Đọc truyện Băng Phong Chích Dục – Chương 16
Tần Thước phiêu phiêu nhấc chân đi từng bước, lắc đầu:
-Ta đã đáp ứng hắn trên giường sẽ không thượng người khác nữa.
Tiểu Miêu cứng đơ người, máy móc xoay cổ, biểu tình nhìn nhìn Tần Thước:
-Lão Đại của ngươi?
Tần Thước bất đắc dĩ gật đầu, trên cổ lốm đốm vài dấu vết sưng đỏ. (dấu hốn ế =)) )
-Hắn hắn…
Thấy Tiểu Miêu cứng lưỡi, Tần Thước hảo tâm thay hắn nói:
-Hắn thượng ta.
-Vậy ngươi…
-Là ta tự nguyện. –Tần Thước nhe răng nhếch miệng cười: -Có thể hay không trước tiên cho ta ngồi xuống cái đã, thắt lưng ta đau muốn chết.
-Nơi này của ta chỉ có giường chứ không có ghế a!
-Ta dựa vào tường ngồi xuống cũng tốt rồi.
-Để ta đi lấy gối cho ngươi dựa.
Dù Tần Thước đã nhẹ nhàng cẩn thận từng chút một ngồi xuống, nhưng vẫn một bị trận đau đớn. Sau một hồi nhẫn nhịn cố gắng, thân thể liền mệt mọi xụi lơ thả lỏng, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, hút vào rồi nhả ra làn khói trắng bồng bềnh, hắn rất nhanh liền khôi phục lại sự nhàn nhã tản mạn vốn có của mình.
-Uy, rốt cuộc là sao vậy? –Tiểu Miêu ngồi chồm hổm đối diện với hắn, lấy tay phe phẩy xua làn khói thuốc mỏng manh đang che lấp vẻ mặt của Tần Thước.
-Quả là đau không như bình thường, rõ ràng dù y đã làm rất nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng vẫn biến ta thành bộ dạng như thế này. –Tần Thước mang theo hơi thuốc mà than thở.
-Tần Thước.
-Hắn bị người ta hạ dược. –Tần Thước không chút để ý nói.
-Vậy thì ngươi thượng hắn cũng có thể giải quyết a.
-Nói đùa, đau đến chết đi sống lại đấy a, cái loại đau đớn này sao ta có thể để cho hắn chịu chứ. –Tần Thước hung hăng dùng ngón giữa búng lên trán Tiểu Miêu.
-Mẹ nó, đồ Tần Thước hỗn đản, ngươi luyến tiếc làm đau Lão Đại ngươi, cũng không ngẫm lại ngươi làm đau bao nhiêu người khác! –Tiêu Miêu ôm đầu kêu to.
-Ân, đúng vậy đúng vậy, chuyển vận, là báo ứng a. –Thái độ rõ ràng đang trả lời qua loa.
-Nếu theo như ngươi nói thì chỉ vì ngươi sợ làm đau Lão Đại nên… -Tiểu Miêu híp mắt nhìn chằm chằm Tần Thước: -Ngươi cam tâm tình nguyện để bị hắn thượng, ngươi còn không thừa nhận trong lòng ngươi đã thích hắn sao?
-Cùng thích và không thích không có can hệ… -Tần Thước cúi đầu rút ra điếu thuốc thứ hai: -Ta vì hắn làm chuyện gì đều là vì thiên kinh địa nghĩa, không cần có lý do.
-Cũng không phải báo đáp gì gì đúng không? –Tiêu Miêu nhỏ giọng mỉa mai: -Bởi vì trong mắt ngươi hắn là thứ hoàn mỹ không sứt mẻ, cho nên ngươi chỉ dám đi theo phía sau, như vậy ngưỡi đã thỏa mãn rồi đúng không?
Tần Thước ngẩng đầu cười cười:
-Đã thỏa mãn.
Vung tay đánh vào không khí:
-Ngươi không còn thuốc chữa nữa rồi. –Tiểu Miêu xoay người bỏ đi vào phòng bếp, cậu biết rõ sau khi làm tình xong, dạ dày sẽ biểu tình kêu réo ầm ỹ đòi ăn.
Tần Thước lẳng lặng hút thuốc, mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu rọi vào gương mặt hắn, nâng tay che mắt, huyệt Thái Dương của hắn không ngừng đập thình thịch.
Cảm giác bị tiến vào, giống như thân thể đang buớc vào một huyệt động quỷ dị lạ lẫm, không biết từ chỗ nào gió thổi lạnh lẽo thẩm thấu đến tâm can.
Dần dần tâm trí trở nên mơ hồ bất định, quanh co, trong sáng khoáng đạt. Đồng Hi Diệp nắm chặt vai hắn, nhẹ nhàng đặt lên hắn một nụ hôn, luận động thăm dò càng ngày càng sâu, sự nhẫn nại không làm mạnh bạo của y làm cho hắn từ từ thích ứng được cái cảm giác bị dị vật đâm tới đâm lui trong cơ thể.
-Tiểu Miêu. –Tần Thước lười biếng duỗi duỗi cánh tay, đề cao thanh âm nói: -Lúc làm tình, ta có khoái cảm.
Từ trong phòng bếp truyền ra tiếng lách cách rung động mất kiểm soát của đồ vật, theo đó là tiếng rống giận của Tiểu Miêu:
-Tần Thước ngươi câm miệng lại cho ta!
Tần Thước le lưỡi, chăn chú nhìn ảnh lửa cháy trên điếu thuốc, giống như ánh sao sáng trên bầu trời đen đặc ảm đạm của tối hôm qua.
Sau khi phát tiết trong tay Lão Đại, đầu óc hắn một mảng trắng xóa, ý thức không rõ ràng, nhưng vẫn là có cảm giác, Đồng Hi Diệp đã thay hắn mặt quần áo, rồi ôm lấy hắn, tầm nhìn hắn mơ hồ tinh quang đảo lượng không ngừng.
Ngồi ghế sau của xe, Đồng Hi Diệp để hắn gối lên đùi y:
-Ngươi là đồ ngốc. –Khi nói lời này, những ngón tay của Đồng Hi Diệp, thản nhiên mơn trớn hàng mi, gò má của hắn.
Thượng ta rồi còn mắng ta? Tần Thước rất muốn nói lời đó ra, nhưng lại không mở miệng, chính là khóe miệng chỉ hơi gợi lên một chút. Nằm trên đùi Đồng Hi Diệp, ngưởi được hương vị quen thuộc, có người nói từ hơi thở đến cơ thể của Đồng Hi Diệp đều là băng tuyết cả, lạnh thấu xương như đao phong làm cho người ta không thể lại gần, Tần Thước lại không cho là đúng.
Băng tuyết tan ra, cũng không phải đều là nước sao? Đều nhàn nhạt thanh trong, tịch mịnh.
Vốn tưởng rằng nằm trên đùi của Đồng Hi Diệp, thì có thể giống như thường ngày ngủ ngon đến tận hừng sáng. Nào ngờ lại gặp ác mộng ngoài ý muốn, hắn chưa bao giờ từng hoảng sợ, bối rối, tuyệt vọng không có lối thoát như vậy.
Nhưng vừa mở mắt tỉnh dậy thì đã quên mình mơ thấy gì, từ phía dưới ngước nhìn lên trên, góc độ hoàn hảo, nhìn Đồng Hi Diệp, mặt đang khẽ cúi xuống, tóc xõa trên trán, khuôn mặt căng thẳng phòng bị của ngày thường đã được gỡ bỏ, chỉ còn lại nét đáng yêu vô hại của một tiểu hài tử khi đang ngủ.
Tần Thước rón rén bước xuống xe, vì nghĩ lát nữa Lão Đại tỉnh dậy, bản thân mình nên dùng bộ mặt gì để đối phó, tay chân vì thế không khỏi luống cuống, nặng nề giống như đeo chì.
Ngày thường lúc Đồng Hi Diệp ngủ đều giống như một con sói luôn cảnh giác mọi vật xung quanh, cho dù là tiếng bước chân cũng có thể lập tức tỉnh lại. Nhưng lúc này y lại ngủ rất say, không biết có phải vì một đêm làm tình quá mức cuồng nhiệt nên kiệt sức thiếp đi, hay là đối với Tần Thước y không cần dùng bản năng phòng bị vốn có của mình.
Cho dù Đồng Hi Diệp đã hoan ái hết sức ôn nhu, nhưng thân thể Tần Thước vẫn không chịu nổi, chỉ mới đi có năm ki-lô-mét mà đã phải gọi taxi tương trợ, đến được nhà của Tiểu Miêu cơ hồ toàn thân hắn đều co quắp và tan thành bùn nhão.
-Tần Thước, nụ cười quỷ dị của ngươi là có ý gì vậy? –Tiêu Miêu đang cầm bát đi tới hỏi.
-Ta đang suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt a. –Tần Thước giống như sói nuốt hổ nhai càn quét đống thức ăn trên bàn, mơ hồ nói không rõ: -Lão Đại ta không gần nữ sắc, còn có người bịa đặt nói Lão Đại ta vô lực. Qua chuyện này ít nhất đã chứng minh Lão Đại ta không chỉ không có vô lực, mà còn… rất mạnh. (=)) em xin quỳ lạy anh từ đây =)) )
Toàn thân Tiểu Miêu sau khi nghe những lời kia xong, cơ hồ da gà da vịt đều nổi hết cả lên. Tần Thước dùng tay xoa xoa bóp bóp cái eo đang nhức mỏi của mình, tự mình cười một tiếng giễu cợt, tự nhủ: “ Ít nhất trong thời gian tới khỏi phải nghĩ đến việc tìm thú vui.” Rồi bỗng đột nhiên nghĩ đến, không phải một khoảng thời gian, mà là cả đời không được thượng ai hết, hắn không khỏi thở dài sầu khổ.
Còn đang nghĩ phải làm như thể nào để đối mặt với Đồng Hi Diệp, Tần Thước loai hoai đi trên đường không rõ mục tiêu, vô tình ngoài ý muốn gặp phải một người… Vợ mới cưới của Đồng Hi Diệp, Yến Giai Ny.
Nàng ăn mặt đơn giản, nhưng vẫn như cũ tỏa ra một vẻ đẹp chói lọi:
-Có thể mời ngươi đi uống tách coffe, tiện thể trò chuyện đôi câu được không? –Nàng hiền lành mỉm cười, vẻ mặt không có chút gì gọi là kiêu căng, chỉ thản nhiên với hắn như đối với một người bạn lâu năm.
Tần thước lại trong lòng cười khổ một chút, hắn sợ nhất là loại người hỉ giận gì cũng không lộ ra ngoài, loại người đó nông sâu rất khó dò. Không những thế lại là một nữ nhân, loại hắn không thích nhất, lại tối không xong nữa chính là hắn mới vừa cùng chồng của nàng trải qua cái loại sự tình kia. (oái ăm nhể =)) )
Tần Thước khom người cười nói:
-Đại Tẩu có chuyện gì cứ nói a.
Tần Thước có thói quen không thích ngồi loại ghế dựa cao cấp, hai bên có tay vịn đem cả người ngồi giam cầm trong đó. Trước mặt là tách hồng trà xa xỉ có giá trên trời, hắn dùng muỗng nhỏ quấy quấy, đợn đối phương lên tiếng.
-Ngày hôm qua, người cùng anh ấy làm tình, là ngươi đúng không? –Yến Giai Ny bình tĩnh hỏi.
-Phải. –Nói dối không phải là tác phong của Tần Thước.
Trên mặt Yến Giai Ny hiện lên tia âm ngoan, nhưng rất nhanh nàng liền che giấu xúc cảm đó:
-Ta cũng nên giải thích cho ngươi hiểu, bời vì do ta không thể lường trước sự tình nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó.
Tiếng động thanh thúy vang lên, chiếc thìa làm bằng bạc tinh tế khẽ chạm vào thành chiếc tách phát ra tiếng kêu, sau một hồi trầm mặc, Tần Thước ngẩng đầu cười nói:
-Đại Tẩu, ngươi có chuyện gì đừng ngại, cứ nói thẳng , nghĩ muốn nói cho ta biết hôm qua Lão Đại thượng ta cũng chỉ là hoàn toàn vì xuân dược ?
Yến Giai Ny hơi kinh ngạc, lập tức nói:
-Mặc dù có chút làm tổn thương ngươi, nhưng sự thực là như vậy.
Tần Thước cười lạnh đáp trả:
-Đại Tẩu, xem ra người rất xem thường chồng mình, Lão Đại không phải là dạng dễ dàng bị xuân dược không chế làm cho ngu mụi đâu. Nếu như ngươi muốn xin lỗi, thì nên đi tìm Lão Đại của ta, bởi vì dược tính loại xuân dược kia đích xác đã tra tấn Lão Đại ta không nhẹ, nếu người không phải là vợ hắn, ta đã sớm đánh vào mặt ngươi rồi.
-Tần Thước! –Yến Giai Ny tức giận ra mặt: -Đừng ỷ ngươi được Đồng Tử trọng dụng mà không coi ai ra gì!
Tần Thước thở dài:
-Kỳ thật ta cũng chẵng quan tâm nguyên nhân vì sao Lão Đại thượng ta làm gì, chỉ cần hắn muốn thượng, ta liền sẽ giang chân ra cho hắn chơi. Ngươi nếu quả thực thích Lão Đại, thì nên chuyên tâm chuyên ý lên Lão Đại, chứ đừng hao tâm tổn sức đối phó với loại tiểu nhân như ta.
Khuôn mặt Yến Giai Ny sau lớp phấn kia đã xanh lét, nàng không nói được lời nào liền đứng dậy rời đi.
Phía sau vẫn nghe thấy âm điệu trêu chọc của Tần Thước:
-Chẵng lẽ điều kiện của ngươi cũng chỉ là mượn dùng xuân dược này nọ mới có thể làm cho nam nhân “yêu” ngươi sao?
-Tần Thước! Ngươi… -Yến Giai Ny giân dữ xoay người.
-Nằm xấp xuống!! –Tần Thước đột nhiên nhảy dựng lên, một phen kéo Yến Giai Ny nằm xuống, một viên đạn từ trên đầu họ liền xẹt qua, đem tách hồng trà xinh xắn trên bàn kia bắn cho vỡ nát.
Hết chương 8 (Hạ)