Đọc truyện Băng Phong Chích Dục – Chương 15
Bị truy đuổi và tra tấn nhiều, nên áo của Tần Thước đã sớm rách như sơ mướp, Đồng Hi Diệp chỉ cần dùng chút sức đã xé rách nó dễ dàng.
Tần Thước đau lòng nhìn mảnh vải bị y vứt trên mặt đất:
-Cái đó ngươi vừa mới mua cho ta hồi tháng trước, sao lại xé… ngô, đau…
Đồng Hi Diệp vùi đầu vào cổ hắn khẽ cắn, yết hầu, xương quai xanh, nhẹ nhàng cắn từng điểm, từng điểm, một đường xuống phía dưới.
Tần Thước dùng tay cách ở một lớp quần, vuốt vẻ dục vọng tràn đầy khí huyết của Đồng Hi Diệp. Với kinh nghiệm phong phú của bản thân nói cho hắn biết Lão Đại của hắn đang nhẫn nhịn đến khó chịu. Động tác hắn nhanh hơn, thành thục vuốt ve lên xuống, chỉ tiếc cánh tay trái bị gãy xương, nên làm việc không được linh hoạt cho lắm.
-Tần Thước… – Dù sao cũng là lần đầu tiên, nghe thấy thanh âm khàn khàn khiêu gợi của y, hắn bị Đồng Hi Diệp bắt dựa vào thân cây, quần bị cởi xuống.
Bầu trời đêm mông lung, ánh trăng hỗn động giống như ánh mắt tràn đầy ***, tiếng lá xào xạc, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng.
Khỏa lạp trước ngực bị cắn và liếm lộng, các nơi trên cơ thể đều không cự tuyệt để mặc cho đối phương vuốt ve. Tần Thước thỉnh thoảng khó có thể kìm nén mà cuối đầu rên rỉ, giữa hai chân vì bị khiêu khích mà có phẩn ngẩng đầu, không khỏi âm thầm cười nói: “ Thì ra chính mình bị đùa giỡn cũng sẽ có khoái cảm a.”
Dục vọng nóng bỏng cực đại của Đồng Hi Diệp ở giữa hai chân của Tần Thước, vì ở giữa chân hắn không được vuốt ve, hồi lâu cả hai không tiến thêm một bước nào cả, cuối cùng làm hắn nhịn không được liền hỏi:
-Lão Đại, ngươi không cắm vào ta thì làm sao mà giải tỏa a?
-Ngu ngốc. –Mặt của Đồng Hi Diệp vẫn vũi vào cổ hắn, thấp giọng nói: -Ta không muốn lộng đả thương ngươi. (TT..TT ta iu anh Diệp aaa)
-Này… -Tần Thước hai mắt nhìn lên trời: -Trong túi ta cói gel bôi trơn, dùng nó sẽ không sao cả.
-Ngươi luôn mang nó theo bên mình sao? –Giọng của Đồng Hi Diệp có vài phần mỉa mai, và một chút gì đó hờn giận không che dấu.
-Phòng cho bất cứ tình huống nào. –Tần Thước lẩm bẩm nói: -Chính là không nghĩ tới sẽ dùng cho chính bản thân mình. (=)))))) )
Lời này làm cho thân thể của Đồng Hi Diệp bị kìm hãm, ánh sáng nơi đáy mắt càng nên sâu thẳm:
-Ngươi không nghĩ tới, ta vẫn muốn chiếm hữu ngươi ?
Tần Thước xoay người lại, tay chống lên thân cây, cúi người tách chân ra, trên lưng hắn vẫn còn vết thương rất chói mắt và có rất nhiều vết thương cũ chông chéo lên nhau. Đồng Hi Diệp nhớ rất rõ, vết thẹo sâu nhất dài nhất kia, hai năm trước chính Tần thước đã thay y đỡ một nhát búa, vết thương này đã làm hắn phải nằm viện đến nửa năm.
Ngón tay với sự trợ giúp của gel, dễ dàng tiến vào hậu huyệt chặt chẽ của Tần Thước, nơi tràng vách bị chạm bỗng nhiên co rụt lại, phân không ra là lực cản hay là lực hút, thân thể Tần Thước run nhè nhẹ.
Từ sau lưng, hoàn toàn nhìn không ra một Tần Thước cường tráng cùng cao lớn, vai hắn không có dày và rộng lắm, đường cong nhu hoà, có đôi chút mỏng manh, bất lực và thậm chí là có phần yêu ớt.
Đồng Hi Diệp ôm lấy hắn, cũng không thể nhẫn nại dục vọng đang cương đến đau kia nữa, để ở lối vào, chậm trãi tiến sâu, vách tường mềm mại bên trong bị dị vật tiếng vào mà căng ra, gắt gao bao lấy dục vọng của y.
Khoái cảm từ tính khí lan tỏa bao lấy tứ chi trăm hài, Đồng Hi Diệp hít sâu một hơi, cảm giác này quả thực là một thứ độc tố dễ gây nghiện. Không có thỏa mãn, chỉ có tham vọng ham muốn mãnh liệt. Bàn tay y liền tự động bắt lấy thắt lưng của Tần Thước, đem toàn bộ dục vọng cẳm thằng vào nơi hậu huyệt chặt chẽ nóng bỏng ấy.
-A! –Cảm giác đau đớn thình lình như vị xé rách, làm cho Tần Thước thất thanh kêu lên, phản xạ liền ưỡn thẳng lưng … Đau a, cảm giác giống như đầu bị chém thành hai nửa vậy.
Đồng Hi Diệp tựa hồ kinh ngạc hành động thô bạo của mình, y ngừng lại, bàn tay hướng ra phía trước, vừa vỗ về chơi đùa dục vong của Tần Thước, vừa chậm rãi loạn động thắt lưng. Dục vọng liên tục đưa đẩy ra vào trong cơ thể hắn , tốc độ càng lúc càng nhanh, chạm đến nơi sâu nhất trong huyệt động.
Nơi địa phương mẫn cảm kia không ngừng bị sâm phạm mà có điểm đau, Tần Thước như bị trúng phải một trận mưa đá mãnh liệt, tiếng cơ thể va chạm vào nhau vang vọng bên tai, mồ hôi toát ra đầy trán rơi vào trong khóe mắt, tầm nhìn bị mơ hồ, điều không ngờ nhất chính là hai chân trở nên vô lực hoàn toàn, thân thể không có chân chống đỡ liền quỳ xuống đất.
Đầu gối Đồng Hi Diệp không có khụy xuống dưới đất, y nắm chặt thắt lưng của Tần Thước, rút tính khí của mình ra khỏi thân thể hắn.
Tần Thước bị kéo quay người lại, đối mặt với Đồng Hi Diệp, nhìn y ngồi dưới đất, tính khí của y vẫn còn cương thẳng vì chưa được thỏa mãn.
-Lại đây. –Đồng Hi Diệp kéo Tần Thước ngồi lên người của y.
Loại tư thế này, đối với Tần Thước mà nói thoải mái hơn nhiều, chỉ là ngồi xuống từ từ tiếp nhận tính khí của Đồng Hi Diệp đi vào thân mình.
-Lão… Đại. – Tần Thước khó khăn nói ra từng chữ.
-Cái gì? –Đồng Hi Diệp vuốt ve lưng hắn, nhu hòa hỏi.
-Nằm trên mặt đất…không lạnh sao?
-Ngươi còn tâm tư lo lắng chuyện này sao? –Đồng Hi Diệp loạn động thắt lưng, liên tục ra vào, y ngước lên nhìn Tần Thước, khẽ nở nụ cười, chưa từng có bao giờ, một cụ cười ôn nhu và sung sướng.
Với người hôn Tần Thước, rồi khẽ liếm một cái lên đôi môi sưng đỏ của hắn, y ôn nhu nói:
-Làm người của ta, thì không được ở trên giường của người khác. (chém)
Tần Thước thấp giọng cười nói:
-Chẳng phải từ rất lâu ta đã trở thành người của ngươi rồi sao?
Khi đó tuy rằng không chết ở trong cái lầu phế tích đó, cũng thoát khỏi cái chết trong bệnh viện vì sốt cao do bị bắn tỉa, rồi có lần trong một cơn hỏa hoạn cứ tưởng rằng vận mệnh của hắn chấm dứt từ đây.
Cứ như vậy, mỗi lần tỉnh lại, hắn đều thấy khuôn mặt xinh đẹp đạm mạt của Đồng Hi Diệp trước tiên cả, y luôn thức trắng đêm để chăm sóc hắn.
Đêm trước khi hắn xuất viện, y đã nói với hắn rằng:
-Ngươi không có nơi nào để đi sao, vậy thì từ nay trở đi hãy đi theo ta.
Tần Thước ánh mắt không chớp:
-Đi theo ngươi làm cái gì?
-Làm vợ nhỏ, bằng không còn có thể làm cái gì nữa? (câu này ta hem chém nha~, làm vợ nhỏ là chính anh Diệp nói na~ ta hem dịch sai na~ =)) )
-Ngươi không nói rõ, ta còn tưởng rằng bảo ta đi làm lão bà cho ngươi a.
Sau đó, có lần Đồng Hi Diệp thấy hắn trộm đồ liền quật hắn ngã nhào trên đất, bảo hắn rằng phải biết suy nghĩ, muốn cái gì thì hãy tự đường đường chính chính mà có, có thể đi đoạt đồ, nhưng không thể trộm đồ.
Có lần hắn đọc sai chữ “ định” y đã dùng nguyên một cuốn từ điển dày cộp đập vào đầu hắn, lạnh lùng nói:
-Học hết cuốn này cho ta, sau này còn đọc sai chữ nữa ta sẽ dùng nó nhét vào hậu môn của ngươi.
Có lần hắn không biết ngày mấy tháng mấy, y đang ngồi xem báo, chẳng thèm ngẩng đầu lên, đưa cho hắn một đôi giày bóng rổ hắn thích từ lâu và thản nhiên nói một câu:
-Sinh nhật vui vẻ.
Cho nên, hắn quyết định, làm người của y, gọi y là Lão Đại, dù nói những lời này với y làm hắn rất buồn nôn, nhưng nếu có thể hắn nguyện sẽ vì y mà chết, không phải xuất phát từ sự mang ơn mà là từ tấm chân tình.
Lúc ráng sáng, bầu trời đen tối nhường cho những ánh dương quang, cả bầu trời nhuộm một màu sắc đỏ đậm đặc. Tiểu Miêu vẫn còn nằm trên giường, chán ghét xoay người đối lưng với hướng cửa sổ, cậu ghét nhất là thời điểm mặt trời mọc, cái cảm giác bị ánh sáng chiếu vào, giống như những thứ dơ bẩn trong người đều bị soi và lộ ra ngoài.
Trên mặt lè vẻ mệt mỏi cùng lạnh lùng chán chường, cậu cho trằng cuộc sống *** đãng thối nát không có gì là không tốt, nếu không như vậy, người kia, đã sớm ly khai rồi…
Cộc, cộc, cộc… Tiếng gõ cửa thong thả trầm tĩnh vang lên, Tiêu Miêu mở mắt sắc mặt bực bội nói:
-Na~ mới sáng sớm mà đã có con ngựa động dục rồi sao? Lão tử hôm nay hơi khó chịu, cút đi cho ta.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, tiết tấu vẫn đều đều chậm chạp, lực đạo có chút yêu ớt, suy nhược.
Nhận thấy có điểm không đúng, Tiểu Miêu bước xuống giường, để nguyên cơ thể xích lõa không mảnh vải che thân chẳng thèm dể đi ra mở cửa… không có ai? Tiểu Miêu nhìn khoảng không trước cửa mà ngạc nhiên ngẩn người, một thanh âm trêu chọc bông lơi từ phía dưới vang lên:
-Đã làm nhiều lần như vậy, đều nhìn kỹ mọi ngõ ngách trên người tiểu tử ngươi, phát dục quả không sai a.
Nhìn xuống dưới, nhìn đến người nam nhân đang dựa vàotường mà ngồi, sắc mặt tái nhợt, nhưng cái miệng lại nở nụ cười tươi chả đứng đắn chút nào.
-Tần Thước!! –Tiểu Miêu lắp bắp kinh hãi, cậu ngồi xổm xuống đất: -Ngươi sao thế này? Ăn đồ bậy bạ bị đau bụng hả?
Tần Thước ngửa đầu, hai mắt ẩn hiện tia mông lung, thản nhiên nói:
-Ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy. Bằng không sẽ bị báo ứng, hiện tại ta mới biết được chân lý thiêng liêng này a. (=)))))) )
“Nếu như hắn muốn, ta đây liền mở chân cho hắn chơi” …Lúc nói những lời ấy, thực thoải mái a.
Tiểu Miêu đỡ hắn đứng lên, vào phòng:
-Trước tiên nên nằm xuống giường đi.
Tần Thước phiêu phiêu nhấc chân đi từng bước, lắc đầu:
-Ta đã đáp ứng hắn trên giường sẽ không thượng người khác nữa.
Hết chương 8 (Thượng)