Bồi Thường Hôn Nhân

Chương 17


Bạn đang đọc Bồi Thường Hôn Nhân – Chương 17


Chương 17
 
Người nào đó đang cài cúc áo nghe lời Lộ Dao nói, động tác lộn xộn, khiến cho miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Không cần!”
 
Khi Chu Gia Càng đi ra, Lộ Dao đã ngồi trên giường mình, anh nói: “Ngủ đi!” Tùy ý đưa tay tắt đèn.
 
“Ồ…..” Lộ Dao nằm xuống.
 
Chu Gia Càng cũng…..

nằm xuống.
 
“Sư phụ……”
 
“Ừm.”
 
“Ngủ ngon!”
 
“…… Ừm.”
 

************
 
Ngày hôm sau buổi sáng, Lục Thừa Duệ cùng Kỷ Ngôn Sâm xuất hiện ở phòng bệnh, còn có Trịnh Dật cũng đến, Trịnh Dật tự trách nhìn Chu Gia Càng: “Giám đốc, đều do em! Nếu em đi, anh chắc chắn sẽ không bị thương!”
 
“Cậu là nói tôi xui xẻo?” Chu Gia Càng lành lạnh hỏi.
 
“…… Không phải.”
 
Trịnh Dật ở bên này ăn hành của Chu Gia Càng, lập tức tiến đến trước mặt Lộ Dao, vẻ mặt bà tám hỏi Lộ Dao: “Tiểu sư muội, ở công trường chơi vui không?”
 
“…….Chơi không vui!” Chơi vui? Cô khiến sư phụ bị thương, chơi vui chỗ nào?
 
Trịnh Dật thật sự không thể nói chuyện phiếm mà!!!!!
 
Trịnh Dật thật sự không biết Chu Gia Càng là bởi vì Lộ Dao mà bị thương, vậy mà nhắc lại, nháy mắt cảm thấy bị thương.
 
Kỷ Ngôn sâm và Lục Thừa Duệ biết rành mạch, Kỷ Ngôn Sâm tiến lên, vỗ vai Chu Gia Càng, cười xấu xa nói: “Không tồi a! Còn biết đến anh hùng cứu mỹ nhân, cậu còn có thể cứu chữa.”
 
Lực đạo Kỷ Ngôn Sâm không nhỏ, đánh lên vai Chu Gia Càng khiến anh có cảm giác ẩn ẩn đau, trừng mắt một cái: “Kỷ Tam, nếu không phải cậu không rên một tiếng chạy đến thành phố B đi, tôi có thể tới nơi này một chuyến sao?”
 
Kỷ Ngôn Sâm trở về từ thành phố B, cảnh xuân đầy mặt, rồi lại cảm giác để lộ ra một cổ dục cầu bất mãn, có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa: “Tôi không phải trở về tiếp nhận sao! Thật tốt a! Cậu lại có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
 
Chu Gia Càng khóe miệng run rẩy, người này phỏng chừng thải âm bổ dương đền bù xong, lần này tới miệng đều biến tiện!
 
Lục Thừa Duệ lạnh lạnh cướp lời Kỷ Ngôn Sâm thập phần không cho mặt mũi vạch trần anh: “Tối hôm qua, khi tôi gọi điện bảo cậu về, ngữ khí của cậu, cái khẩu khí kia, là cái bộ dáng muốn trở về sao?”
 
K.O! Nói đến cái này Kỷ Ngôn Sâm liền nổi giận, tối hôm qua đột nhiên kêu anh trở về, làm hại lão bà anh thương tâm đến không được, anh vừa mới đem lão bà dỗ dành xong, này còn chưa thế nào ôn tồn đâu! Đã bị kêu trở lại.
 
Đi công tác liền đi công tác! Mang theo đồ đệ bé nhỏ theo làm gì! Mang theo lại không thấy tốt, còn liên lụy đến anh.
 
Kỷ Ngôn Sâm đối với Lục Thừa Duệ tức giận nói: “Anh mỗi ngày đều ôm bà xã ngủ đương nhiên không ý kiến, tôi đây bao lâu mới bay qua bên kia một lần a!”
 
Lục Boss nhàn nhạt gật đầu tán đồng: “Như thế, cho thấy mệnh tôi tốt hơn cậu, bất quá tuần suát cậu bay sang thành phố B cũng cao nha.”
 
“Lăn!” Kỷ gia tam thiếu – dương khí như cũ quá thịnh!
 
Trịnh Dật nghe được bên kia nói cái gì anh hùng cứu mỹ nhân, thấp giọng hỏi Lộ Dao: “Giám đốc ở đây tán gái sao?”

 
Lộ Dao 囧,tán gái? Chu Gia Càng cần phải tán gái sao? Mỹ nữ tới tán anh cũng không ít đi, cô 囧囧 đáp: “…… Không có, vì cái gì nói như vậy?”
 
“Cái kia, chuyện gì mà anh hùng cứu mỹ nhân ấy?”
 
“……Cái kia, nếu em nói sư phụ vì cứu em mà bị thương, anh có thất vọng hay không?” Cô không cảm thấy mình là mỹ nữ.
 
Trịnh Dật không những không có thất vọng, hai mắt còn phát sáng, “Anh biết ngay mà! Giám đốc đem em vào phòng làm việc của anh ấy, khẳng định là có tình cảm đặc biệt.

Anh nói em nghe, giám đốc chắc chắn chưa từng nói chuyện yêu đương, nói không chừng hai người sẽ có một cái gọi tình yêu văn phòng….không đúng, là sư đồ luyến.”
Trình Dật tự cho là âm thanh của mình rất nhỏ, lại không nghĩ những lời này toàn bộ truyền tới tai ba người đối diện.
 
Lục Boss ý vị thâm trường cười.
 
Kỷ Ngôn Sâm một bộ xem kịch vui biểu tình.
 
Mà Chu Gia Càng cũng nhíu mày, cái gì tình yêu văn phòng, cái gì sư đồ luyến, Trịnh Dật càng ngày càng bát quái.
 
Tác giả có lời muốn nói: Mệt chết ta o(╯□╰)o ta muốn ngủ, mệt muốn nôn ra máu luôn o(╯□╰)o
 
Có cảm giác không biết mình đang viết gì o(╯□╰)o ngày mai lên nhìn nhìn lại o(╯□╰)o
 
***********************************************
 
Ban đêm, Chu Gia Càng quay về bệnh viện thành phố A, Lộ Dao cũng theo trở về.
 

Lúc này Chu Gia Càng kiên quyết từ chối Lộ Dao ở lại chăm sóc, anh cảm thấy cái này không phải là vết thương nghiêm trọng, anh hoạt động còn tốt, căn bản không cần chăm sóc.
Nhớ tới những lời Trịnh Dật nói, nhớ đến Lộ Dao đỏ mặt nhìn anh, Chu Gia Càng không hiểu sao lại thấy khó xử khi hai người ở riêng cùng nhau. 
Nhưng mà phòng bệnh thiếu tiểu đồ đệm như thế nào lại cảm thấy vắng vẻ đây?
Lộ Dao ngồi xe Lục Thừa Duệ trở về, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe Lục Boss a! Tuy hai người một người lầu trên, một gười lầu dưới, theo lý thuyết tan làm có thể đi nhờ xe, nhưng ngày đầu tiên đi làm Lục Thừa Duệ đã nói việc này không có khả năng.
Lộ Dao cũng cảm thấy khó xử, mỗi ngày tan tầm ngồi xe ông chủ trở về, bị người khác thấy được lại ảnh hưởng không tốt.

Cho nên những lời đồn trước đây của công ty, một cái cũng không dính lên người Lục Thừa Duệ, bởi vì ngày thường anh lãnh diễm cao quý, khí chất người sống chớ lại gần, tự nhiên cũng tránh được những cái bát quái kia.
Tới dưới lầu, Lục Thừa Duệ đỗ xe, Lộ Dao lên lầu trước.
Về tới nhà, Lộ Dao thấy Chử Nhứ đang giúp Hoa Hoa….!Thắt bím tóc…..
 
Thấy Chử Nhứ ở đây, Lộ Dao có điểm vui sướng, bởi vì lúc này trong lòng cô rất lộn xộn, Chử Nhứ vừa là chị vừa là bạn, hai người không có gì giấu nhau.
“Đã về rồi!” Chử Nhứ rốt cuộc dừng tay với Hoa Hoa, cao hứng chuyển về phía cửa.
“A, chị….!Em hỏi chị một việc nha!” Lộ Dao ngồi xuống bên cạnh Chử Nhứ.
 
“Vấn đề gì?”
“Chị với anh rể ở bên nhau, ai theo đuổi ai?”
“Chắc chắn là hắn theo đuổi chị nha! Mặt dày mày dạn!” Chử Nhứ không chút do dự nói, đột nhiên nhận ra Lộ Dao hỏi đề tài này có chút không thích hợp, cười hì hì hỏi: “Em hỏi đề tài này làm gì? Có ai theo đuổi em sao?”
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.