ra với những con người thượng lưu.
– Cô hãy ngủ đi, được chưa?
Chỉ mặc quần jean, anh đi tới lò, rõ ràng quyết định rằng nước đã đủ nóng cho dù chưa thực sự sôi, và đổ tất cả vào bồn tắm. Rusty đã nằm trở xuống, nhưng nàng vẫn quan sát cái bóng của anh cử động trên bức màn trong lúc anh cởi quần jean và trần truồng bước vào trong bồn tắm. Trí tưởng tượng của nàng cũng đành chịu thua vì cái bóng của anh không cho thấy gì, nhất là ở vị thế nghiêng.
Nàng nghe tiếng chửi thề trong lúc anh thấp người xuống dưới nước. Cái bồn nước không đủ chỗ cho anh 1 cách thoải mái như đối với nàng. Anh làm sao có thể trong đợi nàng đi ngủ trong lúc nước cứ liên tục bắn lên tung toé, nàng không biết được. Anh đã làm bắn nước lên sàn nhiều hơn số còn lại trong bồn lúc anh còng lưng để kỳ cọ.
Cổ họng Rusty bỗng khô hẳn đi trong lúc nàng quan sát bóng anh. Anh cúi gập lưng xuồng, lấy tay khỏa nước lên khắp người để rửa xà phòng. Khi anh bước ra ngoài, anh lau khô với cử chỉ bất cần kiểu đàn ông. Sự quan tâm duy nhất anh dành cho mái tóc là lấy khăn lau sơ qua rồi chải tóc bằng các ngón tay. Anh kêt thúc bằng cách quấn cái khăn quanh hông.
Anh lại tiến hành công việc đổ nước 1 cách nặng nhọc. Sau khi ra tới hiên, anh bỏ cái bồn bên ngoài. Rusty có thể thấy rõ anh rùng mình khi anh trở lại lò sưởi và bỏ thêm mấy khúc củi vào lò. Dùng chiếc ghế làm thang anh hạ tầm màn xuống theo cách anh đã treo lên. Anh xếp tấm dra lại, đặt lên trên bàn. Việc cuối cùng trước khi anh luồn vào giường anh lại giật mạnh cái khăn ra khỏi thắt lưng.
Trong suốt thời gian đó, anh không hề nhìn tới Rusty. Nàng cảm thấy đau lòng vì anh thậm chí đã không lên tiếng chúc nàng ngủ ngon. Thế nhưng nàng sẽ không thể nào trả lời anh.
Miệng nàng vẫn còn khô ran.
Đếm bao nhiêu con cừu cũng vô ích.
Ngâm thơ cũng không ăn thua gì, nhất là vì bài thơ duy nhất mà anh thuộc lòng là những câu thơ trào phúng về 1 tính chất phóng túng.
Thế là Cooper cứ nằm ngửa người, với 2 bàn tay kê dưới đầu, nhìn chằm chằm lên trần, và tự hỏi bao giờ sự khao khát trong người anh mới chịu hạ xuống để cho anh có thể ngủ thiếp đi. Anh mệt lử. Các cơ bắp đã rã rời của anh rất cần nghỉ ngơi. Nhưng 1 phần của cơ thể anh không chịu nghe theo.
Giận dữ vì Rusty đã gây nên tình trạng này, anh lăn sang 1 bên. Thậm chí cử động đó lại tạo ra sự cọ xát không cần đến. Anh thốt lên 1 tiếng rên không chủ tâm, và tiếng rên đó biến thành 1 tiếng ho.
Anh có thể làm gì bây giờ? Không có hành động nào là không khiến anh bẽ mặt. Vậy thì anh chỉ cần nghĩ tới 1 điều gì khác.
Nhưng thật là quỉ quái, anh đã có hàng giờ, nhưng cái tư tưởng của anh cuối cùng vẫn lòng vòng trở lại.
Đôi môi của nàng mềm mại.
Cái miệng của nàng: dễ bị tấn công, nhưng khác thường, lại còn đói khát, hé mở cho anh.
Anh nghiến răng, nghĩ đến cái cách miệng nàng đã ngậm quanh cái lưỡi sục sạo của anh. Anh đã muốn cứ tiếp tục như thế, thọc lưỡi vào trong miệng nàng, mỗi lần 1 sâu hơn, cho tới khi anh xác định được nàng có mùi vi như thế nào. Đó sẽ là 1 công việc không thể làm và do đó bất tận – bởi vì nàng có mùi vị độc đáo của riêng nàng.
Đáng lẽ anh phải biết nhiều hơn là hôn nàng – thậm chí không phải vì mục đích đánh lừa lão già. Ai đã đánh lừa ai, anh chế nhạo tự hỏi. Anh đã hôn nàng bởi vì anh muốn thế và anh đã biết rõ hơn. Anh đã nghi ngờ rằng chỉ 1 cái hôn sẽ không làm cho anh thoả mãn và giờ đây anh biết chắc.
Quỉ quái gì thế này? Tại sao anh lại tự làm khổ mình? Anh cảm thấy rạo rực đến nỗi không ngủ được bởi vì nàng là người phụ nữ duy nhất ở gần. Phải, đúng rồi.
Có lẽ thế.
Nhưng thực tế vẫn là nàng cứ mang 1 bộ mặt gây ấn tượng mạnh. 1 mái tóc dày quyến rũ. 1 thân hình mời mọc. 1 bộ ngực được tạo ra để cho đàn ông thưởng thức. 1 cặp mông tuyệt vời. 1 cặp đùi khêu gợi…
Không phải tâm trí anh cảnh giác anh. Đừng nên nghĩ đến chuyện đó nếu không mày sẽ phải làm điều mà mày đã tự kềm chế 1 cách thần diệu suốt đêm hôm nay với tính kỷ luật tự giác đáng kể.
Thôi được, thế là quá đủ. Kết thúc. Ngừng suy nghĩ như 1 gã con trai điên vì tình là tệ nhất hoặc tốt lắm cũng là 1 tên quê mùa dốt nát, và đi ngủ đi.
Anh nhắm mắt, và hết sức tập trung vào việc giữ cho mắt nhắm đến nỗi thoạt tiên anh nghĩ tiếng rên rĩ phát ra từ giường bên kia chỉ là trí tưởng tượng của mình. Rồi Rusty bất thần tung ra khỏi mấy lớp chăn như 1 cái lò xo. Như thế thì không phải là trí tưởng tượng của anh. Đó cũng không phải là 1 việc anh có thể giả vờ không hay biết.
– Rusty?
– Cái gì thế?
Thậm chí căn phòng chỉ được soi sáng lờ mờ bởi anh lửa đang lụi tàn, anh vẫn có thể trông thấy đôi mắt nàng tròn xoe và lớn hẳn lên vì sợ hãi. Anh nghĩ nàng đang có 1 cơn ác mộng.
– Cô hãy nằm trở xuống đi. Mọi việc vẫn ổn mà.
Nàng đang thở 1 cách dồn dập và kẹp chăn trên ngực.
– Tiếng gì thế?
Anh vừa gây ra 1 tiếng động hay sao? Có phải anh đã không che giấu được tiếng rên của chính anh?
– Cái…
nhưng ngay lúc anh vừa định hỏi thì tiếng kêu như than khóc lại vang lên.
Rusty bịt tai lại và cúi gập người xuống
– Tôi không chịu nổi – nàng kêu lên.
Cooper liền hất chăn lên giường và với tay tới chăn nàng trong mấy giây.
– Chó sói. Rusty. Loại chó sói xám ở Bắc Mỹ. Chỉ có thế. Chúng không gần như ta tưởng đâu và không thể lam hại ta được
anh dịu dàng giãi bày và dìu nàng trở xuống cho đến khi nàng nằm lại. Nhưng gương mặt của nàng không có vẻ gì yên tĩnh. Đôi mắt của nàng lo lắng đảo quanh bên trong tối đen của căn lều tựa hồ căn lều đã bị bọn dạ quỷ xâm chiếm.
– Chó sói à?
– Chúng ngửi thấy mùi…
– Xác chết.
– Phải – anh đành phải trả lời.
– Ôi chúa – nàng vừa kêu lên vừa che mặt bằng 2 bàn tay.
– Xì, xì. Chúng không thể tìm được đâu bởi vì tôi đã đắp đá lên các nấm mồ. Cuối cùng chúng sẽ bỏ đi thôi. Nào. Cô đừng nói gì nữa và hãy ngủ đi.
Anh đã quá khốn khổ với vấn đề của mình đến nỗi anh không chú ý nhiều tới tiếng tru của bầy thú đang rình nấp trong rừng quanh căn lều. Nhưng anh có thể trông thấy rõ Rusty đang sợ hãi thực sự. Nàng khư khư nắm lấy bàn tay anh và kéo lên tới dưới cằm nàng như 1 đứa bé giữ chặt con gấu nhồi bông của nó để cố đẩy lui những cảnh khủng khiếp trong 1 cơn ác mộng.
– Tôi thù ghét nơi này – nàng thì thào
– Tôi biết
– Tôi đã cố dũng cảm
– Cô dũng cảm thật mà.
Nàng nhất quyết lắc đầu.
– Không, tôi là 1 kẻ hèn nhát. Bố tôi đã thấy rõ. Ông ấy đã khuyên tôi trở về nhà trước thời hạn.
– Có nhiều người không thể chịu nổi khi trông thấy cái con thú bị giết chết.
– Tôi đã mất bình tĩnh và ngày hôm nay tôi đã khóc trước mặt anh. Anh đã biết rõ từ đầu tôi là kẻ vô dụng. Tôi không quen với tình huống này. Và tôi cũng không muốn quen.
Giọng nàng có vẻ bất chấp, không thích hợp với những giọt nước mắt trên má nàng, trong lúc nói tiếp:
– Chắc hẳn anh nghĩ tôi là 1 con người tồi tệ.
– Không, tôi không nghĩ như thế.
– Có mà.
– Không, thành thật đấy.
– Thế thì tại sao anh lại buộc tội tôi dụ dỗ 2 người đó?
– Tôi quá tức giận.
– Tại sao?
Bởi vì cô cũng đã dụ dỗ tôi, và tôi không muốn bị dụ dỗ. Anh không muốn nói điều đó với nàng. Thay vì vậy anh chỉ khẽ bảo:
– Thôi bỏ qua đi.
– Tôi muốn về nhà. Nơi mọi thứ đều an toàn. Ấm áp và sạch sẽ.
Anh có thể tranh cãi rằng các đường phố của Los Angeles không thể luôn luôn được xem là an toàn, nhưng biết rằng giờ đây không phải là lúc trêu chọc – ngay cả trêu chọc 1 cách nhẹ nhàng.
Anh thực tình không muốn khen ngợi nàng, nhưng anh cảm thấy nàng đáng được như thế.
– Cô đã hành động 1 cách tuyệt vời.
Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh.
– Không tôi đâu có.
– Hơn tôi tưởng rất nhiều
– Thật vậy sao? – nàng hỏi với vẻ hỵ vọng.
Giọng nói không kịp thở và nét duyên dáng đầy nử tính trên gương mặt nàng khiến anh gần như không chịu nổi.
– Thật mà. Bây giờ cô hãy quen lũ sói, và ngủ lại đi.
Anh rút bàn tay của anh ra khỏi nắm tay của nàng và quay đi. Tuy nhiên, trước khi anh kịp cử động, 1 con sói khác lại tru lên. Nàng hét lớn và lao vào người anh ngay khi anh quay trở lại với nàng.
– Tôi cóc cần tôi có phải là 1 kẻ hèn nhát hay không. Anh hãy ôm tôi đi, Cooper. xin anh hãy ôm tôi.
Theo 1 phản xạ tự nhiên, 2 cánh tay của anh choàng quanh người nàng. Như lần trước anh đã ôm nàng trong lúc nàng ngủ, anh lại có cảm giác toàn thân không thể kiềm chế nỗi. Thật là điên rồ khi ôm nàng vì bất cứ lý do gì, nhưng nếu bỏ đi thì quá sức độc ác. Thế là cho dù vừa khổ sở vừa ngây ngất anh kéo nàng lại gần và vùi môi vào mái tóc dày của nàng.
Trong lúc anh thầm nói với chúng, những lời lẽ của anh đều rất thành thực.
Anh lấy làm tiếc vì chuyện này đã xảy đến với nàng. Anh ước mong họ sẽ được giải thoát. Anh muốn nàng trở về nhà an toàn. Anh lấy làm tiếc vì nàng đã quá hoảng hốt. Nếu anh có thể làm bất cứ điều gì để giúp họ thoát khỏi tình trạng khó xử này, anh sẽ sẵn sàng.
– Anh đã có thể làm mọi việc. Nhưng anh chỉ cần ôm tôi thêm 1’ nữa – nàng van xin.
– Tôi sẽ theo lời cô.
anh tiếp tục ôm nàng. 2 cánh tay của anh giữ quanh mình nàng. Nhưng anh không dám cử động cánh tay. Anh không tự tin mình sẽ cọ xát lên lưng nàng và ngừng lại ở đó. Anh chỉ muốn vuốt ve khắp người nàng. Anh chỉ muốn xoa bóp ngực nàng và tìm cái nơi vừa mềm mại vừa ấm áp giữa 2 đùi của nàng., nơi khát khao khiến anh run lẩy bẩy.
– Anh đang lạnh lắm phải không? – nàng vừa hỏi.
– Không sao đâu.
– Anh hãy nằm vào dưới chăn.
– Không.
– Anh đừng ngớ ngẩn như thế. Anh sẽ bị cảm lạnh mất. Có gì quan trọng đâu nào. Chúng ta đã từng ngủ với nhau suốt 3 đêm vừa qua. Nào.
Nàng kéo chăn lại.
– Ơ ơ. Tôi sẽ trở về giường của tôi.
– Anh đã nói anh sẽ ôm tôi kia mà. Xin anh cứ như thế này cho tới lúc tôi ngủ.
– Nhưng, tôi…
– Cooper, anh cứ…
Anh chửi thề, nhưng lại luồn vào dưới chăn với nàng.
Nàng liền xích sát vào anh, cọ mặt lên nền ngực an toàn của anh. Thân thể nàng chợt trở nên dính liền với cơ thể anh. Anh nghiến chặt răng.
Mấy giây sau nàng đã thư giãn bên anh, nàng bỗng dang người ra.
– Ôi! – nàng khẽ kêu lên – tôi đã quên mất anh đang…
– Ở trần. Đúng thế. Nhưng lúc này đã quá muộn, em bé ơi.
Giờ đây những sự thôi thúc của đàn ông đã ngự trị anh. Miệng anh chuyển dần đến miệng nàng với 1 chiếc hôn sâu dài như đang tìm kiếm trong khi thân hình anh áp mạnh vào nàng. Nghiêng đầu qua 1 bên, anh liên tuc quậy lưỡi trong miệng nàng.
Phản ứng đầu tiên của Rusty là 1 cơn bàng hoàng. Thân hình kỳ diệu của anh là cả 1 điều ngạc nhiên tuyệt vời. Rồi trước khi nàng kịp bình tĩnh lại, nàng lại bị cuốn hút vào chiếc hôn như bão tố của anh. ‘
Phản ứng tiếp theo của nàng là 1 nỗi khát khao tự nguyện. Nó dâng lên từ giữa người nàng, tràn ngập trái tim và tâm trí của nàng, xoá nhòa tất cả mọi thứ khác ngoại trừ người đàn ông đang làm say đắm miệng nàng 1 cách hết sức điêu luyện. 2 cánh tay của nàng vòng quanh cổ anh và kéo anh lại gần hon. Theo 1 phản xạ tự nhiên nàng uốn cong người vào anh khiến cho thân hình nàng tiếp xúc với các bắp thịt rắn chắc của anh.
Rên rĩ gần như đau đớn, anh giụi đầu vào cổ nàng.
– Chúa ơi, nó sắp như nổ tan.
– Anh muốn gì thế, Cooper?
Anh cười lên 1 cách khó khăn.
– Thế này chưa rõ hay sao?
– Em biết, nhưng anh muốn em làm gì?
– Hoặc vuốt ve khắp mình anh hoặc không làm gì hết – anh vừa nói vừa thở dồn dập vào mặt nàng nóng hổi – nhưng bất cứ em định làm gì thì làm ngay đi.
Rusty chỉ do dự trong giây lát trước khi nàng luồn các ngón tay của 1 bàn tay vào mái toc dài của anh và áp sát vào da đầu anh. Nàng dùng bàn tay kia dể chải qua đám lông ngực xoăn cứng của anh. Bản năng giới tính của nó như truyền điện vào thân thể nàng. Anh xem tiếng rên khẽ của nàng như 1 sự khích lệ và bắt đầu hôn dọc xuống cổ và ngực nàng. Anh không phải là hạng đàn ông xin phép người khác.
– Anh đã xua đuổi nỗi ham muốn em ra khỏi tâm trí anh – anh hổn hển nói – anh đã nghĩ anh sẽ phát điên lên khi chạm vào em, thưởng thức em.
Anh há miệng ra trên làn thịt êm dịu phồng lên ở phía trên chiếc áo lót. Anh hôn nó, với lưỡi. Anh tăng nhanh động tác vuốt ve mơn man cho đến lúc Rusty gần như mê sảng.
– Ngừng lại đi, Cooper – nàng hổn hển nói – em không sao thở nổi.
– Anh đâu có muốn em có thể thở.
Anh cúi đầu xuống và qua lớp vải chiếc áo lót của nàng, búng lưỡi vào núm vú đang cương lên của nàng, đưa đẩy nó 1 cách đùa nghịch. 2 gót chân của Rusty ấn sâu vào mặt giường bên dưới mình nàng và lưng nàng cong lên. Nhưng ngay cả sự đáp ứng đó vẫn chưa khiến anh hài lòng.
– Hãy nói em muốn anh đi – anh nói bằng 1 giọng run lên khe khẽ.
– Phải, em muốn anh. Phải. Phải.
Bị cuốn hút bởi 1 cơn đói khát dữ dội không sao kiềm chế nỗi, bất chấp mọi hậu quả, nàng đẩy anh lại và trở thành kẻ tấn công. Môi nàng di chuyển xuống cổ anh, rồi ngực và bụng anh, ập vào 1 cách ngẫu nhiên như những hạt mưa trên nền đất khô cằn. Mỗi lần miệng nàng chạm vào làn da lún phún lông của anh, nàng lại thì thầm tên anh, như 1 lời nguyện cầu mỗi lúc 1 thêm tha thiết.
– Anh thật là đẹp, tuyệt đẹp – nàng thì thậm.
Rồi di chuyển dần xuống thấp hơn, nàng gọi trong 1 tiếng thở dài:
– Cooper
Nỗi đam mê mà nàng đã tuôn ra khiến Cooper phải sửng sốt. Anh nghiêng đầu qua và nhìn xuống nàng.
Tóc nàng đang xõa xuống bụng anh. Hơi thở của nàng đang gây xáo trộn cơ thể anh. Những từ yêu đương mà nàng đang ca ngợi có 1 nhịp điệu gợi tình hơn bất cứ điều gì mà anh đã từng được nghe. Môi nàng… chúa ơi… môi nàng… đang để lại những vệt ướt như sương trên da thịt anh.
Cái đầu di động của nàng quả là 1 cảnh tượng đẹp nhất mà anh đã từng thấy. Và nó chợt khiến anh hoảng sợ. Anh chợt xô nàng ra và lăn khỏi giường. Đứng bên cạnh đó, anh vừa run bần bật vừa lầm bầm chửi thề.
Anh có thể làm tình 1 cách dữ dội, say đắm, mê muội nhưng không phải kiểu này. Không phải kiểu này. Anh không muốn dính líu tới bất cứ dạng mong muốn, cảm giác, xúc động đích thực nào cả, xin miễn. Anh đã từng chung đụng với nhiều phụ nữ. Nhưng không 1 phụ nữ nào biểu lộ 1 nỗi khát khao chân thật như thế. Điều Rusty vừa làm đã bao hàm cả 1 niềm âu yếm giữa họ vượt qua cả vấn đề xác thịt.
Anh không cần điều đó. Không cần lãng mạn. Không cần tình yêu. Không cần cảm ơn.
Anh nhất thời chịu trách nhiệm về sự sống còn của Rusty Carlson, nhưng tuyệt nhiên anh sẽ không nhận lãnh trách nhiệm về sự ổn định tình cảm của nàng. Nếu nàng muốn làm tình thì tốt thôi, nhưng anh không muốn nàng dại dột nghĩ rằng điều này mang 1 ý nghĩ khác hơn 1 sự hài lòng về mặt cơ thể. Nàng có thể làm bất cứ gì nàng muốn với thân hình anh. Anh sẽ cho phép, thậm chí chào đón nàng, làm thoả mãn những duc vọng xác thịt nhất của nàng. Nhưng mọi việc chỉ dừng lại ở đó. Không 1 ai được phép lạm dụng tình cảm của anh.
Rusty ngước lên nhìn anh chằm chằm, có vẻ hoang mang và bị xúc phạm.
– Có gì không ổn?
Lúc này nàng mới ngượng ngùng kéo chăn lên tới cằm.
– Không có gì.
Anh bước qua căn phòng và ném 1 khúc củi khác vào lò sưởi làm tung lên 1 chùm tia lửa khiến căn phòng sáng lên trong chốc lát. Trong ánh sáng đó nàng trông thấy anh vẫn còn rất khuấy động.
Anh chợt trông thấy đôi mắt của nàng có vẻ dò hỏi và vỡ mộng, liền nói với giọng bực tức:
– Cô hãy ngủ đi. Lũ sói đã bỏ đi rồi. Vả lại tôi đã bảo cô chúng sẽ không thể làm hại cô đâu. Bây giờ cô đừng tỏ ra trẻ con và đừng quấy rầy tôi nữa.