Bạn đang đọc Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm] – Chương 21
Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com
—–
Chương 19. Hầu bệnh (trung)
Tay Thuần Vu Gia thập phần mềm nhẹ linh hoạt, nhiệt độ cơ thể thấp hơn so với Tuyên đế, lực đạo xoay nắn lại mười phần thích hợp. Nhiệt độ lòng bàn tay y bị nhiệt độ cơ thể của Tuyên đế làm nóng lên theo, một loại cảm giác thoải mái cực kỳ bao phủ lấy cả hai.
Tay Thuần Vu Gia lên xuống nhịp nhàng, theo động tác của y, máu trong người Tuyên đế cũng trở nên sôi sục. Tuyên đế cảm thấy xương cốt đều muốn mềm nhũn, khó thể khống chế mà thở dài một tiếng.
Tâm Thuần Vu Gia theo tiếng thở dài mà loạn nhịp, lực đạo trên tay cũng tăng mạnh vài phần.
Trên tay y tựa hồ còn có chút mỡ bôi trơn, lúc thao tác như có lụa bao phủ, dần dần thấm vào trong da, tạo ra cảm giác mát lạnh đặc thù. Động tác lúc đầu quá mềm nhẹ, mới vừa rồi bỗng nhiên tăng mạnh, kích thích cảm giác trên cơ thể, Tuyên đế lập tức cảm thấy một cỗ xung nhiệt truyền thẳng từ dưới thân lên tới đỉnh đầu, mắt như muốn nổ đôm đốm, một tiếng “Ái phi” theo đó mà thốt ra.
Không đợi Tuyên đế suy nghĩ cẩn thận tiếng ái phi kia là gọi vị phi tần quý nhân nào, động tác của Thuần Vu Gia liền bất chợt nhanh hơn, thanh âm rõ ràng mà truyền tới bên tai Tuyên đế: “Thần thật vui vì được bệ hạ nhớ nhung, chỉ là tổ chế của triều đình xưa nay chưa bao giờ có tiền lệ lập nam tử làm phi. Bệ hạ vì thần mà làm thành việc này, khó tránh khỏi sau lưng chịu người phê bình. Thần thật sự không dám vì tư tình mà tổn thương thánh minh……”
Tuyên đế bị lời nói của y làm thanh tỉnh vài phần, rốt cuộc biết người ngồi bên cạnh không phải là ái phi trong cung, mà là ái khanh trong triều. Hắn trong lòng khẩn cấp cùng tức giận đan xen, giơ tay xốc chăn lên, nghiêm nghị quát: “Ấu Đạo, ngươi làm cái gì? Đây đều là việc làm của nữ nhân, ngươi là triều thần tâm phúc của trẫm, há có thể không biết tự ái!”
Lời này nói ra thập phần chính nghĩa nghiêm khắc cùng từ ái, đáng tiếc khi nói chuyện hắn lại đầy mặt ửng hồng, thở dốc hồng hộc, bản thân còn cực kì tự nhiên mà túm lấy tay của Thuần Vu Gia, dừng ở trong mắt người khác, quả thực chính là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, trong ngoài không đồng nhất.
Thuần Vu Gia cũng không chê hắn trên người tràn đầy ban đỏ, duỗi tay đem chăn cẩn thận đắp lại một lần nữa, ôn tồn khuyên nhủ: “Thần là cam tâm tình nguyện…… chỉ cần bệ hạ không chê ta là tốt rồi.”
Mặc kệ Tuyên đế vừa nói vừa mắng, thái độ của y vẫn thản nhiên như trước, đem Tuyên đế từ trên xuống dưới toàn thân chiếu cố đến thỏa đáng. Ngẫu nhiên trên tay bị Tuyên đế làm cho ướt át, cũng bất chấp dính dáp, chỉ chậm rãi cảm thụ loại cảm giác ấm áp này, đem động tác của mình điều chỉnh đến phù hợp.
Tuyên đế dần dần cũng không còn quan tâm đến đạo quân thần. Nhưng bất luận Thuần Vu Gia kiên nhẫn tinh tế thế nào, hắn lại trước sau không thể hoàn toàn phóng tiết ra ngoài. Trên người lửa thiêu càng lúc càng dữ dội, chỗ bị Thuần Vu Gia cầm nắm đều trướng đến phát đau, làn da cũng có chút không chịu nổi sự chà xát liên tục, dù lực tay đã giảm nhẹ nhưng vẫn cảm thấy đau đớn khó chịu.
Càng muốn mạng hơn là, hắn hiện tại không chỉ nghĩ về ái phi, mà càng muốn có Chu Huyên bên cạnh. Tuyên đế cắn chặt khớp hàm, hai chân dần dần mở ra, nhưng người bên cạnh không đúng, chỉ có thể đem khẩn cầu nhịn xuống, ngón tay gắt gao nắm chặt nệm gấm dưới thân, cơ hồ muốn đem lớp vải xé rách.
Thuần Vu Gia cũng thấy sự tình không thích hợp. Y giơ tay vén áo choàng, cẩn thận che dấu chỗ bất nhã phồng lên giữa hai chân mình, nói một tiếng “Thần thất lễ” liền nhẹ nhàng xốc chăn nệm trên người Tuyên đế lên, đem toàn bộ thân thể run rẩy của Tuyên đế thu vào trong mắt.
Y tinh tế quan sát chỗ mình đang hầu hạ nãy giờ, trong đầu suy nghĩ sâu xa vài lần, mới mang theo xin lỗi nói: “Sợ là thần mới vừa rồi liệu sự không chu toàn, thần chỉ sợ làm bị thương tới long thể, nên ở trên tay bôi chút thuốc mỡ, lại không nghĩ rằng thuốc mỡ kia có chút tác dụng gây tê, nếu không cẩn thận lộng tới phần đầu mệnh căn, sẽ có chút…… kéo dài thời gian.”
Y nhìn thần sắc muốn nói lại thôi của Tuyên đế, vội vàng cam đoan nói: “Thần sẽ tiến hành thi châm, làm cho bệ hạ mau chóng phóng thích dương tinh. Việc này kiềm nén quá lâu, sẽ không tốt cho thân thể.”
Chuyện khó chịu nhất hiện giờ đối với Tuyên đế không phải là không thể ra, mà là không thể vào (sự khác biệt giữa thông và bị thông, hehe). Chỉ là việc này không nói ra được, đành phải nhắm mắt gật đầu, cho phép y thi châm.
Thuần Vu Gia đem ngân châm mở ra, cũng không vội hạ châm ngay mà trước tiên lót một cái gối mềm ở dưới eo Tuyên đế, sau đó đem hai chân của hắn tách ra, bắt đầu tìm kiếm huyệt đạo. Tuyên đế gấp gáp muốn khép lại hai chân che đi chỗ mất mặt xấu hổ kia, lại bị Thuần Vu Gia giơ tay ngăn cản, bí mật của chỗ kia vốn bị hắn cố gắng che dấu, nay bỗng dưng không tiếng động mà bày ra rõ ràng trước mặt y.
Thuần Vu Gia trong khoảnh khắc đó cơ hồ muốn giật mình thảng thốt dựng thẳng cả người dậy, khó khăn lắm mới ổn định lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lại không cách nào dời đi.
Tuyên đế đợi y trong chốc lát không thấy động tĩnh, xấu hổ đến hận không thể đem y giết người diệt khẩu, nhịn rồi lại nhịn nói: “Ấu Đạo sao còn không hạ châm?”
Thuần Vu Gia bị một tiếng này gọi hoàn hồn, trong lòng bang bang nhảy loạn, miệng lại giả bộ như không có việc gì mà đáp: “Nơi này là yếu huyệt, không cẩn thận sẽ đả thương tổn hại tới nguyên khí. Bệ hạ thân thể ngàn vàng, thần không dám tùy tiện hạ châm…… thần thật ra có một biện pháp khác, chỉ là có chút……”
Tuyên đế nơi đó đã không thể nhịn được nữa, một mạch thúc giục nói: “Mau thay trẫm làm ra tới…… nếu có A Huyên ở đây……”
Mặt Thuần Vu Gia liền trầm xuống, đáy lòng lại nóng lên, không nói không rằng đem ngón tay đâm vào bên trong hậu đình của Tuyên đế.
Tuyên đế lập tức rên rỉ một tiếng, mềm mại ngã xuống giường, hậu đình gắt gao hút lấy ngón tay Thuần Vu Gia, hận không thể đem y một ngụm nuốt lấy, hòa vào trong thân thể của mình.
Thuần Vu Gia càng cúi người xuống thấp, lau đi mồ hôi trên trán, đem ngón tay đẩy vào càng sâu, khắp nơi sờ soạn thăm dò. Tuy rằng chỉ là đầu ngón tay đi vào trong đó, nhưng đã có thể tưởng tượng đến lúc chân chính kết hợp, nơi đó hẳn sẽ câu hồn đoạt phách đến nhường nào, khiến người lưu luyến quên cả lối về.
Thuần Vu Gia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong đầu đã hiện ra vô số tình cảnh, trên mặt ửng đỏ, ngón tay như cũ thập phần tẫn trách mà xoa nắn nội bích của Tuyên đế.
Không lâu sau, Tuyên đế liền không kiềm giữ được mà xuất ra, làm cho dưới thân một mảng bừa bãi. Nhưng bên trong vẫn còn cảm giác hư không, không thể bổ khuyết. Hắn cả người đều hư suyễn, lại cảm thấy trong người mình vẫn còn thứ gì đó, nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc không biết đang nghĩ gì của Thuần Vu Gia, mang theo vài phần lo lắng hỏi: “Ấu Đạo, thân mình của trẫm, về sau có phải cũng không thể tốt lên?”
Thuần Vu Gia bừng tỉnh, vội vàng đem ngón tay rút ra, mang theo chất dịch trong suốt. Thanh âm dính dáp truyền đến trong tai hai người, khiến cả hai đều có chút ngượng ngùng không chịu nổi.
Tuyên đế thấp giọng nói: “Lạnh.”
Thuần Vu Gia lấy lại cảnh giác, vội vàng thay hắn chùm kín chăn, tay phải ở sau lưng nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay dính dáp kia, cúi đầu đáp: “Bệnh của bệ hạ không quá mấy ngày liền có thể chuyển biến tốt. Chỉ là ô vật bên trong có hỏa độc, để ta kêu người chuẩn bị nước thuốc, thay bệ hạ tắm gội.”
Đầu y vẫn cúi thấp, cũng không dám chờ Tuyên đế nói thêm cái gì, xoay người ra cửa an bài người nấu dược liệu, bản thân nắm tay đứng ở một bên xuất thần. Vương Nghĩa theo phân phó của y bố trí thỏa đáng, gọi người đem nước thuốc trực tiếp nâng đến đầu giường Tuyên đế, kêu tiểu thái giám đỡ Tuyên đế đứng dậy ngâm mình tắm rửa.
Thuần Vu Gia nghe thấy vội vàng cản lại: “Bệ hạ khí lực không tốt, vẫn là do ta hầu hạ đi.” Nói rồi liền từ sau lưng Tuyên đế đỡ lấy hai chân hắn, đem cả người ôm ngang lên.
Y dù sao cũng là một vị quan văn, sức lực có hạn, đem Tuyên đế ôm đến bên thùng tắm liền có chút thở dốc, chỉ dựa vào lực cánh tay đem người bình an bỏ vào trong nước là không thể được. Vương Nghĩa muốn giúp đỡ, Thuần Vu Gia liền lắc đầu, đem Tuyên đế tựa vào trước ngực mình, dẫm rớt giày, một chân bước vào trong thùng: “Bệ hạ nằm lâu vô lực, thần tại đây nâng bệ hạ, đề phòng thùng gỗ cọ thương da thịt bệ hạ.”
Tuyên đế khẽ hừ nhẹ một tiếng, nghe không ra là vui hay giận, Vương Nghĩa liền khen nói: “Không hổ là Thuần Vu đại nhân, hiểu biết thật nhiều. Ngay cả ngự y cũng đều không nghĩ ra được phương pháp, ta thấy thuốc bọn họ kê bệ hạ cũng không thích uống, tương lai công lao chữa khỏi cho thánh thượng, nhất định là thuộc về Thuần Vu đại nhân!”
Tuyên đế dựa ở trước ngực y, chỉ cảm thấy một thân quần áo của Thuần Vu Gia cùng tay y giống nhau, đều mềm mại thoải mái. Hắn nhắm hai mắt ngâm mình ở trong nước thuốc ấm áp, hồi tưởng lại hương vị sự tình vừa trải qua lúc nãy.
Thuần Vu Gia mới vừa rồi đối với hắn giống như lúc làm việc ở trong triều, nói là tận tâm, nhưng thật ra cái tận tâm này lại xen lẫn không ít tư tâm. Từ lúc bắt đầu thoa thuốc…… tư dục chớp động trong mắt y khi nhìn đến chỗ tư mật kia của hắn, không thể gạt được một người từng trải như Tuyên đế.
Nhưng mà y rốt cuộc còn hiểu biết chừng mực…… Tuyên đế nhíu nhíu mày, không khỏi lại nghĩ tới Chu Huyên.
“Bệnh này của trẫm, muốn hồi âm cho A Huyên nhưng lại không thể tự tay cầm bút. Trẫm sợ y ở trong quân nhớ.” Tuyên đế quay đầu lại nhìn Thuần Vu Gia liếc mắt một cái: “Ấu Đạo giỏi bắt chước chữ viết, hôm nay đã tới, vừa lúc thay trẫm viết một phong thơ gửi đi Tuyên Phủ, miễn cho Đại tướng quân lo lắng.”
Thuần Vu Gia không đáp lời, ngược lại quay đầu bảo Vương Nghĩa: “Vương công công, về bệnh tình của bệ hạ, ta có đôi điều muốn hỏi, thỉnh công công tạm dẫn người ra ngoài cửa chờ một lát.”
Vương Nghĩa đã đem y trở thành Hoa Đà chuyển thế, vội vàng nói: “Thân mình bệ hạ là ta tự tay chăm sóc, đại nhân có gì cứ hỏi ta……”
Thuần Vu Gia sắc mặt hoà nhã, ngữ khí lại thập phần cứng rắn: “Không chỉ là bệnh dịch, ta còn có sự tình bên trong muốn hỏi, thỉnh công công thứ tội.”
Tuyên đế nghe xong minh bạch y muốn hỏi cái gì, lạnh lùng đáp: “Việc này ngươi cũng không cần hỏi nhiều, trẫm đều tự có chủ trương.”
Bàn tay Thuần Vu Gia ở sau lưng Tuyên đế dừng trên cặp mông của hắn hơi dùng sức, liền khiến hắn kêu lên một tiếng, nói không ra lời. Vương Nghĩa không biết nội tình, vội vàng đáp: “Vạn sự phó thác cho đại nhân, ta trước dẫn người lui ra, thỉnh đại nhân thay bệ hạ cẩn thận xem bệnh.”
Đợi Vương Nghĩa đi khỏi, Thuần Vu Gia mới buông ra Tuyên đế, không chút sợ hãi mà nói: “Việc này thần vốn không nên nhiều lời, nhưng bệ hạ là chủ của thiên hạ, càng nên vì người trong thiên hạ mà giữ gìn. Độc này dược tính thủy chung khó dò, hay bệ hạ muốn cả đời đều phải chịu sự khống chế của Đại tướng quân? Tương lai ngay cả nền tảng quốc gia chỉ sợ cũng……”
Độc này vẫn luôn chiếm cứ trong lòng Tuyên đế, làm hắn ngày đêm đứng ngồi không yên, hiện giờ bị Thuần Vu Gia nói toạc ra, hắn xấu hổ vô cùng, càng mang theo vài phần chờ đợi: “Ấu Đạo thật sự có thể giải độc này? Nếu có thể chữa khỏi cho trẫm, trẫm không tiếc một cái Thiên hộ hầu cho ngươi.”
Thuần Vu Gia hơi híp mắt, cười lạnh một tiếng: “Hạ loại thuốc âm độc thế này, sớm hay muộn cũng có báo ứng. Thần nguyện vì bệ hạ dốc sức mà chữa trị, chỉ là nếu có thể tìm được loại thuốc kia, việc giải độc sẽ càng thêm dễ dàng.”
Tuyên đế trong lòng hưng phấn cùng cực, cơ hồ muốn sai người đi vào kho tìm ngay viên thuốc kia. Quay đầu lại nghĩ đến Phúc Ninh cung bị thiêu cháy, thuốc kia nói không chừng cũng đã hóa thành bụi, liền đem lời nói nuốt trở vào, than một tiếng: “Chậm rãi tìm đi, tùy xem cơ duyên thế nào. Ngươi trước thử giải, trẫm luôn tin tưởng bản lĩnh của ngươi.”