Đọc truyện Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao – Chương 8: Có Linh Căn Không Nhận 2
Nhất thời.
Trận đồ lóe lên kim quang, bay ra khỏi tay Sở Duyên, biến mất vào trong hư không.
Vô Đạo Tông.
Đại trận hộ sơn, Ẩn Trận mở ra!Nếu lúc này có người đứng ở bên ngoài núi Thiên Vụ, sẽ nhìn thấy được từng đợt mây mù vờn quanh cả núi Thiên Vụ.
Những mây mù này dần che núi Thiên Vụ, khiến người ta không thấy rõ bộ mặt thực của núi Thiên Vụ.
Theo mây mù hoàn toàn bao phủ núi Thiên Vụ.
Cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra! Núi Thiên Vụ biến mất! Đây cũng không phải thực sự biến mất.
Mà sau khi bị mây mù bao phủ, ở trong tầm mắt của người khác, núi Thiên Vụ xem như hoàn toàn không tồn tại, liếc mắt một cái nhìn qua, theo bản năng xem nhẹ sự tồn tại của núi Thiên Vụ, chỉ cảm thấy vùng đất này nồng đậm sương mù.
Nhưng ở trong núi Thiên Vụ, thì có thể thấy rõ cảnh sắc bên ngoài.
Sở Duyên vô cùng hài lòng đối với Ẩn Trận này.
Sau khi bày Ẩn Trận ra.
Sở Duyên lặng lẽ đặt những pháp quyết giả này tới điện Truyền Pháp, sau đó truyền âm, nói với Diệp Lạc một tiếng cũng không hiện thân.
Hiện thân sao?Hiện thân là chuyện không có khả năng.
Hắn phải lẩn trốn.
Dù sao khiến Diệp Lạc không tìm thấy người là được.
Có thể kéo dài bao lâu, thì kéo dài bấy lâu.
Thực sự không kéo nổi nữa, lại tiếp tục lừa gạt!.
Quảng trường đại điện.
Diệp Lạc ngồi khoanh chân, vẫn đang tham ngộ như cũ.
Không biết qua bao lâu.
Phù! Anh ta mở mắt, miệng thở ra một hơi.
“Sư tôn không hổ là cường giả tuyệt thế.
”Diệp Lạc không ngừng cảm khái.
Anh ta có thể cảm nhận được, những phù văn màu vàng này có trợ giúp đối với anh ta.
Gần như là không giây phút nào không cường hóa cơ thể anh ta, tẩm bổ linh hồn của anh ta.
Dù chưa tu tiên, cũng đã không kém gì cảnh giới Luyện Khí.
Hơn nữa căn cứ theo hiểu được mấy ngày nay của anh ta.
Những phù văn màu vàng này, chỉ là một góc băng sơn của “đạo”.
Lần trước anh ta thấy muôn vàn xiềng xích trên bầu trời, đó mới là “đạo” chân chính!Anh ta vừa lĩnh ngộ một phần da lông, đã có chỗ tốt đối với anh ta.
Nếu có thể lĩnh ngộ ngàn vạn xiềng xích kia! Chỉ sợ sẽ giống như lời sư tôn anh ta nói.
Tay cầm sao trời hái nhật nguyệt, thế gian không có người như ta!“Tùy tiện ăn chút gì đó, lại tiếp tục lĩnh ngộ, tranh thủ trong vòng một năm hoàn thành dặn dò của sư tôn, không thể khiến sư tôn thất vọng được.
”Diệp Lạc nghĩ như vậy.
Vừa định lấy lương khô ra ăn, lấp đầy bụng rồi tiếp tục ngộ đạo.
Bỗng nhiên bên tai truyền tới giọng nói, khiến tinh thần anh ta rung lên.
“Sư tôn nói, bảo mình tới điện Truyền Pháp một chuyến nhìn xem sao?”“Điện Truyền Pháp, nghe tên, hẳn là nơi truyền thụ công pháp bí tịch, không phải sư tôn bảo mình lĩnh ngộ đạo một năm trước lại giải quyết chuyện không có linh căn của mình sao? Bây giờ lại bảo mình đến điện Truyền Pháp là muốn làm gì?”“Đi xem trước đã, sư tôn chắc chắn có thâm ý của sư tôn, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
”Diệp Lạc trầm ngâm một lát, ôm lấy trường kiếm đứng dậy, đi ra bên ngoài quảng trường.
Anh ta không biết điện Truyền Pháp ở đâu! Chỉ có thể đi dạo khắp nơi, tìm kiếm vị trí của điện Truyền Pháp! …Trước điện Truyền Pháp.
Diệp Lạc đứng ở đây, ngẩng đầu nhìn cung điện có vẻ cổ xưa nghiêm túc trước mặt.
Trong lòng tự nhiên sinh ra loại cảm giác nghiêm túc.
Đặc biệt là khi thấy trên cung điện, ba chữ to rồng bay phượng múa “điện Truyền Pháp”, lại càng khiến anh ta cảm thấy tinh thần dao động.
Ba chữ rồng bay phượng múa, chứng kiến sinh tử tiêu tan, vũ trụ hồng hoang, vô số hình ảnh hiện lên.
Điều này khiến Diệp Lạc lại cảm khái tông môn bất phàm, cũng cảm thấy may mắn vì mình gia nhập tông môn ẩn thế như vậy.
Nghĩ như thế, anh ta không khỏi chỉnh y quan của mình.
Giẫm bước đi vào trong điện Truyền Pháp.
Lọt vào trong tầm mắt, là hàng hoạt đài đá ngang dọc, có chín dãy bệ đá, mỗi dãy có chín bệ đá.
Trên mỗi bệ đá đều đặt một bí tịch pháp điển.
“Có người không?”Diệp Lạc nhẹ giọng mở miệng.
Giọng nói truyền ra, dẫn tưới từng đợt hồi âm.
Không có bất cứ kẻ nào đáp lời.
Thông thường nơi như điện Truyền Pháp truyền thụ bí tịch pháp điển, đều là nơi quan trọng của tông môn, có cường giả tọa trấn.
Nhưng điện Truyền Pháp của Vô Đạo Tông không có ai, có vẻ trống vắng yên tĩnh.
Chuyện này càng chắc chắn ý nghĩ của Diệp Lạc.
Các cường giả của Vô Đạo Tông chắc chắn đều đã phi thăng!Sư tôn của anh ta cũng đang ở ranh giới phi thăng, cho nên mới xảy ra chuyện nhận anh ta làm đồ đệ.
Mục đích chính là đợi anh ta mạnh dần, thì phó thác Vô Đạo Tông cho anh ta, sau đó phi thăng thành tiên!Anh ta tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của sư tôn, phải chăm chỉ tu luyện ngộ đạo, sớm ngày trở thành cường giả một phương!Đến lúc đó sư tôn chắc chắn sẽ lộ ra vui mừng.
Diệp Lạc nghĩ như thế, đạo tâm càng ngày càng kiên định.
Anh ta vốn định lấy bí tịch pháp điển trên đài đá nhìn xem.
Trong lúc lơ đãng, anh ta liếc mắt nhìn một góc.
Ở trong góc đó, có vứt một đống sách.
Anh ta nhìn qua theo bản năng.
Cầm lấy một quyển trong đó.
Thanh Long Luyện Thể Quyết! Quyển sách này! Anh ta từng nghe nói tới!Diệp Lạc xuất thân từ trong gia tộc đô thị cỡ trung.
Gia tộc đô thị của anh ta, đều quy về đại tông môn cường đại tên là “Thanh Long đạo tông” quản lý.
Mà công pháp trấn tông của Thanh Long đạo tông, chính là Thanh Long Luyện Thể Quyết!Bên trong điện truyền pháp của Vô Đạo Tông xuất hiện công pháp trấn tông của Thanh Long đạo tông sao?Còn bị coi thành đồ bỏ đi, ném vào trong góc! Đây là tông môn ẩn thế sao?Cảm xúc của Diệp Lạc kích động, đặt quyển sách trên tay xuống, sau đó nhìn quyển sách khác trong góc.
.