Bạn Trai Chuẩn 5 Sao

Chương 8-1: Ferrari đỏ kiêu hãnh (1)


Sau đó, tôi còn nán lại ký túc xá của A Long một lát, thấy thằng bé thật sự ổn, tôi mới rời đi. Trên đường đi ngang qua vườn trường, sánh bước cùng hai người đàn ông có vẻ ngoài nổi trội này, tôi vô tình trở thành tâm điểm chú ý của các sinh viên trong trường. Vấn đề là hai đại thần này, cứ một mực giữ sự im lặng như một giao kết ngầm.

Không khí vô cùng khó xử, cũng may A Lâm gọi tới, kịp thời giải cứu cho tôi.

“Văn Học, nghe nói cậu đang ở trường hả, tớ có bài luận tối nay phải nộp, không ngờ một tài liệu trong số đó trước đây tớ đã tìm nhầm, bây giờ thật sự gấp còn hơn cháy nhà, cậu mau mau nghĩ cách giúp tớ, đến phòng tài liệu có tra cứu với tớ đi.”

Thế là tôi nói lời từ biệt với hai Đại Phật kia, “lon ton” chạy đến phòng tài liệu.

“Cậu đến nhanh thật đấy!” A Lâm đang dời chiếc thang máy nhỏ, kiểm tra từng cột sách, “vừa nghe Từ Lệ Lệ nói nhìn thấy cậu và hai anh chàng cực kỳ đẹp trai đi dạo vườn trường, mau thành thật khai báo, chẳng trách dạo này cậu cứ mờ mờ ám ám, đúng là bình thường không ra tay thì thôi, hễ ra tay thì bắt ngay hai anh trai đẹp, cậu cho rằng quan hệ tay ba là mối quan hệ bền vững nhất sao?”

“Cậu đang nghĩ cái gì vậy, hai người đó cậu đều quen biết đấy, một người là Marvel, một người là A Thành.”

Vừa nghe đến tên Marvel, A Lâm liền lấy lại tinh thần: “Nghe nói hôm nay Văn Âm tổ chức tiệc ở nhà, sao Marvel lại đến đây với cậu được? Ấy, phải rồi, cậu nói xem Marvel và A Thành ai hấp dẫn hơn? Marvel có phong thái tao nhã, cổ điển, tớ rất thích, nhưng A Thành cũng không tệ, lúc cười rất thu hút, đôi mắt cũng đẹp, thân hình cũng rất đáng ngưỡng mộ.”

“Hờ, tìm thấy rồi.” Tôi vỗ quyển sách lên đầu A Lâm, “Lo mà viết luận văn của cậu đi, hơn nữa cũng chớ có mơ mộng quá như vậy, hết người này đến người khác. Mà cậu cũng đừng có tơ tưởng đến A Thành nữa.”

A Lâm lẩm bẩm: “Sao cậu lại có thái độ chiếm hữu với A Thành thế hả, cải tà quy chính ư? Anh ta lừa cậu đấy, làm gì có chuyện muốn đổi là đổi. Ầy, văn học, không phải là cậu đã thích tên ăn bám đó rồi chứ?”

“Tớ nói cậu ấy, phải lý trí một chút. Mấy ngày trước tớ vừa đọc cuốn tiểu huyết, tình tiết chẳng khác gì chuyện này, một cô nàng nhà giàu phải lòng một tên trai bao, cha mẹ phát hiện, cô gái nhất quyết không chịu chia tay, sau đó bị cha mẹ từ mặt, đuổi ra khỏi nhà, về sau thì sao? Sau đó hai người không tiền bạc, không địa vị, trở thành đôi uyên ương tha hương, chàng chỉ có thể theo nghề cũ kiếm tiền nuôi gia đình, lừa gạt cô gái, nói rằng mình làm công việc chính đáng, cô gái thấy anh ta quá vất vả nên không chịu nổi, nên cũng lén anh ta dẫn thân vào con đường đó.”

Tôi nhìn khuôn mặt với nụ cười đầy ẩn ý của A Lâm, trừng mắt: “Cho nên tác giả muốn ám chỉ rằng dù thân thể đang ở địa ngục nhưng chỉ vì tình yêu mà trái tim có thể bay lên thiên đàng hả?”


“Sai!” A Lâm lớn tiếng đính chính, “Tớ còn chưa nói xong kết cục! Kết cục chính là, hai người cuối cùng đã kiếm được nhiều tiền đến mức không cần làm việc nữa, đang định xây dựng một cuộc sống mới thì phát hiện cả hai đều đã nhiễm AIDS.”

“…”

Tôi thu xếp xong đồ đạc, cảm thấy cần phải tránh xa A Lâm một chút. Mỗi lần đến hạn nộp luận văn thì thẩm mỹ quan của cô ấy lại như vậy đấy.

Trở về phòng, nghĩ lại lời A Lâm huyên thuyên vừa nãy, quả thật cũng có lý của cô ấy, nếu lỡ tôi và A Thành thực sự đến với nhau, sẽ phải đối mặt với cha mẹ tôi thế nào đây, cuộc sống mưu sinh về sau sẽ ra sao? Tôi có thể nhờ vào tiểu thuyết để duy trì, nhưng anh ta thì sao? Anh ta ngoài việc chăm chút bản thân, chẳng thấy có sở trường gì khác, hơn nữa còn lười lao động. Không những thế, tôi là típ người hư vinh, liệu có thể can đảm đối mặt với những giễu cợt của người đời để ở bên anh ta không? Hơn nữa việc ưu tiên cần kíp trước nhất chính là phải bắt A Thành làm báo cáo kiểm tra sức khỏe. Nghĩ đến đại chiến Zombie mà A Lâm nói, lòng tôi thực sự dao động.

Cứ thế nghĩ ngợi một hồi cũng ra không ít chuyện, trong đó bao gồm cả việc phải nói thế nào vừa dễ nghe vừa không tổn thương tự tôn của A Thành để anh ta chịu đi kiểm tra sức khỏe… khi tôi tỉnh táo lại thì chợt nhận ra bản thân mình thật khó hiểu. Bởi vì không ngờ chính tôi lại đang nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của việc bắt đầu mối quan hệ với A Thành. Đời người quả là đầy những điều không lường trước, những điều bản thân đang suy nghĩ lúc này lại là những thứ mà trước đây tuyệt đối không thể lý giải, thậm chí còn cho đó là ngu xuẩn nữa.

Cả đêm trăn trở, ngủ không ngon giấc.

Hôm sau tôi bị cuộc gọi của A Lâm đánh thức, cô ấy thức đêm viết luận văn, lúc này giọng nói trở nên hoạt bát hơn.

“Ra ngoài dạo phố đi nào! Gần đây tớ nghe nói ở Nam Tường có một con đường bán đồ ăn của rất nhiều nước! Mau lên nào, tớ chờ cậu, nhanh nhanh nhé.”

Khi tôi đến đường Nam Tường, A LÂm đã tay trái thịt nướng Brazil, tay phải sushi, đang hí hửng ăn.

“Ôi, ông chủ ông chủ, cho tôi hai xâu thịt bò Thần Hộ, ít tiêu thôi nhé!”, Cô ấy không chỉ ăn như rồng cuốn mà còn cực kỳ nhiệt tình mời gọi tôi đến cùng ăn, “Soup đậu hũ Kyoto đó, lấy cho cô ấy hai bát nữa.”

“Sao mắt cậu thâm quầng quá vậy? Không phải là vì nghĩ đến chuyện quen A Thành đấy chứ? Đừng nghĩ nữa, làm trong ngành đó, người ta sớm đã xác định không yêu đương gì nữa rồi, tất cả đều chỉ là sương khói qua trời thôi.” Cô ấy vốn định tiếp tục dốc bầu suy nghĩ thì đột nhiên ôm chặt bụng, “Sao bụng tớ đau thế này, gần đây có nhà vệ sinh nào đâu chứ? Cảm giác sắp bị tiêu chảy, không nhịn được nữa rồi.”

Cách Nam Tường không xa là khi dịch vụ cao cấp, tấc đất tấc vàng, làm gì có nhà vệ sinh công cộng chứ. 


“Cậu cố nhịn đi! Tôi kéo A Lâm nhanh chóng chạy về phía trước.”

“Cậu đi đâu vậy?”

“Đế Sắc.”

A Lâm trợn mắt nhìn tôi: “Đó không phải là tụ điểm cao cấp sao?”

“Sảnh lớn của Đế Sắc nằm ở tầng dưới, tầng giữa là khu vực phòng hội nghị, tầng trên cao là quầy rượu, trong sảnh rượu chắc sẽ có nhà vệ sinh, dùng tạm một lát được rồi, ở đường Nam Tường này toàn là hộ dân giàu đâu thể gõ cửa nhà người ta xin dùng nhờ toilet chứ.”

Cũng may! A Lâm có ý chí khá mạnh mẽ, vừa bước vào đại sảnh rượu đã lập tức co giò chạy vào toilet.

Một mình tôi ngồi trên sofa trong sảnh chờ đợi.

Sảnh rượu của đế sắc trang hoàng cực kỳ xa hoa, lộng lẫy, thỉnh thoảng có vài người ra vào, ai nấy đều ăn mặc sang trọng. Tôi nhìn người qua lại trong đại sảnh chợt cảm thấy ngại ngùng. Nghĩ đến lúc trước, vì một suy nghĩ ngốc nghếch mà chạy đến đế sắc, nhờ đó lại quen biết A Thành.

Có lẽ vì nhớ tới A Thành, tôi chầm chậm nhìn một người đi qua đại sảnh, cảm giác phía sau lưng rất giống A Thành. Dáng người cao to, thậm chí kiểu tóc cũng giống, động tác đưa tay nhấc chân, thậm chí là đường nét khuôn mặt, lại càng giống hơn.

Người này mặc đồ Tây đắt tiền, một đám người cùng vận đồ Tây giày da vây xung quanh, trông người đó có vẻ trẻ tuổi nhất nhưng lại bộc lộ sự uy nghiêm của người có vị trí cao, thái độ của những người còn lại đối với anh ta cũng vô cùng lễ độ, cung kính.

Bọn họ từ xa tiến tới rồi lướt qua mặt tôi, tôi một mực nhìn người đàn ông dẫn đầu, càng nhìn càng phát hiện góc mặt của anh ta và A Thành chẳng khác nào đúc ra từ cùng một khuôn. Bất kể là chiếc mũi toát lên vẻ thông minh hay đường nét chiếc cằm đẹp đẽ, thậm chí đến độ cong của góc mắt. Tôi say sưa ngắm cho đến khi anh ta quay mặt lại, tôi mới phát hiện ra vấn đề.


Người này rõ ràng chính là A Thành! Trên thế giới không thể có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau, triết học giả phương Tây chắc chắn không lừa tôi đâu!

“Anh Tống, đây là hạng mục đầu tư ba ngàn vạn mà anh đã đồng ý, mời anh xem qua hợp đồng có vấn đề gì hay không, nếu được thì chúng ta xuống phòng hội nghị dưới lầu tiến hành ký kết, khoản đầu tư một ngàn vạn bên phía chúng tôi có lẽ hôm nay đã được chuyển tới rồi.”

“Anh Tống, vô cùng vinh hạnh được hợp tác cùng anh.”

Tôi lén lút bám theo A Thành và đám người mặc vest đen đó, câu được câu mất, nghe đoạn đối thoại này mà trong lòng lo lắng không yên.

“Xin lỗi, tôi tìm vị này có lời muốn nói.” Tôi hết sức bình tĩnh bước lên phía trước, kéo A Thành qua.

Khi đã cách xa hoàn toàn đám người mặc áo đen đó tôi mới buông tay A Thành.

A Thành chẳng ngờ lại có thể “tình cờ” gặp tôi ở đây, anh ta trợn mắt hoảng loạn hỏi tôi: “Em, em đều biết cả rồi ư? Tôi vốn định tìm cơ hội nói với em, em hãy tin tôi.”

Tôi cay đắng: “Làm gì có thời điểm nào là thích hợp để nói chứ, anh là đồ lừa gạt, không, là lừa đảo!”

Có lẽ vì trong lòng day dứt, sắc mặt A Thành trở nên rất khó coi.

Tôi lại nói tiếp: “A Thành, anh đã đồng ý với tôi sẽ không tiếp tục làm cái nghề này nữa, cũng nói sẽ chuyển sang lĩnh vực khác, còn nói gần đây bận bịu làm công việc mới. Còn tôi, thực sự đã nhìn lầm anh! Vừa rồi tôi đi sau lưng các anh nên đã nghe hết rồi! Anh vờ làm người có tiền, còn hợp tác với người ta làm dự án ba ngàn vạn, cuộc đời này anh từng nhìn thấy ba ngàn vạn méo tròn thế nào chưa? Tôi thật sự quá thất vọng về anh, có phải người ta chỉ cần một ngàn vạn cũng đủ đánh chết anh rồi không?”

Không ngờ A Thành nghe những lời buộc tội của tôi, sắc mặt lại dần rạng rỡ lên.

“Không được, tôi tuyệt đối không cho phép anh làm những chuyện này, nào, đi theo tôi, đi nói rõ với người ta, nói anh chỉ là kẻ lừa đảo, mau trả một ngàn vạn cho người ta.” Tôi không chờ anh ta giải thích, liền kéo A Thành đi về phía đám người mặc đồ vest đen kia.

A Thành ngây người, vội nói: “Văn Học, dừng dừng, hãy nghe tôi nói đã, không phải như em nghĩ đâu!”

“Anh đừng mưu tính nữa, đừng dùng kiểu ‘một ngàn vạn này chúng ta chia nhau mỗi người một nửa’ để dụ dỗ tôi.” Tôi kéo tai A Thành, kéo anh ta đến trước mặt những người mặc đồ đen kia, “Một lát anh đừng phủ nhận lời tôi, chỉ cần nghe là được, ngoan ngoãn nhận lỗi!”


Mấy người mặc vest đen thấy tôi véo tai A Thành xuất hiện trước mặt, quay sang nhìn nhau, ánh mắt nhìn tôi chẳng khác nào thấy quỷ.

“Các vị, vô cùng xin lỗi, người đang đứng trước mặt các vị đây e rằng không phải là Anh Tống nào đó mà các vị đang nhắc tới, cũng chẳng có tiền bạc gì hết, chiếc đồng hồ Catier trên tay anh ta cũng chỉ là hàng nhái loại một thôi.”

Tôi nuốt nước bọt nói tiếp: “Thực ra đây là người anh trai bị bệnh tâm thần của tôi, IQ của anh ấy chỉ bằng đứa bé sáu tuổi thôi, bây giờ đang phát bệnh, tất cả những thứ anh ấy làm ra đều không thể tự chịu trách nhiệm, mọi người xin đừng truy tố trách nhiệm pháp luật anh ấy, một ngàn vạn của các vị, chúng tôi sẽ trả lại không thiếu một đồng, những tổn thất gây ra từ việc này, tôi sẽ đền bù theo ý các vị. Mong các vị rộng lượng đừng truy cứu chuyện này nữa.”

Tôi cảm thấy những lời của mình rất hợp tình hợp lý, thậm chí khi nói đến đoạn mối quan hệ phụ thuộc giữa tôi và người anh trai chậm phát triển này, tôi suýt rơi nước mắt.

A Thành nhìn tôi một cái, lại nhìn qua mấy người mặc vest đen kia, thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, tay bưng ra vẻ đau khổ: “Hình tượng của tôi…”

Bấy giờ cục diện căng thẳng, mấy người mặc vest đen trợn mắt nhìn tôi.

Sự cố này dẫn đến sự chú ý của quản lý sảnh rượu, ông ta lúc này trán toát mồ hôi chạy về phía mấy người đàn ông mặc vest đen, còn gập lưng cúi đầu cung kính với A Thành.

“Ngài Tống, rất xin lỗi, là do sảnh rượu chúng tôi không chu đáo, để cho những người rảnh rỗi tùy tiện đến đây gây sự, gây bất tiện cho ngài, rất mong ngài bỏ qua! Lát nữa giám đốc của chúng tôi sẽ đích thân đến tạ lỗi với ngài.”

Sau đó ông quản lý vừa lo lắng sợ hãi quay sang nhìn tôi, “Bây giờ chúng tôi nên báo cảnh sát hay gọi cho bệnh viện đây?”

“Không cần, ở đây có hiểu lầm thôi, tôi tự xử lý được.” A Thành chỉnh lại cổ áo bị tôi kéo lệch, hắng giọng, giọng điệu uy nghiêm trở lại, dường như người mới rồi bị tôi véo tai kéo đi cầu cứu hoàn toàn chẳng tồn tại.

Rất nhanh, ngoài người nhân viên cao cấp của Đế Sắc thì giám đốc của tập đoàn Đế Sắc đã chạy tới. Tôi từng đọc tin về ông ta, là một người đàn ông bốn mươi tuổi, phong cách làm việc quyết đoán, là người có đầu óc kinh doanh nên mới được đại cổ đông công ty giải trí HT của Đế Sắc chọn làm người quản lý. Nhưng lúc này, nhân vật hô phong hoán vũ trong bản tin, đứng trước A Thành, trên mặt lại tỏ vẻ cực kỳ cung kính, chân thành, mà sự khiêm tốn đó không hề giả tạo. Ông ta liên hồi xin lỗi A Thành.

“Nhị Thiếu, khiến cậu chịu phiền phức, tôi thật có lỗi, đối với việc quản lý người ra vào ở sảnh rượu của Đế Sắc, về sau tôi sẽ thực hiện nghiêm ngặt hơn, ngày mai sẽ bổ sung các điều khoản.”

Lúc này A Thành còn đang nắm lấy tay tôi, anh ta nén giọng bảo: “Văn Học, lát nữa sẽ giải thích với em sau.” Sau đó gật đầu với giám đốc Đế Sắc.

Mấy người còn lại nhìn thấy cảnh tượng anh ta nắm tay tôi, trên mặt thoáng nét kinh ngạc, tiếp đó lại ra vẻ như chưa hề nhìn thấy gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.