Đọc truyện Ảo Mộng Tru Yêu – Chương 39
Thẩm Hi Vi gọi vài câu không thấy hắn trả lời, hoảng hốt khóc to:
– Ca ca, huynh ấy…
Thẩm Đa Tỉnh xoa dịu nàng:
– Hắn bị nội thương, vừa rồi lại vận lực cứu muội, tiêu hao quá độ, điều tức một chút sẽ không sao, đừng quấy rầy hắn.
Lập tức, hai người ngồi khoanh chân, vận công điều tức.
Ánh trăng đột nhiên ảm đạm, gió tiêu điều như sắp có mưa, không khí
trở nên nặng nề ứ đọng, giống như tờ giấy từ từ thấm ướt, khiến người
khác hít thở khó khăn.. Trong khu rừng tối tăm tựa như có một lực lượng
ngủ say đã lâu đang thức tỉnh, cây cối tuôn rơi rào rào, lúc đầu chỉ là
gợn sóng rất nhỏ, lát sau cuồn cuộn như phong ba sóng biển.
Thẩm Hi Vi hoảng hốt cảm thấy xung quanh có cái gì đó quỷ dị đang tới rất gần, mơ hồ có khí tức rất nhỏ từ xa tới gần, nàng nổi da gà, mồ hôi lạnh thấu xương.
Tay trái nàng chụp lấy một vốc hạt châu, tay phải nắm chặt đao phục
ma của Thẩm Đa Tình, cảnh giác nhìn bốn phía, âm thầm mong ngóng hai
người sớm tỉnh lại.
Trong bóng đêm đen kịt bỗng nhiên có ánh sáng âm u rất nhỏ, nàng xoay mạnh người lại, lập tức kinh hãi, tóc gáy dựng thẳng, thấy trong rừng
rậm ngồi chồm hỗm một quái vật bốn đầu cao bằng nửa người, lông toàn
thân rủ xuống đất, khuôn mặt bình lặng, tai nhọn như sói, tám đôi mắt
bắn ra tia sáng xanh lét, không một tiếng động bổ nhào tới.
Trong lòng nàng hoảng loạn, vội múa đao bảo vệ quanh thân, yêu thú
như e ngại thanh bảo đao của Thẩm Đa Tình, tránh lui xuống không dám tấn công.
Đao của Thẩm Đa Tình tên là phục ma, chính là tụ hàn băng vạn năm
Tuyết vực băng phong luyện thành, lại được thần công của mười ba đại
pháp sư Mật Tông truyền thụ, ngày thành đao đã chém vố số yêu ma quỷ
quái, huyết quang sâu nặng, tinh quái tầm thường ngửi thấy tức thì tự
tránh xa.
Lúc đầu Thẩm Hi Vi ngẩn ra, sau giây phút suy nghĩ đã hiểu nguyên do, lập tức tinh thần trấn tĩnh, trong lòng biết một kích này tuyệt đối
không thể khoan dung thất bại, nhất định phải thắng. Ý chí nàng đã
quyết, xuất thủ không chút do dự, bắn ra bốn viên minh châu nhanh như
chớp trúng vào hai con ngươi của yêu thú, thân phi tới như gió, đao
chuyển theo thân, một đao phá không sắc bén chém vào đầu yêu thú.
Hai chiêu đó vô cùng bình thường nhưng lực sát thương cực lớn, chỉ
nghe một tiếng kêu thê lương, máu thú nóng hổi phụt ra như mưa chiếu lên nét mặt, mùi tanh tưởi tràn ngập.
Một đòn của nàng đã thắng, trong lòng vui sướng, bỗng phát giác phía
sau có cơn gió lạnh ập đến, dưới tình thế cấp bách không kịp xoay người
lại, liền quay ngược đao chém ngang, tràn ra một chất dịch nhơ nhớp màu
xanh như bùn nhão, không ngờ là một cây cổ thụ đằng mây mềm mại.
Nàng ngẩn người, bốn phía vô số những dây mây xanh như rắn đang trườn tới.
– Nha đầu ngốc, chạy mau!
Hai người trên mặt đất bỗng nhảy dựng lên, một trái một phải đỡ nàng lăng không lao nhanh lên đỉnh núi.
Lúc này, gió lớn gào thét, toàn bộ cây cỏ um tùm trong Kim Việt Sơn
cuồn như sóng biển gào thết, tiếng kêu gào thê lương của quái thú xuyên
thấu khu rừng, đàn ngựa dưới chân núi giật mình hoảng sợ hí lên điên
cuồng không dứt.
Thẩm Đa Tình ngẩng đầu nhìn ngọn tháp nhọn trên đỉnh núi, âm khí đen
như mực dày đặc đang cuồn cuộn tuôn ra không ngừng, lấp đầy bốn phương
tám hướng, toàn bộ Kim Việt Sơn đều bị luồng khí đen dày đặc này bao
phủ, quỷ dị âm trầm không thể diễn tả thành lời.
– Yêu thú đang thức tỉnh, chúng ta mau lên núi, nhất định phải ngăn cản Bộ Khinh Trần!
Lúc này dưới chân núi Kim Việt Sơn, đàn ngựa bị tiếng gào thê lương
của yêu thú làm kinh hãi giãy dây cương thoát ra bốn phía, đã có một số
binh sĩ rơi xuống ngựa bị thương, người ngựa giẫm đạp lên nhau, hơn ba
nghìn kỵ binh rối loạn, người người đều bị cảnh tượng quỷ dị khó hiểu
trước mắt mà khiếp sợ.
Vũ Lâm thị vệ Ân Tư ngẩng lên thấy bóng tối đen kịt như mực, cuồng
phong trong rừng cuồn cuộn như sóng nghiêng, sơn thế bốn phía dữ tợn
hiểm trở, giống như có thú lớn ẩn núp, bầu trời tựa như đang ép xuống,
thầm nghĩ: “Kim Việt Sơn này sao lại quái dị như vậy?”
Phong Thác Hi phi nước đại tới, lớn tiếng quát đội ngũ, đám binh lính mới thoáng yên ổn một chút.
Ân Tư lớn tiếng hỏi:
– Phong tướng quân, đây rốt cuộc là âm thanh gì?
Phong Thác Hi liền đem chuyện Bộ Khinh Trần muốn làm yêu thú thức tỉnh đơn giản kể lại một lượt, rồi trầm giọng nói:
– Nếu tối nay không ngăn cản ông ta, chỉ sợ chúng ta sẽ phải táng thân ở đây.
Ân Tư không kịp phản ứng, đã lại như hít phải luồng khí lạnh, hai mắt mở trừng trừng nhìn phía trước, mồm há hốc.
Ba nghìn kỵ binh trong rừng nhoáng cái như biến thành một pho tượng
thạch điêu, không hề có chút tiếng động nào, đều nghẹn họng nhìn trân
trối, không thể tin được hai mắt của mình.
Trước mặt bọn họ, quái thú đông nghìn nghịt đang như thác lũ bất ngờ
lao xuống núi, mắt thú phát ra tia sáng xanh lét âm u, dày đặc như sao,
hàm răng trắng sắc nhọn, móng vuốt sắc bén, đập bọn họ xuống đất rất
mạnh như muốn xé nát họ ra, gặm, cắt, nuốt…
Dù Phong Thác Hi đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng tận mắt chứng kiến toàn thân cũng run rẩy, sống lưng lạnh ngắt.
Trong yên tĩnh giây lát, chàng rút bảo kiếm ra, hét to:
– Mọi người không được sợ! Rút binh khí của các ngươi ra, cùng nhau
giết đàn thú, tuyệt đối không để bọn chúng xuống núi giết hại người nhà
chúng ta.
Dứt lời hú lên tiếng dài, kiếm sắc bén cầm tay, đứng thẳng nghênh
đón. Một yêu thú vừa tới trước mặt, tay chàng quét trường kiếm lên,
chiếc đầu đầy lông lá quay tròn trong không trung tạo thành một đường
vòng cung đẹp đẽ, máu tươi như mưa từ trên trời rơi xuống.
Cùng lúc đó, trường kiếm của Ân Tư cũng nhanh như chớp đánh xuống,
mũi nhọn lẫm lẫm đâm tới, một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi vang lên,
yêu thú đã bị chém làm hai đoạn.
Đàn thú gầm rú như tuyết lở đất rung, khắp nơi rung chuyển, dãy núi run rẩy.
Hơn ba nghìn binh sĩ như ở trong mộng bừng tỉnh, máu tanh kích thích
bản năng cầu sinh của bọn họ, tất cả cùng hò hét, bắt đầu bổ nhào tới.
Hai người Tiêu Thẩm thi triển khinh công tuyệt thế kéo Thẩm Hi Vi
chạy nhanh, ước chừng thời gian nửa chén trà nhỏ đã tới Hải Vân Tự.
Trong rừng núi nổi lên như sóng lớn, nhưng trong ngôi chùa lại yên
tĩnh âm u, không hề có bất cứ âm thanh gì, chỉ có gió đêm ào ào lướt
qua, lá cây tuôn rơi thành tiếng càng làm tăng thêm sự trầm tĩnh đến
tịch mịch.
Trong tháp cổ không một bóng người.
Thẩm Đa Tinh thấy trong chính điện có yêu khí kịch liệt dâng lên,
thầm biết trong điện chắc có huyền cơ, nhưng không tìm được lối vào,
trên trán đã đẫm mồ hôi.
Tiêu Vô Cấu thấy thời gian phát độc của Thẩm Hi Vi sắp tới, quá sốt
ruột, bất chấp mọi thứ vung chưởng mãnh liệt đánh thẳng vào ba tượng
thần trong điện, một pho tượng thần ở giữa đổ xuống, phất trần trắng
tuyết trong tay tượng hiện ra một đường dài nhỏ.
Thẩm Hi Vi sắc bén nhìn thấy, kêu to:
– Nhìn kìa!
Còn chưa dứt lời, sàn nhà “cách”một tiếng khẽ, ba người vội vàng lui ra sau, dưới đài thần lộ ra một huyệt động đen sâu.
Thẩm Hi Vi đứng gần nhất, định chạy tới, lại bị Tiêu Vô Cấu kéo lại, khẩn khoản nói:
– Tiểu Dung, ở dưới nguy hiểm, muội ở trên này chờ chúng ta, được không?
Thẩm Đa Tình vừa rồi thấy hắn bị nội thương, không quan tâm đến bản
thân mà còn cứu muội muội mình trước, lúc này lại thấy vẻ mặt hắn chân
thành, tha thiết, thầm nghĩ: “Xem ra hắn thật tâm thật lòng đối với tiểu Dung, cũng được, nếu bình yên qua được đêm nay, ta sẽ đến Phong gia rút lại hôn ước, thành toàn cho họ.”
Thẩm Hi Vi lắc đầu cắn môi:
– Không! Dù có chết, muội cũng muốn chết cùng huynh.
Thẩm Đa Tình biết tính cách tiểu muội quật cường, bèn cười khổ nói với Tiêu Vô Cấu:
– Đêm nay lành ít dữ nhiều, mọi người cùng nhau đi xuống. Tiêu huynh cẩn thận!
Nói xong, đánh lửa, đi vào mật đạo trước.
Tiêu Vô Cấu bất đắc dĩ đành phải nắm tay Thẩm Hi Vi đi theo sau.
Ba người đi theo bậc thang được chốc lát, trước mắt bỗng nhiên sáng
rực ánh lửa, bốn vách tường cắm hơn mười cây đuốc đang cháy hừng hực,
chiếu sáng mật thất như tuyết sáng.
Mật thất có thể chứa được hơn trăm người, bố trí cực kỳ hoa mỹ lộng
lẫy, cầm kỳ thư họa đồ cổ ngọc khí, không gì là không có, bảo khí trong
cao quý toát lên sự trang nghiêm, nghiễm nhiên là khí phái của nhà Đế
Vương.