Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em

Chương 5


Đọc truyện Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em – Chương 5

Cuối buổi học, chúng tôi ra quán bà Loan gần trường uống trà sữa và ăn chè. Đứa nào mặt cũng hớn hở như hoa. Con Mai khoác vai tôi, bọn con trai đi bên cạnh đùa nhau chạy xuống cả lòng đường, tôi thấy thế thì hét to:

– Bọn kia, xe, ko biết nguy hiểm là cái gì à.

– Bọn em đang muốn chết mà lớp phó, haha.-thằng Phong cười ngặt nghẽo.

– Ê ê. -con Mây tóm chúng tôi lại.

– Sao thế? -cả bọn đồng thanh.

– Bọn mày nhìn xem thằng Hướng với thằng Tuấn Anh có giống 2 bố con ko?

Cũng chẳng có gì là lạ khi nó nói thế, bởi vì thằng Hướng lớp tôi rất béo, nó đã béo lại còn rất cao, người tròn tròn trắng trắng trông rất đáng yêu. Trong khi thằng Tuấn Anh thì người gầy như que củi khô, cảm tưởng như cơn gió nhẹ thôi qua thôi nó cũng có thể lảo đảo.

– Haha. Dạo này thằng Hướng lại tăng cân hay sao ấy.

– Hướng. -con Mây hét to.

– Ừ, sao? -nó quay lại hỏi.

– Dạo này lại mỗi bữa 1 con gà à mà sao béo thế.

– Nhỏ này vô duyên. -tôi vỗ đánh đốp 1 cái vào vai nó.

– Đau tao, con này.

Thằng Hướng gãi đầu, xong thì cười hì hì:

– Dạo này tôi ăn nhiều quá, ko kiểm soát được cân nặng.

– Bản cô nương sẽ giúp ông! -Mây quả quyết, nhìn thẳng vào mắt thằng Hướng.

– Hả. -cả bọn ngớ người, mãi sau mới hiểu câu nói của con Mây, thì ra nó muốn giúp thằng Hướng giảm cân. Cả bọn vỗ tay điên đảo:

– Hoan hô chị Mây.

– Mây Mây cô nương đã ra tay.

Tôi nhìn sang phía thằng Hướng, phát hiện ra 1 điều “Hướng nhìn Mây với ánh mắt rất khác, khác với mọi ngày “.

*****


– Mày đã dặn bà ý chuẩn bị sẵn trà sữa cho cả lớp chưa?- trên đường tới quán, thằng Quân hỏi thằng Trung.

– Tao dặn rồi. – thằng Trung gật đầu trả lời.

– Tao tưởng mày chưa dặn nếu cả lớp đến thì bà ý chuẩn bị mệt. Hehe.

– Mà phải công nhận mỗi lần lớp mình đến là bà ý kiếm ăn ghê. – thằng Tuân gật gù.

– Tôi cũng thấy vậy á, lớp mình 56 mạng, mà mỗi cốc trà sữa bà ý bán những 10k, chưa kể bà ý chưa giảm giá cho, thế thì bà ý đút túi được 560k rồi còn gì, lãi thế ko biết. – con Tâm giãy nảy.

– Ừ, cứ thế này thì bao nhiêu két sắt cho đủ. – thằng Tuân đồng tình.

– Thì mai sau mày cũng mở quán giống bà ý đi, vừa trông được vợ, vừa thu được tiền. Hehe. – Phong trêu thằng Tuân.

– Đúng là một công đôi việc. Tiện ghê. Haha. – cả lũ nghe con Quỳnh nói thế thì cười sằng sặc.

– Khỏi cần đến mai sau đâu, tí nữa tao về xin tiền mẹ tao ngày mai mở luôn quán trước nhà, chúng mày tới ủng hộ tao nghe. – thằng Tuân a dua theo.

– Tôi cứ bị kết cái khoản kinh doanh này của ông ý. Haha. – tôi lấy tay huých nhẹ vào vai thằng Tuân.

– Ố ồ. Được bà khen mà tôi mát hết cả lòng cả dạ.

Cả lũ lại cười.

– Có cho ghi nợ ko?- con Trang giả bộ nghiêm túc.

– Phải đấy, nếu cho ko thì lấy chứ éo muốn mất tiền đâu. – thằng Huy cười giả lả.

– Ko muốn mất tiền thì ở nhà đắp chăn mà ngủ nghe mày.

Thằng Tuân vừa dứt câu thì chúng tôi cũng vào đến quán. Quán của bà Loan là một ngôi nhà ngói, cũ và hẹp, cách trường khoảng 30 mét, tường đã mọc rêu xanh, trước quán là một cây hoa giấy già, đã kì nở hoa, làm rợp cả một góc của quán.

– Chiến đi tụi bay, tan hết đá là mất ngon bây giờ.

Thằng Phước vừa nói vừa đưa cốc trà sữa lên uống thật lực.

Cả lũ nhảy bổ vào cướp từng hộp trà sữa một.

– Của tao vị dâu chứ.


– Dâu cái đầu mày ý, đây vị socola thằng khùng ạ.

– Mày cận 5 diop à mà lấy vị dứa của tao.

– Gớm quá. Uống vị nào mà chả được, bằng tiền cả.

– Lấy cho tao vị bạc hà ở chỗ gần mày đi, xa quá tay tao ko với tới được.

– Mày mù màu à, chúng nó lấy hết bạc hà rồi, chỉ còn socola thôi, uống tạm đi.

Các thím có thấy lớp em nó toàn thành phần khó ưa ko, chỉ cần việc liên quan đến ăn thôi là ko kiêng nể đứa nào hết.

– Chúng mày ơi, cho tao ý kiến cái được ko? – thằng Hoàng giơ tay xin phát biểu.

– Gì thế mày? – cả lũ trố mắt ra nhìn.

– Tao bị viêm họng, mẹ tao ko cho ăn đá, sợ nặng thêm, thôi, cho tao đổi lấy nước mía được ko bọn mày, trà sữa ko uống lạnh cũng mất ngon. Hì hì.

– Giời ạ. Mày có phải con nít đâu mà sao thộn thế, mày uống ở đây chứ có phải ở nhà đâu mà mẹ mày biết được, uống một lần ko chết được đâu mà sợ. Anh em đang trà sữa vui, lại chui đâu ra thằng nước mía, thế khác gì đang hay thì đứt dây đàn. – thằng Tùng bô bô.

– Ông thì mấy lại, biết gì mà bi bô, ốm thì thôi uống nước mía cũng được, ko sao hết. – tôi ko đồng tình.

– Tôi thấy nó nói đúng mà lớp phó, Hoàng ạ, mày cứ uống đi, viêm họng thì nhịn nói chuyện mấy ngày, bao giờ khỏi lại ok ngay mà, sợ gì. – thằng Phúc gạ gẫm.

– Thôi ko cho nó uống trà sữa nữa, uống nước mía đi, nhỡ may làm sao thì mẹ nó vác dao ra chém chết à. – con Linh đùa.

– Ừ hé, nhập viện đã có tụi này lo, ko phải ái ngại gì hết. À, nếu mày có ngại khi phải lấy tiền của các tỉ phú này ý, thì đã có bảo hiểm mày mua đầu năm rồi đấy, ko dùng nhanh thì cũng hết hạn sử dụng, tụi mày nhờ, giờ hết lo chưa. – thằng Tân nói thêm vào.

– Thế nào, giờ uống được chưa?

– Thôi được rồi, tao nghe chúng mày lần này, bà ơi, cháu lại đổi nước mía lấy trà sữa nghe bà.

– Có thế chứ, thằng bé ngoan kinh. Hehe.

Vâng, ngoan, vì nghe lời tụi nó mà thằng Hoàng bị viêm họng nặng, phải nhập viện mất mấy ngày, chúng tôi mất bao nhiêu tiền hoa quả với nó. Haizzz.

******


Tôi trở về nhà thì bố mẹ đã đi ngủ trưa hết rồi, nhảy vào bàn ăn, đang ngồi ăn dở bát cơm thì mẹ tôi từ ngoài lù lù đi vào, khuôn mặt hình sự nhìn tôi, ko biết truyện gì nữa đây trời.

– Mẹ đã bảo bao nhiêu lần rồi, con gái con đứa gì mà bừa bộn, sách vở ném ngổn ngang trong phòng là sao hả. Mày có biết sáng nay mẹ mày gần ngã vì quyển sách mày vứt gầm giường ko hả, sáng ngủ dậy cũng ko gấp chăn màn cho gọn gàng rồi hãn đi, mẹ lại phải dọn cho mày đấy. Bực hết cả mình, ko muốn nói cũng phải nói.

Trời ạ, tưởng gì, tôi cũng là người ngăn nắp gọn gàng lắm chứ, chỉ là hôm qua tôi cày sách vở suốt đêm, buồn ngủ quá chưa kịp dọn dẹp gì thì đã chui lên giường ngủ rồi. À, quên mất, tôi đã đánh răng trước khi đi ngủ (phải chú thích kiểu này ko các thím ko biết lại chê em bẩn, hehe). Sáng nay dậy muộn chưa kịp dọn dẹp gì thì đã đến giờ đi học, tôi định trưa đi học về sẽ dọn, ai ngờ mẹ tôi lại vào phòng tôi đâu.

– Thế nào, mày có chịu lên sắp xếp lại đống sách ko để mẹ mang đốt hết đi cho đỡ mất công bày bừa.

Tôi vừa ăn vừa gật đầu lia lịa, các cụ nhà ta ngày xưa có câu, trời đánh tránh miếng ăn, đây mẹ tôi chỉ nhằm lúc tôi đang ăn để mắng nó mới hay chứ.

– Con nhà người ta đẹp người đẹp nết, đây con nhà mình thì xấu người xấu cả nết………

Đấy, lại cái đứa con nhà người ta, nhân vật hư cấu nhất mọi thời đại, chẳng biết con nhà người ta là đứa nào, mỗi khi mắng tôi là mẹ tôi lại lôi đứa con nhà người ta ra so sánh với tôi. Mỗi lần như thế tôi chỉ muốn hét lên bảo mẹ tôi lôi cổ nó ra đây xem nó hơn tôi ở chỗ nào mà lúc nào cũng so sánh.

Khổ thế ko biết.

Ăn uống xong xuôi, tôi lên phòng dọn lại đống sách vở, rồi bò lên giường đánh một giấc thật đã tới tận chiều.

Chiều, đang ngủ ngon thì có tin nhắn, ai đây, phiền chết đi được, ghét nhất tên nào đang ngủ ngon mà quấy rối.

– Bà chị đang làm gì đấy, lên em chơi.

Thì ra là tin nhắn của thằng Nghĩa, em họ tôi, nó hơn tôi 1 tuổi, năm nay đang học đại học năm thứ nhất, 2 chị em tôi khá thân nhau. Có lẽ nó là thằng hợp với tôi nhất trong đám anh chị em gần gần tuổi nhau của tôi.

– Ừ, thế mày lên rước chị đi, chị mày lười cuốc xe đạp lắm, lên bà chơi đi.

– Đợi em 1 lát nhá.

3 giờ chiều, đã thấy nó léo nhéo ngoài cổng rồi:

– Làm gì đấy, ra đuổi chó cho em đi, chúng nó tranh nhau xếp hàng khoe giọng ở cửa đây này.

– Rồi, mày nhiều lời quá. Tun tun. Vào chuồng ngay, người nhà tao đấy.

– Mày vào nhà ngồi chờ tí, chị thay quần áo rồi đi, ăn gì thì vào tủ mà lấy.

Tôi thay quần áo xong, đi ra thì thấy nó đang ngồi gặm ổi chồm chỗm ở ghế, tay ko ngừng ấn ấn vào màn hình điện thoại.

– Ây da, thằng này lắm tiền lại thay máy mới à.

– Ko, em đổi cho thằng bạn cùng phòng trọ đấy, nó kêu nhắn tin bằng đen trắng nhanh nên bảo em đổi cho nó.

– Ngon thơm. Đi!

Vừa vào đến nhà, tôi đã thấy bà tôi ngồi xay bột để làm bánh rồi, bà tôi chăm lắm, con cháu nói muốn ăn gì là bà làm cho ngay, bà tôi còn cực kì khéo tay nữa, đun nấu rất ngon.


– Bà xay bột làm bánh gì thế?

– Bánh đỏ với bánh trôi. Mày thích ăn bánh rán ko bà làm thêm mấy cái cho.

– Cháu có. Bà cho thêm cả đường ở ngoài nữa nhé.

– Thôi, bà đừng làm làm gì cho mệt, bà cứ chiều chị ý quá là chị ý lại lắm chuyện ngay.

– Mày có thích nói ko? Mày phải làm à mà kêu hả cái thằng này, năm nào cũng mình chị mày ngồi nặn bánh, còn mày đi tít mù khơi ở quán điện tử, trưa gọi về ăn cũng ko buồn mò về, phải đích thân ra tận nơi lôi cổ mấy về, hôm nay lại thích giở giọng cháu ngoan Bác Hồ hả. -tôi véo một cái thật đau vào eo nó.

– Á, đau. -thằng bé gào lên.

– Đau cho chừa. Chừa chưa?

– Chừa rồi. Haha. Đau lắm tha cho em.

– Xin lỗi ngay.

– Em xin lỗi.

– Tốt, mày lần sau mà còn dám hoạnh hoẹ là chết với chị mày nghe chưa.

– Ko dám.

– Biết là tốt.

– Chị đừng có tự kiêu, em mà học xong khóa karate, em về em đấm chết chị.

– Eo ôi, chị lại sợ mày quá cơ. – tôi ra vẻ.

– Gớm quá 2 cái đứa này, cứ gặp nhau là như chó với mèo.

– A, dì Lý. Hôm nay dì lên sớm thế, thằng Tuấn Anh nhà dì đâu, nó lên chưa?

– Mẹ.

Thằng Nghĩa chào, nó là con trai lớn nhà dì tôi, anh trai thằng Tuấn Anh. Hai anh em nhà nó cách nhau đúng 1 giáp, mà chúng nó ko hợp nhau, thằng Nghĩa chả bao giờ chơi với Tuấn Anh, mà nó cũng có thèm chơi với anh nó đâu, toàn tự chơi 1 mình.

– Em thấy nó chơi ngoài vườn ý. Chị ko thấy à? – thằng Nghĩa nói với tôi.

– Chị có đi cất xe đâu mà biết được thằng này đần.

– Cái gì? Đần á? Khôn mà học đại học như người ta chưa, lêu lêu.

– Lêu lêu à? Có thích lêu lêu ko? – tôi giơ tay định véo cho nó một cái thì nó đã co cẳng chạy rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.