Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc: Dã tâm.
CHAPTER 5
~oOo~ Dã tâm oOo
~Tàn tiệt Lam Thư đi về nhà theo con đường quen thuộc. Có người đang đứng trước nhà cô, ánh mắt rất hiểm độc. Lam Thư đi càng lúc càng chậm, đang toan bỏ chạy thì một bàn tay kéo cô lại.
“ Mày định chạy đi đâu đó?” – giọng nói của một tên to béo.
Sợ quá Lam Thư hét lên.
_ Bốp –
“ Mày dám hét hả? Có tin tao ày một trận không?” – Tên to béo tát Lam Thư một cái đau điếng.
“ Mấy người… mấy người là ai? Tại sao lại bắt tôi hả?”
“ Mày không cần biết. Mày nghe cho rõ đây, nếu ngày mai mày không biến khỏi trường Đức Dương thì đừng trách đại ca Trực Khôi ác độc.”
“ Là Trực Khôi? Hắn dùng trò bỉ ổi này sao?”
_ Bốp – một cái tát nữa.
“ Sao mày dám gọi đại ca tao là hắn hả?”
Đôi mắt căm thù. Lam Thư đang rất tức giận. Bỗng một bàn tay chạm vào mặt cô. Một tên ốm nhom, gớm giết.
“ Con bé này khá là xinh ấy chứ! Làm bạn gái anh nha!” – Giọng nói thật bỉ ổi.
“Đừng dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào người tôi, đồ bỉ ổi” – Lam Thư hất bàn tay tên đó ra khỏi người mình.
_ Bốp – Tát nữa.
“ Mày nói ai bỉ ổi hả?” – Tên đó giận giữ.
“ Tôi nói anh đấy.” – Lam Thư ngoan cố.
Hắn ta giơ cao tay định cho Lam Thư nếm mùi đau khổ thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“ Hai thằng mà đi đánh một cô gái thì có được gọi là bỉ ổi không hả?” – giọng nói lộ ra vẻ tức giận.
“ Mày là thằng nào ra đây?” – tên béo ú tiến tới chỗ phát ra tiếng nói.
Còn tên gầy nhom kéo Lam Thư đi.
_ Rầm – một cú đấm của chàng trai làm tên béo ú nổi đom đóm. Hắn nghiêng người qua nghiêng người lại cuối cùng lao vào thùng rác cư ngụ.
Chàng trai chạy đến chỗ tên gầy tung “ mã cước”. Tên gầy nhom ôm bụng kêu đau và vang xin tha. Sau đó bỏ chạy thục mạng.
“ Nhóc không sao chứ?” – Anh chàng cất tiếng nói.
“ Hải Minh hả?” – Chắc vì trong đêm tối nên cô không nhìn rõ mặt.
“ Phải là tôi đây. Không phải lo nữa.” – Hải Minh cười nham độc.
“ Ai nói… ai nói là tôi sợ hả?” – Lam Thư cô cãi “ cùn” .
“ HAHA… nhóc không sợ mà mồ hôi ướt thấm hết ra…quần vậy? À hay là nhóc sợ quá rồi…” – Hải Minh cười “ bự” .
Vì hồi nãy lúc thằng “ú” tát Lam Thư cô ngã trúng vũng nước nên cả người đều ướt như “ chuột lột”.
“ Không phải đó là do tôi té trúng vũng nước thôi.” – Lam Thư tức xì cả khói.
“ Nguỵ biện” – Hải Minh cười mãn nguyện rồi cổng Lam Thư về nhà.
“ Mình phải làm gì? Hải Minh, Linh Liên và cả Thiên Kim đều rất tốt với mình. Mình không nên lừa dối họ được nữa. Không thể. “ – Lam Thư cố đấu tranh tư tưởng.
Xinh đẹp ơiiii… nghe điện thoại nè – Chuông điện thoại của Linh Liên vang lên.
“ Alô! Lam Thư? Có chuyện gì không?”
“ Ngày mai, cậu có thể tập hợp mọi người dùm tôi không?”
Linh Liên đang buồn ngủ với đống bài tập vừa nghe câu nói của Lam Thư xong, cô tỉnh hẳn.
“Ừ. Được. Được.”
———————
Sáng hôm sau:
“ Mọi người đợi Lam Thư một chút nhé!” – Linh Liên nài nỉ.
“ Tại sao phải đợi cô ta?” – Trực Khôi nhíu mày.
“ Em không biết Lam Thư nhờ hẹn mọi người thì em hẹn thôi em vô tội.”
Khoảng 15 phút sau.
“ Xin lỗi mọi người. Cô giáo cho tôi ra trễ.” – Lam Thư đã đến.
“ Rốt cuộc thì cậu muốn nói chuyện gì vậy?” – Thiên Kim hóng hớt rất rất muốn nghe.
“ Thực ra tôi…sự thật thì tôi và…” – Lam Thư chưa nói hết câu Trực Khôi đứng phắt dậy.
“ Xin lỗi! Tôi phải vào nhà vệ sinh một lát.” – Trực khôi lườm xéo Lam Thư.
Lam Thư không thèm nếm xỉa gì tới Trực Khôi vẫn tiếp tục nói.
“ Này Lam Thư đợi Trực Khôi vào rồi hẳn nói nhé!”
“ Không cần đâu Thiên Kim.”
“ Thực ra thì tôi và….” – Câu nói lại bị đứt.
Run…run nghe điện thoại đi… MỘT- HAI – BA…
“ Xin lỗi!” – Lam Thư nhấc máy. “ Alô!”
“ Nguyễn Lam Thư! Cô muốn chết phải?” – Trực Khôi giở giọng đe doạ.
“ Thì sao?”
“ Ra gặp tôi. NGAY. Sân sau.” – Trực Khôi nói như ra lệnh.
“ Tôi không thích.” – Lam Thư vẫn không nghe lời.
“ Cô cứ ngoan cố đi. Chẳng lẽ cô muốn không bao giờ gặp lại cha mình.” – Giọng cười đểu
“Đợi… tôi.” – Cô ngập ngừng.
Lam Thư xin lỗi mọi người đi ra sân sau theo đúng lời của Trực Khôi.
“ Này Lam Thư.” – Linh Liên đuổi theo.
Sân sau.
“ Anh muốn gì? Muốn tôi không nói cho họ? Anh đừng nghĩ lấy cha tôi ra sẽ ngăn tôi nói sự thật.” – Lam Thư nhìn thẳng mắt Trực Khôi.
HAHAHA – Trực Khôi cười to.
“ Nếu không tin chuyện cha cô tại sao cô lại ra đây? Tôi nói có đúng không?”
Đằng sau cây đa bự một dáng người nhỏ nhắn. Là Linh Liên.
“ Đừng có hù tôi. Bây giờ tôi quay lại nói cho họ của chưa muộn đâu?” – Lam Thư vừa nói vừa xoay lưng đi vào.
“ Cô hèn lắm. Đã hứa sẽ không nói mà tại sao bây giờ lại nói.” – Trực Khôi cầm vai níu Lam Thư lại.
“ Ai hèn? Anh hay tôi? Ai cho người bắt cóc tôi. Tôi đã nói nếu anh chịu để yên tôi sẽ im lặng còn không thì chuyện gì anh tự hiểu đi.”
“ Tôi cho người bắt cóc cô hồi nào?” – Trực Khôi ấp úng.
“ Nếu không có Hải Minh cứu chắc giờ tôi không biết đang ở đâu nữa.”
“ Hải Minh cứu cô sao? Vì thế mà cô nói.”
“ Nếu đúng như vậy thì sao?”
Lam Thư hất tay Trực Khôi ra khỏi người mình. Bỏ chạy.
“ Chẳng lẽ cô muốn không bao giờ gặp lại cha sao?”
“Đừng uy hiếp tôi.”
“ Làm ơn đi Lam Thư. Tôi biết là 1 năm trước tôi làm thế là tàn nhẫn đối với cô nhưng tôi xin lỗi. Tất cả chỉ vì hoàn cảnh ép buộc. Tôi có lí do phải làm như vậy. Thực sự lúc đó tôi vẫn còn rất … rất…”
“Im đi. Dối trá.” – Lam Thư ngồi xuống dùng tay bịt chặt tai mình lại.
Trực Khôi đỡ cô lên, kéo vào lòng mình nhưng bị Lam Thư hất văng ra xa.
“ Tránh xa tôi ra. Tôi đã hết yêu anh rồi.” – Mặt Lam Thư đầy sát khí.
“ Phải rồi. Em yêu Hải Minh rồi có phải không?”
Tại sao vậy? Tại sao Trực Khôi lại tức giận. Lẽ nào…
Đằng sau vỏ bọc là một chàng trai hoàn hảo thì thực sự bên trong Trực Khôi là người như thế nào?
“ Tôi có yêu ai thì liên quan gì tới anh?” – Mặt Lam Thư đỏ kìa.
Trực Khôi thở dài.
“ Thôi được rồi. Dù sao tôi cũng mất hết rồi. Em muốn nói hay không thì tuỳ nhưng nếu em giúp tôi nhất định tôi sẽ tìm cha cho em.” – Trực Khôi nói xong anh bỏ đi.
Á…. Linh Liên hét lên. Cô vô tình ngã nhào ra sau vì con rắn “ bự” . Mặc dù Trực Khôi không thấy Linh Liên nhưng Lam Thư đã phát hiện ra.
Linh Liên giơ một ngón tay đặt lên miệng ra dấu im lặng.
“ Ai đó?” – Trực Khôi đi lại gần cây đa.
“ Là tôi. Tôi hét mà.” – Lam Thư lên tiếng.
Trực Khôi chẳng thèm quay đầu. Anh đang cô giấu cái gì vậy?
“ Không sao?”
“Ừ.”
Trực Khôi vừa đi khỏi Linh Liên chạy ngay tới chỗ Lam Thư.
“ Xin lỗi Lam Thư.”
“ Vì cái gì?”
“ Vì tất cả.”
Buổi tối nhà Lam Thư:
“ Nói cho tôi biết đi. Cậu và Trực Khôi đã xảy ra chuyện gì?” – Linh Liên nài nỉ.
“ Tất cả là do tôi. Tôi đã bỏ rơi Trực Khôi.”
“ Đừng có xạo. Rõ ràng tôi nghe không phải là như vậy.” – Linh Liên chắc chắn.
“ Thực ra tôi biết chuyện cậu và Trực Khôi yêu nhau từ lâu rồi nhưng không biết rõ sự tình thôi. Vô tình tôi đã nghe được sự thực từ miệng cậu vào cái đêm đầu tiên tôi đến đây. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng cậu là người nói dối cô tình che dấu mọi chuyện nhưng hình như không phải vậy. Tôi sai rồi, xin lỗi Lam Thư.” – Linh Liên cúi đầu.
“ Ra là cậu đã biết.”- Lam Thư đứng lên, mở hộc bàn lấy ra một chiếc hộp sắt nhỏ.
“Đây là gì vậy?” – Linh Liên ngơ ngác.
“ Là sự thật về Trực Khôi.”
Hai người mở chiếc hộp ra. Trong đó là một số giấy tờ và hình ảnh.
“ Trước đây khi tôi và Trực Khôi yêu nhau cha anh ấy cũng biết. Ông rất quý tôi nên cho tôi biết mọi thứ mà ngay cả Trực Khôi cũng không biết.” – Lam Thư lấy ra một toa đơn của Bác sĩ.
“ Giấy gì vậy?” – Linh Liên ngơ ngác.
“ Là giấy khám bệnh của Bác Sĩ.”
Linh Liên lướt mắt qua tờ đơn. Tay cô run run, tờ giấy giờ đã nằm dưới đất.
“ Bố của Trực Khôi bị ung thư bao tử sao?” – Mắt Linh Liên rươm rướm.
“ Phải. Ông ấy không cho Trực Khôi biết. Đến khi Trực Khôi biết thì…”
“ Thì anh ấy bỏ rơi cậu đến với Thiên Kim.”
Lam Thư không nói gi chỉ gật đầu đồng ý.
“ Nhưng đâu phải chỉ vì cha bị bệnh là lừa dối người khác như vậy được.” – Linh Liên vẫn chưa chịu tha thứ cho Trực Khôi.
“ Phải. Nhưng tại Trực Khôi nghĩ không đến nơi hoặc là Thiên Kim tự đên ấy chứ.” – Lam Thư bảo vệ cho Trực Khôi.
“Ừ. Thật ra anh ấy cũng không xấu lắm.”
“ Linh Liên, tôi nhờ cậu. Đừng nói cho Hải Minh biết.”
“ Chuyện này. Tôi chỉ sợ cái miệng không nghe lời thôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng.” – Linh Liên dùng tay bịt chặt miệng lại.
Vài hôm sau:
Mọi thứ vẫn bình thường, chưa ai phát giác chuyện của Trực Khôi. Cho đến một hôm…
“ Lam Thư!!! Qua nhà tôi một lát. Hải Minh không có nhà đâu.” – Linh Liên kéo tay Lam Thư.
“ Thôi. Lỡ Hải Minh về thì tôi tính làm sao?” – Mặt Lam Thư ửng hồng.
“ Thì có sao???” – Linh Liên vẫn không chịu buông tay Lam Thư.
Thì ra hôm nay Hải Minh cùng Trực Khôi đi đá banh đến tối không có ai chỉ bài nên Linh Liên mới phải lôi kéo Lam Thư.
“ Cậu giỏi thiệt đấy!!! Quả không hổ danh là “đệ nhất tài sắc”. “
Lam Thư cười mỉm tỏ vẻ hài lòng. Sau đó cô xách cặp chuẩn bị đi về thì lại một lần nữa bị Linh Liên kéo lại.
“ Cậu biết nấu ăn không?” – Linh Liên giở mặt “ cún” ngoan hiền.
“ Một chút.”
“ Thế thì được rồi. Trổ tài thôi.” – Linh Liên vùa nói vừa đẩy Lam Thư vào bếp.
Khoảng 1 tiếng sau…
“ Trước đây, chắc Trực Khôi được ăn đồ cậu nấu hoài nhỉ?”
“ Không đâu. Thỉnh thoảng khi nào tôi đến gặp ba cậu ấy thôi.”
“ Hai người đó sướng thật. Thế mà Trực Khôi không biết giữ lại đi bỏ rơi cậu. Dù gì cậu và anh ấy cũng quen nhau 4 năm vậy mà Trực Khôi lạnh lùng quá.”
RẦM _ Tiéng đập của rất mạnh.
“ Em vừa nói gì Linh Liên?” – LÀ HẢI MINH.
Bí mật đã được phát giác…
Cây kim trong bọc rốt cuộc cũng đã lòi ra.
Cô và anh?
Cô và Trực Khôi?
Cô sẽ phải làm gì, Lam Thư?