Bỏ Rơi Vương Gia

Chương 1


Đọc truyện Bỏ Rơi Vương Gia – Chương 1

Mở đầu

Mặt trời Long Cương Quốc mỗi ngày đều từ sau núi Thanh Long nhô lên, tia sáng mặt trời đầu tiên tựa như một hài tử bướng bỉnh, đột ngột lộ ra khuôn mặt từ phía sau núi, nhìn quanh từng tấc đất của Long Cương Quốc.

Hoàng cung Long Cương Quốc nằm ở ngay phía trước mặt trời mọc, cho nên mỗi ngày tia sáng đầu tiên đều ở trên cửa chính cao lớn của hoàng cung, trên cửa đinh có một gương đồng thật lớn, ánh sáng sẽ từ gương đồng này phản chiếu bốn phía, đem ánh sáng rực rỡ chiếu khắp con dân hoàng thành.

Mà hôm nay, dân chúng bỗng nhiên phát hiện ánh mặt trời này không đúng hạn chiếu tới, mọi người bàn luận, phỏng đoán, cho là thiên văn có thay đổi, nhưng ngẩng đầu, lại có thể nhìn thấy mặt trời đỏ quen thuộc đang ở phía sau núi Thanh Long từ từ dâng lên.

Vì sao trong thành không có kim quang chiếu khắp chứ?

Bởi vì trên mặt gương đồng lớn kia, hôm nay bị người dán một khối giấy vuông ba thước, viết vài câu rõ ràng ——

Bởi vì Long Đồ Bích lỗ mãng phóng túng, không tuân thủ phu đạo, Uyển Chỉ U từ giờ trở đi hưu phu, rời phủ. Từ nay về sau, phu thê hết duyên, nam hôn nữ gía, đều không liên quan, vĩnh viễn không gặp, đến chết mới thôi!

Ba tháng trước ——

Long Đồ Bích năm nay hai mươi tư tuổi, mẹ của hắn đã từng là đệ nhất mỹ nữ Long Cương Quốc, mà hắn trời sanh là người may mắn, không chỉ được hưởng mỹ mạo của mẫu thân, còn có dáng người cao lớn của phụ thân, ở trong hoàng tộc Long Cương Quốc, hắn lại là nhân vật quan trọng, người ta gọi là “Ngọc Vương gia”.

Nhưng một người nam nhân chỉ có bề ngoài là lợi thế, thì còn lâu mới đủ, cũng may Long Đồ Bích gần như là nhân vật chủ đề của Long Cương Quốc, có thể để người ta đàm luận không chỉ có bề ngoài của hắn, mà còn có tài năng của hắn.

Mười hai tuổi hắn lần đầu tiên ra chiến trường, trong vạn đại quân lấy được thủ cấp của Thượng tướng, bởi vậy thanh danh lan truyền rộng. Mười tám tuổi thì hắn đi sứ bốn nước, không chỉ có mang về các đặc sản trân quý của các nước, cũng mang về rất nhiều nhân tài ưu tú, đem Long Cương Quốc vốn đã hùng mạnh lại càng hùng mạnh hơn.

Bởi vậy, tuy rằng Long Đồ Bích không phải nhi tử của đương kim hoàng đế, nhưng điều kiện tiên quyết là Long Trữ Nam không có con nối dõi, hắn được liệt vào người đầu tiên được thừa kế vương vị, cũng là hợp lẽ, không thể dị nghị.

Chẳng qua là, lúc này nhất cử nhất động của Ngọc Vương gia ở Long Cương Quốc đều có ảnh hưởng, bây giờ lại rơi vào phiền não vô cùng —— về hôn sự của hắn.

Hai mươi tư tuổi còn chưa thành thân, điều này ở Long Cương Quốc xem như là đã qua tuổi thành hôn. Cái này cũng chẳng thể trách hắn, chỉ tại hoàng đế thúc phụ kia của hắn, khi hắn bốn tuổi, cho hắn cùng nữ nhi của Thiên Tinh quan Uyển đại nhân Uyển Chỉ U định ra hôn sự. Vốn là để nhà gái mười tám tuổi thì thành thân, nhưng khi Uyển Chỉ U mười bảy tuổi thì Uyển đại nhân ốm chết, nàng kiên trì muốn giữ đạo hiếu ba năm.

Chỉ chớp mắt, đã hết ba năm, đã nhiều ngày, Long Cương hoàng đế vẫn thúc giục Long Đồ Bích nhanh chút chuẩn bị mọi thứ cưới Uyển Chỉ U, nhưng hắn lại chậm chạp không hề động.

Xét đến cùng, người tên Uyển Chỉ U này, làm cho hắn thực đau đầu.

Hắn chưa từng gặp qua nàng, cho dù hai người hứa hôn đã hai mươi năm. Uyển Chỉ U ít giao du với bên ngoài, cũng không tham gia các hoạt động của tiểu thư qúy tộc, có chút thần bí. Cho dù sau này nàng có kế thừa sản nghiệp phụ thân, làm Thiên Tinh quan của Long Cương, cũng chỉ là suốt ngày lưu lại ở trong Thiên Tinh Cung của nàng. Bởi vì quan lại Thiên Tinh có phần đặc thù, không cần tham dự triều chính, cho nên cả triều văn võ đều không có gặp nàng.

Nhưng mà, về chuyện xưa của nàng, Long Đồ Bích cũng nghe nói không ít.

Nghe nói Uyển Chỉ U tướng mạo bình thường, mà tính khí lại rất xấu. Thân là con gái một của Uyển đại nhân, ở nhà cưng chiều từ nhỏ, hết ăn lại nằm không, hơn nữa tham muốn nam sắc, ở trước khi phụ thân qua đời, ở trong nhà cũng có một gã sai vặt lờ mờ. Sau khi Uyển đại nhân qua đời, mặc dù nàng chuyển đến Thiên Tinh Cung ở, nhưng mà trong Thiên Tinh Cung lại không có lấy một thị nữ, chỉ có thị vệ cùng thái giám hầu hạ nàng, này không thể không khiến người chỉ trích.

Nếu kiên quyết muốn hắn cưới một lão bà như vậy, hắn thà rằng cả đời không lập gia đình.

Nhưng mỗi khi hắn vô tình hoặc cố ý nhắc tới cái đề tài “Từ hôn” này thì hoàng đế thúc phụ từ trước đến nay rất thương yêu hắn, hắn luôn muốn gì được đó thì lại luôn là thái độ kiên quyết nói rằng ——

“Đồ Bích, rất nhiều chuyện không thể nghe lời đồn. Ngươi chưa từng gặp qua Chỉ U, nàng là cô gái thông minh xinh đẹp, hiếu thuận cha mẹ, hơn nữa rất biết suy nghĩ, làm thê tử của ngươi tuyệt sẽ không ủy khuất ngươi.”

Long Đồ Bích không có biện pháp, lại không thể làm gì khác hơn là trước tránh nói cái đề tài này. Chỉ là trong lòng hắn vẫn như cũ cho rằng: không có lửa làm sao có khói. Uyển Chỉ U thật sự là một cô nương trong sạch, thì sao có thể bị người ta nói như vậy? Huống chi, một cô nương tài hoa chưa gả đi, sẽ có bao nhiêu phiền phức, bên người vì sao ngay cả người thị nữ cũng không có?

Nam nhân, có thể hầu hạ chu đáo sao? Hoặc là. . . . . . Căn bản là một loại hầu hạ khác?

Nghĩ đến đây, Long Đồ Bích cũng có chút không thoải mái. Bất quá thúc phụ có câu hắn cũng đồng ý —— mọi việc không thể nghe lời đồn, hẳn là phải mắt thấy để chứng thực.

Như vậy, trước khi thành thân, hắn hẳn là có quyền gặp mặt một lần vị thê tử chưa từng biết mặt chứ?

Thiên Tinh Cung nằm ở địa thế cao nhất Long cương Hoàng Thành. Nơi này gọi là Thông Thiên Cung, là nơi Thiên Tinh quan cùng thần tiên đối thoại, cũng là nơi thần bí nhất Long Cương quốc xưa nay.

Uyển Chỉ U đang ở bên hồ trong Thông Thiên Cung dùng một cây kiếm gỗ chọc vào trong nước, lẳng lặng ngưng mắt nhìn từng vòng tròn sóng rung động trong nước, lông mày dài thanh tú khẽ chau lại ở mi tâm.

Không bao lâu, gợn sóng trở lại yên tĩnh, làn nước trong suốt in lên khuôn mặt tú nhã như đóa bạch liên (hoa sen) thanh lệ.

“Tiểu thư, quẻ bói như thế nào?” Ở sau lưng nàng, nô tài áo xanh tay bưng cái khay bạc mở miệng thăm dò. Nô tài này cũng thật kỳ quái, mặc dù là ăn mặc nam tử, nhưng là thân hình nhỏ nhắn mảnh mai, tiếng nói thanh thúy sáng ngời, trên cổ ngay cả hầu kết cũng không có, thì ra “hắn” chính là tiểu cô nương nữ giả nam trang.

Thấy Uyển Chỉ U không trả lời, Nghênh Mai lại thử gọi chủ tử một tiếng, nàng lúc này mới ném kiếm gỗ đi, thản nhiên nói: “Có thể như thế nào? Mười năm rồi, mỗi lần quẻ bói đều giống nhau.”

Nàng khẽ thở dài, lộ vẻ u oán cùng than thở. “Long Ngâm Cửu Tiêu, phong vân đại biến. Chẳng lẽ cuộc đời ta đây đều phải cùng tám chữ này dây dưa không rõ sao?”


“Tiểu thư, có phải hay không là ngài hiểu sai quẻ bói?” Nghênh Mai ý tốt an ủi khuyên giải, “Cô gia là người thừa kế vương vị, tương lai một ngày kia đăng cơ làm hoàng đế, tiểu thư đi theo sẽ làm hoàng hậu rồi, đến lúc đó đương nhiên là “Long Ngâm Cửu Tiêu, phong vân đại biến, Uyển gia chúng ta, chưa từng có phúc khí lớn như vậy!”

“Im miệng!” Uyển Chỉ U đột nhiên quát làm ngưng lại lời nói của nha hoàn. “Uyển gia chúng ta ở Long Cương Quốc đã nhiều đời làm quan, cao nhất cũng chỉ là tam phẩm. Không phải tổ tiên không có năng lực làm quan nhất phẩm, mà là biết rõ đạo lý trèo càng cao ngã càng đau. Ngươi cho rằng ngôi vị hoàng hậu này tốt như vậy sao?”

“Từ cao tổ (tổ tiên) hoàng đế trước và sau khi diệt A Liên Đồ Quốc, Phổ Lỗ Đồ Quốc cùng Tiên Vu Quốc, Long Cương chúng ta có vẻ như yên ổn phát triển, nhưng ngươi có biết phải khai hoang đất đai, hàng phục lòng người rất khó khăn. Vị trí Long Cương hoàng đế không phải là người nào cũng có thể ngồi, nghe nói hai năm qua, Nguyệt Dương Quốc vẫn thầm phái thích khách tới Long Cương Quốc chúng ta, nếu là làm hoàng hậu, tương lai có thể sẽ rơi vào cái chết không minh bạch, ta thà làm bình dân bách tính.”

Nghênh Mai bỗng nhiên bừng tỉnh gật đầu.”A, khó trách tiểu thư ngài để cho ta ra ngoài tung những lời đồn không thật về ngài. Ta đã nói rồi, tiểu thư chúng ta rõ ràng là người băng thanh ngọc khiết, tại sao lại muốn bôi nhọ chính mình như vậy, thì ra là ngài không muốn làm hoàng hậu, mới. . . . . .”

Uyển Chỉ U vung tay lên, lấy tay áo che lại miệng của nha hoàn, cáu giận nói: “Nghênh Mai, có một số việc, trong lòng ngươi hiểu là được rồi, không nên nói ra? Vạn nhất tai vách mạch rừng, một phen tâm huyết của ta đây không phải đều là uổng phí?”

Nàng bỏ tay ra, Nghênh Mai liên tục ho khan vài tiếng. “Ta hiểu rồi, tiểu thư, nhưng . . . . . . Cô gia bên kia chẳng phải ủy khuất? Hơn nữa, tiểu thư cũng rất đáng tiếc! Nghe nói cô gia là một nhân vật rất đặc biệt, ta cũng chưa từng gặp qua. . . . . .”

Uyển Chỉ U nhíu mi nói: “Mở miệng một tiếng cô gia, nói như là ta đã gả cho hắn rồi. Ta nghe nói hắn lúc này đang nghĩ cách làm sao để từ hôn với ta mà nhức đầu đây, cho nên ngươi cũng không cần ấm ức thay hắn. Hắn là người thông minh, đương nhiên không muốn làm trò cười cho người ta, cưới nữ nhân “lỗ mãng” như ta về làm vợ.”

Nghênh Mai lặng một hồi lâu, còn nói: “Tiểu thư, nhưng. . . . . . Vạn nhất cô gia là một người tốt, ngài không lấy hắn, không phải là uổng phí một mỗi nhân duyên tốt, làm lỡ hạnh phúc của ngài? Lão gia trên trời có linh, cũng đều vì tiểu thư thương tiếc.”

“Nữ nhân nhất định phải lập gia đình, có nhân duyên mỹ mãn mới gọi là hạnh phúc cả đời sao?” Uyển Chỉ U xoay người trở về phòng. “Nếu là gả đến nơi không thuộc về mình, không bằng cả đời cô độc.”

“Nhưng tiểu thư. . . . . .” Nghênh Mai đuổi theo vào còn muốn mở miệng, lại bị nàng quay đầu trừng mắt liếc.

“Nha đầu ngươi hôm nay nhiều lời quá, ta hẳn là nên đem ngươi về trong phủ, không cần ỷ lại ta đây, để bên tai thanh tĩnh chút.”

“Nô tỳ không dám nữa.” Nghênh Mai vội vàng ngậm miệng, lui ra phía sau, từng bước cúi đầu.

Bỗng nhiên, Uyển Chỉ U dừng bước chân, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh một chút, sau đó thấp giọng nói: “Có phải có người tới? Kêu thủ vệ ở cửa cơ linh một chút.”

Nàng thuở nhỏ tập võ, tuy rằng nội công không tính thâm hậu, nhưng trời sinh nhĩ lực khác người, có thể phát hiện động tĩnh chung quanh trước người khác. Nàng ngày ngày đêm đêm cũng đều tiếp xúc với thiên tượng*, cảnh vật chung quanh có bất kỳ biến hóa gì cũng hết sức nhạy bén. Hôm nay trong bầu trời đêm truyền đến tiếng gió so với ngày thường tựa hồ rít lên rất nhiều, giống như có người đang lấy tốc độ cực nhanh tới gần phía bên này.

*thiên tượng: hiện tượng thay đổi trong không gian.

Thiên Tinh Cung nho nhỏ này, không có tài phú khuynh quốc, cũng không có kho báu bí kíp, ngoại trừ thái giám thỉnh thoảng tới tuyên chỉ hỏi quẻ bói thì không có người đến.

Tối nay, lại có người âm mưu lẻn vào, sẽ là ai chứ?

Nàng chợt lách người, vào trong phòng trước, sau đó Nghênh Mai ở bên ngoài thông báo hộ vệ, cũng bị nàng kéo vào trong.

Người đến đúng là Long Đồ Bích.

Hắn vài lần muốn gặp Uyển Chỉ U, nhưng đều bị nàng cự tuyệt, nói cái gì đã là hôn phu hôn thê, trước khi cưới phải tránh gặp mặt.

Hắn nói với thúc phụ tỏ ý muốn gặp mặt nàng một lần, thúc phụ cũng chỉ ha ha cười nói: “Gấp cái gì? Thành thân, đêm động phòng hoa chúc còn sợ ngươi nhìn không đủ?”

Chẳng lẽ Uyển Chỉ U này là yêu quái ba đầu sáu tay hay sao? Tại sao lại không thể gặp?

Hơn nữa lúc trước hắn nghe được đủ laoi tin đồn về nàng, làm hắn thật sự không yên lòng, cho nên tối nay hắn quyết định mạo hiểm, tối đến thăm dò Thiên Tinh Cung, nhìn xem rốt cuộc là gì.

Thiên Tinh Cung tuy rằng thần bí, nhưng không có của cải quý giá, cho nên thủ vệ không tính là nghiêm mật, đối với người võ công cao cường như Long Đồ Bích mà nói, ra vào nơi này và đi dạo trong hậu hoa viên nhà mình thì không có gì khác nhau.

Thiên Tinh Cung trước sau cùng sở hữu ba tòa cung thất, qòa thứ nhất ở đầu phía Nam, là nơi để đồ cúng tế; tòa thứ hai ở giữa, là trung tâm của Thiên Tinh Cung, cũng là nơi hướng lên trời xem bói, truyện thánh mệnh lên trời; tòa thứ ba là nơi ở của Thiên Tinh quan, gần sát sông Thông Thiên.

Long Đồ Bích không trì hõan chút nào, hơi xoay nhẹ mũi chân ở trên nóc nhà, thả người về phía trước liền qua hai tòa cung thất, thẳng đến tòa cuối cùng.

Dọc theo đường đi, hắn nhìn vài tên hộ vệ lác đác, đúng như lời đồn, hắn không nhìn thấy có thị nữ nào ra vào.

Tới trước cửa tòa cung thất thứ ba, hắn do dự một chút, bởi vì trong cung một ngọn đèn đều không có, tối đen đến mức không thấy rõ cả hai ngón tay.

Nàng đã ngủ chưa? Nếu đã ngủ say, hắn nên làm cái gì bây giờ? Lẻn vào trong phòng, đứng ở bên giường, nhìn nàng cho rõ ràng? Hay là gọi nàng, tâm tình một phen?

Nhưng mà nên nói cái gì? Hỏi nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào? Có nguyện ý làm thê tử của hắn không? Có an phận thủ mình cả đời với hắn không?

Một đống vấn đề này hiện lên trong đầu, Long Đồ Bích bị chính ý nghĩ ngây thơ của mình chọc cười. Nhưng nếu bảo hắn không tiến mà lui, hắn rất không tình nguyện.


Năm đó khi hắn đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chưa từng tiến thoái lưỡng nan như thế, thế nào mà chỉ một nữ tử đã làm khó hắn rồi?

Ngay lúc hắn vẫn còn đang suy tư nên làm như thế nào thì trong phòng bỗng nhiên có động tĩnh truyền tới ——

Đó là thanh âm của một nữ tử, thực mềm mại đáng yêu, có thể quyến rũ đến tận lòng người…, nhưng theo từng lời từng chữ, mỗi câu nói, lại làm cho Long Đồ Bích như tiến vào trong hầm băng, hắn cũng là hán tử chính trực, tiếng nói nũng nịu này, cũng từng nghe qua ——

“Ai nha, ngươi nhẹ nhàng thôi, thô lỗ như vậy làm chi?”

“Đau, ngươi không biết thương hương tiếc ngọc sao?”

“Ngươi thật đáng ghét, ta thật sự đã đánh giá cao ngươi.”

“Lại dùng thêm chút sức chứ sao. . . . . .”

Trong phòng, Nghênh Mai cố gắng lấy tay che miệng lại, hai mắt mở thật to, trợn mắt há miệng mà nhìn tiểu thư ở bên cửa sổ cố ý dùng tiếng nói nũng nịu, nói xong lời này thật khiến cho nàng mặt đỏ tim đập.

Lão Thiên của ta, Bồ Tát của ta, tiểu thư nhà nàng là người rụt rè lạnh nhạt với chuyện tình cảm, từ nơi nào học được những từ ngữ đó? Còn nói được lưu loát mà không đỏ mặt không thở gấp, nếu không phải nàng ở cạnh tận mắt nhìn thấy, nàng thật đúng là sẽ nghĩ rằng trong phòng tiểu thư có giấu nam nhân, mà tiểu thư đang cùng nam nhân kia. . . . . .

Xấu hổ, mắc cỡ chết người!

Uyển Chỉ U tuy rằng trong miệng nói những ngôn từ phóng đãng của nam nữ trên giường, nhưng đôi mắt sáng ngời trước sau vẫn nhìn thấu qua cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh.

Nàng biết có người đến, mà người đến công phu không thấp. Một nhân vật như vậy đột nhiên đêm khuya đến thăm, không có vào nhà, không có hành động, hiển nhiên là muốn thám thính chuyện của nàng.

Là Long Đồ Bích phái người tới sao? Đến tra xét nàng thật sự có phải nữ tử phóng đãng tùy tiện? Tốt lắm, nàng sẽ trò hay cho đối phương xem.

May mắn khi cha nàng còn sống, cả ngày cùng các di nương quấn lấy nhau, “mưa dầm thấm đất”, nàng đối với chuyện nam nữ coi như cũng biết đại khái, chỉ cần đối phương không vào trong phòng, chuyện này chắc chắn không bị phát hiện.

Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được ngoài cửa sổ có bóng người lắc lư, hiển nhiên là người đến muốn tới gần bên cửa sổ.

Không được! Chẳng lẽ nàng lừa gạt người nọ chưa đủ, đối phương thật sự muốn “nghiệm minh chính thân”*sao?

*nghiệm minh chính thân: tự mình kiểm tra cho rõ ràng.

Nàng đưa tay lên, kéo Nghênh Mai vẫn luôn che miệng, không dám lên tiếng qua bên cạnh, vươn tay rút trâm cài tóc của Nghênh Mai, vò rối mái tóc của nàng, lại lột xuống thắt lưng của nàng, cố ý làm vạt áo ngoài của nàng lộn xộn.

“Tiểu. . . . . .” Nghênh Mai sợ tới mức luông cuống, căn bản không rõ chủ tử rốt cuộc đang giở trò quỷ gì.

“Hư ——” Uyển Chỉ U lộ ra khuôn mặt tươi cười lại quỷ dị khó lường, ngón trỏ đặt trên đôi môi đỏ của nàng, nói nhỏ: “Nha đầu ngoan, giúp ta một việc, sau khi ra ngoài, cái gì cũng không cần nói.”

Tiếp theo nàng lại mở cửa phòng ra, đẩy Nghênh Mai ra khỏi cửa.

Nghênh Mai cùng Long Đồ Bích cũng không nghĩ tới Uyển Chỉ U có chiêu này, cho nên Long Đồ Bích căn bản chưa kịp tránh né, ngay tại dưới ánh trăng đối mặt với Nghênh Mai.

Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn người con gái dang người có chút mượt mà này, sau đó híp mắt lại. Nàng, chính là Uyển Chỉ U sao?

Thật sự tư sắc bình thường không nói, lại còn mặc quần áo nam tử, tóc tai rối loạn, vẻ mặt hoảng hốt, như là nữ nhân phóng đãng bị bắt gian trên giường.

Hắn nhịn không được mà nặng nề hừ một tiếng. Đây là tiểu thư khuê các mà thúc phụ vì hắn ngàn lần chọn sao?

Hay cho một tiểu thư khuê các!

Hay cho một thiên kim quan gia hiếu thuận cha mẹ!

Hay cho một vị hôn thê thông minh!

Hắn liếc mắt nhìn lần nữa, đúng là tự rước lấy nhục!

Không nói hai lời, hắn xoay người bay lướt lên mái hiên, nháy mắt cả bóng dáng đều biến mất.


Nghênh Mai bị dọa sợ, ngã ngồi trên mặt đất, tay che ngực, lầu bầu nói: “ Vị kia, vị công tử kia, rốt cuộc là người nào a?”

Lúc này, bên trong phong, Uyển Chỉ U mới chậm rãi hiện thân, tựa vào khung cửa, Hồi tưởng vị nam tư trẻ tuổi mới vừa rồi cùng Nghênh Mai nhìn thẳng vào mắt nhau, khóe môi không khỏi nhếch lên: “ Nếu ta đoán không sai, hắn chính là Long Đồ Bích.”

Nghênh Mai cực kì hoảng sợ” Là cô gia?”

Uyển Chỉ U cải chính từ của nàng “ Lúc trước chính xác là cô gia, sau này…… đại khái không liên quan gì đến ta nữa?”

Đây cũng chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Long Đồ Bích. Mặc dù là giữa đêm khuya khoắt từ khe cửa vôi vã rình coi một cái, nhưng nàng không thể không thừa nhận, khí chất, tướng mạo, võ công, sự can đảm của Long Đồ Bích, không khỏi là trong một vạn tuyển được một, cũng khó trách nàng vẫn nghe được tin đồn: trong Hoàng thành có không ít danh môn khuê tú cảm mến hắn, nếu không phải vận quẻ của nàng cùng hắn trong mười năm đều là hung que, đại khái nàng cũng sẽ khuynh đảo vì hắn đi?

Cũng may, người này sẽ phải cùng nàng đoạn tuyệt hết thảy quan hệ.

Phật có dạy: không tức là sắc, sắc tức là không. Ham muốn mỹ mãn đích xác là cội nguồn của tai họa.

Nàng vẫn nên yên lặng, bình bình đạm đạm trải qua cuộc sống an ổn này, đây mới thực sự là hạnh phúc.

Long Trữ Nam ngưng mắt nhìn tờ điều động trên tay mình, sau một hồi mới ngẩng đầu lên, cười hướng về phía Long Đồ Bích đứng trước mặt, nói: “ Đồ Bịch, xảy ra chuyện gì? Đang yên lành, tại sao lại muốn điều đến biên cương?”

Mặt Long Đồ Bích không biểu tình, nói “ Bệ hạ nên biết, cao tổ hoàng đế cùng Nguyệt Dương quốc định ra một hiệp nghị bất chiến, nhưng Nguyệt Dương quốc thủy chung vẫn không buông tha dã tâm. Gần đây ta nhận được không ít hồi báo, nói Nguyệt Dương quốc đang rục rịch, hơn nữa có thể bí mật phái một đạo nhân mã, muốn bắt đầu từ biên giới Phổ Lỗ Đồ quốc lặng lẽ lẻn vào Long Cương quốc, vì vậy ta muốn trấn giữ biên quan, trước đem nhóm người này bắt được hãng nói.”

Long Trữ Nam cười nhạt, nói : “Ý tưởng tốt, nhưng chuyện như vậy hoàn toàn không cần ngươi địch thân vi hành, giao cho tướng lĩnh biên quan đi làm là được, ngươi còn phải chuẩn bị hôn sự đấy.”

“ Bệ hạ, chuyện liên quan đến trọng đại, chuyện cá nhân trước nên để một bên, chỉ xin bệ hạ chuẩn cho ta đi biên quan.”

Nụ cười Long Trữ Nam biến mất mấy phần, nhìn hắn nói: “ Ngươi sẽ không phải là không muốn hôn sự này cho nên cố ý kiếm cớ chứ?”

Trên mặt Long Đồ Bịch hiện lên một chút thần sắc nhàn nhạt châm chọc: “ Bệ hạ, nếu như ta nói ta hủy bỏ hôn sự này, bệ hạ nghĩ như thế nào”

“ Trẫm không cho phép” Lông mày của hắn trầm xuống “ Hôn sự này, là chừng mười năm trước trẫm định ra cho ngươi___”

“ Chúng ta không thể bội ước, đúng không?” Long Đồ Bích bất đắc dĩ cắt đứt lời nói của thúc phụ “ Nhưng bệ hạ, ta cảm thấy quan hệ này liên quan đến hạnh phúc cả đời của ta, có phải ta nên tự làm chủ hay không? Cái nha đầu kia….. cùng ta bất hòa.”

“ Các ngươi còn chưa sống chung với nhau, làm sao biết là sẽ bất hòa?” Long Trữ Nam cười, nói “ Tốt lắm, Đồ Bích, chớ oán trách, trẫm đảm bảo, nếu ngươi nhìn thấy nàng sẽ rất vui mừng. Nếu đến lúc ấy ngươi cảm thấy nàng không đủ đẹp, không đủ đáng yêu, trẫm sẽ chấp thuận cho ngươi cưới tiểu thiếp khác, nhưng trước hết ngươi phải cưới Uyển Chỉ U làm chính phi.”

Long Đồ Bích âm thầm cười lạnh một tiếng “ Vui mừng, ta đã đủ vui mừng.”. Hắn ngẩng đầu lên, như chém đinh chặt sắt mà tỏ vẻ “ Ta tuyệt đối không cưới nàng, tốt nhất bệ hạ nên bỏ cái ý niệm này đi? Cho dù ta cả đời không có vương phi, cũng sẽ không cưới nữ nhân kia!”

Nghe vây, Long Trữ Nam cũng nổi giận, thấy hắn cư nhiên phất tay áo rời đi, lập tức đứng dậy quát lên “ Đồ Bích! Ngươi đứng lại!”

Long Đồ Bích bất đắc dĩ dừng bước lại, Long Trữ Nam cũng đi xuống án thư, đi tới trước mặt hắn.

Đối mặt với khuôn mặt nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi, hắn khẽ thở dài: “ Được rồi, có một bí mật, trẫm vẫn không nói cho ngươi biết, ngươi đã kiên quyết như thế, trẫm không thể làm gì khác hơn là đành nói. Ngươi tới đây.”

Long Đồ Bích không biết lúc này làm sao lại có bí mật, chẳng lẽ bí mật này liên quan đến hôn sự của hắn?

Hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo hoàng thượng, một đường đi vào bên trong điện, Long Trữ Nam cẩn thận lấy một tờ giấy đã ố vàng từ trong rương ra, hiển nhiên đã từ lâu rồi.

Đem tờ giấy kia đến trước mặt Long Đồ Bích , hắn nghiêm mặt nói: “ Năm đó phụ thân ngươi qua đời sớm, cho nên trẫm may mắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này. Đại khái trời cao nhận định, ngôi vị hoàng đế này không nên do ta tới ngồi, cho nên đến nay trẫm vẫn không có con cháu. Toàn bộ mọi người trong Long Cương quốc đều biết, ngươi là người thừa kế duy nhất cho ngôi vị hoàng đế này. Cho nên mười mấy năm trước, trẫm liền sai người đi xem nhóm bát tự của ngươi, bát tự nói ngươi cả đời sẽ có địa vị cao quý nhưng sẽ có đại kiếp.”

Hắn chỉ vào những chữ trên tờ giấy, chậm rãi nói: “ Đây chính là kiếp số của ngươi.”

Long Đồ Bích nhìn tám chữ rõ ràng trên tờ giấy—— Long Ngâm Cửu Tiêu, thay đổi bất ngờ. Hơi cau mày, hỏi “ Đây là ý gì?”

“ Nhóm chữ cùng sĩ, thuật sĩ, tinh quan, trẫm tìm vài cái, cuối cùng nhóm ra ngoài cũng chỉ có tám chữ này, rốt cuộc đại biểu có ý gì, ai cũng không nói được, đại khái ý trời khó dò đi?” Long Trữ Nam than thở, một tay nhẹ nhàng khoác lên trên vai Long Đồ Bích “ Sau khi tám chữ này được nhóm ra, trẫm vẫn luôn lo sợ bất an, khắp nơi tìm kiếm phương pháp phá giải.”

“ Sau lại có người đề nghị với trẫm, nhất định phải tìm cô gái có bát tự hợp với ngươi mới có thể hóa giải kiếp số. Ngươi mang chúa mệnh Tinh là Nhật Đế Tinh, nàng kia cũng mang chúa mệnh Tinh là Nguyệt Hậu Tinh. Vì vậy mà trẫm gọi quan hộ tịch tìm tất cả những bé gái trên Long Cương quốc sinh ra trong mấy năm đó thì chỉ có Uyển Chỉ U phù hợp với mạng này.”

Nói tới đây, Long Đồ Bích coi như đã hiểu rõ, hắn nhịn không được cười lên “ Bệ hạ, chuyện ngu xuẩn như vậy mà ngài cũng tin? Cái gì chúa mệnh Tinh, Nhật Đế Tinh, ta trước kia thế nào chưa có nghe qua? Chẳng lẽ đời này ta bình an hay xui xẻo còn phải do thê tử quyết định? Coi như là vậy, ta cũng sẽ không cưới nữ nhân như Uyển Chỉ U!”

Long Trữ Nam nóng lòng vỗ bàn “ Đồ Bích, có phải trẫm đem ngươi nuông chiều thành hư? Trẫm tận tình khuyên bảo, cùng ngươi nói nhiều như vậy, ngươi cư nhiên một chút cũng không thông cảm? Ngươi là vì những tháng ngày an ổn, bình yên của Long Cương quốc, bất kể ngươi có nguyện ý hay không, trẫm không thể xin lỗi liệt tổ liệt tông Long Cương quốc! Ngươi nhất định phải cưới Uyển Chỉ U, ba tháng sau là ngày thành hôn? Trẫm cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi nhắc lại chuyện từ hôn này, trẫm……..liền đem nàng trực tiếp đưa đến vương phủ của ngươi!”

Long Đồ Bích nghe vậy mặt xanh mét, nhưng sắc mặt của hoàng đế so với hắn còn khó nhìn hơn. Nói đến cuối cùng, Long Trữ Nam vừa là trưởng bối của hắn, vừa là vua của một nước, vô công vô tư, hắn cũng không thể không vâng lời hắn.

Chẳng qua vừa nghĩ đến thanh âm tối hôm qua mình nghe được, hắn liền không nhịn được đối với ba chữ Uyển Chỉ U này buồn nôn. Những thứ kia coi như là đoán chữ, chẳng lẽ gia đình Uyển Chỉ U âm thầm mua được tên lường gạt sao? Vì để cho một ngày nữ nhi nhà mình có thể trèo lên ngôi vị hoàng hậu, làm rạng rỡ cửa nhà, cho nên liền một tay che trời, lừa dối hoàng đế?

Hừ, chỉ sợ là………

Sau lần đó, Long Đồ Bích vẫn ưu nhã như trước, tính tình khó có thể thân cận, hành vi đột nhiên trở nên phóng đãng, mỗi ngày, mỗi đêm, đều có người thấy hắn ra vào quán rượu, kĩ viện, cũng bừa bãi trêu chọc cô gái mới lớn, thậm chí còn đem hoa khôi thanh lâu mang về ngủ trong vương phủ.

Tính tình hắn đại biến, lập tức đưa đến những ý kiến thảo luận của dân chúng Hoàng thành, mà Long Trữ Nam càng thêm cực kỳ tức giận. Hắn biết đây là thủ đoạn cố ý phản kháng của đứa cháu đối với cuộc hôn nhân do hắn an bài này.

Hắn cho triệu Long Đồ Bích, sau khi khiển trách một phen, Long Đồ Bích vẫn không chút nào sửa đổi, thậm chí ngày càng tệ hại hơn, mua một thiếu nữ ven đường bán mình chôn cất phụ thân, lấy một tiểu thiếp có tư sắc vào trong phủ.


Nghe những tin tức này xong, người duy nhất mừng thầm chỉ có Uyển Chỉ U.

Có thể nói phản ứng của Long Đồ Bích so với dự đoán cuả nàng tốt hơn rất nhiều. Nàng hiểu, Long Đồ Bích làm thế này là hướng nàng thị uy, ý là: ngươi có thể chơi, ta so với ngươi còn có khả năng hơn.

Xem ra, nàng chỉ cần nhàn nhã ngồi đợi, không được bao lâu, hoàng thượng sẽ giống như ban đầu, hạ chỉ giải trừ cái cọc hôn nhân hoang đường buồn cười này.

Nàng lặng lẽ chờ đợi, hơn mười ngày sau, quả nhiên hoàng đế triệu kiến nàng, lòng nàng tràn đầy vui mừng phụng chỉ vào cung.

Long Trữ Nam ở chính điện Đạp Nguyệt điện thấy nàng, hiện tại nơi này thuộc về hoàng hậu, mà hoàng hậu đã nằm triền miên trên giường bệnh nhiều năm, nghe nói mỗi lần hoàng thượng xuống triều, cũng sẽ tới bên này thăm hoàng hậu một canh giờ. Bên ngoài vẫn có tin đồn nói: hoàng thượng cho đến nay vẫn không có con cháu, nguyên nhân lớn là do tình cảm vợ chồng sâu đậm giữa hoàng thượng và hoàng hậu. Sau khi hoàng hậu bệnh nặng, hoàng thượng rất ít khi lâm hạnh các phi tử khác.

Trước kia Uyển Chỉ U chỉ nghĩ rằng đây là cách nói ảo tưởng, lãng mạn của các thiếu nữ dân gian, nhưng hôm nay, khi nàng ở Đạp Nguyệt điện, tận mắt thấy hoàng thượng cầm khăn lông trên tay, ôn nhu lau mồ hôi cho hoàng hậu, nàng cũng không khỏi cảm động.

Nàng bước lên trước mấy bước, nói: “ Bệ hạ, để cho ta tới làm”

Long Trữ Nam quay đầu lại nhìn nàng một cái, cười nói: “ Không, chuyện tuy nhỏ nhưng trẫm đã làm mười mấy năm, khăn phải đủ ấm, vắt vừa đủ ẩm ướt, hành động nặng nhẹ như thế nào, trẫm so với ngươi rõ hơn, ngươi hay là trước ngồi bên cạnh một chút. Hôm nay không phải trẫm muốn gặp ngươi mà là hoàng hậu muốn gặp ngươi.”

Lời nói này ngoài dự liệu của Uyển Chỉ U, nàng cùng hoàng hậu không có bất kỳ giao tình nào, ngay cả hoàng thượng cũng chỉ mới gặp mặt vài lần mà thôi. Vì vậy nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn hoàng hậu nằm trên giường.

Bởi vì hoàng hậu bệnh nhiều năm, dáng vẻ tiều tủy, không nhìn ra vốn là người nghiêng nước nghiêng thành, chẳng qua là đôi mắt thật lâu vẫn ngưng mắt nhìn hoàng thượng, trong mắt chứa đựng ôn nhu làm người ta cảm động.

Uyển Chỉ U không khỏi suy tư, thì ra trong nhà đế vương cũng có thể cùng nhau bạc đầu đến già, cùng chung hoạn nạn.

Đợi hai người bọn họ nói một chút lời, Long Trữ Nam mới cười xoay người lại nói với Uyển Chỉ U “ Ngươi ở chỗ này bồi hoàng hậu đi, trẫm còn có công việc phải xử lý.”

Nàng vội vàng đứng dậy tiễn, hoàng hậu lại nhẹ giọng gọi nàng “ Chỉ U không cần phải tiễn hoàng thượng. Tới, ngồi xuống bên cạnh ta.”

Cung nữ bên cạnh mang một chiếc ghê hình tròn đến trước giường, Uyển Chỉ U theo lời đến gần, quỳ gối hành lễ.

Hoàng hậu đưa một đôi tay khô gầy đến, nhẹ nhàng cầm tay nàng, ôn nhu quan sát nàng một hồi, mới mỉm cười nói: “ Thật là một cô nương tốt, ngày thường xinh xắn như vậy, bây giờ ta cũng yên tâm, đứa trẻ Đồ Bích kia cũng coi như có phúc khí.”

Trong lòng Uyển Chỉ U lập tức khẩn trương, nàng vỗn tưởng rằng những ngày gần đây Long Đồ Bích huyên nào lớn như vậy, bệ hạ sẽ đứng về phía nàng, nhưng nghe khẩu khí của hoàng hậu như vậy, tựa hồ…….. nàng mới xui xẻo?

Hoàng hậu lại khẽ thở dài “ Ta biết hiện tại có một chút lời đồn nhảm, ngươi không nên quá so đo, từ trước đến nay đứa trẻ Đồ Bích kia làm việc rất có chừng mực, nó sẽ không làm loạn, chẳng qua tâm tư của nó tương đối sâu, trong lòng có cái gì cũng chưa bao giờ nói với người khác, ngày sau ngươi làm thê tử của nó, khuyên răn nó nhiều hơn, giữa vợ chồng không nên có khúc mắc, huống chi các người còn muốn qua một đời. Ngươi là người thông mình, hiểu ý ta không?”

“ Ta……hiểu”. Nàng cắn cắn môi dưới, bất đắc dĩ lên tiếng.

“Ngày sau nếu có gì khó xử hoặc Đồ Bích khi dễ ngươi, nhớ tới nói cho ta biết, ngươi có thể đem chỗ này của ta làm nhà mẹ đẻ ngươi”

Hoàng hậu càng nói càng kiên nhẫn thành khẩn, tâm Uyển Chỉ U càng lạnh, rơi xuống càng sâu.

Cuối cùng hoàng hậu còn lấy ra một chiếc vòng tay hoàng kim được chế tạo tinh xảo trong một hộp gỗ đen mạ vàng đặt bên gối, tự mình đeo vào cổ tay nàng.

“ Chiếc vòng tay này, cũng coi là vật gia truyền của gia tộc Long thị, trước đây lúc ta gả cho hoàng thượng là hoàng thái hậu tặng ta, hôm nay ta tặng cho ngươi, mong ngươi có thể vì Long thị mà khai chi tán diệp, nhiều con nhiều cháu.”

Nói tới chỗ này, mặt hai nữ nhân đều đỏ. Hoàng hậu đỏ mặt là bởi nhớ tới đêm động phòng ngọt ngào thời thiếu nữ lúc gả cho trượng phu mà Uyển Chỉ U đỏ mặt vì nóng lòng phiền não không phát tiết được đưa lên mặt.

Chẳng lẽ nàng bị một chiếc vòng tay cầm tù, thật trốn không thoát sao?

Từ Đạp Nguyệt điện ra ngoài, lúc tới Uyển Chỉ U không khỏi hưng phấn, bây giờ thì ủ rũ cúi đầu giống như phượng hoàng đỏ bị người ta dội nước, chỉ muốn tìm một góc cuộn tròn đứng lên.

Bởi vì quá mức chán nản, nàng không chú ý tới người đối diện đi tới, cho đến khi thái giám dẫn nàng ra khỏi cung chợt dừng cước bộ, cung kính kêu lớn “ Ngọc vương gia, nô tài thỉnh an người” mới gọi về lực chú ý của nàng.

Cả người nàng chấn động, khóe mắt liếc trộm bóng người mặc màu xám bạc cách đó không xa đang hướng bên này đi, áo choàng màu xám bạc….. chỉ có vương gia mới cóthể mặc như vậy

Đúng là oan gia ngõ hẹp, chẳng lẽ muốn ở chỗ này chính thức chạm mặt Long Đồ Bích?

Nàng không suy nghĩ quá lâu, chợt lách người, trốn vào bên trong bụi hoa .

Long Đồ Bích cũng tới thăm hoàng hậu, giờ phút này nhàn nhạt gật đầu một cái, ánh mắt đuổi theo bóng dáng mỹ lệ đột nhiên biến mất kia, nghi ngờ hỏi tên thái giám: “ Mới vừa rồi ngươi cùng ai ở chung một chỗ?”

Thái giám cười một tiếng, cố gắng thấp giọng nói “ Ngài suy nghĩ một chút, toàn bộ Long Cương quốc, cô nương nhà nào thấy ngài sẽ tránh?”

Hắn vẫn không hiểu, cau mày nói “ Đem lời nói nói rõ.”

Thái giám không dám thừa nước đục thả câu nữa “ Là Uyển cô nương”

“ Uyển Chỉ U?” Vừa mới nhắc tới tên này, toàn thân Long Đồ Bích liền muốn bốc lửa, hung tợn hướng bóng lưng Uyển Chỉ U mà trừng mắt, lạnh lùng hừ một tiếng “ Không thấy là tốt nhất!”

Dứt lời, hắn ngày cả nhìn một cái cũng lười muốn nhìn, nhấc chân đi về phía Đạp Nguyệt điện.

Mà lần thay đổi này hai người cũng không muốn tin tưởng, sau lần này duyên phận của bọn họ sẽ bị tơ hồng của nguyệt lão trói càng chặt hớn………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.