Bạn đang đọc Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung – Chương 14
[Ah ah ah ah, Momo!]
[Anh ấy đến rồi, anh ấy đến rồi, anh ấy lại xuất hiện với súng bắn tỉa!]
[Lại được gặm cp rồiii]
Trong nháy mắt nhìn thấy ID Momo này, mưa đạn trực tiếp sôi trào, tim Văn Khê lại đập thình thịch —— Không phải động tâm, mà là bị dọa.
Cậu gần như đã dự đoán được cái chết của Thương Lang.
Tuy nhiên, Thương Lang phản ứng rất nhanh, sau khi bị đánh bại, đầu tiên ném một quả bom khói: “Giúp tôi cản một phát, giúp tôi cản một phát!”
Văn Khê nghe được giọng của hắn, lập tức phản ứng lại, dùng tốc độ nhanh nhất chắn trước người hắn, bảo vệ hắn lùi về phía sau bức tường rồi đỡ dậy.
Có khói che khuất, Momo bắn liên tiếp hai phát cũng không thể nổ đầu, phát súng đầu tiên bắn hụt, phát thứ hai bắn vào áo giáp của Văn Khê.
Không có phát thứ ba.
[Bắn trúng Khê Khê nên không bắn nữa 0w0]
[Momo: Ôi chao, vô tình bắn phải vợ!]
[Ngược đãi vợ thì nhất thời sảng khoái, chuẩn bị truy thê hỏa táng tràng đi ~]
Văn Khê liếc mắt nhìn mưa đạn, lười trả lời.
Sau khi đỡ Thương Lang dậy, cậu quyết đoán cài tên, chuyển sang góc nhìn thứ nhất, cho một mũi tên về phía tòa nhà nơi Momo đứng.
“Vèo ——” một tiếng, mũi tên dài nhỏ xuyên qua sương khói, vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, bắn vỡ cửa sổ.
[Hệ thống] Bạn đã bắn trúng Momo bằng cung.
Là “bắn trúng” chứ không phải “nổ đầu”.
Mưa đạn đều nói Văn Khê hạ thủ lưu tình, không xuống tay với Momo gì đó, nhưng Văn Khê rất rõ ràng, mũi tên này của cậu chính là hướng về phía đầu Momo.
Bây giờ cảm giác của cậu không tệ cho nên cũng không tồn tại tình huống bắn lệch, không nổ đầu chỉ có một khả năng, chính là Momo né tránh.
Rõ ràng Văn Khê cảm thấy, khi cậu và Momo giao đấu nhiều hơn, càng ngày cậu càng khó bắn trúng Momo.
Nhưng cậu vẫn khó thoát khỏi viên đạn của Momo.
Không thể không nói, Kỹ thuật bắn súng của Momo rất tốt, tốc độ phản ứng cũng nhanh, thực lực sâu không lường được.
Ngay cả Thương Lang cũng cảm thấy khó giải quyết: “Mẹ kiếp, 500 mét một phát nổ đầu! Đây là kỹ năng thần tiên gì?!”
“Anh không làm được hả?” Văn Khê theo bản năng hỏi một câu như vậy.
Thương Lang là một streamer kỹ thuật, đương nhiên không có khả năng trả lời “Không làm được”, cho nên câu trả lời của hắn là: “Làm thì làm được, nhưng phát súng đầu tiên đã nổ đầu cũng quá gớm đi! Vừa rồi cũng không phải tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích, tôi đang chạy!”
Đúng là muốn bắn mục tiêu đang di chuyển, cần phải dự đoán trước di chuyển của đối phương, so với mục tiêu tại chỗ khó hơn nhiều.
Người khác bắn một phát nổ đầu có thể là số hên, nhưng Momo thì khác, sau khi chứng kiến chiến tích hung tàn một ván lấy đầu 29 người của anh, Văn Khê tin một phát súng vừa rồi của anh là dùng tự tin tuyệt đối bắn ra, ngắm chính là đầu Thương Lang, không tồn tại bất kỳ vận hên nào.
“Momo rất lợi hại, tôi đã nói rồi.” Cuối cùng, Văn Khê tóm tắt một câu như vậy.
Đó là sự đánh giá cao và khen ngợi thuần túy của cậu với Momo, nhưng trong mắt mưa đạn…
[Giọng điệu tự hào của Khê Khê kìa! Ôi con chym tôi!]
[Văn Khê: Momo nhà tôi là tốt nhất!]
[Hai người nhanh nhanh ở bên nhau đi! Xin anh!]
Văn Khê: “…”
Quên đi, cậu vẫn không nói lời nào.
Thương Lang tiêm thuốc xong, dùng súng bắn tỉa nhanh chóng nhìn xuống tầng lầu của Momo, không nhìn thấy người, vội vàng gọi Văn Khê rời đi: “Đi đi đi, chúng ta đi vòng qua!”
Rõ ràng, sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của Momo, hắn không có ý định nhận thua, còn có ý định gϊếŧ Momo.
Từ trước đến nay Thương Lang luôn nghênh đón khó khăn, điều này làm cho Văn Khê rất bội phục, nhưng mà…
“Đừng đi qua, chúng ta đến khu F đi?” Văn Khê cố gắng khuyên can hắn, “Vị trí của hắn quá khó bắn, hơn nữa còn có quân địch khác.”
“Cậu sợ rồi?” Thương Lang đặt câu hỏi.
“Ừm, tôi sợ.” Văn Khê quyết đoán thừa nhận.
Chắc không nghĩ tới Văn Khê lại thừa nhận sảng khoái như vậy, Thương Lang sửng sốt một chút, không khỏi bật cười: “ĐM! Cậu có chút khí phách tí được không! Hai chúng ta, hắn một mình, sợ cái cọng lông!”
Kết quả vừa nói ra, một đám người xem của Văn Khê tràn vào livestream của hắn giúp hắn “phổ cập kiến thức.”
[Đâu phải Khê Thần sợ, rõ ràng là không nỡ gϊếŧ Momo!]
[Thương Lang anh cẩn thận, lại đi về phía trước Khê Khê sẽ ra tay với anh!]
[Chưa bao giờ tôi thấy Thương Lang chậm chạp như vậy!]
Thương Lang: ???
Mưa đạn tương tự nhau khiến đầu Thương Lang đầy dấu chấm hỏi —— Đám người này đang nói cái gì vậy? Nói như thể giữa Momo và Văn Khê có mối quan hệ mờ ám gì đó?
Càng muốn nói hơn chính là, vì cái gì một chút hắn cũng không nhìn ra?
Để hóng chuyện ăn dưa, Thương Lang lập tức dừng bước, chẳng những không đi về phía trước, còn lui về vị trí ban đầu.
Văn Khê khó hiểu trước hành động của hắn: “Có chuyện gì thế?”
“Mối quan hệ của cậu với Momo là gì?” Thương Lang hỏi.
Văn Khê sửng sốt một chút, đoán được là người xem của mình tới livestream Thương Lang bán dưa, có chút dở khóc dở cười: “Tôi nói rồi…!Bạn bè bèo nước gặp nhau, hôm nay mới thêm bạn tốt.”
“Vậy vì sao mưa đạn đều nói vấn đề này?” Thương Lang suy nghĩ trăm mối cũng không thể giải thích được, “Cậu lừa tôi, khẳng định hai người các cậu đã làm qua chuyện gì không thể nói cho người khác biết!”
[Chính con mẹ nó xác!]
[Thương Lang đã thấu chân tướng!]
Thương Lang: “Thấy không? Mưa đạn bảo tôi nói đúng!”
Văn Khê: “…”
Cái gì gọi là hết đường chối cãi, xem như Văn Khê đã biết.
Lúc này thật sự là cậu giải thích cũng không được, không giải thích cũng không được.
Giải thích à, có một câu nói này, gọi là “giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật”.
Không giải thích, lại có một từ gọi là “cam chịu.”
Văn Khê khóc không ra nước mắt —— Tôi khổ quá mà.
Nhưng cuối cùng, nghĩ đến việc giải thích tốt hơn cam chịu, cậu vẫn cố gắng giải thích một phen: “Ài, anh đừng nghe mưa đạn nói bậy, căn bản giữa tôi và Momo không có gì, đều do người xem tự não bổ…”
[Xin vui lòng giải thích tại sao Momo bảo vệ anh vào vòng chung kết?]
[Xin vui lòng giải thích tại sao khi nãy Momo bắn trúng anh thì không bắn nữa?]
[Xin vui lòng giải thích lý do vì sao vừa rồi anh không nổ đầu của Momo?]
Văn Khê: “…!Mọi người đủ rồi! Có tin bây giờ tôi xông đến trước mặt Momo để xem hắn có gϊếŧ tôi không?”
[Đi đi Khê Thần! Em ủng hộ anh!]
[Đi tìm Momo! Đi ngay bây giờ!]
[Chỉ cần anh dám đi, em sẽ dám quăng ngư lôi nước sâu cho anh!]
Quăng ngư lôi nước sâu!
Ánh mắt Văn Khê sáng lên.
Vốn cậu chỉ là không giải thích được thì thuận miệng gào thét, căn bản không muốn thật sự đi đến trước mặt Momo tìm chết.
Nhưng có ngư lôi nước sâu…!Cậu có thể.
Chẳng qua bị Momo bắn chết, cũng tương đương với thua cược, hình như vì năm mươi tệ thua một vạn tệ không có lợi lắm?
Nghĩ như vậy, Văn Khê thăm dò nói một câu: “Một quả ngư lôi nước sâu không làm lung lay được tôi đâu, mọi người có suy nghĩ quăng 200 quả hay không?”
[Hệ thống] Hôm nay Khê Mị đang hút nam thần quăng 100 quả ngư lôi nước sâu cho bạn! Kèm theo tin nhắn “Ít dong dài, đi đi~”
Văn Khê: !!!
Tuyệt đối không nghĩ tới mình vừa nói xong câu đó đã có 100 quả ngư lôi nước sâu quăng vào mặt, người quăng vẫn là Khê Mị —— Siêu quản lý của cậu, tổng phụ trách kênh trò chơi JJ Live.
Văn Khê được sủng mà sợ, lúc cảm ơn đầu lưỡi còn xoắn lại: “Cảm…!Cảm ơn 100 quả ngư lôi nước sâu của Khê Mị…”
“Khê Mị, mẹ nó…” Thương Lang nghe được ID này cũng kinh hãi, “Cậu biết người này là ai không? ĐM, thật sự trâu bò…”
Đã thu tiền, tự động phải làm việc.
Văn Khê hít sâu một hơi, thấy chết không sờn quay lại nói với Thương Lang: “Anh Lang, tôi đi đây.”
Đương nhiên Thương Lang cũng phải phối hợp một chút: “Đi đi! Đừng chết, muốn chết cũng phải kéo Momo chết cùng!”
Nói xong, cho Văn Khê một quả lựu đạn.
[!!! ]
[Đây là tiết tấu muốn tự tử hở?]
Lúc Văn Khê cầm được lựu đạn cũng kinh ngạc một lát, sau đó nghĩ, nếu thật sự Momo không nổ súng với cậu, cậu sẽ vụиɠ ŧяộʍ dùng một quả lựu đạn nổ chết hai người bọn họ, có tính là hòa không?
……!Suy nghĩ nhiều rồi, Momo không thể không bắn cậu, phải không?
Văn Khê thừa nhận, Momo có chút quá mức chú ý đến cậu, rất dễ khiến người ta hiểu lầm, nhưng dù sao bọn họ cũng mới quen biết hai ngày, hẳn là Momo đối với cậu tò mò lớn hơn thưởng thức.
Nói cách khác, so với tương tác cùng cậu, càng muốn bắn chết cậu…
Dù sao mặc kệ Văn Khê nghĩ như thế nào, đều cảm thấy Momo đối mặt với một con mồi dâng tới cửa, căn bản không có khả năng thờ ơ.
Mặc dù vậy, nhận được 100 quả ngư lôi nước sâu, Văn Khê vẫn không chùn bước đi về phía Momo.
Xung quanh khu C này đều là tòa nhà cao tầng, phía sau cửa sổ có quân địch trốn cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng Văn Khê vì nhanh chóng “hoàn thành nhiệm vụ” mà trực tiếp trèo qua tường vây, quang minh chính đại chạy trên đường lớn.
Chạy được mấy bước đã không chút ngoài ý muốn bị người theo dõi.
[Hệ thống] Sauber đã bắn trúng bạn bằng súng bắn tỉa.
[Momo đã gϊếŧ Sauber bằng súng bắn tỉa, số người còn lại là 74.]
[Hệ thống] Annila đã bắn trúng bạn bằng súng bắn tỉa.
[Momo đã gϊếŧ Annila bằng súng bắn tỉa, số người còn lại là 73.]
Khi Văn Khê chạy vào trong tòa nhà, người bị bắn chết rải rác đến chân, tất cả đều bị Momo bắn chết.
Cậu nhíu mày, không hiểu tại sao Momo không bắn cậu?
Vừa rồi lúc chạy trên đường lớn cậu giống như một mục tiêu di động, ngay cả chính cậu nhìn thấy mục tiêu liều mạng như vậy cũng không nhịn được xuống tay…!Mà Momo có thể chịu đựng được.
Bây giờ ngay cả chính Văn Khê cũng có chút tò mò Momo có gϊếŧ cậu không.
Về phần Thương Lang, hiện tại hắn đã rời đến một chỗ khác, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thông báo đồng đội bị thương, và thông báo bắn chết trên màn hình góc trên bên phải.
Vốn hắn cũng cảm thấy người xem đang tự não bổ, nhưng mà, tận mắt nhìn thấy Momo bắn chết toàn bộ người làm thương Văn Khê…
Thương Lang: “Chậc chậc, thực lực bảo vệ vợ, tôi thật chua xót.”
Văn Khê: “…”
Thương Lang: “Hai người ở bên nhau đi, thật đấy.
Trên màn hình hiển thị đều là bong bóng màu hồng, tôi không nhìn nổi nữa, hai người không ở bên nhau thì đúng là tội lỗi.”
[Ha ha ha, nói đúng!]
[Đúng vậy, quá tội lỗi!]
Thương Lang: “Sao rồi? Nói rất có đạo lý à! Nếu cảm thấy có đạo lý còn không mau quăng quà! Á ~ cái này là đúng rồi, cảm ơn bạn Tài khoản của bạn đang nợ tiền quăng một quả bom nước cạn!”
Văn Khê: “…”
Sự thật chứng minh, streamer đều là những người không có liêm sỉ vì quà tặng.
Ngay khi Thương Lang cảm ơn quà tặng, Văn Khê đã đi lên lầu.
Ban đầu Momo ở tầng sáu, không biết bây giờ đã chuyển đi đâu.
Nhưng có thể khẳng định, trong tòa nhà này chỉ có một người sống là Momo – Bởi vì dọc theo đường đi Văn Khê phát hiện có không ít hòm, đều là “thi thể” của quân địch bị Momo tiêu diệt.
Cũng giống như những ván trước, khi Văn Khê tự gϊếŧ địch cũng không quên đếm số đầu mà Momo lấy được.
Chưa đầy 15 phút sau ván này, Momo đã có 8 cái đầu.
Mà đầu người trên tay Văn Khê chỉ có 2 cái.
Văn Khê vừa đi vừa chú ý mưa đạn bên phải màn hình của cậu, phát hiện tốc độ mưa đạn chạy chậm hơn rất nhiều, chứng tỏ số lượng mưa đạn đang giảm đi, nhưng số lượng người trong livestream của cậu vẫn đang gia tăng với tốc độ đáng kể.
Hiển nhiên, bây giờ người đang xem livestream của cậu, phần lớn đều nín thở tập trung chờ Momo xuất hiện.
So sánh ra, ngược lại Văn Khê có chút vò đã mẻ lại sứt —— Dù sao cũng đã có 100 quả ngư lôi nước sâu đến tay, trận thắng bại này đối với cậu mà nói đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ cảm thấy có lỗi với Momo, sau tất cả, ván này cậu đã không nghiêm túc.
Chẳng qua nghĩ đến đánh cược mà bản thân cậu cũng rất khó hiểu, cậu lại thoải mái.
“Cơ hội khó có được, cá cược đi? Mọi người có nghĩ Momo sẽ gϊếŧ tôi không? Tôi cá là sẽ.” Văn Khê cố gắng tương tác với người xem để tăng mưa đạn.
Hiệu quả đáng kể.
[Khẳng định sẽ không!]
[Nghĩ cái gì thế? Sao mà Momo có thể bắn anh được!]
[Tôi sẽ không cá cược!]
“Mọi người nói rồi nha.” Văn Khê nở một nụ cười, “Nếu Momo không chút do dự nổ súng vào tôi, vậy mọi người sẽ thua, thua phải quăng quà cho tôi~”
Không phải là bán manh cầu quà sao, cậu cũng có thể.
[Vậy nếu anh thua thì sao?]
Hmmm……!Vấn đề chính.
Văn Khê suy nghĩ một chút: “Ừm, tôi sẽ hát cho mọi người một bài?”
Dù sao muốn cậu phát bao lì xì là không có khả năng, đánh chết cậu cũng đừng nghĩ.
Đáp lại cậu thì phản ứng của mưa đạn là:
[Không, hát cho Momo là được!]
[Đúng! Hát cho Momo!]
[Ha ha ha, hát cho Momo là chuẩn bài rồiii]
Văn Khê: “…”
Được rồi, sớm nghĩ đến, đám người này nói ba câu cũng phải dính Momo…
Còn đang bùi ngùi, một bóng người loé lên từ trong hành lang, khiến Văn Khê hoảng sợ.
Không đợi cậu phản ứng lại, bóng người kia đã chú ý tới cậu, quay ra đối mặt với cậu.
Nhân vật nam Châu Á với mái tóc ngắn đen, không phải Momo thì là ai?
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Momo, Văn Khê đã chuẩn bị sẵn sàng bị bắn chết, cho nên vũ khí gì cũng không cầm trên tay, kể cả quả lựu đạn mà Thương Lang cứng rắn nhét cho cậu.
Tuy nhiên, sau khi nín thở chờ đợi một vài giây, không có gì xảy ra…
Trong tay Momo cầm một khẩu súng đột kích đứng đối diện với Văn Khê, cứ như vậy nhìn cậu vài giây, sau đó quyết đoán thu súng lại, vẫy vẫy hai cái nắm đấm về phía không khí trước mặt cậu.
Văn Khê: “…..”
……!Không được, đại ca, anh không bắn chết tôi, tôi sẽ thua cuộc!
Văn Khê còn đang vì kinh ngạc mà ngây người, đột nhiên nghe được giọng nói của Momo —— anh mở mic gần đó: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Giọng nói hơi trầm thấp mà tràn ngập từ tính, vô luận nghe bao nhiêu lần đều khiến người ta không thể kiềm chế.
Giờ phút này mưa đạn đều ầm ầm thét chói tai, đầu óc Văn Khê lại trống rỗng, mất đi năng lực tư duy.
Cậu đang tìm Momo để làm gì?
Làm sao để trả lời câu hỏi này?
Cũng không thể nói là tới tìm chết…
Nhưng bỗng chốc Văn Khê không nghĩ ra đáp án nào khác, cho nên im lặng một lát, hỏi một câu như vậy: “Vì sao không gϊếŧ tôi?”
Thật sự cậu cảm thấy kỳ quái, lại vừa vặn hỏi ra một vấn đề phần lớn người xem đều muốn biết.
Lần này câu trả lời của Momo không quá mập mờ: “Cậu liều chết xông tới, không giống đến gϊếŧ tôi, cho nên tôi cũng không gϊếŧ cậu.” Dừng một chút, suy đoán, “Tôi nghĩ tạm thời cậu muốn đổi tiền đặt cược, phải không?”
“A…” Văn Khê chỉ cảm thấy não mình có chút rối loạn.
Momo: “Cậu vẫn cảm thấy đặt cược như vậy không công bằng?”
Đặt cược không công bằng là thật, nhưng không phải Văn Khê cũng không vừa lòng.
Momo: “Vậy cậu nói xem thay đổi như thế nào? Nghe cậu hết.
Nhưng một bữa cơm đã định rồi.”
Văn Khê: “…”
Sau khi nghe rõ những lời này của Momo, Văn Khê chỉ cảm thấy đầu óc mình càng rối loạn hơn, còn mưa đạn thì trực tiếp điên rồi.
[A a a a a! Là sự thật! CP của tôi có thật!]
[Một bữa cơm đã định rồi —— Lời này cũng quá phê!]
[Ở bên nhau, ở bên nhau.
Hai người không ở bên nhau không phải lẽ trời!!]
Vốn Văn Khê còn chưa suy nghĩ nhiều, nhìn mưa đạn thì thấy có chút đầu váng mắt hoa.
Cậu nhắm mắt lại sửa sang suy nghĩ, lại im lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng: “Thật ra là như vậy…!Có người xem bảo tôi đến tìm anh, xem anh có bắn chết tôi hay không, quà cũng đã tặng cho tôi rồi, tôi không thể không đến…”
Cứ như vậy, cậu không chỉ thú nhận tất cả, mà còn đẩy toàn bộ nồi cho người xem.
Momo im lặng một lúc, bật cười.
Tiếng cười trầm thấp, Văn Khê nghe được nổi một tầng da gà, không đợi cậu hoàn hồn, Momo lại mở miệng: “Người xem của cậu tặng cậu bao nhiêu?”
“A?” Không nghĩ tới anh lại hỏi cái này, Văn Khê sửng sốt một chút mới trả lời, “10.000 tệ.”
Momo: “Đến tay 10.000?”
Văn Khê: “Không phải…!Đến tay 5.000.”
Momo: “Từ bỏ 10.000 lấy 5.000? Có lợi lộc không?”
Văn Khê: “Chủ yếu là đã tặng…!Hơn nữa năm nghìn này chỉ cần đến gặp anh là được, lấy được mười nghìn của anh nhất định phải bắn chết anh, độ khó kém rất nhiều được không?”
Văn Khê giải thích rất nghiêm túc, nhưng vừa giải thích xong thì nghe thấy tiếng cười của Momo.
Văn Khê: “…!Anh đang cười cái gì?”
“Chưa từng thấy qua ai dễ thương hơn cậu.” Momo nói xong câu đó, không đợi Văn Khê đáp lại đã trực tiếp ném một quả lựu đạn dưới chân mình.
[Momo đã chết vì lựu đạn, số người còn lại là 69.]
Văn Khê: ???
Hành động này thật sự quá đột ngột, thế cho nên Văn Khê sững sờ tại chỗ, rất lâu không lấy lại tinh thần.
Cho đến vài phút sau, có một người vào phòng livestream của cậu.
[Hệ thống] Momo đã tặng 200 quả ngư lôi nước sâu cho bạn! Kèm với tin nhắn “Cậu đã giành chiến thắng.”
…..????????????????????????????????…..
•Chết trong cái sự soft này thôiiiiiiiii
12/11/2021
#NTT