Chất Tử Điện Hạ

Chương 87: Thức tỉnh


Đọc truyện Chất Tử Điện Hạ – Chương 87: Thức tỉnh

Hoảng
sợ hét lớn một tiếng, Hoành Húc đột nhiên rút ra Bích chỉ kiếm giắt ở
bên thắt lưng phi thân xông vào trong trận, hai tay cầm kiếm hướng về
phía vũ tiễn đang nghênh diện nhắm thẳng đến hung hăng bổ tới. Mãnh liệt kiếm khí phá không mà ra giống như lôi điện sắc bén nháy mắt phá vỡ khí mạc (lớp khí che đậy) như lồng úp trong trận, sức mạnh phản phệ (dội
ngược) hình thành một vòng cường lưu đột nhiên mở rộng ra, đánh bay
thiết trận Lạt ma đại sư bên ngoài sân.

Kỳ thật, vũ
tiễn là thông qua trận khí phạm chú huyễn hóa (biến ảo) thành hình, nó
không phải là thật thể nên căn bản không thể bị binh khí bình thường
ngăn cản, nhưng Bích chỉ kiếm trong tay Hoành Húc không phải là thường
vật. Chú kiếm sư vì cải biến nhan sắc hắc huyền thiết ở thân kiếm mà cố ý tăng thêm lục tinh thạch thu lấy từ người cuồng tu đạo, tinh thạch là
linh khí chi vật, khi bị ngoại giới quấy nhiễu thì nháy mắt sẽ bạo phát
khí tràng cường đại, cho nên mới có một màn ở phía trên.

Phá trận, Hoành Húc có chút mờ mịt nhìn tràng diện một mảnh hỗn độn, tiếp
theo bỗng nhiên xoay người, chặt chẽ nhìn chằm chằm bóng dáng cơ hồ
trong suốt trên mặt đất.

“. . . . . . Là ngươi sao?”
Hoành Húc vứt bỏ kiếm trong tay ở bên cạnh y thật cẩn thận hỏi, bộ dáng
chân tay luống cuống kia cực giống khi đứa nhỏ phạm vào sai, “Ngươi là y đúng hay không?”

Hắn suy yếu nằm trên mặt đất, tầm
mắt mơ hồ nhìn gương mặt nam nhân giống như bi lại giống như hỉ hoãn
thanh nói: “. . . . . . Ta giống như, nhớ ra chuyện của ta, tuy rằng như là không quá khoái hoạt, nhưng mà, bên trong có ngươi. . . . . . ha hả, nguyên lai chúng ta đã sớm nhận thức nha. . . . . . thật tốt. . . . . . ”

“Ngươi nói cái gì? Vì sao ta nghe không được?”
Hoành Húc sợ hãi nhìn hình dáng y càng lúc càng nhạt, “Ngươi làm sao
vậy? Ngươi muốn chết sao? Không không không, ngươi không thể chết được!
Ta vừa mới đem ngươi cứu trở về, ngươi có thể nào cứ như vậy mà chết
đi?” Vươn hai tay muốn ôm lấy, nhưng ngón tay xuyên qua một mảnh hư
không làm cho hắn càng thêm sợ hãi!


“Ha ha, như thế
nào lại vậy? Ha ha, ngươi như thế nào nhắm mắt lại? Đừng như vậy, trời
ạ, ta đến tột cùng đang làm chuyện gì? Ngự y, không không, không phải,
ai tới cứu y! Đám hòa thượng các ngươi còn nằm ở kia làm cái gì, lại đây cứu y!” Hoành Húc vội vàng nắm tới một Lạt ma, chỉ vào bóng dáng gần
như hư không trên mặt đất quát, ” nếu y hồn phi phách tán, ta chẳng
những sẽ đem tự miếu của bọn ngươi san thành đất bằng, còn có thể khiến
các ngươi chết thực thảm!”

Lạt ma bị phản phệ mới vừa rồi chấn động khiến nguyên khí đại thương ngay cả khí lực phát ra tiếng cũng không có thì làm gì còn khí lực niệm chú thi cứu?

Một lốc xoáy thật lớn bỗng nhiên xuất hiện, cơn lốc xoay tròn tạo nên cửa
động mang một cỗ hấp lực cường đại, giống như quái vật đang tức giận
giương lớn miệng dùng sức hút, hắn vô lực chống cự bị cơn lốc cuốn vào,
cùng lúc đó, miệng lốc xoáy cũng đột nhiên thu hẹp biến mất không thấy,
không gian quay về yên tĩnh giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua!

Hoành Húc một phen đấy ra Lạt ma, bổ nhào vào
phiến đất cỏ trống không, “Không thấy? Như thế nào lại. . . . . . vừa
mới rõ ràng còn ở đây!” Hoành Húc mờ mịt sờ soạng chung quanh, “Rõ ràng
còn ở đây. . . . . . nhất định là tránh ở bên trong, nhưng bên trong
tối đen như vậy, ngươi không sợ sao? Ngươi không phải sợ nhất tối sao?
Nhưng đừng sợ, ta hiện tại đem ngươi đào ra. . . . . .”

Đến khi đoàn người tộc trưởng từ tự miếu trở về theo tuyến đường đi qua,
đều kinh ngạc bởi cảnh tượng hỗn loạn ở hiện trường. Chỉ thấy hơn mười
Lạt ma đại sư ngã xuống đất ngất đi, doanh trướng đổ sụp, nguyên bản mặt cỏ lục thảo như nhân cũng là một mảnh bại tích, mà hiệp sĩ từ kinh
thành tới kia đang sử dụng cả tay lẫn kiếm, ngay cả đái bào đều vùi đầu
vào hố đất, ngay cả thiếu niên luôn luôn che chở có thừa cũng bị hắn đặt ở một bên xa xa.

Mọi người đều khó hiểu nhìn nhau.
Tộc trưởng cũng chỉ là nghe Hoành Húc nói có việc nên về trước, nhưng
chưa từng nghĩ đến lại là cảnh tượng như vậy.


“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Hình như là vị hiệp sĩ này thỉnh Lạt ma đại sư đến đuổi quỷ. . . . . .” Trong đám người có người nhỏ giọng nói.

“Đuổi quỷ?” Tộc trưởng trầm ngâm một lát nói, “Người tới a, trước đem các vị
đại sư Lạt ma về tự! Mọi người cũng đều tán đi!”

“Dạ!”

Tộc trưởng nhảy xuống ngựa đi đến trước mặt Hoành Húc, còn chưa mở miệng đã bị một đạo tầm mắt hung ác mà sắc bén của Hoành Húc hù đến sau lưng
phát lạnh. Hắn là trưởng bộ tộc, khí thế của bản thân tự nhiên không
kém, mọi loại người cũng kiến thức không ít, nhưng chưa bao giờ có người nào bằng một cái liếc mắt liền có thể đem sự nhát gan không còn sót lại mấy trong lòng hắn moi ra trọn vẹn!

Người nam nhân này còn không phải đơn giản bình thường a!

“Ngươi đang làm cái gì?” “Thánh dược thủ” chưa theo mọi người rời đi ôm lấy
thiếu niên đi tới, giọng điệu trào phúng nói, “Như thế nào? Nhanh như
vậy liền chán ghét y, đem y để ở một bên ?”

“Ai cho
phép ngươi chạm vào y?” Thấy thiếu niên trong lòng ngực của hắn, Hoành
Húc một phen đoạt lấy, sắc mặt âm trầm nhìn “Thánh dược thủ” nói, “Cút,
đều cút cho ta, nếu không ta đem các ngươi toàn bộ giết!”

“Vậy ngươi một mình ở đây điên đi!” “Thánh dược thủ” hừ lạnh nói xong xoay người rời đi.

“Hiệp sĩ. . . . . .”

“Cút!”

Tộc trưởng bị tát ngay mặt xấu hổ sờ sờ cái mũi, thở dài ly khai.


Hoành Húc ôm lên thân mình thiếu niên, gắt gao theo dõi thụy yếp (má lúm đồng tiền khi ngủ) nhu thuận đến cực điểm của y nói: “Ta sẽ đem ngươi cứu
trở về, bảo bối nhi trước tiên ở bên cạnh nằm trong chốc lát được
không?”

Nói xong đem thiếu niên đặt nằm trên lớp cỏ phía sau. . . . . .

Mày hơi hơi nhíu, hàng mi như phiến bối (vỏ sò) nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi hé ra mí mắt ra lộ ra con ngươi đen phiếm một tầng thủy quang mê muội
mông lung, lọt vào trong tầm mắt chính là bầu trời đêm thâm lam cao xa
cùng tinh đấu (màn sao) tỏa sáng đầy trời.

“. . . . . . Hoành Húc!” Trong thanh âm đào đất bỗng nhiên xen kẽ một tiếng khẽ gọi cực kỳ nhỏ bé yếu ớt.

Hoành Húc nghe tiếng, thân hình giống như điện giật run lên thoáng chốc dừng lại tất cả động tác.

“. . . . . . Hoành Húc. . . . . .” Lại một tiếng kêu to chân chân thiết thiết (chân thật).

Khó có thể tin đột nhiên quay đầu lại, nhưng thiếu niên vẫn như trước nằm
thẳng không hề có nửa điểm dấu hiệu thức tỉnh.

“Ha ha ha. . . . . .” Hoành Húc có chút phát cuồng ngửa đầu cười ha hả.

“Hoành Húc!”

Tiếng cười im bặt.

Đôi mắt nhiều năm khép hờ đang lẳng lặng nhìn mình, kiếm trong tay rơi
xuống trên mặt đất, Hoành Húc dùng cả tay chân đi đến bên cạnh người
thiếu niên, cẩn thận phân biệt đôi mắt tuyệt mỹ của y. Lượng như tinh
thần (sao), trong suốt thấy đáy, linh khí bức người, xinh đẹp đến cực
điểm!

Tử Li thần sắc phức tạp nhìn Hoành Húc lúng
túng ở phía trên giống như đang thay y khởi động một mảnh tinh không
(sao trời), người nam nhân này, người nam nhân này luôn luôn lãnh khốc
thô bạo, cao ngạo đến cực điểm, cư nhiên có thể vì y chật vật như vậy!

“Bảo bối nhi, thật là ngươi!” Khẽ run đưa tay muốn chạm, bàn tay dính đầy

bùn đất xen lẫn với máu bỗng nhiên đứng ở giữa không trung.

“Tí tách” hai điểm chất lỏng ấm áp bỗng nhiên rơi xuống, tan vỡ trên mặt đất, nổi lên hàng vạn hàng nghìn gợn sóng.

Tử Li trong lòng kịch chấn (chấn động), nước mắt đế vương. . . . . .

Hoành Húc đột nhiên cúi xuống thân mình thật sâu chôn ở bên cổ y, thanh âm
khàn khàn nói: “Ngươi nếu chết , ta nên làm thế nào cho phải?”

“. . . . . . Ta sẽ không chết, ngươi nhìn, ta không phải lại sống đến giờ sao?” Tử Li ôm đầu của hắn nhẹ giọng nói.

Hoành Húc bỗng nhiên nâng lên hai mắt ửng đỏ, biểu tình nghiêm túc nhìn y nói: “Ta muốn hôn ngươi!” (= =)

Tử Li nghe vậy thoáng chốc quẫn bách, nào có người tự đưa ra câu hỏi như vậy?

“Có thể không?” Hoành Húc lại tội nghiệp tìm đường nói.

Xấu hổ quẫn bách điểm đầu.

“Đừng nhắm mắt lại, nhìn ta!”

Đôi môi càng lúc càng gần nhẹ nhàng dán lên cánh hoa hình dạng xinh đẹp,
lẳng lặng cảm thụ một trận tương thiếp mềm mại, tiếp theo chậm rãi ma
sát.

“Cô cô ——” bỗng nhiên liên tiếp vang lên dị hưởng nhiễu loạn không khí ái muội giữa hai người!

“Thanh âm gì?”

“Ách, cái kia, Hoành Húc, bụng ta hảo đói!”

“Bảo bối nhi, vậy mau trở về chút!” Hoành Húc vội vàng ôm lấy Tử Li, vừa mới chuyển thân bỗng nhiên sợ run.

“Bảo bối nhi, phòng của chúng ta sụp rồi! Thật là thứ không đáng dựa vào,
xem ra đêm nay chúng ta phải đến chỗ ‘Đồ bỏ dược thủ ’ ngụ một đêm! Tên
thối nát kia tuy rằng âm hiểm, nhưng thứ nấu ra cũng không tệ lắm!”

“Ách. . . . . .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.