Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 506: Tiên Đạo Chi Minh


Đọc truyện Biên Hoang Truyền Thuyết – Chương 506: Tiên Đạo Chi Minh

Đồng Minh Tiên ĐạoYến Phi nảy sinh cảm giác hoàn toàn thoải mái, mọi thứ đều thỏa mãn. Lần này chàng cảm thụ sâu sắc nhất hơn bất cứ lần nào khác.An Ngọc Tình đang dẫn đường phía trước. Vượt qua hết mái nhà này đến mái nhà khác, bầu trời sao đêm làm nền cho vẻ mỹ lệ của nàng. Tà áo đung đưa, nàng lướt đi trong màn đêm như tiên nữ trên trời động lòng phàm xuống trần gian du ngoạn.Cuối cùng An Ngọc Tình dừng lại trên mái ngói chủ điện một ngôi đền hùng vĩ. Nàng quay người lại nhìn chàng cười, mắt long lanh như bảo thạch lấp lánh trong bóng đêm.Yến Phi dừng lại bên nàng, mùi hương mê nhân từ người nàng lập tức sực nức trong mũi chàng.An Ngọc Tình sung sướng kêu lên: “Yến Phi! Yến Phi!”Ngay cả tên ngốc cũng biết mỹ nhân trước mặt đang thổ lộ nỗi lòng với mình, huống chi là người nhạy cảm như Yến Phi. Tình cảm nồng nàn của nàng bùng lên bao vây lấy chàng, vượt qua hết tất cả nhục dục tầm thường, thuần khiết không gợn chút vẩn đục.Yến Phi vui vẻ nói: “Ngọc Tình! Thật không tưởng được là nàng lại đột nhiên tới thăm. Ta không hề cảm ứng trước được sự việc, có thể thấy đạo tâm của nàng đã có tinh tiến đáng kể rồi.”An Ngọc Tình mang trang phục dạ hành, bên ngoài khoác áo chống lạnh, đứng đón gió, tư thế ưu mỹ đến không còn lời nào có thể tả xiết. Da trắng y phục đen càng làm nổi bật nét băng cơ ngọc cốt của nàng, phối hợp với nhau, tuyệt không kém gì Mặc Sĩ Minh Dao làm chàng như lạc vào trong mộng vì đôi mắt thần bí đó. Yến Phi sinh ra cảm giác động nhân không gì sánh được.An Ngọc Tình nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện nhé?”Yến Phi kề vai cùng nàng ngồi xuống mái ngói. Nơi quân sự trọng trấn – thành Quảng Lăng như lấy bọn họ làm tâm tỏa ra bốn phương tám hướng. Đặc biệt đêm nay có khả năng rất lớn sẽ quyết định quyền tác chủ thành trì thuộc về tay ai. Yến Phi có cảm xúc sâu sắc rằng đây là đêm quyết định vận mệnh phương Nam.U hương từ thân thể yêu kiều của An Ngọc Tình thoảng đến. Lắng nghe hơi thở ôn nhu, cảm nhận được thân thể ấm áp của nàng thật sự là thân thiết mê người.An Ngọc Tình thở ra một hơi chứa đầy tâm sự, nhẹ nhàng nói: “Yến Phi à, chúng ta lại được ở bên nhau! Ta thật sự sợ không thể gặp chàng nữa, nhưng chúng ta lại gặp nhau rồi!”Yến Phi quay đầu quan sát kĩ ngọc dung của nàng, mỉm cười hỏi: “Ngọc Tình không phải đã luyện thành “Chí Âm Vô Cực” rồi sao?”An Ngọc Tình nghênh đón ánh mắt nóng bỏng của chàng, nở một nụ cười xán lạn như sao trời: “Người ta lần này là đặc biệt đến để nói cho huynh biết về bí mật của “Chí Âm Vô Cực”, chỉ sợ huynh không đợi được đi tìm Tôn Ân quyết chiến, hoặc Tôn Ân tìm ra huynh trước Ngọc Tình. May mắn là Ngọc Tình vẫn có chút vận khí, biết rằng trước tiên nên thử vận khí ở Biên Hoang tập, gặp được huynh đệ Thác Bạt Nghi của huynh mới biết huynh đã đến Nam phương tìm Tôn Ân. Ngọc Tình lo lắng đến chết, may mắn là cảm ứng được huynh ở nơi đó. Yến Phi ơi! Huynh có biết Ngọc Tình trong lòng vui sướng đến thế nào không?”Yến Phi nói: “Ta cũng có tin vui muốn báo cho Ngọc Tình, vấn đề Tôn Ân đã giải quyết xong rồi.”An Ngọc Tình ngây người: “Huynh và Tôn Ân … ôi!”Yến Phi đem hết tình huống quyết chiến với Tôn Ân ra kể chi tiết, rồi nói tiếp: “Đó là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ ra để đối phó với Tôn Ân. Thành toàn giúp người cũng nhận được sự đáp trả xứng đáng, ta đã ngộ được bí mật của “Phá toái hư không”, khiến tiên đồ* của chúng ta thông suốt không bị cản trở. Chỉ cần có thể giải quyết được một vấn đề là chúng ta có thể rời bỏ thế giới ô trọc này bất cứ lúc nào chúng ta thích.”An Ngọc Tình vừa kinh hãi vừa mừng reo lên: “Thật khiến người ta không tưởng tượng nổi. A! Yến Phi!”Yến Phi nhịn không được trêu nàng: “Đêm nay nàng kêu ta đây là lần thứ mấy rồi!”An Ngọc Tình liếc chàng một cái: “Trước mặt huynh, Ngọc Tình không cần phải che giấu niềm vui trong lòng. Người ta sau khi luyện thành “Chí Âm Vô Cực”, trong lòng chỉ nghĩ đến huynh, chỉ sợ chậm một bước, lại sợ ngay cả khi huynh luyện thành “Chí Âm Vô Cực” cũng chỉ có thể đồng quy vu tận với Tôn Ân. Hiện tại mọi lo âu đều đã hết, chỉ biết kêu tên huynh để bộc lộ niềm vui trong lòng. Yến Phi, Yến Phi! Huynh đã minh bạch cảm giác của Ngọc Tình chưa?”Yến Phi nhìn thấy bộ dạng khả ái nhảy nhót vì vui mừng như một cô bé con của nàng, trong lòng tràn ngập cảm giác tự hào, vì chàng tịnh không làm vị hồng nhan tri kỷ này thất vọng.An Ngọc Tình dõi mắt về hướng Đại Giang: “Huynh đệ Thác Bạt Nghi của huynh nhờ ta báo với huynh, năm xe vàng đã chuyển đến Biên Hoang tập, bọn họ đang toàn lực chuẩn bị. Chỉ có bấy nhiêu, nhiệm vụ đưa tin đã hoàn thành rồi đấy!”Trong lòng Yến Phi tràn ngập niềm vui trùng phùng sau khi tạm thời xa cách. Tại giây phút này, cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi đang tiến hành kịch liệt tại Quảng Lăng phảng phất không còn quan hệ đến chàng.Sự thật đương nhiên không phải là như vậy, chàng hiểu rõ hơn Hà Vô Kị những ý tưởng đang chuyển động trong đầu Lưu Dụ. Vì mối nhục của Vương Đạm Chân, sự cừu hận của Lưu Dụ đối với Lưu Lao Chi đến nước của năm hồ bốn biển cũng không rửa được hết. Gã lần này ôm hận mà đến chính là muốn tính sổ với Lưu Lao Chi. Gã khăng khăng đi gặp Lưu Lao Chi là muốn mặt đối mặt đả kích hắn, xem hắn rơi vào tình trạng bơ vơ, cô độc, thân bại danh liệt, đường cùng mạt vận. Như thế mới có thể tiết hết mối hận trong lòng.Yến Phi sẽ không ngăn cản Lưu Dụ. Là vì ngày mà Lưu Dụ mong đợi lâu nay đã đến, gã trong hoàn cảnh ác liệt nhất vẫn có thể bảo trì đấu chí mạnh mẽ, tự tao cơ hội cho bản thân, hoàn thành những việc gần như không thể làm được.Giả sử như tình huống tương tự như vậy xảy ra với Kỉ Thiên Thiên, chàng cũng sẽ như Lưu Dụ tiến hành báo thù. Chàng hiểu Lưu Dụ, minh bạch nỗi thống khổ và sự hành hạ của tình yêu, điều khó chịu nhất là nỗi day dứt như con rắn độc gặm nhấm tim gan.Nếu như ngày ấy Lưu Dụ không lý gì đến sự phản đối của Tạ Huyền, cùng Vương Đạm Chân trốn đi Biên Hoang tập thì nàng ta đã không phải chịu vận mệnh bi thảm như vậy. Đó chính là niềm hối hận lớn nhất của Lưu Dụ.Lưu Dụ tuy đảm bảo với Hà Vô Kị sẽ không trực tiếp làm hại đến Lưu Lao Chi. Nhưng đối phó với một người không nhất định cứ phải động đao động thương, với tài trí của Lưu Dụ, gã sẽ có những thủ đoạn khác có thể làm cho Lưu Lao Chi sống không bằng chết. Đó chính là nguyên nhân làm Lưu Dụ kiên trì muốn đến gặp Lưu Lao Chi tối nay.Thanh âm của An Ngọc Tình vẳng lại bên tai chàng: “Tôn Ân cuối cùng là sống hay chết rồi?”Yến Phi tỉnh lại. Một cơn gió mạnh thổi qua, làm vài sợi tóc của An Ngọc Tình vương vào mắt chàng, ngưa ngứa.An Ngọc Tình thoáng đỏ mặt, bối rối quay đầu lấy tay vén tóc lại, tay kia tự nhiên đưa lên sửa tóc, nàng liếc trộm chàng một cái, thần thái động nhân đến cực điểm.Yến Phi thầm nghĩ vẻ mỹ lệ và phong tình của An Ngọc Tình thật không kém gì Kỉ Thiên Thiên. Chàng mỉm cười: “Trước khi trả lời câu hỏi của Ngọc Tình, để ta nói Ngọc Tình nghe điểm tâm đắc ta lĩnh ngộ được từ cuộc quyết đấu với Tôn Ân.”An Ngọc Tình buông đôi bàn tay xinh đã hoàn thành nhiệm vụ, liếc xéo chàng một cái, thần sắc như vui mừng, như giận dỗi: “Nguyên lai Yến Phi cũng biết cách làm cho người ta hồi hộp. Ta đang nghe huynh kể đây!”Yến Phi vui vẻ: “Rất nhanh thôi nàng sẽ phát giác ra không phải là ta cố ý làm cho hồi hộp mà sự việc đơn đơn giản giản, tự nó có quá trình phát triển và kết quả. Nếu không kể theo thứ tự trước sau sẽ làm Ngọc Tình khó nắm bắt.”An Ngọc Tình đầy vẻ hứng thú, thúc giục: “Huynh kể đi, kể đi! Ngọc Tình đang rửa tai cung kính lắng nghe đây.”Một loại cảm giác vô lo vô nghĩ chiếm lấy tâm trí Yến Phi. Lần này gặp lại An Ngọc Tình, cảm giác lại có chút bất đồng. Tương lai không còn là mơ hồ không thể đoán trước, mà giống như mọi thứ đang nằm trong lòng bàn tay. Có thể cùng nhau khai sáng tương lai, cảm giác “kết minh” như vậy cũng tồn tại trong tình cảm vốn đã vi diệu giữa nam và nữ.Yến Phi nói: “Đầu tiên là việc “Phá toái hư không” có thể hợp lực thi triển được. Điều này đại tăng độ linh hoạt của đại kế phá không mà đi của chúng ta. Ví dụ như “Chí Âm Vô Cực” do An đại tiểu thư thi triển và “Chí Dương Vô Cực” do Kỉ đại tiểu thư thi triển nếu đủ để mở rộng Tiên môn, thì có thể giúp cho tên tiểu tốt phất cờ hò reo trợ trận một bên như ta quá quan rồi.”An Ngọc Tình phì cười, che miệng cười liếc chàng một cái: “Huynh nói thì nhẹ nhàng dễ dàng đấy, nhưng trên thực tế, người ta chỉ là mới chớm bước vào cửa ải “Chí Âm Vô Cực”, đến mức luyện thành thì còn cách một đoạn xa lắm.”Yến Phi nhún vai: “Có quan hệ gì đâu? Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà.” mới nhất ở truyen/y/y/comAn Ngọc Tình thoáng ngạc nhiên, rồi dường như nghĩ ra việc gì đó, bẽn lẽn cúi đầu tránh ánh mắt Yến Phi.Yến Phi trong lòng bình tĩnh, với nan đề phá không mà đi trước mắt, mọi thứ khác đều biến thành thứ yếu. Huống chi thế gian này chân chân giả giả, làm con người ta lầm lạc. Là biến giả thành chân hay biến chân thành giả sợ cũng không ai biết rõ được. Nếu đã như vậy thì cũng không cần “câu nệ” quá làm gì.Yến Phi nhẹ nhàng nói: “Tiếp nữa là ta vĩnh viễn không thể luyện thành “Chí Âm Vô Cực” hay “Chí Dương Vô Cực”. Là vì ta không có cách nào tách âm dương nhị thần ra được, đó là yêu cầu căn bản khi luyện thành nhị pháp.”An Ngọc Tình hiển nhiên bị lời chàng nói làm cho hồ đồ, quên cả thẹn thùng, đón ánh mắt của chàng nói: “Ta không hiểu!”Yến Phi đáp: “Là vì ta đã chết một lần.”An Ngọc Tình thất thanh kêu lên: “Cái gì?”Yến Phi đem tình huống “tiêu mạng” dưới chưởng của Mặc Sĩ Minh Dao ra kể hết, rồi cười khổ nói: “Kinh nghiệm chết lần đó làm âm dương nhị thần của ta hợp nhất làm một, khó phân tách lẫn nhau, cũng vì thế mà vô duyên luyện thành lưỡng pháp.”An Ngọc Tình vẫn bị kinh nghiệm hai lần chết đi rồi phục sinh của Yến Phi làm cho kinh hãi, muốn nói mà không nên lời. Nhưng đôi mắt mỹ lệ thần bí biết nói đó của nàng đã biểu lộ sự quan thiết vô bờ trong lòng đối với Yến Phi. Chàng thậm chí cảm nhận được ý nghĩa duy nhất để mỹ nhân này sống là nguồn gốc của sinh mệnh. Đó là một loại cảm giác không thể so sánh được, nơi sâu thẳm còn vượt qua cả tình yêu.Hai người tuy không có tiếp xúc nhục thể nhưng tâm linh và cảm xúc như hòa làm một, vượt xa cái gì mà thề non hẹn biển, đi cùng trời cuối đất.Bọn họ có lẽ vẫn không tính là tình nhân, nhưng đã vượt qua quan hệ yêu đương thông thường.An Ngọc Tình nhẹ thở một hơi: “Đó cuối cùng là hung hay là cát đây?”Yến Phi cười đáp: “Ta vì thế có thể mở Tiên môn cho Tôn Ân, còn có việc gì đáng lo lắng không? Sự thật chứng minh, chỉ mình ta cũng có biện pháp khai mở Tiên môn.”An Ngọc Tình nhíu mày, nhưng không nói lời nào.Yến Phi đương nhiên biết trong lòng nàng đang lo lắng điều gì, chỉ là vì nàng thấy chàng hào khí như vậy, không nhẫn tâm nói ra điều làm chàng nhụt chí. Chàng mỉm cười: “Ta biết Ngọc Tình một mực lo lắng không có cách nào mở Tiên môn đủ rộng để ba người chúng ta nắm tay đi vào, nhưng sự lo lắng đó hoàn toàn không cần thiết. Thời khắc lúc Tôn Ân bước qua Tiên môn, ta cảm ứng được nhục thể của lão đã tan thành mây khói, không lưu lại nửa điểm vết tích.”An Ngọc Tình không kìm được kêu lên một tiếng kinh hãi “a”, hai mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ.Yến Phi thong thả nói: “Ngọc Tình không cần kinh hoảng. Cảm ứng của ta vẫn có căn cứ. Thân thể của Tôn Ân đã bị hủy diệt ngay giây phút tiến vào Tiên môn, nhưng Dương thần của lão nhờ đó mà được phóng thích, cũng là một biện pháp đến được Tiên môn. Nàng hiện tại đã minh bạch vì sao ta lại dài dòng như vậy. Như thế thì nàng mới hiểu được việc sinh tử của Tôn Ân. Dưới cái nhìn của phàm nhân, Tôn Ân đúng là đã chết rồi, nhưng đổi lại nhìn từ góc độ Tiên môn, Tôn Ân lại có sinh mệnh mới.”An Ngọc Tình hổn hển nói: “Thật là ngoài sức tưởng tượng.”Yến Phi đáp: “Cho nên Tiên môn lớn hay bé không thành vấn đề, ra đi tịnh không phải là nhục thể của chúng ta, mà là nguyên thần, không bị ảnh hưởng bởi hình dạng lớn nhỏ. Mà theo ta nhận định, bất kể chí âm chí dương của chúng ta cường đại đến thế nào đi nữa, Tiên môn sau khi mở ra vẫn chỉ là lỗ hổng như vậy.”An Ngọc Tình cười duyên: “Huynh nói nghe rất nhẹ nhàng hứng thú.”Nàng hỏi tiếp: “Huynh nói còn có một nan đề cần phải giải quyết, không biết là nan quan thế nào đây?”Yến Phi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ngày đó ta có thể chết mà phục sinh, tất cả là nhờ vào kí ức của âm thần đời trước, do đó có thể khiến nguyên thần quay lại. Như Tôn Ân tuy có thể xuyên qua Tiên môn, nhưng do nguyên thần của lão chỉ có một thứ, nên bị mất đi toàn bộ kí ức của sinh mệnh, biến thành một thể sinh mệnh không có nguồn gốc và quá khứ. Như vậy, chúng ta làm thế nào tại Động thiên có thể nối lại mối duyên chưa hết?”An Ngọc Tình má lại ửng hồng, làm nàng càng đẹp, trở nên giống như một thứ không thể với tới, người ta không dám tới gần nhưng lại không kiềm chế được phải ngắm nhìn.Nàng đưa mắt nhìn Yến Phi rồi cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: “Tình huống của ta và Tôn Ân vừa đúng tương phản nhau, tình huống gì sẽ xảy ra đây?”Yến Phi rất muốn nói rằng có lẽ sẽ cùng chàng nối lại mối tiền duyên, nhưng cũng biết những lời như vậy không thể nói ra. Chàng luôn cảnh giác và khống chế tình cảm đối với An Ngọc Tình. Tuy biết trong lòng mình nàng chiếm một vị trí hết sức quan trọng, nhưng chàng rất cẩn thận trong lời nói, việc làm, sợ sẽ phá hỏng mối quan hệ động nhân vi diệu giữa hai người.Đã có lúc chàng nghĩ sự khống chế ấy là không cần thiết, nhất là khi nhìn thấu bản chất của thế gian này. Tất cả đều là phù du ảo ảnh, vậy tại sao không thể gạt mọi thứ đi, tận tình hưởng thụ những thứ mà sinh mệnh ban cho. Khi thời cơ đến, mọi người cùng nhau phá không mà đi, khám phá bí mật của Động thiên phúc địa.Yến Phi quả thật biết được đáp án, là vì chàng cho đến lúc đó, không hề có chút dục vọng tầm thường nào đối với thân thể xinh đẹp động nhân của An Ngọc Tình. Điều đó không phải nói lên rằng An Ngọc Tình đối với chàng không có sức hấp dẫn, ngược lại sức hấp dẫn của nàng là không thể cưỡng lại. Vấn đề là lúc bọn họ ở cùng nhau, sức hút giữa nam và nữ bị biến thành một cấp độ khác cao hơn cả tình yêu nhục thể, đó là một loại cảm giác tuyệt vời làm chàng không nỡ phá hỏng, gần với bản chất của tình yêu.Chàng tin rằng An Ngọc Tình cũng có cảm giác tương tự.Yến Phi đáp: “Ta thật sự không biết, nhưng luôn cảm thấy có chút không tương đồng.”An Ngọc Tình cười khổ: “Mạnh như Tôn Ân cũng không có cách nào luyện thành công pháp vừa thuần âm vừa thuần dương. Thế gian rộng lớn, sợ chỉ có huynh là ngoại lệ duy nhất. Vấn đề đó có thể giải quyết như thế nào?”Yến Phi tự tin mười phần nói: “Chỉ dựa vào lực lượng của bản thân, đương nhiên giải quyết không được. Nhưng mượn lực từ bên ngoài thì thế nào? Ta cũng là mượn ngoại lực mới có thể luyện thành kì công như thế này. Trước là Đan Kiếp, sau đó là âm độc của cha nàng. Về mặt này ta cũng có nhiều kinh nghiệm, ta đã từng thi pháp cho Cao Ngạn và Lưu Dụ, cải biến nội khí của bọn họ, từ hậu thiên biến thành tiên thiên, cũng cải biến luôn thể chất của bọn họ. Hiện tại ta nắm chắc thành công nếu cải biến cho Ngọc Tình và Thiên Thiên, khẳng định không thể thất bại, có thể cũng sẽ mất một thời gian dài. Nhưng như ta vừa mới nói, chúng ta có thời gian, lo gì đại sự không thành?”An Ngọc Tình đôi mắt long lanh, không kiềm chế được niềm hoan hỉ trong lòng nhìn chàng hàm tiếu: “Lo gì đại sự không thành? Nói ra thật cổ quái, giống như chuyện gì đến tay huynh cũng thành ra dễ dàng. Yến Phi ơi! Ngọc Tình càng ngày càng tin huynh có thể làm những điều mà người khác không làm được. Như mối hận thù với Mặc Sĩ Minh Dao cũng có thể dùng phương pháp kì diệu ấy hóa giải.”Nàng nói tiếp: “Ngọc Tình vẫn chưa có cơ hội hỏi. Huynh đến Quảng Lăng có chuyện gì thế?”Yến Phi đáp: “Trong thời buổi đại loạn này, có chuyện gì khác ngoài chuyện tranh quyền đoạt lợi, đấu tranh cừu sát? Ngọc Tình ngàn vạn lần không cần vì những chuyện này mà lo nghĩ. Ta nói ra cũng sợ làm bẩn tai nàng.”An Ngọc Tình giận dỗi: “Nhưng chuyện của Thiên Thiên tỉ, Ngọc Tình cũng nên tận lực chứ?”Yến Phi lắc đầu đáp: “Nàng không phải nói rằng ta có thể làm những việc người khác không làm được sao. Ta tuyệt không đành lòng nhìn nàng tham gia vào trường máu tanh này. Điều ta vui nhất là nàng tiếp tục cuộc sống xa lánh trần thế phân tranh. Nàng hiện tại nên hài lòng với việc chuyên tâm tu luyện công pháp “Chí Âm Vô Cực” cho đến cảnh giới đại thành. Khi thời cơ đến, ta sẽ cùng với Thiên Thiên đến tìm nàng. Kể từ thời khắc đó, ba người chúng ta sẽ không còn phải phân li.”An Ngọc Tình lần này luôn cả tai cũng ửng hồng, cúi đầu ôn nhu nói: “Yến Phi ơi! Huynh có nghĩ đến vấn đề hiện thực không. Chúng ta cùng sống với nhau như thế, không phải là kì quái sao?”Yến Phi mỉm cuời: “Đó là vấn đề mà chúng ta cần phải đối diện, nhưng không cần phải tìm cách giải quyết, mọi việc đều do lão thiên gia tác chủ, cũng không cần phải làm cho bản thân bị hạn chế. Tục ngữ không phải có câu “thuyền đáo kiều đầu tự nhiên trực”** sao? Làm thế nào để mọi thứ thuận theo tự nhiên?”An Ngọc Tình bẽn lẽn: “Ngọc Tình còn có sự lựa chọn khác sao?”Yến Phi vui vẻ cười nói: “Không có!”An Ngọc Tình cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn chàng, thoáng giận dỗi: “Người ta ít khi có tâm tình như thế này, đều là do huynh không tốt.”Yến Phi ngạc nhiên nhún vai, ánh mắt dõi về hướng phủ đệ của Hà Vô Kị, nói như vô tình: “Ta và Lưu Dụ đang đợi người tới. Ài! Thật hy vọng có thể phân thần cùng Ngọc Tình du sơn ngoạn thủy, nhưng hiện thực không cho phép ta làm như vậy. Hy vọng thời điểm tuyết tan sớm đến để chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp mùa xuân hoa nở ở phương Bắc.”An Ngọc Tình tươi cười: “Đây là lối trục khách mà không làm cho người ta phật ý. Ngọc Tình sẽ trở về nhà, yên tâm đợi ngày Yến Phi và Kỉ Thiên Thiên đại giá quang lâm.”Nói xong nàng duyên dáng đứng dậy, thần sắc vui vẻ ngập tràn trong đôi mắt xinh đẹp ấy.Yến Phi nắm chặt lấy đôi tay mềm mại của nàng, dặn dò: “Lên đường cẩn thận!” Sau đó mới thả tay nàng ra.Từ khi quen nhau đến giờ, đây là tiếp xúc thân mật nhất giữa bọn họ.An Ngọc Tình bình tĩnh phi thường, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn chàng, nhẹ giọng nói: “Yến huynh bảo trọng.”Nói xong nàng bỏ đi, tà áo phất phơ trong gió.Yến Phi dõi theo cho đến khi nàng mất hút trong màn đêm, rồi mới quay lại Hà phủ. Lúc này tiếng vó ngựa vang lên ngoài cổng Hà phủ, cho thấy Lưu Lao Chi trong tình cảnh không còn sự lựa chọn nào khác, không thể không đến Hà phủ gặp Lưu Dụ, biểu hiện Lưu Dụ hiện tại có thực lực mang tính quyết định trong Bắc Phủ binh.Chú thích:* Tiên đồ: Ý là đường lối lên tiên.** Thuyền đáo kiều đầu tự nhiên trực: mọi thứ sẽ ổn khi đến lúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.