Bạn đang đọc Cappuccino 2.0: Chương 64
-Phong, đừng nhìn Ngọc như vậy, ngại lắm!
-À, ừ! Xin lỗi! Nhưng những lúc Ngọc cười thế này, trông đẹp lắm!
-Thật chứ?
-Thật mà, Phong không nói dối chỉ để Ngọc vui đâu!
Nàng chỉ khẽ cười, đôi má nàng bỗng hồng lên như vừa được ai đánh phấn.
Nhưng thú thật bị kẹt với Lam Ngọc trong tình nhuống như thế này nếu nói không có cảm giác gì chắc là tôi đang dối lòng hoặc là bê đê chính hiệu. Nhất là khi đang nằm trên vùng thiên đường của nàng như thế này, cảm giác đó lại tăng lên gấp bội. Hầu như tất cả các giác quan của tôi từ thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác đều bị kích thích. Nó khiến trái tim tôi đập liên hôi như trống ngũ liên, đến nỗi cả Lam Ngọc cũng cảm nhận được:
-Phong đang khẩn trương đó à?
-Đâu có đâu, tại hơi mệt!
-Đừng giấu, Ngọc biết Phong đang khẩn trương vì việc gì mà!
-À…ừm…xin lỗi!
Tuy nhiên nàng vẫn cười:
-Gì đâu mà xin lỗi, lỗi là do Ngọc ấy chứ?
-Ơ, Ngọc làm gì có lỗi!
-Chẳng phải vì nó mà…Phong ngợp thở đó sao?
-A…sặc…!
Mặt tôi đần thối ra trong khi Lam Ngọc vẫn cười tươi như hoa.
Chẳng biết Lam Ngọc đã đổi tính hay là chỉ có hai người nàng mới dễ tính như thế nhưng đến cả việc này nàng cũng đùa được chứng tỏ trong lòng nàng ắc hẳn đang rất vui hoặc đang rất thoải mái. Nhưng với ngoại cỡ 87 như thế này quả đúng là siêu khủng như lời thằng Toàn đã nói, chẳng còn chút oxi nào để thở!
Rồi đột nhiên nàng xuống giọng trầm tĩnh:
-Phong biết việc làm đầu tiên khi chuyển đến nhà mới của Ngọc là gì không?
-Chắc là đi tham quan xung quanh nhà hả?
-Không phải đâu, mà là hỏi ba mình chỗ học võ đó!
-À…thế ba của Ngọc đồng ý cho Ngọc học võ sao?
-Lúc đầu thì không cho, nhưng Ngọc cứ nằng nặc đòi học nên ba cũng chiều! Có phải Ngọc ngốc lắm không?
-Không…không đâu! Chính đáng mà!
-Thế Phong có muốn biết quá trình học võ của Ngọc như thế nào không?
-Ừ, muốn chứ! Để xem đai đen nhị đẳng đã học như thế nào!
Nàng phì cười khẽ vuốt mái tóc của mình:
-Lúc đó vì Ngọc là còn gái nên khi mới vào học bị nhìn đứa con trai chọc lắm! Có đứa còn trêu ác giấu đai của Ngọc nữa cơ!
-Thế Ngọc có mách thầy không?
-Không, Ngọc lúc đó sợ thầy lắm nên không dám mách!
Tôi bỗng sững sốt:
-Trời, thế tụi nó bắt nạt Ngọc hoài sao?
-Làm gì có chuyện Ngọc bị bắt nạt chứ, Ngọc đã hứa là sẽ mạnh mẽ lên rồi kia mà!
-Vậy Ngọc đã làm gì?
-Choảng tay đôi với tụi nó!
-Sặc, rồi ai ăn!
-Tụi nó!
-Ẹc, thế chẳng khác nào bị bắt nạt nặng hơn!
-Không đâu, Ngọc bị đánh đau, tụi nó cũng chẳng cười nổi!
Nghe đến đây tôi khoái chí cười đùa:
-Chà, đánh nhau cũng gớm nhỉ! Thế mà lúc đó lại sợ bị bắt nạt cơ đấy!
-Hì, rồi trãi qua bao nhiêu bài tập rèn luyện cực khổ như chạy bền, chống đẩy, xoạc chân cộng với việc lúc nào cũng đánh nhau với tụi đồng môn nên Ngọc dần rèn được tính cách như ngày hôm nay đấy!
-Vất vả cho Ngọc quá nhỉ?
Đột nhiên nàng chộp lấy khuôn mặt tôi khẽ cười:
-Nhưng nếu tính cho đến bây giờ thì Ngọc chẳng thấy nó lãng phí chút nào cả Phong ạ!
-Vì sao vậy?
-Lúc Phong và Hoàng Mai bị tên Vũ uy hiếp Ngọc đã đến ứng cứu và ngay cả lúc Hoàng Mai bị bắt cóc nữa! Nếu như lúc trước không học võ làm sao có thể giúp Phong đây?
-À, ừ! Nghĩ cũng đúng thật! tất cả đều nhờ bé gấu hết mà, hề hề!
Rồi bỗng dưng nàng vuốt mặt tôi, thần sắc bỗng biến đổi thất thường:
-Phong à, với Phong bé gấu không tính toán chi hết cả đâu, chỉ cần Phong vui và còn nhớ đến lời hứa đó!
-Phong đương nhiên là nhớ rồi, nhưng…
Lam Ngọc đặt ngón tay lên môi tôi ngăn không cho nói nữa, rồi nàng ôm mặt tôi thủ thỉ:
-Chỉ cần Phong nhớ là được! Bé gấu không mong gì hơn đâu…
-Ngọc à, đừng ôm chặt quá! Phong ngại!
Tôi khẽ vùng nhích khỏi vòng tay của Lam Ngọc vì nàng đang ôm chặt tôi sát vào ngực mình.
Nhưng càng vùng, nàng càng siết chặt:
-Bộ Phong không thích sao?
-Đừng như thế mà Ngọc, kì lắm!
-Nó dành cho Phong cả đấy!
-Đừng…!
Lần trú mưa ở mái hiên, lần uống rượu say ở nhà tôi và cả lần này nữa, tất cả đều có những điểm chung là Lam Ngọc đang chìm trong một trạng thái gì đó khá thất thường. Ngay cả dì vú của nàng cũng đã từng dặn tôi phải coi chừng sự thất thường của Lam Ngọc. Phải chăng nàng đang bị một vần đề gì đó?