Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 14
Hứa Huyên Thảo lộ ra vẻ mặt mê đắm.
Hối hận? Vì sao nàng phải hối hận?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này tâm trí nàng giống như đứa trẻ phản nghịch, càng không cho nàng làm thì nàng càng muốn chống đối, bướng bỉnh muốn cởi hết quần áo trên người hắn xuống.
Xé rách một cái, thân thể nam nhân trần trụi lộ ra dưới tầm nhìn của mình.
Hai chân của Bạch Tự Cẩn thon dài như cây gậy, không thô to như nam nhân khác thế nhưng cơ chân lại cứng rắn có lực, mang lại cảm giác quyến rũ của giống đực.
Ở phần hông, khu rừng rậm lại nuôi lớn một con thú hoang thô dài, cái đầu nấm tròn to là đầu của con thú hoang đó, lặng lẽ ẩn nấp trong một góc tối, quan sát con mồi chờ đợi thời cơ tập kích.
“Đây là…” Nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào con thú hoang đó, sự dữ tợn của nó hoàn toàn trái ngược với khí chất dịu dàng của Bạch Tự Cẩn.
Hứa Huyên Thảo nắm lấy cây gậy kia, cảm nhận sự thô to nóng rực, đột nhiên nó thức tỉnh trong bàn tay nàng.
Miếng thịt kia ngày càng căng to cứng rắn, gân xanh còn không an phận mà nổi lên cọ vào lòng bàn tay nàng.
Bạch Tự Cẩn hít một hơi, gợi cảm khàn giọng, mí mắt hơi hơi cụp xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Huyên Thảo miệng đắng lưỡi khô, trong lòng có ham muốn kêu gào, lại không biết mình muốn cái gì, chỉ muốn dựa lại gần Bạch Tự Cẩn một chút, gần thêm một chút nữa.
Nàng không kìm được mà tới gần lồng ngực trần trụi của hắn, tay nhẹ nhàng vuốt ve cây gậy thịt như thú hoang kia, đẩy ngã hắn lên chiếc giường mềm mại.
Bạch Tự Cẩn ngoan ngoãn nằm xuống, để mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn giống hạt mưa phùn, rơi lên chân mày, sống mũi cao, đôi môi mỏng hồng hồng cùng với cái cằm trắng nõn của hắn.
Lửa dục thổi cháy cơ thể đang cọ xát thèm muốn của hai người, chỉ cảm thấy không đủ, vẫn chưa đủ…
Ánh mắt của hắn đăm chiêu nhìn nàng, dưới đáy mắt toàn là vẻ dung túng.
Hứa Huyên Thảo nhìn quần áo trên người, cảm thấy cực kỳ chướng mắt, lập tức cởi vạt áo của mình xuống sạch.
Y phục mỏng màu xanh biếc mở ra, chỉ có một chiếc yếm màu vàng nhạt, ôm lấy bộ ngực sữa đầy đặn, giống như nụ hoa mẫu đơn vàng nhạt đang nở rộ.
Hứa Huyên Thảo cởi yếm xuống, hai chân tách ra, cưỡi lên hông Bạch Tự Cẩn, ngọn đồi đẫy đà nảy lên theo động tác của nàng, giống như chú thỏ trắng.
Lông tơ nhạt màu giữa hai chân có hình dạng xinh đẹp, che đậy nơi riêng tư của thiếu nữ.
“Ưm…” Nàng cúi người xuống, hạt đào lả lướt cọ ngực hắn.
Bạch Tự Cẩn cảm nhận cảm giác mềm mại mà bầu ngực nàng mang lại, hạt đào cọ mạnh lên ngực hắn, kích thích mới mẻ khiến cho bụng dưới của hắn dâng lên một dòng ấm nóng, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.
Càng trêu người chính là… hông của hắn đang dán sát vào nơi riêng tư của nàng, cây gậy nam tính cọ xát giữa hai chân nàng.
Hắn lưu luyến thân thể tuyệt đẹp của nàng, đôi tay nắm lại, hết sức kìm nén suy nghĩ chiếm đoạt nàng.
Nếu như hắn quá chủ động thì sẽ thua cả ván cờ.
Hứa Huyên Thảo vô thức đong đưa trước sau, dùng phần hông cọ xát vật to lớn của nam nhân.
Ưm… Phía dưới ngứa quá… Thật thoải mái…
Ngọn đồi sáng bóng đong đưa, giống hai con thỏ trắng ngậm quả anh đào, nhảy nhót, bướng bỉnh nhảy vào trong miệng Bạch Tự Cẩn.
Bạch Tự Cẩn ngậm ngực nàng, dùng sức hút một cái, hành động này lại không mang theo một chút dâm tà nào, chỉ đơn giản như là đang trấn an nàng.
Hứa Huyên Thảo ngẩng đầu, như bị điện giật mà bủn rủn cả người, thân dưới còn chảy nước xuân: “A…”
Bạch Tự Cẩn nhận ra, đuôi mày hơi hơi nhếch lên: “Nàng ướt rồi.”
Nàng nghi hoặc sờ xuống phía dưới, vẫn cảm thấy không đủ, phía dưới đang muốn được lấp đầy nhưng nàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì, chỉ muốn bản thân thỏa mãn theo bản năng: “Ta muốn… Ta muốn…”
Đôi mắt đen của hắn sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm nàng, phát ra một âm thanh mê hoặc: “Nàng muốn được cắm vào đúng không?”
Nàng phải mất một hồi lâu mới tiêu hóa hết lời hắn nói, nhìn cây gậy thịt thô to, bừng tỉnh gật gật đầu: “Đúng…”
Cuối cùng cũng biết mình muốn cái gì, nàng nắm lấy cây gậy to đến mức đáng sợ kia, chống lên cửa vào non mềm của mình, giống như tìm được một món đồ chơi rất thú vị, không ngừng cọ xát cánh hoa ngưa ngứa.
Bởi vì vậy mà gậy thịt được kích thích, quy đầu rỉ một chút dịch nhầy, làm ướt vị trí trong trắng của nàng.
Nàng nhẹ nhàng nỉ non: “Cắm vào đi…”
Thử tách hai mảnh cánh hoa ra, nâng quy đầu đưa vào bên trong.
Ưm, lớn quá, có một chút đau!
Khi Hứa Huyên Thảo tu luyện đã chịu khổ quen rồi, thân thể thường xuyên bị thương, luôn luôn không sợ đau, chút đau đớn này chỉ như một bữa ăn sáng với nàng mà thôi, thế nên mới cố nén mà nhét đầu nấm thô to của hắn vào trong cơ thể.
Bạch Tự Cẩn nhắm hai mắt, lông mi đen dày phủ kín mí mắt, đôi môi hơi mỏng mím thành một đường thẳng, cố nén xúc động.
Khó lắm thân dưới mới dán sát vào nhau, lập tức kích thích quy đầu nhạy cảm của hắn, càng đừng nói đến việc đang bị huyệt thịt ướt nóng chặt chẽ cắn chặt.
Giống như có một cái miệng nhỏ mềm mại mút lấy vật to lớn của hắn vậy.
Làm đến bước này nhưng Hứa Huyên Thảo đã hơi muốn bỏ cuộc giữa chừng rồi, đau đớn khi bị xé rách thật sự không dễ chịu, hoàn toàn không thoải mái như nàng tưởng tượng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập: “Ca, huynh ở đâu?”
Hứa Huyên Thảo hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, nàng vốn đang ngồi xổm trên cây gậy của hắn, thân thể trượt xuống, gậy thịt giống như chẻ tre cắm vào hoa huyệt mỏng manh của nàng, vẫn còn một nửa lộ ra bên ngoài nhưng cũng đủ để phá rách lớp màng trong trắng.
Một dòng máu tươi chảy xuống khỏi hoa huyệt, huyệt thịt càng dùng sức cắn nuốt dục vọng của Bạch Tự Cận dưới cơn đau đớn và kích thích đan xen.
Hai người cùng nhau phát ra rên rỉ: “A…”
A Thanh ở ngoài cửa nghe loáng thoáng có âm thanh, nặng nề phá cửa: “Có người ở bên trong không, này?”
Lần đầu làm chuyện yêu, tư thế nữ trên thật sự rất khó xử, Hứa Huyên Thảo đau đến trắng bệch mặt, sợ hãi muốn thoát khỏi nơi này.
Bạch Tự Cẩn đột nhiên lật người qua, dịu dàng đè nàng dưới ngực, hai tay chống hai bên sườn, giống như song sắt giam cầm thân thể của nàng.
Lúc này cá đã vào lưới, hắn không cần phải chờ nữa, bắt đầu chậm rãi nấu nướng.
Một cái tay khác luồn xuống nơi giao nhau của hai người, khảy hoa môi đang căng ra, kích thích vị trí mẫn cảm, giảm bớt cơn đau khi nàng bị gậy thịt làm căng đau.
Sau đó chậm rãi nhét vào cơ thể nàng, đến khi cắm hết gốc rễ vào, hoàn toàn hợp lại thành một.
Cơ thể Hứa Huyên Thảo dính chặt lên trường kỷ, ánh mắt như tan ra mà nhìn chằm chằm hắn, hồn phách như bị dung mạo tuấn tú của hắn giam cầm.
Nàng hơi cảm thấy thân dưới của mình đã bị vật thô to cắm đầy, thân thể giống như bị xé rách thành hai nửa.
“Đau…” Nàng nhỏ giọng than thở.
Hắn dừng động tác, bàn tay xoa gò má của nàng, tinh tế mút hôn khóe môi, lặng lẽ trấn an.
Ngoài cửa, A Thanh không nghe thấy câu trả lời, nghĩ thầm ca ca hắn chắc đã đến hiệu thuốc Bảo Thuận Đường rồi, nhún nhún vai, huýt sáo rời đi.
Đến khi nàng thả lỏng chân mày, hắn mới di chuyển vòng eo, vật to lớn chậm rãi chuyển động trong cơ thể nàng, phá vỡ từng nếp uốn trong huyệt thịt để đâm vào bên trong.
Mỗi một động tác của hắn đều vô cùng dịu dàng, giống như đối xử với viên ngọc dễ vỡ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, quan sát từng phản ứng nhỏ nhặt của nàng.
Thọc vào rút ra mấy chục cái, phát hiện phía dưới của nàng đã chảy nước, lúc này mới tăng thêm không ít sức lực.
Nàng bị cắm đến mức run rẩy thân thể, bầu ngực cũng quay cuồng: “Ưm… A…”
Nơi kết hợp của hai người, gậy thịt sẫm màu nới căng nụ hoa, từ từ cắm vào bên trong, dâm dịch cũng vẩy ra cọ xát lông tơ.
Dưới từng lớp màn lụa trắng, có thể mơ hồ trông thấy thứ đỏ sẫm của nam nhân đặt trên người thiếu nữ, tứ chi quấn lấy nhau, kéo theo cơ thể của nàng lúc lên lúc xuống, thân thể trắng nõn giống như bạch xà mà quấn quanh nhau.
Hôm sau, mặt trời mới mọc lên ở phía Đông, hào quang vạn trượng.
Hứa Huyên Thảo mở mí mắt, giống như bị truy đuổi, cả người bủn rủn đau đớn.
Càng lạ hơn chính là… dường như có một cánh tay hơi lạnh đặt lên eo nàng.
Nàng mở to mắt, nhận ra gò má của mình đang dán vào lồng ngực trần, giống như nàng đang bị một nam nhân thân mật ôm vào ngực.
Thân dưới chậm rãi truyền đến cảm giác đau đớn căng tràn, vật lạ kia dường như còn đang ở chỗ sâu trong cơ thể nàng…
Ngẩng đầu nhìn rõ người nọ là ai, nàng cả kinh hét lên một tiếng.
Ký ức của ngày hôm qua vẫn còn khắc sâu trong đầu, nhắc nhở rõ ràng là nàng đã bá vương ngạnh thượng cung người ta…