Bạn đang đọc Bệnh Phú Quý – Chương 17
Trưởng Công chúa sinh nhật tháng bảy, phủ Quốc Công chuẩn bị từ rất sớm.
Năm nay lúc đầu Trưởng Công chúa không muốn mừng thọ, nhưng hai huynh đệ Chu Minh Kỳ kiên trì, muốn mượn mừng thọ mang lại không khí vui mừng cho bà, bệnh cũng mau khỏi hơn.
Trong phủ trên dưới đều tất bật chuẩn bị, chẳng ai rảnh gây phiền toái cho nhau.
Sau tết Đoan Ngọ, rất nhiều thứ đặt mua cho Trưởng Công chúa lần lượt chuyển tới trong phủ, trong đó bao gồm quà tặng các nơi chuẩn bị, khách mời ở xa cũng lục tục tới.
Nhà ngoại của Triệu Nguyễn và Lâm Thục Dao đều ở kinh thành, mà Mai Ánh Tú bị bán vào phủ Quốc Công từ nhỏ, sớm đã chẳng còn thân thích gì, chỉ có Diệp Dung có người thân từ Quảng Châu tới, nghe nói chở đến hai sọt vải tươi từ trên kênh đào.
Ở kinh thành nếu muốn ăn vải tươi cũng chẳng dễ dàng.
Lộc Minh Tiểu Trúc tất nhiên cũng được chia một ít, Quách Nhã Tâm dùng đá ướp lạnh rồi bóc cho Khởi La ăn.
Khởi La ăn quả vải, cảm thấy sinh ra ở nhà công hầu thật tốt.
Kiếp trước chỉ từng nghe tên quả vải, làm gì có may mắn được ăn? Thịt quả vải mềm mại, hương vị ngon, sau khi ướp lạnh quả thực là châu báu giải nhiệt.
Ngọc Trâm, Ninh Khê và Từ ma ma cũng được chia mấy quả, Ngọc Trâm cười nói: “Phu nhân, đường đệ nhà Diệp di nương thú vị lắm, hắn bày bàn lớn trong vườn hoa vẽ tranh cho bọn hạ nhân nhưng một bức tranh phải trả hắn mười tiền, không hổ là xuất thân nhà thương nhân.”
Ninh Khê bóc quả vải nói: “Ngọc Trâm tỷ, đường công tử đó trông không lớn, hẳn là còn tuổi đi học.
Hắn không thi Phát Giải à? Sao vào kinh sớm như vậy?”
“Tiểu nha đầu không biết à? Vị đường công tử này là thí sinh hiền tài châu học Quảng Châu tiến cử, cùng Thế tử Dũng Quan hầu sang năm trực tiếp thi kỳ thi của Lễ bộ, tất nhiên không cần thi Phát Giải rồi.” Ngọc Trâm nói.
Ninh Khê cảm thán: “Hoá ra hắn lợi hại như vậy.”
Khởi La bỗng nghĩ tới một chuyện, hỏi Quách Nhã Tâm: “Mẹ, con có thể tới vườn hoa xem vị Diệp công tử ấy không?” Nàng rất ít khi chủ động xin đi xem náo nhiệt, Quách Nhã Tâm tất nhiên không ngăn nàng, bảo Ninh Khê đi cùng nàng.
Trong vườn hoa người đông nghìn nghịt từ lâu, đều xếp hàng dưới hàng lang nối liền.
Trên núi giả có một thiếu niên hơi mập nhảy tới nhảy lui như đang đếm số người.
Dưới núi bày bàn sách, một thiếu niên mặc áo dài màu xanh nhạt đang cúi đầu, cầm bút vẽ tranh.
Thiếu niên trên núi giả lớn tiếng nói: “Hôm nay công tử nhà chúng ta không vẽ được nhiều như vậy đâu! Người phía sau về trước hết đi!”
Mọi người không chịu giải tán, vẫn chen chúc xếp hàng như cũ.
Khởi La bảo Ninh Khê đi nghe ngóng công tử Diệp gia tên gì, Ninh Khê đi một lúc lâu mới trở về: “Tiểu thư, thư đồng của Diệp gia chẳng hề dễ đối phó, hỏi nửa ngày mới nói công tử nhà bọn họ tên Diệp Quý Thần ạ.”
“Ngươi nói hắn tên gì cơ?” Khởi La bỗng nhiên tóm cánh tay Ninh Khê.
“Diệp Quý Thần.” Ninh Khê kinh ngạc lặp lại một lần.
“Ầm” một tiếng, Khởi La cảm thấy có thứ gì nổ tung bên tai.
Nàng đẩy đám người ra, bước nhanh đến trước bàn sách, nhìn chằm chằm thiếu niên áo trắng.
Gương mặt này rõ ràng là…!nàng gần như run rẩy hỏi: “Diệp công tử, có phải ngài sinh vào sau giờ tý ngày mười bốn tháng sáu?”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, mặt mày tuấn tú như vẽ.
Hắn nhìn Khởi La, hơi nghi hoặc: “Sao tiểu thư biết được sinh nhật của ta?”
Bờ môi Khởi La run lên, chữ “cha” đã đến bên miệng lại bị nàng cố nuốt xuống.
Không ngờ kiếp này cuối cùng cũng gặp lại! Nàng không thể quên kiếp trước phụ thân che chở yêu thương nàng, tới giờ nhớ lại vẫn rõ mồn một trước mắt.
Nếu như có thể, kiếp này nàng muốn làm nhất là cứu hắn khỏi cảnh nguy nan, không muốn nhìn thấy hắn ch3t đi ở trước mặt mình nữa!
Diệp Quý Thần nhìn thấy dáng vẻ kích động của Khởi La thì có chút sợ hãi, lén hỏi thư đồng bên cạnh: “Phú Quý, người này là ai vậy?”
“Hình như là lục tiểu thư của phủ Quốc Công, con gái duy nhất của nhị gia.”
“À, hóa ra là một tiểu thư.” Diệp Quý Thần chỉ vào đầu: “Chỗ này không có bệnh gì chứ?”
Phú Quý lắc đầu, sao hắn biết được chuyện này?
Diệp Quý Thần quay đầu cười nói với Khởi La: “Nếu tiểu thư muốn Quý Thần vẽ tranh thì e rằng phải xếp hàng.
Nếu có những lời khác muốn nói với Quý Thần thì cũng phải chờ Quý Thần làm xong việc trong tay đã.”
Khởi La vốn si ngốc nhìn hắn, nghe vậy thì hoàn hồn, ngượng ngùng nói: “Mạo phạm công tử rồi, ta qua bên cạnh chờ ngài vậy.”
Diệp Quý Thần gật đầu, lại tiếp tục vẽ tranh.
Khởi La đi đến bên cạnh núi giả ngồi xuống, vẫn nhìn Diệp Quý Thần suốt.
Mặt mày, khí chất càng nhìn càng giống.
Chẳng qua kiếp trước phụ thân khá chín chắn, hiện tại Diệp Quý Thần còn giống một thiếu niên hăng hái.
Ninh Khê tò mò hỏi: “Chẳng lẽ tiểu thư biết công tử Diệp gia à?”
Khởi La ngồi trên tảng đá, giống như nhớ lại nói: “Ninh Khê, ngươi có biết cái gì gọi là vừa gặp đã quen chưa?”
“Tiểu thư nói là…? Tiểu thư, không được đâu, vậy sẽ loạn vai vế đó.” Ninh Khê lắc đầu nói.
Khởi La phì cười: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Chẳng qua ta cảm thấy Diệp công tử rất giống một trưởng bối ta từng quen, rất thân thiết.” Mấy năm trôi qua, nàng nói những chuyện kiếp trước quả thật giống như một giấc mộng vậy.
Ninh Khê còn muốn hỏi là trưởng bối nào, sao nàng ấy không nhớ rõ có trưởng bối như vậy, nhưng nghĩ lại, mỗi người đều có bí mật của mình, cho dù nàng ấy đi theo tiểu thư nhiều năm rồi cũng không nên dò xét, bèn nói: “Tiểu thư, Diệp công tử rất tài hoa, ở Quảng Nam rất nổi tiếng, về sau tương lai vô cùng sáng lạn đó.”
Ở kiếp trước của Khởi La, trước giờ Diệp Quý Thần không nhắc tới quá khứ của mình, cũng chưa từng nói cho nàng biết từng có một mối quan hệ thông gia với phủ Quốc Công.
Nàng chưa từng gặp người Diệp gia, cũng chưa từng gặp họ hàng nào trong nhà.
Rốt cuộc là vì sao? Có lẽ giải đáp những câu hỏi này là có thể giải đáp bí mật vì sao phụ thân rõ ràng tài hoa hơn người lại chỉ có thể làm một Huyện lệnh.
Diệp Quý Thần vẽ rất lâu mãi tới khi tay mỏi tới nỗi không nhấc lên nổi mới dừng lại.
Sau khi hắn vào kinh thì đã bị Diệp Dung quản lý tiền bạc, muốn đi câu lan ngõa xá trong kinh dạo chơi cũng không được.
Câu lan ngõa xá trong kinh rất thú vị, đoàn xã tụ tập, chỉ riêng biểu diễn đá bóng[*] đã có mấy nhóm nổi danh, trong tay không có tiền sao tìm được thú vui.
[*] Đá bóng: Nguyên văn 蹴鞠: Thúc cúc là một trò chơi bóng đá cổ đại Trung Quốc.
Trò chơi này cũng được chơi ở Nhật Bản, Triều Tiên và Việt Nam.
Phú Quý đi giải tán nhóm người còn lại, Diệp Quý Thần quay đầu trông thấy Khởi La quả nhiên còn đang chờ hắn.
Chẳng lẽ vị tiểu thư này coi trọng hắn? Hắn thích mỹ nhân, thật sự chẳng có hứng thú gì với tiểu cô nương mập mạp này.
Huống hồ theo vai vế mà nói, hắn xem như bậc cha chú của nàng mà?
Hắn đi tới nói: “Tiểu thư tìm ta rốt cuộc có chuyện gì vậy? Không tiếc ở chỗ này chờ tới trưa.”
Khởi La ngượng ngùng nói: “Thật ra cũng chẳng có gì.
Ta chỉ đặc biệt đến cảm ơn…!quả vải mà Diệp công tử tặng ăn rất ngon.”
Diệp Quý Thần bật cười, vỗ đầu gối nói: “Ta tưởng rằng việc gì ghê gớm.
Nếu tiểu thư thích ăn thì về sau hàng năm ta đều có thể bảo phụ thân đưa tới.
Đúng rồi, gọi Diệp công tử có lẽ không thỏa đáng lắm, dựa theo vai vế, tiểu thư phải gọi ta một tiếng cữu cữu.”
Khởi La sửng sốt, nhìn Diệp Quý Thần chững chạc đàng hoàng trước mặt, đoán là hình như hắn hiểu lầm giống Ninh Khê, vừa rồi nói cho cùng mình mạo phạm nên vội vàng xua tay nói: “Diệp công tử đừng hiểu lầm, ta…”
“Gọi cữu cữu.” Diệp Quý Thần kiên trì.
“Được rồi, cữu cữu.”
Lúc này Diệp Quý Thần mới cười, c0i ngọc bội hoa phù dung bên hông đưa cho Khởi La: “Đây là quà gặp mặt cữu cữu tặng con.”
Khởi La nhận lấy với tâm trạng phức tạp.
Diệp Quý Thần cảm thấy tuy hành vi của Khởi La có hơi kỳ lạ nhưng không ra vẻ ta đây hay ngang ngược vô lý giống tiểu thư thế gia, cũng không khỏi có hứng thú với nàng.
Hai người đi tới Lộc Minh Tiểu Trúc, Khởi La lưu luyến dừng bước.
Diệp Quý Thần đang chuẩn bị quay người rời đi, Khởi La lại gọi hắn lại: “…!Cữu cữu, ngài có biết một người tên Lâm Huân không?”
Diệp Quý Thần suy nghĩ một lát rồi quả quyết lắc đầu.
“Người đó lòng dạ rất xấu xa, nếu ngài gặp thì phải cách xa hắn nhé!” Khởi La mở miệng nhắc nhở.
Kiếp trước Diệp Quý Thần và Lâm Huân là người quen cũ, còn có tình bạn vô cùng tốt, tuy không rõ bọn họ quen biết thế nào nhưng nhắc nhở phụ thân và Diệp gia giữ khoảng cách với kẻ lạnh lùng ấy cũng không thừa.
Dù sao lúc xảy ra chuyện Lâm Huân cũng sẽ không hỗ trợ, lãng phí tình cảm trên người loại người ấy làm gì.
Diệp Quý Thần có chút khó hiểu.
Lâm Huân là ai? Hắn chỉ coi đối phương nói linh tinh, không để ở trong lòng.
Những ngày chuẩn bị thọ yến vô cùng bận rộn, Quách Nhã Tâm vốn yếu ớt, chẳng biết tại sao lại nhiễm phong hàn.
Chu Minh Ngọc liên tục mấy ngày không ở nhà, bà cũng không thể xin Trưởng Công chúa và Triệu Nguyễn cho bà nghỉ, ráng chống đỡ kiểm kê vật phẩm ở trong nhà kho.
Một cơn gió thổi qua, bà hơi lảo đảo thì khuỷu tay được một người đỡ, mùi cây tùng quen thuộc xộc vào trong mũi.
Bà ngẩng đầu, trông thấy là Chu Minh Kỳ thì vội vàng lùi ra phía sau hành lễ: “Đại ca.”
“Không khỏe thì về nghỉ ngơi đi.” Chu Minh Kỳ không cảm xúc nói: “Ngọc Trâm, dìu phu nhân nhà ngươi trở về đi.”
Ngọc Trâm tuân lệnh đỡ Quách Nhã Tâm, Quách Nhã Tâm lại nói: “Nhưng mà còn chưa kiểm kê xong vật phẩm…”
Chu Minh Kỳ quay đầu ra lệnh: “Tứ Bình, ngươi phái người kiểm kê vật phẩm trong nhà kho giúp nhị phu nhân.”
“Vâng.”
“Lần này có thể yên tâm rồi chứ?” Chu Minh Kỳ nói xong, không nhìn Quách Nhã Tâm mà chắp tay rời đi.
Cảnh này vừa hay bị Triệu Nguyễn đi qua trông thấy.
Triệu Nguyễn muốn tiến lên, lại bị Lý ma ma cu0ng ép giữ chặt, nói hết lời khuyên trở về.
Chờ trở lại Mộc Xuân Đường, Triệu Nguyễn nổi trận lôi đình: “Ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì!”
Lý ma ma nói: “Quốc Công gia chỉ giúp đỡ nhị phu nhân một chút thôi, cũng hợp tình hợp lý.”
Triệu Nguyễn lại giận: “Quốc Công gia quả nhiên vẫn chưa quên tiểu tiện nhân kia! Nếu không ông ấy chạy đến nhà kho làm gì!”
“Đừng giận! Đừng giận! Không phải Quốc Công gia không nhìn nàng ấy à?” Lý ma ma an ủi.
Triệu Nguyễn cười lạnh nói: “Con người Quốc Công gia càng để ý cái gì thì càng biết giả bộ như không thèm để ý…!Ngươi biết vì sao những năm qua Quốc Công gia không vẽ tranh nữa không? Ta từng thấy ông ấy vẽ tranh Tịch Tuyết Hồng Mai, thật sự rất đẹp, trong rừng hồng mai ấy có một người đang đứng, nhìn thế nào cũng là cái bóng của Quách Nhã Tâm.”
Lý ma ma thầm thở dài, năm đó Quốc Công gia quả thật kiên trì muốn cưới tiểu thư Quách gia.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, tài hoa tương xứng, vô cùng xứng đôi.
Nhưng về sau cưới tiểu thư nhà mình, cũng nạp Mai Ánh Tú và Lâm Thục Dao của phủ Dũng Quan hầu làm thiếp, từ đó hậu trạch Quốc Công phủ tưng bừng giống như võ đài vậy.
Triệu Nguyễn túm chặt váy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải vì phủ Quốc Công, sao ông ấy lại cưới ta chứ? Để ta sinh con dưỡng cái cho ông ấy, vất vả lo chuyện gia đình cho ông ấy, hiếu kính mẫu thân, kết quả là ta chẳng là cái gì trong mắt ông ấy! Lý ma ma, ta thật sự nuốt không trôi cục tức này!”
“Phu nhân muốn làm gì?”
“Không phải mẫu thân rất thích Bạch Ngọc Quan Âm mà Hoàng hậu tặng à?” Trong nụ cười của Triệu Nguyễn ẩn giấu một tia ác độc, vẫy Lý ma ma tới bên cạnh..