Đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Soái Ca – Chương 5: New style
~ Cảm giác hạnh phúc là khi: mình đi xa, khi trở lại, luôn có những người đứng đó đợi và đón chào mình ~
Học ở lớp nâng cao phải lao lực hơn. Ban ngày học từ 7h-12h chiều từ 2h-5h, còn lại học thêm, tối lại nghiên cứu sách cùng thầy cô giáo Việt Nam từ 8h-10h. Lớp nâng cao thì số học sinh so với lớp thường rút xuống còn 100 người.
Ngày đầu còn chưa quen, sau đó tôi thích nghi và tiếp thu khá tốt. Còn 3 ngày, cứ tưởng thuận lợi lấy bằng, ai ngờ giáo sư Franxoa lại bắt tôi làm một bài test. nếu làm được, tôi vừa có bằng, cộng với được thêm một giấy giới thiệu do chính tay giáo sư viết gửi về ; còn không thì phải làm một bài khác khó hơn để lấy bằng.
Tôi còn chẳng hiểu vì sao mình lại được chú ý một cách đặc biệt thái quá như vậy.
Ai goo, sau khi hỏi thầy Phillips, nguyên nhân là do tôi được điểm A+ trong bài kiểm tra chuyển lớp vừa rồi, mỗi mình tôi.
Giáo sư Franxoa gọi tôi lại, đưa cho tôi một lọ đựng tinh thể, nói là chất vô cơ, bảo tôi sau hai ngày phải tìm cho ra kết quả. Tôi suýt nữa khóc tu hu, tiếp tục chui vào phòng thí nghiệm chứ sao???
Hai ngày này, tôi ru rú ở lì trong phòng, đến bữa cơm nhờ Mai mua hộ ở căng-tin, tối đắp áo kê sách ngủ luôn tại ghế.
Số con rệp, số tôi chính là số con rệp!!!
Công sức bỏ ra chắc chắn phải được thu lại chứ! Tôi vui vẻ đem bản phân tích của mình cho giáo sư. Tôi mới chỉ nghĩ mình đúng 85%. Lúc ông ấy cầm bản phân tích và lọ đựng kết quả, chỉ hơi nhếch môi một chút. Tôi chột dạ.
Vẫn là Mai trấn an tôi: “Yên tâm đi. Sẽ thành công thôi mà”
Tôi an ổn đi ngủ, nên được thả lỏng cơ thể rồi.
_______________________________________________
Ngày cuối ở Đức, cậu Thành dẫn bé Bum tới gặp tôi. tôi vui lắm, cùng với cậu và bé đi ăn KFC. Cậu hỏi: “Thế nào? Tìm được người ta chưa?”
Tôi sờ sờ tai: “Người ta không muốn gặp cháu, đành bó tay vậy”
Cậu cười cười, thả một câu cho tôi: “Cứ đợi đi”
Tạm biệt cậu Thành, tôi trở về phòng kí túc xá, sửa soạn đồ. Đợi kết quả của giáo sư Franxoa và (có thể) lấy bằng nữa là xong. 23h sẽ đáp chuyến bay cuối ngày về nước.
Tôi thấy tiếc nên cùng Mai đi dạo phố một lần. Chụp choẹt tí ảnh, sau đó về thư viện trường. Tôi được “đặc quyền” chọn 10 cuốn sách đem về học, qua “đặc ân” của thầy Phillips và giáo sư Franxoa. Tôi chọn những cuốn mà mình cho là hữu ích nhất, nhét vào vali. Muahahahahaha
Đang toe toét nói chuyện với Mai, có cậu học sinh đi qua, nói rằng giáo sư muốn gặp tôi. Mai cầm tay tôi, kéo kéo: “Cậu giỏi nhất mà. Cố lên!”
Nhận được sự khích lệ, tôi lên phòng Hóa.
Giáo sư nhìn tôi một lúc lâu mà không nói gì. Tôi hồi hộp, mồ hôi ra đầy tay. Rồi ông ấy đặt một tờ giấy vào tay tôi: “Em làm tốt lắm”
Tôi thở phào, nở nụ cười: “Em cảm ơn ạ”
Giáo sư còn dặn tôi: “Em rất có tương lai. Theo đuổi môn học này, sẽ có kết quả tốt. Đây là tấm bằng cao cấp của em”
Tôi nhận lấy, không quên cúi đầu ríu rít cảm ơn giáo sư.
20h30″, cả đoàn đi ra sân bay làm thủ tục. Tôi gửi đồ để Mai cầm hộ, rồi một mình tách đoàn lúc gần 20h. Tôi bắt xe đi tới đại học Heilbronn một lần nữa, có thể sẽ là lần cuối cùng. Trước khi về, tôi nhận ra tôi vẫn còn ôm niềm hi vọng lớn tới mức nào.
Đứng tần ngần ở cổng trường một lát, đi dạo trong trường thêm một vòng, tôi quyết định ra về. Lần này không thành công thì chắc chắn còn nhiều lần khác.
“Nam! Tao vẫn đợi mày! Nhanh về nhé!”
Lẩm nhẩm một câu, sau đó, tôi đi xe buýt tới sân bay, không hề ngoảnh lại…
..
…
Ngồi yên ổn trên máy bay, tôi hỏi Mai: “Nếu cậu bị nhiều người ghét, à không, không thích lắm, vì cậu chưa hòa đồng, cậu làm thế nào?”
– “Thì thay đổi bản thân tí tẹo cho phù hợp thôi. Anh hùng là phải co được dãn được. Cậu thử thay đổi vẻ bề ngoài trước đi, kiểu tóc, style ăn mặc chẳng hạn. Rồi cười nói với bọn họ nhiều hơn. Họ sẽ đáp lại ngay thôi”
Tôi há hốc mồm: “Bái phục nha! Cậu biết lắm thứ thật đấy!”
Mai cười, ra bộ hất hất tóc: “Bà đây là phải hơn người rồi!”
______________________________________________
18 tiếng sau tôi về đến nhà. Giờ Đức là 17h còn ở Việt Nam là 23h. Gần nửa đêm, tôi nghĩ chắc chỉ còn bố mẹ đón tôi.
Vừa bước xuống xe, vào đến nhà, cạch cửa một tiếng, không phải chỉ mỗi bố mẹ, mà cả 4 đứa trời đánh kia cũng ở đó đợi tôi.
Tôi vui tới suýt khóc, mũi cay cay. Ngỡ đêm hôm thế này mà chúng nó còn đợi bằng được tôi về.
Bố tôi vừa cất vali cho tôi, vừa nói: “Mấy đứa chúng nó đọc báo, chơi cờ, xem phim hành động với bố mẹ từ 8h tối để đợi con về đấy!”
Phương nhanh nhảu cướp lời: “Đợi lâu lắm rồi! Mai đền đi nhớ!”
Tôi cười híp mắt gật đầu, sửa soạn đồ đạc rồi cùng Khánh, Phương đi ngủ. Tùng với Hiếu bị đuổi không tiếc tay, ỉu xìu đi về.
Được tình thân và tình bạn lấp đầy, tôi cảm thấy dường như cảm giác hụt hẫng lúc trước tan biến đâu mất.