Đọc truyện Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân – Chương 6: Ba bữa cơm (4)
“Tôi quên đem tiền để lên bàn.”
Đàm Thiên Dương sửng sờ một chút, nhưng sau đó gật đầu. Đem túi thực phẩm cầm trên tay đi vào nhà bếp, rồi quay đầu nói với y: “Vậy cậu ngồi một lát đi, tôi đi đun nước sôi.”
Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn, cũng đi theo tới cửa nhà bếp, “Anh tự nấu cơm ah’?”
“Ừ.” Đàm Thiên Dương gật đầu.
“Anh chuẩn bị làm món gì vậy?” Tịch Chiêu Nhiên nghiêng đầu dựa vào cửa bếp, một chút ý tứ rời đi cũng không có.
Đàm Thiên Dương cũng không đuổi y đi, bỏ túi thực phẩm xuống. Lấy ấm nước đặt lên bếp gas, sau đó mới quay đầu hỏi y: “Cậu ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Tịch Chiêu Nhiên nhún vai, y đối với việc ăn uống không có bao nhiêu hứng thú. Thậm chí trong một số trường hợp còn cảm thấy khá khó chịu.
“Ah’.” Đàm Thiên Dương gật đầu, xoay người bắt đầu xử lý thức ăn mình mang về.
Hắn nhìn đống thực phẩm mình mua về, quyết định hôm nay sẽ không ăn mì sợi. Dùng nồi cơm điện nấu cơm.
Thịt ba chỉ được cắt thành lát rồi bỏ vào trong nồi nước, đun sôi. Đợi cho đến khi nước canh dần dần chuyển sang màu trắng đụt. Hắn đem đậu hũ đã được cắt thành từng khối thả vào trong nồi. Lại đánh ba cái trứng gà bỏ vào, chờ đến khi nồi canh lại sôi lên thêm lần nữa. Hắn bỏ gia vị nêm nếm, đem hành lá cắt nhỏ rồi bỏ lên trên, tắt lửa, dùng một cái tô lớn đổ canh vào.
Đem cái nồi rỗng rửa sạch, rồi bỏ dầu, hành, gừng và ớt được cắt thành mảnh nhỏ xào lên. Thả một ít gia vị vào nồi rồi đợi mọi thứ bên trong chín lên.
Tốc độ của Đàm Thiên Dương rất nhanh, không bao lâu một tô canh lớn và một đĩa ớt xào đã được bưng lên bàn. Cơm lúc này cũng đã chín, hắn giúp Tịch Chiêu Nhiên xới một chén cơm. Rồi đem nước sôi vừa nấu pha một ấm trà đặt bên cạnh y. Lúc này hắn mới ngồi vào bàn ăn, cũng không nói gì, tự xới cho mình một chén cơm.
Tịch Chiêu Nhiên kinh ngạc nhìn một món canh và một món xào trước mặt. Tô canh lớn lềnh bềnh nước có màu trắng phau. Ngây ngẫn một hồi lâu y mới lấy lại *** thần, tự múc canh vào chén rồi nếm thử. Hương vị xem như ổn, chí ít không thiếu muối hay thiếu vị. Cảm giác âm ấm tràn ngập khoang miệng, theo cổ họng trượt xuống phía dưới. Dạ dày trong nháy mắt liền ấm lên, thân thể cũng theo đó được sưởi ấm.
Thật sự uống rất được ah’..
Đàm Thiên Dương dùng cái chén còn lại tự xới cơm cho mình. Sau đó chan canh ăn cùng đĩa ớt xào mùi vị thơm nồng kia. Còn thịt, trứng, cùng với những thứ khác trong canh, hắn cơ bản chưa từng đụng đến.
“Anh sao chỉ ăn nước canh thôi vậy?” Tịch Chiêu Nhiên tò mò hỏi. Y cũng không cho rằng người đàn ông cường tráng, cao như toà tháp này là một người ăn chay. Không ăn cá coi như không tính đi. Nhưng thịt khẳng định sẽ phải ăn.
“Cậu ăn đi.” Đàm Thiên Dương ăn cơm chan canh trong bát, thanh âm không rõ ràng nói.
Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên liền hiểu được, không phải người đàn ông này không ăn thịt. Mà là bởi vì sự xuất hiện của y không nằm trong dự tính của hắn. Cho nên hắn đã đem hết tất cả những thứ tốt nhất mua vào ngày hôm nay nhường cho y.
Y đột nhiên muốn cười. Cái cảm giác ấm áp khi được nhường thức ăn này. Y chưa bao giờ được cảm nhận trong gia đình của mình. Vậy mà một người xa lạ lại có thể đem đến cho y cái cảm nhận này.
Chẳng qua chỉ là một ngày ba bữa cơm mà thôi. Chỉ là ba bữa cơm đơn giản mà lại có thể khác đến một trời một vực.
Trong lúc Tịch Chiêu Nhiên còn đang ngẩn người thì Đàm Thiên Dương đã xới chén cơm thứ hai. Hắn thấy Tịch Chiêu Nhiên nửa ngày không nhúc nhích đôi đũa, cau mày thúc giục: “Mau ăn đi, thức ăn lạnh sẽ rất tanh.”
Tịch Chiêu Nhiên nghe thấy thanh âm của hắn liền lấy lại *** thần. Y gật đầu, cũng học theo Đàm Thiên Dương, xới cho mình một chén cơm đầy. Sau đó múc canh bỏ vào cơm, “xì xụp” lùa cơm vào miệng nuốt xuống.
Đàm Thiên Dương thấy vậy liền yên tâm tiếp tục ăn phần mình. Nhất thời trên bàn cơm chỉ còn lại tiếng nhai nuốt liên tiếp của hai người. Trong một căn phòng không lớn nhưng lại mang theo một cảm giác ấm áp riêng biệt.
Bữa cơm này so với bữa cơm giữa trưa, càng khiến cho Tịch Chiêu Nhiên ăn no bụng hơn. Y đã lâu không có cảm giác chắc bụng như thế này. Trước kia, y đem việc ăn cơm trở thành chuyện có cũng được, mà không có cũng không sao. Chỉ cần không chết đói là được rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Đàm Thiên Dương dọn dẹp đem chén đũa đi rửa. Tịch Chiêu Nhiên đi theo phía sau hắn nói: “Tôi ngày mai phải đi đến thành phố T.” Y cũng không biết vì sao mình lại nhắc đến chuyện này, chỉ là muốn tìm một ai đó để nói ra.
Đồng dạng, Đàm Thiên Dương cũng không hiểu rõ vì sao y lại muốn nói điều này với mình. Nhưng hắn vẫn gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ nói một câu: “Thuận buồm xuôi gió.”
Nghe xong lời nói của hắn, Tịch Chiêu Nhiên có chút tự giễu. Thuận buồm xuôi gió? Y thật sự không biết mình còn có mạng để trở về hay không…
Tịch Chiêu Nhiên ở trong nhà Đàm Thiên Dương cho đến khi ngoài trời tối đen mới dự định rời đi.
Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua ngõ nhỏ âm u bên ngoài cửa sổ liền đi theo y, cùng nhau bước ra khỏi cửa. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tịch Chiêu Nhiên, hắn liền giải thích: “Tôi đưa cậu ra ngoài kia, đường này vào ban đêm không an toàn.”
Tịch Chiêu Nhiên cười gật đầu, “Cũng được.”
Ngõ nhỏ dưới lầu thật sự rất âm u, con đường rất chật hẹp. Đèn đường chốc chốc lập loè nhấp nháy, đôi khi còn ngẫu nhiên bắt gặp được vài cái đèn đường bị hỏng. Khiến cho con đường phía dưới càng thêm tối tăm.
Buổi tối nếu như phải đi một mình trên con đường này. Chỉ sợ người ta không dám bước chân vào những chỗ tối âm u. Ai biết được nơi đó sẽ có cái gì chứ?
Tịch Chiêu Nhiên là một người đàn ông, hơn hai mươi năm sống an nhàn sung sướng. Nhưng y không hề bị quyền thế và giàu sang ăn mòn lòng can đảm cùng tránh nhiệm của một người đàn ông. Hay khiến cho y trở nên tham sống sợ chết. Mọi thứ đều hoàn toàn ngược lại, cuộc sống đó khiến cho trái tim y càng thêm tàn nhẫn hơn. Không đem sinh mệnh của người khác đặt trong mắt. Đồng thời cũng không xem trọng sinh mệnh của mình. Cho nên khi đi trên con đường tối đen không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh này. Y cũng không có cảm giác sợ hãi. Dù không sợ hãi nhưng không có nghĩa y cảm thấy an tâm.
Có điều, tâm lý của đêm nay dường như đã có chút gì đó thay đổi. Khi hai người đi vào con đường tối tăm kia, sự sợ hãi hiển nhiên là không có, mà đổi lại là cảm giác an tâm.
Có lẽ vì biết người đi bên cạnh mình là một quân nhân lãnh khốc cùng cứng rắn như tháp sắt. Hoặc có lẽ còn thêm chút gì khác nữa…
“Tới rồi.” Đàm Thiên Dương vẫn trầm mặc theo sát phía sau Tịch Chiêu Nhiên. Chờ đến khi hai người đi tới con đường lớn phía ngoài. Hắn mới đứng ở bên cạnh nhắc nhở Tịch Chiêu Nhiên dường như đang thất thần.
“Ah’, vậy anh đi về trước đi.” Tịch Chiêu Nhiên lấy lại *** thần, ngẩng đầu quay về phía Đàm Thiên Dương cười cười.
“Ừ.” Đàm Thiên Dương trả lời, nhưng cả người hắn lại không hề nhúc nhích. Cho đến khi Tịch Chiêu Nhiên đón được xe taxi, hắn mới xoay người đi trở về.
Tịch Chiêu Nhiên ngồi trên xe taxi nhìn ánh đèn mờ nhạt phản chiếu từ kính chiếu hậu. Bóng Đàm Thiên Dương kéo dài trên mặt đường khiến cho y cảm thấy có chút gì đó.. có lẽ y có thể bắt được người này chăng..?
※
Tịch Chiêu Nhiên đến rồi lại rời đi, hai người cùng nhau ăn ba bữa cơm, cũng không khiến cho cuộc sống của Đàm Thiên Dương có bao nhiêu gợn sóng. Cuộc sống mỗi ngày của hắn vẫn tiếp tục theo sự tuần hoàn vốn có.
Về nhà, rửa mặt, đi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau thức dậy rửa mặt. Xuống lầu mua điểm tâm, sau đó thay đồng phục đi làm.
Nhưng hôm nay có vẻ nhóm đồng nghiệp ở công ty có chút khác biệt. Đến giữa trưa Đàm Thiên Dương mới biết được lý do. Bởi vì một tờ báo đã đưa tin “Phát hiện xác chết của một tên côn đồ bị phanh thây trên phố”.
Ban đầu Đàm Thiên Dương vốn không quan tâm. Nhưng vì gương mặt được in trên báo có chút quen thuộc nên hắn đã cầm lên xem thử.
Bài báo viết lại chuyện tên côn đồ bị phanh thây rồi vứt xác trên phố vô cùng kỹ càng tỉ mỉ. Cũng vì cảnh tượng tàn nhẫn, đẫm máu này khiến cho người ta phẫn nộ. Nên đã thu hút rất nhiều người quan tâm. Nhưng danh tính của nạn nhân chỉ được nhắc hờ hợt qua một câu “Côn đồ ở thành phố A, Hoàng Tam”.
Đàm Thiên Dương đọc bản tin, lại nhìn tấm ảnh được chụp chính diện của tên côn đồ, mày hơi nhíu lại.
Là cái tên côn đồ thừa lúc Tịch Chiêu Nhiên say rượu, định cướp đồ này nọ ngày đó.
Hắn đọc lại bản tin một lần nữa rồi đặt lại chỗ cũ, cũng không làm gì khác.
Hai ngày sau, người phụ nữ họ Tống gọi điện thoại cho Đàm Thiên Dương. Nhờ hắn giúp cô lái xe đến vùng ngoại ô giao hàng cho một siêu thị nhỏ. Đàm Thiên Dương đáp ứng, sau khi tan ca hắn liền đi thẳng đến siêu thị của người phụ nữ họ Tống.
Giúp người phụ nữ họ Tống khiêng hàng hoá lên chiếc xe tải nhỏ được thuê, hắn lái xe đi đến vùng ngoại ô.
Ổng chủ của siêu thị nhỏ kia khi nhìn thấy hắn liền trực tiếp gọi người đến khiêng hàng xuống. Cũng không thèm kiểm tra hàng đã đem tiền giao cho hắn.
Đàm Thiên Dương đối với thái độ của ông chủ siêu thị có chút nghi hoặc. Tiền thanh toán cho hắn cũng giống như lời của người phụ nữ họ Tống. Không nhiều không ít, nhưng vì sao ông ta ngay cả hàng cũng không kiểm qua một lần? Không sợ người ta đem hàng giao ít hơn so với tiền ông ta chi trả sao? Huống hồ ông ta chỉ là một ông chủ nhỏ, đáng lý phải càng tính toán chi li mới đúng chứ?
Hắn lúc đầu muốn hỏi nhiều thêm một câu, nhưng ông chủ nhỏ kia đã quay người đi chỗ khác. Đàm Thiên Dương cầm tiền, nghĩ kẻ chịu thiệt cũng không phải là người phụ nữ họ Tống. Nên hắn liền cất tiền vào túi, lái xe trở về.
Bởi vì là vùng ngoại ô, đường cao tốc cách phạm vi thành phố khá gần. Cho nên khi hắn trên đường trở về đã nhìn thấy một chiếc xe vì đụng phải hàng rào chắn, mà trật tay lái rơi khỏi đường quốc lộ. Chiếc xe bị lật bên dưới góc đường, tình trạng này xem ra đã được một khoảng thời gian.
Đàm Thiên Dương vội vàng dừng xe lại, chạy đến bên cạnh chiếc xe gặp tai nạn. Cố gắng giúp đỡ những người bên trong.
Đó là một chiếc xe cao cấp có rèm che. Chờ hắn thật vất vả đem cửa xe bị kẹt mở ra, mới phát hiện người lái xe ngồi ở phía trước đã tử vong. Nhưng may mắn người ngồi ở phía sau tuy rằng hôn mê nhưng vẫn còn hô hấp.
Đàm Thiên Dương vội vàng bế người trong xe ra ngoài, chờ hắn lau sạch vết máu trên mặt người nọ mới phát hiện. Người đang hôn mê chính là người hai ngày trước đã nói với hắn phải đi đến thành phố T – Tịch Chiêu Nhiên.