Bạn đang đọc Bán Sinh Thục: Chương 16
Không biết là do khả năng chịu đựng đả kích vô cùng mạnh mẽ hay là bị chế nhạo như vậy tập mãi đã thành thói quen mà Hạ Tri Dư không hề nổi giận. Cô ta đứng tại chỗ, nâng cao âm lượng hỏi:
“Cần gì phải như vậy chứ?”
Lệ Hành dừng lại bước chân, khi xoay người thì mặt mũi lạnh lùng nghiêm nghị lạ thường, Hạ Hi nghe anh hỏi:
“Lời này, tôi nên hỏi cô”
Đối thoại như vậy thật làm cho người ta khó hiểu, mặc dù Hạ Hi đã cố gắng không quan tâm nhưng vẫn nghe được đầu mối, cô nhếch môi. Cố gắng giãy khỏi tay của Lệ Hành nhưng vẫn bị anh nắm chặt
Vẻ mặt của Hạ Tri Dư vẫn hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được, cong môi nói:
“Đúng vậy, không đáng”
Trong mắt của cô lộ vẻ khinh thường rõ ràng như vậy, Hạ Hi không thể xem như không thấy, nên trong lòng cô cảm thấy có chút tức giận
Bị Hạ Tri Dư bất ngờ phá rối, khiến cho ngọt ngào sau khi tiểu biệt trùng phùng sớm tan thành mây khói. Dọc đường, sắc mặt của Hạ Hi luôn không tốt, lại bị Lệ Hành kéo cô đến một góc khuất người trong công viên
Thấy vẻ mặt cô tức giận giống như bị người yêu phản bội, Lệ Hành hơi tức giận, khi mở miệng giọng điệu cũng không được tốt, anh mở miệng nói:
“Sao vậy?. Dáng vẻ của em bây giờ giống như mới bắt gian anh tại giường không bằng, không lẽ em không tin tưởng anh chút nào sao?”
Anh không chỉnh sửa thì thôi, anh chỉnh sửa lời nói, càng khiến cơn tức giận của Hạ Hi vụt lên càng cao, cô tức giận nói:
“Có phải chỉ có bắt gian tại giường, anh mới thừa nhận giữa 2 người có quan hệ gì không?. Cô ta có ý gì?. Dựa vào cái gì lại dùng ánh mắt đó nhìn em?. Lệ Hành, em nể mặt anh, nếu đổi là người khác, em đã tát cô ta rồi, mặc kệ anh có tin hay không tin”
Hạ Hi chính là một cô gái như thế, có thể dịu dàng, biết làm nũng, nhưng tính tình mãi mãi vẫn nóng nảy, không vừa ý một chút là muốn đánh nhau.
Đó là lý do vì sao nói, không phải chỉ có đàn ông mới có khuynh hướng bạo lực. Yêu nhau lâu như vậy, đương nhiên Lệ Hành hiểu tính của cô, vì thế anh nói:
“Tin, đương nhiên anh tin, có phải bây giờ em cũng muốn đánh anh luôn không?”
“Tin, dĩ nhiên anh tin. Có phải bây giờ em cũng muốn đánh anh không?”
Hạ Hi bật thốt lên: “Anh nghĩ em không dám sao?”
Lệ Hành cũng lộ ra hơi kích động: “Vậy em đánh đi, nếu như anh mà trốn thì họ của anh sẽ viết ngược lại”
Hạ Hi bị kích thích, giơ bàn tay lên cao, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô lại không ra tay được. Cuối cùng, vành mắt cô đỏ lên, xoay người bỏ đi. Một giây sau, đã bị Lệ Hành ôm lấy
“Anh biết em không nỡ”
Lệ Hành cười khẽ, cánh tay ôm ngang eo Hạ Hi hơi siết chặt, cúi xuống dịu dàng nói ở bên tai cô:
“Đừng làm loạn nữa, thật vất vả mới gặp nhau một lần, chúng ta cãi nhau vì cô ta không đáng. Trước tiên, nghe anh giải thích một chút được không?”
Cơn tức giận của Hạ Hi rất lớn, cô dùng tay huých vào bụng của Lệ Hành: “Còn có gì để giải thích, anh không cần kiếm cớ, em đã phát hiện hết rồi…”
“Em phát hiện cái gì, em nói giống như giữa anh và cô ấy có chuyện gì đó vậy, anh hoàn toàn trong sạch”
Cánh tay nhỏ của cô đánh anh không đau, nhưng anh vẫn không nhịn được oán giận:
“Mưu sát chồng a!. Dịu dàng một chút đi, con gái nhà người ta đều ôn nhu, dịu dàng”
“Nói không biết ngượng!. Anh nhảy vào sông Hoàng Hà rửa sạch cho em” Không tránh được, Hạ Hi đành giẫm lên chân anh:
“Ai dịu dàng thì anh đi tìm người đấy”
“Đến tên chó cũng dùng tên anh để đặt, em không nỡ bỏ nó mà nỡ bảo anh nhảy xuống sông Hoàng hà?”
Bị tính trẻ con của cô chọc cười, Lệ Hành ôm cô càng chặt hơn, dịu dàng dỗ dành nói:
“Anh thích em như vậy, em bảo anh đi tìm ai đây?. Đừng quậy nữa, chúng ta nói
chuyện một chút có được không?”
“Nói chuyện như thế nào?”
Hạ Hi dùng sức đẩy Lệ Hành 2 cái, nhưng cũng không thoát khỏi vòng ôm của anh, tức giận xoay mặt đi:
“Được, anh bịa đặt đi”
“Anh bịa đặt cái gì?. Nếu anh có câu nào nói dối em, cho thiên lôi đánh chết anh đi”
Lệ Hành nới tay để cho Hạ Hi xoay người lại, nâng cằm của cô lên để tầm mắt hai người giao nhau:
“Giữa anh và cô ấy không có chuyện gì, cô ấy chỉ là bạn học của anh. Nghiên cứu vũ khí hạng nhẹ…Em đừng dùng ánh mắt muốn nhìn thấu linh hồn ấy để nhìn anh, đúng, cô ấy có chút tình ý với anh, nhưng anh thì không, người anh thích là em”
“Chỉ có vậy?”
Hạ Hi hiển nhiên không vừa lòng với giải thích của anh, đề cao âm lượng nói:
“Đơn giản như vậy?. Anh chỉ nói cho có lệ”
“Vậy còn có gì phức tạp?. Phải nói như thế nào mới không có lệ a!. Đừng đoán mò, tính anh như thế nào, em còn không biết sao?”
Hạ Hi hừ một tiếng: “Dù có hay không cũng chỉ có mình anh biết, sao em biết được”
“Còn nói những lời y như trẻ con”
Trong mắt lộ ra yêu thương, Lệ Hành đưa tay véo véo khuôn mặt của cô:
“Em nhỏ như vậy đã đồng ý làm bạn gái của anh, nếu như anh không một lòng một dạ với em, vậy anh chính là cầm thú rồi”
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, anh kiên định nói:
“Tin tưởng anh, tiểu Thất, trong lòng anh chỉ có em là cô gái tốt, anh đã dự định cưới em, thì sẽ không trêu chọc người khác”
Hạ Hi trừng mắt nhìn anh:
“Vậy người khác trêu chọc anh là được rồi?”
Lạc đề rồi. Lệ Hành nở nụ cười:
“Đương nhiên không được, nếu ai dám trêu chọc anh, cũng như trêu chọc em, anh sẽ xử người đó”