Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 12


Đọc truyện Bảo Hiểm Nhân Mạng – Chương 12

CHƯƠNG 12

Lâm Xảo Nhã chết tiệt kia đúng là âm hồn không tan, cứ nghĩ hôm nay nghe Trình Tĩnh nói vậy sẽ bỏ cuộc không ngờ cô ta lại còn làm quá đáng hơn, không những cố ý đến quán bar cạnh nhà hắn tìm hắn lại còn cho hắn uống thuốc kích thích, đây là thời đại nào rồi mà cô ta nghĩ rằng chỉ cần quan hệ là họ có thể thành đôi? Quỷ tha ma bắt cô ta đi, Lăng Chính Trung hắn dù phải tìm mấy nữ phục vụ rượu cũng sẽ không tìm loại đàn bà bụng dạ khó lường như cô ta!

Mà nói đi nói lại cũng phải trách con hamster chết tiệt này, nếu không vì anh ta thì hắn sẽ chạy đến quán bar giận dỗi mà không muốn về nhà sao, nếu không như vậy với sự khôn khéo của hắn sao bất cẩn để dính đạn như vậy?

May lúc ấy uống không nhiều mà quán bar là rất gần nhà nên khi cảm thấy bất thường có thể gắng về nhà, lúc ấy phải dùng hết sức lực mới có thể chịu đựng để về, bây giờ cảm thấy an toàn rồi thì tất cả kiên nhẫn đều biến mất không còn tăm hơi, dục vọng cùng nhiệt tình vốn được kiềm chế lập tức như cơn lũ phá đê ào đến.

Lăng Chính Trung khó chịu cuộn tròn người lại, thân thể như đang tắm trong biển lửa, hơi nóng không ngừng lượn đi lượn lại khắp toàn thân, từng tế bào như muốn rướn mình nổ tung, tất cả hợp thành một dòng hơi nóng bỏng chảy mạnh xuống bụng dưới làm hắn chẳng còn sức để mắng nữa. Dục vọng liên tục dày vò làm mồ hôi chảy ròng ròng trên trán hắn, túi chườm đá nháy mắt đã thành túi nước, Lăng Chính Trung dúi đầu vào sofa cắn chặt môi hy vọng mình có thể duy trì tỉnh táo.

Nhìn Lăng Chính Trung cuộn tròn lăn lộn trên sofa Hướng Thiên thấy nóng nảy, anh liên tục lấy khăn ướt lau mồ hôi trên trán cho Lăng Chính Trung mong có thể làm anh ta thoải mái hơn chút ít, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì. Người đang bị dục vọng hành hạ sắp chết này đã tới giới hạn rồi, hắn ra sức uốn cong người, hai tay nắm chặt thành đấm, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn mà rên rỉ đứt quãng kia làm Hướng Thiên đau lòng không chịu nổi.

-Chính Trung, anh chịu đựng như thế cũng không phải cách hay, hay là tôi tìm một cô gái về cho anh…

Hướng Thiên nói đầy do dự.

Anh cũng không muốn làm thế nhưng lại càng không muốn thấy Lăng Chính Trung chịu tội như này, gọi một cô gái tới là cách giải quyết tốt nhất, đây chỉ là thuốc kích thích bình thường nên có thể phát tiết vài lần là không sao.

Ý thức Lăng Chính Trung đầy hỗn loạn, hắn cố lắm mới hiểu được Hướng Thiên nói gì thì không khỏi tức giận nói:

-Đồ khốn nhà anh nói gì hả? Cho rằng là ai đến tôi cũng không cự tuyệt sao? Còn không phải vì anh…

-Chính Trung, xin lỗi…

Bị Lăng Chính Trung trách cứ như vậy Hướng Thiên bèn ôm hắn vào lòng giải thích, đều là anh không tốt, không nên vì Phùng Nhan mà trách móc Lăng Chính Trung, lại càng không nên để anh ấy ra ngoài một mình. Biết rõ gần đây có người muốn hại anh ấy lại còn cáu kỉnh với anh ấy, may đây là thuốc kích thích, nếu là thuốc độc…

Kết quả đấy anh không dám nghĩ tiếp nữa, cũng chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng Lăng Chính Trung hy vọng có thể làm hắn thoải mái hơn chút nào hay chút ấy.

Tiếp xúc tay chân làm dục vọng vốn đang chạy maraton của Lăng Chính Trung tạm thời được nghỉ ngơi, hắn duỗi tay ôm lấy Hướng Thiên, xoay người kéo anh vào lòng bắt đầu cọ xát thân thể không ngừng, đó là khoái cảm khôn xiết làm hắn không nhịn được khẽ hừ ra tiếng, tiếng rên rỉ đè nén biến thành tiếng thở dốc có chưa khoái cảm.

-Hướng Thiên, cứu tôi đi…

Nếu bảo hắn đi tìm phụ nữ không bằng hắn cứ cố chịu còn hơn, dù sao cũng không chết được. Nhưng mùi thơm ngát quen thuộc trên người Hướng Thiên làm thần kinh bị tra tấn đến mơ hồ của hắn đột nhiên trở nên phấn khởi. Hắn muốn người này đã lâu rồi vậy vì sao không nói ra những lời trong lòng mà phải chịu khổ như vậy? Hắn không cần người khác, hắn chỉ muốn Hướng Thiên!

Lăng Chính Trung run rẩy vươn tay kéo lấy Hướng Thiên như muốn cầu cứu, sau đó cầm tay anh đè xuống dục vọng của mình, dưới sự tra tấn của thuốc kích thích dục vọng của hắn đã sớm cương cứng nghiêm trang chào cờ. Hắn dùng tay Hướng Thiên vuốt ve xoa nắn nơi cứng rắn nhất của mình kia, khoái cảm sung sướng tra tấn làm hắn vặn vẹo không ngừng, cả người đều mềm nhũn ngã vào lòng Hướng Thiên nhẹ giọng rên rỉ…

-Chính Trung…

Lăng Chính Trung ngước mắt, đôi mắt mờ sương nhìn thẳng vào ánh mắt có vẻ phức tạp của Hướng Thiên.

Thần trí đột nhiên tỉnh táo, Lăng Chính Trung ra sức hổn hển nói:

-Hướng Thiên… nếu anh không muốn… thì không nên miễn cưỡng, cứ đánh ngất tôi… A…

Hướng Thiên không nói được gì, nhìn người trước mắt đã bị tra tấn đến kiệt sức, mồ hôi chảy không ngừng làm tóc mai của hắn đã ướt đẫm, hai gò má ửng hồng cùng ánh mắt đờ đẫn làm Lăng Chính Trung bỗng quyến rũ khó tả, nhìn dáng vẻ này của hắn lý trí của Hướng Thiên sụp đổ trong nháy mắt. Anh ôm bé ngoan đang khó chịu cùng cực kia vào lòng, bàn tay lần đến chỗ eo đối phương cởi thắt lưng rồi run rẩy thò vào cầm thứ nóng rực cứng rắn như sắt nung kia bắt đầu trượt lên xuống thật nhanh.

-Ưn…

Dục vọng bị vuốt ve gợi tình như vậy làm chút kiềm chế còn sót lại của Lăng Chính Trung chính thức sụp đổ, hắn tựa vào lòng Hướng Thiên không ngừng cọ xát thân thể mình, cằm ngửa lên rướn về phía trước rên rỉ:

-Hướng Thiên, Hướng Thiên…

Hướng Thiên áp đôi môi mềm mại lên miệng Lăng Chính Trung mút cả rên rỉ gợi tình cùng chiếc lưỡi mềm ướt kia vào miệng mình, hai chiếc lưỡi say sưa tán tỉnh nhau trong miệng đối phương. Hướng Thiên duỗi một tay vào chỗ vạt áo Lăng Chính Trung bắt đầu thỏa thê xoa nắn vuốt vẻ cơ bụng với ***g ngực cứng rắn của đối phương, cuối cùng dừng lại chỗ viên nhỏ gồ lên trên ngực. Anh vừa hôn cắn đối phương vừa nhẹ nhàng hỏi:


-Chính Trung, cho tôi được không, được không?

-Được, được… Hamster…

Có gì mà không được? Hắn đã sớm muốn anh ta rồi…

Được Lăng Chính Trung đồng ý Hướng Thiên không hề do dự ôm lấy người đang kích động lên giường trong phòng ngủ, đặt hắn xuống xong liền nhào lên người hắn. Quần áo sau nụ hôn say đắm đã bị lột không còn một mảnh, Hướng Thiên ôm chặt cả người Lăng Chính Trung vào lòng ra sức vuốt ve xoa nắn tất cả vị trí gợi cảm trên người hắn, anh nắm cả dục vọng của mình lẫn dục vọng của đối phương nhẹ nhàng nắn bóp, hổn hển nói:

-Chính Trung, tôi yêu anh, yêu anh…

Đã sớm động tình với người hấp tấp, cẩu thả lại lương thiện này, chỉ là không biết suy nghĩ của đối phương với anh ra sao nên cứ luôn nén nhịn, nhưng đêm nay thì không được, câu nói muốn tìm phụ nữ cho anh ta chỉ là suy nghĩ chợt lóe trong đầu chứ làm sao anh có thể nhìn người mình thích quan hệ với người phụ nữ khác?

Không được, thế nào cũng không được!

Câu nói kế tiếp của đối phương làm Hướng Thiên càng thêm hưng phấn.

-Hướng Thiên, tôi cũng yêu anh… Đồng ý mãi bên tôi được không?

Được được được, cả đời đều bên anh, nếu tôi là người được hưởng bảo hiểm nhân mạng của anh thì phải là người thân nhất với anh, là người cam tâm mãi mãi bên anh…

Hướng Thiên ôm lấy người không ngừng rên rỉ những câu vô nghĩa, đè hắn xuống người quấy rầy hắn âu yếm hắn liên tục, sự hưng phấn và rung động này anh chưa bao giờ trải qua, anh đã không rõ người uống thuốc kích thích rốt cuộc là mình hay Chính Trung.

Cô độc một mình nhiều năm cuối cùng anh cũng tìm được người chấp nhận bên anh cả đời, đây là thuốc độc mạnh hơn cả thuốc kích thích, mà thuốc giải cũng chính là người nói yêu anh đây…

Dưới ngọn đèn mờ ảo, tiếng rên rỉ cùng tiếng chân tay cọ xát liên tục dội vào tai, hai dáng người dây dưa cuối cùng cũng đan cài vào nhau, trong sự kết hợp ngày càng chặt chẽ của *** dần dần leo lên đỉnh núi dục vọng…

Mệt quá…

Dường như chưa bao giờ thấy mệt mỏi như bây giờ.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lăng Chính Trung sau khi tỉnh lại, hắn giật giật thân thể phát hiện cả người đau như dần, bên hông lại đau mỏi dã man.

-Shit!

Thầm mắng một câu, Lăng Chính Trung xoay người lập tức nhìn thấy khuôn mặt Hướng Thiên đang say ngủ bên cạnh.

Tư thế ngủ của Hamster đúng là rất đáng yêu…

Suy nghĩ này vừa mới hiện ra hắn đã bị quang cảnh tiếp theo làm hoảng sợ.

Từ từ, sao lại thế này? Vì sao họ đều trần trụi? Còn… Còn ôm nhau nữa…

Não hoạt động nhanh như điện xẹt, đủ việc xảy ra tối qua đều hiện lên rõ ràng trong đầu.

Trời ơi, hắn làm thật với Hamster, hơn nữa hắn còn là…

-Chào buổi sáng…

Lăng Chính Trung giật mình mạnh làm Hướng Thiên vốn ngủ không sâu bừng tỉnh, anh mở mắt nhìn thấy hai người đang trần trụi ôm nhau khuôn mặt trắng nõn không khỏi hơi đỏ lên, nhưng anh đã lập tức mỉm cười nói:

-Chính Trung, anh có khỏe không? Đã đói chưa? Tôi lập tức đi làm bữa sáng.

Anh có khỏe không?


Câu hỏi không hề đặc biệt làm lửa giận của Lăng Chính Trung bùng lên, hắn tức giận ngồi bật dậy lại phát hiện dáng vẻ trần trụi của mình có hơi bất nhã bèn vội vàng nhặt quần đùi rơi bên cạnh mặc vào.

Thân thể sau khi làm tình hiển nhiên thấy khó chịu sau một loạt động tác này, Lăng Chính Trung sầm mặt ngồi dựa vào đầu giường thở dốc.

-Chính Trung, tối qua anh mệt rồi, muốn cái gì bảo tôi lấy cho.

Tay Hướng Thiên mới vừa khoát lên vai Lăng Chính Trung đã bị đối phương hất ra.

-Tránh ra!

Giọng nói tức giận kia làm Hướng Thiên hơi ngạc nhiên.

-Chính Trung, anh làm sao thế? Có phải thân thể không thoải mái không?

Tối qua anh biết Lăng Chính Trung mới lần đầu nên đã làm rất dịu dàng, đáng lẽ không làm anh ấy bị thương mới đúng…

-Không thoải mái? Tôi đương nhiên không thoải mái? Tôi bị người ta đè cả đêm anh nói tôi có thoải mái không?

Lăng Chính Trung tức giận làm nụ cười trên mặt Hướng Thiên hơi cứng đờ, anh nhẹ giọng hỏi:

-Chính Trung, anh đang mất hứng à? Anh không muốn làm với tôi?

Nhưng tối qua rõ ràng người này không ngừng nói những lời như muốn anh, yêu anh, còn muốn anh luôn ở bên…

Vẻ mặt Lăng Chính Trung vẫn tức giận.

-Anh còn nhìn ra tôi mất hứng? Tôi đương nhiên mất hứng! Ai cho anh đè tôi?!

Hướng Thiên thấy khó hiểu bèn hỏi:

-Có vấn đề gì?

-Có vấn đề gì?

Lăng Chính Trung tức quá mà bật cười trước vẻ ngây thơ khờ khạo của Hướng Thiên.

-Anh không biết thật hay giả ngu? Tôi sống hai mươi tám năm đến giờ vẫn luôn đè người khác, tôi là đàn ông, sao tôi có thể bị người ta đè?

-Nhưng tối qua anh nói muốn làm với tôi, còn nói yêu tôi…

Lời giải thích của Hướng Thiên còn chưa xong đã sống thọ chết tại nhà, Lăng Chính Trung tức giận hét lên:

-Tôi yêu anh, muốn làm tình với anh chứ không nói muốn bị anh đè! Yêu là một chuyện, bị đè lại là chuyện khác, anh có hiểu không!?

-Tôi không hiểu! Chính Trung, yêu của anh sao lại có lựa chọn? Rốt cuộc yêu quan trọng hay là mặt mũi của anh quan trọng?

Với một Hamster cố chấp không hiểu Lăng Chính Trung lại càng tức giận, hắn không cần suy nghĩ đã nói:

-Đương nhiên là mặt mũi quan trọng! Nếu để người khác biết Lăng Chính Trung tôi từng bị người đè thì sau này tôi còn mặt mũi gặp ai? Anh nói yêu không có lựa chọn, anh coi yêu quan trọng hơn mặt mũi vậy sao tối qua anh không làm bot?


Ừm… Lời này hình như có hơi quá đáng…

Lăng Chính Trung vừa nói xong đã thấy mặt Hướng Thiên tái nhợt, anh không hề nói câu nào mà chỉ chậm rãi mặc xong quần áo rồi xoay người bỏ đi.

Này này này, tối qua từ đầu đến cuối đều là tôi bị đè, tôi lớn thế này là lần đầu tiên bị người khác coi như phụ nữ đặt dưới thân, oán trách không được à, giận dỗi vài câu không được à, cái mặt anh thế là làm sao, cứ như anh mới là người bị hại ấy, chẳng lẽ tôi bị anh đè cả đêm lại còn phải quay lại an ủi anh sao?

Đầy bụng lửa giận của Lăng Chính Trung không có chỗ giải thoát, hắn tức giận vung tay gạt hết đống trang trí trên bàn trà xuống đất để phát tiết cơn giận.

Xui xeo năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều, chuyện ngạc nhiên cổ quái gì cũng trút lên đầu hắn, lại còn vi phạm một nguyên tắc nữa, thế nào mà mua bùa may mắn cũng chẳng thấy hắn gặp được may mắn gì?

Hai người cãi nhau đương nhiên không có bữa sáng, nhìn bàn ăn trống trơn trong phòng khác Lăng Chính Trung lại càng khó chịu, khoảng thời gian này bữa sáng đầy đủ mỗi ngày đã chiều hư dạ dày hắn, bỗng nhiên không được ăn làm hắn rất không quen. Hướng Thiên không ở phòng khách mà cũng không nghe thấy tiếng anh ta mở cửa vậy chắc chắn đã chạy vào phòng khác giận dỗi rồi.

Không có thì không có, sao phải xoắn!

Lăng Chính Trung lầm bầm mặc áo khoác vác bụng rỗng lái xe đi làm.

Thân thể ngoài hơi đau lúc mới tỉnh thì từ lúc hoạt động đã nhanh chóng bình thường, thậm chí ngay cả chỗ ấy cũng không quá đau, điều này làm Lăng Chính Trung đang ngồi ngẩn người với giấy tờ trước bàn làm việc sợ xanh mặt.

Hắn nghe người ta nói lần đầu tiên làm bot sẽ rất đau, có khi nghiêm trọng đến mức mấy ngày không xuống giường được, thế nào mà hắn bị âu yếm cả đêm vẫn chẳng thấy việc gì? Chẳng lẽ hắn là người bị đè bẩm sinh?

Tối qua hắn dính thuốc nên thần trí có hơi mơ hồ, nhưng mập hợp với Hướng Thiên tuyệt đối là cảm giác khoái trá và hưng phấn, thậm chí hắn còn nhớ rõ tiếng rên rĩ vui thích sau khi phóng thích của mình.

Đó là cảm giác không tồi, nhưng…

Không muốn đâu…

Chỉ là mua bảo hiểm cho mình thôi, chẳng lẽ hắn cũng phải khuyến mãi cả người mình?

Nhân viên dưới quyền đại quản lý Lăng ai cũng rất tinh tế đều tự động rút quân trốn đến chỗ an toàn, chỉ để lại Nhạc Hoa và Trình Tĩnh có muốn tránh cũng không được.

Thời gian này quản lý Lăng làm sao vậy? Có phải yêu đương lần đầu đâu, trước đây cũng không thấy cảm xúc anh ta dao động mạnh như vậy, Hướng Thiên kia rốt cuộc là người thế nào?

Nhạc Hoa ngồi phòng ngoài xoay xoay cây bút, trong lòng suy nghĩ linh tinh.

Gần thế này rất dễ dính đạn chết yểu, xem ra cần trốn thì cứ phải trốn.

Sau khi quyết định Nhạc Hoa bèn dọn dẹp lại giấy tờ trên bàn rồi quay sang nói với Trình Tĩnh ngồi đối diện:

-Trình Tĩnh, chị ra ngoài kiểm tra nhân sự, ở đây giao cho em nhé, có việc thì gọi cho chị.

Nhạc Hoa thông minh trốn làm lại để Trình Tĩnh mới đến ở đây, vì thế trong văn phòng phòng phát triển thị trường chỉ còn lại Trình Tĩnh và Lăng Chính Trung.

Trình Tĩnh ló đầu vào phòng trong thăm dò thì thấy Lăng Chính Trung hết than ngắn thở dài lại nhíu mày suy tư, dáng vẻ buồn phiền vô cùng, cô nghĩ nghĩ bèn vào phòng trà rót một cốc cafe sau đó gõ cửa vào.

-Quản lý Lăng, cafe của anh.

-Cảm ơn.

Thấy là Trình Tĩnh, Lăng Chính Trung bèn ra hiệu cho cô đặt cafe trên bàn lại nghe cô hỏi:

-Quản lý Lăng, không phải anh có chuyện gì phiền lòng chứ?

Đúng vậy, lại còn là phiền muộn khó nói nữa, với ý tốt của Trình Tĩnh Lăng Chính Trung cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

-Không việc gì, chỉ có hơi không thoải mái thôi.

Đây cũng là thật, lần đầu bị người ta đè ra yêu cả đêm thằng nào mà thoải mái cho nổi? Hơn nữa từ tối qua đến giờ hắn vẫn chưa ăn gì lại còn bị người ta bỏ thuốc, tiếp theo lại bị người đè, thậm chí sáng nay ngay cả một phần bữa sáng cũng chẳng có…

Sao hắn lại xui xẻo thế chứ!

Bị Trình Tĩnh nói gợi lên chuyện thương tâm, trên mặt Lăng Chính Trung lại bắt đầu tức giận.


-Quản lý Lăng, sắc mặt anh rất khó coi.

Trình Tĩnh lo lắng nói:

-Tôi thấy anh cứ liên tục day trán, có phải anh bị đau đầu không?

Đau đầu? Đúng vậy, bây giờ hắn rất rất đau đầu.

-Quản lý Lăng, trước đây tôi từng học massage với bạn, không bằng để tôi massage huyệt đầu cho anh đi, có lẽ sẽ thoải mái hơn.

-Được.

Nghe Trình Tĩnh nói vậy Lăng Chính Trung cũng cảm thấy có hơi mệt mỏi, dù sao từ tối qua đến giờ hắn vẫn chưa được nghỉ ngơi.

Lăng Chính Trung không từ chối ý tốt của Trình Tĩnh, hắn ngửa đầu ra sau để mặc ngón tay mảnh khảnh của Trình Tĩnh đặt hai bên thái dương nhẹ nhàng day day cho mình.

-Quản lý Lăng này, tôi thấy bình thường anh làm việc vất vả nên mới làm thân thể không khỏe, tôi nghe chị Hoa nói trước kia anh thường xuyên làm việc đến 11, 12 giờ mới về, kéo dài như vậy thì dù thân thể có khỏe đến đâu cũng sẽ mệt mỏi.

-Ừm…

Đúng vậy, trước đây hắn thường xuyên làm việc đến khuya sau đó tiện đường về ăn qua loa gì đó, tiếp đấy mới về nhà ngủ. Kỳ thật hắn không phải cuồng làm việc mà về sớm hay muộn với hắn cũng chẳng khác gì, dù sao không có ai chờ hắn. Nhưng gần đây hắn đều tan làm đúng giờ, bởi hắn rất muốn về sớm ăn cơm Hamster làm, hắn muốn nhìn thấy miệng cười dịu dàng kia…

Nghĩ đến đây Lăng Chính Trung bỗng cả kinh, khoảng thời gian này hắn đã vì Hướng Thiên mà thay đổi rất nhiều, sửa lại tật xấu không ăn sáng, sửa lại thói quen tăng ca, biến buôn chuyện thành hưởng thụ, thậm chí còn tìm công việc cho Hướng Thiên, vì anh ta mua bảo hiểm, dù có là bạn gái trước đây hắn cũng không lo lắng như vậy.

Nhưng… Dù thế, cũng không nhất thiết phải để hắn ở phía dưới chứ, có phải vì một ngày ba bữa cơm phong phú mà hắn phải hy sinh nhiều thế không?

-Trình Tĩnh, tay nghề của cô không tồi đâu, có thể treo biển hành nghề rồi đấy.

Kỹ thuật massage của Trình Tĩnh rất tốt, ngón tay dịu dàng ấn nhẹ hai bên huyệt thái dương hắn, điều này làm Lăng Chính Trung vất cả cả đêm vốn cũng rất mệt mỏi bắt đầu buồn ngủ.

-Cảm ơn quản lý khích lệ, nhưng đây chỉ là phục vụ thêm, anh phải cân nhắc tăng lương cho tôi đấy.

Trình Tĩnh thuận miệng nói đùa làm Lăng Chính Trung bật cười, hôm phỏng vấn Trình Tĩnh cho hắn ấn tượng rất chững chạc lão luyện, không ngờ cô cũng có mặt khôi hài.

-Được, nếu mỗi ngày cô đều massage cho tôi một lần thì tôi sẽ cân nhắc tăng lương cho cô.

-Không thành vấn đề, chỉ cần quản lý Lăng không chê kỹ thuật tôi quá kém là được.

-Sao thế được? Trình Tĩnh, cô có thể so được với nhân viên massage chuyên nghiệp đấy.

Lăng Chính Trung và Trình Tĩnh nói đùa câu có câu không, không chú ý ngoài cửa chợt lướt qua một bóng dáng cô đơn.

Nhìn hai người nhẹ nhàng cười đùa trong văn phòng Hướng Thiên cảm thấy mình đến đây là một sai lầm, anh cầm chặt cặp ***g trong tay xoay người đi ra ngoài, ngay cả thang máy cũng không để ý mà chậm rãi đi cầu thang bộ.

Buổi sáng nghe Lăng Chính Trung trách móc quả thật trong lòng cũng rất tức giận, nhưng khi về phòng ngủ bình tĩnh suy nghĩ lại cảm thấy lời đối phương nói kỳ thật không phải không có lý. Dù sao bất cứ thằng đàn ông nào trong tình huống bất ngờ bị người ta đè ra làm thịt trong lòng cũng không thoải mái. Tối qua anh thầm nghĩ phải giảm bớt đau đớn do dược tính trong cơ thể Lăng Chính Trung mà quen đi tính hướng ban đầu của anh ta.

Nghĩ như vậy anh cảm thấy hành vi buổi sáng của mình có hơi quá đáng, lại nghĩ Lăng Chính Trung không ăn sáng đã phải đi làm liền thấy không yên lòng, vì thế anh vội vàng đi làm sớm đến công ty dập thẻ sau đó ngồi taxi đến chỗ Lăng Chính Trung. Nhưng bên trong phòng phát triển thị trường không có bóng người, anh đi qua hành lang vào sâu bên trong lập tức nhìn thấy Lăng Chính Trung đang dựa người vào ghế xoay thoải mái để nữ thư ký massage, còn mặt mày hạnh phúc cười nói với cô ta.

Giờ phút ấy trái tim bỗng lập tức rơi xuống, căn bản không dám nhìn nữa mà quay đầu bước đi.

Hướng Thiên từng có cảm giác đau lòng, chính là thời điểm viên đạn kia xuyên vào ngực anh, nhưng lần này đau đớn dường như còn mạnh hơn lần trước, đau đớn co rút rất nhẹ làm đầu óc anh hỗn loạn, hơi lạnh khó nói thấm dần vào cơ thể anh làm toàn thân anh lạnh lẽo.

Không nên động vào Lăng Chính Trung, biết rõ tính hướng của anh ta, biết anh ta thích phụ nữ nhiều hơn thích đàn ông lại vẫn không quản được trái tim mình, nhiệt tình một khi châm lên thì như ngọn lửa khôn cùng, nếu không đốt sạch tất cả mọi thứ sẽ không thể dừng lại.

Tối qua cũng từng do dự, nhưng không đành lòng nhìn người mình yêu khổ sở như vậy nên mới bất chấp tất cả mà ôm hắn, không ngờ đối phương lại nói thương anh, nói muốn ở bên anh trọn đời. Chỉ một câu nói này đã đốt rụi toàn bộ lý trí của Hướng Thiên, làm anh cam tâm rút hết tất cả thực tâm đưa cho người nói yêu anh kia.

Hóa ra là mình quên Lăng Chính Trung bị người ta bỏ thuốc, thần trí vốn mơ màng, có lẽ anh ta đã sớm không nhớ tối qua đã nói gì, từng đồng ý gì. Vậy mà mình lại coi là thật đáp lại thỉnh cầu của anh ta, đáp lại tình yêu của anh ta, kết quả khi anh vươn tay ra người kia lại không cần!

Vậy cũng tốt, thừa dịp chưa lún sâu bứt sớm ra cũng tốt.

Hướng Thiên ném bữa sáng đã làm vào thùng rác bên đường, anh bần thần ngồi trên taxi, trên đường trở về đã nghĩ như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.