Bạn đang đọc Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát: Chương 152: Ngoại Truyện (2)
“Đúng vậy, Tình Tình, cậu có ý khiến gì về mấy vị thiếu gia nhà Mộ Dung không?”
“Thật xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại trước.” Tình Tình lúng túng không biết phải trả lời thế nào, tiếng điện thoại vừa vang lên, hoàn hảo giúp cô giải vây.
Cô cũng chẳng biết nói sao? Chẳng lẽ nói với nhóm phụ nữ kia rằng đó là gia đình của cô!
“Tình Tình thật kỳ quái, chưa bao giờ thấy cô ấy thảo luận đề tài đó cùng chúng ta!”
“Đúng vậy! Mà hình như tớ nghe mọi người nói cô ấy đã kết hôn rồi!”
“Không phải đâu? Sớm như vậy sao?”
“Tại sao tớ lại có cảm giác Tình Tình rất giống một người?”
“Ai vậy?”
Tình Tình rời phòng nghỉ trưa, bước nhanh qua phòng làm việc, chạy đến thang máy nhận điện thoại.
“Sao lâu như thế mới nhận, rất bận sao?” Người vừa gọi lại là người mà nhóm phụ nữ kia vừa thảo luận và cũng là ông xã của cô.
“Không phải, sao anh lại gọi đến đây?” Bình thường anh thường canh giờ cô sắp tan tầm mới gọi đến, bảo cô đợi anh đến đón cô, bây giờ, còn một tiếng nữa mới hết giờ làm kia mà.
“Nhớ em nên gọi đến! Em không nhớ anh sao?”
“Mới không có!” Tình Tình liếc mắt nhìn một đám phụ nữ đang ngồi trò chuyện trong phòng nghỉ, “Không có chuyện gì thì đợi đến lúc em tan sở rồi nói được không?”
“Không được!” Thật là nói giỡn. Mặc dù bình thường anh rất tôn trọng cô, sẽ không gọi điện thoại quấy rầy cô khi cô đang làm việc, nhưng anh khó khăn dành ít thời gian gọi, thế mà cô nói hơn ba câu liền muốn cúp máy, có thể rất quá đáng hay không?
“Mộ Dung Trần, em lười nghe anh nói dối, em muốn đi làm việc!” Hai cô gái thuộc bộ phận tiêu thụ đang đi về phía cô, theo trình độ cập nhật thông tin của bọn họ, thấy cô chạy ra bên ngoài lén lút nghe điện thoại, nhất định sẽ hỏi tới cùng!
“Em dám treo điện thoại của anh thử xem, anh sẽ đến tận công ty tìm em.” Thiệt là, để cho cô đi làm là quá lãng phí, ban ngày không thấy được còn chưa tính, buổi tối thậm chí đôi khi cô còn tan làm muộn hơn anh, tiếp tục như vậy còn làm cái gì nữa? Anh phải suy nghĩ biện pháp thu phục cô mới được.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Được rồi, Tình Tình nhận thua! Người đàn ông này không có chuyện gì làm không được cả, nếu như để anh đến công ty tìm cô, thì xem như cô xong đời! Về sau sẽ không có chỗ nào nhận cô làm nữa!
“Tối nay chúng ta về nhà ăn cơm! Bây giờ anh sẽ đi qua đón em, chừng mười phút sau sẽ có mặt dưới công ty em, nếu như không muốn cho anh tự mình lên bắt em, vậy thì ngoan đi xuống.” Đã ngồi lên xe, tay vẫn cầm điện thoại, chuẩn bị đi rước vợ về.
“Em còn chưa hết giờ làm việc. . . . . .” Tình Tình chưa nói xong thì điện thoại chỉ còn lại những tiếng tút tút dài. Ông xã nhà cô nói chuyện gì cũng đơn giản thế, tại sao chỉ một công việc thôi mà cô bị uy hiếp nhiều vậy?.
Ngoài mặt giả bộ làm người tốt, nói đến như thế nào cũng chẳng ai ủng hộ cô, vụng trộm mất hứng, chắc anh sẽ đến ngay, thật là đáng chết mà!
“Tình Tình, ai gọi đến thế, sao có vẻ lo lắng vậy?” Chị Thanh không có ý tốt hỏi.
“Không có gì, em phải về nhà, nhà em có chút chuyện ạ!” Tình Tình giơ điện thoại di động lên, nói một cách vô lực
“Trong nhà cô có chuyện phải về, thì đi báo với quản lí một tiếng.” Theo sau chính là COCO không thèm để ý mà nói.
“Ừm!” Tình Tình chỉ đáp một tiếng, không làm như thế thì phải làm như thế nào?
“Tình Tình, trong nhà có việc thì cứ xin về đi không sao!” Vừa đúng lúc trưởng phòng Vũ đi ra từ thang máy, nên cậu lên tiếng.
“Trưởng phòng, hiện tại tôi có chút chuyện. . . . . .” trong công ty chỉ mình Quan Vũ là biết thân phận thật của cô, nhưng công việc phân công không hề thiên vị, Tình Tình chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ kia từng bước thăng tiến.
“Không sao, việc còn lại tôi sẽ bảo người khác làm giúp cho, việc trong nhà tương đối quan trọng.” Nếu cậu còn không phân rõ chuyện công và chuyện riêng chuyện nào quan trọng hơn, thì chắc rằng cậu sẽ chẳng còn ở công ty này nữa
“Vậy tôi đi trước! Cám ơn Trưởng phòng.” Tình Tình liền cầm theo túi xách của mình, trực tiếp bấm thang máy.
“A, xem ra Tình Tình của chúng ta có quan hệ không tầm thường với Trưởng phòng nhé.”
“Tất nhiên, nghe nói cô ấy là do trưởng phòng của chúng ta tự mình mang vào, không biết lai lịch ra sao.”
Khi cửa thang máy khép lại, Tình Tình còn chưa nghe hết những câu bàn tán bậy bã. Mộ Dung Trần, anh hại em rất thảm! Trà chiều ngày mai, chủ đề chính chắc chắn là quan hệ của cô và trưởng phòng thiết kế.
Hừ! Tối nay trở về nhất định phải dạy dỗ anh một chút mới được, tại sao anh có thể quấy nhiễu công tác của cô như thế?
Về phần nó thành công hay thất bại là chuyện hên xui?