Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ

Chương 1


Đọc truyện Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ – Chương 1

“Oniii-Channnnn!!!! Ai cho nii tự tiện vào phòng em!”

“Ô ni ô ni tran tran cái rắm ông! Tôn trọng Quốc Ngữ thân yêu đi em gái!”

Vy Hữu Bân đi đến kệ sách moi tạm quyển trinh thám nào đó để ru ngủ bản thân. Đập vào mắt cậu là quyển sách có bìa khá bắt mắt:”Chàng trai quàng khăn đỏ”.

…. Kì lạ, đó giờ cậu nghĩ chỉ có truyện:”Con bé quàng sịp đỏ” không ngờ còn có bản khác!

“Anh thấy bìa đẹp không?” – Cô em gái đầy tự hào nhìn thằng anh đang cầm trên tay quyển truyện của chính cô viết!

“Đây là… truyện của đồng tính à?”

“Hừ! Anh biết cái gì! Đây là đồng nhân văn! Là đam mỹ! Đam mỹ!!”

Hữu Bân lắc đầu nguây nguẩy đặt lại cuốn sách lên kệ, thật hết cách với con em hủ nữ này! Không biết não nó chứa cái gì mà suốt ngày “Boy love” xong rồi chuyên gán ghép cậu với thằng bạn thân!

“Quyển: Chúa tể Dibienquenmangsip đâu rồi!”

“Em cho bạn mượn rồi, Oni đọc thử truyện em viết đi!! Mất công em đi in thành sách rồi đó!! Đi mà!!! Đọc đi mai em sẽ đòi lại quyển kia đưa nii!!!”


Ngập ngừng cầm lại quyển sách quái dị kia, dù sao thì đọc truyện nhảm cũng tốt, dễ gây ngủ hơn!

_____ ______ ______ ________ ______

Văn án:

— Vâng theo lời mẹ, cậu bé quàng khăn đỏ tung tăng đi thẳng đến nhà bà, trên đường đi cậu lạc vào 1 khu rừng không tên nào đó! Sợ quá đi!! Sao mãi không thể tìm thấy lối ra!?

— “Ngươi tìm lối ra?”

— Chất giọng khàn khàn từ sau lưng khiến cậu giật bắn!!!

— “Ngươi không thể đi, phải ở lại làm vợ ta!”

— Điều gì sẽ xảy đến với chàng trai quàng khăn đỏ đây??”

“Phụt!”

Nhanh tay che miệng lại, suýt nữa thì phụt thẳng sữa ra… Cái gì thế này! “Cô bé đội sịp” của người ta trong sáng ngây thơ ất ơ như thế mà… mà cái con này chế ra cái dạng gì đây??? Xong, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cậu vẫn bình tĩnh mở chương tiếp theo. Và, không biết sức mạnh siêu nhiên nào thúc đẩy cậu đọc tiếp trang kế. Và, không biết điều vi diệu nào khiến cậu không cầm lòng đọc được tận nửa quyển. Và, không biết tự khi nào, hai mắt cậu đã nhắm nghiền, chốc chốc chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều…

_____ ______ _______ ________ _______ _______

Khẽ nhíu mi, cái lạnh giá truyền đến từ sống lưng khiến cậu tỉnh giấc.

Nhanh chóng vươn tay quơ quơ xung quanh tìm chăn đắp… Thế quái nào tay cậu quơ toàn thứ xốp xốp… lạnh cóng!!

Bật dậy, mở banh mắt ra.

Nhìn cảnh vật xung quanh một hồi… Cậu chép miệng vài cái liền ngả người xuống tính ngủ tiếp… thì cái lạnh lại truyền đến làm cậu giật nẩy như tôm!!! Ai dè chân vấp phải thứ gì đó liền úp mặt xuống một lần nữa…

“Mơ chân thực vãi… Ôi mẹ ơi…”


Nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình, xem nào … cái thứ giầy đàn bà nào đây!? Còn có!!! Mình choàng cái rẻ rách gì đây!!

Tính giật nó đi thì… Một trận gió lạnh thổi qua làm cậu run cầm cập, liều mạng giữ chặt tấm khăn đỏ rực trên người, ngồi xổm xuống co ro… Mẹ ơi… đừng nói con chết thành cái dạng cá đông lạnh…

Thấy gần mình bỗng dưng âm ấm, nhịn không được, cậu liền nhích đến gần thì thấy mềm mềm, mượt mượt… Hình như là lông… a … thật dễ chịu… thật ấm… Lông thật ấ———

Liều mạng ngước lên…

Mẹ ơi ác mộng… là ác mộng mà… Huhuhuhu đâu lòi ra cả con chó… sói to bự tổ chảng thế này má ơi!!!

Huhuhu… À mà thôi kệ ╮(╯▽╰)╭ Nó xơi mình có khi hết mộng liền tỉnh á! Thà chết trong bụng sói dũng mãnh chứ không thể chết như cá đông lạnh được!

Giờ thì cứ phải lo đến tính mạng, hừm, mơ thì cũng phải ra mụ nó mơ, phải sống thật ấm no, độc lập, tự do, hạnh phúc! Lông con chó… sói này mượt ghê bà nội a~

“Ngươi tìm lối ra?”

Chất giọng khàn khàn phát ra từ chính con sói khiến cậu giật bắn!! Cư nhiên đọc truyện trước khi ngủ liền mơ thấy luôn!! Cậu biết rõ đây chính là tình tiết trong “Chàng trai quàng khăn đỏ” mà!! Có thể nào mình là thằng bé kia!!??

Hừm… nhớ lại nào… lúc đó thằng bé đáp lại là gì nhỉ!?… Hừm…. hừm…. cái mụ ngoại nó!!! Căn bản nó chẳng đáp lại gì!! Co ro co ro khóc lóc á!! Trời ạ! Chả lẽ tự dưng mình lăn ra khóc!! Quên đi! Mình đâu phải diễn viên!!… Ế mà… tỉ lệ chết sẽ rất cao nếu trái cốt truyện…

“Hức a hức… chó… sói ca ca… Em.. hức… em bị lạc… cứu em… huhu…”


Sói ca đây là… đang đào hôn!!! Tự dưng lạc vào rừng này á!! Thấy một bóng đo đỏ nổi bật giữa rừng âm u thì mừng rơn!!! Aha! Sắp tìm được lối thoát thì ai dè… là một con người!

Là con người không nói, vì hắn đâu có ăn thịt người… Cái chính là…. Tên này cũng bị lạc mới đắng phèo cơ!!!!

“Ngươi không tìm thấy lối ra, thật sự?”

Hữu Bân rét run…. Huhuhuhu… em không đủ trình khóc sướt mướt như bạn nhỏ kia a! Nói có một câu chưa gì đã truy vấn là sao!?

“Thực sự… không biết….. huhuhu cầu ngươi tha ta… thịt ta ăn hông ngon a…”

Phải a! Theo đúng mạch truyện, càng chống cự càng khơi dậy thích thú đúng không!?

Hừ lạnh 1 tiếng, Sói ca liền xoay mông bỏ đi… tìm đường ra…

“Huhu em nói giỡn.. đừng đi!!! Ha chi maaa!!! Em theo với!! Này! Đi chậm thôi!!!”

______ _______ _________ _________ ____________ _______


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.