Bạch long chi ước hệ liệt

Chương 57


Đọc truyện Bạch long chi ước hệ liệt – Chương 57

Trong mắt Nhạc Hạ tướng quân, đứa trẻ trước mắt trong thập phần thanh tú, chỉ có điều hơi bẩn một chút thôi. Nhưng ánh mắt của đứa trẻ này sao lại kỳ quái như thế. Một phút trước còn mở to hai mắt long lanh nhìn gã như tìm được bảo vật, một giây sâu lại nhíu mày nghiến răng, cả tai cũng đỏ bừng bừng, làm như gã là kẻ thù không đợi trời chung. Gã đã làm gì đâu cơ chứ, gã coi như còn cứu nhóc một mạng khỏi tay tiểu vương gia kia nữa là. 
“Ha! Nhóc…”
Nhạc tướng quân đáng thương vừa cứu một tiểu lang sói rồi.
Đứa nhóc trong yếu ớt thế mà hàm răng sữa non lại thập phần cứng rắn gặm một cái lên má trái của tướng quân quyết không nhả ra. Đứa nhóc cứ lung la lung lây gặm cái má dày cùi của tướng quân đáng thương. Cho đến khi Tiêu vương gia thập phần tức giận dứt khoát bỏ qua cơn đau tế nhị mà nhào lên kéo tên oắt con đang đu bám trên người tướng quân ra. Nhưng không được, không phải chỉ miệng, mà hai tay đu lấy cổ, hai chân vòng qua eo, tên nhóc tiểu phán quan quyết định bám quấn chặt lấy thân hình uy dũng Nhạc tướng quân nhà mình.
Ái nhân của hắn, tên Diêm Vương gia của hắn thừa lúc hắn mơ màng thiếp đi đã trốn xuống trần lịch kiếp lúc nào không hay, đã vậy còn căn dặn đám âm sai không được tiết lộ hành tung của mình cho hắn biết. Có điều chắc nam nhân kia không ngờ, bản thân lại bị tiểu phán quan của mình chơi xấu. Tiểu Phán Quan Đình Vân đã lén lút thắt nút tơ hồng của cả hai lại với nhau, nên dù nam nhân có lén lút lịch bao nhiêu kiếp hắn cũng sẽ truy ra được mà thôi.
Chỉ là không ngờ khi hắn nhảy vào cổng luân hồi tỉnh dậy lại đang trong trạng thái té nhào, đã vậy còn trong cơ thể nhỏ tí hon này nữa. Sao lúc nào luân hồi hắn cũng đều trong bộ dáng trẻ em hết vậy.
Đình Vân uất ức gần chết, quyết tìm được người sẽ cắn gã, đánh gã, làm gã đến khi hả giận mới thôi. Vậy mà chỉ một ý cười, một cái xoa đầu, một chút quan tâm nhỏ nhặt của nam nhân này cũng làm hắn tâm muốn mềm nhũn, mọi tức giận đã theo áng mây trên cao kia bay bay đi đâu mất rồi.
“Được rồi! Được rồi! Không sao! Chỉ là trẻ nhỏ hoảng sợ, Tiêu vương gia không cần lo lắng…” Vừa nói nam nhân ánh mắt đầy ý cười bất đắt dĩ đưa tay xốc mông nhỏ của nhóc lên vừa vặn bế ngang hông hắn. Tư thế này có phần thoải mái hơn, tiểu phán quan trong lòng thỏa mãn hài lòng. Vẫn là nam nhân nhà hắn chu đáo, nên quyết định tạm tha cho nam nhân một chút mà há miệng buông ra. Trên lớp da màu đồng cổ dày của tướng quân hiện lên một vòm tròn nho nhỏ, trông có vẻ đáng yêu nha. 

“Nhóc tên gì, ở cung nào ta đưa ngươi về?”
Nhạc tướng quân vốn không phải người dễ gần nay không hiểu sao lại cảm thấy đứa trẻ trước mắt thập phần đáng yêu, một tay bế cậu nhóc, tay kia đưa lên má sờ sờ vết cắn, tuy có dấu nhưng không sâu lắm, xem ra vẫn chưa thay hết răng cửa nhỉ. 
Đình Vân giật mình lúc nhảy vào cổng luân hồi vì vội quá mà không tra trước thân phận này. Vì thể chỉ có thể ngây ngô giả làm con nít quỷ, mè nheo, khóc nhè, cầu qua chuyện. Khuôn mặt hắn nhỏ nhắn, hai mắt mở to bỗng ngập nước trong vô tội đến đáng thương. 
Nhạc tướng quân trước giờ vẫn biết khuôn mặt mình rất dễ dọa trẻ nhỏ nên khi thấy cậu nhóc khóc thì lúng túng đưa mắt sang cầu cứu tiểu vương gia. Tiểu vương gia còn đang sinh khí, bỗng mắt lóe lên như phát hiện điều gì. 
“Ngươi từ hướng kia ngã xuống, không phải là từ Huệ Thanh cung chạy tới đi?”
Tiểu vương gia vừa nói vừa chỉ hướng bồn hoa bị dập nát thảm thương do dấu vết của nhóc nào đó gây nên, sau đó đi một vòng quanh Nhạc tướng quân, nhìn bao quát nhóc tử đang không ngừng đu bám như dây leo trên người nam nhân.
“Quả thật có nét của Huệ phi. Chẳng lẽ ngươi chính là cái ngốc tử Thất hoàng tử kia sao?” 
Tiểu vương gia như đắc ý vì phát hiện của mình, tay nắm đấm đập một phát vào lòng bàn tay kia, nghe ra cả tiếng “Bốp!”

Ngốc tử sao?
 Trông đáng yêu thế này mà.
Nhạc tướng quân nhìn khuôn mặt trắng nõn hơi gầy phủ trong lớp bụi đất lấm lem, nếu quan sát kỹ quần áo nhỏ xộc xệch có vẻ chạy vội, hay tiểu hoàng tử nhỏ bị ai đó bắt nạt.
Trong lúc Nhạc tướng quân nhìn cậu nhóc trên tay mình đầy thương cảm, thì tiểu phán quan Đình Vân cũng rất đau đầu.
 Mỗi lần tinh hồn thức tỉnh cũng dùng cách quá ư là đặc biệt đi. Tên nhóc chắc chắn là bị người rượt đuổi đến vấp té đập vào đâu đó, tính mạng treo sợi tóc khiến tinh hồn tự động thức tỉnh để bảo vệ cơ thể chủ. Nhưng hắn lần này luân hồi lại là hoàng tử sao, một ngốc tử hoàng tử.
Trán Đình Vân cảm thấy ẩn ẩn đau. Nam nhân của hắn rõ ràng mang chín kiếp thiên mệnh, nhưng người này sao chỉ là tướng quân, cũng không mang họ hoàng thất. Chẳng lẽ…
Tướng quân quyền uy thiên hạ, công cao át chủ, mang chân mệnh thiên tử, tạo phản, kiến tạo vương triều mới. 

TẠO PHẢN?!!!
Hai từ như búa tạ giáng xuống trái tim nhỏ bé của tiểu hoàng tử. Hắn quay ngoắt đầu lại trừng mắt tên tướng gia.
Thân là hoàng tử hoàng thất có khả năng kế vị không phải hắn và nam nhân sẽ đứng ở hai đầu chiến tuyến đối nghịch nhau ngươi chết ta sống sao. Tiểu Đình Vân mới thức tỉnh đã không ngừng bổ não tương lai đầy u ám của chính mình và ái nhân. Càng nghĩ nước mắt càng rưng rưng, tiểu Đình Vân tuổi nhỏ chưa kiểm soát được tuyến lệ, thích là khóc, tức là khóc. Hắn hít hít mũi nhìn vị tướng quân nhà mình bằng ánh mắt đau thương bị lụy, ngươi đừng vì tranh quyền đoạt vị mà giết ta nha, ánh mắt phủ sương lấp lánh. 
Nhạc tướng quân bị nhìn như xuyên thấu từng lớp trường bào, cảm thấy tim mình đau nhói, lồng ngực bỗng đập mạnh hơn. Cái bộ dáng tủi thân chọc người yêu thương này, hắn chỉ muốn ngay lúc này gặm một phát người trên tay vào bụng mình. Cứ như không tự chủ được Nhạc tướng quân hai mươi mốt tuổi đầu lại đi thân thân hôn hôn vào má của nhóc ngốc tử trên tay mình. Tiểu vương gia sững sờ, tay dụi dụi mắt, cái bộ dáng dịu dàng kia là sao, là sao a? Quá đáng sợ rồi.
Nhạc tướng quân trẻ tuổi đã lập bao công lớn, lại chưa hề có tai tiếng nữ nhi tình trường chẳng lẽ là có sở thích khác lạ. Quá hoang đường đi, tiểu vương gia dẹp ngay ý nghĩ này từ trong trứng nước. 
“Ta đưa Thất hoàng tử đến Huệ Thanh cung, sẵn đi thăm Lan thái phi, Tiêu Vương gia xin về trước.”
Nhạc tướng quân bế tiểu hoàng tử ung dung xoay người rời đi, bỏ lại Tiêu Lăng vương gia còn đang mơ mơ hồ hồ dẹp loạn mớ suy nghĩ hỗn tạp của mình, đến khi giật mình hoàn hồn người đã đi mất.
“Nhóc là bị ai bắt nạt sao? Đừng sợ nói ta biết ta ra mặt cho nhóc.”
Nhạc tướng quân bế người đi một đoạn đường dài nhịp thở không đổi, bước đi đều đặn, sức lực uy dũng, các tiểu nô tì đi ngang chỉ dám lén liếc nhìn ngưỡng mộ. 

Tiểu Đình Vân trong cơ thể Thất hoàng tử sau khi trấn định lại, đã truy xét một lượt ký ức cũ của thân thể này, vì thế tức tốc hai mày nhíu lại, môi mím mím, đầu tròn gật gật. 
“Từ giờ ta sẽ bảo hộ nhóc, Thất hoàng tử của ta.” Nhạc Hạ xoa xoa đầu cậu nhóc, gã không biết vì sao mình lại để tâm quá mức đến đứa trẻ này, thế nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt có chút ủy khuất nào của cậu nhóc, tim hắn lại quặn thắt một cách khó hiểu.
Tiểu Đình Vân được lời hứa hẹn thì khóe miệng cong cong, ánh mắt sáng lấp lánh rực rỡ như ánh mắt trời, dúi đầu mình vào cổ của nam nhân, ngửi khí tức bá đạo của người yêu mà mơ màng thiếp đi. Hắn tỉnh dậy đã mất khá nhiều tinh lực trong việc điều trị cơ thể bị thương này đi. Trong mơ hồ hắn biết rằng cho dù luân hồi qua bao nhiêu kiếp, trải qua bất cứ vận mệnh ác liệt nào thì nam nhân của hắn, hoàng đế của hắn cũng sẽ luôn bảo hộ hắn. Ngàn vạn kiếp không đổi.
HOÀN.
 
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.