Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 22
Nam yêu kia để che giấu tung tích nên tỏa yêu khí ra khắp nơi, rất khó bắt giữ được.
Hứa Huyên Thảo bình tĩnh trở lại, tạo một lớp bảo vệ ánh sáng vàng quanh người Bạch Tự Cẩn, thuận tiện khởi động Thất Tinh Trận trong phòng, khiến cho yêu thú không thể nào dùng hết pháp lực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại yêu nghiệt kia giận quá mất khôn, điên cuồng muốn lấy mạng nàng, sớm muộn gì cũng tự mình hiện thân.
Quả nhiên, kia móng vuốt nhuốm máu kia gấp gáp vồ xuống đỉnh đầu, lần này Hứa Huyên Thảo cực kỳ cảnh giác, nghe thấy tiếng gió mà móng vuốt cào tới thì lắc người một cái, lê kiếm chặt bỏ móng vuốt của nó tận gốc, trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của nam yêu.
Hứa Huyên Thảo cười nhạo một tiếng: “Để xem ngươi trốn đi đâu.”
Hiện giờ nam yêu đang bị thương, trên người nồng nặc mùi máu tươi, khứu giác của Hứa Huyên Thảo cực kỳ nhạy bén, bắt được hắn không khó nữa.
Hứa Huyên Thảo nhắm mắt thở sâu, ngay lúc mở mắt ra, trong mắt xuất hiện một luồng ánh sáng, thả người bay lên như hạc, bổ về phía cây trụ nhà phía bên phải.
Trụ nhà bị chém làm đôi, đồng thời mộng dòng máu đen lớn cũng trào ra.
Rầm, vang lên tiếng động thân thể ngã xuống, trên mặt đất xuất hiện một yêu thú vảy đầy người, đầu một nơi thân một ngả.
Hứa Huyên Thảo nhìn kỹ vào, thì ra là một con yêu quái thằn lằn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thằn lằn, một loại bò sát mãnh liệt, rất thích nơi u tối.
Trách không được ông cụ bị điên kia cứ thì thầm xà yêu, hại nàng hiểu lầm tên thanh xà yêu hại người. (*)
(*) 四脚蛇: rắn bốn chân, cũng chính là thằn lằn í, thế nên nhân vật trong truyện nghe xót thành con rắn
Kỳ quái là vì sao thằn lằn lại kết hợp với chuột đồng, còn sinh con nữa?
Đúng vào lúc này, cái bụng phồng lên của nữ yêu nằm trên mặt đất chuyển động quỷ dị. Sau đó có một thứ dính máu lưỡng trượt ra theo dòng máu ở thân dưới của nữ yêu, lại còn vang lên tiếng trẻ con khóc.
Lúc này, ánh mặt trời ló dạng.
Cửa phòng từ được đẩy ra từ bên ngoài, Lâm Huyền Xu vội vã chạy vào, nhìn quanh bốn phía: “Đã xảy ra chuyện gì? Nóc nhà thủng một lỗ to, sao lại không nghe thấy chút động tĩnh nào vậy? Trên mặt đất có gì thế kia?”
Để phòng ngừa mấy người họ đến đây sẽ gây thêm phiền phức, có khi còn làm tăng số người bị thương nên tối hôm qua Hứa Huyên Thảo dùng thuật hạn chế trong phòng, hai dặm từ căn phòng sẽ không nghe thấy tiếng động gì.
Lâm Huyền Xu đi đến xác nữ yêu xem: “A! Một con chuột đồng thật lớn!”
Nhìn sang vật còn sống dưới thân chuột đồng, hắn trừng lớn đôi mắt: “Sao lại có trẻ con? Đừng nói với ta rằng đây là chuột đồng sinh nhé.”
Hứa Huyên Thảo kinh ngạc nói: “Nó được sinh ra từ hai con yêu thú khác loài thì chắc hẳn phải là thú con lai tạp xấu xí, sao lại thành trẻ con loài người được, có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không?”
Lâm Huyền Xu nhặt khăn trải giường bọc chặt đứa trẻ đang khóc thút thít, lau lau vết máu trên người nó, đưa tới trước mặt Hứa Huyên Thảo: “Không tin thì nàng xem đi.”
Hứa Huyên Thảo thò lại xem, quả thật là một đứa bé non nớt trắng nõn, khuôn mặt nhăn dúm dó khóc thút thít, giống như đã biết phụ mẫu của chính mình đi bán muối hết rồi.
Bỗng nhiên hiểu ra vì sao nữ yêu này lại cắn nuốt con người trước khi lâm bồn rồi. Thì ra nàng ta muốn sinh một đứa con giống con người.
Nữ yêu biết yêu thú mình và thằn lằn sinh ra sẽ có tướng mạo vô cùng xấu xí, sâu trong trái tim lại hướng tới khuôn mặt của loài người, thế nên mới tàn nhẫn giết hại mấy chục người thường…
“Đây là con của yêu thú.” Hứa Huyên Thảo giơ Kiếm Thái Hư lên, chỉ thẳng vào đầu yêu thú con: “Không thể để nó sống tiếp.”
“Không không không…” Lâm Huyền Xu hoảng loạn chuyển yêu thú con đi: “Nó chỉ vừa mới sinh ra, giết thì tàn nhẫn quá.”
Hứa Huyên Thảo nhíu mày: “Từ xưa đến nay, con người đều là thức ăn trong miệng bọn yêu thú, sống giống như heo chó. Sau khi có người tu đạo thì mới hàng phục được đám yêu ma này, nhân từ với bọn chúng thì sẽ gây nên nhiều tai họa hơn cho bá tánh vô tội.”
Lâm Huyền Xu nghe vậy, do dự, cúi đầu nhìn yêu thú đang thổi bong bóng trong miệng: “Nhưng mà nó quá giống con người, có lẽ nó sẽ không hại người giống phụ mẫu của nó đâu. Hơn nữa nó không có hại người mà là phụ mẫu của nó mà.”
Hứa Huyên Thảo nói: “Vì sinh nó được dáng vẻ này mà phụ mẫu của nó mới hại biết bao nhiêu mạng người. Yêu ma vốn tàn nhẫn độc ác, chớ vì vậy mà mềm lòng.”
Lâm Huyền Xu che chở yêu thú con, đặt lên mặt đất, quay đầu đi như muốn trốn tránh: “Thôi, ta mặc kệ.”
Hứa Huyên Thảo cầm kiếm nhìn chằm chằm vào yêu thú trên mặt đất, có chút ngây người.
Con yêu thú này từ bề ngoài đã giống con người y như đúc rồi, ngay cả hơi thở quanh thân cũng giống như trẻ con, không hề có chút mùi tanh hôi nào.
Hứa Huyên Thảo cứng người một hồi lâu, chậm rãi buông kiếm, thở dài nói: “Trước tiên cứ giữ cho nó một mạng, nếu sau này hại người, ta sẽ là người kết liễu nó.”
Lâm Huyền Xu cười hì hì xoay lại đây, một lần nữa bế yêu thú con lên: “Được, ta sẽ tìm phụ mẫu cho nó, trông giữ nó giúp nàng.”
Hứa Huyên Thảo ừ một tiếng, xoay người đi đến chỗ Bạch Tự Cẩn.
Lâm Huyền Xu cười nói: “Nàng nói xem, có khi nào có việc người và yêu kết hợp sinh hài tử hay không?”
Hứa Huyên Thảo nói: “Ta vẫn chưa gặp qua.”
Lâm Huyền Xu vuốt ve gương mặt trắng nõn của trẻ con, gật gù: “Chắc chắn sẽ có chuyện như vậy. Nữ tử người phàm sinh hài tử của yêu, cũng hơi giống truyện cổ tích, ta rất tò mò đứa con sẽ trông như thế nào?”
Hứa Huyên Thảo hừ cười: “Nếu có thì chắc chắn là do nàng ta ngu xuẩn, mới bị yêu ma lừa bịp cả thể xác và tinh thần.”
Trở lại bên cạnh Bạch Tự Cẩn, Hứa Huyên Thảo ngồi xổm xuống, xem xét vết thương phía sau lưng của hắn, lồng ngực tràn ngập đau lòng: “Ta đỡ ngươi đứng lên trước.”
Bạch Tự Cẩn được Hứa Huyên Thảo nâng lên, lảo đảo về phía nàng, thân hình cao lớn như gần như xa tới gần nàng.
Hứa Huyên Thảo không thể không tiếp xúc thân thể với hắn, hạt đào vô tình cọ lên khuỷu tay hắn, ngứa ngáy, nhịp tim rối loạn một nhịp, xem nhẹ hai tên nha dịch béo gầy tới xem kịch vui, đỡ Bạch Tự Cẩn lên xe ngựa trở về Bạch gia.
Nàng nhận ra lưng của Bạch Tự Cẩn vẫn còn rỉ máu, lo lắng nói: “Có phải bị rách rồi hay không?”
Đôi môi tái nhợt của Bạch Tự Cẩn cong lên một đường cong nhẹ, có cảm giác như mỹ nhân bị bệnh: “Chút vết thương này không thành vấn đề, ta sẽ tự lo liệu được.”
Hứa Huyên Thảo nói: “Nhưng mà trông có vẻ rất nghiêm trọng, có muốn xử lý trước một chút hay không?”
Bạch Tự Cẩn chỉ vào dưới đệm giường bên cạnh, thấp giọng nói: “Phía dưới có thuốc bột, có thể xoa trước.”
“Được.” Hứa Huyên Thảo tới gần hắn, duỗi tay sờ soạng bình thuốc.
Bạch Tự Cẩn bỗng chốc cong lưng, nâng cằm nàng lên, nụ hôn ướt át mạnh bạo phủ lên đôi môi hồng hào của nàng.