Bạn đang đọc Cẩm Đường Xuân – Chương 21: Ba Thu
*Ba thu này trong câu: Một ngày không gặp, như cách ba thu
Trước đây Trần Thúc nói bọn họ khởi hành trước, muộn một chút hắn sẽ đuổi theo, kết quả là từ trung tuần tháng 7 đến trung tuần tháng 9, Đường Ngọc và tổ mẫu cũng sắp đến Đào thành, nhưng vẫn còn chưa thấy Trần Thúc xuất hiện.
Lúc bắt đầu, ngày ngày tổ mẫu đều nhắc tới hắn, sợ hắn có phải xảy ra chuyện gì trên đường hay không, còn Đường Ngọc biết tính tình hắn trầm ổn thỏa đáng, cho nên cũng không lo lắng như tổ mẫu.
Nhưng thời gian càng lâu, đáy lòng Đường Ngọc cũng ngầm lo lắng, có phải chuyện trước đây liên lụy đến hắn hay không, đắc tội phủ thủ thành, đã bị nhốt vào nhà tù ở Miểu thành rồi……
Lúc tổ mẫu tìm Trần Lỗi hỏi thăm tình hình Trường Doãn, Đường Ngọc cũng ở một bên dựng lỗ tai lên nghe trộm, chỉ nghe Trần Lỗi nhìn tổ mẫu nói, “Lão thái thái xin chớ lo, chủ thượng nhà ta chỉ là có một số việc còn chưa giải quyết xong, muốn chờ ổn thỏa xong mới lên đường, cho nên có hơi muộn, người thì bình an không việc gì.”
“Bình an thì tốt, bình an thì tốt……” Tổ mẫu thở phào một hơi.
Đường Ngọc cũng hơi thu ánh mắt, ôm Đường Đường gãi gãi cằm cho nó, Đường Đường thoải mái kêu “Gâu gâu” hai tiếng.
Đường Ngọc mới buông nó ra
Đường Đường vào ổ của mình, Trần Lỗi vẫn luôn mang theo ổ của Đường Đường, ổ nhỏ của Đường Đường đặt bên cạnh giường Đường Ngọc.
Đường Đường rất nghe lời, chỉ cần nằm cạnh giường Đường Ngọc, sẽ không chui vào chăn, cũng sẽ không chạy loạn khắp nơi
Sáng hôm sau, Đường Ngọc tỉnh, nó cũng tỉnh.
Đường Ngọc đi rửa mặt, nó cũng đi theo phía sau vẫy đuôi.
Đường Ngọc thậm chí cảm thấy, chờ lúc Trần Trường Doãn đuổi tới nơi, nhi tử Đường Đường của hắn có khả năng sẽ không nhận ra hắn nữa……
Đường Ngọc nửa ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Đường Đường, “Con nhớ cha con không?”
Đường Đường “Gâu gâu” hai tiếng, Đường Ngọc ôn hòa cười cười.
Khi gần tới Đào thành, gặp phải đất lở phía trước, trì hoãn mấy ngày, ngày hai mươi tháng chín mọi người mới đến được Đào thành.
Đào thành đã thuộc địa giới Phong Châu, là đất phong của Kiến Bình Hầu phủ
Phong Châu mua bán sầm uất, cũng giàu có và đông đúc, so với Bình Nam hoàn toàn là hai cảnh tượng khác nhau
Tổ mẫu thở dài, “Rất lâu trước đây, Bình Nam cũng náo nhiệt, về sau thì chướng khí mù mịt.”
Hoàng quyền xuống dốc, quan lại các nơi ngo ngoe rục rịch, thiếu sự quản thúc cùng giám sát, ở nơi mình cai quản kỳ thật chính là vua một cõi.
Bình Nam tuy rằng xa xôi cằn cỗi, nhưng Bàng gia cùng các thế gia cường hào cùng phe lại xa hoa dâm dật, hà hiếp bá tánh.
Tổ mẫu lại nói, “Giờ chỉ mong sau khi thiên tử ban đất phong này cho Kính Bình Hầu thì bầu trời Bình Nam có thể thay đổi……”
Đầu ngón tay Đường Ngọc khựng lại một chút, không có lên tiếng.
Sư phụ của Bình đại phu ở tại một viện tử ngay phía Đông Đào thành, không có bảng hiệu viết tên y quán, nhưng luôn có người đến người đi.
Trần Lỗi hỗ trợ đi tìm một sân viện ở gần y quán sắp xếp việc ở lại, Đường Ngọc đi theo Bình đại phu, dẫn tổ mẫu đi gặp Lưu đại phu.
Lưu đại phu ước chừng khoảng 50 tuổi hơn, xác thật giống lời Bình đại phu đã nói, hai chân mang tật, không đứng lên nổi, vẫn luôn ngồi trên xe lăn xem bệnh chữa trị, nhưng nghiêm túc, chuyên tâm và hết sức chăm chú.
Lưu đại phu hàn huyên cùng tổ mẫu thật lâu, kỹ càng tỉ mỉ hỏi thăm tổ mẫu tình hình đôi mắt gần đây, cũng giống Bình đại phu trước đây, cẩn thận kiểm tra đoạn thời gian dài, rồi sau đó thi châm, quan sát phản ứng của đôi mắt tổ mẫu
Đường Ngọc ngồi bên ngoài phòng, không dám quấy rầy, cũng khoảng nửa canh giờ, cửa phòng mở ra, Lưu đại phu xoay xe lăn ra ngoài, “Đôi mắt của lão thái thái có cơ hội chữa khỏi, vừa châm cứu, vừa nhờ thuốc hỗ trợ, còn phải phối hợp kích thích một số huyệt vị tương ứng, thân thể lão thái thái khỏe mạnh, khôi phục cũng nhanh, nhưng sợ cũng phải mất khoảng nửa năm, trong quá trình chữa trị không thể dừng lại, chỉ sợ đến cuối năm các người cũng phải ở Đào thành……”
Trước đó Lưu đại phu đã nghe Bình Xương Đề nói các nàng là từ Miểu thành tới, cho nên cố ý nhắc nhở một tiếng.
Đường Ngọc vui mừng khôn xiết.
Lưu đại phu lại nói, “Đường Ngọc cô nương, không nhất định nắm chắc mười phần, nhưng bảy tám phần là có, cần lão thái thái phải phối hợp, Lưu mỗ sẽ tận lực.”
Đường Ngọc cười nói, “Đa tạ Lưu đại phu, có thể nắm chắc bảy tám phần cũng đáng giá để thử một lần, làm phiền ngài.”
Lưu đại phu mới cười gật đầu.
……
Chờ ra khỏi y quán, Đường Ngọc cũng đem lời vừa nãy Lưu đại phu nói kể lại cho tổ mẫu nghe.
Tổ mẫu cũng là người hiểu lý lẽ, không đại phu nào có thể bảo đảm nhất định sẽ thuốc đến bệnh trừ, đặc biệt là bệnh mắt
Trần Lỗi hỗ trợ tìm được một sân viện chỉ cách y quán một hai con hẻm, đi bộ rất gần, cũng không ồn ào, rất thích hợp tĩnh dưỡng.
Tổ mẫu vừa đi vừa nói, “Ta thấy hôm nay người đến y quán không ít, những người này nói còn phải đợi, nhưng đôi mắt này của ta nhanh như vậy đã được Lưu đại phu khám, không biết có phải do Trường Doãn hay không?”
Đường Ngọc dừng một chút, ôn hòa nói, “Hơn phân nửa là đúng ……”
Tổ mẫu lại thở dài, “Lần đầu không ăn tết ở nhà, luôn có chút lo lắng.”
Đường Ngọc trấn an, “Tổ mẫu, hai bà cháu chúng ta ở nơi nào, nơi đó chính là nhà.”
Tổ mẫu vỗ vỗ tay nàng.
……
Một cơn mưa thu một trận lạnh, hiện giờ đã sắp vào tháng 10, nếu như cuối năm vẫn còn ở lại Đào thành, vậy cần phải chuẩn bị vài thứ, đặc biệt là quần áo mùa đông phải mua thêm vài bộ
Tổ mẫu mỗi ngày đều đến y quán, ngây ngốc thời gian tổng cộng cũng một canh giờ, sau khi ra khỏi y quán, Đường Ngọc đưa tổ mẫu về viện nghỉ ngơi, lúc nhàn rỗi sẽ dẫn tổ mẫu đi dạo ở Đào thành.
Mỗi ngày Trần Lỗi đều sẽ đến tiểu viện một chuyến, thăm tổ mẫu, cũng sẽ đưa tới vài thứ tới, sợ hai bà cháu các nàng không tiện.
Ước chừng khoảng đầu tháng mười, khi Trần Lỗi tới, Đường Ngọc nhờ Trần Lỗi chăm sóc tổ mẫu một lát, nàng đi lấy quần áo mùa đông đã đặt sẵn
Lúc này cả con đường đều bày bán điểm tâm, vừa lúc có mẻ điểm tâm mới ra lò, Đường Ngọc dừng chân, mua chút bánh đậu đỏ, khi tiểu nhị hỗ trợ đóng gói, Đường Ngọc nghe người xếp hàng bên cạnh nói tới chuyện ở Miểu thành
“Nghe nói chưa, Kính Bình Hầu đến Miểu thành rồi?”
Đường Ngọc không khỏi liếc mắt.
“Cũng không phải sao? Nghe nói Miểu thành cũng đã lật trời luôn.
Cháu trai thủ thành Miểu thành là người không chuyện ác nào không làm, Kính Bình Hầu cũng không ra mặt, mỗi ngày đều cho người cột cháu trai thủ thành cùng tên chó săn vào cửa thành, bá tánh ném lá cải, ném trứng gà gì đó đều có, bởi vì ở đó để lại vài chữ Kính Bình Hầu Trần Thúc, thủ thành Miểu thành còn chưa dám trắng trợn táo bạo cứu người, còn có một lần lấy cả roi đến đánh cháu trai mình, kết quả là ngày hôm sau, người vẫn bị treo lên lại!”
“Nghe nói bá tánh trong thành hả giận lắm, quả thực đại khoái nhân tâm!”
“Cô nương, bánh đậu đỏ của ngài.” Tiểu nhị đưa cho nàng.
Đường Ngọc lúc này mới hoàn hồn, “Đa tạ!”
Nhưng bước chân hơi hơi chậm chạp, còn muốn tiếp tục nghe người ta nói
“Cường long không áp địa đầu xà, thủ thành Miểu thành này cũng coi như bá chủ một phương, một chút biện pháp đối phó cũng không có hả?”
“Ai nói không có, nhưng nghe nói Kính Bình Hầu còn chưa lộ mặt, đã xoay thủ thành Miểu thành như chong chóng, sau đó thủ thành Miểu thành lại bị bức quá hóa liều, nghiêm tra trong thành, làm cho tiếng oán than dậy đất, cũng không tìm được người.
Kết quả đầu tháng mười Kính Bình Hầu mới gióng trống khua chiêng vào thành, bá tánh trong thành khắp nơi reo hò, người của thủ thành có cản cũng cản không được, ngươi đoán cuối cùng thế nào?”
“Làm sao?”
Đường Ngọc cũng dừng chân.
“Thủ thành Miểu thành ngồi không yên, cho người ám sát Kính Bình Hầu!”
“A?”
Tay Đường Ngọc run run, không khỏi dời ánh mắt qua
Người nọ tiếp tục nói, “Càng có ý tứ chính là, thích khách bị bắt không nói, nhưng khi mành xe ngựa được vén lên, không chỉ có Kính Bình Hầu ở đó, mà còn có Kiến Bình Hầu thế tử cũng ở đó.
Kiến Bình Hầu thế tử lập tức liền nói, bệ hạ ban Bình Nam cho Kính Bình Hầu phủ làm đất phong, ngươi dám can đảm ở tại nơi đây làm ra việc ác này, quả thực kiêu ngạo đến cực điểm!…… Lập tức liền có bá tánh bước ra chỉ chứng phủ thủ thành, rồi sau đó gần như toàn bộ bá tánh trong thành đều chỉ chứng phủ thủ thành, tường đổ mọi người đẩy, cuối cùng là trú quân đi theo Kiến Bình Hầu thế tử tận diệt thủ thành Miểu thành, bá tánh reo hò vui mừng”
“Nói thì nói vậy, nhưng toàn bộ quá trình, Kính Bình Hầu chỉ cần lộ mặt, thủ thành Miểu thành đã rơi đài rồi sao?”
“Còn không phải sao! Hơn nữa, vốn là do thiên tử hạ chỉ cho Kiến Bình Hầu thế tử xuôi Nam thanh trừ dư nghiệt của phế đế, ngươi ngẫm lại đi, thiên tử đều đã ban Bình Nam cho Kính Bình Hầu, kết quả cố tình còn nhầm lúc Kiến Bình Hầu thế tử ở đó ám sát Kính Bình Hầu, đây còn không phải là hành động bất mãn thiên tử, ủng hộ phế đế sao? Cho nên Kiến Bình Hầu thế tử trực tiếp đem quân bao vây phủ thủ thành Miểu thành, xuất binh có danh nghĩa, bá tánh trong thành đều có thể làm chứng.
Toàn bộ quá trình, đúng là Kính Bình Hầu chỉ lộ một mặt, nhưng sau đó vào phủ thủ thành, tốn thời gian khoảng một tháng ổn định thế cục trong thành, nghe nói, hiện giờ trên dưới Miểu thành đã sáng rực hẳn lên!”
“Nếu không sao lại nói Kính Bình Hầu lợi hại, chuyện này dường như không có chút quan hệ nào với hắn, nhưng chuyện làm được lại rất tuyệt vời……”
Đường Ngọc không muốn nghe tiếp nữa.
……
Đường Ngọc lấy xong quần áo mùa đông, từ cửa hàng trang phục ra ngoài, trời lại đổ cơn mưa nhỏ.
Đường Ngọc vốn nghĩ chỉ cách không xa, chạy nhanh vài bước là có thể về viện được rồi, cho nên thử bước nhanh, nhưng khi đi được một nửa, mưa rơi càng lớn, Đường Ngọc không thể không dừng lại, tạm trú mưa dưới mái hiên
Hạt mưa rơi xuống trên đường phố trước mặt, tí ta tí tách, cũng có một ít hạt mưa bay theo gió rơi xuống trên ống tay áo, Đường Ngọc thoáng lui về phía sau.
Nhưng lúc này đi không được nơi nào, chỉ có thể đứng ngốc tại nơi này, trong lòng lại vô tình nhớ tới chuyện về Miểu thành cùng Kính Bình Hầu mới nghe được ở cửa hàng điểm tâm, ánh mắt hơi hơi rũ xuống
Một lát sau, gió tạt mưa phùn bị ngăn trở, có thân ảnh người đã che chắn cho nàng
Đường Ngọc ngước mắt.
“Trời mưa, tổ mẫu sợ nàng mắc mưa, kêu ta đi đón nàng.” Ánh vào đáy mắt, là hình bóng đã lâu không thấy, hắn vẫn như những ngày mùa hè, cẩm y hoa phục, không chút cẩu thả.
Dưới dù giấy, khuôn mặt thanh dật, như điêu khắc, ngũ quan tinh xảo hơi hiện ra mỏi mệt, trong mắt đầy ý cười vừa ôn hòa lại vừa ấm áp, tiếng nói ôn nhuận như ngọc thạch lại ẩn giấu trầm ổn như trống chiều chuông sớm, làm tâm người nào đó đột nhiên đập lỡ nhịp…
Hắn duỗi tay, che trước người nàng, nhẹ giọng nói, “Đi thôi.”
Không hiểu sao Đường Ngọc đỏ mặt, hơi hơi cúi đầu, không để hắn nhìn thấy.
Một cơn mưa thu một trận lạnh, nhưng trong dư quang khóe mắt nàng, nụ cười tươi trên khóe miệng hắn lại rất ấm, nàng hít sâu một hơi.
Chỉ là dư quang khóe mắt nàng lại nhìn không thấy, hắn dựa dù giấy vào bên người nàng, nước mưa dính ướt cả ống tay áo, nhưng nàng vẫn chưa cảm thấy.
“Ngươi ở đó…… chuyện có thuận lợi không?” Đường Ngọc chuyển mắt nhìn hắn.
“Thuận lợi, chỉ là ban đầu hơi va vấp, cho nên mới ngây người ở Miểu thành thêm chút thời gian.” Hắn đúng sự thật nói, lại hỏi, “Nàng thì sao?”
“Thuận lợi.” Đường Ngọc không nói thêm
Mưa lớn rơi không ngừng, bên dưới dù như hòa thành một thể, trong không khí dường như đã tràn ngập hương vị tươi đẹp.
Trước người xe ngựa chạy vọt qua như tên bắn, làm tung tóe không ít bọt nước.
Nàng suýt nữa trượt chân, hắn duỗi tay, vừa lúc ôm lấy nàng, nước dính trên vạt áo, hai người cách nhau rất gần.
Nàng nghe âm thanh hắn ái muội nói bên tai, “Một ngày không gặp, như cách ba thu, Đường Ngọc cô nương có nhớ ta không?”
nhamy111: vừa edit vừa tưởng tượng, ui chao, khung cảnh nó lỡn mợn qué, tui thíchhhhh…..