Đọc truyện Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ) – Chương 18: Không phải chuyện ngẫu nhiên
“Tốt nhất là người với quỷ.” Vương Việt bổ sung thêm một câu.
“Cái gì? Cậu vẫn chưa xong à,” Lư Nham vừa mới đi được hai bước tới trước mặt máy tính thì dừng, “Đâu ra nhiều người với quỷ yêu nhau thế!”
“Tìm thử đi.” Vương Việt chỉ đạo hắn.
“….Tôi đi đâu tìm được.” Lư Nham ngồi vào trước máy tính, nghĩ ngợi một lúc, “Thiến Nữ u hồn đi.”
“Được, chưa xem bao giờ.” Vương Việt gật đầu.
Trong máy Lư Nham quả thật là có nguyên một bộ Thiến Nữ u hồn, Vương Tổ Hiền là nữ thần trong lòng hắn.
Cho Vương Việt xem bộ phim này cũng tốt, làm cậu hiểu rõ được người quỷ khác đường, quỷ sớm muộn gì cũng ôm bình tro cốt của mình an nghỉ dưới mồ.
Chuẩn bị xong máy tính cho Vương Việt, Lư Nham mặc áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, lúc lấy thuốc lá, đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang vọng vào tiếng bước chân rất khẽ.
Tòa nhà này là nhà kiểu cũ, cách âm không tốt, có người đi qua bên ngoài đánh phát rắm cũng nghe thấy được, cho nên bình thường Lư Nham nói chuyện với Vương Việt trong nhà vẫn luôn hạ giọng xuống rất nhỏ.
Bước chân này là cố tính thả nhẹ đi, đã vậy còn đi rất chậm, Lư Nham muốn lắng nghe thêm lại không nghe thấy được nhiều tiếng động hơn.
Hắm nắm lấy bao thuốc lá, rút một điếu thuốc ra ngậm, giữa tiếng bước chân bật bật lửa tách một cái, tiếng bước chân ngoài hành lang dừng lại, cách cửa khoảng ba bước.
Lư Nham châm thuốc ngồi xuống sofa, duỗi tay ra sau lưng.
Tòa nhà này có tổng cộng năm tầng, hai căn ở tầng năm không có ai ở, một nhà ra nước ngoài, một nhà khác là bà cụ tuổi già neo đơn, năm ngoái dọn sang nhà con trai ở, ngoài hai vợ chồng già nhà đối diện, chẳng ai lại tới ở nơi này.
Huống hồ, hai ông bà cụ già đừng nói là thả nhẹ bước chân, lúc lên tầng chỉ cần không giậm vào cầu thang đi lên, Lư Nham đã có thể ra ngoài chúc mừng hai người họ thân nhẹ như yến, khinh công luyện thành.
“Sao lại không đi thế?”
Vương Việt thấy hắn lại ngồi xuống, quay đầu hỏi.
Lư Nham không nói gì, ngoắc ngón tay với Vương Việt, lấy di động nhanh chóng đánh vào ghi chú mấy chữ đưa cho Vương Việt.
“Đi ra xem ngoài cửa,” Vương Việt thò đầu tới đọc một lần, sau đó gật đầu, “À!”
Cảnh tượng thò đầu ra ngoài cánh cửa này trông rất quỷ dị.
Lư Nham nhìn nửa người Vương Việt để lại trong phòng, hút thuốc.
“Là bà bầu dưới tầng,” Vương Việt liếc mắt nhìn, lùi đầu về, báo cáo cho hắn, “Ở cửa.”
Hứa Dung? Lư Nham đứng lên, cô nàng lên tầng sao lại phải lén lút, có cái bụng to còn có năng lực này kia à?
Còn có người khác không? Hắn lại gõ thêm một câu lên máy.
“Để em nhìn xem,” Lần này Vương Việt ra ngoài hẳn, mấy giây sau đi vào, “Không có ai, chỉ có mình cô ấy.”
Lư Nham nghĩ ngợi, đi qua mở cửa ra, cầm lấy một túi rác đặt cạnh cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa chỉ có mình Hứa Dung, nhìn thấy hắn đi ra, trên mặt Hứa Dung hiện lên một tia kinh hoàng, nhưng rất nhanh đã lại tiếp tục đi lên trên tầng, làm như thể vẫn luôn đi lên trên.
“Đi làm gì thế?” Lư Nham hỏi một câu.
“Lên sân thượng hít thở không khí.” Hứa Dung quay đầu lại cười với hắn, tiếp tục đi lên.
“Thang đứt rồi.” Lư Nham nói.
Trên tường hành lang tầng năm có một thang sắt, có thể leo lên sân thượng, có điều, lâu năm không tu sửa, lúc Lư Nham chuyển vào đây ở, thang đã bị chặt đứt, nếu muốn đi lên, chỉ có thể tự khiêng thang bò lên.
Hoặc là giống như Lư Nham, kỹ năng leo trèo qua cấp sáu, có thể tay không leo lên.
“À…” Hứa Dung cười, quay người lại ôm bụng đi xuống, “Quên mất.”
Lư Nham cũng cười, để rác ra cửa, rồi xoay người vào nhà đóng cửa lại.
“Làm sao vậy? Sao bà bầu kia cứ hay tìm anh thế?” Vương Việt rõ ràng là không vừa lòng về Hứa Dung.
“Không tìm tôi.” Lư Nham ngậm thuốc lá đứng sau cửa một lúc, nghe thấy tiếng Hứa Dung trở về tầng ba đóng cửa lại, ngoài hành lang đã không còn âm thanh gì khác.
“Vậy cô ta làm gì?” Vương Việt ngồi trở về trước máy tính.
Hứa Dung không thể nào không biết thang bị hỏng, kể cả có không biết, một bà bầu cũng không thể nào nghĩ tới leo thang sắt lên sân thượng.
Lư Nham đứng một lúc, đi tới bên cạnh máy tính, ấn tạm dừng, “Hỏi cậu chuyện này.”
“Ừ.” Vương Việt quay đầu lại nhìn hắn.
“Trong khoảng thời gian này, cậu có cảm giác kì quái gì không, cảm giác được gì đó?” Lư Nham không biết mình nên hình dung thế nào, “Là… những đồ vật không khác cậu lắm, hoặc là thứ gì đó khác?”
“Không có,” Vương Việt cau mày suy nghĩ, “Chỉ là gặp mấy con quỷ thì đều tan, lúc ở cùng anh cũng không cảm giác được gì… có thể đừng gọi em là đồ vật được không.”
“Thế thì Tiểu Hồn Hồn, nói như vậy, Hứa Dung, em trai Hứa Dung,” Lư Nham kẹp thuốc lá ở bên bàn máy tính, “Cả Thẩm Nam nữa, những người này, cậu có cảm thấy bọn họ có gì khác những người khác không.”
Lư Nham nói rất nghiêm túc, Vương Việt nhìn chằm chằm hắn một lúc, cúi đầu bắt đầu trầm tư.
Cậu rất ít khi chú ý tới người và sự việc xung quanh mình, dù sao có chú ý cũng sẽ không có ai để ý tới cậu, hơn nữa, ký ức vốn đã hỗn loạn, “nhớ lại” là một công việc rất vất vả đối với cậu.
Trầm tư cả buổi, cậu ngẩng đầu lên: “Không có.”
“Cậu xem phim đi, chú ý rút ra tư tưởng chính xác,” Lư Nham ấn phát hộ cậu, “Tôi đi ăn gì đó, nửa tiếng nữa về.”
“Ừ.”
Lư Nham mở cửa ra ngoài, đi xuống tầng ba, lắng nghe động tĩnh trong phòng Hứa Dung, không nghe thấy gì.
Nhưng lúc hắn tiếp tục đi xuống, trong phòng Hứa Dung vang lên tiếng ghế bị đổ ra đất.
Lư Nham dừng bước chân, đang định lùi đi về, khóa cửa lại kêu.
Hắn quay đầu lại, khóa cửa kêu phải mười mấy giây mới mở ra.
“Anh Nham?” Hứa Dung đi từ trong nhà ra, nhìn thấy Lư Nham, đuôi lông mày lập tức nhướng lên, “Đi ra ngoài à?”
“Ừ,” Lư Nham nhìn lướt qua nhà cô nàng một vòng, không phát hiện ra gì bất thường, “Cô không sao đấy chứ, mới vừa nghe thấy… cô ngã à?”
“À không sao, không ngã,” Hứa Dung rất bất ngờ vì quan tâm hiếm có của Lư Nham, vén tóc nhích lại gần, “Chắc là ngồi lâu quá, đứng lên hơi chóng mặt, đụng phải ghế, tay cũng như nhũn ra.”
Một câu “hơi chóng mặt” làm cho Hứa Dung cùng với bất thường của hai người Hứa Quân Thẩm Nam, không hề ngoài ý muốn mà được liên hệ với nhau, Lư Nham nhìn Hứa Dung, định phán đoán xem cô nàng còn nhớ chuyện vừa muốn lên sân thượng không.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hứa Dung dán lại người hắn mà hắn không tránh né, vui vẻ ngoài ý muốn làm hai mắt Hứa Dung sáng lên, kéo dài giọng: “Không ngờ anh còn biết quan tâm người khác như thế đấy…”
“Đi lên sân thượng hít thở không khí đi.” Lư Nham nhanh chóng xoay người, đi xuống cầu thang.
“Đi đâu? Sân thượng? Lư Nham anh chơi tôi à? Thần kinh!” Hứa Dung ngây người, sau đó bực bội dựa lên tường, “Đang định tìm anh nói chuyện này đây, mai tôi ra ngoài, tối anh bày quán đi.”
“Ừ.” Lư Nham không nói thêm nữa, đi xuống dưới tầng.
Đây mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì?
Thế giới này còn ổn nữa hay không!
Rốt cuộc là hắn điên rồi hay là thế giới này phân liệt?
Lư Nham không tìm ra bất cứ chỗ đột phá nào trên người Hứa Dung, tâm trạng cũng không hề tốt đẹp, lúc đi ra khỏi hành lang, bụng đã đói tới nỗi phải nhắc hắn hẳn là nên ăn cơm rồi.
Cuối cùng, hắn chọn bừa một hàng cơm tiện lợi, ăn một suất cơm vịt quay, bởi vì vẫn luôn nghĩ ngợi xem trên mấy người này xảy ra chuyện gì, ăn cơm xong rồi vẫn không có cảm giác gì.
Ngay từ đầu hắn cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình, là phiền toái mà Vương Việt quỷ kiến sầu mang đến.
Nhưng trầm tư nghĩ ngợi lại thì, Vương Việt xuất hiện ở bên cạnh hắn vốn đã chính là một chuyện không bình thường rồi, đã vậy kẻ được gọi là “có thể thượng bất cứ ai” lại không thượng được hắn.
*”thượng” ở đây là kiểu nhập vào người, hoặc cũng có nghĩa là thượng ╮( ̄ω ̄;)╭
Nghĩ thế nào, đây cũng không phải chuyện ngẫu nhiên.
Nhưng nếu nói là Vương Việt biết nội tình, hắn cũng không tin.
Vương Việt tuy rằng lúc bùng nổ rất đáng sợ, nhưng bình thường chỉ là một con quỷ ngày ngày chỉ nghĩ tới ăn và yêu đương, nhìn thật thà vô hại, còn làm người ta cảm thấy bất cứ lúc nào cũng sẽ bị làm hại.
Nhưng nếu như Vương Việt thật sự có vấn đề, hắn lại không nghĩ ra được phương diện này rốt cuộc có gì mờ ám cả, còn có quỷ giống Vương Việt nữa? Một con? Hai con? Vì sao hắn nhìn thấy được Vương Việt nhưng lại không nhìn thấy quỷ khác? Đến chính Vương Việt cũng không cảm nhận được.
Dùng tư duy của một người, cho dù là một người có nghề nghiệp trước đây là sát thủ, tư duy của một sát thủ nổi danh trước đây đi suy nghĩ chuyện ma quỷ này, cũng thật là khó khăn.
Nhân sinh sát thủ đúng là tràn ngập cảm giác đắng lòng.
Hắn uống sạch canh mì chính đi kèm với suất cơm vịt quay xong thì đứng lên, chậm rãi đi bộ trở về.
Kể từ ngày Quan Ninh dạy hắn học dùng dao, hắn đã biết đời này mình không có cách nào sống một cuộc sống yên bình.
Trước lúc về nhà, hắn vòng quanh bốn phía phố Văn Viễn, chậm rề rề đi vài vòng, còn xem tiết mục thằng ranh con đại chiến với bà nội trong vườn hoa nhỏ trung tâm xong mới bắt đầu đi về.
Hắn về nhà thì sẽ không có thời gian suy nghĩ, Vương Việt giống như động cơ vĩnh cửu, nói mãi không xong, quấy người tỉnh mộng, nhìn lén người tắm, lảm nhảm nói bừa, đều là sở trường của cậu.
Về tới nhà đã là một tiếng sau, phim đã chiếu xong, Vương Việt không còn ở trước máy tính nữa, đang ngồi bó gối trên sofa.
Lư Nham nhìn khoảng cách nửa mét giữa mông cậu và sofa thì hơi buồn cười: “Xem xong rồi à?”
“Ừ,” Vương Việt gật đầu, “Sao anh ăn lâu thế, giờ đã lại phải ăn cơm tối rồi.”
“Không ăn nữa,” Lư Nham cởi áo khoác ra ném qua một bên, cảm thấy cảm xúc của Vương Việt không hề tốt đẹp gì cả, hắn đi qua khom lưng nhìn mặt cậu, phát hiện Vương Việt đang nước mắt chảy dài, hắn hơi khiếp sợ, duỗi tay ra muốn sờ, “Sao mà xem xong còn khóc?”
“Không có,” Vương Việt nhanh chóng trốn sang một bên, lúc quay lại trên mặt đã sạch sẽ, “Khóc xong rồi.”
“Có gì đâu mà khóc, cậu xem “Nhân quỷ tình chưa dứt” cũng có khóc đâu.” Lư Nham thấy hơi khó hiểu, đi tới nhìn máy tính, chắc chắn là vừa nãy đã mở Thiến Nữ u hồn cho Vương Việt xem.
“Anh định đi tìm tro cốt của em sau đó bỏ vào cái lọ chôn xuống đúng không,” Vương Việt nói rất buồn bã, “Dù sao thì cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau…”
Lần này cuối cùng cũng get được vấn đề chính!
Lư Nham cho năng lực cuối cùng cũng không lạc đề mà tìm được trọng điểm của Vương Việt một tràng pháo tay trong lòng.
Nhưng trọng điểm chính xác dẫn tới hậu quả là, tâm trạng Vương Việt có vẻ không hề rực rỡ gì.
Không rực rỡ có thể mang đến một loạt hậu quả càng nghiêm trọng hơn mà Lư Nham không dám nghĩ lại, hắn đi nhanh tới ngồi xuống bên cạnh Vương Việt: “Phủ Phủ.”
“Ừm?” Vương Việt nhìn hắn.
“Tôi bảo cậu đi tìm xác không phải là muốn cậu đi…”
“Vậy là anh không muốn bắt em đi?” Hai mắt Vương Việt sáng lên.
“…Tôi chỉ muốn biết trên người cậu đã xảy ra chuyện gì, có liên quan tới những chuyện kỳ lạ tôi gặp phải gần đây hay không thôi,” Lư Nham hắng giọng, nói, “Cậu…”
“Vậy vẫn là muốn em đi?” Vương Việt căn bản không nghe hắn nói gì, chỉ nắm lấy đi hay là không đi.
Lư Nham hơi bất lực, thở dài, xuất phát từ an toàn, hắn căng da đầu nói một câu: “Không muốn.”
“Thật?” Vương Việt lập tức tiến tới trước mặt hắn.
“Ừ, dù sao trước lúc cậu hiểu rõ chân lí yêu đương cũng sẽ không…” Lư Nham vẫn chưa nói ra nửa câu sau, hắn muốn nói rằng “cũng sẽ không bỏ qua cho tôi”.
Vương Việt không nói gì, nhìn chằm chằm vào hắn, vài giây sau, hốc mắt ửng đỏ lên.
“Cậu làm sao thế?” Lư Nham hoảng sợ, “Tôi đã bảo không muốn cậu đi rồi mà, sao vẫn khóc?”
“Vui chứ sao.” Giọng Vương Việt thật ra lại rất bình tĩnh, nhưng nước mắt long lanh trượt xuống khỏi khóe mắt, vẽ ra hai đường lấp lánh trên mặt.
Nếu như Lư Nham đôi khi thật sự không cảm nhận được Vương Việt là quỷ, trừ không chạm vào được, thi thoảng tâm trạng buồn bực sẽ trở nên hơi trong suốt và thường xuyên ngồi bằng một góc không chuẩn ra thì, Vương Việt trông giống như một người đang sống sờ sờ.
Biết nói biết cười biết khóc biết thèm ăn biết nổi giận.
Bộ dạng rơi nước mắt vì vui vẻ như bây giờ, Lư Nham nhìn mà đột nhiên hơi đau lòng, hắn theo bản năng đưa tay lên muốn lau nước mắt treo ở cằm Vương Việt.
Nước mắt ấm áp.
Nhẹ nhàng chạm vào rồi nhỏ lên đầu ngón tay hắn.
Lại! Đến! Nữa!
Lư Nham khống chế cho tay mình không run, gẩy một cái lên cằm Vương Việt.
Làn da nhẵn mịn bóng loáng xẹt qua đầu ngón tay.
Có thể cảm nhận được rõ rệt đàn hồi trên da.
Vương Việt cúi đầu thật nhanh hôn lên ngón tay hắn.
Bờ môi mềm mại cọ lên tay hắn, ngưa ngứa.
Nhưng không chờ cho hắn nghiên cứu cẩn thận xem đây rốt cuộc là chuyện thế nào, Vương Việt đã thuận theo quán tính cắm đầu xuống.
Thân thể xuyên qua tay hắn.
“A ——“ Vương Việt hô lên một tiếng, nhảy dựng lên lấy hết sức phất tay về phía đồ đạc, rồi lại phất tay về phía mặt Lư Nham vài lần, “Lần này được có một tí là đã không được nữa, sao lại thế này!”
Lư Nham không nói gì, hơi lạnh đảo qua mặt làm lỗ chân lông hắn co lại.
Đây là lần thứ ba chạm được Vương Việt.
Thời gian mỗi lần đều rất ngắn, Lư Nham cố gắng sửa sang lại dòng suy nghĩ giữa tiếng nói buồn bực của Vương Việt, muốn tìm được điểm giống nhau giữa ba lần chạm được này.
Nhưng dường như đều không có liên hệ rõ ràng.
Cảm xúc có dao động là mối liên hệ duy nhất, nhưng nếu nói chỉ cần cảm xúc dao động là có thể chạm tới, thì lại không chính xác, bởi vì số lần Vương Việt dao động tới dao động đi cũng không ít, không phải là lần nào cũng chạm được, có đôi khi dao động lên sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của người khác, có đôi khi là làm vỡ thủy tinh.
Ngẫu nhiên?
“Ai…” Lư Nham thở dài, đứng lên đi vào phòng, “Tôi tập thể dục một lúc, cậu nghỉ ngơi đi.”
“Mới vừa ăn cơm xong mà tập thể dục là đau bụng.” Vương Việt vẫn đang phất tay giữa không trung, giọng đã nhanh chóng bình thường trở lại, “Sẽ bị sa dạ dày.”
“Tôi ăn xong cả buổi rồi, đi bộ dao quanh khu này lâu lắm,” Lư Nham cởi áo ra, cầm lấy tạ tay, ngồi xuống chuẩn bị làm mấy cái nằm đẩy.
“Cái này là cái gì?” Vương Việt đi vào theo, chỉ vào ven tường, rồi lại xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn.
“Bánh xe tập cơ bụng.” Lư Nham nhìn, nghĩ xem nếu không thì cứ giới thiệu hết thiết bị trong phòng cho Vương Việt một lần, đổi lấy sau đó được yên tĩnh.
“Dùng thế nào? Nắm như anh à? Hình như không giống nhau,” Vương Việt cong lưng nghiên cứu bánh xe tập cơ bụng bên tường, “Cái này chỉ có một bánh xe, cái anh cầm có hai cái.”
“Cái tôi cầm gọi là tạ tay, bên trên không phải bánh xe…” Lư Nham thả tạ tay xuống.
“Dùng thế nào?” Vương Việt rất cố chấp hỏi tiếp.
Lư Nham chỉ đành đứng lên, lấy bánh xe tập cơ bụng tới trước mặt, khoa tay múa chân miêu tả: “Thì nắm rồi đẩy về phía trước, nằm sấp xuống, đẩy thẳng…”
“Không hiểu,” Vương Việt ngắt lời hắn, “Anh đẩy một lần cho em xem đi.”
“Cậu xem cái này làm gì, cậu cũng có đẩy được đâu.” Lư Nham rất bất đắc dĩ.
“Cho nên mới muốn xem.” Vương Việt ngồi xổm xuống bên chân hắn, ngửa mặt lên nhìn hắn.
Bộ dạng này trông rất đáng thương, như con cún con xin ăn, mong đợi trong ánh mắt làm Lư Nham không chống đỡ được, hắn khom lưng xách bánh xe: “Chỉ một lần thôi, xem không rõ không phát lại.”
“Vâng!” Vương Việt gật đầu.
Lư Nham đẩy bánh xe tập cơ bụng ra, thân thể căng chặt chậm rãi duỗi về phía trước, cuối cùng dùng một góc độ rất nhỏ, gần như là song song với mặt sàn.
Giữ hai giây, hắn đang chuẩn bị thu động tác về, Vương Việt hô một tiếng: “Đừng nhúc nhích!”
“Làm sao?” Lư Nham thật ra chưa nhúc nhích, liếc mắt nhìn Vương Việt đầy khó hiểu.
Vương Việt hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm lên lưng hắn, rồi lại nằm xuống sàn nhìn lên bụng hắn: “A!”
“A!” Lư Nham cảm thấy bộ dạng này của Vương Việt làm chính mình trông hơi ngốc, nhưng lại sợ chưa được cho phép Vương Việt mà đã dậy thì sẽ làm nát luôn đèn trong phòng.
“Lưng đẹp thật!” Vương Việt dùng tay phất qua lưng hắn, “Không sờ được!”
Rồi bò xuống đất duỗi tay tới phất phất lên bụng hắn vài cái: “Đẹp!”
Lư Nham thở dài.
“Được rồi!” Vương Việt cảm thấy mỹ mãn, vỗ tay, có điều là không ra tiếng.
Lư Nham thu tư thế, thả bánh xe tập cơ bụng về bên tường, Vương Việt vẫn đang nhìn chằm chằm vào người hắn không chớp mắt, hắn vơ áo tới mặc vào: “Chúng ta có thể đừng như vậy được không?”
“Như nào?” Vương Việt cuối cùng cũng chuyển ánh mắt sang mặt hắn.
“Nhìn chằm chằm vào người người khác.” Lư Nham ngồi sang một bên, cầm tạ tay muốn tập lại cảm thấy quần áo vướng víu, muốn cởi lại cảm thấy bị Vương Việt nhìn chằm chằm vào không tự nhiên.
“Khó coi em cũng sẽ không nhìn chằm chằm mà,” Vương Việt cho là không đúng, xoay người đi ra ngoài, “Anh cởi đi, em chơi một mình.”
Lư Nham nhẹ nhàng thở ra, hắn phát hiện, độ nhạy cảm của Vương Việt ở phương diện “bị ghét bỏ” rất cao.
Đẩy chưa được hai lần, đang muốn bắt đầu vừa đẩy vừa trầm tư, điện thoại ở ngoài phòng khách vang lên, Lư Nham thả tạ tay xuống, thở dài thườn thượt.
“Thẩm Nam,” Vương Việt ngoài phòng khách xem điện thoại rồi gọi hắn, “Cuộc gọi, Thẩm Nam.”
“Ừ, biết rồi.” Lư Nham đi ra ngoài cầm lấy điện thoại, “Cảm ơn.”
“Cảm ơn Phủ Phủ.” Vương Việt nói.
“Cảm ơn Phủ Phủ.”
Hiệu suất của Thẩm Nam vẫn rất cao, Lư Nham bảo gã điều tra hai cái tên, đã có kết quả.
“Tôi sửa sang lại rồi gửi vào hòm thư của anh rồi, bỏ thêm mật khẩu,” Thẩm Nam chắc đang ăn gì đó, “Có điều tôi nhắc trước, Thôi Dật còn đỡ, hơn 70, cái tên sát khí nặng như Vương Việt vậy mà có tới hơn 300, anh cứ xem từ từ đi.”
“Trong số người chết mấy năm nay có ai tên Vương Việt không?” Lư Nham châm thuốc.
“Không có.”
*Nói đến Thẩm Nam, chính ra VT có một combo tên nhân vật chính Đông Tây Nam Bắc: Từ Bắc, Thẩm Đông, Biên Nam, Hạng Tây