Đọc truyện Boss! Tôi Là Công Chúa – Chương 19
Do đầu bị va đập mạnh nên đã ảnh hưởng tới não bộ. Dương Nguyên đã có thể cứu sống cũng là một kì tích rồi. Kì diệu hơn nữa là các vết thương đều hồi phục rất nhanh. Chỉ trong hai tháng, các vết thương ngoài da hay là ở bên trong đều hồi phục bình thường. Nhưng lại không biết Dương Nguyên khi nào thì sẽ tỉnh lại mặc dù cô được chuyển tới bệnh viện tốt nhất, có các bác sĩ giỏi tầm cỡ quốc tế chữa trị. Nhưng ai cũng đều lắc đầu với tình trạng bất tỉnh của Dương Nguyên.
Những kẻ đã làm cho Dương Nguyên thành ra như thế này, Hàn Thiên bắt bọn chúng trả giá thật đắt. Sống mà lại muốn chết nhưng lại không thể nào mà chết được.
Không còn cái lạnh của mùa đông, sự ấm áp của mùa xuân cũng sắp tàn. Bầu không gian trong căn phòng êm dịu, dễ chịu, hương hoa hồng lan tỏa khắp căn phòng, loại hoa mà Dương Nguyên thích nhất.
Dương Nguyên tỉnh dậy từ cơn hôn mê trong suốt hơn hai tháng liền, từ từ mở mắt. Do ngủ quá lâu, ánh sáng trong căn phòng quá sáng khiến cô chưa kịp thích nghi, cô liền nhắm mắt lại lần nữa.
Lại mở mắt ra một lần nữa, đập vào mắt cô đầu tiên là một khuôn mặt tuấn mỹ của một nam nhân. Anh ấy nhìn cô với khuôn mặt rạng rỡ, có chút xúc động và vui mừng.
Dương Nguyên định hỏi người ấy là ai nhưng cổ họng cô khô quá, không thể phát ra âm thanh được.
Hàn Thiên nhìn biểu hiện trên mặt của Dương Nguyên thì biết ngay cô cần gì, anh liền đi rót nước ấm cho cô. Hàn Thiên nhẹ nhàng đỡ Dương Nguyên dậy, ngồi lên đầu giường để cô dựa đầu vào ngực mình. Sau đó, anh cầm cốc nước, khẽ đặt lên miệng Dương Nguyên.
Sau khi Dương Nguyên uống nước xong, Hàn Thiên lại đặt cô nằm trên giường như cũ.
“Em thấy sao rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Anh là ai”
Nghe Dương Nguyên hỏi một câu kì cục, Hàn Thiên đứng hình tại chỗ. Nụ cười trên môi tắt lịm. Anh bấm chiếc nút trên đầu giường. Giọng nói lạnh lùng, cứng rắn vang lên, “Gọi viên trưởng Triệu Vũ vào đây, ngay lập tức!”
Hàn Thiên nhìn thẳng vào mắt Dương Nguyên, nắm lấy bàn tay cô, “Em thật sự không nhớ anh là ai sao?”
Dương Nguyên lắc đầu.
Bầu không khí yên tĩnh lạ thường. Sau đó, Dương Nguyên lại lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
“Tôi là ai?”
Hàn Thiên không trả lời câu hỏi của Dương Nguyên, anh nắm chặt tay cô hơn, suy nghĩ về một điều gì đó.
“Hàn Thiên, có chuyện gì thế!” Triệu Vũ cùng với một người y tá nữ bước vào phòng bệnh của Dương Nguyên.
Dương Nguyên tỉnh lại thì Hàn Thiên phải thấy vui mới đúng nhưng Triệu Vũ lại nhìn thấy một sắc mặt kì lạ của Hàn Thiên, không có biểu hiện gì là vui vẻ.
Hàn Thiên đứng dậy, “Cậu hãy cho cô ấy kiểm tra lại một lần nữa đi, cô ấy không nhớ được gì!”
Triệu Vũ nhướng mày, quay sang người y tá bên cạnh, “Chuẩn bị thiết bị kiểm tra, cô ấy cần được kiểm tra ngay bây giờ!”
Y tá nghe vậy, liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi kiểm tra xong, Triệu Vũ cầm tập tài liệu lên xem rồi nói với Hàn Thiên, “Tất cả mọi thứ đều không bị ảnh hưởng gì, đều bình thường. Do não của vợ cậu bị tổn thương nặng nên kí ức đã bị mất.”
“Cô ấy có thể nhớ lại được không?”
“Về vấn đề này không thể nói trước được điều gì. Có thể nhớ được còn phải tùy thuộc vào bản thân rất nhiều.”
“Ừ! Cảm ơn cậu.”
Triệu Vũ mỉm cười vỗ vai Hàn Thiên, “Không có gì, bạn bè không nên khách sáo vậy đâu. Không có việc gì nữa, mình đi trước đây.”
Hàn Thiên gật đầu, sau đó đi vào phòng của Dương Nguyên.
Hàn Thiên bước vào phòng Dương Nguyên thấy cô đang ôm đầu đau đớn, anh vội chạy đến ôm cô vào lòng. “Em bị làm sao vậy?”
“Tôi bị làm sao thế này? Sao lại không nhớ được gì chứ?”
“Không nhớ được thì đừng nhớ nữa, cố nhớ lại thì em sẽ bị đau đầu đó.”
Dương Nguyên ôm chặt Hàn Thiên, cô có vẻ ngoan ngoãn nghe lời Hàn Thiên, sau đó ngủ thiếp đi trong lòng Hàn Thiên