Đọc truyện Chế Tạo Hào Môn – Chương 846: Khuyên giải
Thế nên, đội ngũ kế hoạch tạo thần cho rằng sức mạnh tinh thần có tồn tại, chắc chắn tới một trăm phần trăm, nhưng trong thế giới thực, sức mạnh tinh thần bị trói buộc hoàn toàn bởi thể xác, không thể nào phát huy được tác dụng nên có.
Mà trong thế giới ảo không có sự trói buộc từ thể xác, sức mạnh tinh thần đương nhiên có thể làm bất kỳ thứ gì nó muốn.
Ngược lại, nếu trong thế giới thực, sức mạnh tinh thần có thể đè nén được thể xác, phải chăng cũng có thể đạt đến hiệu quả như trong thế giới ảo?
Sách vở cổ xưa trong nước từng ghi chép một số điển tích cơ thể người hóa thành thánh, phi thăng ngay giữa ban ngày, thoát khỏi lớp vỏ xấu xí, niết bàn thành Phật.
Ý tứ hoàn súc của những từ ngữ này vô cùng trùng khớp với suy đoán của đội ngũ tạo thần về sức mạnh tinh thần.
Có lẽ trong xã hội cổ đại thực sự tồn tại những người như thế, thậm chí có khả năng tồn tại một loại phương pháp thần thông để rèn luyện sức mạnh tinh thần.
Chẳng qua sau này phương pháp rèn luyện sức mạnh tinh thần thất truyền, con người mới mất đi khả năng tiến hóa tới mức độ cao hơn.
Bây giờ điều họ cần làm là tìm ra phương pháp này.
Mức độ hiểu biết của người ở thế giới bên ngoài đối với kế hoạch tạo thần và thế giới ảo chỉ ở mức nửa biết nửa không, thế nên mới không tin.
Nhưng như thế cũng tốt, trong mắt Hoắc Khải, tầm quan trọng của kế hoạch tạo thần không kém gì bất kỳ dự án nào, có lẽ còn quan trọng hơn.
Thế giới ảo cho người ta khả năng tìm kiếm thế giới mới, công nghệ tái sinh cho người ta cơ hội trường sinh bất tử, còn kế hoạch tạo thần cho con người cây cầu để tiến hóa triệt để trong cuộc đời mình!
Thế nên, anh làm theo xu thế, nếu mọi người đều không tin, vậy thì tôi cũng phải tỏ ra là mình không tin như mọi người.
Bất kỳ đội ngũ VR hay công nghệ tái sinh đều được một đống người bảo vệ ba vòng trong ba vòng ngoài, chỉ có đội ngũ của kế hoạch tạo thần được đặt phòng thí nghiệm tại khu trung tâm đông đúc, đồng thời không có quá nhiều lớp phòng vệ.
Biểu tượng này khiến thế giới bên ngoài càng thêm chắc chắn rằng kế hoạch tạ thần không được nội bộ Hi Vọng Mới coi trọng, đương nhiên cũng không hứng thú gì với nó.
Tóm lại, chỉ một câu thôi, tất cả đều là hiện tượng giả mà Hoắc Khải cố tình tạo ra.
Lần này tiểu đội Tinh Anh về nước không kinh động quá nhiều người, chỉ có những người như Cổ Ngôn Tài mới biết được tung tích của họ.
Sau khi thông tin tiểu đội Tinh Anh truyền tới tai Hoắc Khải, lòng anh hoàn toàn yên tâm hẳn.
Có được đội ngũ này thì việc giải cứu Đường Đường chắc hẳn không khó, rắc rối duy nhất nằm ở chỗ làm thế nào cứu được cô nhóc ra với tiền đề là không làm tổn thương tới Đường Đường.
Bản lĩnh của năm cao thủ ngoại quốc này rất khá, chỉ trong thời gian mười mấy tiếng đồng hồ, Hoắc Khải đã thông qua phân tích của bộ não thông minh và xác nhận của tiểu đội Tinh Anh, tìm được tư liệu về chúng.
Là năm sát thủ hàng đầu thường xuyên đi lại giữa sự sống và cái chết, chỉ cần cho chúng tiền, bắt chúng làm gì cũng được.
Năm sát thủ này khác với dạng lính đánh thuê được người ta tuyển dụng, chúng không có nguyên tắc và giới hạn cuối cùng, nếu ép chúng quá đà, chúng sẽ trốn chạy mà không từ thủ đoạn.
Thế nên, mục tiêu chủ yếu của Hoắc Khải là cho chúng một con đường sống, để chúng có cơ hội đào thoát.
Chỉ có như thế, chúng mới không lôi Đường Đường ra làm sự uy hiếp.
So sánh ra, nếu kẻ bắt cóc Đường Đường thực sự là năm lính đánh thuê, vậy thì có lẽ sẽ càng thêm phiền phức.
Bất kỳ dạng chiến sĩ nào cũng ấp ủ trong lòng một cảm giác quang vinh, có thể chết, nhưng không thể nhượng bộ!
Cho dù phải chết, cũng chết một cách đường đường chính chính, giữa việc hèn nhát cả đời và anh hùng trong một phút, họ thà rằng mình không phải anh hùng, nhưng tuyệt đối không chọn con đường đầu tiên.
Thế nên, đây cũng được coi là điều may mắn trong bất hạnh rồi.
Sau khi gửi tư liệu của năm cao thủ ngoại quốc này cho đội trưởng, Hoắc Khải nhìn về phía màn hình holographic display sau lưng mình.
Trong mười lăm tiếng đồng hồ, chiếc xe chở Đường Đường đã chạy quá năm trăm ki-lô-mét, đồng nghĩa với việc lượn hai vòng trong phạm vi mà Hoắc Khải vạch ra.
Đương nhiên, trên thực tế, chúng không thể nào men theo lộ tuyến cố định mà lượn cả một vòng tròn to, mà chạy tứ lung tung như con ruồi mất đầu vậy.
Thế nhưng, qua phân tích của bộ não thông minh, hàng nghìn lộ tuyến trong mười tiếng đồng hồ đầu tiên giảm xuống còn một nghìn con đường, hai tiếng sau, giảm xuống còn năm trăm con đường.
Bây giờ chỉ còn lại chưa đến một trăm con đường.
Theo tính toán của bộ não thông minh, cùng lắm là mười tiếng đồng hồ nữa sẽ có thể đoán định được lộ tuyến của đối phương.
Sau khi biết được tình hình này, đội trưởng đưa ra một đề nghị cho Hoắc Khải.
Nếu trong mười lăm tiếng đồng hồ này mà chiếc xe không hề ngừng lại, vậy thì điểm phục kích tốt nhất chắc hẳn là một trăm xăng nào đó.
Tinh lực của đám sát thủ hàng đầu kia có lẽ rất dư thừa, nhưng chiếc xe cũng chỉ là máy móc thôi, hết xăng thì phải đi bơm xăng.
Khi chúng xuống xe ở trạm xăng chính là lúc chúng yếu ớt nhất.
Thế nên đội trưởng đề nghị để bộ não thông minh giữ trọng điểm phân tích các tuyến đường gần trạm xăng, sau đó họ sẽ đi phục kích đối phương.
Đề nghị này rất khá, nhưng Hoắc Khải vẫn phủ quyết.
Khá thì khá, nhưng chưa chắc đã là phương pháp thỏa đáng nhất.
Bây giờ vẫn còn hàng trăm con đường chưa phân tích ra, cho dù lộ tuyến cố định sau cùng gần trạm xăng thì đã sau, lộ tuyến như thế chí ít cũng phải tìm ra mười mấy con đường.
Cho dù chỉ có vài con đường thôi cũng phải tách người ra, nếu không có lẽ sẽ đón hụt một chuyến.
Vì thế, suy nghĩ của Hoắc Khải rất đơn giản, hoặc là bất động, còn nếu đã động, phải xử gọn đối thủ trong một chiêu.
Tiểu đội Tinh Anh nhất định phải xuất phát với đầy đủ thành viên, dùng lực sát thương mạnh nhất cho đối phương đòn đánh phủ đầu đau đớn nhất.
Trong tay kẻ địch vẫn còn nắm giữ điểm yếu của mình, tuyệt đối không thể phân tách lực lượng, cho chúng cơ hội.
Thế nên, nhất định phải đợi bộ não thông minh phân tích rõ ràng suy nghĩ của đối phương rồi xác định rõ lộ tuyến mới phục kích!
Thời gian mười tiếng đồng hồ, Hoắc Khải vẫn đợi được.
Bây giờ thỏa thuận chuyển nhượng đã được đem đi xin phê duyệt, theo lời của vị lãnh đạo kia thì thời gian phê duyệt chắc sẽ rất dài.
Nếu đã như thế, họ không cần lo lắng về vấn đề thời gian.
Điều duy nhất khiến Hoắc Khải thấy đau đầu là Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai đã biết chuyện này rồi.
Hai người họ biết thì đương nhiên là do Ninh Thần nói.
Hoắc Khải đã từng nhắc nhở Ninh Thần, không được để lộ phong thanh ra ngoài, cố gắng hết sức để chuyện này biến mất trong vô hình.
Nhưng trùng hợp đúng lúc Đặng Tuấn Mai nhớ cháu gái, nói là mua đồ ăn ngon tới thăm Đường Đường.
Ninh Thần tính tình mềm yếu, trong lúc nóng ruột không kìm nén mà muốn khóc, bị Đặng Tuấn Mai nghe ra được điểm bất ổn, hỏi cùng xét tận mới biết được cháu gái mình bị bắt cóc.
Điều này khiến bà sợ khiếp vía, không nói nhiều lời, lập tức kéo theo Ninh Quốc Năng, bế cả cháu trai mình chạy tới đây.
Vừa vào nhà, Đặng Tuấn Mai đã nổi khùng.
“Hai đứa làm ăn cái kiểu gì thế hả, đang yên đang lành sao lại để Đường Đường bị người ta bắt cóc? Không phải đã thuê vệ sĩ rồi sao! Vệ sĩ đâu? Ăn lương làm gì thế!”
Đặng Tuấn Mai mắng chửi um sùm khiến đội viên tiểu đội Tinh Anh đang nằm trên sô-pha tĩnh dưỡng rất lúng túng, vội vàng đứng dậy định nhận mình thất trách.
Thế nhưng Hoắc Khải lại vỗ vai ra hiệu cho anh ta không cần làm vậy, sau đó quay đầu nói với Đặng Tuấn Mai: “Mẹ ơi, chuyện này không liên quan gì tới vệ sĩ, họ đã làm hết sức rồi. Con đã sắp xếp, sẽ cứu được Đường Đường về đây”.
Đặng Tuấn Mai cũng nhìn thấy đội viên kia bị thương tích đầy mình, tuy rằng chưa từng gặp người này nhưng cũng biết anh ta không phải lái xe của Đường Đường, nhưng vô duyên vô cớ có một người bị thương ở trong nhà họ vào lúc này, chỉ có thể là vệ sĩ khác mà Hoắc Khải đã phái đi.
Bị thương đến mức độ này chứng minh anh ta cũng dồn hết sức lực rồi, khiến Đặng Tuấn Mai không thể mắng được nữa.
Đồng thời Ninh Thần cũng tới khuyên bảo: “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, anh Phong đang cứu con bé rồi, sẽ không sao đâu!”
“Làm sao mà mẹ không sốt ruột được? Đấy là cháu gái của mẹ đấy! Hai đứa này, đúng là không để người ta bớt lo được! Mẹ nói chứ, hai đứa bán quách cái công ty này đi, sống cả đời yên ổn khoái hoạt không tốt hả. Bây giờ thì hay rồi, làm ăn lớn, kiếm nhiều tiền, nhưng người ghen đỏ mắt cũng nhiều lắm!”, Đặng Tuấn Mai vẫn không chịu thôi.
Đến cả Ninh Quốc Năng cũng không nghe nổi nữa: “Bà bớt nói vài câu đi, Đường Đường là cháu gái bà, nhưng cũng là con gái cưng của hai đứa nó. Bà nóng ruột, chúng nó không sốt ruột hả? Còn đòi bán công ty đi, bà có biết công ty Hi Vọng Mới này có ý nghĩa thế nào với quốc gia không? Đến cả những người xung quanh chúng ta, nhắc tới nó, ai mà không tự hào, nói rằng đây là doanh nghiệp lương thiện làm mát mặt quốc gia dân tộc? Bà đòi bán là bán, bà mất thể diện được chứ tôi không mất thể diện nổi! Vả lại, bà đến đây làm gì, cố tình cho chúng nó thấy buồn bực hơn phải không? Vốn đã sốt ruột lắm rồi, bà còn đứng đấy mà lải nhải không ngừng. Không bớt đi vài câu được à!”
Ngày thường Ninh Quốc Năng rất ít khi nổi nóng, chuyện to chuyện nhỏ trong nhà đều do Đặng Tuấn Mai quyết định, thỉnh thoảng ông muốn nói gì cũng bị Đặng Tuấn Mai trừng mắt giáo huấn.
Trong mắt người khác, ông là dạng người sợ vợ điển hình, nhưng trong thời khắc quan trọng, lời nói của Ninh Quốc Năng vẫn có tác dụng.
Chí ít thì ông nói năng đúng trọng điểm, không giống như Đặng Tuấn Mai, cứ nổ đùng đoàng như bắn pháo, thế rồi không có tác dụng gì.