Đọc truyện Bảo Hiểm Nhân Mạng – Chương 8
CHƯƠNG 8
-Phùng Nhan, có việc à?
-Chẳng lẽ không có việc thì không thể tới tìm anh?
Phùng Nhan bĩu môi cười nói, cũng theo đà ngồi xuống bên cạnh Hướng Thiên.
Cô Phùng này không chỉ dáng người yểu điệu mà mặt mũi cũng rất xinh đẹp, cô ấy đã mấy lần ám chỉ tâm ý của mình với Hướng Thiên nhưng khổ nỗi Hướng Thiên lại hoàn toàn không có cảm xúc với cô ấy, ngoài trả lời lịch sự nhẹ nhàng thì không tiến xa hơn nữa.
-Hướng Thiên, em biết có một nhà hàng Italy mới khai trương, tối nay chúng ta đi nếm thử được không?
-Bây giờ tôi còn rất nhiều việc, sợ là phải làm khuya.
-Không sao, em chờ anh.
Phùng Nhan vừa nói vừa cởi áo khoác dài vắt ở bên cạnh, nói:
-Nếu không để em làm giúp anh, trước kia em cũng từng làm bảo hiểm, mấy bản kế hoạch kiểu này làm quen rồi.
-Không cần, không cần đâu.
Hướng Thiên vội vàng từ chối rối rít, nhìn thấy cô tiểu thư họ Phùng này anh lại nghĩ đến ba người chị hung dữ ở nhà mình, mấy cô gái xinh đẹp kiểu này, vẻ ngoài cùng nội tâm vĩnh viễn không liên quan nhau.
-Vậy không bằng thế này, em đến chỗ ba em trước, chờ anh tan làm thì gọi điện cho em rồi chúng ta cùng nhau đi dạo phố, sau đó thì ăn cơm.
Phùng Nhan bắt đầu tự quyết định.
-Xin lỗi, tôi còn rất nhiều chuyện phải…
-Hướng Thiên…
Làm ơn đừng gọi tên ngọt như vậy được không? Tiếng gọi mềm nhũn làm Hướng Thiên không khỏi sợ hãi đạp đạp ghế dựa ra sau.
-Hơn nữa đêm nay tôi còn hẹn bạn, hứa với cậu ấy cùng đi siêu thị mua đồ ăn.
-Bạn nào? Còn muốn anh mua đồ ăn cho anh ta? Từ chối đi, nếu không em với anh đi mua cũng được.
Giọng điệu Phùng Nhan y như mình là bạn gái Hướng Thiên, cô gái này rất tự tin vào bản thân mà không hề thấy vẻ khó chịu hơi lóe lên trong mắt Hướng Thiên.
-Mấy người bạn chúng tôi liên hoan với nhau cô đi không tiện, lần sau đi.
Hướng Thiên lạnh mặt nói.
Đối mặt với Hướng Thiên lạnh nhạt như vậy khuôn mặt Phùng Nhan cũng có chút tức giận, không hiểu sao những người đàn ông khác đều chiều chuộng dỗ dành cô mà đến Hướng Thiên này lại luôn không mặn không nhạt với cô như vậy.
Tính tiểu thư lập tức bùng lên, Phùng Nhan cũng lạnh mặt đứng phắt dậy cầm áo khoác hầm hầm bỏ đi không thèm chào hỏi.
Nhìn thấy đã chọc giận tiểu thư họ Phùng, Lí Vi Vi bàng quan ở bên cạnh cảm thấy khó hiểu.
-Hướng Thiên này, không hiểu anh nghĩ gì nữa, Phùng Nhan muốn thân phận có thân phận, muốn dung mạo có dung mạo, mỹ nữ như vậy anh còn không vừa mắt chẳng lẽ muốn tìm thất tiên nữ ư?
-Ha ha, thất tiên nữ đã có Đổng Vĩnh, nào đến phiên tôi.
Mỹ nữ? Trong nhà anh đã có ba mỹ nữ, ngay cả mẹ anh lúc còn trẻ cũng là mỹ nữ trong mỹ nữ, kinh nghiệm nói cho anh mọi việc tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài, bởi vì bố anh chính là một ví dụ tàn khốc.
Buổi tối, sau khi Hướng Thiên tan làm thì đến siêu thị mua chút rau quả trái cây trước rồi mới ngồi xe đến nhà Lăng Chính Trung, Lăng Chính Trung đang ở phòng bếp nấu nướng tất bật, mở cửa cho anh xong lập tức chạy vào bếp.
-Anh ngồi đây trước đi Hướng Thiên, lửa này rất vượng tôi không rời được.
Thấy Lăng Chính Trung luống cuống vừa xào rau vừa nấu canh, bận rộn đến mức lượn như chong chóng Hướng Thiên không nhịn được cười, người này bình thường rất ít xuống bếp.
-Để tôi làm cho.
-Được được, đeo tạp dề của tôi vào, đừng để dính dầu.
Lăng Chính Trung vừa thấy có cao thủ xuống bếp lập tức tự động knock-out, hắn cởi tạp dề đeo vào cho Hướng Thiên rồi vòng tay ra sau thắt dây.
Tạp dề là kiểu vòng qua đầu, động tác liên tiếp của Lăng Chính Trung làm Hướng Thiên vô thức tựa vào trước người hắn, cảm giác cái tay kia đang ôm quanh người làm mặt Hướng Thiên không khỏi đỏ lên.
-Hướng Thiên, đồ ăn của anh bao nhiều tiền để tôi trả.
-Không đáng bao nhiêu, dù sao mọi người cùng ăn tiền nong gì.
-Vậy lần sau đừng mua đồ ăn, anh cần gì cứ nói với tôi một tiếng để tôi mua.
Lời này làm Hướng Thiên ngẩn ngơ, nghe Lăng Chính Trung nói vậy như có ý hy vọng anh ở lâu, người này cũng thật thú vị, họ mới quen nhau một tuần sao anh ta lại không hề có ý phòng bị cơ bản nhất với người khác vậy?
-Hướng Thiên, có khát không? Tôi rót cho anh chén trà.
Nhìn thấy Hướng Thiên thành thạo cầm chảo xào rau Lăng Chính Trung liền cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc kia của anh ta rất đáng yêu, hắn rót một tách hồng trà đưa cho Hướng Thiên bỗng nghe thấy di động kêu, vội lấy ra, khi nhìn thấy là Dương Nhất Tình mới dám nghe.
Mấy ngày nay hắn bị Lâm Xảo Nhã kia giày vò phát sợ, chỉ cần nghe điện thoại của cô ta nếu không nửa tiếng thì đối phương nhất quyết không cúp máy, hơn nữa mỗi lần đều kì kèo hẹn hắn ra ngoài, đầy khí thế muốn theo đuổi hắn lần nữa làm Lăng Chính Trung vừa nghe thấy tiếng chuông bèn nhức đầu.
-Chính Trung, tớ bây giờ đang ở nhà Dư Thắng Lân, đêm nay bọn tớ sẽ không đến chỗ cậu đâu.
Cái gì? Hại hamster mua nhiều đồ ăn như vậy mà giờ lại dám bỏ bom hắn.
-Không phải cậu nói Dư Thắng Lân không muốn về nhà ư? Sao lại về?
-Còn không phải tại cậu, chính vì nghe cậu nói tớ với Dư Thắng Lân mới đến phòng tập gym của Nhất Hi, cậu đoán bọn tớ gặp ai ở đấy?
-Ha ha, sẽ không phải là tình nhân cũ của Dư Thắng Lân chứ?
Lăng Chính Trung thuận miệng đùa cợt.
Bên kia rõ ràng sửng sốt, sau lập tức mắng:
-Lăng Chính Trung, cậu đúng là đồ quạ đen, đoán đúng rồi đấy, đụng phải thằng cha tình nhân ấy của Dư Thắng Lân, cậu đoán hắn là ai?
-Sao tớ biết được? Hamster không nói cho tớ biết.
-Chính là cấp trên của Trầm Mĩ Mĩ, ông chủ của khách sạn Kim Ngụ – Hứa Dương.
-Á…
Kim cương Vương lão ngũ kia ư?
Lăng Chính Trung không quen thân với Hứa Dương nhưng cũng có biết nhau, bề ngoài Hứa Dương quả thật không tồi, đối xử với mọi người cũng khá lịch sự, không ngờ lại là loại người này.
-Trầm Mĩ Mĩ đúng là to gan lớn mật, ngay cả ông chủ của mình cũng dám hăm dọa, tớ đoán lúc ấy cô ta đã hẹn họ với tên June kia nên muốn tống tiền xong thì chạy lấy người. Cậu nói có phải oan gia ngõ hẹp không, tự nhiên lại tình cờ gặp Hứa Dương ở phòng tập thể thao, tớ thấy vẻ mặt Dư Thắng Lân khi nhìn thấy hắn là đoán ra ngay, thằng chó ấy, thấy Dư Thắng Lân đi cùng tớ lại còn nói kỹ năng cua trai của cậu ta thật đỉnh, mới xảy ra chuyện đã lập tức có người mới làm Dư Thắng Lân tức giận lao đến choảng nhau với hắn…
Ngày hôm qua gặp dáng vẻ nổi bão của Dư Thắng Lân, bên cạnh lại có Dương Nhất Tình, xem ra tên Hứa Dương kia không ngon ăn rồi.
Quả nhiên Dương Nhất Tình nói:
-Lúc ấy Hứa Dương chỉ có một mình nên mới dám châm chọc Dư Thắng Lân, có thể hắn cũng không ngờ Dư Thắng Lân lại kích động như vậy, kết quả bị táng cho mấy đấm rõ mạnh, nếu không có tớ giữ chặt Dư Thắng Lân thì thằng cha Hứa Dương ấy còn lâu mới chạy được.”
-Thằng nhóc cậu khai ra mau, cậu có ăn hôi cái nào không?
Làm bạn nhiều năm Lăng Chính Trung biết tỏng thói hư tật xấu của Dương Nhất Tình, chắc chắn nó sẽ không ngoan ngoãn khoanh tay đứng nhìn, quả nhiên bên kia vừa nghe thấy vậy đã phá lên cười ha ha.
-Lúc tớ kéo Dư Thắng Lân đã nhân cơ hội đá Hứa Dương hai phát, đấm cho hắn một cú, thằng nhóc kia bị đánh đã choáng váng, căn bản không thấy tớ ăn hôi. Người cũng đánh, tức cũng xả, Dư Thắng Lân lập tức nói muốn về nhà, sau khi tớ về với anh ta đã cùng nhau dọn sạch mấy thứ đồ trước kia quăng hết ra ngoài. Anh bạn ấy vừa dọn vừa khóc, cuối cùng thì ôm cả tớ khóc tu tu, dỗ thế nào cũng không được, bộ quần áo đáng thương của tớ, mới mua ở Pháp về chỉ mặc có một lần…
Nghe Dương Nhất Tình phàn nàn mà Lăng Chính Trung cười như điên, có thể làm khổ Dương Nhất Tình đến méo mặt như vậy cũng không phải một chuyện dễ dàng gì.
-Dư Thắng Lân hiện đang ở đâu?
-Đang tắm rửa, nếu không tớ dám gọi điện cho cậu sao? Cậu nghĩ xem, tớ nhận vụ này không chỉ không kiếm được tiền mà còn phải móc tiền, bộ âu phục kia của tớ…
Lăng Chính Trung đã cúp điện thoại.
Hắn nói qua mọi chuyện với Hướng Thiên, may mắn không nấu nhiều, hai người kia không đến cũng bớt nhiều phiền toái.
Ăn bữa cơm này Lăng Chính Trung càng bội phục sát đấy tay nghề của Hướng Thiên, hắn không ngờ chỉ là rau xanh đậu hũ bình thường khi vào tay Hướng Thiên lại biến thành món ngon như vậy, quả nhiên là bên ngoài bình thường nhưng bên trong lại giỏi giang, hamster này không mở nhà hàng quả thật lãng phí nhân tài.
Sau khi ăn xong Hướng Thiên mở máy tính bắt đầu làm việc.
-Chính Trung, anh cứ ngủ trước đi, tôi còn chút việc phải làm.
-Công ty các anh cả tết nguyên đán cũng không được nghỉ ư?
-Nghỉ, nhưng chuyện cần làm đương nhiên phải làm cho xong.
Nhìn thấy Hướng Thiên rất nghiêm túc đánh máy, để tránh quấy rầy anh Lăng Chính Trung đành phải về phòng nằm giường xem TV, không lâu sau hắn đã mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc mơ màng trong đầu đột nhiên xuất hiện một vấn đề.
Tối qua vì còn có hai người khác nên hắn mới ngủ cùng giường vs Hướng Thiên, không biết hôm nay Hướng Thiên có muốn ngủ một mình một giường không?
Buồn ngủ quá, thôi mặc kệ, anh ta muốn ngủ đâu thì ngủ, mình cứ đánh một giấc trước đã rồi tính sau…
Lăng Chính Trung duỗi tay ôm gối ôm vào lòng.
Ấm áp quá, còn mềm nữa, gối ôm này thật thoải mái…
Trước khi chìm vào mộng đẹp Lăng Chính Trung đã nghĩ như vậy.
Chuyện gì đây?
Lăng Chính Trung vừa mở mắt đã lập tức nhìn thấy khuôn mặt say ngủ hài hòa của Hướng Thiên, mà hắn, lúc này đang ôm chặt đối phương vào lòng, không chỉ một chân gác trên người Hướng Thiên mà ngay cả tay cũng luồn vào áo ngủ khoác lên eo anh ta…
Tối qua rất lạnh à? Vì sao hắn lại dán vào người Hướng Thiên, hắn nhớ rõ lúc ngủ còn ôm gối ôm, sao vừa tỉnh lại đổi thành Hướng Thiên?
Hướng Thiên còn chưa tỉnh, tối qua nhất định làm việc khuya quá, nhưng hamster này ngủ thật đáng yêu, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt còn hơi đỏ ửng, hơn nữa da anh ta nhìn còn trơn mềm hơn cả phụ nữ…
Lăng Chính Trung như thằng 35 nhìn chằm chằm vào Hướng Thiên, bấy giờ mới chú ý tư thế ám muội hiện tại của mình rất không ổn, hắn nhẹ nhàng rút tay chân về, sau đó lặng lẽ xuống giường đi ra khỏi phòng.
Hướng Thiên vẫn nhắm mắt nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười, Lăng Chính Trung này coi anh là gối ôm mà ôm cả đêm.
Tối hôm qua anh về phòng ngủ, vừa mới nằm xuống giường Lăng Chính Trung đã lập tức sán đến, động tác thời điểm rất chuẩn xác làm anh nghi ngờ có phải người này giả vờ ngủ không.
Bây giờ mà dậy sẽ làm Chính Trung thấy xấu hổ, không bằng ngủ tiếp một giấc nữa, dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ.
Hướng Thiên xoay người vào trong ngủ tiếp.
Đang lúc mơ màng Hướng Thiên đột nhiên bị tiếng gầm giận dữ của Lăng Chính Trung làm tỉnh giấc, lại nghe thấy tiếng mắng liên tiếp vang lên ở gian ngoài, anh không biết xảy ra chuyện gì vội vàng ngồi dậy chạy ra ngoài.
Lăng Chính Trung đang đứng trước bàn trà ở phòng khách, giận dữ lật qua lật lại một cái hộp chuyển phát nhanh.
-Chính Trung, có chuyện gì vậy?
Lúc này Lăng Chính Trung đang cầm một chiếc quần lót bằng ren đỏ của phụ nữ, hắn thấy Hướng Thiên đi ra bèn giơ thứ trong tay cho anh xem, tức giận nói:
-Anh nói xem ai nhàm chán vậy Hướng Thiên, mới sáng sớm đã gửi cho tôi thứ của đàn bà, xui quá!”
Hắn tức giận ném quần lót sang một bên, tiếp tục bới tung những thứ khác trong hộp.
-Sao lại thế này?
Hướng Thiên bước lên trước nhìn vào thứ làm Lăng Chính Trung nổi giận đùng đùng.
Chiếc hộp là thứ bình thường mua ở đâu cũng được, thú vị chính là thứ bên trong, Hướng Thiên tiện tay lật vài thứ thấy bên trong hộp đều là áo ngực cùng quần lót các màu, thậm chí còn có áo ngủ váy ngủ, đều là đồ cũ đã mặc, có khoảng hơn mười cái, đa số là bằng tơ tằm, được bỏ lung tung trong hộp, đây đương nhiên không thể là hành động nhàm chán mà là cố ý.
Hướng Thiên lập tức gọi điện cho Sở Phong.
-Anh họ, bên Chính Trung có chút phiền toái, anh lập tức đến đây đi.
Nửa giờ sau Sở Phong đã ngồi ngay ngắn trước mặt Lăng Chính Trung, một mặt bới đồ trong hộp, một mặt dùng ánh mắt mờ ám nhìn hắn.
-Ừm… Anh Lăng, anh xác định đây không phải trò đùa của bạn gái trước kia chứ?
-Cảnh sát Sở, tôi đã nói mấy lần rồi, cả năm nay tôi chỉ có một người bạn gái là Trầm Mĩ Mĩ, anh không cho rằng đây là trò đùa của Trầm Mĩ Mĩ chứ? Nếu thật như vậy thì tôi sẽ không tìm anh mà là đạo sĩ!
Không để ý đến câu chế nhạo của Lăng Chính Trung, Sở Phong lại nhìn Hướng Thiên ngồi ở bên cạnh.
-Hướng Thiên, chú thấy sao?
Hướng Thiên lại nhìn về phía Lăng Chính Trung.
-Chính Trung, đây có thể là thứ của Trầm Mĩ Mĩ không?
-Không phải, Trầm Mĩ Mĩ không thích nội y tơ tằm, của cô ta đều là bằng sợi bông, hơn nữa cô ấy cũng nhất định không mặc màu đỏ sẫm này.
Lăng Chính Trung chỉ vào một chiếc váy ngủ màu đỏ nói.
Sở Phong nhún vai, địa chỉ người gửi trên bưu kiện là nơi nào đó ở ngoại ô, chữ viết ngoằn ngoèo không tự nhiên, điều này làm anh ta nghiền ngẫm nhíu mày.
-Rõ ràng chữ là dùng tay trái viết, địa chỉ cũng là bịa đặt, nơi đó không có số nhà này, nếu có chắc cũng ở ngay giữa hồ.
Sở Phong nhìn Hướng Thiên.
-Chắc chắn?
-Em chạy bảo hiểm khắp nơi, nhớ rõ nhất chính là số nhà.
-Người gửi thứ này còn rất thận trọng, có lẽ cũng không để lại vân tay, anh sẽ phái người đến chỗ chuyển phát nhanh điều tra xem có manh mối gì lưu lại không… Vụ trộm xe giá họa lần trước còn chưa có manh mối, lần này lại thêm chuyện nội y này, anh Lăng, không phải anh vô ý đắc tội người nào chứ? Nhất là phụ nữa, anh có biết phụ nữ nếu kích động sẽ rất khủng bố không.
Lăng Chính Trung nghẹn lời, hắn suy nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn lắc đầu.
Không là Lâm Xảo Nhã chứ? Người phụ nữ kia bám hắn đến phát điên, hơn nữa Trầm Mĩ Mĩ vừa chết cô ta đã xuất hiện, thật sự tình cờ vậy ư? Nhưng bám hắn thì bám đi, gửi một hòm nội y cũ của phụ nữ đến làm gì?
-Vậy được rồi, nếu anh nhớ gì đó thì lập tức liên lạc với tôi, thứ này tôi cầm đi.
Sở Phong cầm hộp đang muốn chào về thì Hướng Thiên vội hỏi:
-Anh họ, Chính Trung có thể bị nguy hiểm, anh không xin phái người bảo vệ anh ấy sao?
-Chú cũng nói là có thể bị nguy hiểm, khả năng lớn thì gọi chứng cứ, khả năng nhỏ thì kêu phỏng đoán, cảnh sát bọn anh làm việc dựa vào chứng cứ, mà không phải dựa vào phỏng đoán!
Đây là thằng cảnh sát động kinh gì vậy, nói nói nói như đang đọc khẩu hiệu vậy, Lăng Chính Trung đang muốn phản bác thì câu tiếp của Sở Phong lập tức làm hắn xẹp giận.
-Hướng Thiên, anh thấy chỗ này rất rộng, không bằng chú chuyển đến đây ở đi, thứ nhất có thể bảo vệ anh Lăng, thứ hai cũng tiết kiệm tiền điện nước bên kia của chú, chút lương còm của chú cũng chẳng dư bao nhiêu, nếu ở chung thì chi tiêu của chú sẽ bớt đi chút ít, một công đôi việc, chỉ không biết anh Lăng nghĩ thế nào?
-…
Cái gì là một công đôi việc? Tuy tiền lương hiện giờ của anh không cao lắm nhưng ít ra tiền điện nước vẫn có thể nộp đủ nha!
Không ngờ anh họ lại nói thẳng như vậy, Hướng Thiên trừng mắt liếc anh ta một cái, Lăng Chính Trung lại lập tức nói tiếp.
-Được được, tôi đồng ý! Phòng này mà một mình tôi ở cũng có hơi trống, tôi đã sớm muốn tìm người ở chung, nếu Hướng Thiên vào ở còn có thể dạy tôi nấu ăn.
Đây mới là chủ yếu, nhưng nếu có thể tốt nhất vẫn là nấu cho hắn ăn mỗi ngày.
-À…
Không đợi Hướng Thiên đáp Sở Phong đã lập tức tiếp lời:
-Quyết định vậy đi, Hướng Thiên cũng không có đồ gì nhiều, chỉ cần đem chút quần áo đến là được rồi.
Hai người tự ý quyết định coi như bán đứt Hướng Thiên, không ai thèm hỏi ý kiến của đương sự, cứ như chuyện anh vào ở cùng Lăng Chính Trung là chuyện quá tự nhiên, hơn nữa trước khi đi Sở Phong còn nói với Lăng Chính Trung:
-Anh Lăng, em họ tôi tài năng lắm, có nó ở đây anh không cần phải lo gì cả.
Hamster lợi hại như vậy sao?
Lăng Chính Trung nghi ngờ nhìn Hướng Thiên đứng bên cạnh, người sau đứng lên đưa Sở Phong ra ngoài không chú ý tới ánh mắt của hắn.
-Chính Trung, vừa rồi có phải anh có chuyện gì muốn nói với anh họ tôi không?
Sau khi trở về Hướng Thiên liền hỏi Lăng Chính Trung.
Hamster có trực giác thật nhạy, sao anh ta không dùng bản lĩnh này vào việc đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm chứ.
Bị Hướng Thiên hỏi vậy, Lăng Chính Trung đành phải nói ra chuyện của Lâm Xảo Nhã cùng hoài nghi với cô ta, Hướng Thiên nghe xong trầm tư một lát rồi nói:
-Chính Trung, liệt kê danh sách bạn bè nam nữ trong vòng hai năm qua cho tôi, tôi sẽ bảo anh họ điều tra giúp anh.
Lăng Chính Trung có hơi xấu hổ.
-Anh nói gì vậy? Gì mà bạn trai chứ?
-Chính Trung, anh có đi đến chỗ đó chơi đùa mà?
Không biết Hướng Thiên nghe được chuyện bí mật ấy từ đâu, Lăng Chính Trung có hơi xấu hổ, hét lớn:
-Có phải thằng khốn Dương Nhất Tình nói cho anh biết không?
-Không liên quan đến anh ta, Chính Trung, tôi chỉ muốn giúp anh thôi, người muốn hại anh có thể liên quan đến những bạn bè này của anh, anh liệt kê danh sách cho tôi, càng nhanh càng tốt.
Hả? Sao lúc hamster nói đến chuyện này lại như biến thành một người khác?
Điều này làm Lăng Chính Trung không thể phản bác, hắn ngoan ngoãn ngồi xuống liệt kê danh sách, dù sao hắn cũng muốn biết là ai nhàm chán với biến thái như vậy, hết lần này đến lần khác hại hắn.
Hai năm này ngoài Trầm Mĩ Mĩ hắn còn quen hai bạn gái, một người hẹn hò ba tháng, rồi sau đó vì đối phương di dân mà đương nhiên chia tay, người còn lại còn ngắn hơn, vừa mới quen chưa được một tháng, vì hắn đi gay bar mà hoài nghi hắn là đồng tính luyến ái, đá hắn không thương tiếc.
Về chuyện đi gay bar, nói ra thì cũng phải trách Dương Nhất Tình nói muốn dẫn hắn đi thám hiểm, kết quả Lăng Chính Trung lúc ấy uống say mụ đầu liền mơ màng đi theo, nhưng tính ra lần ấy cũng rất kích thích, lần đầu phát hiện hóa ra khi đàn ông quyến rũ còn ngon hơn phụ nữ, đáng tiếc nơi kiểu này hắn chỉ đi một lần chứ không đặt chân đến lần nào nữa.
Ngoài lần đó thì cũng chỉ qua lại với mấy người bạn nữ quan hệ thân thiết, à còn một người là Lâm Xảo Nhã.
Lăng Chính Trung như ông chồng đang khai nhận chuyện ăn vụng, không chỉ liệt kê hết danh sách mà còn giải thích cặn kẽ tất cả mọi chuyện, thậm chí cả chuyện hắn đi tìm MB cũng tự thấy còn không thẳng thắn như vậy với bạn gái cũ.
Đang lúc nghe Lăng Chính Trung nói đến chuyện MB sắc mặt Hướng Thiên có hơi đổi, nhưng úuối cũng vẫn không nói gì.
Tết nguyên đán được nghỉ ba ngày, ngoài ngày đầu tiên Hướng Thiên ra ngoài bán bảo hiểm thì hai ngày còn lại anh đều ở cùng Lăng Chính Trung, hai người đàn ông cùng nhau lượt khắp một vòng từ công viên trò chơi, phòng game đến sàn bowling, mấy nơi này bình thường Lăng Chính Trung tuyệt đối không đến nhưng lại làm hắn chơi vô cùng vui vẻ.
Mặt khác, Lăng Chính Trung còn đưa Hướng Thiên đến phòng tập gym của Dương Nhất Hi vận động tí chút, lúc nhìn thấy Hướng Thiên hiểu rõ các loại máy thể thao hắn lại càng khẳng định con hamster này cực kỳ thích hợp là huấn luyện viên thể hình.
Trong lúc này, Hướng Thiên đã mang một số quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt cá nhân của mình đến nhà Lăng Chính Trung, xem như chính thức thành người ở cùng vs Lăng Chính Trung, hơn nữa dưới sự đe dọa của Lăng Chính Trung anh đành phải lấy ra hợp đồng đã chuẩn bị xong, người kia không nói nhiều vung bút ký roẹt roẹt tên của mình lên, sau đó lại điền vào ô người nhận thứ hai tên Hướng Thiên.
Chính Lăng Chính Trung cũng không biết vì sao, có lẽ là vì thích nụ cười ấm áp của Hướng Thiên nên không muốn để anh bị quản lý Hầu kia mắng, nhưng đối phương quẳng tới ánh mắt kinh ngạc vẫn làm hắn thấy có hơi ngượng.
-À… Chỉ là người được lợi thôi, điền ai mà chả được.
Ký hợp đồng bảo hiểm Lăng Chính Trung cũng bớt được một phần lo nghĩ, hắn tranh thủ thời gian gọi điện cho Dương Nhất Tình mới biết hiện giờ Dương Nhất Tình chính thức thành luật sư kiêm cố pháp luật của Dư Thắng Lân, cũng ở trong nhà người ta ăn không uống không, Lăng Chính Trung lại hỏi tình trạng của Dư Thắng Lân thì được biết hắn đã quên chuyện đó, qua tết nguyên đán sẽ đi làm, nghe vậy Lăng Chính Trung cũng yên lòng.
Ngày nghỉ vui vẻ nhoáng cái đã hết, ngày đầu đi làm, Lăng Chính Trung ăn xong bữa sáng Hướng Thiên làm cho mình, đang muốn ra cửa thì bị Hướng Thiên gọi lại.
-Chính Trung, cẩn thận lái xe.
-Biết rồi.
Trả lời như vậy rất giống một đôi vợ chồng á.
Nhìn dáng Hướng Thiên mặc tạp dề bận rộn trong bếp, Lăng Chính Trung đột nhiên có suy nghĩ muốn ăn cả đời cơm hamster nấu.
Sau khi Lăng Chính Trung mĩ mãn đi làm Hướng Thiên cũng ra khỏi nhà, anh đến công ty dập thẻ trước sau đó ra ngoài tiếp thị bảo hiểm.
Mấy ngày nay lợi dụng quan hệ điều tra chuyện bạn gái cũ cho Lăng Chính Trung, hai cô gái kia và cả mấy người bạn nữ bên cạnh anh ta không có vấn đề gì, Hướng Thiên lại tra xét thêm một lần nữa, cuối cùng dừng mắt ở một người kỳ lạ.
Nhạc Hoa!?
Cô gái này trước đây từng theo đuổi Lăng Chính Trung, từng vì bị Lăng Chính Trung từ chối mà trở nên trầm cảm, nếu cô ấy có ý thì tuyệt đối có thể bí mật lấy chìa khóa xe BMWs của hắn mà không ai biết, nhưng vấn đề là cô ấy đã có chồng, lại còn đang mang thai…
Hướng Thiên nghĩ nghĩ rồi gạch tên Nhạc Hoa trong đầu.
Lâm Xảo Nhã?
Cô gái này có thời gian gây án, nhưng cô ấy không lấy được chìa khóa xe trừ khi có đồng phạm, nhưng động cơ đâu…
Theo lời Lăng Chính Trung nói, nếu Lâm Xảo Nhã vẫn bám lấy anh ta thì chứng tỏ cô ấy vẫn có tình ý với Lăng Chính Trung, vậy không có khả năng trộm xe vu tội.
Hướng Thiên lại gạch tên này.
Nếu bỏ qua ân oán tình cảm giữa nam nữ qua một bên, vậy động cơ để đối phương gí Lăng Chính Trung vào chỗ chết là gì?
Hay là, anh chàng Lăng Chính Trung thần kinh có hơi thô kia không biết vào lúc nào đã vô ý gây họa?
Cô gái áo đỏ?
Cô gái này mượn cơ hội uống rượu với Lăng Chính Trung vào đêm trước khi xảy ra sự việc rốt cuộc là ngẫu nhiên hay có ý đồ?
Giác quan thứ sáu của Hướng Thiên nói cho anh người phụ nữ này rất khả nghĩ, đáng tiếc cái tên Lăng Chính Trung vừa ngốc vừa cẩu thả kia lại không miêu tả được diện mạo của đối phương…
Thật sự không được, vậy bảo anh ta đến cục cảnh sát ghép hình?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì cùng lúc hình ảnh Lăng Chính Trung kiên quyết lắc đầu phản đối cũng trồi lên.
Hôm nay việc bán bảo hiểm rất tốt, đến mấy nhà đều bán được, trên đường trở về công ty Hướng Thiên nhận được điện thoại của Sở Phong.
-Hướng Thiên, trên cái hộp của Lăng Chính Trung quả nhiên không phát hiện dấu vân tay, nhưng lại tìm được ít sợi hóa học cùng tóc dính vào, xét nghiệm đều là của phụ nữ, hơn nữa một chuyện khác cũng có đầu mối, đã bắt được người lần trước dùng chứng minh thư giả thuê xe, là một tên côn đồ không nghề nghiệp, vốn hoài nghi hắn có quan hệ với một vụ trộm cắp nên bắt hắn để hù dọa, kết quả hắn lại khai ra chuyện thuê xe.
-Hỏi được là ai ra lệnh cho hắn không?
-Hắn nói là một người phụ nữ dáng người cao gầy hắn đụng phải lúc đang lang thang trên đường, người phụ nữ kia hỏi hắn có muốn kiếm tiền không, sau đó đưa cho hắn tiền với chứng minh thư bảo hắn đi thuê xe, sau khi thuê được xe về cô ta lại trả cho hắn một số tiền lớn, vấn đề là thằng ngu kia lại không thể vẽ được khuôn mặt khái quát của đối phương, hắn nói lúc ấy người phụ nữ đeo kính râm với khẩu trang, còn dùng mái tóc dài uốn xoăn che kín cả mặt nên không thể nhìn được khuôn mặt.
Quả nhiên có quan hệ với phụ nữ.
-Hướng Thiên, cha Lăng Chính Trung ấy nhìn qua có vẻ rất đa tình, hay là có người phụ nữ nào đó yêu quá hóa hận nên cố ý trả thù hắn, chú cũng đừng giao du với kẻ xấu…
-Anh họ, con người Chính Trung thoạt nhìn thì như cẩu thả nhưng thật ra là một người rất tốt bụng, em tin tưởng anh ấy.
-Hai thằng mới quen vài ngày mà chú đã dám nói thế? Chú xong rồi, không phải là lại một lần mù quáng lao đầu vào chứ?
-Anh họ, chút mắt nhìn người ấy em vẫn phải có…
-Chú có? Nếu có năm đó chú đã không bị người ta làm nhục nhã trước mặt mọi người!
Bị Sở Phong nhắc lại chuyện cũ Hướng Thiên không tránh khỏi cười khổ.
-Anh họ, đó đã là chuyện thời trung học rồi, mấy năm này trải qua nhiều nguy hiểm như vậy em biết cái gì có thể tin được.
Anh ngừng một chút lại nói:
-Anh họ, bây giờ em đến chỗ anh, anh đưa hồ sơ ghi chép lời khai của Chính Trung ở cục cảnh sát hôm ấy cho em xem được không?
Sở Phong bị anh nói làm hoảng sợ.
-Chú đang nói gì thế? Hướng Thiên. Điều này trái với quy định, hơn nữa chú muốn biết gì hỏi trực tiếp Lăng Chính Trung chẳng phải tốt hơn sao?
-Ghi chép ở cục cảnh sát hẳn phải chuẩn xác nhất, lúc đó chuyện mới vừa xảy ra Chính Trung vì muốn chứng minh trong sạch nhất định sẽ kể chi tiết.
-Không được! Chính chú coi rẻ pháp luật thì kệ chú, anh cũng không thể làm chuyện phạm pháp được.
-Anh họ, em chỉ là mua cháo cá muối mà anh thích đến cho anh, trùng hợp thế nào mà tài liệu lại đặt trên bàn, em có thể lơ đãng liếc qua vài lần, vậy không tính vi phạm chứ?
-Thằng nhóc thối, bán bảo hiểm thì không tốt, thông minh hơn người đều dùng hết ở chỗ này rồi, mau tới đây đi, anh cũng thấy có hơi đói, nhớ mua cả một phần cho Thường Thanh nữa.
-Cảm ơn anh họ.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ nguyên đán nên công việc cũng không nhiều, Lăng Chính Trung tan làm đúng giờ, hắn đi vào bãi đỗ xe vừa mới đi đến trước xe mình chợt nghe phía sau có người gọi:
-Lăng Chính Trung!
Lăng Chính Trung quay đầu thấy là Dư Thắng Lân, vài ngày không gặp Dư Thắng Lân nhìn qua cũng không có thay đổi, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo cùng thái độ kiêu kỳ ấy, nhưng trên mặt lại có thêm sự phẫn nộ cùng khinh thường.
-Dư Thắng Lân, có Dương Nhất Tình ở cùng hai ngày qua rất vui vẻ chứ?
Thằng bạn kia của hắn là một thiên tài về giải trí, là bạn xấu hoàn toàn xứng đáng, có cậu ta thì Dư Thắng Lân đừng nói thất tình, có mất trí nhớ cậu ta cũng sẽ làm hắn trở nên vui vẻ.
Đáng tiếc lời hỏi thăm vừa nói xong Lăng Chính Trung đã thấy má trái đau rát, hắn không phòng bị thân thể liền bị đánh bay ra ngoài, vừa lúc phía sau hắn là đầu xe, vì thế thắt lưng phía sau hắn hùng dũng đập vào phía trên.
-Dư Thắng Lân, anh điên à?
Đau đớn mạnh mẽ nơi thắt lưng làm Lăng Chính Trung vừa sợ vừa tức, không hiểu Dư Thắng Lân đang phát điên gì, nhưng đối phương căn bản không để ý tới câu hỏi của hắn mà lao mạnh về trước, cú đấm thứ hai lại tiếp tục vung qua, lần này Lăng Chính Trung đã có phòng bị, hắn vội vàng vung tay giữ lại, chân cũng đá qua lao vào Dư Thắng Lân chiến đấu.
Thân cao sức lực của hai người đều xấp xỉ nhau, cuộc chiến này Lăng Chính Trung trúng mấy đấm trên mặt còn Dư Thắng Lân cũng bị hắn đã vài đá, hai người sau mấy hiệp giằng co thì đều lùi về sau thở dốc.
-Dư Thắng Lân, anh muốn điên thì biến ra chỗ khác, đừng tưởng lần nào tôi cũng nhường anh thì cảm thấy tôi dễ bắt nạt, sớm biết anh là cái loại lấy oán báo ân như vậy thì ngày đó tôi đã để anh nhảy xuống biển, cho cái tên khốn nhà anh chết đuối mất xác luôn!
Cũng khó trách Lăng Chính Trung tức giận, mệt hắn mấy hôm nay còn lo lắng chuyện Dư Thắng Lân nên cố ý gọi điện cho Dương Nhất Tình, kết quả quan tâm người cuối cùng quan tâm cả xui xẻo, ngày đầu đi làm đã vô cớ bị đánh, trước kia cho dù hai người có chút mâu thuẫn, cũng không tới mức vung tay với nhau, hôm nay Dư Thắng Lân có phải bị chứng khủng hoảng sau thất tình nên gặp người là đánh?
So với bực bội của Lăng Chính Trung, Dư Thắng Lân lại tức giận ngút trời, hắn chỉ vào mặt Lăng Chính Trung cười lạnh:
-Lăng Chính Trung, ngày đó anh giúp tôi tôi còn nghĩ anh có lòng tốt, không ngờ anh lại đâm dao sau lưng tôi, nếu anh muốn đối phó tôi thì cứ công khai, len lút thế làm gì?
Ý gì vậy?
Lăng Chính Trung nghe nửa ngày vẫn không hiểu Dư Thắng Lân đang nói gì.
-Anh nói rõ ràng xem nào, khi nào thì tôi đối phó anh?
-Khi nào? Sao thế? Dám làm không dám nhận à?
Dư Thắng Lân cười lạnh nói:
-Hiện giờ trong công ty hơn nửa số người biết chuyện của tôi với Hứa Dương, chính tai tôi nghe được họ bảo là anh nói, vừa rồi tôi gọi điện hỏi Nhất Tình, anh ấy bảo có nói chuyện này cho anh, anh còn muốn chối sao? Lăng Chính Trung, cho dù anh muốn kéo tôi xuống thì cũng không cần gấp như vậy chứ?
-Hả…
Lăng Chính Trung hoàn toàn sửng sốt.
Sao hắn lại xui xẻo như vậy, chỉ mỗi việc ngồi trong phòng không ra khỏi cửa cũng sẽ bị người vu cáo? Thế này thì còn thiên lý nữa không?
Hôm nay mới là ngày đầu đi làm mà, cho dù có tin tức gì cũng không thể truyền nhanh như vậy, hơn nữa sau khi đến làm hắn vẫn luôn ở trong văn phòng, ngay cả cơm trưa cũng ăn trên bàn làm việc, sao vẫn bị táo thối rơi trúng đầu chứ?
-Này, Dư Thắng Lân, anh đừng nghĩ oan cho tôi, tôi không biết gì hết, này…
-Judas!
Căn bản không để ý tới lời giải thích của Lăng Chính Trung, Dư Thắng Lân oán hận rủa một câu rồi xoay người bỏ đi, bỏ Lăng Chính Trung xui xẻo ở lại tức suýt nữa hộc máu.