AV Quay Chụp Chỉ Nam

Chương 79: Đình Giữa Hồ


Đọc truyện AV Quay Chụp Chỉ Nam – Chương 79: Đình Giữa Hồ


Phòng thay đồ trang điểm này đã không phải là căn phòng hỗn loạn ầm ĩ trước đó.

Nguồn tài lực của Đông Hách được phản ánh một cách trực quan qua thức ăn và đồ dùng hằng ngày của nhóm minh tinh hạng nhất.

Các căn biệt thự mini xung quanh cái “đình giữa hồ” riêng biệt này được thiết lập chỉ để dùng làm phòng thay đồ trang điểm.

Nếu không phải có người dẫn dắt thì Kiều Kiều quả thực không thể tin được phòng thay đồ trang điểm trong căn cứ điện ảnh còn có thể sạch sẽ và sáng lóa như vậy.

Thì ra đây là thế giới của “nhóm vai chính” a…!
“Cô ta là ai?” Một cô gái đang khảy bộ trâm cài tóc cổ trang trên đầu ở trước gương lên tiếng hỏi, cô gái đưa lưng về phía hai người, nhưng không quay đầu lại, ánh mắt bắn ra từ gương phản chiếu lại, mang theo chút châm biếm không dễ phát hiện.

“Cô ấy là người Tiểu Hi tìm tới.” Người thanh niên dường như có chút sợ cô gái, hắn dừng bước thành thật đáp lời.

“Ồ ——” Cô gái kéo dài một tiếng rồi đột nhiên cong môi: “Tôi còn tưởng ai dám chĩa họng súng vào chị Nguyễn tại thời điểm mấu chốt này, hóa ra là thật sự không sợ chết.”
Nụ cười của cô gái vừa ngọt ngào lại hồn nhiên, gãi đúng chỗ ngứa lộ ra tám cái răng, tiêu chuẩn giống như mang một chiếc mặt nạ tinh xảo.

Kiều Kiều chợt nhớ ra, cô gái này chẳng phải là “em gái quốc dân” vừa tròn 16 tuổi kiêm khách quen của các gameshow – Đỗ Tiểu Sương sao?!
Kiều Kiều ngay tức khắc hỗn độn trong gió, không vì gì khác, kể từ khi Đỗ Tiểu Sương xuất đạo liền được yêu thích trong các bộ phim thần tượng, bình thường trong gameshow cũng luôn giữ tư thái “ngây thơ hồn nhiên” không chút nào làm ra vẻ, hơn nữa có ưu thế về tuổi tác, hoàn toàn chính là một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu thuộc thế hệ mới.


Cho nên tính cách lạnh nhạt ngạo mạn này mới chính là bộ mặt thật của Đỗ Tiểu Sương sao…!
“Khụ, tôi đưa cô ấy đi trang điểm trước.” Người thanh niên không dám tiếp chuyện Đỗ Tiểu Sương, muốn đổi chủ đề, kết quả là Đỗ Tiểu Sương hoàn toàn không chịu buông tha, cô ta duỗi tay chỉ chỗ ngồi trang điểm không có người bên cạnh mình: “Chẳng phải ở đây có chỗ trống sao? Ngồi bên này đi, em còn muốn hỏi thăm chị tình hình bên ngoài thế nào a.”
Người thanh niên đành phải dẫn Kiều Kiều qua nằm trên ghế trang điểm, chuyên viên trang điểm vẫn luôn đợi lệnh lập tức tiến tới tiếp nhận, người thanh niên và Đỗ Tiểu Sương đều đứng ở bên cạnh Kiều Kiều nói chuyện phiếm, hoặc nói là chỉ có mình Đỗ Tiểu Sương hỏi.

“Đạo diễn có nói gì không?” Đỗ Tiểu Sương đỡ đỡ trâm cài trên đầu, cẩn thận nhìn sườn mặt đoan trang của bản thân trong gương.

“Chị Nguyễn còn đang lau nước mắt, đạo diễn cũng hết cách, Lương ảnh đế nói không quay liền không quay, những người làm việc như chúng ta cũng ——”
“Thôi đi, nếu không phải chị Nguyễn đóng cảnh cầu xin tha giống như muốn nhào vào trong lòng ngực người ta thì Lương ảnh đế cũng không đến mức làm chị ấy mất mặt trước nhiều người như vậy.”
“……” Người thanh niên không dám nói tiếp nữa.

“Chị nói có phải hay không?” Đỗ Tiểu Sương đột nhiên quay đầu cười hỏi: “Chị cũng có ở đây, thời điểm chị Nguyễn đè ngực lên trên đùi Lương ảnh đế chắc chị cũng thấy nhỉ?”
Lời này của Đỗ Tiểu Sương nói thực trắng trợn, Kiều Kiều trộm liếc mắt nhìn xung quanh, cũng may trong đại sảnh của biệt thự mini này hiện tại không ai, chuyên viên trang điểm đang makeup trên mặt Kiều Kiều cũng giống y như cô, chỉ hận bản thân không phải là kẻ điếc.

“Chỉ đáng tiếc cho bộ ngực cup 36D.” Đỗ Tiểu Sương tỏ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Lương ảnh đế là ai chứ? Sao có thể giống với những người đầu tư bụng phệ não nhỏ đó sao? Em thấy Lương ảnh đế chỉ đứng lên bỏ đi là đã cho thấy tính giáo dục rất cao rồi.”
“À đúng rồi, chị tên gì?” Đỗ Tiểu Sương cúi đầu nhìn Kiều Kiều.

“Kiều Kiều.”
“Lần đầu tiên đóng phim?”

“Ừm…” Kiều Kiều vốn muốn nói cho Đỗ Tiểu Sương biết bản thân kỳ thật đến từ WAWA, nhưng cằm đang bị dặm phấn nên đành phải trả lời một cách mơ hồ.

“Em khuyên chị vẫn nên nhân lúc còn sớm đổi nghề đi.” Đỗ Tiểu Sương lại tiếp tục xót thương cho bản thân mình: “Chị phải đóng những cảnh chị Nguyễn không diễn được đó, chị có tin sau khi xong chuyện chị ấy sẽ giết chết chị trước không?”
Nghe đến đây xong, nếu Kiều Kiều còn không hiểu chuyện như nào thì cũng thật uổng phí cho 2 năm ở WAWA.

Kỳ thật loại chuyện này cũng không quá hiếm thấy, chưa kể đến trong giới giải trí thì Kiều Kiều cũng đã từng thấy qua 2 lần ở WAWA, diễn viên nam khi đóng chung với diễn viên nữ thật sự không “cứng” nổi thì còn biện pháp nào? Thay đổi người là cách nhanh nhất, cùng lắm thì cuối cùng khi biên tập lại dùng nhiều kỹ xảo cắt nối một chút.

Nhưng chỉ cần là diễn viên hơi chút có tên tuổi đều không muốn làm “thế thân” cho người khác, vừa tốn công vô ích lại còn bị mang tiếng, thế thân làm tốt hay không cũng đều là sai, gặp phải “người bị thay” lòng dạ hẹp hòi còn sẽ bị ngáng chân ngầm.

Đỗ Tiểu Sương tuy rằng mở miệng đều kêu chị Nguyễn, nhưng diễn viên họ Nguyễn trong đoàn phim cũng không nhiều, Kiều Kiều hơi động não chút nhớ lại và rà danh sách diễn viên liền đoán được người phụ nữ mặc váy đỏ hẳn là nữ phụ số 2 Nguyễn Khinh, cũng coi như là một diễn viên có chút danh tiếng “nữ nhị gia chuyên nghiệp” luôn dựa vào kim chủ* đứng sau để lên bảng hot search.

(*) Kim chủ: người có tiền hoặc quyền cao chức trọng trong showbiz, đứng sau làm bệ đỡ, chống lưng, bảo kê cho một nghệ sĩ.

Kiều Kiều hối hận xanh ruột, ca này cũng quá hố người…!Nếu sớm biết tới đây làm nhiệm vụ này thì cho dù phải từ bỏ vai diễn “phi tử số 5” cô cũng sẽ không tới a…!
Nhưng còn có thể làm gì khác trong khi cô đã ngồi ở chỗ này rồi? Chuyên viên trang điểm đã thành thạo tạo cho Kiều Kiều kiểu tóc búi hoa lửa điền*, trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, một bộ váy đỏ tương tự với bộ váy Nguyễn Khinh mặc trên người đã được diện lên trên người Kiều Kiều, hơn nữa chuyên viên trang điểm còn cố tình lót trước ngực Kiều Kiều hai miếng mút độn ngực to, Kiều Kiều trong gương thế nhưng cũng có thể giống với Nguyễn Khinh 7 – 8 phần.

Đỗ Tiểu Sương vẫn luôn vui vẻ xem toàn bộ quá trình, chỉ kém viết 3 chữ “xem kịch vui” ở trên mặt, Kiều Kiều vẫn hơi chút không thể tiếp thu sự tương phản khá lớn giữa tính cách biểu hiện ở trước mặt công chúng và tính cách chân thật của Đỗ Tiểu Sương, dù sao năm đó khi có người học chung trường Đại học với Đỗ Tiểu Sương nói Đỗ Tiểu Sương “giả vờ trong sáng”, Kiều Kiều còn nghiêm túc bênh vực Đỗ Tiểu Sương.


Chuẩn bị xong mọi thứ thì cũng vừa lúc bên phía đạo diễn sai người tới thúc giục, Kiều Kiều rất nhanh đã bị dắt tới phim trường, Đỗ Tiểu Sương càng không chịu buông tha drama kiểu này, tùy tiện mò đi theo, tìm ghế dựa ngồi ở góc, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt của người nhìn xung quanh.

Nguyễn Khinh vậy mà cũng không rời đi, cô ta giống như chính thất đoan đoan chính chính ngồi ở trong đình, khi Kiều Kiều vừa tiến tới thì cô ta liền đánh giá trên dưới Kiều Kiều một lần, trang phục của cả 2 tương đồng, cách makeup tương đồng, dung mạo cũng có chút tương tự, nhìn từ xa thật giống một cặp chị em.

“Nhanh như vậy đã chuẩn bị xong rồi?” Nguyễn Khinh nhu nhu nhược nhược đứng lên: “Đứng ở chỗ đó làm gì, mặt trời chiếu đau mắt, tới đây ngồi đi.”
Nước mắt trên mặt Nguyễn Khinh đã được lau sạch, phỏng chừng còn bớt thời gian makeup lại, đôi mắt đẫm nước như hồ mùa thu, khiến người ta căn bản không tưởng tượng được bộ dáng Nguyễn Khinh khóc đến nỗi vành mắt đỏ bừng vào 1 tiếng trước.

“Không cần, không cần.”
Kiều Kiều cười gượng hai tiếng: “Thay quần áo xong đổ nhiều mồ hôi quá, tôi đứng đây hong gió một lát cho khô…”
Đỗ Tiểu Sương nghiêng ở phía sau đặc biệt không nể mặt mũi mà phát ra một tiếng cười nhạo, Nguyễn Khinh cũng nghe thấy, cô ta làm bộ như thể mới phát hiện ra Đỗ Tiểu Sương và kinh ngạc nói: “Tiểu Sương, sao em lại ở đây? Cảnh quay hôm nay của em chẳng phải xong hết rồi sao?”
“Ngồi ở trong phòng trang điểm nhiều cũng buồn nên tôi ra đây hít thở không khí trong lành.” Đỗ Tiểu Sương nở nụ cười thương hiệu, cực kỳ giả dối.

“Đều tới đông đủ rồi chứ?” Đạo diễn nhìn về phía Kiều Kiều: “Cô không cần làm gì cả, lát nữa quỳ xuống tạo dáng cho tôi là được.”
“Đạo diễn, Lương ảnh đế vẫn chưa tới!” Bên cạnh có người lên tiếng nhắc nhở.

“……! Tôi nhìn trông giống bị mù sao? Không cần cậu phải nhắc!” Đạo diễn tức giận nói: “Hay là cậu gọi điện thoại cho cậu ta đi? Tiền điện thoại tôi cung cấp miễn phí.”
Người bên cạnh hậm hực ngậm miệng, Nguyễn Khinh bỗng nhiên lên tiếng nói: “Đạo diễn, để em gọi đi, em tự mình xin lỗi anh Lương.”
“Đừng đừng đừng, đừng gọi đừng gọi!” Đạo diễn sợ tới mức tức khắc đề cao âm điệu: “Hình như cậu ta đang tắm, gọi cũng không được, chắc sắp tới rồi đó.”
Giọng nói nhỏ dần, bên ngoài cửa của cảnh tượng “đình giữa hồ” truyền đến tiếng thắng xe, chỉ chốc lát sau một thân ảnh cao gầy cùng với 2 trợ lý đi vòng qua núi giả và bước tới.

Lương Quý Trạch mặc một chiếc áo sơmi tơ lụa màu đen được ủi phẳng cùng quần tây, khoác vest mỏng được vắt hờ trên cánh tay, ngọn tóc còn nhỏ giọt nước, nghiễm nhiên một bộ tư thái tản mạn mới vừa tắm xong, trên mặt mang theo một tia không kiên nhẫn được che dấu rất khá.


Nguyễn Khinh và Đỗ Tiểu Sương đều không tự chủ được mà đứng lên, si mê trong mắt Nguyễn Khinh gần như hóa thành ngọn lửa mang tính thực chất, cô ta bước ra trước Đỗ Tiểu Sương một bước rồi giơ tay muốn giúp Lương Quý Trạch cầm áo khoác.

“Anh Lương bỏ về sao không báo trước một tiếng, khiến em chờ thật lâu a.” Nguyễn Khinh cười ngượng ngùng, chuyện vốn dĩ không mấy sáng rọi qua miệng cô ta biến thành 2 người ve vãn đánh yêu.

Lương Quý Trạch nhàn nhạt quét mắt liếc Nguyễn Khinh một cái, khí chất vừa cao quý lại sắc bén, tuy Nguyễn Khinh da mặt dày dán lên cũng không tự chủ được mà lui một bước, nam trợ lý bên cạnh biết điều đứng ra tiếp nhận áo khoác của Lương Quý Trạch.

“Tới là tốt rồi, tới là tốt rồi.” Đạo diễn xoa xoa tay: “Tiểu Uông a, dẫn anh Lương đi makeup đi! Làm cho cẩn thận, đừng gấp.”
Lương Quý Trạch đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, anh tùy ý quét mắt quanh sân một lần, sau khi thu hết biểu tình của mỗi người vào đáy mắt xong mới đi theo thư ký trường quay tên Tiểu Uông kia, mọi người lúc này mới đều tiếp tục ai bận việc nấy, rõ ràng cảm nhận được mỗi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Kiều Kiều vẫn luôn cúi đầu đứng ở trong một góc làm phông nền kể từ lúc Lương Quý Trạch tới, cô ỷ vào việc bản thân đang đội tóc giả, nhất thời cũng không khiến cho người đàn ông chú ý, cô hiện tại thực sự có chút sợ Lương Quý Trạch âm trầm khó nắm bắt, dù sao thì chuyện xảy ra trong WC ở Đông Hách mới trôi qua có mấy ngày.

Nguyễn Khinh sau khi bị làm lơ thì có chút xấu hổ, cũng may người đại diện của cô ta khôn khéo, lấy cớ giúp Nguyễn Khinh makeup lại kéo cô ta trở về đình hóng gió, trước mắt bao người còn phải tự tìm bậc thang cho mình leo xuống.

Chỉ có điều thông điệp được truyền đạt từ động tác của người đại diện cũng thực rõ ràng, Nguyễn Khinh hoàn toàn không tính toán “làm thế”.

Kiều Kiều không biết Nguyễn Khinh nghĩ gì trong lòng, nhưng đạo diễn đã lên tiếng tìm “thế thân” rồi Nguyễn Khinh lại không chịu đi, việc này thật có ý tứ.

“Nguyễn Khinh thật đúng là vì Lương ảnh đế mà vứt hết mặt mũi.” Đỗ Tiểu Sương sau khi nhìn Nguyễn Khinh đi xa liền từ từ nói: “Tôi còn tưởng chị ta ỷ vào đóng phim cua Lương ảnh đế nhiều lần như vậy sẽ có thể biết thu liễm chút, xem ra là một chút cũng không muốn để người ngoài chiếm được tiện nghi này a.”
Kiều Kiều quay đầu lại nhìn Đỗ Tiểu Sương một cái, đối phương lại nở nụ cười thương hiệu với cô: “Chắc chị hiện tại rất muốn đi, nhưng đáng tiếc chị không đi được đâu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.