Đọc truyện Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa? – Chương 5: Thư kí Kim
Liên tiếp những ngày sau đó, mỗi buổi sáng, ngoài phần điểm tâm sáng ra thì lại có thêm một bó hoa hồng kèm theo một tấm thiệp nhỏ.
Khánh Tường, anh sai rồi!
Khánh Tường, tha lỗi cho anh một lần này nữa thôi
Khánh Tường, anh biết anh sai rồi!
Khánh Tường…
Khánh Tường…
Lúc đầu Khánh Tường còn kiên nhẫn đọc những tấm thiệp này, vì nghĩ rằng một trong số chúng có thể sẽ là tấm thiệp của người bí ẩn mua thức ăn cho cô mỗi buổi sáng. Ấy nhưng không, tất cả chúng đều là của tên trời đánh kia.
Trong lòng Khánh Tường lại dâng lên một cảm xúc rất khó chịu. Khó chịu vì bị đeo bám
Và người thần bí kia đã không còn tặng hoa cho Khánh Tường nữa, chỉ tặng một phần điểm tâm sáng và một tấm thiệp mà thôi. Vì thế nên Khánh Tường có thể nhận ra đâu là của người thần bí, đâu là của tên trời đánh. Khánh Tường giữ những tấm thiệp đó rất kĩ càng, cho dù tất cả chúng đều có chung một nội dung, không có gì đặc biệt. Nhưng Khánh Tường vẫn rất trân trọng chúng.
Hôm nay là ngày đầu tuần, bé hứa cố gắng chăm ngoan…
Bài hát từ thuở bé xíu xiu vẫn còn vang vọng trong tiềm thức của Khánh Tường, cái miệng nhỏ xinh xinh của cô vẫn còn mấp máy ngân nga câu hát.
– Khánh Tường, mang thức ăn ra bàn X
Chị quản lý đưa khay thức ăn cho Khánh Tường. Ngoài công việc chính ra, Khánh Tường còn làm thêm một vài công việc nhỏ để tăng thêm thu nhập.
Hôm nay, Khánh Tường làm nhân viên phục vụ của một cửa hàng bán thức ăn nhanh. Và cô có mang theo Bảo Bối đi cùng. Bảo Bối ngoan lắm, chỉ ngồi trước cửa hoặc nằm ườn ra đó thôi. Thỉnh thoảng còn ngẩng cái đầu lên quan sát xem Khánh Tường đang ở đâu. Vì Bảo Bối rất bự và nhiều lông, nên đã thu hút được rất nhiều thực khách đến đó, đa số là những người yêu thích động vật.
Mới đầu ông chủ không đồng ý cho Khánh Tường mang Bảo Bối theo, ông sợ Bảo Bối là một chú chó có hình dạng hung dữ và rất không nghe theo lời chủ nhân, vì ngày xưa ông từng bị chó cắn một lần nên có chút bài xích với loài động vật bốn chân này.
Ông chủ không ngờ rằng, chú chó mà Khánh Tường mang đến lại thu hút rất nhiều khách ghé qua. Sự bài xích của ông về loài thú bốn chân đáng yêu này cũng dần dần biến mất.
Vừa rồi, ông chủ có gọi Khánh Tường đến và đưa cho cô một suất ăn nhỏ, gồm một chiếc đùi gà chiên thơm nức mũi và một túi khoai tây chiên nhỏ. Và nói đây là phần thưởng của Bảo Bối, vì doanh thu hôm nay cao hơn mọi ngày.
Khanh Tường rất vui vẻ chạy lại phía Bảo Bối, ẵm Bảo Bối ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh rồi xé gà thành từng miếng nhỏ, chăm chú đút cho cu cậu. Khánh Tường cưng chiều Bảo Bối đến thế là cùng.
– Khánh Tường, của cậu đây!
Cô bé vừa gạt chân chống xe đạp điện xuống, nhanh tay tháo chiếc nón bảo hiểm màu đỏ chói cùng với chiếc khẩu trang y tế màu xám ra rồi thở phì phò, eo ơi, ra đường giờ này đúng là muốn giết người thật mà, trời nắng nóng như điên ấy, trứng trong người cô cũng muốn chín luôn rồi đây nè. Cô bé đưa cho Khánh Tường một ly trà sữa to bự rồi nhanh chóng tiến vào trong hưởng máy lạnh.
Khánh Tường nhận lấy ly trà sữa từ tay cô bé, cắm ống hút vào và hút một hơi thật sâu.
Úi chà! Ta nói nó đã gì đâu.
Hương vị matcha ngọt thơm thanh mát bắt đầu lan tỏa trong khoang miệng của Khánh Tường, ôi thật là dễ chịu quá đi.
Khánh Tường dùng muỗng nhựa xúc một miếng bánh flan, vừa chạm tới đầu lưỡi, miếng bánh như muốn tan ra trong miệng, vị béo béo thơm thơm của trứng gà và sữa tươi hòa quyện với nhau thật hoàn hảo. Đối với Khánh Tường, không gì tuyệt vời hơn khi uống một ly trà sữa matcha tươi mát kèm với một miếng bánh flan vào trưa nắng như thế này.
Bảo Bối nhìn chằm chằm vào ly trà sữa trên tay Khánh Tường nhưng lại không dám xin xỏ, Khánh Tường bật cười rồi đút cho cu cậu một miếng bánh bự, gần như là toàn bộ chiếc bánh luôn. Bảo Bối rất thích, hai mắt sáng rực lên, Bảo Bối muốn ăn tiếp. Khánh Tường mỉm cười rồi véo hai cái tay đang dựng đứng hết sức đáng yêu của cu cậu.
Ở một góc nào đó, có một chiếc xe màu đen đã đậu ở đó rất lâu và không có dấu hiệu di chuyển, một người đàn ông to cao với cặp mắt kính đen ngồi chiễm chệ ở vị trí vô lăng, trên tay còn kẹp một điếu thuốc, miệng thở ra những làn khói trắng rất chuyên nghiệp.
Chiếc điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên, anh ta nhanh chóng vứt điếu thuốc đi rồi nhanh tay nhận cuộc gọi đến.
– Alo
– Tình hình sao rồi?
Chủ nhân của đầu dây bên kia sở hữu một giọng nói trầm ấm rất dễ nghe, nhưng trong câu nói lại không có một chút ấm áp nào, mà lại mang theo cái lạnh buốt của thời tiết tháng 12.
– Vừa ăn một chiếc đùi gà rán, một túi khoai tây và một chiếc bánh flan.
Anh chàng vừa hạ chiếc ống nhòm trên cổ xuống, thành thật khai báo tất cả.
– Nhiều đồ chiên vậy ư? Lỡ tăng cân thì sao đây?
Giọng nói ở bên kia bắt đầu khó chịu rồi.
– Ông chủ à! Bảo Bối ở nhà được ăn uống đầy đủ và chăm sóc tốt hơn, hà cớ gì anh lại để Bảo Bối tới ở với người này, thật tội Bảo Bối à, tôi cũng nhớ Bảo Bối lắm đó, nhưng nhìn kĩ lại thì Bảo Bối có vẻ bự hơn một chút rồi, cô gái này chăm sóc thật không tồi.
Đường đường là một thư kí chủ tịch mà lại bị phái đi theo dõi một chú chó Bảo Bối của ông chủ, thư kí Kim thật không thể hiểu nổi, tại sao ông chủ của anh lại để Bảo Bối tới ở với người này mà còn bắt anh đi theo dõi nữa. Thật là kì quái.
– Còn người?
– Người ư? Tôi chỉ để ý tới Bảo Bối mà thôi.
– Cái gì? Tôi bảo anh theo dõi người chứ không phải theo dõi Bảo Bối, làm việc không hiệu quả, lãng phí thời gian của ông chủ, tháng này trừ lương.
Không để thư kí Kim kịp biện minh, đầu bên kia đã phát ra những tiếng tút tút quen thuộc, thư kí Kim nghe như sét đánh ngang tai, cả người anh cứng đờ vì hoảng hốt. Dường như có một đàn quạ đen bay đang bay qua bay lại trên đầu anh.
Ông chủ nói gì? Trừ tiền lương? Không phải ông chủ rất quan tâm đến Bảo Bối ư? Rốt cuộc anh đã làm sai cái gì vậy?