Đọc truyện Chỉ Còn Lại Hai Người – Chương 16
Nàng chợt tự tin hơn. Thì ra anh đã đi tìm nàng. Có lẽ suốt cả đêm. Có lẽ trong lúc nàng nằm ngủ 1 giấc ngủ do thuốc thì anh tìm kiếm như điên cuồng ở khắp các đường phố.
Nhưng rồi anh lại đập vỡ tan những hy vọng đang dâng trào của nàng bằng cách nói tiếp:
– Chính báo buổi sáng đã cho biết em ở đây. Anh hiểu rằng 1 chuyên gia giải phẫu tạo hình sắp sửa chữa các mũi khâu do anh gây ra.
– Em đã bào chữa cho đường khâu của anh.
Anh lạnh lùng nhún vai.
– Nó đã thành công, đó là tất cả mối quan tâm của anh.
– Ðó cũng là tất cả mối quan tâm của em.
– Tất nhiên.
– Thật mà! – nàng ngồi thẳng dậy, tức giận vì thái độ ngay thẳng của anh.
– Không phải em muốn đến thẳng đây từ sân bay. Đó là ý của bố em. Em chỉ muốn trở về nhà, xem thư từ, tưới cây, ngủ trên chiếc giường của chính mình.
– Em là 1 cô gái đã lớn. Tại sao em không làm được?
– Em vừa nói với anh. Bố đã sắp xếp mọi thứ. Em không thể yêu cầu ông ấy thay đổi.
– Thế sao?
– Anh đừng giả ngây. Tại sao em lại không muốn xóa bỏ vết sẹo này? – nàng tức giận la lên.
Anh vừa liếc sang chỗ khác vừa dày vò góc râu mép.
– Em nên chứ. Tất nhiên là em nên.
Ngã mình xuống với vẻ đau khổ, Rusty nằm trở lại lên gối và che mắt bằng 1 góc của tấm drap.
Mình có gì không ổn hay sao? Tại sao mình cư xử như thế này?
Anh quay đầu lại. Vẻ mặt anh buồn bã tựa hồ sự thơ ngây của nàng rất đáng thương hại.
– Em không thể sống trọn phần còn lại của đời em với cái sẹo đó trên chân. Anh không có ý định gợi ý em nên thế.
– Em không nói về vết sẹo, Cooper. Em muốn nói về mọi việc. Tại sao anh đã biến mất ở sân bay đêm hôm qua?
– Anh vẫn ở ngay giữa nơi đó mà.
– Nhưng anh không chịu ở gần em. Em đã gọi anh. Anh có nghe tiếng em không?
Anh trả lời thẳng:
– Dường như có nhiều người đang quan tâm tới em.
– Em muốn chính anh quan tâm. Em đã được anh quan tâm cho đến khi chúng ta bước ra khỏi máy bay.
– Giữa nơi đông đảo như thế chúng ta hầu như không thể làm những việc chúng ta đã làm trên máy bay – ánh mắt của anh lướt xuống người nàng với vẻ lăng mạ – hơn nữa, em đang bận làm việc khác.
Miệng anh lại mỉm cười 1 cách thờ ơ. Giờ đây trông anh có vẻ xa lạ bởi vì Rusty đã không nhìn thấy vẻ mặt đó kể từ khi họ làm tình với nhau.
Nàng bỗng hoang mang. Ở đâu và lúc nào mọi việc giữa 2 người đã trở nên tồi tệ?
– Anh đã nghĩ chuyện gì sẽ xảy đến với em khi em đến Los Angeles? Chuyện chúng ta trước kia cũng như bây giờ là tin tức sốt dẻo. Em đâu có lỗi gì khi các phóng viên có mặt ở đó. Và cả bố em. Ông ấy đã quá lo sợ cho em. Ông ấy đã tài trợ cho việc giải cứu. Anh nghĩ ông ấy sẽ đón tiếp sự trở về của em 1 cách sơ sài hay sao?
– Không – anh vừa nói vừa luồn ngón tay qua mái tóc – nhưng có cần phải làm rùm beng như thế không? Tại sao phải quá trớn? Chẳng hạn chiếc áo khoác.
– Ông ấy vẫn thích làm những việc hết sức chu đáo như vậy.
Ngay cả lúc này khi nhớ lại điệu bộ khoa trương của bố, nàng vẫn còn thấy ngượng ngùng, nhưng nàng nhất thiết bênh vực ông. Chiếc áo khoác là 1 cách biểu hiện tình thương và niềm vui của ông vì nàng đã an toàn trở về với ông. Sự phô trương tiền của vô vị đó không phải là vấn đề. Ðiều khó chịu là Cooper đã không thể hiểu và không thông cảm cho tính khí của bố nàng.
Cooper liên tục di chuyển quanh phòng, như thể anh cảm thấy nó đang giam giữ anh. Các cử động của anh rời rạc và vướng víu như của 1 người không được thoải mái vì áo quần không vừa vặn.
– Thôi, anh phải đi.
– Ði? Bây giờ? Anh định đi đâu?
– Về nhà.
– Tới Rogers Gap?
– Phải. Trở về nơi phù hợp với mình. Anh có 1 nông trại cần phải coi sóc. Bất kể anh sẽ như thế nào khi về tới đó.
Như thể chỉ là 1 ý phụ anh liếc xuống chân phải của nàng và hỏi tiếp:
– Chân em thế nào? Chắc là sẽ ổn thôi?
– Cuối cùng cũng phải như vậy – nàng trả lời 1 cách chán nản.
Anh ấy sắp ra về. Anh ấy sắp đi. Cách xa mình. Rất có thể mãi mãi.
– Sẽ có nhiều lần giải phẫu. Lần đầu tiên sẽ được thực hiện vào ngày mai.
– Anh hy vọng anh đã không gây nên chuyện lợi bất cập hại.
Cổ họng nàng chợt thắt lại vì xúc động.
– Không đâu anh.
– Thôi, đã đến lúc tạm biệt.
Anh từ từ đi về phía cửa, cố làm ra vẻ không chạy trốn.
– Có lẽ 1 lúc nào đó em sẽ lái xe đến Rogers Gap để thăm anh. Anh không bao giờ nói lúc nào em có thể đến đó.
– Ðược thôi. Sẽ vui lắm đấy.
Nụ cười gượng gạo của anh cho nàng biết điều ngược lại.
– Anh… anh có thường đến Los Angeles hay không?
– Không thường lắm – anh thẳng thắn nói – thôi, quá lâu rồi, Rusty.
Quay gót đôi giày mới, anh đưa tay về phía nắm cửa.
– Cooper, khoan đã!
Anh liền quay người lại. Nàng đang ngồi trên giường, ở tư thế sẵn sàng đuổi theo anh nếu cần
– Mọi việc sẽ chấm dứt hay sao?
Anh cộc lốc gật đầu.
– Không thể được. Không thể như thế được sau những gì chúng ta đã trải qua bên nhau.
– Phải thế thôi.
Nàng lắc đầu 1 cách kiên quyết đến nỗi mái tóc của nàng tung xõa ra.
– Anh đừng lừa gạt em nữa. Anh đang tự làm ngơ đối với việc tự bảo vệ anh. Anh đang chống lại việc đó. Em biết như thế. Anh muốn ôm chặt em cũng như em muốn ôm chặt anh.
Quai hàm anh bạnh ra trong lúc anh nghiến răng. 2 bàn tay của anh siết lại ở 2 bên hông. Anh chiến đấu với bản thân mấy giây trước khi anh thất bại.
Anh lao nhanh qua căn phòng và thô bạo kéo nàng vào trong vòng tay. Cúi người xuống trên giường, anh ghì chặt nàng vào mình. Với 2 cánh tay ôm chặt lấy nhau, họ lắc mạnh nhau. Mặt anh vùi vào mái tóc màu vàng nâu của nàng. Mặt nàng rúc sát cổ anh.
– Rusty, Rusty
Háo hức vì nỗi đau đớn tột cùng trong giọng nói của anh, nàng nói với anh:
– Ðêm hôm qua nếu không uống 1 viên thuốc an thần thì em đã không sao ngủ được. Em cứ cố lắng nghe hơi thở của anh. Em cứ nhớ những lúc được anh ôm vào lòng.
– Anh thì lại nhớ cái mông của em kê lên đùi anh.
Anh cúi đầu xuống cùng 1 lúc nàng đưa đầu lên và miệng họ tìm kiếm nhau. Họ hôn nhau như điên dại vì quá khao khát nhau. Anh lùa cả 10 ngón tay vào tóc nàng và giữ yên đầu nàng trong lúc anh mơn trớn miệng hé mở của nàng bằng lưỡi của anh.
– Anh muốn em quá sức suốt đêm hôm qua, anh đã tưởng mình sẽ chết đi được – anh rên rỉ khi họ rời nhau ra.
– Anh không muốn xa em chứ?
– Không bao giờ.
– Thế thì tại sao anh lại không trả lời em khi em gọi anh ở sân bay? Anh đã nghe tiếng em phải không?
Anh có vẻ buồn, nhưng vẫn gật đầu công nhận
– Anh không thể làm 1 diễn viên trong 1 đoàn xiếc, Rusty. Anh không thể rời khỏi nơi đó đủ nhanh. Khi anh trở về nhà từ Việt Nam, anh đã được đối xử như 1 vị anh hùng.
Anh xoa 1 món tóc của nàng giữa các ngón tay. Trong lúc anh hồi tưởng lại quá khứ đau buồn và nói tiếp:
– Anh đã không có cảm tưởng như 1 vị anh hùng. Anh đã từng sống trong địa ngục, dưới đáy địa ngục. 1 số việc anh đã phải làm. Những việc không được anh hùng cho lắm . Những việc không được xem là nổi bật và tán thưởng. Anh đã không đáng được như thế. Anh chỉ muốn được ở riêng 1 mình để có thể quên tất cả.
Anh lật đầu nàng ra phía sau và đôi mắt màu xám như bạc của anh nhìn xoáy vào nàng.
– Giờ đây anh cũng không đáng được xem là nổi bật. Anh đã làm những điều cần thiết để cứu tính mạng của chúng ta. Bất cứ 1 người đàn ông nào cũng sẽ làm như vậy.
Nàng âu yếm vuốt bộ râu mép của anh.
– Không phải bất cứ 1 người nào đâu, Cooper.
Anh nhún vai từ chối lời khen ngợi.
– Anh đã có nhiều kinh nghiệm để sống sót hơn nhiều người khác, chỉ có vậy thôi.
– Anh sẽ không chịu nhận công lao xứng đáng với anh, phải không?
– Có phải đó là điều em muốn hay không, Rusty? Công lao về việc thoát chết?
Nàng chợt nghĩ đến bố. Chắc là nàng sẽ thích thú nếu được nghe mấy lời đánh giá cao về sự dũng cảm của nàng. Thay vì vậy ông đã nói về sự liều lĩnh kiểu hướng đạo sinh của Jeff và kể cho nàng nghe anh trai của nàng đã phản ứng như thế nào đối với 1 tình thế tai hại 1 cách tiềm tàng. So sánh nàng với Jeff quả thực bố nàng không có ác tâm. Ông đã không chú ý vạch rõ nàng đã thua kém Jeff như thế nào. Nhưng như vậy cũng không khác gì. Giờ đây phải xử sự như thế nào, nàng tự hỏi, để thuyết phục cho được bố nàng.
Nhưng vì 1 lý do nào đó, việc thuyết phục bố nàng dường như không quan trọng như ban đầu. Quả thực dường như không quan trọng gì cả. Nàng chỉ càng thêm quan tâm những gì Cooper nghĩ về nàng.
– Em không cần công lao, Cooper. Em chỉ cần.
Nàng không nói tiếp từ “anh”. Thay vì vậy, nàng ngả đầu vào ngực anh và hỏi:
– Tại sao anh không đi theo em lúc đó? Có phải anh không muốn em nữa?
Anh đặt bàn tay trên ngực nàng và vuốt ve bằng đầu ngón tay.
– Ðúng, anh muốn em.
Sự đòi hỏi khiến cho giọng nói của anh âm vang như tiếng xé vải không hẳn chỉ về mặt thể xác.
Rusty cảm nhận ngay sự sâu đậm của đòi hỏi đó bởi vì nàng cũng đang cảm thấy thế. Nó xuất phát từ sự trống trải đã giày vò nàng khi anh không ở nơi đấy. Nó khiến nàng lạc giọng khi nàng hỏi tiếp:
– Thế thì tại sao?
– Anh đã không đi theo em đêm hôm qua bởi vì anh muốn cho điều không thể tránh diễn biến nhanh hơn.
– Ðiều không thể tránh?
– Rusty – anh khẽ nói – sự nương tưạ về mặt tình dục mà chúng ta đã cùng nhau cảm thấy là hết sức bình thường giữa những người đã cùng nhau thoát khỏi 1 cơn khủng hoảng. Ngay cả các con tin và các nạn nhân bị bắt cóc 1 đôi khi cũng bắt đầu cảm thấy 1 cảm tình khác thường đối với những kẻ đang cầm giữ họ.
– Em biết tất cả chuyện đó. Hội chứng Stockholm. Nhưng đây là chuyện khác.
– Thế sao? – anh vừa hỏi lại vừa xù lông mày với vẻ hoài nghi – 1 đứa trẻ thương bất cứ ai cho nó ăn. Ngay cả 1 con dã thú cũng trở nên thân thiện với người nào đưa thức ăn cho nó. Anh đã chăm sóc em. Chính vì bản chất con người mà em thấy ý nghĩa hơn…
1 cách bất thần và tức giận, nàng xô anh ra xa. Mái tóc nàng như 1 vầng hào quang sinh động đầy phẫn uất, mắt nàng sáng ngời vẻ thách thức:
– Anh đâu dám làm giảm những gì đã xảy ra giữa chúng ta bằng lời lẽ sáo rỗng theo kiểu tâm lý. Đó là điều phi lý. Những gì em nghĩ đối với anh đều chân thật.
– Anh không bao giờ nói em không chân thật.
Vẻ cáu kỉnh của nàng khiến anh thích thú. Anh thích nàng nhất khi nàng có vẻ thách thức. Anh liền kéo mạnh nàng vào sát người anh và nói tiếp:
– Chúng ta luôn luôn bị lôi cuốn như thế này.
Anh lại đặt bàn tay lên ngực nàng.
Nàng rũ người xuống khẽ kêu lên 1 tiếng yếu ớt “đừng” nhưng anh không quan tâm đến. Anh vẫn tiếp tục âu yếm nàng. Mắt nàng nhắm nghiền lại.
– Chúng ta gần nhau. Cả anh lẫn em đều cảm thấy muốn nhau ngay lần đầu tiên chúng ta nhìn nhau trên máy bay. Anh nói đúng không?
– Ðúng – nàng nhìn nhận.
– Anh đã muốn em từ lúc đó, trước khi chúng ta rời khỏi mặt đất.
– Nhưng anh vẫn không mỉm cười hoặc nói chuyện với em, hoặc khích lệ em nói chuyện với anh.
– Ðúng vậy.
– Tại sao?
Nàng không thể để cho anh tiếp tục vuốt ve mà đầu óc vẫn sáng suốt. Nàng liền gạt bàn tay anh qua 1 bên và nói tiếp:
– Nói cho em nghe lý do đi.
– Bởi vì lúc đó anh đã đoán trước điều mà lúc này anh biết rõ. Chúng ta sống trong 2 thế giới xa cách nhau, anh không nói về mặt địa lý.
– Em biết anh đang nói gì. Anh nghĩ em vừa ngốc nghếch vừa hời hợt, như mấy người bạn của em mà anh vừa gặp. Em không phải như thế đâu!
Nàng đặt bàn tay trên cánh tay anh và quả quyết nói với anh:
– Họ cũng làm cho em khó chịu. Anh có biết vì sao? Bởi vì em đã trông thấy bản thân em, theo lối em vẫn thường có. Em đánh giá họ giống hệt anh đã đánh giá về em khi chúng ta mới gặp nhau lần đầu. Nhưng xin anh khoan dung với họ. Ðây là Beverly Hills. Không có gì là chân thật. Trong thành phố này có nhiều khu vực mà em không thể hiểu thấu. Căn lều của 2 cha con Gawrylow ở ngoài phạm vi hiểu biết của em. Nhưng em đã thay đổi. Thực sự như thế. Em không còn giống như họ nữa.
Anh áp 2 bàn tay vào 2 má nàng và nói tiếp:
– Nhưng đó là cuộc sống em vẫn biết. Em cứ chạy theo đám đông. Anh thì không thể. Sẽ không như thế, thậm chí sẽ không muốn thử. Còn em thì sẽ không thích hợp trong cuộc sống của anh.
Cảm thấy bị xúc phạm vì sự thật đau đớn về điều anh nói, nàng phản ứng lại với vẻ tức giận và hất tay anh ra .
– Cuộc sống của anh? Cuộc sống gì? Cách biệt với phần còn lại của thế giới? Cô độc và hIU quạnh? Dùng nỗi đắng cay làm áo giáp? Anh gọi thế là 1 cuộc sống à? Anh nói đúng đó, Cooper. em không thể sống như thế. Cái kiểu tự ti mặc cảm đó em không chịu nổi.
Làn môi dưới của anh mím lại thành 1 lằn mỏng cay nghiệt bên dưới bộ râu mép. Nàng biết mình đã trúng đích, nhưng cũng chẳng hay ho gì.
– Thế là em đã biết hết – anh nói – đó chính là điều anh đã định nói với em. Trên giường chúng ta vô cùng thích hợp, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ sống chung được với nhau.
– Bởi vì anh quá sức bướng bỉnh không chịu thử xem. Anh có bao giờ xem xét 1 cách thỏa hiệp?
– Không. Anh không muốn như thế 1 chút nào – anh vừa nói vừa dang rộng 2 tay ra để bao gồm cả căn phòng sang trọng và tất cả những gì ở bên kia khung cửa sổ rộng.
Rusty xỉa 1 ngón tay lên áo anh.
– Anh là 1 kẻ hợm hĩnh.
– 1 kẻ hợm hĩnh?Phải, 1 kẻ hợm hĩnh. Anh không đếm xỉa gì đến xã hội bởi vì anh cảm thấy tự đắc đối với mọi người. Tự đắc và chính trực vì anh đã tham chiến và đã bị cầm tù. Khinh miệt vì thấy tất cả những thứ đó là sai lầm đối với thiên hạ. Giam mình trên vùng núi non hẻo lánh, anh đóng vai thượng đế bằng cách nhìn xuống tất cả những kẻ có đầy gan dạ chịu đựng lẫn nhau bất chấp những sai sót của con người.
– Không phải như thế – anh nói như gắt.
– Không phải hay sao? Anh không phải tự cho là mình đúng và có quyền phán đoán hay sao? Nếu thế giới này có quá nhiều sai lầm, tại sao anh không làm 1 điều gì đó để thay đổi nó? Anh thu được những gì bằng cách rút lui khỏi thế giới? Xã hội đâu có xa lánh anh. Chính anh đã xa lánh xã hội.
– Anh đã không bỏ cô ta cho đến khi cô ta…
– Cô ta?
Khuôn mặt của Cooper chợt không còn cảm xúc như vừa biến thành
gỗ đá và phẳng lì như 1 chiếc mặt nạ. Ánh sáng trong đổi mắt của anh tắt ngấm. Mặt anh trở nên đau khổ khôn nguôi.
Rusty bàng hoàng đặt 1 bàn tay sát vào trái tim đang đập thình thịch của nàng. Nguồn gốc sự thờ ơ của Cooper là 1 người đàn bà? Ai? Lúc nào? Hàng trăm câu hỏi lướt qua tâm trí nàng. Nàng muốn hỏi cả trăm câu hỏi đó, nhưng tạm thời lúc này nàng chỉ biết chịu đựng cái nhìn chằm chằm lạnh lùng và thù địch của anh . Anh tức giận với bản thân và với nàng. Nàng đã thúc đẩy anh làm sống lại 1 chuyện mà anh muốn chôn chặt mãi mãi.
Trái tim hoạt động quá mức của nàng bơm cả nỗi ghen tuông vào khắp cơ thể nàng cũng đặc và đỏ như máu nàng. 1 người đàn bà
nào đó đã gây ảnh hưởng đối với Cooper đến mức độ thay đổi dòng đời của anh. Có lẽ anh vốn là 1 chàng trai vô tư lự trước khi ả sói cái kia giương vuốt chộp lấy anh. Căn cứ vào nỗi cay đắng kéo dài như thế này, chắc hẳn cô ta là 1 phụ nữ khá đặc biệt. Anh vẫn còn chịu ảnh hưởng của cô ta . Anh yêu cô ta nhiều đến thế hay sao ? Rusty tự hỏi 1 cách buồn thảm.
1 người đàn ông như Cooper Landry chắc sẽ không sống mà không có 1 phụ nữ nào trong 1 thời gian dài. Nhưng Rusty đã tưởng tượng chuyện của anh sẽ qua nhanh, chỉ làm hài lòng về mặt thể xác và 1 chút gì khác. Nàng chẳng bao giờ nghĩ anh đã từng dính líu 1 cách nghiêm túc với 1 người đàn bà nào. Nhưng anh đã dính lúi và sự ra đi của nàng ra khỏi cuộc đời anh là cả 1 sự dằng co đầy đau đớn.
– Cô ấy là ai?
– Đừng nghĩ tới nữa.
– Có phải anh đã gặp cô ấy trước khi anh qua Việt Nam?
– Bỏ đi, Rusty
– Có phải cô ấy đã thành hôn với 1 người nào khác trong lúc anh đang bị giam giữ?
– Anh đã nói đừng nghĩ tới nữa.
– Có phải anh đã yêu cô ấy?
– Xem nào, cô ta khá đẹp trong chiếc áo thụng nhung không bốc lửa như em đâu, được chưa? Có phải em nóng lòng muốn biết 2 người có gì giống nhau và có gì khác nhau? Được rồi, hãy xem thử. Cô ta không có mái tóc hung, vì vậy cô ta không có tâm hồn tha thiết như em. Cô ta có 1 thân hình to lớn, nhưng không giống em.
– Thôi đi!
– Ngực cô ta đầy đặn hơn, nhưng không còn có thể đáp ứng nhanh. Cặp đùi của cô ta cũng mịn màng nhưng gần như không mạnh bằng em.
Anh chăm chú nhìn vào chỗ cặp đùi của nàng giao nhau và nói tiếp:
– Cặp đùi của em có thể vắt sự sống ra khỏi 1 người đàn ông.
Nàng che miệng để chặn 1 tiếng nấc đau đớn và nhục nhã tột cùng . Hơi thở của nàng khó khăn và gấp rút như của anh. Họ nhìn chăm chăm vào nhau với 1 vẻ thù địch cũng hung hãn như nỗi đam mê khi họ làm tình.
Chính trong bầu không khí sôi sục đó Bill Carlson đã bước vào.
– Rusty ?
Nàng giật nẩy mình khi nghe giọng nói của bố nàng
– Bố! – nàng kêu lên – chào bố. Đây…
Nàng chợt phát hiện miệng nàng khô ran và bàn tay nàng đưa lên để ra dấu về phía Cooper đang run rẩy trong lúc nàng nói tiếp:
– Đây là Cooper Landry
– À, ông Landry.
Ông Carlson đưa bàn tay ra. Cooper bắt tay ông hết sức chắc, nhưng rõ ràng là thiếu nhiệt tình và không thích thú 1 chút nào trong lúc ông nói tiếp:
– Tôi đã cho nhiều người tìm kiếm ông.
Cooper không giải thích về việc anh đã ở đâu trong đêm qua vì vậy ông Carlson lại tiếp tục nói ồn ào:
– Tôi muốn cám ơn ông đã cứu mạng con gái tôi.
– Không cần phải cảm ơn đâu.
– Tất nhiên là cần. Rusty là cả thế giới đối với tôi . Theo ý Rusty, chính nhờ có ông mà con gái tôi vẫn còn sống. Thật ra Rusty là người đã hối thúc tôi tìm cho được ông trong đêm qua.
Cooper liếc xuống Rusty rồi nhìn trở lại ông Carlson, đúng lúc ông đưa tay vào túi áo vest trước ngực. Ông rút ra 1 chiếc phong bì màu trắng và nói:
– Rusty muốn cám ơn ông theo 1 cách đặc biệt.
Ông đưa chiếc phong bì cho Cooper. Cooper liền mở ra và liếc vào bên trong . Anh nhìn chăm chăm vào vật đựng trong đó 1 hồi lâu trước khi ngước mắt về phía Rusty. Đôi mắt của anh lạnh lùng với vẻ khinh miệt . 1 bên mép của hàm râu uốn cong thành 1 nụ cười kinh tởm . Rồi bằng 1 động tác hằn học, anh xé chiếc phong bì và tấm ngân phiếu thành 2 mảnh. Anh ném tất cả vào chỗ trũng của đùi nàng
– Dẫu sao cũng cám ơn cô Carlson, nhưng trong đêm cuối cùng với nhau tôi đã được trả công đầy đủ rồi.
Quay trở lại con gái sau khi nhìn Cooper lao ra khỏi phòng, ông Carlson nói:
– Thật là 1 con người khó chịu.
– Bố, làm sao bố có thể đưa tiền cho anh ấy ? – Rusty sửng sốt kêu lên.
– Bố đã tưởng con muốn và mong đợi bố làm như thế.
– Do đâu mà bố đã có ý nghĩ đó? Cooper là 1 con người kiêu hãnh. Bố nghĩ anh ấy đã cứu sống con vì tiền hay sao?
– Bố sẽ không ngạc nhiên đâu. Anh ta là 1 con người không ai ưa nổi căn cứ theo những điều bố đã nghe được về anh ta.
– Bố đã dò hỏi khắp nơi sao?
– Tất nhiên. Ngay khi anh ta được chứng thực là người cùng với con khi con được giải cứu. Bị bỏ rơi 1 mình với anh ta chắc là con không khỏi khó chịu.
– Chúng con có nhiều điểm khác nhau – Rusty đáp lại với 1 nụ cười hối tiếc – nhưng lẽ ra anh ấy đã có thể bỏ mặc con và tự cứu lấy mình bất cứ lúc nào.
– Anh ta đã không làm như thế. Không đời nào khi có thể có 1 món tiền thưởng vì cứu con.
– Anh ấy đã không biết chuyện đó.
Anh ta rất thông minh. Anh ta đã suy đoán rằng bố sẽ không chịu tiêu tốn để giải cứu con nếu con vẫn còn sống. Có lẽ anh ta đã cảm thấy. Có lẽ anh ta đã không vừa ý với số tiền này .
Ông nhặt tấm ngân phiếu bị xé đôi, xem lại và nói:
– Bố đã nghĩ đây là 1 món tiền thưởng hậu hĩnh, nhưng có lẽ anh ta tham lam hơn bố tưởng.
Rusty nhắm mắt lại và buông đầu trở lại trên gối trong nỗi thất vọng
– Bố, anh ấy không cần tiền của bố đâu. Anh ấy hết sức vui mừng vì đã tống khứ con.
– Cảm nghĩ đó rất bình thường – ông Carlson vừa ngồi xuống trên mép giường con gái vừa nói – tuy nhiên thật là không may vì chúng ta không thể lợi dụng được việc rủi ro của con.
– Lợi dụng? Bố nói chuyện gì thế?
– Con đừng nên vội vàng kết luật trước khi nghe bố nói hết.
Nàng đã vội vàng kết luận nhiều lần và không có lần nào làm cho ai hài lòng.
– Bố muốn nói tới việc quay film phải không?
Khi cô bạn của nàng đề cập đến vấn đề đó, nàng đã lấy làm hoảng sợ.
Ông Carlson vỗ nhẹ lên tay nàng.
– Không có gì đáng buồn đâu con. Chúng ta vẫn có lợi nhiều hơn thế.
– Cái gì vậy, bố ?
– 1 trong những vấn đề của con là con luôn luôn không có khả năng nhận xét – ông vừa nói vừa âu yếm vỗ vào cằm nàng – anh con bao giờ cũng trông thấy ngay những khả năng kinh doanh mà tình thế này đã mở ra cho chúng ta.
Như thường lệ, sự so sánh với anh nàng khiến nàng có mặc cảm tự ti.
– Như việc gì?
Ông Carlson kiên nhẫn giải thích:
– Con đã tạo ra 1 danh tiếng cho bản thân, trong lãnh vực địa ốc. Và không phải bằng cách chạy theo đuôi áo của bố. Có lẽ bố chỉ đưa cho con 1 số ít cơ hôi, nhưng con đã tận dụng được tất cả.
– Cám ơn bố, nhưng chuyện này dẫn đến cái quái gì, bố?
– Con chính gốc là 1 nhân vật có danh tiếng trong thành phố này. Nàng lắc đầu lia lịa trong lúc ông nói tiếp:
– Bố nói thật đấy. Tên con đã được biết đến rất nhiều trong các giới có thế lực. Và trong mấy ngày gần đây tên và ảnh của con đã xuất hiện trên báo chí và truyền hình. Con đã biến thành 1 loại anh hùng của dân chúng. Kiểu quảng cáo miễn phí đó có giá trị chẳng khác tiền trong ngân hàng. Bố dự định biến tai hoạ này thành điều thuận lợi cho chúng ta.
Rusty hoảng hốt, liếm môi:
– Bố muốn quảng cáo việc con thoát chết trong vụ rớt máy bay để phát động kinh doanh?
– Việc đó có thể gây tác hại gì?
– Chắc là bố đang nói đùa.
Không phải thế. Trông vẻ mặt cũng như thái độ của ông không có gì tỏ ra ông đang đùa rỡn. Nàng lắc đầu và nói tiếp:
– Không, bố. Nhất định không. Ý kiến đó không hấp dẫN con 1 chút nào cả.
– Con đừng nói không ngay lúc này – ông nói bằng 1 giọng kẻ cả –
bố sẽ bảo hãng quảng cáo của chúng ta triển khai 1 vài phương án. Bố hứa sẽ không điều động bất cứ 1 ai trong bọn họ nếu chưa thảo luận với con và chưa được con đồng ý.
Ông đột nhiên trở nên xa lạ với nàng. Giọng nói, khuôn mặt, thái độ lịch sự của ông – tất cả đều quen thuộc. Nhưng quả thực nàng không biết lòng dạ của con người phía sau vẻ bề ngoài. Nàng không biết rõ ông 1 chút nào.
– Con sẽ không bao giờ đồng ý . Vụ rớt máy bay đó đã giết chết 5 mạng người . 5 người đàn ông, bố à. Con đã gặp gia đình họ, những người vợ, con và cha mẹ đang đau khổ của họ. Con đã nói chuyện với họ. Con đã ngỏ lời chia buồn chân thật với họ. Chuyển đổi sự bất hạnh của họ thành lợi ích của con …- nàng rùng mình tỏ vẻ kinh tởm – …không, bố. Đó là điều con không thể làm .Bill Carlson trề môi dưới, như ông vẫn luôn luôn làm khi ông suy nghĩ nhiều.
– Được rồi. Tạm thời lúc này, chúng ta sẽ gác lại ý kiến đó . Nhưng bố lại nảy ra 1 ý khác.
Ông ép cả 2 bàn tay của nàng giữa bàn tay ông. Rusty chợt có cảm giác rõ ràng nàng đang bị bố dồn ép bằng 1 biện pháp thận trọng, tựa hồ điều ông sắp sửa gợi ý sẽ có thể gây nên 1 cơn đột quỵ.
– Như bố đã kể cho con nghe, bố đã cho kiểm tra kỹ Landry ngày hôm qua. Anh ta làm chủ 1 nông trại rộng lớn trong vùng xinh đẹp của Sierras.
– Anh ấy đã nói điều đó.
– Không có 1 ai canh tác đất đai quanh đó.
– Như thế mới thật là đẹp. Vùng đất đó vẫn còn gần như chưa có người lai vãng. Con không sao hiểu chuyện đó có liên hệ gì với chúng ta?
– Rusty, con làm sao thế? – Ông hỏi 1 cách trêu chọc – con đã trở thành 1 kẻ bảo thủ sau 2 tuần ở trong rừng hay sao? Con không định phát đơn kiện các nhà xây dựng chiếm đoạt đất mỗi lần có 1 khu nhà mọc lên đấy chứ?
– Tất nhiên không đâu, bố.
Lời trêu chọc của ông gần như chê bai. Bên sau nụ cười có 1 chút trách móc. Rusty không muồn làm cho ông ngã lòng, nhưng nàng vội vàng gạt bỏ bất cứ ý kiến nào mà ông đang nuôi dưỡng liên quan đến Cooper và việc kinh doanh, nên nàng nói tiếp:
– Con hy vọng bố không nghĩ tới bất cứ 1 sự phát triển thương mại nào trong phần tài sản của Cooper Landry. Con có thể bảo đảm với bố anh ấy sẽ không hăng hái tiếp nhận việc đó đâu. Anh áy sẽ chống lại bố đấy.
– Con chắc chắn chứ? Làm sao ý kiến về 1 sự hợp tác lại nảy ra trong đầu con?
Nàng chăm chăm nhìn vào ông với vẻ ngờ vực:
– 1 sự hợp tác giữa Cooper và con à?
Ông Carlson gật đầu:
– Anh ta là 1 cựu chiến binh. Điều đó rất đáng khích lệ. Con và anh ta đã cùng nhau thoát chết trong 1 vụ rớt máy bay và chịu đựng gian khổ tưởng chừng không thể tin nổi trong rừng rú Canada trước khi 2 người được cứu thoát. Điều đó cũng là 1 biến cố cực kỳ sôi động và có khả năng đưa con ra thị trường, giới tiêu thụ sẽ say mê thưởng thức.
Tất cả mọi người, thậm chi chính bố nàng, dường như xem vụ rớt máy bay và các diễn biến hiểm nghèo tiếp theo là 1 cuộc phiêu lưu vĩ đại, 1 chuỗi sự kiện đầy kịch tính do Cooper và chính nàng đóng vai chính – Nữ hoàng Châu Phi quay vào 1 thời điểm và địa phương khác.
Ông Carlson quá bị cuốn hút vào các dự định của mình đến nỗi không để ý thấy các phản ứng chống đối của Rusty
– Lẽ ra bố đã có thể gọi 1 vài cú điện thoại và vào tối nay tập hợp 1 số nhà đầu tư thích xây dựng những chung cư trong khu vực đó. Ở Rogers Gap có 1 hệ thống kéo người trượt tuyết lên dốc, nhưng lại không được quản lý tốt. chúng ta sẽ hiện đại hóa và cải tiến lại hệ thống đó. Lẽ tất nhiên chúng ta sẽ để Landry cùng tham gia. Mọi việc sẽ trôi chảy hơn nếu có dân địa phương hợp tác. Anh ta không phải là 1 người thích hòa đồng, nhưng cuộc điều tra đã cho bố hay anh ta có khá nhiều thế lực. Tên tuổi anh ta được nhiều người ở đó biết tới. Ngay sau khi các chung cư vừa khởi công xây dựng, con có thể bắt đầu bán chúng. Chúng ta sẽ kiếm được bạc triệu như chơi.
Nàng có qua nhiều lý do để phản đối, vì thế nàng thậm chí không kể ra. nàng phải tiêu diệt ý kiến đó trước khi nó kịp khởi đầu.
– Bố, trong trường hợp bố không kịp hiểu ý cách đây 1’, Cooper Landry không quan tâm đến việc làm giàu.
Nàng nhặt 2 nửa tấm ngân phiếu lên và phe phẩy trước mặt ông để nhắc nhở trong lúc nàng nói tiếp:
– Làm giàu bằng cách kinh doanh trong ngành địa ốc là 1 công việc đáng nguyền rủa đối với anh ấy. Anh ấy muốn bỏ mặc như cũ, không để cho các nhà khai thác đất đai hủy hoại. Anh ấy thích để cho thiên nhiên tự phát triển.
– Có lẽ anh ta chỉ nói suông theo triết lý Walden Pond – bố nàng hoài nghi nhận xét – nhưng mỗi người đều có 1 giá, Rusty à.
– Cooper Landry thì không đâu.
Ông Carlson vuốt má con gái.
– Sự ngây thơ của con thật là đáng yêu.
Cái nháy trong mắt ông vừa quen thuộc vừa đáng lo sợ. Nó báo hiệu ông đang đánh đúng hơi 1 vụ làm ăn lớn. Trong cộng đồng các nhà tư bản cá mập, bố nàng là người có quai hàm khủng khiếp hơn hết thảy. Nàng nắm lấy bàn tay ông và siết mạnh
– Bố hãy hứa với con, bố hãy hứa, rằng bố sẽ không làm việc này. Bố không biết anh ấy đâu.
– Còn con thì biết?
Vẻ long lanh trong mắt ông chợt mờ đi và mí mắt nheo lại. Nàng từ từ buông tay ông ra. ông thụt lùi ra xa nàng với vẻ nghi ngờ, tựa hồ ông vừa mới được biết rằng lý do khiến nàng bị giam giữ trên giường bệnh rất có thể nàng bị bệnh truyền nhiễm.
– Bố đã không đặt ra bất cứ câu hỏi nào có thể làm cho con phải khó trả lời đâu, Rusty. Bố chỉ muốn tránh điều đó cho cả 2 chúng ta. Tuy nhiên , bố không mù. Landry hầu như là 1 con người có nhiều nam tính và thích châm biếm. Anh ta thuộc loại cô đơn hiếu chiến mà đám phụ nữ thường phải lòng và tự cho là mình có thể thuần hóa.
Ông nâng cằm nàng lên để ông có thể đọc được mắt nàng.
– Chắc chắn con thừa thông minh để không bị quyến rũ bởi 1 đôi vai rộng và 1 tính khí trầm uất. Bố hy vọng con không hình thành bất cứ 1 kiểu gắn bó tình cảm nào với con người này. Đó sẽ là điều bất hạnh nhất.
1 cách vô tình bố nàng đã lặp lại lý thuyết của Cooper – rằng tình cảm của họ tuỳ thuộc rất nhiều vào sự nương tựa lẫn nhau của họ.
– Trong hoàn cảnh đó hình thành 1 sự gắn bó với anh ấy không phải là tự nhiên hay sao?
– Phải. Nhưng hoàn cảnh đã thay đổi. Con không còn bị cô lập với Landry giữa chốn hoang vu, mà con đã về nhà. Con có 1 cuộc sống ở đây mà nhất định con không thể hủy hoại chỉ vì 1 niềm say mê trẻ con. Bất cứ chuyện gì đã xảy ra ở đó – ông vừa nói vừa hất cái đầu tóc chải bóng mượt về phía cửa sổ, đã qua rồi và phải được quên đi.
Cooper cũng đã nói như thế. nhưng mọi việc vẫn chưa qua. Hoàn toàn còn đó. Và không thể quên di. Những gi nàng cảm thấy về anh sẽ suy yếu dần và cuối cùng mất hẳn vì sự không được nuôi dưỡng. Nàng đã không hình thành 1 sự nương tựa vào anh về mặt tâm lý sẽ tan biến đi trong lúc nàng dần dần trở lại cuộc sống trước kia.
Nàng đã yêu. Cooper không còn là người cung ứng và bảo vệ nàng, mà là 1 cái gì lớn hơn thế rất nhiều. Anh là người đàn ông mà nàng yeu. Cho dù họ ở bên nhau hoặc xa cách nhau, điều đó vẫn sẽ không bao giờ thay đổi.
– Bố đừng lo. Con biết chính xác con cảm thấy như thế nào về Cooper Landry.
Đó là sự thật. Cứ để cho bố nàng tự rút ra kết luận.
– Con gái của bố ngoan lắm – Ông Carlson vừa nói vừa vỗ vai nàng. – bố biết bố có thể trông mong ở con để thoát ra khỏi vụ này mạnh hơn và khôn hơn. Y hệt như anh của con, con đã từng giữ thẳng đầu.
Nàng đã về nhà được 1 tuần sau khi trải qua gần 1 tuần trong bệnh viện sau cuộc giải phẫu đầu tiên trên ống chân. Vết sẹo không có vẻ khá hơn trước, nhưng bác sĩ cam đoan với nàng rằng sau 1 loạt giải phẫu, nó sẽ hầu như không thể nhận thấy.
Ngoại trừ 1 cảm giác hơi khó chịu trong chân, nàng cảm thấy hoàn toàn khoe khoắn. Băng đã được tháo ra, nhưng bác sĩ đã khuyen nàng để cho chân được thoáng và tiếp tục dùng nạng để đỡ.
Nàng đã thu hồi mấy “cân” mà nàng đã sút giảm sau khi rớt máy bay. Hàng ngày nàng dành khoảng mấy tiếng đồng hồ nằm ngoài nắng trên sàn của hồ tắm để cho da hơi rám nắng trở lại. Các bạn của nàng đã trung thành với lời hứa, và bởi vì nàng không thể dễ dàng đến 1 thẩm mỹ viện, họ đã mang thẩm mỹ vien đến với nàng. 1 người thợ uốn tóc đã cắt tỉa và gội đầu giúp cho mái tóc của nàng lại bóng mướt như trước. 1 người thợ làm móng nắn lại các móng tay móng chân cho nàng. Cô ta cũng xoa bóp cả nửa cân kem vào 2 bàn tay khô nhám của Rusty
Trong lúc nàng quan sát người thợ làm móng tay gọt giũa, Rusty nghĩ tới những lúc nàng đã giặt áo quần bằng tay, rồi treo lên để hong cho khô trên 1 sợi dây thô sơ ngoài trời. Luôn luôn phải canh chừng sẽ xem áo quần đã khô hay chưa trước khi chúng đông cứng thành băng. Công việc thật đáng chán. Không hẳn là như vậy. Hay là ký ức luôn luôn làm cho mọi việc bớt tồi tệ hơn thực tế ban đầu?
Điều đó có thể áp dụng cho nhiều việc. Phải chăng những chiếc hôn của Cooper quả thực rung chuyển cả trời đất như the? Phải chăng vòng tay và những lời thì thầm của anh vỗ về như thế trong những giờ đen tối nhất của đêm tối? Nếu không, tại sao nàng cứ thường xuyên thức giấc, khao khát sự gần gũi và hơi ấm của anh?
Nàng chưa bao giờ cô đơn đến thế.
Không phải nàng chưa từng ở 1 mình – tối thiểu không phải trong những khoảng thời gian kéo dài. Nhiều người bạn ghé thăm mang đến những món quà nhỏ, hy vọng sẽ làm cho nàng vui thích bởi vì nàng có vẻ hết sức rầu rĩ. Vẻ mặt thể chất nàng đang khả quan dần, nhưng tinh thần của nàng vẫn chưa phục hồi.
Nhiều người bạn và đồng nghiệp cảm thấy lo lắng cho nàng. Kể từ vụ rớt máy bay, nàng hoàn toàn không vui vẻ như trước. Ho không ngừng mang đến cho nàng đủ thứ từ chocolate Godiva đến các món ăn của những nhà hàng thanh lịch nhất ở Beverly Hills được nấu riêng cho nàng bởi các đầu bếp vốn biết rõ các món nàng thích.
Nàng có nhiều thời gian, nhưng nàng không bao giờ nhàn rỗi. Lời dự đoán của bố nàng đã trở thành sự thực, nàng đột nhiên nổi tiếng là 1 đại lý địa ốc xuất sắc. Mọi người trong thành phố đều muốn bán hoặc mua theo ý kiến của nàng về chiều hướng thị trường luôn dao động. Mỗi ngày nàng nhận nhiều cú điện thoại của các khách hàng đầy triển vọng, kể cả 1 số nhân vật điện ảnh và truyền hình có thế lực. Tai nàng ù đi sau nhiều tiếng đồng hồ nghe điện thoại. Bình thường chắc là nàng sẽ nhảy lên vui sướng vì 1 loạt khách hàng có tầm cỡ như thế này. Thay vì vậy nàng lại khó chịu với 1 nỗi buồn chán không giống bản tính nàng 1 chút nào mà nàng không sao giải thích hoặc khắc phục.Bố nàng đã không nói gì nữa về việc khai thác khu vực chung quanh Rogers Gap. Nàng hy vọng rằng ý kiến đó không thể thực hiện được 1 cách chính thức. Ông ghé thăm nàng mỗi ngày, viện cớ để kiểm tra mức tiến bộ của nàng. Nhưng Rusty nghi ngờ, có lẽ không được công bằng, rằng bố nàng quan tâm về việc thu hoạch 1 cách nhanh chóng vụ kinh doanh mới này nhiều hơn sự hồi phục của nàng.
Các nếp nhăn quanh miệng ông trở nên căng thẳng vì nôn nóng, và lời khích lệ với giọng đùa cợt mong nàng sớm trở lại với công việc bắt đầu có vẻ gượng gạo. Mặc dầu nàng vẫn theo lời chỉ định của bác sĩ, nàng biết minh đang cố hết sức kéo dài thời gian hồi phục. Tuy vậy nàng đã quyết tâm không trở về văn phòng cho tới khi nàng cảm thấy khỏe và sẵn sàng.
Vào buổi chiều đặc biệt hôm ấy, nàng rên rĩ vì sợ hãi khi tiếng chuông cửa ngân vang. Trước đó bố nàng đã gọi điện thoại cho hay vì 1 công việc kinh doanh ông sẽ không thể ghé thăm trong ngay hôm đó. Rusty đã cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng thương bố nhưng nàng cảm thấy thích thú với điều này trong lúc các cuộc viếng thăm hàng ngày của ông đã khiến nàng cho mệt lử.
Chắc hẳn buổi hẹn của ông đã bị hủy bỏ và nàng sắp mất khoảng thời gian yên tĩnh.
Móc cánh tay lên cặp nạng, nàng khập khiễng đi dọc theo hành lang về phía cửa trước. Nàng đã sống trong ngôi nhà này suốt 3 năm. Đó là 1 tòa nhà nhỏ tường gạch trắng mái ngói đỏ, có kiểu dáng miền nam California, được xây dưới 1 vách đá và bao phủ bởi 1 loại dây leo nở đầy hoa tươi thắm. Rusty đã say mê nó ngay từ lúc mới trông thấy.
Tựa người trên 1 cây nạng, nàng tháo chốt và mở cửa.
Cooper không nói gì cả. nàng cũng vậy. 2 người chỉ nhin nhau đăm đăm 1 hồi lâu trước khi nàng lặng lẽ dịch qua 1 bên. Anh bước qua khung cửa hình vòng cung. Rusty đóng cửa và quay lại đối diện với anh.
– Chào.
– Chào.
– Anh làm gì ở đây?
– Anh đến hỏi thăm chân em- anh vừa nói vừa nhìn xuống chân nàng và nàng chìa ra cho anh xem – nó không có vẻ khá hơn nhiều.
– Sẽ khá mà.
Ánh mắt hoài nghi của anh ngước lên gặp mắt nàng trong lúc nàng dè dặt nói tiếp:
– Bác sĩ đã hứa nó sẽ khá hơn.
Anh vẫn có vẻ nghi ngờ, nhưng không nhắc tới chuyện đó nữa mà xoay người nhìn quanh.
– Anh rất thích nhà em.
– Cám ơn anh.
– Nó rất giống nhà của anh.
– Thật thế sao?
– Nhà của anh có vẻ vững chắc hơn. Không được trang trí đẹp đẽ như thế này. Nhưng cả 2 nhà rất giống nhau. Phòng rộng. Nhiều cửa sổ.
Nàng chợt cảm thấy hồi phục đủ để di chuyển. Khi mới trông thấy anh, đầu gối mạnh khỏe của nàng, mà nàng dùng để chống đỡ, đã gần như quỵ xuống. Giờ đây, nàng cảm thấy tự tin đủ để di chuyển về phía trước và ra hiệu cho anh đi theo nàng.
– Anh vào đi. Anh muốn uống 1 chút gì không?
– 1 thứ gì nhẹ thôi.
– Lemonade?
– Tốt lắm.
– Chỉ mất chừng 1’.
– Em khỏi mất công.
– Không mất công đâu. Em cũng đang khát đây.
Nàng đã cố gắng đi qua phòng ăn vào trong bếp ở phía sau cùng của ngôi nhà. Anh đi theo.
– Anh ngồi xuống đi – nàng vừa nói vừa gật đầu ra hiệu về phía cái bàn đặt ở chính giữa bếp và bước tới tủ lạnh.
– Để anh phụ giúp em? – anh hỏi.
– Thôi, cám ơn. Em đã tập làm mọi việc.
Nàng quay đầu lại, với nụ cười trên moi, và bắt gặp anh đang chăm chú nhìn vào phía sau chân nàng. Nghĩ rằng nàng sẽ ở nhà 1 mình suốt ngày, nàng đã mặc 1 chiếc quần cụt tả tơi và không mang giày. 2 tà áo sơ mì bằng vải chambray gút lại ở thắt lưng. Nàng đã kéo tóc lên cao thành 1 đuôi ngựa xộc xệch.
Bị bắt quả tang đang chăm chú nhìn đôi chân trần mượt mà của nàng, Cooper cựa mình như 1 kẻ phạm tội.
– Nó còn đau không?
– Cái gì?
– Chân em.
– Ồ, không. Chỉ chút đỉnh. Thỉnh thoảng thôi. Lẽ ra em chưa được phép đi bộ hoặc lái xe hoặc làm bất cứ gì như thế.
– Em đã trở lại với công việc à?
Cái đuôi ngựa của nàng quất vào cổ trong lúc nàng lắc đầu.
– Em đang điều hành 1 số công việc tại đây bằng điện thoại. Nhưng em vẫn chưa cảm thấy đủ sức mặc quần áo và đi đến văn phòng.
Nàng lấy 1 lon Lemonade đậm đặc ra khỏi tủ lạnh.
– Từ khi về nhà anh có bận lắm không?
Nàng đổ lon nước vào trong 1 cái bình và thêm vào đó 1 chai soda lạnh. 1 vài giọt nước bắn lên mu bàn tay, nàng đưa tay lên miệng và mút sạch. Đó là lúc nàng trở lại với câu hỏi vẫn còn ở trong mắt nàng.
Như 1 con chim ưng, Cooper quan sát từng cử động của nàng. Anh nhìn chăm chú vào miệng nàng. 1 cách chậm chạp, nàng hạ bàn tay xuống và trở về với công việc. 2 bàn tay của nàng run rẩy trong lúc nàng lấy ly xuống khỏi tủ ngăn và bỏ đá vào đó.
– Phải, anh khá bận.
– Mọi việc như thế nào khi anh trở về?
– Tốt thôi. 1 người láng giềng đã cho gia súc của anh ăn uống đầy đủ. Chắc là ong ta sẽ tiếp tục công việc đó mãi sau này nếu anh sẽ không bao giờ trở về.
– thật là 1 người hàng xóm tốt.
Nàng đã muốn làm cho cuộc nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng, nhưng giọng nói của nàng lại có vẻ vui tươi và ròn rã. Nó không thích hợp với bầu không khí nặng nề và ngột ngạt như mùa hè ở New Orleans. Không khí oi bức, nàng cảm thấy như thiếu dưỡng khí.
– Anh không có ai giúp đỡ trong việc điều hành nông trại hay sao? – nàng hỏi.
– Thỉnh thoảng thôi. Những người làm việc tạm thời. Phần đông bọn họ là những kẻ lang thang mê trò trượt tuyết chỉ làm việc để hỗ trợ cho thói quen của họ. Mổi khi hết sạch tiền họ lại làm việc 1 vài ngày để họ có thể mua vé lên đỉnh dốc và thực phẩm. Hệ thống đó thuận lợi cho cả họ và anh.
– Bởi vì anh không thích có nhiều người ở quanh anh.
– Đúng.
1 nói chán nản cực kỳ tồi tệ chợt tràn ngập tâm trí nàng. Nàng cố ngăn chặn bằng cách hỏi:
– Anh có trượt tuyết chứ?
– 1 đôi khi. Còn em?
– Có. hoặc đúng hơn là đã có – nàng vừa nói vừa liếc xuống chân – chắc là em sẽ phải ngồi không suốt mùa này.
– Có lẽ không đâu. Vì xương đâu có gãy.
– Có lẽ.
Và dường như đó là tất cả những gì họ cần phải nói. Bằng cách thỏa thuận ngầm, họ chấm dứt cuộc trò chuyện ngắn ngủi điên khùng và làm điều mà họ thật sự muốn làm là nhìn nhau.
Tóc anh đã được cắt, nhưng vẫn còn dài so với mốt hiện đại. Nàng thích cái cách nó chạm vào cổ sơ mi của anh. Quai hàm và cằm anh đã được cạo sạch, nhưng nàng không sao biết được có mất 1 sợi nào trong bộ râu mép của anh hay không. Làn môi dưới của anh vẫn nghiêm khắc và không nhân nhượng như trước. Những vết hằn quanh miệng anh có vẻ sâu hơn, khiến cho gương mặt anh thêm nam tính 1 cách không thanh thản. Nàng không thể không tự hỏi nỗi lo lắng đặc biệt nào đã khắc sâu thêm những nếp nhăn đó.
Y phục của anh không thuộc loại thời trang. Tuy vậy chiếc quần jeans vẫn làm cho 1 người đàn ông có phong độ hơn đối với bất cứ loại quần nào khác. Đối với thân hình của Cooper thì nó lại hay hơn hết thảy.
Chiếc sơ mi bằng vải bông trải rộng trên 1 cái ngực mà nàng vẫn còn mơ tới. 2 tay áo được cuốn lên để lộ 2 cánh tay mạnh mẽ. Anh đã mang theo 1 chiếc áo khoác bằng da. Lúc này chiếc áo được vắt trên lưng ghế, bị bỏ quên. Quả thực dường như anh đã quên tất cả mọi thứ ngoại trừ người đàn bà đang đứng trước mặt anh, chỉ cách anh vài bước mà tưởng chừng nhiều năm ánh sáng.
Mắt anh dò tìm thân hình nàng, nhìn tới đâu như lột trần nàng đến đấy. Da nàng bắt đầu muốn bốc cháy lên vì cơn sốt. Lúc mắt anh dừng lại trên 2 tua không đều của quần nàng, nơi các sợi chỉ mềm cọ vào cặp đùi trần của nàng, Rusty đã nóng bừng và ướt nhẹp.