Cái Chết Ảo

Chương 3: Xao động


Đọc truyện Cái Chết Ảo – Chương 3: Xao động

Lê Nam không mảy may tỏ bất kỳ thái độ nào, dẫu biết Hân Như – vợ anh đang quan sát mình từ hình ảnh phản chiếu của tấm gương bàn trang điểm. Cái cách cô nhìn sâu vào gương, bàn tay đang thoa kem dưỡng không di chuyển trên mặt mà cứ im lìm trên má, rồi cả cặp mắt dài kiêu sa không chớp lấy một lần… nếu là ai khác mà không phải Lê Nam, hẳn sẽ cảm thấy nên dè chừng. Hân Như không phải kiểu phụ nữ dễ nổi nóng, càng không phải kiểu người đa nghi; với cô, dường như tất cả mọi thứ đều có sẵn một chừng mực khi nó được sinh ra, và hãy hành xử trong chừng mực ấy.

Đêm nay Lê Nam rất khác, không ở riết trong phòng làm việc, không ôm rịt lấy mấy quyển sách đầy thuật ngữ lập trình trước giờ ngủ giữa tiếng nhạc hòa tấu quen thuộc của Yanni, không hỏi han bâng quơ về việc Hân Như làm trong ngày – một cách chia sẻ cuộc sống rất khiên cưỡng, bởi ai chẳng biết thứ duy nhất anh quan tâm là công ty N&N của mình. Thật ra, cũng có một vài đêm Lê Nam về phòng ngủ sớm, trả lời những cuộc điện thoại dài đến tận khuya – hành động cực đáng ghét đối với Hân Như, nhưng chưa bao giờ cô phản ứng, vì giữa họ, tôn trọng nhau tuyệt đối trong công việc, trong cuộc sống là một thỏa thuận thật sự rõ ràng từ ngày cả hai bước chân vào cuộc hôn nhân này; nhưng chắc chắn, chưa từng đêm nào anh về phòng và chỉ nhắn tin trong im lặng, cùng những khoảnh khắc hiếm hoi mỉm cười một cách lạ lùng như thế.

Đã từng một vài lần, một vài người hỏi Hân Như, có sợ Lê Nam ngoại tình hay không?! Dĩ nhiên, phản ứng tức thì của cô là “không”! Cô không bao giờ biến mình thành kiểu phụ nữ bi lụy trong tình cảm. Yêu thương có thể nhiệt tình, có thể hết mình, thậm chí có thể rồ dại; nhưng như thế hoàn toàn không có nghĩa phải hạ mình, phải đau khổ núm níu tuyệt vọng khi người kia không còn muốn thuộc về riêng mình nữa! Cô có tiền – rất nhiều tiền – từ gia đình và từ chính khả năng của mình. Cô có địa vị xã hội – một vị trí cao mà đầy người phải ngước đến mỏi cổ để nhìn lên – và chắc chắn còn có thể bước cao hơn. Cô có nhan sắc – dĩ nhiên luôn thừa rực rỡ với khả năng điểm trang tinh tế của mình cùng những món trang sức đáng giá cả gia tài. Và trên hết, cô có trí tuệ… Thế, tại sao cô phải sợ chuyện một người đàn ông không nhìn rõ tất cả những thứ ấy mà phụ bạc mình? Không! Rất không! Thế nhưng, ở phần sâu thẳm nhất của tâm hồn, Hân Như là một phụ nữ và muốn được làm một phụ nữ bình thường, biết yêu thương, biết giận hờn, biết ghen tuông. Sợ mất Lê Nam không à? Có lẽ không! Nhưng Hân Như sợ mất đi kỷ niệm của những ngày thanh xuân mà chính cô đã gầy dựng cùng anh. Đó là những tháng, những ngày cùng anh lấm lem sơn lại văn phòng nhỏ đến mức chỉ đủ kê hai cái bàn cho bốn người đặt máy tính ngồi làm việc – đến toilet còn phải đi nhờ chủ nhà; rồi thức đến tận khuya nhìn anh trầm ngâm trước màn hình chiếc laptop cũ đến mức cô nghĩ, nếu chạm vào nó sẽ gãy toạc ra, mặc kệ chiếc điện thoại đắt tiền báo hàng chục cuộc gọi nhỡ từ cha mẹ.

Hân Như biết mình yêu Lê Nam – yêu theo cách mà ban đầu cha mẹ cô bảo rằng chỉ đơn giản là si mê mù quáng bởi vẻ bề ngoài đẹp đến khó cưỡng của anh, cùng nụ cười nửa miệng ngạo nghễ nhưng rất buồn. Có những nụ cười chứa đựng tất cả sự cô đơn mà con người ta không bao giờ muốn thừa nhận. Cô từng điên khùng hỏi anh, có cảm thấy buồn chán không, khi mà chuyện tình của họ không như trong phim ảnh, trong mấy quyển ngôn tình chứa đầy tình tiết lâm li của cặp nhân vật chính phải đấu tranh cho tình yêu của họ?! Cô thật đã nghĩ, giá mà cha mẹ cấm đoán thì có lẽ mọi thứ đã thú vị hơn! Tiếc rằng, từ khi còn quá nhỏ, cô đã chứng minh với cả gia đình, với tất cả họ hàng, với cả bạn bè xung quanh, mình là một người độc lập; như thế cũng có nghĩa đừng bất kỳ ai có ý định can dự vào cuộc sống riêng tư của cô, thế nên, chuyện tình này rồi cũng như bao nhiêu quyết định khác – chẳng ai có quyền phản đối cả!

Hân Như chưa từng bao giờ cần Lê Nam phải biết ơn mình vì điều ấy! Trong tình yêu làm gì có chuyện phải nhìn rồi nói với nhau hai từ “cảm ơn”?! Với cô, giữa hai người họ – và giữa cả những cặp đôi yêu nhau trên thế giới này – không có chuyện ai cho, ai nhận, chỉ có chuyện tự nguyện chia sẻ vì chính cảm xúc của bản thân, thế nên, chuyện mang ơn, biết ơn là chuyện nhảm nhí mà chỉ những kẻ sáo rỗng mới phải nói với nhau. Nhưng như thế không có nghĩa cô chấp nhận được chuyện Lê Nam có bất kỳ hành động hay suy nghĩ nào đấy đi về phía phá vỡ những thứ giữa họ đã có với nhau – lời hứa tôn trọng và tin tưởng người kia tuyệt đối.

– Tối nay anh không làm việc à? – Hân Như hỏi, khi thấy Lê Nam khẽ đảo mắt về phía mình, vẫn chỉ là hình ảnh phản chiếu trong gương.

– Không! – Lê Nam nghiêng người, đặt điện thoại lên chiếc bàn sách nhỏ sát giường. – Hôm nay anh hơi mệt.

Qua gương, Hân Như đảo mắt về phía chiếc điện thoại luôn được khóa bằng mã mà ngoài Lê Nam ra, chẳng bất kỳ ai biết. Chuyện ấy không khó hiểu chút nào, vì ở bên trong đấy là thông tin của những hợp đồng triệu đô xứng đáng được bảo mật tuyệt đối. Lê Nam nhìn vợ qua gương rồi bật cười, đứng dậy, đi về phía tủ quần áo, lấy ra chiếc áo choàng tắm màu ghi nhạt.

– Anh định đổi xe.

– Ừm! – Hân Như thả một âm thanh không hẳn là phản đối, nhưng rõ ràng đợi chờ thêm thông tin.

– Định làm em bất ngờ… – Lê Nam lại gần, đặt tay lên vai vợ -… trong sinh nhật tới. Mà giờ em hỏi rồi, thì anh đành nói vậy!

Đôi vai gầy dưới lớp áo choàng cùng màu với cái đang vắt trên cánh tay Lê Nam rõ ràng thõng xuống theo chiều nhẹ nhàng đi phần nào. Cô thật sợ chồng có nhân tình ngoài kia sao? Và khi kiểm chứng được thông tin của những tin nhắn ban nãy – một cách kiểm chứng thuộc hẳn về lời hứa tin tưởng nhau tuyệt đối – cô thấy nhẹ lòng thật sao? Chỉ là vài phút nhắn tin của một người đàn ông có đến hàng nghìn mối quan hệ quan trọng thôi mà? Hay, vì kiểu cười ban nãy của anh – chỉ thoảng qua thôi, nhưng ánh lên trong mắt anh một thứ mà rất lâu rồi cô không nhìn thấy, là hồ hởi, là đợi chờ?! Sao trên thế giới này lại có những con người có thể dùng nụ cười của mình làm chao đảo người khác như thế nhỉ?

– Tắm với anh không? – Lê Nam ghé sát xuống hỏi rất khẽ, nghe rất tình.

– Em tắm rồi mà?! – Hân Như bắt đầu nghe mình nhũn đi trước người đàn ông không có khuyết điểm này. – Người ta thoa kem dưỡng rồi…

Những từ cuối nhỏ dần, bện vào nhau không rõ nữa, thay vào đó là hơi thở gấp gáp cùng tiếng ư ử nửa giống cười, nửa giống vài vỉ khi môi Lê Nam quấn vào vành tai Hân Như. Anh đã khác rất nhiều, so với lần đầu cô gặp, so với cả khoảng thời gian yêu đương – cách sống, cách nghĩ, cách đứng giữa đời mà ngạo nghễ – nhưng những thứ này, những giây phút ngọt ngào bắt đầu cho những cuộc giao hoan với Hân Như, chưa bao giờ đổi khác, có chăng chỉ là mỗi ngày một đê mê hơn, quyến rũ hơn…

*

Tiếng nước xả vào bồn nghe gấp rút lắm! Tiếng thở rất vội đan với vài tiếng khúc khích cười khi môi Hân Như rảnh rang tí đỉnh trong khoảnh khắc Lê Nam rời ra để ngắm nhìn gương mặt bắt đầu đỏ hồng lên của cô, rồi lại điên cuồng chồm đến như chưa từng bao giờ có thể kiềm chế trước gương mặt sắc sảo, hoàn hảo ấy. Đôi bàn tay thuôn dài đang ôm siết cổ Lê Nam nới ra, thõng xuống và vô thức quờ vào khoảng không sau lưng khi anh đẩy cô lùi dần về phía tường. Chưa bao giờ Hân Như có thể quen với việc cơ thể mình vốn đã mềm nhũn vì những nụ hôn rất sâu và rất ngọt của chồng bị đẩy dần về sau. Khi không còn giữ toàn bộ quyền kiểm soát cơ thể, con người ta dù có chìm hẳn vào đam mê vẫn chắc chắn ít nhiều cảm thấy sự chông chênh khi bị người khác điều khiển. Đến tận khi hai bàn tay chạm được vào gờ tường ốp gạch mát lạnh, Hân Như mới lại đưa tay lên, rịt lấy cơ thể Lê Nam, kéo sát anh vào mình, ép hẳn vào tường và chờ đợi…

Hôm nay, cũng như đêm đầu tiên ấy – dĩ nhiên chỉ là lần đầu tiên họ làm tình trong nhà tắm, chứ lần đầu tiên thiêng liêng của đêm tân hôn, Lê Nam đã dìu cô bước qua ngưỡng đàn bà trên chiếc giường uyên ương – dẫu đã trải qua hàng trăm lần rồi, nhưng Hân Như vẫn cảm thấy ngại ngùng với hành động của chồng. Rời môi Hân Như ra, Lê Nam để cho mình thêm một khoảng dài đủ để ngắm nhìn vợ, để bật cười trước cách cô nhắm rịt mắt và cặp mày cong tuyệt đẹp chau dần lại theo chuyển động của tay anh – chậm rãi tiến về phía chiếc đai của áo choàng, nhẹ nhàng tháo nút thắt, điềm nhiên cởi bỏ lớp vải duy nhất đang che chắn cả cơ thể hoàn hảo của cô… và, lại nhìn ngắm bằng sự tự mãn của người đàn ông được quyền sở hữu tuyệt phẩm này.


– Em đẹp quá! – Lê Nam nói khi môi đã kề sát môi Hân Như, như tất cả mọi lần họ tình tự.

Hân Như khẽ chồm về phía trước tìm môi chồng, nhưng cũng như mọi lần, Lê Nam nhích ngửa người ra tránh. Hai cánh tay trần thoảng mùi Chanel No.5 vụt nhanh lên, siết rít cổ anh, kéo lại gần.

– Yêu em đi…! – Hân Như nói trong hơi thở rất vội, không còn kiềm chế được hơn nữa.

Và chỉ đợi có thế, môi quấn môi, cơ thể quấn lấy cơ thể – mãnh liệt, cuồng si, giữa đoạn cao trào của bản Storm mà Vanessa Mae đã truyền cảm hứng cho cả thế giới réo rắt vang lên nhờ hệ thống loa âm tường đắt đỏ Lê Nam đã tặng vợ vào sinh nhật đầu tiên của cô sau khi họ về cùng một nhà…

***

Anh Thư dừng hẳn lại, khiến bước chân ngắn cố với theo mẹ của bé Bông bỗng hẫng phần nào; cô nhìn chằm chằm về phía Quốc Đạt vẫn đang mải miết cắm mặt vào chiếc điện thoại trên tay.

– Nếu anh bận quá… – Anh Thư nói với giọng được đè xuống -… em sẽ tự đưa con đi học.

– À! – Quốc Đạt ngẩng lên, bối rối cười. – Anh kiểm tra cái mail báo lịch trực tuần này.

– Ra thẳng cửa hàng, nghe con! – Ông Cơ bước nhanh xuống cầu thang, nói với về phía Anh Thư.

– Sớm vậy hả ba? – Anh Thư dịu giọng, cố nhẹ nhàng sau sự việc đêm qua.

– Có khách nhắn muốn con trực tiếp tư vấn… – Giọng ông Cơ nghe thì tưởng bình thản, nhưng có vẻ tự ông cũng bối rối trước thông tin này.

Anh Thư nhướng mày, vẻ khó hiểu nhưng rồi cũng gật đầu. Cô đã rất không phải với cha mẹ mình đêm qua, giờ không phải là lúc đưa ra một câu hỏi, cho dẫu chỉ là thắc mắc hợp lý cho một lời đề nghị rất ít khi xuất hiện trong việc kinh doanh của gia đình, nhưng tạo ra nguy cơ bị hiểu lầm rằng cô muốn thoái thác; thế nên, ngoan ngoãn làm theo lúc này mới là quyết định khôn ngoan.

– Em muốn anh tập trung vô cuộc sống! – Anh Thư nói, khi ngồi vào xe. – Em không bắt anh lo chuyện gia đình lúc anh làm việc, vậy thì đừng đem công việc ra để hạn chế đi thời gian dành cho gia đình.

– Anh biết rồi mà! – Quốc Đạt dài giọng.

Rồi cứ thế, như tất cả mọi buổi sáng buồn chán khác, ba người họ lặng im mãi đến tận khi xe đỗ trước trường của bé Bông. Như một tiểu thư thực thụ, con bé giữ nguyên tư thế đến tận khi bảo vệ trường mở cửa xe rồi mới chậm rãi bước xuống, đợi cả cha và mẹ đến đứng cạnh mình, cúi xuống, bé Bông nhẹ nhàng hôn cả hai và nói lời tạm biệt với hơi hướm cực kỳ thượng lưu trước khi chậm rãi tiến sâu vào trong sân trường.

– Tối nay con diễn kịch! – Anh Thư nói khi cùng Quốc Đạt trở lại xe. – Sáu giờ bắt đầu, anh đừng tới trễ!

*


Cực kỳ chuyên nghiệp, Anh Thư giữ nguyên nụ cười rất tươi của mình, khi thật sự chân cô khựng lại một nhịp bước lúc Lê Nam đứng dậy chào.

– Mời anh ngồi! – Nam nhân viên cửa hàng nhẹ nhàng nói và chìa xéo một tay ra.

– Cà phê nhé? – Anh Thư hỏi, khi ngồi xuống đối diện Lê Nam.

Dường như Lê Nam đang bất động – một sự bất động có chủ ý – thế nên, ngay cả một cái gật đầu đáp lại lời của Anh Thư cũng không có. Duy chỉ cái nhìn thẳng tưng xoáy thẳng vào mắt cô, như đang cố hiểu suy nghĩ của người phụ nữ đối diện mình, đến vài giây sau, Lê Nam mới mỉm cười.

– Ừ! Vui lòng cho anh cà phê!

– Em cứ lo việc của em! – Anh Thư nhìn chéo lên phía nam nhân viên cửa hàng. – Chị sẽ tư vấn cho khách!

– Không nghĩ là anh sẽ tới, hả? – Lê Nam hỏi khi vẫn nhìn theo hướng cậu nhân viên vừa rời đi.

– Anh muốn dòng nào? – Anh Thư bối rối, không tin nổi Lê Nam lại thẳng thừng đến thế. – Em lấy catalogue cho anh nha!

– Thật ra… – Lê Nam hơi nghiêng người, kéo giỏ quà để ở dưới chân, đặt lên bàn -… anh qua đây là vì cái này!

– Gì đây? – Anh Thư nhướng mày.

– Tặng em!

– Nhân dịp gì?

– Coi như… cảm ơn em tư vấn xe cho anh!

– Em còn chưa tư vấn mà?

– Em chọn luôn đi! – Lê Nam cười. – Em luôn thừa tinh tế mà!

– Anh dùng à?


– Không! – Lê Nam lại nhìn thẳng vào mắt Anh Thư. – Vợ anh!

Không hiểu vì gì, chỉ là, khi nghe hai từ ấy, bỗng nhiên thời gian như dừng hẳn lại, tất cả mọi thứ như đứng im hoàn toàn, hay trái tim Anh Thư vô tình dừng một nhịp, cô không biết?! Có phải, tất cả mọi phụ nữ trên thế giới này đều rồi sẽ cảm thấy thế giới dừng hẳn lại khi nghe người đàn ông đối diện nói về một người phụ nữ khác? Anh Thư không chắc và cũng chẳng muốn tìm đến câu trả lời chắc chắn đúng cho mình, chỉ biết, cô cần phải điều khiển mọi thứ quanh mình, kể cả khoảng thời gian đang dừng lại một cách đáng ghét này. Gương mặt điển trai đối diện cô bằng một sự bình thản lạ lùng, hoàn toàn không cảm xúc gì, thậm chí đến một cái cười thách thức mà cô nghĩ giá như có sẽ tốt hơn cũng chẳng xuất hiện.

Nuốt khan một cái, Anh Thư hắng giọng đến mấy lần nhưng vẫn không thể tìm lời nào cho hợp lý để nói cả. Lê Nam thật sự muốn gì? Anh giàu, cô biết rồi; quá dễ đoán ra ở lần giáp mặt vô tình có giữa họ chỉ mới hôm qua tại nhà hàng đắt nhất thành phố – thậm chí có thể là đắt nhất nước. Nên việc anh thừa tiền mua chiếc xe đắt nhất cửa hàng này cũng chẳng có gì là quá bất ngờ cả! Nhưng tại sao lại là cửa hàng của gia đình cô? Tại sao lại yêu cầu đích thân cô tư vấn? Anh muốn ngồi đây, đối diện với người yêu cũ – người đã vì một mệnh lệnh của cha mẹ mà bỏ rơi anh – vứt ra một khoản tiền lớn để cô cảm thấy áy náy hay tội lỗi cho những thứ vốn đã rất cũ, đến mức tưởng chừng suýt bị lãng quên? Anh muốn cô phải chạnh lòng nghĩ về việc, lẽ ra đừng quá bạc bẽo với anh mười năm trước, thì người được nhận món quà vài chục tỷ kia sẽ là cô chứ không phải một người đàn bà vắng mặt được nhắc đến với hai từ “vợ anh”? Hay anh nghĩ, khi đủ giàu có rồi, quay trở lại gặp mặt và nghiễm nhiên bắt cô phải phục tùng anh như phục tùng một thượng đế?

– Em chọn giùm anh, được không? – Lê Nam nói nhẹ đến độ Anh Thư có cảm giác như anh đang cố nài nỉ mình.

– Em nghĩ anh nên tự chọn! – Anh Thư hít sâu và thở ra nhè nhẹ, giữ tuyệt đối thái độ của một người phục vụ chuyên nghiệp. – Em có thể đưa anh đi coi một vòng và…

– Em chọn là được mà! – Lê Nam ngắt lời, chìa ra một tấm danh thiếp. – Có quyết định rồi thì gọi anh, nha! Cảm ơn em!

Chỉ vậy, rồi Lê Nam đứng dậy, rời đi nhanh đến độ Anh Thư còn chưa kịp chào như yêu cầu tối thiểu cô luôn dạy nhân viên của mình đối với khách. Bóng anh lướt nhanh qua tấm kính của lớp cửa tự động, khuất hẳn vào trong chiếc Bentley màu xanh nhạt và rồi biến mất theo những vòng lăn lạnh lùng của bánh xe.

Bên trong giỏ quà bằng giấy cứng cao cấp tuyền một màu đen, có quai xách được đính bằng chiếc nơ tím điệu đà, quai túi Hermes tím thẫm lộ ra rất rõ ràng. Thế quái nào mà anh ấy biết mình chưa có túi màu này nhỉ?

***

Từ tầng hầm gửi xe đi lên, ngang qua Coffee Bean – góc ngồi mà anh luôn cho rằng lý tưởng nhất thành phố – Lê Nam bị gọi giật ngược lại bởi một giọng cao vút quen thuộc – Khánh Hoàng, bạn học, cũng là cánh tay phải đắc lực của anh trong công việc. Anh liếc nhanh vào, hơi khựng lại, cau mày cố nhớ rồi mỉm cười, tiến lại chiếc bàn kê ngoài hiên nhà, dưới chiếc dù lớn.

– Nhớ ai không? – Khánh Hoàng hỏi, khi Lê Nam còn chưa ngồi xuống.

– Minh Quân! – Lê Nam vui vẻ nói, chìa bàn tay ra bắt.

Minh Quân vẫn ngồi nguyên vị trí, chìa bàn tay ra, nhưng tỏ rõ sự nhã nhặn. Lê Nam ngồi xuống, nhìn Minh Quân khá lâu, như thể đang ngắm nhìn một cô gái đẹp vậy. Vẫn là Minh Quân của ngày xưa, khi còn học cùng nhau – một gã IT lạ lùng với gương mặt nam tính và cơ bụng sáu múi – trong bộ trang phục đơn giản đúng chất dân công nghệ.

– Dạo này sao? – Lê Nam thân mật hỏi.

– Cũng bình thường! – Minh Quân nhún vai, cười. – Làm công ăn lương.

– Tại mày thôi! – Lê Nam khẽ ngửa người ra thành ghế. – Hồi đó, chịu về với tụi tao…

– Tao không có số làm chủ! – Minh Quân cười.

*

– Chớ mày không muốn tự làm chủ hả? – Lê Nam hỏi với vẻ khá khó chịu.


– Tao tiền đâu mà… – Minh Quân có vẻ rất suy nghĩ về đề nghị của Lê Nam.

– Có đứa nào có tiền đâu? – Lê Nam dịu giọng. – Lấy công làm lời thôi!

Minh Quân lặng im, không trả lời nữa, nhưng thái độ này đủ để Lê Nam hiểu mình vừa nhận được sự khẳng định cho lời từ chối.

– Tùy mày! – Lê Nam với tay lấy ba-lô. – Nếu nghĩ lại thì nói tao!

Nói rồi, anh nghiêng người, lấy ra mấy đồng bạc nhăn nhúm trong túi, vuốt vuốt lại cho thẳng, đặt lên bàn và chặn lại bằng chiếc ly đã cạn cà phê, chỉ còn vài viên đá sắp tan giữa cái nắng gay gắt của thành phố không bao giờ thôi nóng này, rồi đứng dậy, rời đi.

Minh Quân nhìn theo, thở dài tiếc nuối. Không phải anh không muốn cùng Lê Nam xây dựng ước mơ có một công ty công nghệ riêng; nhưng đây liệu có phải thời điểm đúng cho cả hai, khi mà đứa nào cũng còn một năm nữa mới ra trường, tiền bạc cắc ca cắc củm từng đồng mới đủ cho cuộc sống đắt đỏ này. Anh không như Lê Nam – chỉ một mình với cái laptop, vài bộ quần áo để “nhảy trọ” liên tục được; anh còn gia đình, còn em trai, còn những chiều chạy đôn chạy đáo từ chỗ dạy kèm đến quán nhậu khuya, kiếm từng đồng với hy vọng có thể tốt nghiệp để tìm một công việc tử tế mà lo cho em trai mình…

Không phải gia đình Minh Quân quá khó khăn, thậm chí, nếu nhìn từ ngoài vào, có lẽ một vài người sẽ tin rằng anh nằm trong nhóm những sinh viên con nhà khá giả; chỉ là, tài sản ấy, tiền bạc ấy giờ không còn là của anh em anh nữa. Mẹ mất tám năm cha mới có người đàn bà khác, thế nên Minh Quân và Anh Quân – em trai anh – không có lý do để cản trở chuyện tình cảm ấy. Nhưng khi dì Chi thể hiện ham muốn kiểm soát tất cả mọi thứ thuộc về cuộc đời cha – kể cả thu nhập của ông và hai đứa con trai này – thì anh em Minh Quân phải nghĩ khác. Dĩ nhiên, nghĩ khác không có nghĩa phản đối mối quan hệ đã thành hôn nhân của cha, mà là ý thức phải tự kiếm tiền, tự nuôi sống bản thân, để tránh đi cảm giác ê chề mỗi ngày về ngửa tay xin tiền dì ghẻ – thực chất là tiền của cha – và nghe những lời ca thán, chì chiết nặng nề.

Nhà, với anh em Minh Quân, chỉ còn mang ý nghĩa của một nơi để ngủ mỗi đêm. Không một bữa ăn chung nào. Không khoảng thời gian trò chuyện để chia sẻ nào. Thậm chí, đến giỗ mẹ, cũng chỉ hai anh em lặng lẽ ra mộ với bó hoa và đĩa trái cây đơn giản. Cuộc sống lúc này đúng nghĩa chỉ hai anh em nương tựa vào nhau. Minh Quân không buồn giận gì cha. Anh nghĩ, mình đã đủ lớn để phải tự lo cho bản thân được rồi; cha có quyền sống cuộc sống của ông, cho dẫu cuộc sống ấy mang cả những lần đẩy anh em anh ra xa khỏi ông. Nhưng Anh Quân thì có lẽ không dễ chấp nhận mọi thứ như thế. Nó bắt đầu nổi loạn, bắt đầu thay đổi – khác xa với bản tính nhút nhát, hiền lành và dễ cảm thông lúc bé. Có lẽ chính vì điều này mà Minh Quân càng cần thêm thời gian để gần gũi em trai mình.

Ra làm riêng với Lê Nam – sinh viên công nghệ xuất sắc nhất trường, thậm chí, nếu có một khảo sát nghiêm túc, thì có lẽ Lê Nam xứng đáng đứng vào nhóm vài sinh viên giỏi nhất từ ngày thành lập trường đến nay – có lẽ rồi tương lai của anh sẽ khác; nhưng để bước chân vào cái tương lai ấy, Minh Quân biết, là có những chuỗi ngày không một đồng trong túi, không biết lúc nào bị đuổi vì nợ học phí, thậm chí, có thể tệ hại hơn cả là không biết sẽ uống nước đường cầm cự đến khi nào mới có một bữa no. Hai thằng sinh viên nghèo mở công ty riêng? Nghe sao mà xa xỉ quá!

*

Không phải là người biết rành về xa xỉ phẩm, nhưng Minh Quân nhìn qua bộ quần áo, cái đồng hồ và chiếc cặp da đựng laptop của Lê Nam cũng biết chúng đáng giá cả gia tài, có khi đủ để mua một căn hộ hơn trăm mét vuông cũng nên. Không biết vì chừng ấy năm sống đơn giản đã biến Minh Quân thành người hoàn toàn đơn giản, hay vì từ ngày xưa – khi còn học cùng nhau – anh đã luôn cảm thấy một điều bất ổn ở Lê Nam, một thứ gì đó rất mơ hồ, khó nói nhưng tạo ra suy nghĩ nên giữ khoảng cách nhất định, mà giờ, nhìn Lê Nam thành đạt đến thế, giàu có đến thế, Minh Quân hoàn toàn không có chút cảm giác tiếc nuối cho quyết định ngày xưa của mình.

Ngày đó, cả trường không đứa nào không biết, Lê Nam điên cuồng lao vào kiếm tiền, điên khùng ra tự mở công ty, chỉ để chứng minh cho Anh Thư biết, anh rồi cũng có thể trở thành một giám đốc, một người có vị thế trong xã hội. Chuyện một nam sinh viên nghèo cặp kè yêu đương với con gái của đại gia làng xe ô tô là chủ đề bàn tán của cả trường suốt vài năm; trong đó, dĩ nhiên lời đồn đoán chuyện họ rồi sẽ sớm chia tay nhiều hơn ngưỡng mộ rất nhiều. Thế nên, thông tin Lê Nam “bị đá” thật ra chẳng khiến mấy ai hả hê, nhưng dĩ nhiên là chuyện mà “ai rồi cũng đã biết trước”. Chuyện Lê Nam thất tình, có thể, với anh là động lực để phải chứng tỏ với người yêu cũ, nhưng với người khác thì đó chỉ là một hành vi bộc phát trong lúc thiếu tỉnh táo mà thôi. Minh Quân cũng không chắc có phải mình từ chối Lê Nam còn vì điều này hay không – đưa chuyện cá nhân vào một quyết định công việc – nhưng dẫu sao, ngày ấy, có lẽ Minh Quân là một trong số hiếm hoi những bạn bè hy vọng Lê Nam sẽ thành công, cho dẫu có là để “dằn mặt” người yêu cũ đi chăng nữa.

– Vợ con gì chưa? – Lê Nam hỏi, kéo Minh Quân về với thực tại.

– Chưa! – Minh Quân cười. – Mới lo cho thằng em học xong thạc sĩ. Mày thì sao? Chuyện công việc thấy rầm rộ, lên báo ầm ầm, mà chuyện đời tư kín quá?

Lê Nam bật cười, đây không phải lần đầu tiên anh nghe về điều này – báo giới chẳng phải suốt ngày cố tìm kiếm thông tin về cuộc sống riêng tư của anh đấy thôi – nhưng lại là lần đầu tiên nghe một người bạn hỏi. Anh không thích nói về vợ mình, không thích nói về gia đình vợ, không muốn thêm một lần nào nữa phải chịu đựng cảm giác tự hỏi mình mỗi lúc soi gương, rằng việc người ngoài cứ bảo anh cố “săn” con đại gia để đổi đời là thật hay không?! Tình thật thì cũng rất nhiều lần Lê Nam tự hỏi, tại sao sau Anh Thư lại là Hân Như – hai tiểu thư con đại gia – mà không phải là một cô gái bình thường? Nếu có quyền được chọn, có lẽ con người sẽ chọn những thứ tạo cảm giác an toàn ngay từ lần cảm nhận đầu tiên; mà an toàn thì thường đến từ những thứ rất đỗi bình thường thì phải! Nhưng chuyện duyên nợ, con người làm sao mà kiểm soát được cơ chứ?!

Khánh Hoàng nhìn ra ngoài đường, cười rất tươi, đưa tay vẫy rồi nhìn qua Lê Nam, Minh Quân, nói bằng cái giọng cao vút kỳ lạ của anh ta.

– Tụi mày ngồi nha! Tao đi có việc!

Nói rồi, không đợi bạn phản ứng, Khánh Hoàng đi thẳng ra đường, tiến về phía chiếc BMW I7 trắng đang đợi. Không cần nhìn rõ mặt, nhưng cô gái cầm lái ngồi trong xe thừa sức thu hút người khác bởi nội lực của mình. Đến tận khi Khánh Hoàng đã vào trong xe, cô gái mới hạ kính xuống, đưa tay vẫy vẫy Lê Nam. Lê Nam chỉ khẽ giơ bàn tay lên ngoắc nhẹ và cười cũng rất nhẹ, quay đi, không quan tâm mấy đến thái độ thân mật, vui vẻ giữa Khánh Hoàng và cô gái nọ.

– Vợ thằng Hoàng đó hả? – Minh Quân rời mắt khi chiếc xe lăn bánh.

– Không! – Lê Nam cười. – Vợ tao!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.