Đọc truyện Bát Hoang Kiếp – Chương 8: Chưởng tâm lôi khởi
Dịch giả: One_God
“Đây là cái gì?” Trình Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, nhìn chăm chăm vào đồ án được vẽ bằng máu trong lòng bàn tay mình mà hỏi. Nhưng câu trả lời không có mà Đoan Mộc Vũ vẫn luôn im lặng như trước.
Trình Nguyệt do dự trong chốc lát, đến khi nhìn thấy kiếm quang do Tác Ly khống chế ngày càng mờ nhạt dần mà đám mây đen càng lúc càng mạnh mẽ thì nàng cắn răng làm theo lời Đoan Mộc Vũ, tụ tập tất cả pháp lực toàn thân vào bàn tay trái. Ngay lập tức, Trình Nguyệt cảm thấy giữa lòng bàn tay mình như xuất hiện một cái lốc xoáy cực lớn. Bên trong lốc xoáy ấy như có một con quái thú hung dữ vô cùng, có thực lực vô cùng cường đại, suýt nữa đã hấp thụ hết toàn bộ pháp lực của nàng!
Cố gắng giữ tỉnh táo để không ngất đi, Trình Nguyệt đánh ra một kích về phía đám mây. Chỉ nghe một tiếng nổ vang vọng trời đất, một tia sấm sét từ lòng bàn tay Trình Nguyệt xuất ra trúng đám mây. Vô số điện quang xuất hiện, xé rách màn đêm u tối; phảng phất như có hai loại lực lượng cường đại ở sau đấu đá nhau.
Đồng thời từ trong mây đen hình như phát ra một tiếng hét thảm. Sau đó cả đám mây tản ra, bóng đen bên trong nhanh chóng biến ảo thành một con hắc ưng khổng lồ có sải cánh dài đến hơn ba mươi trượng. Hắc ưng này nhìn qua tuy cực kì hung ác nhưng đạo lôi chưởng đã tạo ra thương tổn không nhỏ với nó. Quỷ khí bao phủ cả trời đất lúc trước nay nhanh chóng tiêu tán. Mà bầu trời vốn đen như mực cũng nhanh chóng khôi phục lại màu sắc vốn có, ánh sao xuất hiện trở lại.
Nhưng cú chưởng này đã tiêu hao gần hết pháp lực của Trình Nguyệt, sắc mặt nàng thoáng cái trắng bệt, phun ra một ngụm máu tươi. Nàng dường như không làm chủ được thân thể mình, lảo đảo hai bước suýt ngã ra đất.
Có lẽ đám mây bị đánh tan nên hắc ưng kia cực kì giận dữ, khí thế chẳng những không suy yếu mà còn mà còn ngang ngược hơn. Hai chiếc cánh khổng lồ vỗ xuống, cuồng phong lập tức gào thét. Hẳn là nó muốn trực tiếp đối kháng với kiếm quang do Tác Ly điều khiển. Chỉ trong chớp mắt, đôi cánh cùng cặp vuốt khổng lồ của hắc Ưng đã bắt đầu công kích Tác Ly như vũ bão. Chớp mắt, kiếm quang của Tác Ly đã trở nên ảm đạm, chớp nháy như muốn tắt!
“Đoan Mộc vũ, ngươi mau dẫn sư muội ta chạy nhanh đi! Ta không còn chống cự được lâu nữa đâu! Nhanh chóng quay về gặp sư tôn, báo thù cho ta!”
Đối mặt với công kích cuồng bạo của hắc ưng khổng lồ, trong lòng Tác Ly biết không ổn nên lập tức hét lớn. Giờ phút này hắn đã đánh mất niềm tin chiến thắng của mình!
“Ta… ta không đi! Ngươi mau chạy đi! Ngươi phải đi đến Ngô Châu tìm Phù vân sơn, phải gặp được Sư tôn ta là Thương Minh Tử, đem tất cả sự việc phát sinh nơi đây nói cho lão nhân gia người. Nói rằng Tác Ly Trình Nguyệt không cách nào báo hiếu cho người, nếu có kiếp sau, hai ta xin nguyện được làm môn hạ người!”
Tuy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng Trình Nguyệt vẫn cố gắng nói. Mặc dù lệ chảy thành dòng nhưng ánh mắt kiên định đã chứng minh lời nàng không phải chuyện đùa!
Lời nói của Trình Nguyệt tuy thảm thiết, nhưng đối với Đoan Mộc Vũ lại như đàn gảy tai trâu. Hắn chỉ hờ hững liếc nhìn Trình Nguyệt một cái rồi ném đà cung trong tay đi. Tay trái hắn duỗi ra lấy chiếc hộp sau lưng Trình Nguyệt sau đó vỗ mạnh một cái. vỏ hộp tan tành, tay hắn đã nắm lấy một thanh kiếm tinh xảo, đẹp đẽ.
“Choeng” một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ. Đoan Mộc Vũ nhanh chóng dùng tay phải vẽ hai hình hung thú bằng máu lên hai mặt kiếm!
“Mượn pháp lực một chút!”
Không đợi Trình Nguyệt phản ứng, Đoan Mộc Vũ đã vung kiếm về phía sau, mũi kiếm vừa vặn chạm mi tâm Trình Nguyệt. Nàng chỉ kịp cảm nhận thấy một cỗ lực hút cường đại hấp thu sạch sẽ pháp lực của mình. Chịu đựng không nổi nữa, nàng ngã xuống đất, hơi thở gấp gáp không đều!
Cùng lúc đó, vì thiếu hai người Đoan Mộc Vũ và Trình Nguyệt áp chế cho nên hơn trăm thi quỷ đã đến gần, bao vây xung quanh ba người!
Giờ khắc này, Đoan Mộc Vũ vẫn không hề có bất kì biểu hiện nào của sự khẩn trương, dù cho bản thân đã bị bao vây bởi hơn trăm thi quỷ. Thanh kiếm nhẹ nhàng vung lên, hắn đã xử lý ngay bốn thi quỷ lao đến gần mình. Bọn chúng bị đánh tan cả thân thể, tứ chi cùng đầu!
“Chống đỡ đi, Hắc Ưng kia đã đại
thương nguyên khí, tình huống không tốt hơn người chút nào đâu. Hươu chết về tay ai còn chưa biết được!”
Sau khi quát Tác Ly một câu, Đoan Mộc Vũ tung người nhảy lùi về sau, hẳn là xông vào một phía của bầy thi quỷ đang bao vây.
Trên thanh kiếm hắn cầm cũng xuất hiện hai đạo kiếm quang rực rỡ dài khoảng ba xích. Mặc dù không dài bằng kiếng quang mà Tác Ly khống chế nhưng ở trong tay Đoan Mộc Vũ lại như giao long xuống biển, uốn lượn khắp trời. Tất cả thi quỷ chạm vào kiếm quang đều chết ngay lập tức, không thể chống trả lại! Cứ vậy mình hắn chống đỡ cả mấy trăm thi quỷ công kích mà không hề di chuyển một bước nào!
Lúc trước, vì mắt mũi không thấy đường nên hai mươi con Tuyết Phong Kỵ cùng hai trăm Hắc Phong Kỵ không cách nào điều động được. Còn bây giờ ánh sao sáng lạng, hơn nữa quỷ khí chấn nhiếp tâm thần đã yếu bớt nên hộ vệ thương đội sao lại chịu co rúc ở trong?
“Hắc Phong Kỵ, xông lên!”
Theo mệnh lệnh của đội trưởng hộ vệ, toàn bộ mặt đất bắt đầu rung động. Hai trăm Hắc Phong Kỵ dưới sự chỉ điều khiển của hai mươi Tuyết Phong Kỵ như một cơn lốc ào lên!
Mặc dù số lượng thi quỷ vẫn còn hơn nghìn rưỡi, đao kiếm bình thường khó tạo được thương tổn nhưng dưới uy lực trùng kích của Tuyết Phong Kỵ với hơn năm nghìn cân và Hắc Phong Kỵ gần bốn nghìn thì…. Tuy đã bị giảm tốc độ vì sa mạc nhưng khung cảnh vẫn vô cùng bạo lực!
Sau một hoi chiến đẩu điên cuồng, rốt cuộc toàn bộ phạm vi xung quanh Đoan Mộc Vũ đã không còn bất kì thi quỷ còn sống nào. Tới lúc này, sắc mặt hắn đã trắng bệch, kiếm quang rực rỡ bên hai mặt thanh kiếm cũng đã biến mất!
Tình hình chiến đấu trên mặt đất đang nghiêng về một phía, nhưng cuộc chiến trên bầu trời của Tác Ly vẫn là cuộc khổ chiến. Tuy rằng hình thể Hắc Ưng đã rút nhỏ đi một nửa và cũng rất chật vật nhưng rõ ràng vẫn chiếm Ưu thế nhiều hơn!
Đoan Mộc vũ chỉ biết gượng cười! Đây cũng do thực lực của huynh đệ Tác Ly Trình Nguyệt quá kém. Nếu như bình thường thì đạo lôi chưởng hắn vẽ trên tay Trình Nguyệt đủ để đánh chết bốn năm quỷ vật như vậy. Nhưng đời không như mơ, pháp lực Trình Nguyệt quá thấp, đến nỗi một thành uy lực cũng không thi triển ra được, còn để quỷ vật biến hình. Mà Tác Ly cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, không biết lợi dụng lúc lôi chưởng phát động mà công kích, cơ hội tốt như thế mà chỉ biết lãng phí!
Thực lực chỉ bấy nhiêu đó mà lại muốn hạ sơn, trảm yêu trừ ma?
Hít sâu một hơi, Đoan Mộc Vũ quay người nhặt đà cung lúc trước ném đi lên. Hắn rút một mũi tên ra, hướng lên bầu trời, nhắm thẳng Hắc Ưng
đang điên cuồng công kích trên không, chậm rãi kéo cung. Nếu có người ở bên cạnh cẩn thận quan sát sẽ nhìn thấy ngay tại vị trí hắn kéo cung có một đạo huyết quang lóe lên, nhanh chóng dung nhập vào mũi tên.
Thế nhưng ngay lúc huyết quang chợt hiện thì cả người Đoan Mộc Vũ trở nên khô quắt lại, dường như chỉ còn nửa cái mạng! Thứ duy nhất không biến hóa chính là đôi tay đang giương cung, không chút nhúc nhích, sừng sũng như núi! Mũi tên này tuy chưa rời cung nhưng đã tản mát ra khí tức cực kì đáng sợ, gắt gao nhắm chuẩn vào Hắc Ưng giữa không trung!
Hắc Ưng kia như nhận ra điều gì nên liên tục vỗ cánh, dường như muốn tránh né nhưng căn bản vô dụng! Chỉ nghe “sưu” một tiếng, mũi tên đột ngột xé gió bay đi. Âm thanh nó tạo ra trên đường đi lấn át cả tiếng ấm ĩ trên chiến trường. Âm thanh truyền vao trong tai mỗi người thì linh hồn họ cảm thấy như có một con dao sắc lạnh vừa cứa qua cổ!
Hắc Ưng điên cuồng kêu lớn, dùng hết sức bình sinh muốn bay đi nhưng mũi tên như muốn đâm thủng bầu trời đã cắm phập vào ngực nó rồi nổ tung, trực tiếp tạo thành một lỗ lớn! Thừa dịp này, Tác Ly dùng tất cả sức lực, không chế kiếm quang liên tục chém xuống.
Cuối cùng Hắc Ưng kêu thảm một tiếng, thân thể hóa thành từng sợi khói đen, chớp mắt đã bỏ trốn mất dạng!