Băng Phong Chích Dục

Chương 12


Đọc truyện Băng Phong Chích Dục – Chương 12

Lúc xếp hàng chúc rượu, Tần Thước vẫn không kìm nỗi sự hoảng hốt trong lòng, cũng không nghe thấy phía trước nói điều gì, mọi thứ đều khó khăn với hắn, loáng cái đã tới phiên hắn đứng trước mặt chúc rượu Đồng Hi Diệp.

-Lão Đại, ta chúc ngươi phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn. –Tần Thước không cần (phải) nghĩ ngợi liền nói, làm cho Chu Sinh đang đứng ở bên cạnh hắn miệng phun đầy rượu, chung quanh ai nấy đều cười nghiêng ngả:

-Đây là hôn lễ, ngươi chúc thọ làm cái quái gì?

-Này….. –Tần Thước vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu hạn sao trên mặt đất không có cái lỗ để cho hắn chui xuống. (ai bảo anh nói mừ hem suy nghĩ chi, đúng như anh Diệp nói, có dịch thể mà không có não =))))))

Thật không ngờ Đồng Hi Diệp lại giơ tay tiếp nhận lấy ly rượu của hắn, một hơi uống sạch, rồi thản nhiên nói:

-Trên đời này không có gì quan trong bằng tính mạng cả. (ồ ồ anh chữa cháy cho em kìa 0..0)

Yến Giai Ny đưa tay tự nhiên khoát lên vai Đồng Hi Diệp, nàng hướng Tần Thước khẽ cười và nói:

-Sau này mong ngươi bảo vệ anh ấy nhiều, đừng để ta tuổi còn trẻ mà đã thủ tiết thờ chồng.

-Này…đương nhiên. – Tần Thước gật đầu, nhường vị trí cho người tiếp theo, hắn tiến đến một khóc khuất trong phòng, bàn quang hết mọi thứ, lấy tay chùi chùi vết rượu đổ trên áo mình.

Tiếng di động vang lên, bên trong truyền đến một âm thanh xa lạ lo lắng:

-Tần ca, chuyển máy cho Lão Đại dùm em chút, có mấy người ở đây uống rượu gây sự, nháo loạn không ngừng.

-Mẹ nó,ngươi là đứa nào, chuyện nhỏ như vậy mà cũng cần đến Lão Đại sao? Ngươi không biết hôm này là ngày cưới của Lão Đại hả? Một đời người có mấy lần kết hôn chứ? –Tần Thước dùng lời lẽ giáo huấn gã đàn em ngu ngốc không biết thời điểm là gì.


-Nhưng tụi em thật sự không xử lý được mà. –Cùng với thanh âm ủy khuất, xem lẫn vào đó là những tiếng ly chai thi nhau bể nát.

-Ngươi ở khu nào? Ta sẽ đến đó. –Tần Thước lướt qua bàn tiệc rượu của Đồng Hi Diệp, liền nói.

-Tần Thước, ngươi muốn đi đâu vậy? –Vừa bước ra khỏi cửa Tần Thước liền gặp ngay nụ cười tà mị của một trong Tứ trưởng lão, Mâu Viễn.

-Không có gì, Mâu trưởng lão, người đừng cho Lão Đại ta biết ta rời đi a. –Tần Thước trả lời qua loa, rồi sau đó xoay người bỏ đi.

-Hảo hảo, người trẻ tuổi làm việc gì cũng thưởng thân thần bí bí hết cả nha. –Mâu Viễn Cười cười híp mắt, trong đáy mắt lóe lên một tia hàn quang tràn đầy đắc ý cùng ngoan độc. Đồng Hi Diệp, người thông minh như ngươi, sao lại lưu một kẻ ngốc như hắn ở trong lòng ?

Sau buổi tiệc hôn lễ, hơn mười bàn tiệc bây giờ chỉ còn lại cơm thừa canh cặn, một mảng bừa bãi không tả nỗi, quạnh quẽ cùng trống rỗng.

Căn phòng to như vậy mà chỉ còn lại có hai người, cả hai ngồi gần nhau, tay cầm chai rượu tự rót tự uống.

Trương Bằng thản nhiên nói:

-Năm nay ngươi được bao nhiêu tuổi rồi?

Chu Sinh hắc hắc cười nhẹ:

-Chỉ nhớ rằng làm việc trong bang đã được hai mươi ba năm rồi, gia đình còn không có thì ai mà nhớ ngày sinh cơ chứ, nên chả biết năm nay đã được bao nhiêu tuổi.

Trương Bằng vài phần đắc ý cười nói:


-Ta còn nhớ rõ ta so với ngươi lớn hơn ba, bốn tuổi gì đó.

Chu Sinh không cho là đúng liền nhún vai:

-Nhưng số lượng vết thẹo trên người ta so với ngươi không ít hơn đâu.

Bọn họ đều là một cái huynh đệ vào sinh ra tử hầu hạ dưới trướng cha của Đồng Hi Diệp, trước kia chỉ nhờ vào sự nhiệt huyết , nghĩ đến những vết thương do đạn bắn, đao chém cảm thấy cuộc sống thật tiêu sái, không hề quay đầu lại nhìn thời tuổi trẻ, cứ thế mà tiến tới, cũng không thể nào quay lại quá khứ được.

-Tiểu Diệp thật không ngờ đã kết hôn, ta còn nhớ rõ năm hắn năm tuổi bộ dáng khóc lóc khi bị chó rượt.

Chu Sinh ngà ngà trong men rượu, khẽ nở nụ cười, y tằng hắng giọng một cái rồi khẽ hát một điệu Tần xoang(1):

-Mắt thấy hắn mới đến, mắt thấy hắn rời khỏi cao lầu, mắt thấy hắn lấy Kiều Nga, ba tuổi thấy đã già, cuộc sống làm cho tốt đây, ha ha ha ha ha. (câu cuối chém đẹp)

Hai người kề vai sát cánh bỗng chốc ngây ngốc cười rộ lên, nói chuyện đều mơ hồ không rõ.

Trương bằng khẽ nấc một tiếng:

-Chúng ta nhìn thấy hắn lớn lên, biết rõ hắn có nhiều chuyện không ổn. Hắn nếu thích Tần Thước, vì cái gì lại không muốn có nó? Dù sao Tần Thước đối với hắn luôn luôn một lòng một dạ.

Chu Sinh giận dữ nói:


-Không có người nam nhân nào lại không muốn đem người mình yêu thương áp chế ở dưới thân cả, Tiểu Diệp nhẫn nhịn đã bao lâu? Chỉ sợ hắn đã vượt cảnh giới của sự nhẫn nhịn rồi! (chém)

Đêm khuya, mây đen thông thả phiêu du, ánh trăng lãnh đạm dần đần ngưng trọng, chiếu sáng vào một con hẻm nhỏ, một nam nhân mình đầy thương tích cuối cùng cũng không chống đỡ nỗi mà ngã xuống. Máu không ngừng chảy ra từ hốc mắt, khóe miệng của hắn, nhỏ xuống mặt đất, hai tay hắn bị hai người kẹp chặt lấy, rồi kéo hắn đến trước mặt Lạc Hải.

Lạc Hải, Đại đường chủ của Long Hổ môn, tuổi cũng chỉ mới ba mươi nhưng người đời sợ và kính nể hắn gọi là “Long thái tử gia”, có thể tưởng tượng ra hắn là một tay tàn nhẫn đầu thủ đoạn lão luyện như thế nào. Sắc mặt hắn trắng bệch như bị bệnh, khóe mắt trời sinh đã nhếch lên, trên trán những lọn tóc đen tuyền khẽ phiêu động, tà mị đến nói khôn nên lời. Giơ tay nâng khuông mặt người nam nhân lên, nửa khuôn mặt bị tóc che khuất, cả mái tóc đều bị mồ hôi và máu làm cho bết lại rối bời, hắn khẽ đánh giá gương mặt cương nghị, đường nét rõ ràng của người kia:

-Tần Thước, vây, đuổi, lấp, ngăn đúng một tiếng ba mươi phút, một mình ngươi chọi với mười tay đấm chuyên ngiệp, không ngờ ngươi hạ gục đến bảy tên. Ta thật sự đánh giá cao tài năng của ngươi đấy, xem ra trước kia ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.

-Ngươi rất để ý ta, Long thái tử gia. –Tần Thước nghiêng mắt tránh né, hắn thật sự không thích bị Lạc Hải đụng chạm cho lắm, tựa như con độc xà bò quang eo, ngoan độc tiến về phía trước.

-Biết rõ chạy không thoát, sao còn cố tự chuốt lấy nhiều đau khổ như vậy cơ chứ? –Thanh âm Lạc Hải nhẹ nhàng mềm mại, giống như tiếng nói nỉ nôi chăm sóc ôn nhu của một người tình, nhưng tay hắn lại nắm lấychỗ xương bị gãy bên tay trái của Tần Thước.

Tần Thước rõ ràng đang cố kìm nén cơn đau, nhưng miệng lại cười rộ lên:

-Nếu mục tiêu của ngươi chỉ là mình ta, thì ngay từ đầu không có phí công phí sức bắt sống ta mà không giết.

-Ngươi quả thật đúng như lời đồn, luôn suy nghĩ đến Đồng Tử. –Lạc Hải lộ vẻ khen ngợi, trên tay càng gia tăng thêm lực đạo tra tấn chỗ bị gãy xương của Tần Thước.

Trên trán Tần Thước rịn đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn tươi cười không thay đổi:

-Gây náo loạn đêm tân hôn của người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.

-Nga? –Lạc Hải khẽ nâng mi. –Sẽ bị báo ứng gì?

Tần Thước một phen nhìn Lạc Hải từ trên xuống dưới, nhếch miệng cười nói:


-Ngươi cái loại ẻo lã chuyện dụ dỗ, bị người khác trên giường thao đến chết đi sống lại là kết cục hợp lý nhất.

Lạc Hải sắc mặt âm u, thấp giọng nói:

-Ngươi cho là? Ai có lá gan làm chuyện đó?

Dù toàn thân chồng chất đầy vết thương, nhưng Tần Thước vẫn nghênh ngang tươi cười:

-Ít nhất cũng có một, ở trong đầu ta đang nghĩ ra vài tư thế dành riêng cho ngươi.

-Hỗn đãn! –Lạc Hải nhịn không được một quyền hung hăng đánh thẳng vào mặt của Tần Thước.

Tần Thước nghiêng đầu phun ra một ngụm máu, nói:

-Đủ cay đủ thú vị, ta thích.

Lạc Hải nắm lấy tóc Tần Thước, lạnh lùng cười rộ lên:

-Hiện tại ngươi cứ việc dùng võ mồm cho thoải mái đi, ta sẽ không mắc bẫy chiêu khích tướng để giết giết ngươi đâu. Hãy kiên nhẫn chờ vị Lão Đại tướng mạo xinh đẹp của ngươi tự động đi tới hang cọp đi a!Luận đến khoảng sự hấp dẫn của nam nhân, ai qua nổi “Lãnh huyết Đồng Tử” cơ chứ?

Lần này, đến lượt Tần Thước xanh mặt, cúi đầu, không hề nói thêm một câu nào, chính là chỉ đem hàm răng nghiến càng ngày càng chặt, như muốn cắn nát đi tất cả. (chém)

(1) Tần xoang : đúng như tên gọi của nó là điệu hát ra đời đời từ thời nhà Tần cách đây 2.000. Ngày nay điệu hát này vẫn rất được người dân vùng Thiểm Tây, Trung Quốc thích dùng. Cũng có sách bảo rằng điệu hát này ở vùng Tần Dĩnh.

Và từ đây về sau, sẽ bắt đầu cao trào đẫm máu (ở nhìu nghĩa=)))))) a~~~ ^^~ Các vị nhớ đón xem hố hố hố hố

Hết chương 6 (Hạ)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.