Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt

Chương 30


Đọc truyện Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt – Chương 30


La Hy Thái Hậu nói hết những chuyện mình biết cho Dương Cẩm Vân nghe, cô khẽ cau mày.

La Hy Thái Hậu nhìn cô:
-Ta cũng không ngờ, con lại được Dương thừa tướng nhận nuôi.

Chiếc vòng đó chính là chiếc vòng con đang đeo trên cổ.

Kể ra lúc đó, Dương gia và Chu gia có thể nói là rất thân, ông ấy nhận ra chiếc vòng cổ đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
-Ý Thái hậu là….!Trương quốc sư là người đã giết cha mẹ ta?
-Lẽ nào Dương thừa tướng không nói với con việc này?
La Hy Thái hậu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi cô hỏi như vậy.

Dương Cẩm Vân lắc đầu.

Chính cô đang không hiểu tại sao Dương Cao Lãng không nói chi tiết quan trọng này.
La Hy Thái hậu thấy ánh mắt của cô có phần biến đổi, bà nhẹ giọng nói với cô:
-Có lẽ là ông ấy không muốn con quá nóng nảy.

Đúng là cha mẹ con do Trương Tư Phong giết nhưng kẻ hại cha con bị oan chưa rõ.
Dương Cẩm Vân rơi vào trầm tư:” Vậy Trương Tư Hạ…?
La Hy Thái hậu cầm tay của Dương Cẩm Vân khẽ nói:
-Ta biết, con đang rất muốn điều tra nhanh chuyện này.

Nếu ta đã hứa với Du Yên giúp bà ấy bảo vệ con, vậy ta sẽ giúp con điều tra.

Nếu có gì, hãy nhờ ta, ta sẵn sàng giúp con.
Dương Cẩm Vân đa tạ La Hy Thái hậu, rồi lập tức trở về Điệp Vy cung.

Vừa trở về, đã thấy Trương Tư hạ ở trong phòng mình.

Tử Uyên, Tử Vy đã đi đâu cô không thấy hai người bọn họ.

Dương Cẩm Vân cụp ô, đi vào phòng.

Vừa thấy cô, Trương Tư hạ đã vội vàng chạy ra đón, Dương Cẩm Vân làm như không có gì hết, quay qua nói với Trương Tư Hạ:
-Ta vừa đi thỉnh an Thái hậu về.

Sao muội đã qua đây chơi rồi.
-Muội giao lại việc cho gia nhân rồi.


Qua chơi cùng tỷ luôn.
Dương Cẩm Vân cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ra, treo lên:
-Ừ.

Tử Vy, Tử uyên đâu rồi muội có biết không?
Vừa hỏi vậy, Tử Uyên, Tử Vy đã từ ngoài chạy vào tay xách thêm hộp thức ăn:
-Em về rồi đây.
Tử Uyên xách theo hộp cơm đặt lên bàn.

Mở ra là thơm nức mũi.
Trương Tư Hạ ngồi luôn vào bàn ăn:
-Muội bảo họ về cung của muội cầm gà quay với một ít thức ăn đến đây.
Dương Cẩm Vân kéo ghế ra ngồi xuống:
-Sao phải cầm thức ăn sang.

Ngày nào cung Thái hậu cũng mang thức ăn qua cho ta mà, muội không cần mất công như vậy đâu.
Trương Tư hạ tức thời không trả lời được, Tử Vy đã vội lên tiếng:
-Chủ tử, Hoàn Phi cũng chỉ là muốn chúng ta được ăn thêm thôi mà.

Nào, em bới cơm cho người.
Dương Cẩm Vân rót nước uống:
-Hôm nay ta không muốn ăn, các em ăn đi.

Ta đi nghỉ trước.
Cô bước đi vào trong phòng một cách mệt mỏi.

Cô nằm xuống chiếc giường gỗ, nhắm hai đôi mắt lại:” Ta mong những gì ta nghĩ là không phải.”
Trương Tư Hạ sau khi ăn xong thì bên cung Thái hậu cũng đưa đồ ăn tới nhưng ba con người kia đã quá no, không ăn được nữa liền cho hết vào hộp, để đó, nếu cô đói sẽ dậy ăn.
Cả một ngày hôm nay, Tử Vy và Tử Uyên không thấy Dương Cẩm Vân ra ngoài, cứ ở mãi trong phòng thì cảm thấy vô cùng kì lạ.

Đến mãi tối đêm, khi mà hai người kia đã đi ngủ, cô mới tỉnh dậy.

Thấy thức ăn đã nguội nhưng đang đói nên Dương Cẩm Vân đã ăn hết bát cháo sen.
Ăn xong cô lại lên nóc nhà ngồi.

Dương Cẩm Vân nằm xuống, ngắm nhìn vầng trăng tròn.

Khi ở kiếp trước, cô chưa từng có thời gian ngắm trăng như thế này.

Cả ngày bận rộn, không lúc nào nghỉ ngơi.


cÔ khẽ mỉm cười:” Chẳng phải bây giờ mình cũng đang rất bận rộn sao?”
Dương Cẩm Vân nghe thấy tiếng động nhẹ bên dưới liền đảo mắt nhìn xuống.

Vẫn là bóng dáng quen thuộc của Tần Huyền Vũ.

Cô nhảy xuống bên cạnh Tần Huyền Vũ:
-Muộn rồi, hoàng thượng sao còn tới đây.
-Tên quan có nốt ruồi sau chân vốn dĩ không có trong cung của mình.

Ta đã sai người tiếp tục mở rộng phạm vi để tìm kiếm.
Khuôn mặt Tần Huyền Vũ không khỏi chán nản.

Dương Cẩm Vân thong thả bước lên phía trước:
-Không vội, người đã cố gắng lắm rồi.
Cô quay lại cười với Tần Huyền Vũ làm y đứng hình.

Tần huyền Vũ tiến lại gần, ôm chặt cô:
-Chỉ là một tên thích khách thôi.

Ta sẽ sớm bắt hắn cho nàng xử lý.
“Chuyện vốn dĩ không đơn giản như vậy đâu.

Hắn chắc chắn đã nghi ngờ thân phận của ta và muốn diệt cỏ tận gốc.

Hắn chính là kẻ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Ta cũng muốn xem xem, hắn rốt cuộc muốn làm gì nữa.”
Cô để mặc cho y ôm một lúc rồi mới đẩy y ra:
-Mai là hội săn rồi.

Hoàng thượng cũng nên về nghỉ ngơi đi.
Tần Huyền Vũ nuối tiếc, hôn nhẹ lên trán cô:
-Được, ta về đây.
Hồi trước, khi còn nhỏ, khi chuẩn bị đi ngủ, y cũng hôn trán cô như này và nói:” Ngủ ngon.”.

Kể ra cũng lâu lắm rồi, cô mới lại được trải nghiệm lại cảm giác này.
Dương Cẩm Vân vào trong phòng.


Tần Huyền Vũ nhìn theo bóng của cô:” Nàng luôn muốn tự mình chịu khổ, luôn giấu không nói với ta nhưng ánh mắt nàng không giấu được ta!”
Mới sáng, trong cung đã nhộn nhịp cho buổi săn được tổ chức thường niên hàng năm này.

Dương Cẩm Vân hôm nay lại dậy muộn hơn mọi hôm.

Vào nhìn tủ đồ mà ngán ngẩm, chỉ toàn mấy bộ dài cham đất, lục mãi mới thấy một bộ vừa ý.

Bộ màu đen gon gàng nhất.

Dương Cẩm Vân mặc lên cũng vừa đến mắt cá chân.

bó sát eo.

Cô tùy ý buộc tóc cao lên, cài thêm một chiếc trâm.
Tử Vy thấy cô ra, cũng vội vàng đưa cho cô một chậu nước để rửa mặt.
Bãi săn ở gần thành, ngựa cũng đã được Tần Huyền Vũ chuẩn bị sớm cho.
Cả ba người leo lên ngựa phi ra ngoài thành.

Cô cũng không ngờ kĩ năng cưỡi ngựa của Tử Uyên, Tử Vy lại tốt như thế.

Tử Uyên cũng không chờ cô hỏi đã trả lời:
-Trước đó, bọn em là hai đứa bé mồ côi, theo người ta phiêu bạt giang hồ, sau đó mới được Thái hậu nhận nuôi, cho về cung để hầu hạ người.
Cô gạt đầu, thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Đến nơi thì cuộc săn cũng chuẩn bị bắt đầu.

Dương Cẩm Vân xuống ngựa, vào vị trí của mình.

Tưởng Họa Kỳ thấy cô liền chế giễu:
-Đến muộn vậy sao? Ta còn tưởng ngươi sợ không đến chứ.
Dương Cẩm Vân lạnh nhạt đáp lại một câu:
-Không phiền Tưởng tiểu thư phải lo lắng.

Ta đã hứa với ai thì sẽ thực hiện cho dù biết chắc kết quả như thế nào.
-Ngươi cũng có chút nghĩa khí đó.
Tưởng Họa Kỳ cười nhẹ.

Dương Cẩm Vân cũng không nói nhiều, khuôn mặt lạnh tanh.
Đúng lúc này luật đi săn được công bố:
-Các thiếu chủ trong cuộc săn này đều là con nhà võ tướng và hoàng tộc tham gia, không phân biệt trai, gái, phi tử hậu cung cũng được tham gia.

Người tham gia không được phép dùng thủ đoạn để cướp chiến lợi phẩm của người khác.

Những con thú săn được không phụ thuộc vào số lượng nhiều hay ít mà sẽ dựa vào sự hiếm có, khó săn của nó.

Chúc các vị thiếu chủ có một buổi đi săn thành công.
Tần Huyền Vũ đi tới chỗ cô, ý muốn đi cùng cô nhưng Dương Cẩm Vân đã từ chối, nói muốn đi một mình cùng với hai tỳ nữ của mình.
Tử Vy, Tử Uyên thúc ngựa đuổi theo cô.


Dương Cẩm Vâm liên tục nhắc nhở:
-Cẩn thận có bẫy.
Tử Vy thì có vẻ khá quen với đường rừng, không làm khó được nàng ta.
Tử Uyên theo sau, bảo vệ an toàn cho cô tránh bị ám sát.
Đột nhiên Dương Cẩm Vân dừng ngựa vì nghe thấy tiếng gào rống của một con hổ.

Cô rút cung tên, Tử Vy đi theo sau:
-Chủ tử, để em lên xem trước.
-Được!
Tử Vy, cầm theo cây cung, bước gần tới cái hang động, vội chạy về:
-Là một con hổ con bị mắc kẹt thôi chủ tử, chúng ta có nên giết nó không?
Dương Cẩm Vân lắc đầu, cất cây cung bên hông mình, đến hang:
-Chỉ là một con hổ con thôi, chúng ta vẫn là không nên giết nó, nếu không mẹ của nó sẽ đi tìm con.

Ta nghĩ con hổ con này chỉ bị lạc bầy thôi hoặc là nó tự đi săn rồi bị kẹt.
Dương Cẩm Vân tới gần chú hổ con, nó liền gầm gừ.

Cô bỏ hết những cành cây lớn đang đè lên người chú hổ con ra, nhẹ nhàng giúp chú hổ con thoát khỏi cái hang sâu.
Thấy vậy, chú hổ con cũng bớt đề phòng, nó gầm gừ rồi lui lại đằng sau.

dương cẩm Vân lấy trong áo ra một chiếc bánh bao đưa về phía trước cho chú hổ.

Hổ con tròn xoe mắt nhìn cô rồi lại nhìn chiếc bánh bao, nhưng cuối cùng vẫn quyết định vồ lấy chiếc bánh bao rồi lùi về phía sau ăn.

dương cẩm vân, Tử Vy và Tử Uyên cũng phải phì cười vì độ ham ăn của nó.
Chú hổ con ăn một cách ngon lành, ăn xong rồi chú lại liếm mép như mèo, rpồi lại nhìn cô như muốn ăn thêm nữa.
Cô định lấy thêm một chiếc bánh bao nữa nó nó thì một mũi tên từ xa bay tới, cắm ngay giữa cô với chú hổ con.

Dương Cẩm Vân lùi lại.

Chú hổ con theo bản năng lại chạy ra sau chân cô.

Tử Vy quát lên:
-Ai?
Tưởng Họa Kỳ đi ra, khẽ cười:
-Ta là người ngươi có thể hỏi sao? Chỉ là một nữ tỳ mà lại dám lớn tiếng như vậy.

Dương cẩm Vân khẽ cau mày:
-Tại sao cô lại ở đây?
Đây là bãi săn, ta thích ở đâu thì ở đó thôi.

Hơn nữa…!con hổ sau chân cô ta rất thích nên ta muốn lấy nó.

Dương Quý nhân sẽ không cản chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.